Act3: Tạm biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đến khi những bông hướng dương không cần phải hướng về mặt trời nữa, em cũng đã quên anh..."

~!kyoko!~

***

Tan học, bầu trời xám xịt cả ngày hôm nay cuối cùng cũng không chịu nổi mà vỡ oà thành cơn mưa. An đứng trong mưa, ngắm những con người vội vã đi về để tránh cơn mưa lớn. An cứ đứng đấy, lặng lẽ, hòa cùng mưa, nó đang đợi Duy. Ngày nào cũng thế, mặc kệ bao lần Duy bảo An đừng đợi nữa, nhưng An vẫn bướng bỉnh không làm theo. Dù không phải lúc nào An cũng "tóm" được Duy nhưng nó vẫn cứ đợi. Đơn giản như một thói quen khó bỏ. Mưa càng ngày càng lớn... An vốn không thích mưa, mưa thường gợi lên trong An một nỗi buồn, nhỏ thôi. Gợn gợn, mơ hồ, nhưng lại dai dẳng không yên. Dường như mỗi hạt mưa đều mang một nỗi đau lặng thầm, nỗi đau khiến sự yếu đuối luôn giấu kín của An lay động. Chính vì thế mà An ghét mưa...Thế nhưng hôm nay An chợt không muốn ghét cơn mưa này, có lẽ vì nó đang buồn. Nó cũng chẳng muốn giấu nỗi buồn này nữa, vì vậy hãy cứ để mưa rơi để nỗi buồn của nó tan vào trong giọt nước lặng lẽ,cô độc... Vô thức, An đưa tay đón lấy những hạt mưa. Tí tách,lành lạnh, man mát, mưa vỡ tan trong lòng bàn tay An như một chiếc vương miện tí hon...thật đẹp! nhưng biến mất cũng thật nhanh, giống như nó và Duy vậy. Đẹp đẽ nhưng dễ tan biến... Xót xa...

Cuối cùng An cũng đã tìm thấy Duy. Biết ngay mà! Duy lại chẳng mang ô. Duy chẳng bao giờ chịu mang một chiếc ô đi học dù An đã lải nhải biết bao nhiêu lần. Mỗi lần như thế anh chỉ cười xoà và nói " anh không thích mang ô, vướng lắm. Với lại anh có một cái ô di động là em rồi còn gì. Lúc nào cũng mang em theo là không sợ ướt " thế là tuy bên ngoài thì cằn nhằn, nhưng An vẫn vui vẻ, trở thành cái ô di động của Duy. Chỉ tiếc là người ấy đã chẳng còn cần An bên cạnh nữa...

***

Duy đi trong cơn mưa. Không ô, không mũ...Chẳng sao, càng mát. Chợt, cậu nhận ra một bóng hình quen thuộc. An vẫn như những ngày xưa ấy, vẫn kiên nhẫn đợi chờ Duy, chỉ có điều giờ đây An không còn cái vẻ gì hồn nhiên nữa. Cái cô bé thường xoay xoay chiếc ô một cách nghịch ngợm, đã trở thành một kí ức xa xôi, giờ An thật bé nhỏ và cô độc. Đẹp nhưng thật buồn. Trong khoảnh khắc, Duy muốn bước đến bên An, nắm lấy đôi bàn tay, xoá đi nỗi buồn trong đôi mắt An, rồi lại như những ngày trước mắng An thật ngốc. Nhưng cái khoảnh khắc ấy trôi qua nhanh qúa, tưởng như nó vừa xuất hiện đã bị cơn mưa kia hoà tan mất rồi. Chính Duy là người làm cho đôi mắt ấy mất đi ánh nắng vốn có, vậy thì cậu còn có tư cách gì mà đòi an ủi An cơ chứ... Cứ bước đi, đi qua người con gái ấy như hai người xa lạ.

***

- Duy, đợi em - An gọi Duy, nhưng anh vẫn không hề dừng lại, cứ đi như thế, anh chẳng còn muốn đợi An nữa rồi. An cố gắng chạy theo anh, đem chiếc ô của mình che cho anh - Anh thật là, người ta gọi thế mà không chịu dừng lại. Nhìn xem anh ướt hết rồi đây này.

- An, anh nghĩ mình phải nói chuyện rõ ràng... gạt bàn tay đang níu cánh tay mình, lạnh nhạt, Duy quyết định tất cả mọi chuyện phải chấm dứt tại đây- Anh biết em đã biết chuyện anh thích người khác, tại sao em không nói với anh. Em có thể cho anh một cái tát, có thể mắng chửi anh là đồ tồi, mắng thế nào cũng được, sao em không làm thế mà cứ phải đi theo anh như thế này. Chẳng lẽ em muốn làm anh cảm thấy có lỗi với em, thấy mình là một kẻ tồi tệ thì em mới hài lòng sao? Vậy thì em đã đạt được mục đích rồi đấy, dừng lại được chưa? Em không thấy mệt mỏi nhưng anh thì đã quá mệt rồi... Mình chia tay đi - Có lẽ Duy đã quá đáng, đã quá vô tình khi thốt ra những lời này nhưng có lẽ đây là kết thúc tốt nhất cho cả Duy và An.

An lặng đi, đau quá, lời anh nói như cứa vào trong lòng An vậy. Lạnh, nó còn lạnh hơn cả trăm hạt mưa vô tình quất lên người.

- Anh thật sự nghĩ về em như vậy sao - An cười buồn - hoá ra trong mắt anh em là một đứa con gái thật xấu xa... Chia tay ư, nhưng nếu em nói em không muốn thì sao.

- Tùy em thôi. Duy cứ thế lạnh lùng mà bước qua An.

- Như trời vẫn còn đang mưa, và hướng dương vẫn chưa nở mà- trong cơn mưa, tiếng An nghẹn ngào, nhỏ xíu.

- Vậy thì sao chứ.

- Lời hứa ấy thì sao... Hoá ra em đúng là 1 con ngốc.

Duy ngỡ ngàng nhìn An biến mất trong màn mưa, trong Duy chợt hiện lên một ngày nắng, một cánh đồng hoa hướng dương và một lời hứa Duy đã vô tâm lãng quên.

***

Trời vẫn đổ mưa.

Những ngày mưa lớn đã tập cho Duy cái thói quen mang một chiếc ô, nói chính xác hơn việc đón Vân Anh đã giúp Duy có thói quen này, điều mà chẳng bao giờ An làm được khi ở bên Duy. Vân Anh dịu dàng, mong manh lắm, không giống như An. An - cái tên gợi lên trong Duy những cảm xúc, hối hận, tự trách và có lẽ còn có chút tiếc nuối mơ hồ Duy không thể nhận ra. Từ ngày mưa hôm ấy Duy chưa từng gặp lại An, tưởng như An đã theo cơn mưa ấy mà biến mất rồi. Duy cũng từng hỏi Hà về An, nhưng đáp lại Duy chỉ có những cái nguýt dài, những câu mắng mỏ của Hà... Không trách Hà được, là lỗi của Duy mà...

Nắng lại về, đẹp như cổ tích.

Nắng về mang cả người con gái ấy trở về, Duy gặp lại An...

" khoảng cách xa nhất không phải là khoảng cách giữa ngọn núi này tới ngọn núi khác...khoảng cách xa nhất chính là 2 người ngồi bên nhau nhưng không biết phải nói gì..." Có lẽ đây là câu nói thích hợp nhất cho 2 người vào lúc này. Cái khoảng cách rất gần, nhưng chẳng bao giờ An và Duy có thể lấp nó lại để tìm thấy nhau một lần nữa.

- Anh/ em xin lỗi - một nỗ lực của cả hai người để phá đi cái yên lặng kia, cuối cùng lại là một lời xin lỗi.

- Anh xin lỗi, những lời anh nói hôm trước thật sự rất qúa đáng...

- không là lỗi tại em, nếu em không bướng bỉnh, nếu em chịu chấp nhận sự thật sớm hơn thì có lẽ anh sẽ chẳng phải làm như vậy.

- em... có giận anh không?

- nếu em nói không giận anh một chút nào thì có lẽ đấy chỉ là lời nói dối, nhưng tình cảm đâu phải là thứ có thể gượng ép, anh đâu có thể bắt trái tim mình không yêu người ta được. Có trách thì em cũng nên tự trách bản thân mình thôi.

Sự im lặng lại bao trùm lấy hai người. Cuối cùng An lại là người lên tiếng trước.

" Anh có biết tại sao khi trước em lại muốn anh hứa với em nếu anh muốn chia tay em thì anh phải đợi một ngày hướng dương nở không? Bởi vì khi em nhìn thấy những bông hướng dương ấy, em sẽ nhắc nhở bản thân mình rằng rồi sẽ có ngày hướng dương thôi nhìn theo mặt trời kia, rồi sẽ có ngày em không nhìn theo bóng anh nữa. Hì, tuy bây giờ hướng dương vẫn chưa nở, nhưng ngày ấy sẽ đến nhanh thôi phải không anh" - Bất ngờ,An xoay người ôm lấy Duy - " Em không bao giờ hối hận vì đã yêu anh, thế nên đừng thấy có lỗi với em nữa nhé" Buông Duy ra, đặt vào tay anh một chiếc hộp, " Chờ em đi rồi hãy mở nhé!" An lại mỉm cười một nụ cười tươi như ngày nắng hôm nào...

***

An đi rồi, mở chiếc hộp ra, bên trong là những cánh hoa hướng dương đã được ép khô.

" Bất ngờ không anh, đây là những cánh hoa hướng dương anh tặng em hôm anh ngỏ lời với em đấy. Giờ em trả lại cho anh, chúng ta sẽ khép lại mọi chuyện ở chỗ mà nó đã bắt đầu. Em sẽ coi mọi chuyện xảy ra như một cơn mơ, một giấc mơ đẹp, và khi em tỉnh lại em sẽ chẳng còn nhớ anh nữa, cám ơn anh "giấc mơ" ah, và... tạm biệt "

Một cơn gió khẽ thổi qua, cuốn đi những cánh hoa hướng dương, những cánh hoa bay xa, nát vụn, cứ thế biến mất như chưa bao giờ từng tồn tại.

***

" cuối cùng cũng kết thúc" - An ngước mắt lên nhìn bầu trời chói chang, để nắng làm khô đi đôi mắt hơi ươn ướt của mình- " trời nắng thật là tốt". An vừa dứt lời, bỗng thấy như có một giọt nước vừa rơi lên mặt. Là mưa, một cơn mưa rào mùa hạ " Haiz, ông trời cũng muốn mình khóc một chút đây mà" An bật cười với ý nghĩ của mình. Ừ thì khóc, có sao đâu, bởi vì An đã thấy trong cơn mưa có một chiếc cầu vồng đang lấp lánh.

--End--

Làm mọi việc để có thể viết được p3 này, nhưng có vẻ như cái kết nhạt nhoà quá. Có lẽ vì nó vốn dĩ là một bản nhạc lặng rồi.

~!kyoko fuka!~

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro