Chương 11: Anh Đưa Em Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ChếtSáng nay, nó dậy sớm hơn mọi ngày, thật kì lạ với nó và hẳn là với tất cả mọi người quen biết nó bấy lâu nay... Vốn dĩ, nó sẽ bìnhminh vào một buổi chiều muộn màng, bắt đầu ngày mới khi đường phố sáng ánh đèn đêm... thường thì thói quen là vậy... Hôm nay,lần đầu tiên nó thức dậy, khi bình minh đúng là bình minh... Mặt trời bắt đầu len lỏi qua những khe nứt mà người ta gọi là cửa sổ...Quay mặt về phía tờ lịch, nó nhìn: "Ngày 2/2." Ờ, ngày đẹp!Mệt mỏi và uể oải thức dậy nhưng nó không thể tiếp tục ngủ lâu hơn... Dụi mắt... đi vào phòng tắm... nước xả vào người... nóng vàấm...Bất giác nó run run...Bận đồ tử tế... việc đầu tiên nó làm theo phản xạ tự nhiên... là mở điện thoại... Oài, những tám cuộc gọi nhỡ lúc một, hai giờ sáng gìđó... của tình yêu thứ nhất, lúc đó nó còn đang mải ngủ... có nghe thấy chuông nhưng đã dập mấy lần rồi... cuối cùng khó chịu quá, nóđể điện thoại silence rồi lăn ra ngáy tiếp... Thoáng một chút thương xót cho con bé gọi mỏi mòn, nó gọi lại cho tình yêu thứ nhất củanó...Một thằng con trai đào hoa thì tất cả con gái xung quanh đều được gọi là tình yêu cả... và vì các tình yêu quá nhiều nên phải đánh sốmột, hai, ba...Tiếng chuông điện thoại kêu oai oái đến sốt ruột, mãi chẳng có ai trả lời... Tình yêu thứ nhất chẳng lẽ lại chưa ngủ dậy sao? Có thể...à mà không thể... Bởi vì nếu thấy số của nó, với cái nhạc chuông riêng đặc trưng dành riêng cho số nó, thì tình yêu thứ nhất sẽ phải vộivàng nghe máy vồ vập hơn bắt được vàng chứ...Nó vẫn coi những cú điện thoại cho tình yêu thứ nhất là một thứ ân huệ xa xỉ... Một thứ khát khao mà chỉ cần nó chưa kịp nhen nhómđã khiến người con gái đó hạnh phúc vô cùng...Lạ lùng trong buổi sáng hôm nay, điện thoại cứ tút dài theo dòng chảy mà máy thì vẫn im lìm không người nhấc... Nó giật mình... Chộtdạ... hay cái gì đó lạnh lẽo đang chạy dọc sống lưng nó tím tái...Nó cúp máy...Ra ngoài......Mười một giờ trưa, chuông điện thoại của nó reo lên thống thiết, mở máy, thấy số của tình yêu thứ nhất, nó nhếch mép cười nhạtnhoà, đầu óc khoái trá với suy nghĩ hả hê rằng, con bé này chắc bây giờ mới dậy, thấy cuộc gọi nhỡ nên vội vàng gọi cho mình đây,đã thế, không nghe cho mà sốt ruột nhá! Nó phũ phàng cúp máy... Ngay lập tức, chuông điện thoại lại reo lên xối xả, nó vẫn tiếp tụccúp máy... và lấy làm thoải mái lắm với ý nghĩ đang hành hạ một kẻ quá yêu mình... Đến lần thứ mười, chuông điện thoại đã không cònkêu lên nữa... Mọi thứ trở nên im ắng hay sự kiên nhẫn của chủ nhân số máy kia đã trôi tuột vào ngõ cụt mất rồi? Nó cười, đi chơi vớimấy thằng bạn đến tối, lượn lờ trên những con đường lạnh lẽo và đêm về nhà... Nó rút điện thoại ra, bắt đầu soạn một tin nhắn ân huệcho tình yêu thứ nhất, ngắn gọn và súc tích nhưng chắc hẳn sẽ làm con bé sướng đến tê dại và vồ vập một cách điên đảo - nó nghĩbụng và bấm send: "Chết chưa?"...Bình thường, nó sẽ nhận được tin nhắn trả lời ngay lúc ấy... nhưng hôm nay thì không, đáp lại cái màn đêm dài dằng dặc là tiếng trốngnhức nhối của kíức và khoảng không gian mênh mang kéo dài vô vọng... im lặng - không gì cả!Nó thiếp đi... vì quá buồn ngủ và quá mệt sau một ngày dậy sớm ẩm ương và chơi bời xả láng...Ba giờ sáng, nó giật mình bởi điện thoại, một tin nhắn! Nó mở máy, đọc tin: "Chết rồi!"... vẻn vẹn hai chữ như là nó nhắn đi, tình yêuthứ nhất điên rồi, định giở quẻ với nó hả... Ngáp ngáp... nó nhắn lại: "Con điên!"Một tuần trôi qua như thế, chẳng thấy người con gái ấy nhắn tin như ngày nào, chẳng thấy những cú điện thoại về đêm một thời nó coilà phiền nhiễu, thoáng nhớ rồi nhanh chóng lãng quên, nó còn bao thú vui khác nữa... Nghĩ về chỉ một người con gái ư? Còn đâu cónhiều hơi sức vậy? Cuộc sống thì cứ trôi chảy, nó thì vẫn ở đây... người ta chẳng thể tan biến như mây nếu người ta còn sống... Cứmặc kệ đi... con bé ấy... nhất định sẽ phải tìm đến... cầu xin ân huệ để được yêu thương...Rồi một tháng trôi qua, nó bắt đầu cảm thấy có gì đó như là lo lắng... Bấm số của tình yêu thứ nhất: "Số máy quý khách vừa gọi hiệnkhông liên lạc được!"Nó ấn số máy nhà... Và câu trả lời là: "Nó chết rồi!"Vớ vẩn! Lại một trò đùa quá đáng và quá đát rồi...Nó phi xe đến nhà người yêu thứ nhất - tình yêu thứ nhất...Không khí u ám chèn màn đêm... bóng tối loang lổ trong ngõ dài sâu hun hút... Nó bấm chuông... Một người phụ nữ bước ra, khuônmặt lặng lẽ trong ám ảnh của sương đêm... Nó rụt rè... mà lẽ ra là không nên rụt rè... Nó hỏi... Và câu trả lời: "Nó chết rồi!"Cửa ngôi nhà đóng sập lại trong mắt nó... Nỗi hoang mang làm nó tê tái!Nó đứng chết lặng trước cửa ngôi nhà một thời gian dường như đã là nhà của nó, nơi nó hay đến và có những phút giây qua ở đây...Rút điện thoại, nó rối loạn lục lọi danh sách bạn bè, gọi cho một vài người, nhưng chẳng ai biết gì cả... Nó sực nhớ ra, có một ngườibạn thân của tình yêu thứ nhất... mà nó biết nhà vìmột lần đã đưa tình yêu thứ nhất đến đó... Nó phóng xe như một thằng điên...Con bạn ra mở cửa... Rồi nhìn nó chết điếng... nó hỏi: "Chuyện gì thế?"... Con bé tự nhiên òa khóc... Và ngồi sụp xuống! Nó quát lên:"Chuyện quái gì thế?"Con bạn chạy lên nhà, vội vã chạy xuống, tay run run đưa cho nó điện thoại... di động của tình yêu thứ nhất... Chiếc điện thoại tắtngóm... Nó bật lên... tay cũng run run như con bạn đang khóc và run lên bần bật... Rồi nó vội vã gập điện thoại lại... Nó chỉ muốn biếtchuyện gì đang diễn ra chứ không phải đến đây để xem một cái điện thoại!"Tai nạn chết rồi!"Im lặng chỉ còn là tiếng nấc!Nó nắm chặt điện thoại của tình yêu thứ nhất, nhảy lên xe và định phóng đi như điên dại... Thì con bạn vội vã kéo nó lại: "Còn nữa!Chờ đi!"Con bạn lại chạy lên nhà, và vác xuống một cái túi cói to đựng rất nhiều thứ: "Túi của nó đấy, nó để ở nhà tớ trước hôm nó mất, hômđấy, nó đi mà quên lấy... tớ định đưa cho bố mẹ nó, nhưng... mở ra... tớ nghĩ... đưa cho ấy... thích hợp hơn!"- Sao chết? Chết bao giờ?- Một tháng rồi... tai nạn... đêm mùng hai... hai, ba giờ sáng gì đó...Một cơn mê man trôi qua như ảo giác ư? Hay hiện thực đang chà đạp và chồng chéo lên nhau làm nó rồi loạn... dằng lấy cái túi... Nóphóng xe đi...Về đến nhà, nó ngồi trong toilet, gục mặt xuống! Mắt nó ướt!Không! Nó là thằng đàn ông tự hào rằng đủ bản lĩnh để vượt qua mọi chuyện mà không cần đến nước mắt...Nó vào phòng, mở điện thoại, trong inbox có đầy ắp tin nhắn... liên tục liên tục chỉ có một cái tên "Chồng yêu" và đó là số của nó...Những tin nhắn từ rất lâu, từ hồi hai đứa mới quen nhau, hồi mới yêu nhau, đến khi chia tay và ngay cả tin nhắn cuối cùng, con bécũng không hề xoá... Dường như là, con bé xóa tất cả những tin nhắn của mọi người ngay sau khi đọc, chỉ giữ lại một và chỉ mộtngười mà thôi...Cuộc gọi cuối cùng con bé gọi đi là vào lúc 2 giờ 15 phút ngày 2/2 cho... "Chồng yêu"....Nó mím chặt môi và tự nhiên nó nhớ lại một điều rùng rợn... tám cuộc gọi nhỡ vào buổi sáng sớm ngày 2/2 khi nó tỉnh dậy... và cũng làngày con bé bị tai nạn chết... tình yêu thứ nhất đã cố làm một điều gì đó, cố nói một điều gì đó với nó... và sau đó thì...Nó khóc!Nó khóc thực sự!Bỏ qua người yêu nó khi người đó đang hấp hối! Ôi, nó thật... nực cười!Nó lặng lẽ mở cái túi cói lọc cọc bao nhiêu thứ đồ! Một cuốn sổ tay ghi chép nhỏ: "Ngày yêu nhau: 8/11... mình nhớ còn "anh" khôngnhớ!"Một cuốn sổ nữa, to hơn một chút... hình như là nhật kí......Ảo giác:Em chỉ muốn gặp anh thôi mà! Nhấc máy đi! Nhấc máy đi! Mai em bay rồi... Em phải đi để quên anh đi đấy, biết không? Ngốc! Nhấcmáy đi! Em xin đấy!Một chuyến đi đã được chuẩn bị và chỉ đến ngày cuối cùng này, em mới có can đảm để đứng trước anh... Em xin anh, nhấc máy... vìngày mai em sẽ đi... Ở Paris sẽ chẳng có gì có thể giúp em ôm anh lần cuối cho dù em có nhớ anh nhiều... Anh ơi...Tôi quanh quẩn trước ngõ nhà anh, tay cầm điện thoại và cầu mong anh nhấc máy... Suốt gần hai tiếng đồng hồ, mọi cố gắng dườngnhư vô vọng... Tôi mệt mỏi ngồi sụp xuống, không để ý chiếc xe đang tiến lại về phía mình, theo phản xạ tôi bật dậy, tránh, nhưng chiếcxe đó cũng tránh tôi... theo cùng một hướng... và thế là...Paris trở nên xa xôi mãi... và anh lại càng mãi mãi xa tôi......Nó lại tiếp tục lật từng trang nhật kí đẫm dòng nước mắt của người yêu thứ nhất, từng dòng chữ đều nhắc đến nó trong một tình yêunhẫn nhịn đến câm nín... và những sự hi sinh đau đớn đến tột cùng...Bỗng... đến một trang gần giữa... có một bức thư... khá dài... ghi ngày 22/12...Nó... đọc"22/12... Bọn mình chia tay nhau đã được bao lâu rồi anh nhỉ? Em không nhớ nữa... Nhưng em nhớ lần cuối cùng chúng mình nằmbên nhau... Và còn nhớ nhiều hơn nữa cái cảm giác xưa cũ cùng với những lời nói của anh... Đêm dài và em chẳng ngủ được, biếtanh có người yêu mới em đau lòng, cho dù anh nói anh vẫn còn yêu em, và anh cũng nói em hãy chấp nhận một tình yêu song song,san sẻ như thế... Yêu anh trong bóng tối... Ừ, cũng được thôi!Nhưng rồi khi em nhắn tin cho anh, em nói em có hai điều muốn hỏi, anh hãy nói thật lòng với em... để em quyết định một chuyện quantrọng... có được không anh?"Nó sững người, nhớ lại cái tin nhắn hai câu hỏi làm nó suy nghĩrất lâu ngày hôm đó... Con bé hỏi nó rằng:1. Anh có yêu người yêu mới của anh không? Yêu thật lòng ấy?2. Anh có muốn em tiếp tục yêu anh không?Nó đã buông thõng hai câu trả lời có, để rồi nhận được một tin nhắn làm nó thoáng lo "cám ơn anh đã giúp em quyết định một việcquan trọng. Hai có bằng một mất mà anh."" Anh đã trả lời em rằng "có", có cho cả hai câu hỏi của em. Anh cũng đã từng nói yêu em thật lòng, và giờ đây lại thật lòng say bênngười con gái ấy... Để thực hiện ước mong thứ hai của anh, là muốn em vẫn yêu anh khi anh yêu người ấy thật lòng... Em đã quyếtđịnh hi sinh em và... anh ạ! Anh yêu người đó chắc là anh hạnh phúc, em chỉ âm thầm đứng sau cho anh hạnh phúc vậy là em đã quáyêu anh! Nhưng cũng chỉ một từ "có" thôi anh ạ, đã làm anh mất một thứ "quyền", quyền được quyết định mạng sống của con anh...Anh đã có nhẫn tâm nói thì em cũng sẽ đủ tàn nhẫn làm..."Nó... Nó... Nó hoàn toàn tê dại khi đọc đến những dòng này. Bức thư dường như đã bị nước mắt làm cho nhoè chữ, một vài dòng saucuối không thể nào đọc nổi...Nó hoang mang cực độ! Nó không hiểu "con" ở đây nghĩa là gì... Suốt một tuần tiếp sau đó... nó nằm nhà dằn vặt và tự suy nghĩ...nhưng trống rỗng vẫn đưa nó về với hư không... Nó không hiểu... hoàn toàn không hiểu...Nó bước ra khỏi nhà sau những ngày chập chờn trong cơn mê man... Rồi nó quyết định đến gặp bạn thân của tình yêu thứ nhất! Nómuốn biết những điều mà dường như là nó phải biết từ rất lâu, nhưng lại vô tâm bỏ qua tất cả!- Nó uống thuốc ra thai!- Cái gì?- Lúc đấy, cái thai mới được tầm hai tuần.- Cái gì?- Nó biết rằng dù ấy biết thì quyết định của cả hai vẫn là bỏ đứa bé đi... nhưng nó chỉ muốn hỏi ấy để ấy có tiếng nói khi từ bỏ giọt máucủa chính mình... Nhưng rất nhiều lần nhắn tin ấy đều trả lời ngắn gọn rằng "Đang đi với người yêu"... và nó không thể hẹn được ấy...nên nó cảm thấy hoang mang... khi ấy yêu người kia đến vậy... và nó quyết định giữ kín để hỏi ấy một câu... và tự quyết định... Lúc đấynó đau lắm!...Ảo giác quá khứ:Đưa con mình ra qua đường máu... cái bào thai mới hai tuần tuổi trở thành một đống nhầy đi ra khỏi mẹ nó trong cơn đau dữ dội...Tôi đã rất đau và cảm thấy mình độc ác biết nhường nào... tôi nằm nhà nhiều ngày sau đó... ngủ mà không yên ổn... Bởi ác mộng ùavề ào ạt... Trong cơn mơ, tôi nhìn thấy anh... Anh thật kinh khủng trong bộ quần áo của thần chết... ngồi bên bàn ăn, đang bón móncháo thai nhi được nấu bằng máu của con tôi cho người con gái kia của anh... Thật kinh khủng và ghê tởm......Nó ngồi sững nghe những gì con bạn nói... Nó cảm thấy đau nhói và kinh tởm chính mình...- Sau hôm mùng hai, khi người ta đưa xác nó đi... tớ cầm điện thoại của nó và cố liên lạc cho ấy... nhưng ấy không nghe máy... Rồi tớnhận được tin nhắn ấy nói "Chết chưa?"... Lúc đó tớ quá shock, nên chỉ có thể nhắn lại là "Chết rồi" thôi......Những trang nhật kí cuối cùng..."Ngày 8/11 năm sau, em sẽ không còn được ở bên anh nữa nhỉ? Bởi vì lúc đó em đang ở Paris rồi, ngày kỉ niệm chúng mình yêunhau đấy anh... Chắc là anh không nhớ... Buồn nhỉ... Ngày đó... không biết anh bên ai... bên người yêu mới nào nữa nhỉ...Cứ nghĩ đến đây em lại khóc ý anh ạ... Chỉ là em đi du học xa... xa anh vài năm cho qua vài ngày 8/11 của chúng ta thôi mà... Sao màcứ như là em đi mãi thế nhỉ... Lo lo...Em đi để quên anh đấy... Em sẽ giữ bímật chuyện này, cho đến ngày cuối cùng trước khi em lên sân bay nhé... hôm đó em sẽ đếntrước cửa nhà anh... Sẽ gặp anh và ôm anh thật chặt này... Anh ở lại hạnh phúc nhé... Em sẽ mang tình yêu của em dành cho anh baythật xa... Xa những con đường em và anh từng qua... xa những nơi mà chúng ta từng đến..."Ừ, đúng là tình yêu thứ nhất đã rời xa nó... nhưng không phải để đến Paris và cũng chẳng được ôm nó lần cuối dưới cửa nhà... Tìnhyêu thứ nhất đã mang kíức về nó và tình yêu bao lâu qua sang một nơi xa xa lắm lắm... mãi mãi những ngày 8/11 không trở về!(Gào, đêm ngày 06/01/07)Anh ơi anh hãy nhìn kìaỞ ngoài kia lá rơi nhiều quá...Hôm nay trời đang là mùa hạ.Em cứ ngỡ là thời tiết đã sang thu...Anh ơi anh hãy nhìn điNhìn thật kĩ những bước đi của lá...Lá lìa cây lá có buồn không hả?Có buồn sao lá vẫn cứ bay?Anh ơi anh hãy nhìn này...Ngày anh đi mắt em sâu buồn bã...Như là cây, em đang mất lá...Như là lá, anh đã lìa cành xa...Cây mất lá như mất đôi bàn tay...Chỉ còn đây, thân cành cây trơ trọi...Nhưng anh ơi, anh hỡi, anh à...Có lẽ đến mùa... lá buộc phải đi xa?Chẳng thể mãi ôm hình hài cây được...Lá hẳn biết rằng lòng cây có buồn thương,Nhưng mắt lá cũng còn vương nước mắt...Anh ơi, anh có hiểu không anh?Câu chuyện lá và cây trong dòng nước chảy...Lá khóc, cây buồn, ngắm mây bay...Cũng giống như em và anh ngày ấy...... Anh rời xa em như lá lìa xa cây...Đó là quy luật của muôn đời bất biến...Nhưng anh ơi, tình yêu là bất diệt...Mãi mãi trong tim, lá sẽ có hình cây...Mãi mãi in lòng cây, không phai màu của lá...Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com=> Xem mục lụcChương 12: Người Tôi Yêu Là Một Diễn ViênNgười ta cứ nói với tôi rằng tôi thật sướng. Sao sướng? À, sướng bởi vì tôi yêu một diễn viên... Một diễn viên nữ xinh đẹp chứkhông phải dạng mấy cô ả đóng vai phụ làng nhàng... Và dù nền điện ảnh ở Việt Nam giờ này chưa phát triển, nhưng người yêu tôicũng là một hiện tượng... không phải bởi diễn xuất của cô ấy có thần và rất giỏi, mà còn bởi cô ấy là một trong số rất ít người đanăng và lắm tài... Gần đây, tôi thấy bạn gái mình mặt trải dài trên các trang bìa tạp chí, báo nào cũng nói tới cô ấy như một hiện tượngmới đáng được tán dương và nhiều người chú ý...Tự hào và mang bao trách nhiệm, tôi nhiều khi mệt mỏi với chính cô ấy và chính bản thân mình. Ngày mới yêu nhau, tôi đã biết mìnhđặt chân vào một vũng lầy, bởi người đàn bà này khó lòng thuộc về tôi hoàn toàn được, trái tim cô ấy ôm ấp biết bao mộng tưởng vàquá nhiều tham vọng... Cô ấy muốn có và cô ấy phải có... Giờ đây thì cô ấy đã có nó rồi... Có lẽ là... ừm... chỉ có một thứ duy nhất,cô ấy sắp mất... đó là tôi......1. Đứa con gái có khiếm khuyết nụ cười:Là tôi! Ai cũng nói rằng tôi cười trông duyên lắm, có người nói đó là một nụ cười hoàn hảo, đôi khi có kẻ khen là tôi cười nhìn giốngthiên thần (really?). Người ta nói, nếu tôi cười trông tôi khác hẳn, cảm giác như giá trị của con người tôi được gia tăng lên gấp nhiềulần... Nhưng chỉ mình tôi biết... tôi có một nụ cười đầy khiếm khuyết! Tôi có cười đâu? Chỉ là động tác thể dục của miệng làm chomôi dãn ra... Và người ta gọi đó là... cười mỉm... Người ta nghĩ thế... và tự cho thế là đúng... Chứ thực ra thì... Tôi... chưa bao giờcười cả... đã có ai nhìn thấy tôi cười tươi đâu? Chỉ là... cười mỉm thôi, đúng không? Ừ... tất nhiên là cái sự nhầm tưởng môi dãn ralà cười mỉm đủ để người ta không bao giờ nghĩrằng... Tôi... Không hề biết cười... Không hề!Người ta cũng nói mắt tôi buồn, và mang nhiều u uất, cái này thì tôi không phủ nhận, tôi thể hiện được phần hồn của mình qua đôi mắtcủa tôi...Nhưng tất cả những điều ấy, lại chuyện của quá khứ rồi... Giờ đây, tôi là tôi... trơ tráo lắm... Cái gìmình có, thì phải khai thác thôi,yếu đuối và lặng lẽ không cười mãi sao được chứ?Tôi yêu nghề, thực sự tôi là một người yêu nghề và muốn sống chết để cống hiến cho nghề nghiệp mà mình đang theo đuổi... Nhưngcuộc sống này, bạn tưởng rằng, muốn yêu là dễ lắm sao... yêu cũng phải đánh đổi biết bao nhiêu là thứ...Ngày nhỏ khi tôi thường xuyên quanh quẩn bên những chiếc máy quay của ba, với niềm đam mê đứng trước ống kính để thể hiệnmình, tôi chưa bao giờ nghĩrằng mình sẽ phải mất đi nhiều thứ như vậy... để sống với niềm đam mê nhỏ bé ấy!Trong thế giới của nghệ thuật thứ bảy, dù cho ở nơi đây, nó có lẹt đẹt, thì để có một chỗ đứng trong đó, cũng phải rất khó để bonchen, nhất là khi ba tôi chỉ là một anh quay film quèn... quèn cả đời... bởi không phải là người thực sự giỏi...Vai diễn đầu tiên của tôi là khi tôi học năm thứ nhất của trường SKĐA, một bộ phim truyền hình, dài năm tập... Vai của tôi rất nhỏ vàmờ nhạt vô cùng... Một vài cảnh đối thoại ngắn của một ả điếm với mụ chủ chứa... Tôi không hiểu tại sao ông đạo diễn lại ác nhưthế, ông ta nghĩ gìmà giao cho tôi cái vai khác hẳn với khuôn mặt non choẹt như cục bột của tôi... Tôi cố gắng làm tốt nó, cố gắnglàm sao cho người xem phải nhớ tới mình, dù chỉ xuất hiện có một vài phút ngắn ngủi thôi. Hồi ở trường cấp ba, tôi hay diễn kịch lắm,lúc vào đại học rồi, khả năng của tôi cũng không tồi, dù rằng tôi thể hiện không mấy nổi trội so với các bạn học cùng... Đọc nhiều sáchđể hiểu về cái ngành nghề đặc biệt mà mình vào vai, đứng trước gương tập lời thoại và đọc đi đọc lại kịch bản cho dù mình chỉ vàovai có một đoạn... Tôi cố gắng lắm ấy! Vậy mà đến khi diễn, ông đạo diễn cứ khua tay, cắt phành phạch, bắt diễn lại không biết baonhiều lần... Mọi người nhìn tôi ngao ngán, mọi con mắt mệt mỏi đều hướng về tôi, như muốn nói: "Lỗi là do mày đấy!"...Tôi chỉ chựckhóc... Rồi mọi việc cũng xong xuôi khi tôi buông xuôi, diễn một cách không có thần và mệt mỏi... Ông đạo diễn ok liền, cười rồi chomọi người nghỉ, ông ta buông thõng một câu khiến tôi tê người: "Có thế chứ!"Cái gì cơ? Diễn chẳng ra diễn thì được qua, còn đầu tư thật nhiều thìmọi người thi nhau trách móc kêu ca, cái quái gì thế này?Đêm đó tôi nằm khóc, khóc vì nghĩ lại những chuyện xảy ra ở trường quay... Tôi chẳng hiểu gì cả... Ba tôi hỏi, tôi kể cho ông nghe,ông chỉ nói một câu mà đến tận giờ tôi vẫn còn nhớ rõ: "Vai phụ thì không được nổi hơn vai chính!"... Thìra là thế đấy, nếu tất cả mọingười nhạt nhòa... Thì bạn cũng phải nhạt nhòa theo thôi...2.Năm tháng nối đuôi nhau chạy qua trong những giờ lên lớp ở trường, và những vai phụ cũng rót vào tay tôi như mật đắng... Tôi khôngđược phép là một người có tài khi đất diễn hạn hẹp và khả năng bị bọc vây trong kén... Khát khao nguội lạnh và đam mê chết dần,sau này ra trường, chắc cũng chỉ vậy...Rồi tôi yêu một "đồng nghiệp", không phải yêu đâu, mà là rất yêu ấy. Hơn tôi vài tuổi, và ra trường trước tôi, anh ấy cũng đã nhậnđược một vài vai chính, nhưng những bộ film ấy chẳng mấy thành công... Nói đến thành công của nền film Việt tôi phát ói, dạo này cófilm nào thành công đâu... Anh ấy cũng chỉ là con ốc nhỏ trong một cỗ máy già nua thảm hại mà thôi...Anh ấy có ngoại hình thật bảnh... Cái từ "bảnh" tôi không thích lắm, nhưng có lẽ dung nó là hợp nhất với anh. Vì cái vẻ bề ngoài đẹpđẽ ấy, nên anh còn làm cả model cho một hãng khá nổi tiếng. Anh và tôi yêu nhau như bao nhiêu người khác quen nhau tình cờ phảilòng rồi từ quý mến sang đến yêu nhanh chóng... Được gần nửa năm, thì anh có bồ... Bồ bịch một cách công khai làm tôi khoảng sợ.Mấy tuần đầu tiên tôi khóc cạn nước mắt, cũng tự thuyết phục mình rằng, con trai phải vậy, mà nhất lại là khi anh ấy là nghệ sĩ. Nhưngđến khi, anh ta đến và huỵch toẹt vào mặt tôi rằng, chúng tôi cần hạn chế gặp nhau công khai, và chỉ gặp nhau khi nào anh ta gọi, thìtôi thực sự shock... Bản tính tôi, khi bất ngờ và ngỡ ngàng thường kìm nén cảm xúc và hạn chế phản ứng... Tôi sợ... sợ sẽ thái quádẫn đến sai lầm... Vì thế, tôi hoàn toàn im lặng, không chấp nhận nhưng cũng chẳng phản đối. Hai tuần tiếp sau đó, anh ta công khaigiới thiệu cô bạn gái mới với cả đoàn làm film mà chúng tôi đang cùng tham gia... cứ như thể tôi không tồn tại hoặc đã chết rồi. Anhta nói với cô ấy rằng tôi là bạn thân nhất của anh ta trong ekip này. Tôi mím môi đến bật máu lúc nào chẳng hay... Tay nắm chặt vàmắt trợn tròn!Tối hôm đó, tôi lặng lẽ về nhà một mình. Nằm khóc, lại khóc, tôi chỉ biết khóc thôi sao? Mười một giờ đêm, anh ta gọi cho tôi, nói cóchuyện muốn gặp, và kêu tôi xuống nhà... Tôi ngó xuống cửa sổ, thấy anh ta đứng đó... Bước từng bước nặng nề, khó nhọc, tôi mởcửa... Anh ta bỗng nhiên nắm tay tôi, kéo vào lòng ôm thật chặt... và bắt đầu khóc... "Anh xin lỗi, anh xin lỗi"... Anh ta lặp đi lặp lạicâu ấy hàng chục lần, trong khi tôi dường như đổ vào lòng anh ta và im như một khúc gỗ khô khan...3.... Đêm hôm đó tôi nghe anh xin lỗi, cứ nghe vậy thôi mà lòng tôi trống rỗng... Trong nghề nghiệp của mình, tôi đã trải qua biết baonhiêu là cú shock, không ít chuyện bất ngờ... Bị người ta tranh vai, cướp xuất diễn thường xuyên như cơm bữa... Tiếp xúc với không ítcác thể loại người trơ tráo khác nhau, đọc biết bao nhiêu là kịch bản film đau thương và bi lụy... Nhưng trong giây phút đó, tôi thực sựkhông hiểu tình huống tôi đang trải qua là gì...- Anh đừng xin lỗi nữa, anh xin lỗi gì chứ... Chúng ta là bạn tốt cơ mà...Tôi gạt tay anh ra, cười sằng sặc và mặc cho nước mắt rơi... Ngước mắt lên nhìn trời... buông thõng tay, tôi như một đám mây đangtrôi vô hồn... Còn anh, lại kéo tôi vào, lại ôm... lại ôm và lại khóc...- Anh xin em mà, em yêu anh, đúng không?- Điều đấy có ý nghĩa gì không? Khi anh chỉ coi em là bạn.Tôi nói với giọng đầy mỉa mai châm chọc.- Anh xin em, hãy hiểu cho anh. Nếu em yêu anh, em hãy chấp nhận những việc anh làm...- Ha ha ha ha, nếu anh là em, anh sẽ chấp nhận chứng kiến người yêu mình đi yêu kẻ khác sao? (Khốn nạn! Anh ta nói tôi chấp nhậnư? Nếu là anh ta, anh ta sẽ chấp nhận cho tôi làm như thế chứ?)- Hãy xem đó, là một vai diễn, được không em?Tôi choáng váng nhìn anh ta, người con trai mà tôi yêu, trong đêm lạnh lẽo đến tìm tôi để nói lời xin lỗi... Hóa ra chỉ là những toan tínhbỉ ổi... Những tưởng anh ta đã hối hận và quay trở về bên tôi một cách trọn vẹn, và thuộc về tôi một cách hoàn hảo. Nhưng không, anhta đến để nói với tôi rằng, chúng tôi là diễn viên, ha ha ha ha, và tôi hãy cùng anh ta đóng kịch... Tôi thoáng giật mình... đẩy anh ta ra,bước lùi lại phía sau vài bước, như một con mồi bị thương... đang cố gắng kiếm một khoảng cách an toàn... Tôi nhếch mép... Tôiước gì tôi có thể khóc thật to lúc đó... Cho mắt có chút nước, và trái tim tôi ướt máu... chứ không cảm giác khô xót như thế này... Tôinhếch mép, điệu cười mỉa mai, hiện lên trên khuôn mặt non nớt... Không có chút bóng dáng thiên thần nào như người ta vẫn bảo:- Kịch bản là gì vậy anh? Có thể cho em tập dượt trước được không? Nhận vai lẹ vậy, em diễn sao đạt đây? Em không có năng khiếunhư anh mà... (cười)Anh ta im lặng, cái lí do nào đó khiến anh ta muốn tôi diễn chung vở kịch này? Chúng tôi đã sóng sánh bên nhau ăn ý trước máy quay,bây giờ, bước ra đời thực, tôi cũng không được sống thật... Kiếp diễn viên quấn lấy chân tôi níu kéo cả bước đường đời...- Anh không thể mất em! Anh không thể chịu được cảm giác mất em, nhưng anh không thể mãi mãi chỉ bên một mình em được. Nhấtlà bây giờ, em hiểu không? Em yêu?- Em phải diễn thế nào? Thưa ngài đạo diễn đẹp trai?- Anh xin lỗi vì anh ích kỉ, anh xin lỗi vì anh chỉ vì anh... Nhưng nếu em yêu anh, hãy giúp anh... Hãy yêu anh như em đã từng yêu anh,được không?- À, ra vậy! Anh muốn em yêu anh! Ok thôi, diễn viên mà! Anh là một diễn viên, và em cũng vậy!Lồng ngực tôi như chực vỡ òa ra nức nở... Chưa bao giờ tôi cảm thấy kinh tởm nghề nghiệp của mình như lúc này! Thậm chí nókhông bằng làm điếm! Cái nghiệp diễn... trời ơi, có khi nào... nếu tôi không là diễn viên, anh ta sẽ không có lí do nào bắt tôi vào mộtvai bi kịch thế này không? Thế đấy, nếu bạn yêu một diễn viên, bạn sẽ phải là một bạn diễn ăn ý với anh ta. Tức là, tất cả những gì anhta làm... là nhập vai thật tốt, và bạn cũng vậy! Ngay cả khi thằng đàn ông mà bạn yêu, có mơn trớn và lả lơi bên con đàn bà khác... thìvới tinh thần "đồng nghiệp hiểu ý nhau"... bạn cũng cứ phải xem như là... Anh ta đang tập vai với một nữ diễn viên khác mà thôi... Haha ha, chúng tôi... anh ta và tôi... Là những diễn viên... yêu nghề mà!- Em đừng gò ép mình như thế... anh xin em...Tôi im lặng...- Tối nay, anh ở lại nhà em được chứ? Anh xin em, mình cần nói chuyện, em cũng nghĩ thế, phải không?Và thế là, tôi im lặng... im lặng mãi và mặc kệ cho anh ta đi vào tôi xa lạ... Thân xác anh lúc này hiện hữu, nhưng cảm giác từ cơ thểtôi đến với anh chỉ còn là hoài niệm... tôi nằm trên sàn nhà và mắt hướng về trần nhà... mở trợn tròn như bóng ma trong đêm... Bấtgiác tôi nghĩ tới việc anh ta yêu tôi vì cái gì? Muốn có tôi trong khi vẫn cặp kè với hàng ngàn đứa con gái khác? Tại sao? Do ích kỉ haytôi mang lại lợi nhuận gì cho anh ta? Nếu trong cơn say tình này, anh ta thốt ra với tôi rằng: "Anh không thể bỏ em vì trong tất cả đámđàn bà của anh, anh chỉ thích làm tình với em!"...4.Anh ta ve vuốt đôi vai trần của tôi, miệng ngậm mấy cọng tóc của tôi... lướt nhẹ môi trên da tôi... Trong khi tôi vẫn còn mải nghĩ vềnhững thắc mắc của mình... Rồi tôi quay người, mặt đối mặt với anh ta, khẽ hỏi:- Em muốn biết vì sao?- Có những điều không nên biết thì hơn em ạ, em phải tin anh chứ?- Em sẽ phải tin ngay cả khi anh ở bên người khác, và em chỉ được đóng mác người tình?- Nhưng anh sẽ không bao giờ xa em cả... Người tình chỉ là trên danh nghĩa... thực chất là, anh chỉ có một mình em...- Vì sao? Vì sao phải đóng kịch trước mặt thiên hạ là chúng ta không yêu nhau, khi thực sự là như vậy? Anh cần gìở Linh? Cô gái đócó gì hơn em? Sao lại được làm người yêu của anh chứ?- Em khờ quá, tất cả mọi người đều là khán giả. Trước mặt họ, Linh là người yêu anh, cũng giống như, anh đang diễn chung với cô tathôi! Em nên nhớ, em mới là hiện thực.- Nhưng tại sao người diễn chung vai đó trước mặt bọn họ, không phải là em mà là lại là cô ta?- Ừm, chẳng lẽ em chỉ muốn diễn thôi sao? Hãy để cô ta diễn thay em vai đó, còn thực tại, em có anh... Thế là đủ.Có lẽ vì quá yêu anh ấy, nên sau đêm hôm đó, tôi đã chấp nhận tất cả, mặc dù trong lòng còn biết bao nghi hoặc, còn la liệt uẩnkhúc... Nhưng tôi đã chấp nhận mỉm cười nhìn anh yêu người ta... Là một diễn viên thì không được ghen tuông khi người yêu mìnhđóng chung cùng người khác... Diễn viên là người có lòng vị tha lớn hơn những người khác gấp hàng trăm hàng nghìn lần...Vậy là dưới cái mác bạn thân... Một tuần anh ngủ lại nhà tôi cả bảy tối... nhưng chỉ xuất hiện bên tôi sau mười một giờ đêm... Vì thờigian còn lại, anh phải dành cho cô bạn gái thánh thiện kia...Nhiều lần nằm cạnh anh, tôi muốn hỏi lắm... nhưng chợt nhớ ra rằng, mình đã chấp nhận, thì còn gì đáng để thắc mắc nữa đâu?Rồi khoảng hai tháng sau khi tôi bước vào vai diễn là bạn thân của anh, tôi nghĩ Linh đã phát hiện ra giữa chúng tôi có điều gì đó mờám... Cô ta liên tục quẩn quanh ở trường quay, xem chúng tôi làm việc... với nụ cười mùa thu tỏa nắng, nhưng ánh mắt căm giận đếnvô cùng... Cô ta tiếp cận tôi với giọng nói ngọt ngào đúng kiểu con nhà gia giáo... Nhưng tôi biết lòng cô ta đang nổi bão điêncuồng...Một hôm, cô ta mời tôi đi uống trà... Tôi thấy là lạ, nhưng vẫn cứ đi. Thâm tâm tôi vốn dĩ từ trước đến nay coi thường và khinh miệtLinh. Một phần vì thấy cô ta như con rối trong trò chơi ba người, mà tôi là đồng minh tin cậy của anh... Một phần vì kiểu cách ngu xuẩnnhư búp bê trong tủ kính của cô ta...Ngồi với cô ta trong một quán trà kiểu Nhật, tôi thiết nghĩ người con gái đối diện tôi như hiện thân của sự ngu xuẩn cổ lỗ... cách chọnđịa điểm cũng sặc mùi gia giáo từ xưa... Cái không khí trang nghiêm đến nghẹt thở... Làm tôi phát khiếp... Nối tiếp là mùi trà hắchương... vấn vương quanh mũi...Bỗng nhiên Linh nắm tay tôi, trời ơi... cô ả làm gì thế này? Tôi giật mình thon thót, trong đầu bao nhiêu ý nghĩ bay nhảy... Chẳng lẽ côta biết mối quan hệ của tôi và anh? Có nghĩa là cô ta đã thông minh ra rồi á? Và bây giờ cô ta đang cầu xin tôi bỏ anh? Buông thaanh? Hay là cô ta muốn gìở tôi hả? Một vụ trao đổi gì đó à? Trời! Tôi không biết nữa... Tự nhiên tôi thấy sợ khi đứng trước cô ta...một đứa con gái mà... xưa nay, tôi chỉ xem là... búp bê giấy...Rồi nước mắt cô ta rơi... rất vội... môi cô ta mím như muốn cắn máu ra... Nhìn cô ta, tôi nhớ lại cái ngày tôi nghe anh thốt ra câu... tôichỉ là bạn... Nhìn cô ta, tôi nhớ lại phút giây mà tôi chấp nhận vai diễn này - bồ bịch lén lút của anh... một anh chàng rất bảnh... Đóngmột vai chính trong bóng tối, với một nỗi bi kịch mới, khác đời...Chẳng lẽ... Hay là... giờ cô ta cũng đang chung số phận với tôi? Anh... lại muốn cô ta... Đóng một vai bi kịch... Và... Anh lại cóngười khác nữa... phải không? Có phải như thế không?Trời ạ!Hai con đàn bà... trong một quán trà... Rách nát!5.Em sẽ sống như em vẫn sống chứ?Em sẽ yêu như em vẫn yêu chứ?Ngày mới yêu cô ấy, tôi đã từng hỏi cô ấy như vậy đấy! Và câu trả lời của cô ấy dành cho tôi là một nỗi cô đơn trong ánh mắt ướtmèm... Mùa đông lạnh và cô ấy co ro trong cái góc quá khứ ấy...- Em sẽ không sống như em từng sống vì em đau, em sẽ không yêu như em từng yêu vì em không còn yêu được nữa...Tôi muốn vớt cô ấy ra khỏi đám nước lạnh đang bao bọc thân xác yếu mềm của cô ấy... Nhưng dường như là việc đó quá khó khăn...Tôi chỉ như một người xa lạ, bám vào đời cô ấy mà chẳng thấy nổi một điều gì... Trong sự xa hoa và nổi tiếng của nghề nghiệp kia...có khi nào có chỗ dành cho tôi, khi trái tim cô ấy đã đóng khép rồi?Ừ, tôi biết cô ấy đau... Đau khi người cô ấy yêu lấy một người con gái khác... Tôi biết cô ấy hận... vì phải bán thân xác để có đượcngày hôm nay... Tôi biết cả những chuỗi ngày, mà nhớ lại cô ấy đau quặn thắt... Nhưng tôi vẫn hi vọng rằng... ánh sáng phía cuối conđường đen đúa ấy, trong cuộc đời cô ấy... chính là tôi...Tôi nhớ lại ngày chúng tôi quen nhau...Là cái ngày lạnh hơn những ngày mùa đông năm nay... Tháng mười hai đầy sương sáng... Cô ấy ngồi co ro khóc trong một góc khuấtcủa khu nhà lẫn trong phố cổ... Rúm ró và đáng thương... Tôi đã chụp cô ấy, ở những tư thế ấy... Nhưng tôi chợt thấy mình lạnh lùngquá đỗi, cảm giác như tôi đang lợi dụng người con gái này để làm nên những tác phẩm của mình... Tôi đến bên cô ấy... hỏi han,những câu mà người qua đường vẫn hỏi khi nhìn được cảnh tượng đáng thương này... Cô ấy không nói gì... im lặng... Chúng tôi imlặng như thế trong một khoảng thời gian dài... Rồi bất chợt cô ấy đứng lên... cười rồi nói với tôi một câu ngớ ngẩn: "Đi ăn mì vằnthắn"... Vậy là chúng tôi quen nhau... dần dần thân nhau lúc nào không biết... Và rồi tôi nhìn cô ấy làm việc... và rồi tôi xót xa... cảm giácmuốn níu kéo bước chân một người đàn bà... đã làm tôi yêu cô ấy...6.- "Em có thai rồi." Linh nói giọng dường như nghẹn cứng lại... Li trà trên tay tôi rơi xuống... nước lênh láng và nóng rẫy... "Hai tháng rồichị ơi... Em phải làm sao bây giờ?"... "Của anh ấy... Em không dám nói... chị là bạn thân... em chỉ biết nói với... chị thôi..." Cái ánhmắt đau đớn này, cho tôi biết đây là một niềm đau thật sự và rõ ràng là Linh không nói dối tôi, nhưng cái từ "bạn thân" như dao đâmvào tôi hàng trăm nhát... Sao mà đau... đau quá thế này?... "Em đã cố gắng để phòng tránh... nhưng em không hiểu sao"...Trong vô thức tôi sững sờ, một người đàn ông bảy tối bên tôi đã cài mầm phôi lên người con gái khác... Chẳng lẽ anh ta lại đói khátlàm tình đến thế sao? Tôi chẳng biết làm gì lúc ấy, phải nói gì đây? Hay là im lặng mãi... "Em... em có chắc không?"... Linh gậtđầu..."Em muốn giữ nó à?" - Tôi vô thức... Linh cay đắng nuốt nước mắt vào trong... cúi gằm mặt, không nói gì... Làm sao tôi có thểkhuyên một người mẹ giết đi con mình? Làm sao tôi có thể vì ích kỉ bản thân mà làm tội tình đứa trẻ nhỏ? Dù sao... nó cũng là con củaanh, con của người đàn ông mà tôi đã yêu và dâng hiến... Và hơn nữa... người đàn bà nào cũng muốn giữ lại đứa con của người đànông mình yêu...Tôi lặng lẽ đứng dậy, đưa Linh về, lòng nổi sóng như khuyên cô ấy hãy yên tâm... Tôi gọi cho anh... giữa ngày mùa đông buốt giá, nóivới anh rằng, bạn gái anh đã có thai, và rằng cô ấy không muốn phá nó, và tất nhiên đó là con của anh...v.v và v.v... tôi cố gắng nóibằng giọng trầm đều và bình tĩnh... giả tạo... Anh gào lên trong điện thoại, làm tôi tưởng mình nghe lầm: "Tuyệt quá!"... Điện thoại rơi...và tôi bỏ chạy...Co quắp trong một góc phố cổ trầm tư, hoang mang và suy nghĩ... Khóc và ri rỉ gào rống trong lòng... "Tuyệt quá!"... Tôi phân tích câunói này trong đầu, mổ xẻ nó... Và tôi nhận ra rằng... anh sẽ lấy cô ấy... đó là mục đích cuối cùng cho tương lai và sự nghiệp anh... bámtrụ vào một con đàn bà danh giá, chứ không phải là một con điếm mang nghiệp diễn như tôi... Và rằng vai diễn của tôi với anh dù cóđạt giải Oscar đi chăng nữa... tôi vẫn chỉ là một con đĩ bảy đêm/một tuần mà thôi...Tôi đứng dậy cười... Tôi thấy một người lạ đứng bên tôi, buông một câu: "Đi ăn mì vằn thắn đi"... và thế là chúng tôi quen nhau... Anhấy là nhiếp ảnh gia thì phải... Rất tốt... Ừ, rất tốt...Tôi không trốn tránh, chỉ là không muốn đối mặt với quá khứ thôi, anh ta cưới Linh và cũng chẳng hề liên lạc với tôi từ ngày hôm đó...Tất cả thật là chó má... Tôi lao vào công việc... không cần thiết phải kiểm soát đời mình...Em hận anh, em đem tình bỏ chợ.Em hận anh, em hóa kẻ thờ ơ.Người ta nói rằng mọi đau đớn đều sẽ qua đi, nhưng với tôi đau đớn luôn hiện hữu, tôi đau từng ngày từng giờ, tôi sống với tư tưởngtôi là một con đĩ từng phút giây lẳng lơ... Tôi tiến thân bằng thân xác... Đó dường như là con đường ngắn nhất để tôi đi lên trong cáisự nghiệp tồi tàn này... và cũng là con đường gần nhất cho tôi xuống dốc ở cái gọi là đạo đức bản thân...Không ai ngăn cản tôi cả... Dãy dụa làm gì khi biết rằng mình chẳng thể thoát ra... nếu để bị hãm hiếp thì thà tự mình dâng hiến...Và thế là tôi đã đi lên, nổi tiếng trong tai tiếng, thành công trong nỗi đau và nhão nhoét trong thể xác... Người tôi yêu giờ này ở đâu, làai, con anh thế nào... tôi chẳng thiết quan tâm... Một lần đau để cả đời nhục trong tôi đã là quá đủ rồi...Dù tôi biết... có một người yêu tôi... nhiều lắm...Yêu không chỉ bằng ánh mắt... yêu bằng cả trái tim nhưng lặng im và âm thầm...Nhưng giờ tôi là bẩn... Anh là sạch, tôi không muốn vấy bẩn lên anh sạch... Dù tôi nhận lời yêu anh... Nhưng đời tôi và đời anh là trămngàn khoảng cách...7.Tôi chỉ muốn kéo cô ấy theo tôi, nhưng dường như cô ấy chỉ đứng nhìn, mặc tôi đi mà không cần níu lại... Ánh mắt cô ấy hoang dại vàtim thì hóa đá tự khi nào...Người yêu tôi là một diễn viên... Diễn viên thì không là của riêng ai cả...Và thế là... lại thêm một người như cô ấy đớn đau...Là tôi...Một người đàn ông chỉ biết đứng trông bất lực...Một nhiếp ảnh gia bắt gặp khoảnh khắc của tiếng nữ chát đắng và ghi lại nó thôi... Và tôi muốn giữ lại trong tim tôi một khoảnh khắctrọn vẹn nhất về người con gái tôi yêu... Dáng đau đớn co quắp trên phố cổ ngày đông, nước mắt yếu mềm... Cuộc đời đã không chophép tôi gặp cô ấy sớm hơn, để tôi hối hận vì chưa một lần được nhìn cô ấy cười tươi thực sự... Một bức thư cuối cùng và tôi ra đi...Ra đi cho dù tôi biết một mình cô ấy sẽ lạnh lẽo lắm... Nhưng ở lại tôi còn... lạnh lẽo nhiều hơn... Tôi đã yếu đuối và tôi đã yêu... Chínhvì tôi yếu và tôi yêu nhiều... nên...8.Thanh thản như là em.Thanh thản như là anh...Nằm lại trong hoang lạnh...Tê tái mộng không thành...Sao mắt anh lại nhắm?Sao thân xác anh nằm...Cô đơn em trăm năm...Tại sao anh lại bỏ rơi em? Em muốn yêu anh nhưng em đã không yêu anh được... Tại sao anh lại ra đi quá nhanh... để em theo anh...hay em chờ gió cuốn... Chờ em với... em đi theo anh......Tôi viết câu chuyện này lâu lắm rồi thì phải... Hôm nay, viết nốt đoạn kết cho nó thôi, một câu chuyện dang dở quá lâu thì thực là khôngtốt lắm... Tôi thực sự cảm thấy mọi thứ rối bung lên và câu chuyện của tôi bằng lời nên ngắn ngủi... Người ta vẫn cứ chết vì tình... Vàhôm nay, trong đông lạnh này... lại có hai kẻ ngu ngốc làm điều ấy... hey ya..."Hôm nay gió lớn... cuốn tình trôi xa..."   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro