Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Ngọc Châu mơ một giấc mơ lộn xộn

Mới đầu là trong cung phái người đến các nơi tuyển chọn tú nữ, trong nhà trưởng tỷ, nhị tỷ đều đã xuất giá, chỉ còn mỗi nàng, cha mẹ tuy rằng ngàn vạn không nỡ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn quan sai ghi tên nàng vào danh sách, trơ mắt nhìn nàng cùng các tú nữ khác được chọn cùng nhau lên xe ngựa để vào kinh.

Đó là lần đầu tiên Liễu Ngọc Châu rời khỏi huyện Cam Tuyền, xa xôi kinh thành nàng hoàn toàn không biết gì cả.

Vào cung, Liễu Ngọc Châu đầu tiên là bị hoàng hậu nương nương coi trọng, điểm nàng làm cung nữ bên người. Liễu Ngọc Châu mới đến trong cung hoàng hậu chưa được mấy ngày, có duyên lại hợp mắt công chúa, đem nàng từ bên cạnh hoàng hậu nương nương túm qua, biết được nàng tên thật là Liễu Ngọc Châu, công chúa không cho nàng đổi tên, vẫn như cũ gọi nàng Ngọc Châu.

Sau này Liễu Ngọc Châu mới biết được, có thể được công chúa lãnh đi, là phúc khí lớn của nàng, công chúa tuy rằng có chút điêu ngoa nhưng lại đối xử tử tế với các nàng mà những nhóm tú nữ bị an bài đến phục vụ bên cạnh các hậu phi, hoàng tử, trải qua sự tình so với nàng phức tạp hơn, bị ai đánh ai mắng đều là việc nhỏ, đáng sợ nhất là trong lúc tranh sủng vì những mưu kế thâm độc mà bỏ mạng.

Cho nên, Liễu Ngọc Châu rất biết ơn công chúa.

Cảnh trong mơ vừa chuyển, nàng đã vào Vĩnh An Hầu phủ, ban đêm Lục Tuân đè ở trên người nàng, hắn không phải đại công tử lúc trước nàng gặp được, hắn mang thù, hắn cố ý trả thù nàng, nói ra toàn những lời thô tục.

Liễu Ngọc Châu vẫn luôn khóc. Cánh tay đột nhiên bị người ta lay hai cái.

Liễu Ngọc Châu mê mang đột nhiên mở mắt ra, ánh trăng sáng tỏ,  Lục Tuân đứng ngược sáng mặt hắn đen như đít nồi, hắn và đại công tử trong mộng hoàn toàn khác nhau.

Liễu Ngọc Châu ngơ ngẩn mà nhìn hắn.

“Khóc cái gì?” Thần sắc Lục Tuân rất là không vui.

Hắn vừa mới lật xem hồ sơ, nàng đột nhiên phát ra tiếng thút thít như mèo con, Trần Võ còn trực ở bên ngoài, hiểu lầm thì biết giải thích thế nào?

Lúc hắn hỏi chuyện Liễu Ngọc Châu đã nhìn tới bàn hồ sơ trên giường phía đông, cũng nhớ lại ban ngày đã xảy ra cái gì. Nhưng rõ ràng nàng đang nhớ lại những chi tiết khi Lôi bộ đầu đã từng kể, như thế nào ngủ gục rồi?

Liễu Ngọc Châu hoảng loạn mà ngồi phắt dậy, động tác vướng víu, lúc này nàng mới phát hiện, trên người đang đắp chăn mỏng.

Nàng nắm chặt chăn, khó tin mà nhìn về phía Lục Tuân.

Lục Tuân nhẹ trào phúng: “Ngươi nhưng thật biết hưởng thụ, kêu ngươi nhớ lại vụ án, ngươi lại ngủ, còn không quên kéo chăn đắp.”

Liễu Ngọc Châu vừa nhìn chung quanh, giường đệm bên đó quả nhiên trở nên lộn xộn, rất giống phong cách sợ lạnh liền theo bản năng kéo chăng qua đắp của nàng. Nàng xấu hổ cúi đầu.

“Mau dậy đi, cho ngươi ba mươi phút, nếu vẫn là nghĩ không ra manh mối hữu dụng thì về nhà lao đi.” Lục Tuân lui về bàn bên, sắc mặt cực lạnh, mà chồng hồ sơ bên tay phải của hắn chỉ còn một xấp mỏng, những hồ sơ đã xem qua chất đầy ban chồng bên tay trái hắn mỗi chồng đều cao tới hai thước.

“Ngài, ngài vẫn luôn không ngủ?” Liễu Ngọc Châu ngơ ngác hỏi.

Lục Tuân rũ mắt nói: “Bản quan mới lên nhậm chức, ngươi liền cho ta rước lấy một cái án mạng, nếu không nhanh chóng phá án, ta ở kinh thành càng không có mặt mũi nào.”

Liễu Ngọc Châu cắn cắn môi, hắn xui thật nhưng nàng cũng oan uổng quá, nàng cũng không nghĩ tới Lôi bộ đầu sẽ chết mà lại chết ở chuồng ngựa của nàng. Vô luận như thế nào, hai người lúc này mục đích giống nhau, đều muốn phá được án.

Liễu Ngọc Châu trước đem đệm chăn đang lộn xộn của hắn gấp gọn gàng, sau đó tiếp tục rà soát trí nhớ.

Trời còn chưa sáng, ngoài cửa sổ đêm dài gió lạnh, Liễu Ngọc Châu vô ý thức mà vuốt cánh tay, cái lạnh khiến cho đầu óc nàng càng thanh tỉnh.

Lục Tuân đã nói qua, án nhỏ như lông gà vỏ tỏi cơ bản có thể không cần suy xét phải chú ý những án có khả năng sẽ báo thù.

Lôi bộ đầu khá thẳng tính, lâu lâu hắn cũng thích thổi phồng khoác lác, lúc đấy trong miệng Lôi bộ đầu không có án nào hắn không phá được.

Liễu Ngọc Châu nhớ tới mấy vụ án lớn Lôi bộ đầu tự nhận hắn đã phá án một cách xuất sắc, những vụ đó đã phát sinh ở huyện Cam Tuyền hoặc những huyện nhỏ lân cận, kết quả khoanh vùng chỉ có mấy vụ án lớn.

Lục Tuân vỗ vỗ chồng hồ sơ nhỏ được hắn phân loại riêng để trước mặt, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Mấy án tử này ta đã tìm được, phạm nhân hoặc là đã bị tử hình, hoặc là bị lưu đày biên cương, ban ngày ta sẽ phái người đi điều tra nhà bọn họ  tình huống trong nhà bọn họ, có lẽ sẽ có manh mối.”

Liễu Ngọc Châu không khỏi tò mò thò người qua, lật lật những hồ sơ đó, có phạm nhân nhà ở tại huyện thành, có người ở tại trấn nhỏ của huyện.

“Nhiều như vậy, phạm vi cũng quá rộng, có thể điều tra ra sao?” Liễu Ngọc Châu lo lắng sốt ruột.

Lục Tuân nhìn nàng nói: “Phá án là như vậy, có khó, có dễ, nếu sợ phiền toái bản quan có thể đem tội danh đổ đại lên đầu ngươi.”

Liễu Ngọc Châu hơi xấu hổ, đang muốn ôm chồng hồ sơ qua sập nhỏ lần nữa, đột nhiên, nàng nhìn thấy một tờ hồ sơ bị lộ ra một góc, thấy được một cái tên có chút quen thuộc. Nàng đã quên Lục Tuân vừa mới răn dạy, Liễu Ngọc Châu cúi đầu, nghiêm túc xem mở ra xem. Hồ sơ tường thuật, là một vụ giết người.

Ba năm trước đây, bộ đầu đương nhiệm Trâu Phong mơ ước thê tử của đồ tể Mã Đại Tường là Lâm Chức Nương, chạng vạng hắn đem rượu đi Mã gia cùng Mã Đại Tường uống, sau khi chuốc say Mã Đại Tường hắn có ý đồ làm chuyện vô sỉ với Lâm Chức Nương, Mã Đại Tường tỉnh rượu cầm dao chém nhau với Trâu Phong, Trâu Phong vơ được con dao cắt gọt đâm chết Mã Đại Tường rồi lẩn trốn suốt đêm, quan phủ tróc nã không có kết quả.

Trên trang hồ sơ này cố ý nhắc tới bộ đầu tân nhiệm Lôi Hổ và phạm nhân Trâu Phong giao tình cực tốt, Lôi Hổ từng bắt được Trâu Phong, lại bị Trâu Phong tìm cơ hội đào tẩu. Xong việc huyện nha còn thẩm vấn qua Lôi Hổ, hoài nghi Lôi Hổ vì việc tư cố tình thả người đi, may mà lúc đó có mặt các bộ khoái khác làm chứng chứng minh rồi Lôi Hổ trong sạch.

“ Vì sao ngài chọn án này?” Liễu Ngọc Châu ngước mắt, hỏi nam nhân đối diện

Lục Tuân liếc nhìn hồ sơ trong tay, nhàn nhạt nói: “Hiện trường vụ án hầu như không có để lại bất cứ manh mối gì về thủ phạm đã nói lên thủ phạm tâm tư kín đáo, am hiểu sâu sắc cách thức quan phủ tra án. Lôi bộ đầu trước khi chết từng cùng người khác uống rượu, nhưng bạn bè thân thích hoặc các tửu lâu lớn đều không ai gặp qua hắn, chứng minh hắn và người đó gặp mặt ở một nơi bí mật, đối phương và hắn là bạn cũ, hắn nguyện ý đi gặp bạn cũ. Từ hai điểm trên, Trâu Phong rất có hiềm nghi.”

Liễu Ngọc Châu sắc mặt đại biến: “ Nếu như ngài đã nói, Trâu Phong có khả năng đã trở lại?”

Lục Tuân: “ Ừm, có khả năng này.”

Liễu Ngọc Châu: “Hắn đã trở lại và nhờ vả lôi bộ đầu thay hắn làm chuyện nào đó và Lôi bộ đầu không đồng ý, hắn liền giết lôi bộ đầu?”

Lục Tuân khen ngợi mà nhìn nàng một cái.

Liễu Ngọc Châu trầm tư một lát, nhăn mày càng sâu, nói: “ Có một hôm Lôi bộ đầu từng nhắc đến Trâu Phong với ta mà ta đã quên cụ thể là khi nào, lúc ấy Lôi bộ đầu uống nhiều rồi, lời khoác lác đã bắt đầu lộn xộn, có một người khách bản địa nghe vậy liền nói, ‘ ngươi lợi hại như vậy, sao không đem Trâu bộ đầu bắt về đi’, Lôi bộ đầu nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, sau đó hắn kể cho ta nghe giao tình giữa hắn và Trâu Phong.”

“Trâu Phong lớn hơn Lôi bộ đầu tám tuổi, xuất thân ở nông thôn tới huyện thành làm bộ khoái sau thuê ở nhà gần nhà Lôi bộ đầu, lôi bộ đầu lúc nhỏ ốm nhom thường xuyên bị người ta khi dễ, đều là Trâu Phong thay hắn chống lưng, còn dạy hắn công phu. Sau này Lôi bộ đầu trưởng thành liền đi theo Trâu Phong cùng nhau đảm nhiệm chức bộ khoái, dựa theo cách nói của Lôi bộ đầu, bản lĩnh của hắn đều do Trâu Phong dạy cho, Trâu Phong xem hắn như đệ đệ ruột, hắn cũng đem Trâu Phong như ca ca ruột.”

“Nhắc tới Trâu Phong giết người hai mắt Lôi bộ đầu đỏ lên, hắn nói Trâu Phong không phải loại người như vậy, án tử khẳng định có ẩn tình nhưng hắn tra không ra, quan phủ nhận định là Trâu Phong giết người hắn chỉ có thể bắt người, nhưng Trâu Phong công phu so với hắn tốt hơn, hắn đánh không lại Trâu Phong cho nên Trâu Phong mới có thể chạy trốn, không phải hắn cố ý thả, tuy rằng hắn cũng có ý nghĩ như vậy.”

Nhớ lại gương mặt đau khổ của Lôi bộ đầu, Liễu Ngọc Châu cũng cảm giác khó chịu thay hắn: “Bọn họ cảm tình tốt như vậy, hai mươi năm tình nghĩa huynh đệ, nếu Lôi bộ đầu từ chối hỗ trợ, Trâu Phong cũng không có khả năng tàn nhẫn xuống tay giết hắn? Lại nói, Trâu Phong vẫn luôn ở bên ngoài đào vong, trở về cũng phải tính chuyện bị quan phủ bắt lại, làm sao hắn biết được quan hệ giữa ta và Lôi bộ đầu?”

Lục Tuân hờ hững: “Ta nói rồi, Trâu Phong chỉ là có hiềm nghi, chưa chắc hắn giết người, ta muốn tra án phải mở rộng phạm vi, để tránh có cá lọt lưới.”

Liễu Ngọc Châu hiểu ra, nàng chỉ không hy vọng Trâu Phong là hung thủ, ai là hung thủ đều được, nhưng nếu là Trâu Phong, Lôi bộ đầu chết trong tay người mà hắn coi là huynh trưởng thân thiết, quá oan ức.

“Thời gian không còn sớm, ngươi cần phải trở về.” Lục Tuân bỗng nhiên nói.

Liễu Ngọc Châu nhất thời quên luôn Trâu Phong, nghĩ tới phòng giam ẩm thấp hôi hám kia. Nàng không muốn về, rồi cũng ý thức được mình không có tư cách cầu xin.

Nàng nhìn về phía Lục Tuân.

Lục Tuân rũ mắt, tiếp tục lật hồ sơ.

Liễu Ngọc Châu định cầu hắn phá án nhanh hơn chút, nhưng nghĩ nghĩ giây lát, Lục Tuân chính hắn cũng hy vọng phá án cho ra, xem hồ sơ cả một đêm đủ thấy quyết tâm này, nàng cần gì phải nhiều lời?

Liễu Ngọc Châu xuống đất, cúi người đi giày tươm tất, trước khi rời đi, nàng hướng Lục Tuân hành lễ.

Lục Tuân vẫn không liếc nhìn nàng nhiều hơn một cái.

Liễu Ngọc Châu đi theo Trần Võ về nhà lao, Trần Võ chắc đã có chuẩn bị qua, bất luận là đêm qua lại đây hay hiện tại trở về, dọc theo đường đi hai người đều không chạm mặt bất cứ ai.

Liễu Ngọc Châu về lại phòng giam và ngồi xuống.

Nữ lao để giam giữ phạm nhân không nhiều lắm, chỉ có mấy người bị nhốt ở những phòng gần đây nhưng không ai tới quấy rầy nàng.

Liễu Ngọc Châu dựa lưng vào song củi, nhìn lên cửa sổ nhỏ trên đỉnh đầu.

Sắc trời dần sáng, tiếng kêu của mấy loài côn trùng ẩn trong rơm rạ càng nhỏ đi.

Liễu Ngọc Châu thở dài nhẹ nhõm một hơi, chợt cười khổ. Có khi nào Lục Tuân phá không được án, vì bắt buộc phải báo cáo kết quả công tác với cấp trên liền đem nàng đẩy ra để lập công, nàng mạng nhỏ đều treo trong tay lão nhân gia, thế nhưng còn có tâm nhàn nhã để ý tới mấy con gián chuột côn trùng.

Huyện nha, đại đường bên cạnh noãn các.

Lục Tuân thấp giọng dặn dò Trần Võ đi làm vài món ăn sáng, sau đó rời khỏi noãn các, đi qua hậu trạch.

Thanh phong hầu hạ hắn rửa mặt thay quần áo.

Rốt cuộc tuổi trẻ, tuy rằng thức trắng một đêm, trên mặt Lục Tuân thế nhưng nhìn không ra bất kì biểu hiện mệt mỏi gì, lúc dùng cơm tâm khẩu vị ăn uống cũng không tồi.

Thanh phong thử hỏi: “ Án này có phải đại nhân sắp giải quyết xong không ạ?”

Lục Tuân lắc đầu, trừ phi tìm được chứng cứ, những manh mối bây giờ đang sở hữu có khả năng đều vô dụng.

Thanh phong tò mò nhất chính là cái nhìn của chủ tử đối với Liễu Ngọc Châu, theo lý thuyết Liễu Ngọc Châu hại chủ tử thảm như vậy, hiện giờ Liễu Ngọc Châu thân hãm tù tội chủ tử trả thù nàng kiểu gì cũng tiện và hợp lý, nhưng chủ tử cư nhiên còn sai hắn đi cảnh cáo ngục tốt không được làm khó dễ Liễu Ngọc Châu, hay là chủ tử đối với Liễu Ngọc Châu còn một chút tình cũ?

Cũng có thể chủ tử vẫn muốn trả thù Liễu Ngọc Châu, chỉ là Liễu Ngọc Châu rốt cuộc trở thành người của ngài ấy rồi, ngài ấy không có cách nào chịu được bị người khác nhúng chàm?

“ Tình huống của Liễu Ngọc Châu ngươi đã hỏi thăm rõ ràng chưa?” Ăn lưng bụng, Lục Tuân đột nhiên hỏi.

Thanh phong gật đầu, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ mà bẩm báo: “Liễu gia ở tại phố Hà Nam, trong nhà không tính giàu có, cũng không cần lo cơm ăn áo mặc. Phụ thân Liễu Ngọc Châu Liễu Huy thợ làm dù nổi danh ở bản địa, thuần phác phúc hậu thích làm việc thiện, vợ ông Tống thị cọp cái nổi tiếng khắp láng giềng, uy danh và mỹ danh cân bằng bình hoà. Hai vợ chồng tổng cộng có bốn đứa con, thứ tự là đại cô nương Liễu Kim Châu, nhị cô nương Liễu Ngân Châu, tam công tử Liễu Nghi, cùng với con gái út Liễu Ngọc Châu.”

“ Trước khi Liễu Ngọc Châu vào kinh là viên ngọc quý trên tay phu thê Liễu Huy, mười ngón không dính một giọt nước, cưng con vô cùng, nghe nói sau khi Liễu Ngọc Châu vào kinh  hai vợ chồng đều bệnh nặng một hồi, tận khi Liễu Ngọc Châu trở lại bổn huyện hai vợ chồng sủng ái dung túng nàng càng sâu, phàm có ai chửi bới thanh danh Liễu Ngọc Châu sẽ bị Tống thị chửi lên bờ xuống ruộng.”

Thanh phong tự giác nhẹ nhàng lưu loát kể mọi việc thú vị hắn nghe được ở Liễu gia.

Lục Tuân nghĩ đến những kiểu nước mắt của nàng. Thì ra là được nâng niu chiều chuộng mà lớn lên, trách không được thích khóc như vậy.

Ngọc Châu ngọc châu, thật sự người cũng như tên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro