Chương 4: Chúng ta phục rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tông môn Trấn Tiên Tông nằm trên đỉnh chính của một dãy núi lớn. Ở nơi đây, linh lực được tụ lại thành những vòng xoáy nhỏ bao quanh bốn phía bởi trận pháp.

Cơn mưa đi qua, bầu trời trong xanh như ngọc, ánh nắng chiếu rọi trên vô số kiến trúc hùng vĩ, cao ngất san sát nhau còn chưa đến gần đã khiến cho người ta cảm giác bị áp bức đến nghẹt thở.

Tô Ẩn chầm chậm bước trên những bậc thang bằng đá, lòng tràn đầy hứng thú với cuộc sống sau này, hắn ta có thể bắt đầu tu luyện rồi.

Vào một ngày không xa, ước mơ trong lòng ta nhất định sẽ trở thành hiện thực... Ngự kiếm phi hành, một kiếm ba nghìn dặm, tung hoành mười chín châu. Còn những công pháp không phù hợp... cũng không có vấn đề gì!

Là một người xuyên không qua, tùy ý một bản công pháp nào cũng phù hợp thì làm sao có thể thể hiện được sự đặc biệt của bản thân cơ chứ. Không phù hợp, cũng là chuyện bình thường mà thôi. Ta biết mà!

Cấm địa cách Tông môn có chút xa, Tô Ẩn chỉ là một người bình thường, không thể ngự kiếm phi hành, cũng không thể bay qua được, Trần Ngự và Triệu Nhược Hư thì cho rằng sư thúc tổ của bọn họ cố tình đi chậm để suy ngẫm về nhân sinh, lòng ngưỡng mộ của họ dành cho Tô Ẩn càng thêm mãnh liệt. Họ đi theo phía sau Tô Ẩn, từ từ giới thiệu cho hắn về thế giới và tình hình của tông môn.

Mặc dù Đại Diễn Châu chỉ là châu nhỏ nhất nằm ngoài rìa Kiến Nguyên Đại Lục, nhưng phạm vi của nó cũng rất rộng lớn, đường kính hơn trăm vạn dặm. Ở trong đây có rất nhiều môn phái, không dưới ngàn vạn, vì muốn điều hòa quan hệ và phân bổ tài nguyên tốt hơn, liên minh các môn phái đã xây dựng một quy tắc, đó là ... đánh giá 5 năm một lần.

Dựa vào số lượng cao thủ và sức mạnh tổng thể, các môn phái có thể được chia thành nhất lưu, nhị lưu, tam lưu và nhiều cấp độ khác.

Trấn Tiên Tông, khi vị "sư huynh tiện nghi" còn tại thế vẫn tính là rất mạnh. Sau này, từng bước suy bại nhất là vào năm năm trước, sau khi nỗ lực hết sức cũng chỉ miễn cưỡng xếp thứ 10, đứng cuối cùng trong hàng ngũ các môn phái nhất lưu.

Ba tháng sau là một lần đánh giá mới, nếu Tông chủ và Đại trưởng lão không thể đột phá, tông môn nhất định sẽ bị tụt hạng. Chính vì thế, mấy người Tông chủ mới liều mạng đi đến Bích Lạc Hải để tìm kiếm cơ duyên.

"Nếu như tìm được chính là cơ duyên còn không tìm được chính là tử kỳ... Thế giới tu tiên này thật sự là nguy hiểm!" Tô Ẩn ngưng trọng suy tư, cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.

Ở thế giới này, con người có thể trường sinh, có thể ngự kiếm phi hành nhưng phải dùng tính mạng của mình đặt cược để đánh đổi lấy những thứ ấy. Khắp nơi đều là cao thủ, không cẩn thận một chút là có thể bị người giết chết lúc nào không hay.

"Không có thực lực thì không được chạy lung tung a..."

Còn sống là còn hy vọng, chết rồi thì chả còn gì cả.

"Sư thúc tổ, sư tôn và các vị trưởng lão đã đợi bên trong từ lâu rồi!"

Khi mà Tô Ẩn còn đang thở dài thì giọng nói của Trần Ngự vang lên. Lúc này Tô Ẩn mới nhận ra mình đã đến trước một tòa đại điện, hắn hít một hơi thật sâu và bước vào bên trong.

Bên trong tòa đại điện rộng rãi, diện tích phải tới hàng trăm mét vuông có những cột đá lớn nâng đỡ mái gỗ càng tạo cho người ta cảm giác rộng lớn.

Trong đại sảnh, vài vị lão giả nhìn thấy Tô Ẩn bước vào liền cung kính cúi đầu chắp tay, âm thanh vang dội.

"Gặp qua Tiểu sư thúc..."

Thoáng gật đầu một chút, Tô Ẩn nhìn sáu người đang đứng trước mặt mình.

Theo lời giới thiệu của Trần Ngự, hiện tại môn phái chỉ còn lại sáu trưởng lão: Cửu trưởng lão Ngô Nguyên, Thập Trưởng lão Viên Bất Dịch, Thập Tam trưởng lão Mộ Khai Sơn, Thập Thất trưởng lão Tôn Đình Hà, Thập Bát trưởng lão Trương Liêu Thanh và chấp sự trưởng lão Điền Viễn.

Những người này đều kẹt ở cảnh giới Thần Cung, Ngô Nguyên trưởng lão có tu vi cao nhất cũng chỉ khoảng Thần Cung tầng năm còn cách cảnh giới Tông chủ một khoảng lớn. Chẳng trách tất cả bọn họ đều nóng lòng muốn đột phá. Với tu vi như vậy, ở Đại Diễn Châu này thật sự rất khó để chống đỡ một tông môn nhất lưu.

Trong khi Tô Ẩn đang nhìn các trưởng lão thì họ cũng đang ngầm đánh giá hắn. Ngay sau đó, ánh mắt họ hồ nghi nhìn nhau.

Không phải là bế quan tu luyện mười năm sao? Sao lại trông như chưa hề tu luyện gì thế này?

Trầm tư một lúc, trưởng lão Ngô Nguyên không khỏi nông nóng, nói: "Trần Ngự bọn hắn có lẽ đã nói cho người biết những vấn đề mà môn phái đang gặp phải, kính mời tiểu sư thúc đứng ra tọa trấn môn phái!"

"Tọa trấn cũng không vấn đề gì nhưng ta có hai việc cần phải giải thích trước."

Tô Ẩn một hơi nói ra những điều mà hắn đã suy nghĩ trên đường đi tới: "Đầu tiên, ta chỉ tọa trấn môn phái trên danh nghĩa. Ngoài ra tất cả sự vụ của tông môn ta không biết cách xử lý, cũng không muốn xen vào. Về phần thuyết phục đệ tử, ổn định tinh thần gì đó thì các ngươi tự nghĩ cách đi."

Từ bao đời nay, quyền lực và tiền tài chi phối lòng người qua nhiều rồi. Thế nhưng khi ngươi chết đi những thứ ấy cũng không thể dùng được làm gì nữa.

Tất cả đều đồng loạt gật đầu. Lúc trước họ còn lo lắng rằng vị tiểu sư thúc này dưới tình huống hiểu được tình môn phái sẽ cưỡng ép đòi quyền lực, hiện tại xem ra là họ đã lo lắng nhiều rồi.

Tô Ẩn nói tiếp: "Thứ hai, ta cần một nơi ở yên tĩnh, tốt nhất là có sân rộng để ta có thể trồng trọt chăn nuôi mà không bị quấy rầy."

"Việc này..." Do dự một chút, Ngô Nguyên nói: "Tông môn quả thật có nơi như vậy nhưng ở đó đã lâu không có người ở, lại còn có một chút đơn sơ, linh lực cũng không quá dồi dào..."

"An tĩnh là được rồi!" Tô Ẩn gật đầu.

Hiện tại hắn càng điệu thấp càng tốt, tốt nhất là không nên tiếp xúc với bất kỳ ai nếu không rất dễ bị lộ sơ hở.

Về việc đơn sơ à... nó có thể đơn sơ hơn chỗ cấm địa được sao?

"Ta sẽ cho người dọn dẹp!" Sau khi trả lời, Ngô Nguyên có chút thắc mắc nhìn sang: "Thứ cho sư điệt mạo muội, không biết... Tiểu sư thúc hiện tại tu vi đạt đến cảng giới nào rồi?"

Điều này không chỉ có hắn thắc mắc mà năm vị trưởng lão còn lại cũng tràn đầy nghi hoặc. Bọn họ đều đã đạt đến cảnh giới Thần Cung nhưng không một ai nhìn thấu được tu vi của vị Tiểu sư thúc này. Chẳng lẽ... chỉ trong mười năm hắn đã tu luyện vượt qua bọn họ?

"Ta?" Bị hỏi thẳng bất ngờ, Tô Ẩn có chút bối rối muốn che giấu nhưng cuối cũng vẫn lắc đầu, nói: "Ta chỉ là một phàm nhân..."

"Phàm nhân?"

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Do dự một lúc, Ngô Nguyên nói: "Hay là... Tiểu sư thúc có thể cho ta dùng thần thông kiểm tra một chút được không?"

Tiên Thiên Đạo Thể, khổ tu mười năm lại chỉ là phàm nhân? Hắn đang đùa giỡn bọn họ à?

"Được thôi!" Tô Ẩn gật đầu.

"Đắc tội rồi..."

Dứt lời, thần thức của Ngô Nguyên trưởng lão lập tức hướng về phía trước, ngay sau đó, hắn nhíu mày thật chặt.

Thật sự là không có chút tu vi nào!

Thần thức của Ngô Nguyên trưởng lão vẫn đang tiếp tục thăm dò. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sau khi thần thức xuyên qua da của Tô Ẩn thì bị chặn lại giống như có một bức tường lớn, không cách nào xâm nhập thêm một tấc, bên trong bức tường ấy tỏa ra uy áp cuồn cuộn tựa như đang đẩy lùi uy lực của hắn.

Bùm!

Ngay sau đó, một đạo hào quang quét tới, Ngô Nguyên trưởng lão nhất thời ngẩn ra, hắn có cảm giác người mà mình đang thăm dò không phải là người bình thường mà là một tiên nhân.

Deng Deng Deng Deng Deng!

Ngô Nguyên trưởng lão sắc mặt tái nhợt, lùi về phía sau bảy tám bước.

Tiên nhân không thể bị sỉ nhục, thánh nhân không thể bị tra xét!

Truyền thuyết nói rằng trong thân thể tiên nhân và thánh nhân đều có Đạo riêng được cất giấu, phàm nhân không được phép nhìn trộm, một khi bị mạo phạm, Đạo sẽ tự động cắn trả...

Chẳng lẽ Tiên Thiên Đạo Thể, Tiên Linh Huyết Mạch cũng có được năng lực này?

"Ta thử lại!"

Ngô Nguyên nghiến răng nói. Lần này hắn cẩn thận hơn, dùng hết pháp lúc để chống đỡ nhưng vẫn không trụ được mấy hơi thở. Chỉ nghe "Phốc" một tiếng, hắn đã lùi lại phía sau thổ huyết không ngừng.

"Có chuyện gì?"

Năm vị trưởng lão còn lại kinh nghi bất định cũng vội vàng xuất ra thần thức thăm dò.

"Đừng!"

Ngô Nguyên trưởng lão vội ngăn cản. Nhưng chưa đợi hắn kịp nói xong, năm vị trưởng lão đã đồng loạt lui lại, sắc mặt tái nhợt.

"..."

Tô Ẩn cười khổ. Trước đây ta còn lo lắng mấy vị trưởng lão này sẽ giữ thể diện mà phối hợp không tốt, bây giờ xem ra là hắn đã nghĩ quá nhiều rồi.

Còn thổ huyết cơ đấy...

Còn chuyên nghiệp hơn hẳn Trần Ngự và những người khác!

Đường đường Trấn Tiên Tông, một trong mười môn phái nhất lưu của Đại Diễn Châu, để bảo vệ bản thân mà người người ai cũng cố gắng học cách diễn xuất... Thật là không dễ dàng a!

Đáng thương!

Thê thảm!

Thê lương!

"Nếu như không còn chuyện gì khác, ta đi đến nơi ở của mình đây..."

Tô Ẩn biết mình bất tài khiến cho mọi người rơi vào hoàn cảnh này, trong lòng hắn cảm thấy như ngồi trên đống lửa.

"A... được !"

Sau khi sững sờ một lúc, Ngô Nguyên trưởng lão ra lệnh cho Trần Ngự và Triệu Nhược Hư đưa Tô Ẩn ra ngoài.

Ngay khi hắn rời đi, cả sảnh đường rơi vào trầm mặc.

Một hồi lâu sau, Ngô Nguyên trưởng lão ngưng trọng lên tiếng: "Quả nhiên là tiểu sư thúc, thật sự không cần chuẩn bị đã nghĩ ra biện pháp này!"

Mọi người nao nao nhìn hắn.

Ngô Nguyên trưởng lão không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: "Tiên Thiên Đạo Thể, Tiên Linh Huyết Mạch, khổ tu mười nắm, nói hắn chỉ là một phàm nhân chưa từng tu luyện qua, các người có tin không?"

"Không tin!"

"Nếu nói mình đạt tới cảnh giới Tông chủ các ngươi có tin không?"

"Càng không tin!"

"Cho nên đây là điều tuyệt diệu nhất của tiểu sư thúc a! Các người nghe ta nói, hắn cải trang làm cường giả cảnh giới Tông chủ, Tông chủ chỉ mười tám tuổi... trên khắp Đại Diễn Châu này nhất định là nhất lưu, thậm chí trên toàn đại lục cũng có thể đứng hạng trước năm! Với danh tiếng vang dội như vậy, nhất định sẽ có vô số cường giả tới thách đấu ..."

Ngô Nguyên trưởng lão tiếp tục giải thích: "Ngươi có thể che giấu một lần, hai lần, ba lần hay bao nhiêu lần? Chắc chắn lời nói dối sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần!"

Cả đám gật đầu. Danh khí càng lớn, áp lực càng cao.

"Giả làm phàm nhân, lấy lùi làm tiến như thế ngược lại có thể che giấu tu vi chân chính của mình không để ai biết được... Cái này càng đáng sợ hơn! Còn tốt hơn là ngụy trang thành cao thủ nhiều. Tiểu sư thúc thật tuyệt diệu!"

Ngô Nguyên trưởng lão lại tiếp tục thở dài: "Tiểu sư thúc tuy tuổi mới mười tám nhưng tâm kế thật không tầm thường a!"

"Nếu hắn nói mình không có thực lực thì không ai tin, nói hắn là cao thủ thì lại càng không có ai tin. Như vậy thì tốt hơn hết là giả vờ bất tài khiến người ta hoài nghi lo sợ còn hơn là giả làm cao thủ!"

Mọi người chấn động, lại ngẫm đến hành động vừa rồi của thiếu niên, càng nghĩ càng cảm thấy chính xác vừa vặn, không có điểm nào sơ hở.

"Tiểu sư thúc đã bắt đầu ngụy trang rồi, chúng ta cũng không thể lơ là. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta phải thật nghiêm túc, không bao giờ được nhắc tới tu vi của hắn nữa."

Ngô Nguyên trưởng lão nói thêm: "Hơn nữa hành tung của hắn phải giữ bí mật, để cho mọi người biết trong tông môn có một người như vậy nhưng không biết hắn ở chỗ nào! Phải càng bí ẩn càng tốt!"

"Đúng thế!"

Mọi người chắp tay. Đây mới thực sự là ngụy trang! Dù hắn có làm gì thì cũng đều chứa đựng ý nghĩa sâu sắc và tuyệt diệu, thật đúng là tiểu sư thúc. Chúng ta phục rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro