Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Đình Kiêu không ngừng đánh giá người phụ nữ ở trên giường bệnh, tựa hồ muốn xem biểu tình trên mặt cô là thật hay giả.

Một lúc lâu sau, đại khái là cuối cùng cũng tin cô không phải biết thân phận của Tiểu Bảo từ trước, nên lạnh lùng mở miệng: "Yêu cầu của cô?"

"Hả, yêu cầu gì?" Ninh Tịch không hiểu mấy từ không đầu không đuôi này có ý gì.

"Ý của anh tôi là cảm ơn cô đã cứu Tiểu Bảo, cho nên muốn đền ơn!" Lục Đình Kiêu làm một bộ như vừa gặp phải đại vận.

Ninh Tịch nghe xong liền nhanh chóng tiêu hóa thông tin, rồi lập tức mở miệng nói: "Kì thực thì mấy người không cần phải cảm tạ tôi, đúng là tôi đã cứu Tiểu Bảo nhưng nó cũng đã cứu tôi, nếu nó không đi ra ngoài gọi người tới, e là lúc này tôi vẫn còn bị nhốt ở đấy, cho nên coi như thanh toán xong, không ai nợ ai."

Tuy cô gặp may cứu được Tiểu thái tử, nhưng cô nào dám tranh công. Càng là kẻ có tiền thì chứng nghi bóng nghi gió thì càng lợi hại, huống hồ là thế gia siêu cấp giàu có như Lục thị, không nghi ngờ cô tự biên tự diễn ra nhằm mưu đồ gì gì đó đã phải thắp hương cảm tạ ông trời rồi. Cứ nhìn ánh mắt phòng bị như gặp cướp của Lục Đình Kiêu khi nãy là biết.

Để tránh hậu họa về sau, tốt nhất là phủi sạch mọi quan hệ.


Ninh Tịch tự cho rằng câu trả lời này chắc sẽ không có vấn đề gì, nhưng sắc mặt Lục Đình Kiêu lại chẳng có gì gọi là dễ nhìn, khiến cô bị dọa cho sợ mất mật.

Cô không nói gì sai mà? Sắc mặt đáng sợ như thế là ý gì?

"Anh Hai, anh đừng có tỏ ra đáng sợ như thế, người không biết còn tưởng là đang báo thù chứ chẳng phải là báo ân đâu!"

Lục Cảnh Lễ không nỡ nhìn thấy mỹ nhân bị kinh sợ nên lên tiếng giải vây, sau đó lại ân cần nói với Ninh Tịch: "Anh tôi không thích nợ nần với ai bao giờ, cô muốn gì cứ nói! Đừng khách khí!"

Còn có vụ ép buộc người ta phải đề yêu cầu nữa sao?

Khóe miệng Ninh Tịch khẽ méo một chút: "Không phải là tôi khách khí, tôi quả thật là không cần thật mà, tôi nói thật đó, không tin mấy người có thể tra...."

"Không cần." Lục Đình Kiêu lời ít mà ý nhiều, trên mặt đã bắt đầu lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Lục Cảnh Lễ mở miệng: "Trong kho hàng có camera, là do Tiểu Bảo tự mình chạy vào, còn về phần cô, quản lý quán bar cũng thừa nhận là do cô ta nhốt cô vào trong đó. Cho nên, cô không cần phải lo lắng, chúng tôi không có ý nghi ngờ cô, cô đã cứu Tiểu Bảo thế nên.... tốt nhất là đề yêu cầu đi!"

Ok, lòng vòng một hồi vẫn quay lại chuyện này.

Ninh Tịch cuối cùng không còn cách nào khác đành mở miệng dưới ánh mắt đáng sợ của Lục Đình Kiêu: "Nếu không.... mấy người đưa tiền cho tôi đi?"


Kẻ có tiền không phải đều thích phương thức báo đáp nhanh gọn này sao?

Dựa theo tính cách của Lục Đình Kiêu, hẳn là thích dùng tiền để giải quyết vấn đề đi!

Nếu cô không lấy tiền e là họ lại nghi cô còn có ý đồ khác, không lấy tiền chẳng lẽ lấy người?

Khi Ninh Tịch cho đây là yêu cầu thích hợp nhất thì sắc mặt Lục Đình Kiêu lại càng thêm khó coi.

Ninh Tịch khóc hết nước mắt, sao lại câm như hến thế kia, có cái gì thì nói ra không phải tốt sao, chẳng lẽ nói vài câu lại tốn sức đến thế sao.

Lục Cảnh Lễ sờ sờ mũi phiên dịch: "Anh tôi thấy trả tiền thì có vẻ vũ nhục cô quá."

Ninh Tịch gào thét ở trong lòng: Không sao hết, hãy vũ nhục tôi đi!!!

Thân phận của Lục gia rất đặc thù, cô thật không biết nêu yêu cầu cái gì cho thích hợp, ngay tại lúc cục diện lâm vào bế tắc, Lục Đình Kiêu lên tiếng:


"Lấy tôi."

Ninh Tịch ngây người, rồi ngay sau đó ho sù sù như sắp chết đến nơi, sợ tí thì sặc nước miếng mà chết: "Khụ khụ khụ.... Ngài nói cái gì?"

Cố gắng kiềm chế lại cơn ho, cô lập tức quay đầu nhìn Lục Cảnh Lễ: Nhị thiếu, cầu phiên dịch!!!

Nhưng mà, không chỉ Ninh Tịch mà Lục Cảnh Lễ cũng bị sợ đến ngu người: "Anh, ý anh là gì? Em không dịch được?"

Lúc này, Ninh Tịch đột nhiên thông minh đột xuất, run rẩy nói: "Không lẽ là bởi vì tôi cứu con ngài, nên ngài quyết định lấy thân báo đáo?"

Lục Đình Kiêu vuốt vuốt cằm, suy tư một hồi rồi gật đầu: "Có thể cho là vậy."

-----Đường ranh giới đáng iu-----

Ninh Tịch lấy một loại tâm tình vô cùng không biết nói thế nào nhìn gương mặt lạnh băng không biểu cảm của người đàn ông trước mặt, vô lực đỡ trán: "Bác sĩ... Bác sĩ đâu rồi? Tôi thấy hình như tôi bị ngã hỏng đầu rồi, xuất hiện cả ảo giác rồi..."

Lục Cảnh Lễ vẻ mặt vô tội nói: "Chẳng lẽ tôi không ngã cũng hỏng đầu ư?"

Vào giờ phút này, Ninh Tịch có lấy tâm lý mạnh mẽ sau khi bị hành hạ đến trăm ngàn lần ra cũng không cách nào tiếp nhận nổi sự thật trước mắt.

Cô chỉ cứu một bánh bao nhỏ, bánh bao lớn liền muốn lấy thân báo đáp?

Nếu đây là người khác thì cũng được, chỉ cần hơi đẹp trai một chút thôi cũng coi như là diễm ngộ đi.

Nhưng người này là Lục Đình Kiêu, Lục Đình Kiêu đấy!

Bàn về ngoại hình thì dáng dấp của cô cũng không tệ, nhưng Lục Đình Kiêu là người như thế nào, có loại mĩ nữ nào anh ta chưa thấy qua sao.

Nếu là vừa ý cô thì cô cũng không thấy đáng sợ như vậy, Lục Đình Kiêu vừa ý với nhan sắc của cô, muốn cùng cô vui đùa một chút cũng còn có thể chấp nhận được, nhưng mà anh ta lại nói là "Lấy anh ta", đúng là sấm sét giữa trời quang. Mấu chốt là...


"Không phải ngài thích đàn ông sao?" Ninh Tịch thốt lên.

"Phốc ha ha ha..." Lục Cảnh Lễ cười nghiêng ngả.

Mặt Lục Đình Kiêu lập tức đen như đít nồi, trong nháy mắt cả phòng bệnh đã giăng đầy mây đen.

Qua một lúc lâu thì Lục Cảnh lễ rốt cuộc cũng nín cười: "Nếu anh tôi thích đàn ông vậy thì Tiểu Bảo chui ra ở đâu?"

"Ơ, đẻ thuê? Hoặc thụ tinh nhân tạo?"

"Nếu anh ấy thích đàn ông thì tại sao lại phải lấy thân báo đáp!"

"Che giấu tính hướng thật?"

"Ha ha ha ha ha....., anh, em không giúp anh được..."

"Tôi còn nghe đồn... hai người là một đôi mà..." Ánh mắt tế nhị của Ninh Tịch quét tới quét lui giữa hai người.

"Khụ khụ khụ......" Lục Cảnh Lễ bị dọa đến sặc nước bọt: "Con mợ nó, khẩu vị nặng quá rồi! Mặc dù Tiểu gia đây xinh đẹp như hoa, trai gái đều ăn..."

Lúc này, người ở trung tâm cơn bão chậm rãi đứng lên, hai chân thon dài bước từng bước tới gần Ninh Tịch: "Cảnh Lễ, mang tiểu Bảo ra ngoài."

"Hả? Anh, anh muốn làm gì?"

Lục Đình Kiêu nhàn nhã xắn ống tay áo lên: "Chứng minh một chút cho Ninh tiểu thư về tính hướng của anh."


Ánh mắt anh ta lúc này giống như là muốn đem Ninh Tịch cắt ra từng khúc rồi nuốt vào bụng vậy. Ninh Tịch bị dọa ngã lăn xuống giường, thiếu chút nữa chui luôn vào gầm giường.

"Ngài Lục, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, mọi người đều đồn như thế mà! Oan có đầu nợ có chủ! Còn nữa ngài không cần báo đáp tôi cái gì cả, nếu ngài nhất định, nhất định phải muốn tôi để ra yêu cầu, tôi... tôi muốn ngài đừng lại đây, đấy chính là yêu cầu của tôi... A, xin lỗi, chút nữa tôi có việc vô cùng quan trọng, phải đi trước! Có duyên sẽ gặp lại ~~!"

Ninh Tịch nói thật nhanh rồi co giò chạy thẳng ra ngoài.

Kết quả, vừa mới chạy không được mấy bước đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lục Đình Kiêu vang lên từ đằng sau, "Tôi cho cô đi?"

Ninh Tịch bị dọa đến nỗi chân run lên lập cập.

Tới số rồi!

Sau mấy giây, Ninh Tịch cảm tưởng như sẽ bị ánh mắt của Lục Đình Kiêu giết chết thì anh ta đưa cho cô một tờ giấy với một cái bút: "Phiền cô Ninh lưu lại cho Tiểu Bảo vài dòng, để tránh nó tỉnh lại không thấy cô sẽ lo lắng."

Chỉ... chỉ như thế?

Đây chính là sống sót sau tai nạn!


"Được được, không thành vấn đề! Bảo tôi viết một vạn chữ cũng không vấn đề gì!" Ninh Tịch thở phào nhẹ nhõm, cầm bút lên xoẹt xoẹt viết.

Viết xong còn sợ sẽ phát sinh cái gì bèn vội vàng chạy như điên.

Nhìn bóng lưng vội vội vàng rời đi của cô gái kia, ánh mắt người đàn ông trở nên thâm trầm hơn, giống như thợ săn đã ngắm được con mồi ưng ý.

Sau khi Ninh Tịch rời đi, Lục Cảnh Lễ lập tức bay đến bên cạnh: "Anh, em đang nằm mơ sao? Anh vừa ý Ninh Tịch sao? Ba mươi hai năm, anh không thích một cô gái nào, ngay cả em trai của anh cũng nghi ngờ anh là cong..."

Chữ "cong" vừa mới ra đã lập tức bị ông anh ruột chặn họng: "Im miệng."

"Ặc." Lục Cảnh Lễ nghẹn.

Một bụng đầy bát quái mà không cho hỏi thật sự là muốn ông đây nghẹn chết đấy à!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro