Chương 8: Ta thật sự là đại ma vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Đi tìm chủ nhân trước đã, nghĩ nhiều làm cái gì, mệt!" con rùa già nói.

"Cũng đúng!"

Con lừa và con vẹt đồng thời gật đầu. Chúng đi vòng theo con đường trong sân một hồi, quả nhiên tìm thấy Tô Ẩn đang im lặng ngồi trong gian phòng suy nghĩ việc tiếp tục trang trí sân viện.

"Aww, Aww!" Con lừa kêu lên.

Ở trước mặt chủ nhân không được nói chuyện, trong lòng nó nhớ rất rõ điều này.

"Các ngươi đến rồi..."

Đối với những chuyện vừa phát sinh bên ngoài, Tô Ẩn một chút cũng không biết đến. Kể từ khi tiến vào sân viện, hắn đã vùi đầu vào nghĩ cách trang trí làm sao cho Ẩn Tiên Cư càng trở nên ấm áp hơn, hiện tại cũng gần xong rồi.

"Đại Hắc, ngươi đã đến đây, vậy thì liền qua góc sân bên đó cày đất đi! Lão Mạn, đằng kia có một cái ao, ngươi qua đó tìm xem có con cá nào không thì bắt về làm canh ăn tối,..."

Tô Ẩn an bài.

Con lừa vội vàng gật đầu, chủ động mang lên lưỡi cày, vui vẻ đi cày ruộng.

Con rùa già chậm rãi đi đến bên cái ao, mọi động tác đều giống như trong cấm địa, yên tĩnh đến hờ hững.

Không đến nửa canh giờ, mảnh ruộng đã được con lừa cày xong, Tô Ẩn liền chạy ngay đến, rải đều phân bón đã được chuẩn bị sẵn ra, sau đó lấy ra một túi vải, bắt đầu gieo trồng một số loại ngũ cốc theo một phương pháp đặc biệt.

Không bao lâu sau, trên mảnh đất vốn dĩ trống trải đã được phủ kín bởi những mầm non xanh tươi mơn mởn.

Rất khó để những loại ngũ cốc thông thường có thể cho thu hoạch chỉ với 3 tháng gieo trồng. Thế nhưng những hạt giống này, Tô Ẩn đã thu được chúng khi học tập kỹ nghệ của Nông Thánh, sau đó lại giành không biết bao nhiêu thời gian để nghiên cứu, kết hợp với kỹ thuật đặc biệt của riêng hắn thế nên chúng có thể thu hoạch được chỉ trong vòng 3 ngày.

Cho nên, dù có phải đi xa đi chăng nữa, Tô Ẩn cũng không cần phải mang quá nhiều lương khô. Chỉ cần có hạt giống thì hắn không cần phải lo lắng về vấn đề ăn uống rồi.

"Bây giờ nhìn thuận mắt hơn nhiều rồi..."

Loay hoay hơn một tiếng đồng hồ, Tô Ẩn cuối cùng cũng mãn nguyện khi nhìn thấy mảnh đất vốn cằn cỗi nay đã trở nên xanh tươi, các loại thực vật đều thi nhau sinh sôi nảy nở.

Môi trường bên ngoài quả nhiên tốt hơn trong cấm địa rất nhiều. Nhìn những cây trồng này phát triển mạnh mẽ, tươi tốt thế, không dám nghĩ sẽ cho ra hoa quả ngon miệng như thế nào.

Lúc này, con rùa cũng bắt được một con cá chép lớn, thân dài hơn thước, quay lại. Tô Ẩn nhìn thấy thì rất vui mừng, hắn lấy xoong nồi ra và bắt đầu làm canh.

Hầu hết các dụng cụ hắn dùng đều là thứ hắn đã tốn rất nhiều công sức làm ra trước đây.

Ví dụ như con dao chặt cá hắn đang dùng được làm ra khi hắn học kỹ thuật nấu gang; cái lò hơi được làm khi hắn học kỹ năng luyện dược;...

Con dao chỉ lướt nhẹ một cái, toàn bộ vảy cá đã rơi ra, toàn bộ thịt cá được cắt thành những miếng mỏng và đều tăm tắp.

Kỹ năng nấu nướng này là loại kỹ năng Tô Ẩn phải học trong thời gian lâu nhất, cũng là kỹ năng được hắn sử dụng nhiều nhất. Ở nơi cấm địa tối tăm, cô độc, không có bạn bè để cùng luyện tập, nếu không tự làm thỏa mãn khẩu vị của mình, hắn có lẽ đã phát điên từ lâu.

Vì vậy, bất luận là kỹ năng sử dụng dao hay là trình độ nấu nướng của hắn đều vượt qua mức hắn đã đạt được tại thời điểm đánh giá, đạt đến đỉnh cao chưa từng có.

Ba con vật nhìn thấy hắn nấu nướng, biết rằng đây là thời khắc tốt nhất để cảm ngộ, cả đám nằm bất động trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào từng động tác của Tô Ẩn.

Ở trong mắt chúng, thiếu niên đang cầm dao làm bếp ở bên kia dường như đã thay đổi thành một người khác. Thánh Nguyên Chân Ý cường đại bao phủ quanh thân thể hắn, sức mạnh đại đạo từ trên trời giáng xuống mang theo linh lực thuần túy bao phủ toàn bộ sân viện.

Hấp thu một tia Thánh Nguyên Chân Ý và linh khí nồng đậm này, cây cối mà Tô Ẩn vừa trồng xuống chợt lắc mình một cái, trở nên càng tươi tốt hơn, toàn thân phát ra một loại ánh sáng ấm áp.

Ba con thú cũng cảm nhận được sức mạnh của đại đạo này, lực lượng, tinh thần, linh hồn và thể xác của chúng cũng xuất hiện những biến đổi có thể thấy được bằng mắt thường.

Không chỉ bọn chúng, những tia Thánh Nguyên Chân Ý ít ỏi tỏa ra khỏi phạm vi sân viện cũng khiến cho đệ tử Trấn Tiên Tông trong chốc lát có được cơ duyên to lớn, năng lực lĩnh hội phát triển mạnh mẽ, những chỗ không hiểu, không rõ trước đây đều đột nhiên thông suốt.

Thậm chí có cả những người lập tức rơi vào trạng thái đốn ngộ!

.................

Đại Diễn Châu, trong một khu rừng rậm rạp âm u, một kẻ bộ dáng như đồng từ từ hiện ra.

"Mặc dù còn lâu mới lấy lại được lực lượng lúc đỉnh phong nhưng hiện tại ta đa khôi phục được một chút lực lượng, đủ để tự bảo vệ mình..."

Đây dĩ nhiên là Cực Nhạc Đại Ma Vương!

Từ sau khi trốn thoát khỏi Bích Lạc Hải, tên này đã tiến vào sơn mạch, săn giết hàng trăm con yêu thú, hấp thụ máu huyết của chúng và khôi phục được một chút lực lượng.

Một đạo huyết quang hiện lên trong mắt hắn, Cực Nhạc Đại Ma Vương lại từ từ bay lên.

Bị trấn áp suốt 8000 năm, tu vi tổn hại, thương thế của hắn quá nghiên trọng, muốn nhanh chóng khôi phục thì phải có những loại chí bảo hay linh mạch dồi dào, mà những thứ này đều nằm trong tay của mấy đại tông môn.

"Linh khí thật dồi dào! Đây chắc hẳn là nơi tọa lạc của một môn phái nhất lưu... vậy thì liền tìm bọn họ đi!"

Nhìn quanh một vòng, Cực Nhạc Đại Ma Vương nhanh chóng bị thu hút bởi một luồng linh khí.

Nơi đây có đại trận trấn áp, trong phạm vi 100 dặm linh khí hội tụ lại tạo thành một linh mạch cực lớn, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là nơi một tông môn nhất lưu tọa lạc.

Chỉ cần lẻn vào trong này, nuốt sạch tất thảy linh khí cùng linh mạch, tu vi không sai biệt lắm cũng khôi phục được phần lớn rồi. Tới lúc đó, biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay, thiên địa rộng lớn chỗ nào ta cũng có thể tới (Edit: ý là thiên hạ này là của bố mày đó😊).

Những kẻ đã từng vây công ta, ta sẽ tính sổ với từng tên một, để các ngươi biết, thế nào là một đại ma vương! Để các ngươi thật sự cảm thụ được thế nào là tuyệt vọng...

Khẽ nheo mắt, Cực Nhạc Đại Ma Vương cười giễu một cái, bay thằng về phía tông môn mà hắn nhìn thấy.

Rất nhanh hắn đã đến nơi.

Bên ngoài tông môn đề ba chữ thật lớn, phát ra quang mang uy áp khiến yêu thú khó lòng tiếp cận.

Trấn Tiên Tông, một trong mười tông môn nhất lưu của Đại Diễn Châu!

Khi vừa định tiến vào Trấn Tiên Tông để cắn nuốt hết thảy bảo vật cùng linh mạch, Cực Nhạc Đại Ma Vương dường như cảm nhận được điều gì đó, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trời.

Trong một khu rừng trong địa phận tông môn có dấu vết của Thánh Nguyên Chân Ý!

Đại Diễn Châu tuy là một trong cửu châu nhưng lại là vùng đất cằn cỗi nhất, đều nói có cường giả xuất hiện ở đây là việc vô cùng khó thì làm sao có thể xuất hiện thứ đồ vật này?

"Có lẽ nào là một món tiên giới pháp bảo hay là một loại tiên thảo nào đó không?"

Đôi mắt Cực Nhạc Đại Ma Vương sáng rực lên.

Chỉ cần lấy được thứ đồ vật này, cho dù chỉ là một chút tàn dư cũng đủ để hắn khôi phục toàn bộ, thậm chí còn có sự tăng tiến. Đến lúc đó, hắn thực sự có thể tung hoành thiên haj mà không cố kỵ gì nữa rồi!

Trong lòng tràn đầy hưng phấn, Cực Nhạc Đại Ma Vương nhanh chóng bay về phía phát ra Thánh Nguyên Chân Ý, Ẩn Tiên Cư. Ngay khi đến nơi, hắn đã cảm nhận được kiếm ý mãnh liệt tồn tại trong ba chữ "Ẩn Tiên Cư" được viết trên tấm bảng trên khung cửa.

"Một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể dễ dàng bị phát hiện..."

Nếu là lúc trước, chỉ với một chút kiếm ý này, đường đường là một Đại Ma Vương hắn dĩ nhiên chẳng sợ gì. Tuy nhiên hiện tại, tu vi của hắn, trăm phần chỉ còn một, vẫn là nên cẩn thận một chút.

Bằng không, thu hút tông môn cao tầng đến đây việc cướp bảo vật của hắn sẽ trở nên rất khó khăn.

Kiếm ý chỉ có thể ngăn chặn ở một phương hướng, chỉ cần tìm ra lỗ hổng, ta có thể lẻn vào được rồi.

Cực Nhạc Đại Ma Vương rời khỏi nơi vừa đứng, bay lên không trung nhìn xuống, hắn lúc này lại thêm choáng váng.

Theo hắn quan sát, ở đây chẳng có nguy hiểm nào cả! Nói cách khác, ngoại trừ dòng chữ trên khung cửa có thể gây ra một chút cản trở thì xung quanh sân viện này cũng không có bố trí gì khác!

Là có cạm bẫy hay không thành kế?

"Đi vào xem thử..."

Do dự một chút, Cực Nhạc Ma Vương lắc mình bay về phía bức tường, nhanh chóng đáp xuống sân viên, quả nhiên một chút nguy hiểm cũng không có.

"Quá tốt rồi..."

Vừa đáp xuống đất, đang định đi tìm nơi phát ra Thánh Nguyên Chân Ý, Cực Nhạc Ma Vương bỗng nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa.

Lắc mình một cái, hắn nhanh chóng biến thành một cái bóng mờ, biến mất dưới lòng đất.

Đó là ma công Bách Biến!

Loại công pháp này, nếu tu luyện đến cực hạn có thể thiên biến vạn hóa, đến cả tông sư đều khó có thể nhìn ra được. Lúc trước hắn chính là dùng loại thủ đoạn này để trốn thoát thành công ở Bích Lạc Hải.

Cực Nhạc vừa biến mất, trên không trung đã vang lên tiếng đập cánh, là một con vẹt bay tới.

"Ta rõ ràng vừa nghe ở đây có động tĩnh lạ. Lẽ nào có kẻ đột nhập vào rồi?"

"Sẽ không phải là tiểu tử kia phát hiện mình bị lừa nên tới đay gây chuyện chứ..." Con lừa trợn tròn mắt, run rẩy nói: "Ta sợ!"

Chủ nhân sau khi ăn xong canh cá đã trở về nghỉ ngơi rồi. Ba con thú mới tới nơi này dự định đi xung quanh để xem xét, nghe thấy động tĩnh ở đây liền lập tức chạy tới.

"Theo kinh nghiệm nhiều năm của ta thì chắc không phải đâu..." Con rùa già chậm chạp từ sau bước tới, lắc đầu.

"Thì ra là ba con yêu thú!" Khóe miệng Cực Nhạc Đại Ma Vương khẽ nhếch.

Ta còn tưởng có cao thủ nào tọa trấn ở đây, hóa ra chỉ là ba con yêu thú. Nếu đã thế, ta liền ăn chúng trước!

Hô!

Một bóng ma đột ngột xuất hiện.

"Hehe, muốn trách thì trách các ngươi xuất hiện không đúng lúc, ngoan ngoãn trở thành bữa tối của ta đi!"

Cực Nhạc Đại Ma Vương nhếch mép cười, vừa định mở miệng nuốt chửng ba gia hỏa trước mặt thì nhìn thấy một con lừa đứng cách đó không xa đang run lên bần bật, đôi mắt to tròn đầy sợ hãi, hai chân trước run rẩy như điên.

"Ngươi đừng qua đây, đừng qua đây..."

Bên ngoài thật quá nguy hiểm, ta sợ...

Hai chân trước của con lừa run rẩy, trong mắt nó hiện ra một đạo quang mang quỷ dị, lập tức chúng biến thành kích thước của một ngọn núi lơn, mang theo vô tận đại đạo áo nghĩa từ trên trời giáng xuống. Cực Nhạc Đại Ma Vương muốn né tránh nhưng hắn phát hiện bản thân đã bị lực lượng quỷ dị này áp chế, không thể di chuyển được.

Bùm!

Cực Nhạc Đại Ma Vương trực tiếp bị dẫm bẹp xuống đất, thất khiếu chảy máy không ngừng.

"Có kẻ muốn ăn ta, ta phải làm sao đây? Ta còn sống chưa đủ a, ta không muốn bị ném vào trong lửa, cứu ta... Không, ta phải tự cứu lấy mình! Nhìn tuyệt chiêu của ta đây, đá xoay, đá xoáy, cú đá của lừa..."

Kích động vạn phần, con lừa lao vào Cực Nhạc Ma Vương một cách sợ hãi, nó đập hai chân trước của mình vào người hắn như một cơn bão.

Mỗi một nơi bị con lừa giẫm lên đều xuất hiện những hố lớn, từng cái từng cái lần lượt xuất hiện.

Thân thể bị trọng thương của Cực Nhạc Đại Ma Vương ở trước móng gốc của con lừa hệt như một tờ giấy mỏng, yếu ớt đến lạ thường.

"Ta..." Cực Nhạc Đại Ma Vương bật khóc.

Các ngươi lợi dụng lúc ta tu vi tổn hại, bắt nạt ta lúc thụ thương, lợi dụng khi ta chưa chuẩn bị tốt, đánh lén ta khi bất cẩn không thể né tránh... Các ngươi cứ đợi đó cho ta!

Sau khi oán hận, hai mắt hắn lập tức cay xè.

Ta thực sự chính là đại ma vương, là tồn tại không ai có thể địch lại, ta không có yếu, là con lừa này quá quỷ dị rồi...

Con lừa tiên à?

Chẳng lẽ nào tia Thánh Nguyên Chân Ý vừa rồi là do nó phát ra sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro