cho ngày nắng môt chút mưa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưa nắng vàng như màu mật ong. Phố hờ hững trôi trong không gian tĩnh lặng. Phố tháng bảy,trời, mây và nắng phẳng một góc bình dị.

Em mặc áo đen, quần đen, mũ lưỡi trai đen cụp xuống che đến gần nửa khuôn mặt, giày thể thao đen và đến cả tất cũng đen. Chiếc vòng đá đen óng ánh đung đưa trên cổ. Em thêng thang đi bộ trên vỉa hè, em giống như một trung tâm hút nhiệt của cả cái thành phố này, riêng chỉ cái nhìn trong đôi mắt đen là ánh lên mềm mại và hoan hỉ như màu nắng! Tôi thích cái điệu bộ em đi, đủng đỉnh, đong đưa, hồn nhiên nhưng vẫn thấy cái gì đó vồ vập, sôi nổi lắm. Em cởi phăng cái áo sơmi đen đính đầy những hạt cườm đen nhánh buộc ngang thắt lưng, bên trong vẫn là cái áo ba lỗ đen trần trụi dòng chữ Fighting. Tôi thích nghe em tả về màu đen, thích cách em nói về cái hồn của màu đen, thích cách em mặc đồ toàn đen nhưng không buồn thảm mà lại thành cá tính đáng yêu. Em đi bên tôi cứ giống một thiên thần mặc nhầm trang phục của một sứ giả địa ngục, nhưng vu vơ lắm, trong niềm vui, em vẫn thường kể về những cái chết đến trong giấc mơ hư không nào đó em thường vô tình gặp phải. Như thách thức cái kiểu nắng trưa ngột ngạt và đáng sợ, em và tôi cứ thế đi bộ, thật chậm và thật lâu, cho đến khi em tự tìm cho cả hai một chỗ để thôi làm nắng phải tức giận về những cái đầu bơ ngơ và cứng như đá.

Em tựa lưng vào cái ghế đá trong công viên, tôi có cảm giác cái ghế đang được nung nóng bỗng được bờ vai em ướp lạnh. Em đưa tay lên trán quệt mồ hôi, hồn nhiên nói lọt thỏm trong màu nắng như đang cố làm da thịt em cháy bỏng: "Em muốn bị nắng thiêu cho bốc thành hỏa hoạn luôn anh ạ!". Tôi tròn mắt đưa qua em vẻ lo sợ cho cái tâm hồn đầy rẫy nhưng nguy hiểm, những cuồng dại và những vết thương khó lành. Em cười hờ hững qua khuông mặt thanh thoát như thiên thần: "Em vẫn còn thiết tha nên anh đừng nhìn em như thế mà, buồn cười lắm". Em, đúng là rất đẹp!

Nắng quá làm em kêu em nhớ mưa, người ta vẫn chỉ mong muốn những điều người ta không có, cũng giống như em cứ mãi mong muốn cái gã đã đưa em về trong những đêm mưa hè tầm tã. Tôi gào lên trong cổ họng: "Cái thằng đểu ấy, em còn đau khổ về nó làm gì!!!" nhưng tiếng gào vẫn đầy ứ trong bụng, trào lên họng mà chẳng thoát nổi ra ngoài, cứ bị nghẹn lại khi bắt gặp ánh mắt em.

Điên dại. Em đôi khi như một kẻ điên cứ cắm đầu lao thẳng về phía trước. Cái đích là gì mà sao em cứ vội vã đi dù cho tôi luôn kều gào và kiếm tìm một con đường khác cho em. "Em lấy anh nhé!" – Hơn một lần tôi nói câu đó với em, nhưng em, ngoài cái cười nhếc mép yểu điệu mà khiêu khích thì chẳng gì hơn. "Anh yêu em" . "Để làm gì hả anh?". Yêu em, còn để làm gì nữa. Tôi thừa nhận sự ham muốn cưới một người đẹp như em, thừa nhận cái vẻ đẹp của em làm tôi khó thở và tức ngực, thừa nhận mình run khi nắm tay em, thừa nhận mình ngột ngạt khi hôn em, và thừa nhận muốn được chết nếu có em bên cạnh. Nhưng em, không gì cả hoặc có thể thứ em cần không có ở một người như tôi.

Yêu em và đau khổ. Hàng ngày tôi đúng là chỉ có hai việc để nghĩ đến như thế.

….

Người yêu cũ của em, một gã hơn em cả chục tuổi, chín chắn và tham vọng. Chắc cũng vì cái tham vọng đến điên cuồng của gã nên họ chia tay. Ngày ấy, chia tay em khóc lớn, em nằm viện hơn một tuần, truyền hết mấy chục chai nước khoáng mà dường như không thể bù đắp lại lượng nước mắt chảy đến mụ mị. Tôi thương em mà chỉ dám nhìn, tôi sợ chỉ cần mình cất lời an ủi thì em sẽ không thể thôi khóc. Ngày gã đó ra đi, em bất chấp đến tiễn, bất chấp để khuôn mặt xanh xao và đôi mắt mọng nước. Em nói em sẽ chờ, chỉ cần gã bảo em hãy đợi. Nhưng ở gã, chỉ có cái ánh mắt phẳng lặng, chỉ một cái ôm và một câu "giữ gìn sức khỏe". Gã vứt bỏ em, gã nói không thể để em đợi vì gã sẽ không quay trở lại. Và cứ như thế, trái tim em mãi chẳng nguyên vẹn.

Con người cứ mãi bị tình yêu dằn vặt. Năm năm trôi qua, gã cũng đã trở về, sống cùng thành phố nhưng không gặp em, em bình thản sống, vui vẻ, vô tư nhưng quá đỗi vô tình. Giá như em có thể đến với tôi hay ít ra cũng thể đối xử với tôi như một người đàn ông mình cảm mến. Nhưng không, em coi tôi là bạn, không phải nơi để dựa dẫm. Và không phải một mình tôi như vậy, những chàng trai đi qua cuộc đời em, ai yêu em cũng phải bỏ cuộc. Có người buông câu "em lãnh cảm", tôi vờ như không biết điều đó, bởi tôi vẫn hi vọng.

Tôi kiên trì đi theo em hết lần này đến lần khác. Càng đi cùng em, tôi càng phát hiện ra những điều tuyệt vời không thể giấu nổi nơi em. Em xinh. Em tài giỏi. Tại sao một cô gái thời thượng như em cứ mãi chìm trong chuỗi ngày đau khổ chỉ vì một mối tình đã cũ?! Tình đầu đẹp nhưng dễ vỡ, nhưng có phải cái này vỡ rồi thì sẽ không có cái khác đâu. Dường như em không hiểu điều đó.

"Lấy anh em nhé!". – Đây không phải lần đầu tôi nói câu đó với em, và cũng không phải lần đầu em lại đáp lại ánh mắt tôi bằng cái cười hiền và sâu hun hút.

Tôi không phải một gã quá trơ trẽn, nhưng cũng không phải một gã quỵ lụy về tình yêu. Tối đó về nhà, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc và quần áo. Đến đêm, tôi nhắn vào số của em: "Anh đi công tác vài tháng. Tự lo cho bản thân mình em nhé. Nhớ em". Tôi đã định nhắn rằng "giữ gìn sức khỏe" nhưng đó là câu cuối cùng mà em nghe được từ miệng gã đó nên tôi chẳng muốn lặp lại nhưng một cái máy. Nhưng tôi thừa nhận, nếu tôi đi xa thì đó là điều đầu tiên tôi muốn nói và gã đã đúng. Gã còn yêu em và em còn chờ đợi. Dù chẳng ai nói với nhau câu gì suốt nhưng tháng ngày dai dẳng. Tình yêu, khó khăn và mù quáng. Điện thoại tôi rung lên và những dòng chữ choáng đầy màn hình: " Ngày mai anh Quang làm đám cưới anh ạ, anh có muốn đến cùng em không?!". Sao tôi thấy rõ ràng những dòng chữ nhòe đi như nước mắt em.

….

Em sánh bước bên tôi, sang trọng và kiểu cách trong bộ váy đen, có đính một bông hồng đỏ rực trên ngực. Tôi có cảm giác em là người đẹp nhất trong bữa tiệc nhưng gã chỉ cúi đầu chào một lần, không nhìn em suốt buổi. Bên nhà trai và nhà gái đều môn đăng hộ đối, ánh mắt cô dâu chú rể ngọt ngào như màu rượu vang. Em đứng một góc, ngắm nhìn họ và buông một câu: "em muốn mặc váy cưới quá anh ạ, đó sẽ là bộ đồ màu trắng đầu tiên của em".

Tối đó, em và tôi lại đi bộ. Thu về, mùi hoa sữa thoang thoảng len vào lồng ngực. Em hít hà. Em yêu hoa sữa, yêu mối tình đầu đạp xe trên con đường hoa sữa, dường như chỗ nào tình yêu của em cũng gắn với kỷ niệm. Em thu đôi guốc cầm trên tay, chân trần nhỏ nhắn đạp trên những đám lá rụng và thì thầm như gió thoảng: "Thế là anh ấy đã rời bỏ em mãi rồi anh ạ. Em tự hào vì em đã chung tình cho đến tận giây phút này… Có thể định mệnh đã sắp đặt cho em gặp anh ấy, và cũng sắp đặt để anh ấy cưới một người con gái khác. Nhưng em sẽ không bao giờ quên đâu anh ạ, không bao giờ quên mối tình đầu này. Dù một ngày nào đó chẳng còn yêu nữa, em cũng không quên đâu anh ạ…"

- Anh này.

- ừm

- Anh có tin, em đã không còn yêu anh ấy nữa không?!

- …

- Từ lâu rồi, em biết mình chẳng còn yêu nữa…

- ….

- Chỉ là không thể quên thôi.

- Em sẽ lấy anh nhé – Tôi lồng chiếc nhẫn sáng vào ngón áp út của em.

Và lần này thay bằng trả lời tôi bằng một nụ cười, em đã trả lời tôi bằng một nụ hôn.

***

Làm sao biết trong lòng người hạnh phúc

Khi cái nắm tay quan trọng nhất đời người có khi đã không được nắm thật chặt?

*

Không có tiếng pháo nào thay thế được nhịp tim

dẫu là rộn ràng hay ngừng lại trong khoảnh khắc

Một câu nói mang lại niềm vui cho người này

nhưng lại khiến một con người khác chết lặng

- Đồng ý hay không trao số mệnh cho một ngón tay?

Người đã đứng đó và đưa ra quyết định chỉ trong một phần ngàn giây

Để từ đây cuộc đời mình phải sống khác

Để từ đây mình không được quyền khổ đau dù chỉ trong ánh mắt

Để từ đây chỉ được phép yêu thương một con người duy nhất

Mặc trong lòng có muốn hay không?

Người có niềm tin vào cái nắm tay sẽ xóa hết bão giông

xem như mình được sinh ra lần nữa

học lại từng nụ cười yêu thương, từng cái ôm chia sẻ…

và tự hứa mình đã không còn mắc nợ

ngoài một người đứng trước mặt hôm nay?…

Ký ức của một con người có thể đã như một đám mây

Sẽ lãng quên như chưa hề gặp mặt

Sẽ vô tâm như khi gặp một người lạ không cần thiết

Sẽ hỏi chúng ta quen nhau à sao mình không được biết

Sẽ bật cười khi ai đó nhắc về một quãng đời đã chết

Nhớ để làm gì?

Mỗi bước chân lại mang người đi xa khỏi những gì cho là đắng cay

nhưng gần lại những gì mình mong ước

ít nhất trong giây phút này người nắm được bàn tay của một người khác

và gọi tên nó bằng định mệnh

với quãng đời sau cuối ngoài kia…

Không cần biết một ai đó câm lặng trong sương sớm hay trời khuya

Không cần biết một trái tim cũng biết đổ bóng nắng

Không cần biết một bàn tay đã cô đơn vĩnh viễn

Không cần biết những thanh âm cuối cùng của đời sống vừa vẫy tay tạm biệt

Trên đôi tai, trong ánh mắt… một con người!

Người nắm chặt bàn tay và không hề muốn đánh rơi

thứ cảm giác đã một lần khiến người tuyệt vọng

Đối diện với con người mình phải yêu thương mà sao ứa nước mắt

khi nghĩ về một bàn tay ở đâu đó lẻ loi…

Cái nắm tay quan trọng nhất trong cuộc đời

Có khi nào đã không được nắm thật chặt?

Tôi không nghi ngờ tình yêu của em là chóng váng, cũng không cho rằng em tìm tôi để là người thay thế hay một người lấp đầy chỗ trống. Tôi chấp nhận rằng suốt quãng đời này, em sẽ không bao giờ quên đi mỗi tình đầu. Tôi cũng chấp nhận cưới một trái tim đã chẳng còn lành lặn. Nhưng tôi biết, yêu một trái tim không lành là sẽ hiếm khi bị đau lần nữa.

… Đám cưới đã được tổ chức vào cuối thu năm đó. Tình yêu thì chỉ như mùi hoa sữa, khi thoảng qua nồng nàn, khi quện vào nhau đặc quánh. Nhưng năm nào hoa sữa cũng nở rạo rực cả phố phường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#huyena9