Chương 4: Siêu H 25+

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thằng bé bỗng lớn hơn khiến hậu huyệt của tôi như bị xé rách.
- Ngoan tí, sẽ hết đau nhanh thôi.
Thằng bé của anh mới vào được nữa bị em kẹp chặt đến sướng điên dại.
Anh hôn lên hôn em khiến em phân tán sự chú ý. Thẳng lưng đâm thằng bé sâu vào bên trong. Mặt cho e gào thét và cào bấu anh đến trên lưng anh có 10 dấu ngón tay cào sâu vào ghê rợn. Máu chảy ra.
- Á....á... anh.... khốn... nạn.
Đau đến tôi muốn nhất xỉu luôn. Nhưng tinh thần lại vô cùng tỉnh táo.
Anh gầm lên như một con sói hoang đầy thoả mãn. Giương mặt anh tú tràn đầy dục vọng chiếm đoạt.
Em không biết cảm giác lần đầu chiếm lấy em nó sướng đến anh muốn phát điên lên. Thật chặt và bót.
Anh bị dục vọng che mờ mắt. Không ngừng đòi hỏi. Đâm ra vào liên tục. Mặt cho người dưới thân khóc lóc:
- Đau .... muốn .. rách ... rồi
Sau khi bắn vào 1 lần. Anh mới hoàn hồn tỉnh táo. Người dưới thân đau đớn ngất đi rồi.
Anh vẫn để phân thân cắm vào trong.
Máu chảy trên ra giường. Làm anh hoảng hốt. Ôm A Lạc vào lòng Âu Thiên nói:
- Anh xin lỗi.
Tôi bị thằng bé to lớn đâm chọc làm tỉnh lại. Anh di chuyển nhẹ nhàng hơn. Cảm giác bớt đau hơn. Dần dần có một khoái cảm khiến tôi khó chịu.
- Nhanh... nhanh thêm chút nữa. Á...ư...
Anh như được cổ vũ động tác nhanh hơn. Anh chỉ mới đâm vào nữa thằng bé. Đã cạ vào tuyến tiền liệt của em. Khiến em thở dốc:
- Chỗ đó... rất... nhột.
Em thật thà hơn tôi nghĩ:
- Em muốn cái gì?
- Em muốn anh đâm vào đó.
- Được.
Anh húc mạnh vào sâu vào đó mỗi lần chạm như có một dòng điện chạy thẳng lên não em. Khiến em dâm đãng kêu lên:
- á.. á .. em ... muốn ... bắn.
- Không cho em bắn. Đợi anh.
Hậu huyệt siết chặt khiến anh bắn tinh dịch vào trong. Dòng tinh dịch nóng hổi bắn sâu vào tưới lên khắc hậu huyệt. Làm cho nó thật ấm áp.
A Lạc bắn lên cơ bụng của anh. Anh lấy tinh dịch xoa lên hai đầu vú hồng của em. Rút thằng bé ra. Tinh dịch trộn cùng máu tươi chảy ra.
Anh ôm A Lạc đi tắm rửa. Tha ra giường. Ôm em vào lòng cả hai cùng ngủ say.
Tiếng chuông đồng hồ báo thức.
A Lạc tỉnh dậy phần hậu huyệt phía dưới đau rát.
Âu Thiên đang làm đồ ăn dưới bếp mùi thơm bay lên tới phòng. Đến giờ tôi phải đi làm rồi. Bước chân bủn rủn lết xuống giường.
- Em mệt.
- Vậy em nghỉ đi. Ở nhà anh nuôi.
- Em mới không cần anh nuôi đâu. Em có tay có chân.
Anh cười.
- Được, anh xin phép cho e nghỉ.
- Ồ. Vậy cũng được.
Nghỉ ngơi ở nhà 1 ngày, A Lạc lại tiếp tục đi làm.
Những như viên cùng phòng chọc :
- Đã leo lên được giường đám đốc chưa?
- Ta bảo vẫn là từ bỏ đi là hơn.
- Eo ui, mấy vết đỏ này là sao? Ko câu được giám đốc định chuyển qua là ngưu lang hả?
A Lạc tức giận:
- Biến.
Cả bọn người vang:
- Nó đúng nên sù lông hả?
Âu Thiên tính đưa A Lạc đi ăn cơm. Nghe được cuộc đối thoại. Nhép môi đi vào:
- A Lạc đi ăn cơm thôi.
Rồi quay ra đám nhân viên nói:
- Không nghe em ấy bảo hả? Bấm nút. Biến.
Mọi người hoảng hốt. Thật sự đã leo lên giường tổng giảm đốc rồi. Trong lòng gào thét.
Không đắc tội với ai lại đi đặc tội với giám đốc. Chuyến này nên đi kiếm việc khác rồi. Chén cơm sợ không giữ nổi.
A Lạc cười với anh:
- Đợi em tí, em sắp xong rồi.
Chuyện của hai người lan khắp công ty. Âu Thiên đã đánh dấu chủ quyền. Không thể để em bị bắt nạt. Mà có không đánh dấu đi nữa. Muốn ăn hiếp bảo bối của anh sao?
- Mơ đi.
Những người đó người tự giác xin nghỉ việc. Người ở lại không ngừng khóc lóc nhìn công việc chất cao hơn núi. Chẳng khác, ép bọn họ nghỉ việc.
Người thông minh nịnh nọt A Lạc:
- A Lạc à, chúng tôi chỉ đùa tí thôi. Anh có thể bảo giám đốc buông tha hay giảm nhẹ hình phạt cho chúng tôi không.
A Lạc cười:
- Cũng được thôi. Chỉ cần các người biến khỏi mắt tôi càng xa càng tốt. Tôi sẽ suy nghĩ lại.
Đám người chửi ầm lên:
- Thằng chó chết.
A Lạc không quan tâm. Em còn phải làm xong việc nhanh. Để tối về nhà còn được ăn cơm. Những món mà tổng giám đốc đại nhân đích thân làm cho em nữa.
Điều bất ngờ dành cho em Không chỉ là một bữa cơm bình thường. Trên bàn còn có một chiếc đồng hồ số lượng có hạn nữa. Lạc rất thích kiểu dáng hiện đại này. Em đã thấy trên tạp trí thời trang tháng này. Trong bộ sưu tập lớn của thương hiệu nổi tiếng này. Có tiền chưa chắc mua được cáo này. Tiếng cửa phòng mở ra. Anh chỉ quấy một chiếc khăn lông. Những giọt nước vẫn còn đọng lại trên người khiến anh thật mang hơi thở cấm dục. Em đỏ mặt cố gắng bình tĩnh hít thở. Anh hỏi:
- Em về lâu chưa ? Anh chuẩn bị xong rồi. Anh cơm đi kẻo đói.
Tôi bỏ cặp táp lên chiếc ghế cạnh đó và ngồi xuống bàn. Ánh mắt vẫn lưu luyến liếc nhìn anh. Anh chậm cười nói:
- Em thích ko?
Giọng điệu của anh không giống như anh hỏi em về món ăn. Nghe sao vẫn thấy thật ám mụi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro