Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyện nha có án lớn liên quan đến mạng người, người chết lại là bộ đầu, Lục Tuân cần thiết coi trọng.

Hắn xem các vụ án tử hôm nay cần thẩm tra, tất cả đều là tố tụng dân sự, Lục Tuân liền đem mấy vụ này giao cho Triệu huyện thừa, để Triệu huyện thừa đi nhị đường thẩm tra xử lí, thẩm ra kết quả thì đem công văn phán quyết trình lên cho hắn để hắn ra quyết định cuối cùng.

Án tử của Lôi bộ đầu, Lục Tuân tự mình phụ trách.

Liễu Ngọc Châu bị giải tới nữ lao, Lục Tuân đưa mắt ra hiệu cho Thanh Phong, có Thanh Phong bảo đảm Liễu Ngọc Châu sẽ không bị ngục tốt khi dễ.

Lục Tuân dẫn theo Trần Võ, ngỗ tác, bộ khoái đi " Tử Khí Đông Lai".

Liễu Ngọc Châu mua toà nhà này chia làm ba gian, gian thứ nhất chiếm phần lớn, chia làm mặt tiền cửa hiệu phía trước khách điếm và hậu viện, hậu viện gồm có phòng bếp, chuồng ngựa, nhà xí, bên trái có một hành lang hẹp tường cao, nối thẳng cửa nhỏ vào quầy khách điếm và cửa bán nguyệt, chỉ có bọn tiểu nhị có thể đi, khách ở trọ chỉ có thể đi vòng qua bên kia chuồng ngựa.

Bờ tường bên phải của hậu viện chính là một cái hẻm nhỏ , có một cửa ngách bên hông, xe ngựa la vận chuyển đều từ bên này ra vào.

Chìa khóa cửa hông vẫn luôn trong tay tiểu nhị không hề bị mất.

Thi thể Lôi bộ đầu được phát hiện ở chuồng ngựa của khách điếm, có khả năng người trong khách điếm giết hắn rồi giấu xác ở chuồng ngựa, cũng có khả năng người bên ngoài giết Lôi bộ đầu, nửa đêm lén trèo tường vào, vu oan giá họa cho Liễu Ngọc Châu.

Lục Tuân dọc theo bờ tường bên phải đi một vòng trong ngoài.

Bởi vì lối đi đều lát đá xanh nhìn qua rất dễ thấy, để lại không ít dấu chân, trên đầu tường cũng không phát hiện dấu viết có người dẫm đạp qua

Bên trong chuồng ngựa càng rối loạn, lúc sáng khi phát hiện thi thể đã bị tiểu nhị, các khách trọ dẫm rối loạn lung tung.

Lục Tuân cẩn thận xem xét mỗi góc, dừng lại ở xe lừa của Liễu Ngọc Châu, ở giữa khe hở hai tấm ván gỗ, phát hiện một sợi vải màu đen có khả năng trong lúc giấu xác hung thủ vô tình lưu lại, nhưng không thể trừ khả năng tiểu nhị hằng ngày dọn dẹp xe ngựa bị vướng.

Nắm sợi vải bố màu đen trong tay, Lục Tuân đi tới phòng Liễu Ngọc Châu.

Nơi này đã bị nhóm trước điều tra qua, cũng không lục tung lên, xiêm y trong tủ quần áo của Liễu Ngọc Châu đều còn nguyên vẹn, chỉ có tay nải chứa bạc nhuyễn khiến người ta hoài nghi.

Đứng trước tủ quần áo Lục Tuân cười một cái. Nếu Liễu Ngọc Châu thật sự giết người và chuẩn bị chạy án, nàng không có khả năng chỉ thu thập vàng bạc nhuyễn, xiêm y cũng phải mang vài món.

Người khác không biết nội tình, Lục Tuân đoán được bảy tám phần.

Liễu Ngọc Châu từ chỗ Lôi bộ đầu, biết được tân nhiệm Tri huyện là hắn, phiền não một đêm cuối cùng quyết định rời huyện thành một đoạn thời gian cho nên nàng đem tiền tài trang sức quan trọng thu thập trước, xiêm y giày vớ không vội, buổi sáng thu thập còn kịp.

Đáng tiếc nàng vận khí không tốt, gặp án giết người, cuốn vào kiện tụng không nói còn bị người ta đưa đến trước mặt hắn.

Lục Tuân tin Liễu Ngọc Châu không phải kẻ giết người, nhưng muốn rửa sạch hiềm nghi cho nàng yêu cầu chứng cứ.

Lệnh bọn bộ khoái quan sát những khách trọ đó, Lục Tuân ngồi vào đại đường, bắt đầu thẩm vấn từng tiểu nhị của khách điếm.

Trừ Liễu Ngọc Châu, khách điếm còn có Cục đá, hai gã chạy bàn, Lý tam nương, mẹ con Hạnh Hoa phụ trách giặt quần áo kiêm nấu cơm quét tước, dư lại là tỳ nữ Oanh Nhi bên người Lý Ngọc Châu, cùng với Thu Nhạn làm ở phòng thu chi.

Bọn họ trừ ngày lễ ngày tết có thể về nhà, ngày thường ăn ngủ đều ở khách điếm.

Bọn bộ khoái đi trước lục soát quần áo bọn họ, dù quần áo bằng vải bố có màu đen, cũng không bị tưa sợi chỉ nào.

Sợi chỉ kia rất dài, ban đêm có thể nhìn không thấy, ban ngày thoạt nhìn phi thường rõ ràng.

Cục đá phụ trách quét chuồng ngựa, bao gồm xe lừa của bà chủ, hắn thề với Lục Tuân, sáng hôm qua lúc hắn lau xe cũng không có sợi chỉ đen này.

Nhưng điều này tạm thời cũng không chứng minh được gì, có lẽ Cục Đá nói dối hoặc nhớ lầm, có thể sợi chỉ đen và hung thủ không liên quan.

Giữ lại bọn tiểu nhị, Lục Tuân đi khách điếm.

Khách điếm tổng cộng có bảy khách trọ, một người là thương nhân, mang theo hai cái gã sai vặt, ba người khác là thư sinh học chung, còn lại là một tráng hán đi một mình.

Nếu nói toàn bộ khách điếm có ai có thể một mình giết đồng thời chuyển nổi thi thể Lôi bộ đầu, vị tráng hán này bị tình nghi đầu tiên.

Lục Tuân ngồi ở sảnh lớn, gọi từng người trong bảy người xuống lầu thẩm vấn.

Bảy người này bao gồm bọn tiểu nhị đều chứng minh rằng bọn họ không ai từng phát sinh tranh cãi với Lôi bộ đầu nên báo thù là việc không thể xảy ra.

Như vậy vừa thấy, Liễu Ngọc Châu vừa hay là đối tượng tình nghi giết người lớn nhất.

Lục Tuân lại đi đến nhà Lôi bộ đầu.

Lôi lão thái thái, phu thê Lôi nhị đang nghe láng giềng an ủi, trong viện một mảnh thanh âm thổn thức nho nhỏ.

Lục Tuân hỏi mọi người có biết Lôi bộ đầu ngày thường có cùng ai trở mặt không.

Lôi lão thái thái khóc ròng nói: “Hắn là bộ đầu, làm nhiều năm như vậy, bắt bao nhiêu phạm nhân, nếu nói hận hắn, những phạm nhân đó và người nhà, mỗi người đều có khả năng hận hắn, ta sao nhớ rõ đây? Nhưng Hổ Tử bị hồ ly tinh kia giết, khẳng định là hồ ly tinh kia giết, đại nhân ngài nhưng ngàn vạn lần đừng bị sắc đẹp của nàng lừa, chính là nàng giết!”

Có Lôi lão thái thái mở đầu, trái phải mọi người cũng thề son sắt mà chỉ trích Liễu Ngọc Châu.

Lục Tuân nghĩ, ở trong mắt hắn, cung nữ Ngọc Châu ngày xưa là cô gái đáng thương như thế nào khi nàng về lại cố hương ngược lại thành kẻ ác làm việc xấu rồi?

Nghe xong một sọt lời lên án Liễu Ngọc Châu, chờ Lục Tuân ra khỏi Lôi gia sắc trời đã tối.

Một ngày này, trừ sợi chỉ kia thì không có thu hoạch gì.

Lục Tuân mang theo người trở về huyện nha.

Đại án liên quan mạng người, tuy đã tới giờ nghĩ Triệu huyện thừa và quan lại cũng chờ chưa dám đi.

Lục Tuân lệnh Triệu huyện thừa, tiền chủ bộ, tôn điển sử đi công văn quán đem án tử Lôi bộ đầu tham dự lấy ra hết, hắn giữ lại hai vị ngày thường giao hảo với Lôi bộ đầu hỏi chuyện, những người khác đều có thể về nhà.

Kế tiếp, Lục Tuân cùng hai bộ khoái hỏi chuyện một canh giờ.

Bọn bộ khoái đi rồi, Thanh Phong quan tâm nói: “Đại nhân, đã canh hai rồi ngài ăn điểm tâm trước đi.”

Lục Tuân gật đầu.

Thanh phong chạy nhanh đi chuẩn bị cơm.

Qua nửa canh giờ, Triệu huyện thừa, tiền chủ bộ, tôn điển sử mỗi người ôm một chồng hồ sơ quay lại, ai cũng mồ hôi đầy đầu: “Đại nhân, hồ sơ chúng ta tìm ở đây đều là án tử Lôi bộ đầu tham gia năm năm gần đây, ngài xem lâu hơn trước kia có muốn tìm không?”

Lục Tuân quét mắt ba chồng hồ sơ, nói: “Vất vả ba vị, đêm nay liền đến đây thôi, sáng mai các ngươi đến đây sớm chút, cố gắng tìm đủ. Bản quan mới nhậm chức tuỳ tiện gặp được án mạng kiện tụng thế này, nóng lòng muốn phá án, mong rằng ba vị thông cảm.”

Ba người Triệu huyện thừa đồng thời gật đầu, cho răng đều là bổn phận họ nên làm

Ba người đi rồi, noãn các bên này an tĩnh lại.

Lục Tuân bắt đầu lật xem hồ sơ.

Thanh phong giật mình nói: “Ngài giờ phải xem nhiều như vậy, đêm nay còn có thể ngủ không?”

Lục Tuân nghĩ nghĩ, nói: “Đi phòng bếp hâm một đĩa bánh bao gạch cua .”

Thanh phong: “Ngài thật đúng là chuẩn bị thức đêm?”

Lục Tuân không nói nữa.

Thanh Phong tuy rằng đau lòng chủ tử, lại không thể chậm trễ việc lớn của chủ tử, thở dài đi.

Bánh bao gạch cua bưng tới, Lục Tuân cho Thanh Phong lui ra, đọc xong một quyển sổ ghi án, hắn cũng không ngẩng đầu lên phân phó Trần Võ: “Đi nữ lao, dẫn Liễu Ngọc Châu lại đây.”

Trần Võ ánh mắt khẽ động, nhưng vẫn đi

Nữ lao.

Liễu Ngọc Châu ngồi ở một góc nhà lao, xuyên qua cửa sổ nhỏ trên tường, nàng có thể nhìn được một nửa ánh trăng.

Qua sáu ngày kể từ trung thu

Nàng mười ba tuổi vào kinh làm cung nữ, cùng người nhà xa cách 5 năm, bởi vì chuyện của Lục Tuân có thể ra khỏi cung về quê sớm, vốn tưởng rằng năm nay rốt cuộc có thể cùng người nhà đón trung thu, không nghĩ tới dính phải sự tình này.

Đây là nàng hại Lục Tuân bị báo ứng sao?

Hình ảnh người nhà đến thăm tù ban ngày thoáng hiện lên, nghĩ đến cha mẹ anh chị nước mắt, Liễu Ngọc Châu đỏ cả hốc mắt.

Tiếng bước chân truyền đến, Liễu Ngọc Châu nhanh tay lau mắt, cảnh giác nhìn về phía trước.

Là Trần Võ.

Liễu Ngọc Châu chột dạ rũ  mi mắt.

Đại công chúa kêu nàng đi thử, không chỉ muốn kiểm tra bản lĩnh làm chồng của Lục Tuân, còn muốn quan sát ngôn hành cử chỉ ban ngày của hắn, giống tỳ nữ trái phải theo sát hắn. Ba ngày đó, Lục Tuân không có ra khỏi viện, Liễu Ngọc Châu không gặp những người khác ở hầu phủ, lại cùng Trần Võ, Thanh Phong gặp mặt vài lần.

Trần Võ mở khoá nhà lao, đối với  nữ nhân co lại một góc nói: “Ra đây đi, đại nhân có chuyện hỏi ngươi.”

Liễu Ngọc Châu lập tức luống cuống.

Có cái gì mà không thể hỏi ban ngày, một hai phải nửa đêm mới hỏi?

Lục Tuân sẽ không nghĩ lúc này trả thù nàng chứ?

Liễu Ngọc Châu sợ hãi nhìn Trần Võ, muốn nhìn ra ý đồ trên mặt hắn

Trần Võ bị nàng nhìn liền tránh tầm mắt, Liễu Ngọc Châu một năm trước vẫn là cung nữ đã mang vẻ đẹp đến nhu nhược động lòng người, tựa viên ngọc vừa vớt từ suối sâu, đẹp và thông minh khiến người ta yêu mến, hiện giờ thân hãm tù tội, ánh mắt nàng sợ hãi vọng lại đây, Trần Võ thế nhưng sinh ra một loại cảm giác áy náy, áy náy chính mình không thể cứu nàng.

“Đại nhân đang xem những án cũ Lôi bộ đầu đã xử lý, ngươi và Lôi bộ đầu giao hảo, có lẽ có thể cung cấp manh mối gì đó" Trần Võ suy đoán nói.

Liễu Ngọc Châu lập tức nhóm lên hy vọng, đúng vậy, Lục Tuân có thể sẽ trả thù nàng, nhưng Lục Tuân cũng là người duy nhất lúc này có thể giúp nàng thoát tội, nàng còn sợ gì nữa, nàng nên nghĩ mọi cách tiêu trừ tức giận của Lục Tuân, lại năn nỉ hắn tận tâm tận lực.

Suy nghĩ cẩn thận, Liễu Ngọc Châu vội vàng đứng lên, chỉ là nhớ lại mình ở trong tù cả một ngày tóc tai lộn xộn, mà Lục Tuân mình gặp hắn thế này sẽ khinh nhờn hắn, Liễu Ngọc Châu tự biết xấu hổ, trên mặt đỏ ửng, nhỏ giọng cùng Trần Võ thương lượng: “Ta chật vật như vậy, ngại đại nhân nhìn thấy sẽ không ổn, không biết ta có thể thu thập bề ngoài một chút được không?”

Trần Võ liếc nhìn nàng một cái, xoay người qua chỗ khác.

Liễu Ngọc Châu thuần thục lấy tay sơ nhanh tóc dài thành một búi, lại dùng một cây mộc trâm duy nhất cố định lại.

Điều kiện có hạn, chỉ có thể như vậy, Liễu Ngọc Châu chỉ hy vọng nước mắt lúc ban ngày không bị đọng lại dấu vết rõ ràng.

“Đi thôi.”

Trần Võ nghe tiếng, quay đầu lại xem ra, nàng vừa lúc đứng ở nơi ánh trăng chiếu đến, một bộ váy trắng, tựa như nguyệt thượng tiên nga hạ phàm, tới lao ngục này gặp hắn……

Trần Võ kịp thời chặt đứt ý niệm không nên có này, nếu nàng là tiên nga hạ phàm, nếu chọn cũng không phải chọn hắn.

Trần Võ không tăng nhanh bước chân, nữ nhân này đã từng liên luỵ chủ tử thật sâu, thời gian hắn và nàng đơn độc ở chung càng ngắn càng tốt.

Ánh trăng chiếu sáng sân huyện nha, một khắc khi ra khỏi nhà tù kia, Liễu Ngọc Châu có loại cảm giác như được thấy ánh mặt trời.

Chẳng sợ loại này tự do thật ngắn ngủi, nàng cũng phá lệ quý trọng, đến việc sắp gặp mặt Lục Tuân cũng không đáng sợ như vậy.

Lục Tuân ngồi noãn các kế cạnh đại đường, ngày trước tri huyện kết thúc thăng đường, đều nghỉ ngơi chỗ này.

“Đại nhân, đã đưa tới nghi phạm Liễu Ngọc Châu.”

“ Cho nàng vào đi.”

Trần Võ vừa nghe, đứng ở noãn các buông mành xuống trước, ý bảo Liễu Ngọc Châu tự mình đi vào.

Liễu Ngọc Châu thấp thỏm đi lên, tới trước mành, nàng theo bản năng mà nhìn về phía Trần Võ bên cạnh.

Trần Võ trong lòng một lộp bộp, nàng nhìn hắn làm gì? Nếu chủ tử thực sự có tâm trả thù, nàng còn trông cậy vào hắn sẽ cứu nàng sao?

Đôi mắt nữ nhân này, thật đúng là giống kia hồ ly tinh, muốn nói lại thôi, đoạt hồn nhiếp phách.

Trần Võ bị nhìn đến căng thẳng, mặt cũng xụ xuống lạnh hơn, giống như Diêm Vương điện tiền quỷ sai.

Hắn giống quỷ sai, Liễu Ngọc Châu liền cảm thấy mình cực kỳ giống tiểu quỷ sắp bị Diêm Vương xử trí.

Nàng nhận lệnh, vén màn lên, bước chân vào.

Lục Tuân ngồi ở sát cửa sổ trên giường, ngồi xếp bằng đối diện nàng

Ngoài cửa sổ là nửa ánh trăng sáng, trên bàn châm hai ngọn đuốc cháy sáng, vầng sáng nhu hòa chiếu rọi lên sườn mặt như ngọc của hắn.

Nếu Diêm Vương thật mị hoặc như vậy, sợ là vô số nữ quỷ không cần chạy thoát, lớp sau lớp trước bay tới điện Diêm Vương, quỳ sát dưới chân cầu hắn trừng phạt, dùng bất luận phương thức nào trừng phạt.

Liễu Ngọc Châu cúi thấp đầu.

Đến nay nàng cũng nghĩ không ra, công chúa tại sao vì một vũ phu mà vứt bỏ nam nhân như Lục Tuân.

“Tội nữ ngọc châu, bái kiến đại công tử.”

Liễu Ngọc Châu quỳ xuống, dập đầu thỉnh tội.

Giờ này khắc này, hắn không phải tri huyện tân nhiệm, nàng cũng không phải bà chủ khách điếm, bọn họ lại về tới kinh thành, về tới tiểu viện của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro