Chương 1 - Tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thả lỏng hô hấp, tìm đúng tiết tấu."

"Thủ đoạn vứt ra đi, không cần gắng sức,...

Thầy giáo vũ đạo.

Một người mặc quần áo vũ đạo, cô gái có dàng người mảnh khảnh đứng ở trước gương.

Khi cô cất lời mang thanh nhẹ nhàng, mềm mại nhưng thiếu lực uy hiếp

"Kẽo kẹt."

Cửa phòng khi đó bị đẩy ra.

"Cô Thời, xã trường tìm cô."

Cô nghi hoặc nhìn lại, nhưng khi trả lời: "Tôi lập tức tới."

" Mọi người tiếp tục đi, tôi sẽ quay trở lại kiểm tra." Nói xong, cô đi ra khỏi phòng tập vũ đạo.

"Xã trưởng tìm tôi có việc gì?"

"Tôi không rõ, cô đi rồi sẽ biết."

"Khấu khấu." Cô duỗi tay gõ cửa.

"Tiến vào."

Cô đi vào bên trong. Ngô Vũ Đồng xoay người lại, ngữ khí mang phần thuần thục: "Ngươi đến rồi."

"Vũ Đồng, cô tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Ân, bây giờ người đi tới Đại xã đoàn Vũ Đoàn."

"Nhưng không phải thống nhất chị Chi Mẫn đi sao?"

"Lúc đầu đúng là vậy, nhưng Chi Mẫn trong nhà có việc, không thể đi được, nên hôm nay ngươi đi đi."

Nàng có chút trầm mặc. Đại học S là trường cũ của cô và người đó.

"Làm sao vậy, có chuyện gì à?"

"Không có việc gì, giờ ta đang có giờ học, làm sao giờ?"

"Hạ Đình sẽ dạy thay ngươi."

"Vậy ta đi thay đồ rồi ngay lập tức xuất phát."

Ngô Vũ Đồng vỗ vỗ bả vai cô: "Tốt, đi thôi."

*

Thời Cấm đứng ở trước cổng trường Đại học S. Cô nhìn những sinh viên trong vườn trường, bọn họ giờ vẫn còn phấn chấn bồng bột, hăng hái, giống như cô và bạn bè khi xưa. Trở lại thành phố S cũng được vài tháng, cô đã từng vô số lần trải qua nơi này, nhưng chưa một lần bước vào nơi đây.

Cô đứng lặng thật lâu ở cổng trường, thẳng đến khi chuông báo vào giờ học kêu lên, cô cuốn quần áo lại, rồi mới bước nhanh vào trong.

Cứ ngỡ sẽ bị lạc đường, nhưng lại không ngờ khung cảnh xưa không hề thay đổi, cô vẫn cứ ngựa quen đường cũ mà tìm được phòng thầy hiệu trưởng. Nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng.

Bên trong truyền lại tiếng "Vào đi", nàng mới đẩy cửa đi vào. Bên trong trừ hiệu trưởng ra còn có một người đàn ông.

Bởi vì cô học khiêu vũ, nên có thói quen quan sát dáng người, người đàn ông đưa lưng về phía cô có vóc dáng cao, vai rộng, chân dài, phần lưng dày rộng rắn chắc, hẳn phải là người có tỷ lệ cực kỳ hoàn hảo. Nhưng lại khiến cô có cảm giác vô cùng quen thuộc.

"Cô chính là người mới tới từ Trường vũ đạo dạy thay cho giáo viên vũ đạo phải không?" Hiệu trưởng có chút hoài nghi nhìn cô từ trên xuống dưới.

Ngữ khí nghi ngờ này, cô sớm đã thành thói quen. Cô có dáng người điển hình của nữ sinh, vóc dáng vốn không cao, thời cấp ba chỉ có 158, đến giờ cũng chỉ tăng mấy centimet 162. Bởi dáng người nhỏ bé này mà cô thường bị ngộ nhận là sinh viên mặc dù có đã hai mười lăm tuổi, đã tốt nghiệp Đại học được 5 năm rồi.

Cô nhìn thẳng vào hiệu trưởng nói: "Đúng vậy."

"Nhìn qua không giống lắm" Hiệu trưởng cười nói.

"Ah, trường chúng ta có giáo viên dạy dương cầm mới tới, Kỷ Hoài, hai người chào hỏi nhau đi." Hiệu trưởng lúc này mới giới thiệu.

Kỷ Hoài?

Thời Cấm đang cười bỗng nhiên cứng người lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia.

Anh xoay người lại. Là Kỷ Hoài không sai. Trừ bỏ vẻ ngoài trưởng thành, anh bây giờ với anh của năm xưa cũng không mấy thay đổi. Vẫn giống như trong trí nhớ của nàng về chàng thiếu niên đó.

Nhưng nàng đã không còn là Thời Cấm xưa nữa rồi, thấy nhiều, trải qua nhiều cũng đã buông lơi cảm xúc khi đó.

"Chào thầy." Cô giương khóe môi, hướng anh giơ bàn tay. Hai người không cách nhau quá một mét, hai mắt nhìn nhau, ánh mắt anh có chút giao động nhưng lại được che giấu đi.

Anh nhìn cô, cũng vươn tay nắm lấy tay cô, cảm nhận được bàn tay mang theo độ ấm của cô, dù trời đang nóng bức như vậy mà lòng bàn tay lại có chút lạnh lẽo. Thời Cấm chỉ đơn giản nắm nhẹ, rồi buông ra ngay.

"Hiệu trưởng, đã đến giờ vào lớp, tôi liền đi tới lớp học ngay."

"Uh, đi đi."

Thời Cấm gật đầu, rời khỏi phòng hiệu trưởng.

Sau khi cô đi, Kỷ Hoài yên lặng nhìn bàn tay của mình, rồi gắt gao nắm chặt khiến các khớp xương trở nên trắng bệch.

Hiệu trưởng lại nhìn Kỷ Hoài tươi cười:"Tiểu Kỷ, từ biệt nhiều năm như vậy, hoan nghênh người quay trở lại trường cũ làm việc."

Kỷ Hoài dần thả lỏng tay, mỉm cười:"Có thể trở về trường cũ công tác cũng là vinh hạnh của em."

Lời của tác giả: Văn phong có chút thiên về hiện thực, đô thị vườn trường, có chút ngọt.

Đi ngang qua, dạo qua cũng không bỏ lỡ, chạm vào bàn tay nhỏ của thiếu nữ ( các ngươi tự hiểu)

Mọi người đọc truyện, bình luận chính là cổ vũ động lực cho ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro