oneshot.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

một chủ tịch tuấn tú như vậy, nhưng vẫn là mấy năm trời rồi chẳng có một mối tình nào dắt vai. park jimin là thế, có ép thì cũng không thay đổi được gì, vì trong lòng ai đó đã có người thương rồi. là ai thì chưa thể tiết lộ được, park jimin là người giấu cảm xúc rất kĩ.

"chủ tịch ấy, đã bao lâu rồi, mà vẫn chẳng có một cô nàng nào bên cạnh, tuấn tú như vậy.."- một cô nhân viên nói nhỏ

"đúng! nhưng mà chủ tịch đẹp trai, anh tú như vậy, chẳng lẽ lại không có một mối tình nào thật sao?"

"đừng nói với tôi là cô nghĩ giống tôi nha?"

"không lẽ.."

"này? không lẽ cái gì, mau đi làm việc, đừng để tôi phạt các cô"

thư kí của park jimin lên tiếng, ông chủ thanh tú của chúng ta về rồi, vài năm đi công tác xa, cuối cùng cũng đã trở về. nhưng thật sự là rất nhớ ai đó, mà vẫn chưa muốn thổ lộ với người ta, thật là chán chết!

"ôi ôi, chủ tịch về rồi mọi người ơi"

"ừ, không cần phải chào, tôi về rồi đây, sau này sẽ tiếp tục đồng hành cùng công ty."

háo hức lắm rồi, park jimin rất nhớ người kia, nhanh chóng lên phòng làm việc của mình. vài năm nay chính là người ta đã làm rất tốt công việc mà cậu giao cho. mở ngay cửa phòng, ập vào mũi là mùi thơm thơm quen thuộc của người kia. tủm tỉm cười, đang rất say sưa làm việc a. người kia cuối cùng cũng ngẩng mặt lên nhìn, khuôn mặt điển trai chẳng góc chết thấy park jimin trong mắt, cười nhẹ

"park jimin, mừng cậu trở về."

"kim seokjin, anh đã làm công việc tôi giao rất tốt."

"cảm ơn."

hoá ra người thương của park jimin chính là kim seokjin đó a - người đã đảm nhận lại tất cả công việc cậu giao những năm đã vắng mặt.

"seokjin, cùng đi ăn một chút, coi như ăn mừng tôi trở về, có được không?"

"hm, được thôi, cậu mời nhé"

"tất nhiên rồi."

jimin cười một cái, trong lòng dâng lên một xúc cảm khó tả, là vui vẻ. dành ra nhiều năm để thích người ta như vậy, nhưng vẫn chẳng một lần nào muốn nói ra, thật buồn cười đi.

tối đến, kim seokjin mặc một bộ quần áo đơn giản, park jimin cũng vậy, đi ăn thôi mà, cần gì phải xa hoa chứ. park jimin đứng trước cửa chờ anh, liền nghe thấy tiếng seokjin gọi

"park jimin, chờ tôi một chút."

"anh cứ bình tĩnh, tôi chờ được mà"

park jimin luôn muốn thấy anh thật lộng lẫy trước mắt cậu, và jimin cũng vậy, muốn mình trưởng thành trước mắt anh, cậu tính tình người lớn lắm, chẳng phải trẻ con bồng bột gì đâu, chỉ kém người kia ba tuổi thôi mà

cả hai cùng ăn tối một bữa no nê, jimin chở anh về, luyến tiếc không muốn rời xa người này chút nào, khi xe dừng lại tại cửa nhà anh, seokjin nói nhẹ giọng

"tôi xuống nhé? cảm ơn vì bữa ăn, tôi đã rất vui khi cậu trở về"

"anh.."

"hửm?"

định là muốn anh ôm một cái, mà lại thôi.

"à, không có gì, anh vào nhà cẩn thận, trời lạnh, đừng để bị ốm nhé?"

"haha, cảm ơn, tôi sức khoẻ như trâu, không thể
ốm được"

kim seokjin xuống xe, mở cửa vào nhà, cậu thẩn thơ nhìn người đàn ông cao lớn, mắt chẳng rời nổi khỏi đó, đến tận khi đèn trên tầng nhà người kia đã sáng, park jimin mới chợt giật mình rồi cười

"mình bị sao vậy chứ? điên thật"

jimin trở về nhà, lòng đã như nở một vườn hoa thơm lừng.

ngày hôm sau, chính là ngày sinh nhật của park jimin, cậu tự hỏi xem, kim seokjin có còn nhớ ngày sinh của mình không nhỉ?

tiện thể mừng ngày cậu trở về, nhà họ park tổ chức cho jimin một bữa linh đình, mời tất cả các họ hàng khác đến tham dự bữa tiệc. vừa là để chúc mừng sinh nhật cho park jimin.

đang mải làm việc, chợt nhớ ra phải gọi mời người kia đến dự, lấy điện thoại từ trong người, cậu gọi cho seokjin, đầu bên kia bắt máy, nhẹ nói

"park jimin, cậu gọi tôi có việc gì sao?"

"hôm nay anh không có ở đây hả?"

"à, tôi bận chút việc bên ngoài, đã xin phép thư kí jung rồi, quên nói cho cậu biết, có việc gì sao?"

"hm.. anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?"

"13/10, không đúng hả?"

"anh không nhớ thật?"

"ừm.. ngày gì đặc biệt sao?"

"à.. chắc tại anh quên rồi, không có gì, tối nay nhà park tổ chức tiệc ăn mừng tôi trở về, anh cũng đến nhé?"

"tất nhiên rồi, tôi sẽ đến."

"vậy.. tôi cúp máy đây"

"chào.."

park jimin chẳng buồn chào lại người kia, tắt máy, đẩy nó sang góc bàn. chán nản, vài năm thôi mà đã quên thật rồi. lắc đầu, hai tay vuốt trán mình, chép miệng một cái.

"hay là.. tối nay thổ lộ nhỉ?"
——————
tối đến, các nhà họ khác đều đã đến đông đủ, park jimin chẳng để ý, trong tâm chỉ đang mong đến mỗi kim seokjin, vừa mới nhắc xong, thì seokjin đã xuất hiện rồi, nói sao đây, thật sự rất đẹp đi, trong mắt cậu thì là như vậy.

"kim seokjin!"

"park jimin! a, hôm nay cậu rất đẹp đó"

"ồ.. cảm ơn anh.."

park jimin nhìn thấy một hạt bụi dính trên mái tóc seokjin, liền lấy ra, ừm, tuyệt hơn rồi. kim seokjin cười hiền, gãi gãi đầu. cậu mời người kia ngồi xuống một chỗ, mình sắp phải lên phát biểu rồi.

"anh ngồi yên nhé, tôi cần đi ra đây một chút"

"ừm, cậu cứ thoải mái, đừng để ý đến tôi"

sao mà không để ý cho được, người ta sắp tỏ tình anh rồi kia kìa..

park jimin điển trai bước lên sân khấu, nhân vật chính của chúng ta đây rồi. mc lùi về một góc. một số nàng tiểu thư bên dưới cứ khen lấy khen để.

"aa, park jimin ấy sau này sẽ là chồng tôi đó!"

các nàng ơi, người ta chỉ có đúng một người trong ánh nhìn thôi, đừng mong đợi làm gì cả, nha.

"xin chào, tôi là park jimin. sau vài năm làm việc ở nước ngoài, thì cũng đã trở về rồi đây. tiện thể, hôm nay cũng chính là sinh nhật của tôi, rất mong mọi người sẽ thật vui vẻ, cảm ơn."

"ngài park, không biết ngài vài năm nay đã có người thương chưa? chúng tôi rất thắc mắc đó nha"-một người ở bên dưới hô lớn, và dường như ai nấy cũng đều mong ngống câu trả lời từ park jimin lắm rồi.

park jimin khựng lại một chút, ánh mắt nhìn lấy người đàn ông mình thầm mong nhớ mấy năm trời, cuối cùng cũng lên tiếng

"tôi thì.."

"mỗi lần muốn nói thứ này ra, chỉ cần nghĩ đến cũng đã cảm thấy mất mặt. nhưng dù gì thì tôi vẫn sẽ thổ lộ một lần"

"nhiều năm như vậy rồi, tôi vẫn là thích mình anh."

"kim seokjin."

mọi người được một phe trầm trồ, ánh mắt đều đổ lên người kim seokjin, thì ra chính chàng trai này đã khiến ngài park thầm thương trọn nhớ hay sao? đúng là hợp lí rồi, thật sự rất đẹp trai, mà lại còn rất đa tài.
kim seokjin giật mình, park jimin thích anh lâu như vậy? đang ngẩn người ra thì cậu đã đứng trước mặt, dù có thấp hơn anh một chút, nhưng không thể phủ nhận rằng park jimin rất chững chạc đi. park jimin nói nhỏ, ánh mắt thập phần ôn nhu nhìn anh

"tôi rất thích anh, kim seokjin."

"tôi.."

"tôi không quan tâm là anh sẽ đồng ý, đây chỉ
là bày tỏ, nhưng tôi đã chờ anh lâu như vậy, có thể nào mở lòng với tôi một chút, được không?"

"thật ra, tôi cũng rất thích cậu, park jimin.."- kim seokjin cuối cùng cũng dám nói ra tâm tư của mình

park jimin ngạc nhiên, rồi cười mỉm ôm nhẹ lấy anh, hoá ra là người này cũng thích cậu, có gì vui hơn park jimin hôm nay không?

"cảm ơn anh, kim seokjin, tôi thương anh, rất nhiều."

"tôi cũng thương cậu, park jimin."

khi tiệc đã kết thúc, park jimin chở seokjin về, đến cửa nhà seokjin, anh quay sang nhìn jimin, nhẹ giọng nói

"tôi vào nhà nhé? chúc cậu ngủ ngon.."

"khoan đã"

"hưm?" - seokjin nhìn lên tay mình, bàn tay jimin đang nắm nhẹ lấy cổ tay anh

"chúng mình chính thức hẹn hò rồi, anh nên gọi em như thế nào?" - jimin nhìn sâu vào mắt anh, ôn nhu mỉm cười

"jimin?.."

"không được, xưng anh gọi em"

"ừm.. thôi được rồi, anh sẽ cố"

"có gì đâu mà phải cố, chỉ là việc xưng hô thôi mà"

"..."

"được rồi, trêu anh một chút, vào nhà đi, em về đây?"

"không nói gì nữa à..?"

"anh muốn em nói gì?"

"có thể.. ở lại không?"

"anh có chắc không?" - jimin cười nhẹ, chưa gì mà đã thấy vui rồi

"chỉ là ở lại một hôm thôi mà..?"

"hmm, là anh nói đấy, em sẽ ở lại"

jimin đỗ xe một góc, theo chân seokjin vào nhà, cười thầm vì người yêu trúng bẫy rồi..

end.

———
hehe mình có nên làm một chiếc extra không nhỉ owo, btw nếu cậu enjoy truyện thì hãy cho em bé mụt ngôi sao nhéee </3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro