Chương 16: Cánh gà kho, ta thích ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hỏa diễm mãnh liệt thiêu đốt trên thân Cực Nhạc Đại Ma Vương không biết bao lâu, con vẹt nhìn không nổi nữa, khuyên can nói: "Không sai biệt lắm, đã có mùi thơm rồi!"

Lúc này, con lừa đen mới thở hổn hển dừng lại, duỗi chân trước ra đạp đạp mấy cái, thấy đối phương quả nhiên không còn nhúc nhích, lại lần nữa cảnh giác đưa mắt nhìn quanh: "Sẽ không còn có kẻ nào xông đến nữa a!"

"Ta thấy hắn hình như là cái kẻ hôm qua bị ngươi đánh..." Con vẹt ngập ngừng nói.

"Là hắn? Vậy... chờ một chút ta lại đốt thêm một hồi!"

"..." Con vẹt triệt để yên lặng.

Người bạn tốt này của nó cái gì cũng tốt, chỉ là làm việc quá mức cẩn thận.

Ánh lửa lại sáng lên một hồi lâu, nhìn thấy Cực Nhạc Đại Ma Vương đã triệt để cháy khét lẹt, con lừa đen mới yên lòng.

Sau khi đem "kẻ địch" bất ngờ xuất hiện đánh giết thành công, ba đầu sủng vật lúc này mới nhìn về phía thi thể của Ngân Sí Thanh Giao. Vì thực hiện yêu pháp thu nhỏ để ẩn tàng, đầu yêu thú này vẫn chưa kịp biến lớn, giờ phút này xuất hiện trong mắt của ba con thú chính là hình ảnh một con cá chạch mọc ra đôi cánh cực lớn.

"Đây chính là yêu thú?" Ba con thú hiếu kì đánh giá.

Bọn chúng sống tới bây giờ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy yêu thú.

Nghiêng đầu nhìn một hồi, con vẹt đột nhiên nói: "Các ngươi nói xem, có phải chúng ta hiểu nhầm tên kia rồi không? Có khả năng hắn không phải đến để giết chúng ta mà là... tặng quà?"

"Tặng quà?" Con lừa đen mù mịt.

Con vẹt: "Có phải hắn nghe chúng ta nói thịt yêu thú ăn rất ngon nên cố ý giết một đầu mang tới để giảng hòa với chúng ta?"

"..."

Con lừa và con rùa sửng sốt.

Nói như vậy, thực sự có khả năng.

Bỏi vì tên kia khi xuất hiện không hề nói muốn giết người mà là nói... ta có ăn ngon!

Ách...

Nếu thật như vậy, hắn cũng quá thảm rồi!

Chưa kịp nói gì đã bị tươi sống đạp chết, thậm chí còn bị đem đi nướng đến cháy khét...

Ba con thú đồng loạt hướng về phía "thi thể" của Cực Nhạc Đại Ma Vương nhìn lại, chỉ thấy toàn thân hắn cháy đen như than, hai con mắt vẫn trợn tròn, trên gương mặt là biểu cảm tràn đầy không cam lòng.

"Cũng có thể là hắn cố ý dùng yêu thú dụ dỗ chúng ta buông lỏng cảnh giác rồi mới tìm cơ hội động thủ!" Lừa đen suy nghĩ một hồi, cẩn thận nói: "An toàn là trên hết, dù chỉ có một chút nguy cơ chúng ta cũng phải nhanh chóng giải quyết, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!"

Con vẹt cũng không có phản bác lại.

Nhìn tên kia một thân ma khí, nhìn thế nào cũng không phải người tốt, coi như là thực sự tới tặng lễ thì cũng là cáo chúc tết gà, khẳng định không có ý tốt.

"Không thèm nghĩ nữa!"

Đang suy nghĩ, con vẹt nhìn về phía thi thể Ngân Sí Thanh Giao trước mặt, nước miếng không kiềm được mà chảy xuống: "Nếu đây quả thực là một đầu yêu thú, mùi vị khẳng định không tệ, các ngươi có muốn... để cho chủ nhân lấy làm thức ăn cho chúng ta nếm thử không?"

Chủ nhân làm thức ăn bình thường cũng có thể làm đến mức khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, dư vị vô tận, nếu dùng thịt yêu thú để làm khẳng định hương vị càng thêm hấp dẫn.

Kẽo kẹt!

Đúng lúc này, cửa phòng bất chợt mở ra, một thiếu niên vặn vẹo thân mình, từ từ tiến tới.

"Nhanh chôn hắn..."

Con lừa một lần nữa vội vã đem thi thể Cực Nhạc Đại Ma Vương vùi vào vườn hoa. Xong xuôi, ba con thú mang theo thi thể Ngân Sí Thanh Giao đi tới chỗ Tô Ẩn.

"Đã tìm được đồ ăn rồi? Không tệ!" Tô Ẩn hài lòng gật đầu.

Nhìn bộ dáng, ba con thú hẳn là bắt được một loại giống với cá chạch. Ở Trái Đất còn có loại cá biết bay, nơi này có loại cá chạch có cánh thì cũng chẳng phải điều gì kì lạ. Huống hồ, con rùa đen có thể bắt cá chép trong hồ thì việc bắt một loại quái ngư trở về như thế này cũng không làm hắn quá bất ngờ.

"Hôm nay các ngươi có lộc ăn rồi!" Tô Ẩn mỉm cười, xuất ra dao thớt.

Là một đầu bếp, những chuyện như giết thịt, lột da là chuyện thường ngày, mặc dù bản thân Tô Ẩn không biết đầu cá chạch này rốt cuộc là loài vật gì thế nhưng bắp thịt nó lại rất rắn chắc, vừa nhìn đã biết mùi vị rất tốt.

Ông!!!

Vô số Thánh Nguyên Chân Ý từ trong cơ thể Tô Ẩn tỏa ra xung quanh, ánh đao lóe lên, một thân thân phiến bên ngoài của Ngân Sí Thanh Giao đã bị lột sạch sẽ, thịt trên người cũng bị cắt ra thành những miếng lớn nhỏ đều tăm tắp xiên trên đinh sắt.

Xong xuôi, Tô Ẩn bắt đầu mồi lửa, nướng thịt cá!

Xèo xèo xèo...!

Mùi thơm từ từ lan tỏa khắp nơi, đủ loại thực vật được trồng trong sân viện "ngửi được" hương thơm lại lần nữa nhảy múa như có làn gió thổi qua. Cực Nhạc Đại Ma Vương bị đốt đến cháy đen chôn dưới đất, hấp thu một bộ phận hương thơm, thân thể lại lần nữa khôi phục sinh cơ nhàn nhạt.

Rùa, lừa, vẹt ba con vật đồng dạng híp mắt hưởng thụ, vô số linh khí nương theo mùi thơm của chậm rãi chui vào trong thân thể của chúng, bất tri bất giác cải biến thể chất.

Những điều này, Tô Ẩn một chút cũng không biết, giờ phút này toàn bộ sự chú ý của hắn đã đặt vào mỹ thực trước mắt.

Thời điểm còn trong cấm địa, bản thân hắn cũng đã làm qua không ít mỹ thực, thế nhưng phần thịt cá trước mắt này tựa hồ có hương vị vô cùng khác biệt.

Nhất là cái cánh kia, nướng đến vàng rực, bóng loáng khiến hắn nhịn không được mà thèm nhỏ dãi.

..............

Trong khi Tô Ẩn đang nướng thịt ở bên này, Diêu Chiến dọc theo phương hướng Huyết Mạch Định Vị chỉ dẫn, một đường bay tới.

"Ẩn Tiên Cư?" Diêu Chiến nhíu mày.

Ẩn Tiên... Tự nhận mình là ẩn thế tiên nhân, thật là đủ cuồng vọng!

"Chẳng lẽ... vị Tiểu sư thúc kia chính là cư ngụ ở đây?"

Có thể lặng im không một tiếng động bắt đi Ngân Sí Thanh Giao, theo hắn thấy chỉ có vị Tiểu sư thúc bí ẩn kia mới có bản sự làm được, lại thêm trước đó hắn tại nội tông điều tra lâu như vậy cũng không tìm được người, dữ không phải là... Người hắn muốn tìm vốn dĩ không cư ngụ trong tông môn mà chính là tại đay?

Nếu thật sự là như vậy, hết thảy kì lạ đều có thể giải thích rõ.

"Qua đó xem một chút..."

Diêu Chiến hóa thành một đoàn bóng đen, lặng lẽ ẩn núp, tiến vào trong viện. Vừa mới tiến vào, hắn lập tức ngửi thấy một cỗ hương thơm nồng đậm.

"Cái đó là... cánh của Thanh Giao tiền bối?" Con mắt của Diêu Chiến thoáng cái đỏ ngầu.

Cách đó không xa, trên bếp than đang nướng thịt cùng cánh chính là Ngân Sí Thanh Giao mà hắn đang tìm kiếm!

Nói cách khác... Vị Thần Cung cảnh tiền bối này không chỉ bị giết hại mà còn bị kẻ khác lấy ra làm thức ăn!

Thật đáng hận!

Diêu Chiến nắm chặt nắm đấm, nhìn về phía người đang nướng thịt. Chỉ thấy đó là một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, trong cơ thể không có một chút chân nguyên gợn sóng, thoạt nhìn chính là không có một chút tu vi!

Phàm nhân?

Haha!

Kẻ nào cho rằng người có thể đem Ngân Sí Thanh Giao chém giết, làm thành thịt nướng lại không có một chút tu vi thì chính là kẻ ngu!

"Nhất định là hắn! Hơn nữa, thực lực của hắn so với tưởng tượng của ta còn muốn đáng sợ hơn nhiều, ta phải nhanh chóng bẩm báo cho tông môn..."

Cố nén bi thương trong lòng, Diêu Chiến quay người rời đi.

Nhiệm vụ của hắn đến đây lần này chủ yếu chính là dò xét, hắn bây giờ muốn báo thù chính là tự tìm chết, hắn phải quay về tông môn bẩm báo lại cho sư phụ ra quyết định.

Diêu Chiến chạy ra khỏi sân viện, tìm một chỗ yên tĩnh, cổ tay khẽ động, một phiến ngọc truyền tin đã xuất hiện trong lòng bàn tay. Hắn nhanh chóng đem những gì hôm nay đã trải qua cùng tất thảy những phỏng đoán gửi qua.

..............

Phong Lôi Tông

Tần Vấn Thiên cùng mấy vị trưởng lão đều có mặt.

"Diêu Chiến đã đến Trấn Tiên Tông, cũng tìm được vị Tiểu sư thúc kia..."

Một quả ngọc phù xuất hiện, Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng điểm một cái, chữ viết chậm rãi hiện ra.

"Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã tìm được người, không hổ là đệ tử thân truyền của Tông chủ, thật lợi lại!"

"Diêu Chiến vẫn luôn ưu tú như vậy..."

Tât cả trưởng lão đều vuốt râu, hài lòng gật đầu.

Mới đi nửa ngày đã có kết quả, kết quả này là phi thường tốt.

"Vị Tiểu sư thúc kia thực lực cụ thể là gì?" Một vị trưởng lão lên tiếng hỏi.

"Ta cũng chỉ vừa nhận được tin tức, còn chưa kịp xem, chúng ta cùng xem thử!" Tần Vấn Thiên cười nhẹ đáp lời.

Quang mang chớp động, tin tức lập tức truyền tới rõ ràng.

"Thực lực cụ thể không rõ, chỉ biết Ngân Sí Thanh Giao tiền bối gặp được liền lập tức vô thanh vô thức bị chém giết!"

"Thanh Giao chết rồi?" Vẻ mặt tất cả mọi người đều trắng bệch, vị lục bào trưởng lão càng là hốc mắt đỏ lên, thiếu chút trực tiếp chết ngất.

"Ngân Sí Thanh Giao, tuy chỉ có Thần Cung cảnh tầng một nhưng trong người mang Long tộc huyết mạch, chiến lực phi phàm lại dễ dàng bị chém giết như vậy... chẳng lẽ thực lực của vị Tiểu sư thúc này đã đạt đến Tông Chủ cảnh?

"Mười tám tuổi Tông sư cảnh? Không thể nào..."\

"Vô cùng có khả năng này!" Tần Vấn Thiên hít vào một ngụm lãnh khí "Nếu hắn không có thực lực, tuyệt đối không có khả năng làm ra sự tình phách lối như vậy!"

Chúng trưởng lão đồng loạt nghi hoặc.

"Ngân Sí Thanh Giao, thiên hạ có ai không rõ đó chính là thú sủng cỉa Phong Lôi Tông ta... Hắn một chút cố kỵ cũng không có đã đem nó đánh giết, rất rõ ràng, chính là không đem chúng ta để vào mắt!" Tần Vấn Thiên giải thích.

Đã biết rõ còn trực tiếp đánh giết, không chừa một chút thể diện, đây không chỉ là thể hiện hắn hung hăng càn quấy mà còn là một hành động khiêu khích!

Ông!

Ngọc bài tiếp tục sáng lên, lại có một hàng chữ xuất hiện.

"Ngân Sí Thanh Giao sau khi bị giết, thịt liền bị đem đi làm đồ nướng... Đồng thời, vị Tiểu sư thúc này còn vừa ăn vừa hát..."

"Hát? Hắn hát cái gì?" Tần Vấn Thiên vội vàng hỏi.

"Ta thích ăn cánh gà kho, thế nhưng mẹ ngươi nói ngươi rất nhanh sẽ chết, càng đến gần cái chết ngươi càng muốn liều mạng ăn, nếu như bây giờ ngươi không ăn, về sau sẽ không có cơ hội để ăn nữa..."

"..." Tất cả mọi người da mặt run rẩy, trước mắt như tối sầm.

Mẹ nó!

Quá phách lối!

Không cần nghĩ cũng biết đây chính là khiêu khích, trắng trợn khiêu khích!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro