Chờ Ngày Mưa Tan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hơn một tháng chia tay, hôm nay, tôi tình cờ gặp lại Vũ trong trung tâm thương mai thành phố. Tôi thấy cậu ấy đang đứng giữa quầy bán đĩa. Ở khoảng cách không xa, tôi thấy rõ cậu ấy đang chọn loại đĩa gì. Trông cậu ấy rất chăm chú, cầm lên vài bộ đĩa nhưng lại bỏ nó xuống ngay. Một lúc sau, tôi thấy cậu ấy cười chắc vì cậu ấy đã tìm thấy thứ mình mong muốn.
Mãi nhìn về phía Vũ mà tôi chẳng biết cậu ấy đã phát hiện ra tôi từ lúc nào. Thấy tôi, cậu ấy vẫy tay gọi. Biết không lảng tránh được tôi, tôi đành tiến về phía cậu ấy.
"Cậu đi một mình à?". Vũ hỏi tôi.
"Tớ đi cùng một người bạn, nhưng không biết lạc nó ở đâu rồi!". Tôi nói dối.
"Ừ. Thế cậu mua được gì chưa?". Vũ nhìn tôi, tôi thấy cậu ấy cầm trên tay đĩa phim Life of Pi.
"Tớ đi chơi cho vui, nên cũng không có ý định mua gì cả!".
"Vậy thì cậu cầm lấy cái này đi. Tặng cậu". Vũ đưa tôi cái đĩa phim cậu ấy đang cầm. "Phim này hai đứa mình xem rồi, tớ thấy nó hay nên mua lại...".
Tôi không nói gì cả, cũng không từ chối món quà Vũ tặng. Bởi nó gợi nhớ cho tôi về quãng thời gian mà chúng tôi còn là gà bông.

Tôi sẽ không đến với Huy, nếu như không biết Vũ... phản bội. Tôi phát hiện ra sự thật ấy, thật tình cờ.
Hôm đó, tôi hẹn Vũ đi uống trà sữa. Nhưng cậu ấy từ chối và hẹn tôi một bữa khác, vì cậu ấy vướng phải lịch học ngoại ngữ.
Do không hẹn được với Vũ, tôi quay ra rủ mấy cô bạn cùng lớp. Chúng nhận lời tôi ngay vì chúng rảnh và "kêu ca" là ở nhà mãi cũng chán. Thế là chúng tôi quyết định đến quán trà sữa gần trường chúng tôi đang học. Quán vẫn chưa đông khách lắm. Nhìn nhau lưỡng lự một hồi, chúng tôi cùng kéo nhau lên tầng 2, chọn cái bàn cạnh cửa số - nơi những ngọn gió thổi vào mát rượi.

Chúng tôi vừa uống trà sữa, vừa nói chuyện vui vẻ. Những lúc thế này, tự dưng tôi thấy thật thoải mái. Thay vì hẹn với Vũ, một cuộc hẹn với những người bạn cũng đâu quá tệ. Bỗng Linh - đứa ngồi đối diện tôi nhìn và vỗ nhẹ lấy tay tôi.

"Kia là Vũ có phải không?"
"Không phải đâu , chắc mày nhìn nhầm rồi!" Tôi đáp mà không cần ngoảnh mặt quay lại.

"Mày cứ thử quay lại nhìn một lần đi!" Cái Linh năn nỉ . "Dù tao mới gặp Vũ có một lần nhưng tao chắc chắn là cậu ta mà".
Thế rồi tôi quay lại. Và không hiểu sao trong giây phút ấy chân tay tôi lại cứng đờ, còn cổ họng thì cứ nghẹn lại. Là Vũ. Cậu ấy không đi một mình , mà đi với một cô bạn trạc tuổi tôi. Họ tay trong tay, cười đùa vui vẻ.
Trông thấy cảnh tượng Vũ nắm tay một người khác, tim tôi như vỡ tan. Nếu không phải tôi bị mấy đứa bạn giữ chân, chắc tôi sẽ đứng dây phi thẳng tới chỗ Vũ...
Sau đó mấy đứa bạn đưa tôi ra khỏi quán. Vũ không hề hay biết. Về tới nhà , tôi nhốt mình trong phòng ôm gối khóc. Tôi giận Vũ bao nhiêu, lại tự trách mình bấy nhiêu. Tại sao tôi lại quá tin tưởng vào Vũ? Tại sao cậu ấy nói dối tôi? Và, hai người họ bắt đầu từ khi nào?
Tôi gọi điện cho Vũ nói chia tay. Cậu ấy hỏi lí do. Tôi kể từ đầu đến đuôi những gì mình đã trông thấy. Khi dứt lời, tôi nghĩ Vũ sẽ giải thích. Tuy nhiên, cậu ấy chỉ nói mỗi hai từ xin lỗi rồi cúp mấy ngay. Điều đó, khiến cho tôi cảm thấy hụt hẳng vô cùng...

Huy là một cậu bạn dễ thương và quan tâm đến tôi. Ngoài việc đến đón tôi vào mỗi buổi sáng, thỉnh khoảng cậu ấy còn rủ rôi đi dạo, ăn kem hay đi nhà sách. Ở bên cậu ấy, tôi thấy lòng mình thật nhẹ nhõm. Dù đôi lúc, tôi vẫn nghĩ đến Vũ.
Tôi biết, tôi vẫn còn tình cảm với Vũ. Và việc nhận lời quen với Huy có lẽ có lẽ chỉ là cái cớ để tôi khẳng định mình và Vũ đã chấm dứt thực sự.
Tuy nhiên, tôi đã sai lầm khi nghĩ như vậy. Có điều, mỗi lần ở cạnh Huy tôi lại quên đi tất cả. Như thể tôi đang coi Huy như Vũ.
Tôi không biết Huy sẽ nghĩ gì về tôi khi biết sự thật này. Chia tay là điều không tránh khỏi. Nhưng tôi sợ sẽ làm cậu ấy tổn thương.

Một lần, Huy rủ tôi đi xem phim. Tôi gật đầu. Chúng tôi đến rạp lúc 10g30 nhưng lại ra về rất sớm. Bởi tâm trí tôi cứ treo lơ lửng ở đâu đó? Trái ngược với tôi, Huy lại xem rất chăm chú. Có lúc, tôi còn thấy cậu ấy phá lên cười. Vô tình, nụ cười ấy làm tôi nhớ đến Vũ. Bởi có một lần đi xem phim cùng Vũ tôi cũng thấy Vũ cười tít mắt, để sơ ý bốc rơi vãi vài hạt bỏng ngô.
Không nỡ bắt Huy phải bỏ dở tập phim, tôi bảo tôi cảm thấy hơi mệt nên sẽ ra ngoài và bắt xe về trước. Tôi đứng dậy ra ngoài. Cậu ấy cũng đứng lên theo và nhất quyết đèo tôi về. Tôi cáu gắt, rồi cứ thế bỏ đi. Lúc chiếc taxi vượt qua cậu ấy, tôi thấy mặt cậu ấy rất buồn. Tôi biết mình quá đáng, nhưng không hiểu sao tôi lại làm như vậy.
Lần khác, tôi và Huy cãi nhau vì một chuyện không đâu. Trong lúc tức giận, vì không làm chủ được mình tôi đã nói ra tất cả những gì bấy lâu nay tôi nghĩ. Tôi nhận lời làm gà bông cậu ấy vì muốn quên Vũ mà không hề thích cậu ấy. Tôi ngỡ rằng, thời gian sẽ thay đổi. Còn sự thật lại không phải vậy. Nói xong tràng dài, nước mắt tôi lại trào ra. Còn Huy, cậu ấy không nói gì cả, chỉ đưa tôi một chiếc khăn rồi bỏ đi.
Sau lần đó, tình cảm giữa tôi và Huy không thể cứu vãn được nữa. Cũng giống như Vũ, tôi và Huy chính thức chia tay. Tôi thấy mình có lỗi với cậu ấy. Tôi biết tôi đã làm cậu ấy tổn thương. Nhưng thà như vậy, còn hơn là tôi cứ sống dối lòng mình và tiếp tục lừa gạt cậu ấy...

Tôi biết, mình không thể cứ ôm mãi nỗi buồn trong lòng, nên đã ra ngoài để hít thở bầu không khí trong lành.
Tôi ra khỏi nhà, đến nhà sách và mua cho mình một cuốn mới phát hành. Sau đó thì tôi lượn lờ phố xá. Nhưng không hiểu sao, tôi lại toàn đi vào những con đường mà ngày trước Vũ hay chở tôi qua. Và sau nhiều lần cố thoát ra khỏi những con phố đó, tôi đã rẽ vào công viên, từ lúc nào không hay.
Bất chợt, tôi giật mình vì nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Dù chưa nhận ra là ai, tôi vẫn quay lại phía phát ra tiếng nói ấy. Là cô gái mà Vũ đã nắm tay hôm ở quán trà sữa. Có điều, người đi cạnh cô ấy không phải Vũ, mà là một cậu bạn khác. Nhìn họ khá gần gũi và thân mật.
Dù không muốn để ý cô gái ấy và cậu bạn kia thêm nữa, vậy mà tôi lại cứ dán mắt vào hai người họ. Phải chăng, Vũ và cô ấy đã chia tay? Hoặc không, cô ấy cũng giống như Vũ, đã giấu giếm tôi để đi chung với một người khác. Họ ra khỏi công viên. Tôi cũng lững thững bám theo sau.
Hai người rẽ vào quán nước gần công viên, chọn cái bàn gần quầy thanh toán. Còn tôi, cũng cố tình chọn một cái bàn gần đấy nhất, tiện cho việc quan sát và nghe họ nói chuyện... Tôi biết mình làm thế chẳng hay ho gì, thậm chí là đang lãng phí thời gian, nên đôi lúc rất muốn đứng dậy ra về. Tuy nhiên, khi định làm thế tôi đã khựng lại vì nghe họ nhắc đến Vũ.
"Cậu còn nhớ Vũ không?". Cô bạn hỏi.
"Nhớ chứ. Nhưng có chuyện gì vậy?".
"Vũ và bạn gái của cậu ấy chia tay rồi!". Giọng nói của cô bạn có vẻ nhỏ hơn. "Và, chuyện đấy khiến tớ cảm thấy có lỗi vô cùng!".
"Tại sao?". Cậu bạn kia tỏ vẻ tò mò.
"Hôm đấy tớ có chuyện buồn, cậu thì không có nhà. Thế nên tớ đã tìm gặp Vũ để tâm sự. Và cậu ấy đã giúp tớ xóa tan đi tất cả". - Cô bạn ngập ngừng nói tiếp. "Để cảm ơn Vũ, tớ đã mời cậu ấy đi uống trà sữa".
"..."
"Nhưng khi đến quán trà sữa, tớ thích ngồi tầng 1, nhưng Vũ bảo muốn lên tầng 2, vì trên đó thoáng và mát hơn. Thật không may là bạn gái cậu ấy đã trông thấy...".
"Sao Vũ không giải thích cho cô ấy hiểu?". Cậu bạn uống một ngụm nước rồi nói tiếp. "Hoặc là cậu tìm gặp cô ấy, và nói rõ mọi chuyện!".
"Tớ cũng rất muốn làm việc đấy, có điều...".
Đến đó, tôi biết mình không nhất thiết phải nghe thêm nữa. Tôi trả tiền trước, rồi rời khỏi quán. Tôi đã trách nhầm Vũ.

Những ngày sau đó trời mưa suốt. Đó là lí do tại sao tôi cứ ngồi lì trong phòng không muốn ra ngoài hay làm bất cứ một việc gì. Để rồi, thi thoảng tôi lại nhớ đến Vũ, nhớ đến câu chuyện xảy ra vài hôm trước. Nó khiến tôi ân hận vô cùng.
Nhưng, mọi chuyện không thể quay lại như trước. Dù rất muốn nhắn cho cậu ấy một tin nhắn hoặc gọi cho cậu ấy một cuộc điện thoại. Vậy mà, tôi lại chẳng biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu, hay làm việc đó như thế nào, khi mà tôi đã trót xóa số điện thoại của cậu ấy.
Cuối cùng, tôi quyết định đạp xe đến nhà Vũ. Thấy tôi, Vũ có vẻ nhạc nhiên. Cậu ấy mời tôi vào nhà, nhưng tôi từ chối và cùng cậu ấy ngồi xuống bậc thềm trước cửa nhà.
"Tớ biết chuyện này thật tình cờ. Dù không biết có phải ai đó sắp đặt không? Nhưng tớ đã trách lầm khi thấy cậu nắm tay một cô gái lạ ở quán trà sữa hôm trước". Tôi nói mà không dám nhìn cậu ấy. "Cho tớ xin lỗi nhé!".
"Không sao đâu!".
"Nhưng tớ vẫn thắc mắc, tại sao hôm ấy, cậu không giải thích với tớ?". Tôi nhìn ra phía trời mưa.
"Tại lúc đó tớ nghe thấy tiếng cậu khóc. Tớ nghĩ chắc cậu đang mất bình tĩnh, nên định để đến lúc nào đó phù hợp hơn tớ sẽ giải thích cho cậu". Vũ nói tiếp. - "Nhưng tớ đã không có cơ hội ấy, khi thấy cậu và Huy...".
"Tớ và Huy chia tay rồi. Chúng tớ không hợp.". - Tôi quay ra nhìn Vũ. "Hơn nữa, khi ở cùng Huy tớ nhận ra một điều, người tớ thích là cậu, Vũ à!".
Tôi dứt lời. Vũ vẫn im lặng. Tôi không biết cậu ấy đang nghĩ gì cả, chỉ mong cậu ấy sẽ nói gì đó...
Vậy mà, Vũ đã im lặng.

Dưới hiên nhà, mưa vẫn rơi. Cơn mưa dai dẳng mãi không đi. Sẽ thế nào, nếu mưa mỗi lúc một lớn? Sẽ thế nào, nếu Vũ cứ im lặng thế này đến lúc tôi phải về?
Thời gian vẫn cứ trôi qua. Và tôi thật sự không tin nổi, khi Vũ nắm tay lấy tay tôi, rất chặt. Cậu ấy không chỉ cho tôi cơ hội để bắt đầu lại, để trân trọng và không vội vàng buông nó ra thêm một lần nữa, mà còn cho tôi hiểu ra rằng: Những hiểm lầm nhất thời và thoáng qua của mình, luôn có một trái tim chứa đầy bao dung sẵn sàng tha thứ...

Gửi lời xin lỗi, đến một ai đó(๑﹏)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro