Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm lý Giang Đồ vấn đề hay không, Chúc Tinh Dao cùng Lê Tây Tây cũng không biết, nhưng không thể phủ nhận, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đối mặt với các loại đồng tình, tò mò, tìm tòi nghiên cứu thậm chí là những ánh mắt khinh thường, vẫn như cũ không đổi sắc mặt, Chúc Tinh Dao tự nhận làm không được.


Cô sáu tuổi bắt đầu kéo đàn cello, tám tuổi bắt đầu lên sân khấu biểu diễn, mười bốn tuổi lần đầu tiên tổ chức buổi diễn tấu cá nhân, lần đó cô vừa khẩn trương vừa hưng phấn, lòng bàn tay đều là mồ hôi, lần thứ hai mới có thể thong dong lên sân khấu, sự tự tin của cô ở trên sân khấu đều là kinh nghiệm tích lũy cùng khổ luyện mà thành.


Nhưng Giang Đồ từ đâu mà có?


Đại khái là đối mặt với quá nhiều loại ánh mắt này, mới có thể bình tĩnh đến không lộ một tia cảm xúc đi.


Lê Tây Tây không nghĩ nhiều như vậy, cô híp mắt nói: "Giang Đồ về sau nói không chừng là người làm nên đại sự."


Chúc Tinh Dao không tỏ ý kiến.


Bang --


Trên bàn đột nhiên có thêm bình sữa đậu nành, cô ngẩng đầu, lớp trưởng Trương Thịnh cười nhìn cô: "Nữ thần, cậu uống sữa đi."


Đối với danh xưng nữ thần này, mới đầu cô còn có điểm không quen, nhưng nghe nhiều cũng quen rồi, đương nhiên dễ nghe hơn những biệ danh khác, cô nhìn bình đậu nành, có chút đau đầu nói: "Cảm ơn, bất quá lần sau không cần cậu mời tớ nữa."


Từ hội thể thao cô tiếp nhậni từ Trương Thịnh một bình đậu nành, gia hỏa này mỗi ngày đều mang cho cô một bình.


Lê Tây Tây đem bình đậu nành lấy đi, cười tủm tỉm nói: "Đừng đưa đậu nành, uống nhiều quá sẽ phát triển không bình thường."


Trương Thịnh: "..."


Đinh Hạng nhìn qua, liếc Lê Tây Tây ngực phẳng đến không thể phẳng hơn, cười hề hề nhướng mày: "Cho nên, cậu là uống đậu nành nhiều quá sao?"


Lê Tây Tây: "..."


Chúc Tinh Dao không nhịn được cười, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng ngời, mọi người nhìn đến mất hồn một giây, đột nhiên cười ầm lên lên, có nam sinh chụp bàn cười to: "Thật hay giả a? Tớ kiến nghị nữ sinh về sau đừng uống đậu nành."


"Đúng vậy, đúng vậy!"


Các nữ sinh không cười.


Chu Thiến trừng hướng mấy nam sinh: "Câm miệng!"


Lê Tây Tây tự bê đá đập chân mình, ảo não đến dậm chân, tay cầm tay bình sữa đậu dùng sức ném về phía Đinh Hạng: "Đinh Hương Hoa, cậu đi tìm chết!"


Đinh Hạng hốt hoảng, luống cuống tay chân tiếp được bình sữa đậu, thở dài: "Tớ hôm nay đều chết hai lần."


Buổi sáng đại biểu môn tiếng Anh cũng làm cậu chết một hồi.


Lê Tây Tây tức giận đến trợn trắng mắt: "Xứng đáng, chết một ngàn lần cũng không đủ tạ tội."


"Vậy đánh đi, dù sao tớ sẽ là xác chết vùng dậy."


Đinh Hạng lắc đầu, vừa lúc chuông vào lớp vang lên, cậu xoay người về chỗ ngồi, còn đặc biệt tự nhiên mà cầm bình đậu nành.


Trương Thịnh khóe miệng giật giật, cậu cũng muốn cho Đinh Hương Hoa đi tìm chết một lần, đúng là không có mắt, không thấy cậu ở cùng nữ thần rất tốt sao? Chúc Tinh Dao mừng rỡ không cự tuyệt, quay đầu an ủi Lê Tây Tây đang tức giận, cười khanh khách nói: "Lần sau người khác đưa tớ đậu nành, tớ không để cậu uống giúp là được, không sợ a."


Lê Tây Tây: "..."


Nữ thần có đôi khi một câu là có thể làm người khác trực tiếp hộc máu.


Cô như vậy chính là do đậu nành sao?


Bây giờ đã là tiết học cuối cùng, giáo viên lịch sử cũng sắp nghỉ hưu, học không khác gì so với niệm kinh, không mấy học sinh nghiêm túc nghe giảng bài, phần lớn đều làm việc riêng.


Hàng phía trước vô cùng náo nhiệt, hàng sau an tĩnh đến có chút hít thở không thông.


Giang Đồ cả ngày xoát lại bài thi.


Đinh Hạng nhìn cậu viết xong toán học rồi vật lý, viết xong vật lý rồi viết hóa học, giờ giải lao thừa dịp Giang Đồ đi WC trộm nhìn một chút, đúng là sốc chết a, một ngày bị cả năm cấp vây xem, thế nhưng lại có thể viết bảy bài thi toán học, tám đề vật lý, sáu đề hóa học.


Trong một ngày hoàn thành bài thi khoa học tự nhiên thiếu hơn một tháng nay, cậu còn xem qua đáp án một chút, liền phát hiện không sai quá một đề.


Bất quá.. Cậu ấy viết bài thi ngữ văn rõ ràng chỉ để ứng phó, lựa chọn ABCD điền đến nhanh, lướt qua thấy sai vài câu.


Đinh Hạng đem bình đậu nành kia phóng trước mặt anh, cậu cùng Giang Đồ ngồi cùng bàn tổng cộng tám ngày, Giang Đồ rất ít nói chuyện, cơ bản là cậu hỏi anh đáp, hai người giao lưu rất ít, không khí có chút ngượng ngùng, cậu thấp giọng nói: "Kia, làm bài thi rất vất vả, cậu uống đậu nành đi."


Giang Đồ bấm bấm ngòi bút, liếc mắt nhìn bình đậu nành qua tay năm người, trầm thấp mở miệng: "Không cần, cảm ơn."


Đinh Hạng có chút ngượng ngùng lấy về, nhỏ giọng nói thầm: "Tớ chính là không quen nhìn Trương Thịnh, người sáng suốt đều nhìn ra nữ thần không thích cậu ta đưa đồ ăn, cậu ta còn mỗi ngày đưa một bình đậu nành, nữ thần dựa vào mấy bình đậu nành là có thể theo đuổi sao? Đồ ngốc."


Giọng nói cậu rất thấp, Giang Đồ lại nghe được rõ ràng, anh quay đầu, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn bạn cùng bàn của mình.


Đinh Hạng trên mặt có không ít mụn thanh xuân, bất quá ngũ quan còn tính đoan chính, ít nhất so với Trương Thịnh thuận mắt hơn nhiều, cậu luôn ngày ngày giờ giờ nhắc đến nữ thần Chúc Tinh Dao sự tình các loại, Giang Đồ một ngày có thể từ trong miệng cậu nghe được mười mấy thứ về nữ thần.


Thời điểm nào đó, Giang Đồ cảm thấy bạn ngồi cùng bàn này cũng không tệ lắm.


Đinh Hạng bị anh nhìn chằm chằm đến phát ngượng, không được tự nhiên mà nói: "Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?"


"Không có việc gì."


Giang Đồ nhạt nhẽo nói, đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, quay lại tiếp tục xoát bài thi.


Đinh Hạng hoang mang mà sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ quá nhiều mụn thanh xuân?


Chuông tan học vang lên, Giang Đồ từ bàn học lấy ra cặp sách màu đen, rời phòng học đầu tiên.


Trừ bỏ Đinh Hạng, không ai nhìn đến.


Thời điểm mọi về, chỗ ngồi Giang Đồ đã trống không, như trước nay chưa từng tới, thậm chí có người lo lắng: "Giang Đồ sao lại chạy nhanh như vậy, không phải ngày mai lại không tới chứ?"


Đinh Hạng lập tức nói: "Sẽ không, cậu ấy hôm nay viết mười mấy bài thi đấy."


"Oa lợi hại như vậy? Thiệt hay giả?"


"Thật sự a, thầy Tào không phải đem các loại bài tập cùng đề thi đều cho cậu ấy sao? Dày một xấp đấy! Bài khoa học tự nhiên đều đã làm xong."


"A vậy hả! Vậy cậu ấy chạy cái gì chứ? Tớ nhớ rõ mỗi lần tan học cậu ấy đều về rất nhanh."


Trương Thịnh hừ cười: "Phỏng chừng là sợ bọn đòi nợ đuổi tới cổng trường, chạy chốn nhanh a, bằng không chờ bị bọn cho vay nặng lãi đuổi đến mức thôi học sao?"


Biểu tình trên mặt cậu ta mang theo vài phần khinh thường, có chút vui sướng khi người gặp họa, có người cười vài tiếng, Đinh Hạng nhíu mày nói: "Cậu như sao lại nói như vậy? Tốt xấu gì cũng là bạn học, nghĩ tốt cho cậu ấy một chút không được sao?"


"Tớ nói chẳng lẽ không đúng?"


Chúc Tinh Dao cầm theo cặp sách, mặt không biểu tình mà nhìn thoáng qua, Trương Thịnh cười cười, cậu ta đặc biệt thích bộ dáng lạnh lùng này, mặt dày phất tay: "Nữ thần, mai gặp lại."


Chúc Tinh Dao không để ý đến cậu ta, "Tây Tây, đi thôi."


Lê Tây Tây đáp một tiếng, vội đuổi theo, đi ra phòng học mới nói: "Trương Thịnh có đôi khi khiến người ta thật chán ghét."


Điều kiện nhà Trương Thịnh không tồi, hơn nữa thành tích cũng tốt, nên không đem người khác để vào mắt, nói dễ nghe một chút là quá tự tin, không dễ nghe chính là quá đề xao chính mình, có chút khó chơi, Chúc Tinh Dao gật đầu: "Là rất chán ghét."


"Giang Đồ hẳn là sẽ không không đi học nữa đi?"


"Hẳn là sẽ không."


* * *


Ngày hôm sau là thứ sáu, Giang Đồ đúng giờ tới đi học, vẫn là bộ dạng nhạt nhẽo kia, qua ngày hôm qua, lòng hiếu kỳ của mọi người đã được thỏa mãn, nhìn hắn bắt đầu đi học bình thường, giống như không có gì đáng đêt tìm tòi nghiên cứu, lực chú ý liền mau dời đi.


Trường Giang Thành không có xu hướng phân biệt lớp trọng điểm và lớp bình thường, lớp kỷ luật vẫn bình thường, sáng sớm liền có người thảo luận xem cuối tuần đi đâu chơi, Đinh Hạng có tâm muốn làm huynh đệ tốt với Giang Đồ, quay đầu hỏi: "Cậu cuối tuần làm cái gì?"


Cậu định nói, muốn cùng nhau chơi bóng, chơi game gì đó hay không.


Giang Đồ tiếp tục xoát bài thi ngày hôm qua còn lại, không ngẩng đầu, ném ra hai chữ: "Làm công."


Đinh Hạng nghẹn lại, trong ấn tượng của cậu, học sinh cao trung cuối tuần làm công thật sự là quá ít thấy, bạn học chung quanh không ai làm công hết, bất quá cậu nhớ tới hoàn cảnh nhà Giang Đồ, thiếu rất nhiều nợ, cha mẹ không đáng tin cậy.. Trong lòng cậu nổi lên đồng tình, gãi gãi đầu cười mỉa: "Kia khá tốt, tự lực cánh sinh."


Bất quá, cậu biết rõ, không ai thích tự lực cánh sinh như vậy.


Giang Đồ khóe miệng giãn ra một chút, không nói chuyện.


Cách bốn bàn học, Chúc Tinh Dao cự tuyệt lời mời của Lê Tây Tây cuối tuần muốn đi dạo phố, "Cuối tuần tớ đến phòng luyện tập luyện đàn, cậu tìm Chu Thiến đi."


Chu Thiến: "Thứ bảy này bà tớ đại thọ 60 tuổi, chạy ra ngoài chơi sẽ bị ba đánh."


Lê Tây Tây mếu máo: "Được, một đám các cậu đều bận rộn, chỉ có tớ là nhàn rỗi."


Chúc Tinh Dao cười cười, nói: "Cậu nếu nhàn rỗi không có việc gì làm, có thể đến phòng luyện tập tìm tớ chơi."


Đàn cello tuy rằng dễ nghe, nhưng Lê Tây Tây sơ trung liền cùng Chúc Tinh Dao rất nhiều lần đến phòng luyện tập, đối với cô luyện cầm là một chuyện vô cùng buồn tẻ, Chúc Tinh Dao lại tính ngồi cả ngày, cô mất hứng thú: "Rồi nói sau đi."


Buổi chiều tan học, bọn học sinh dạt dào sức sống mà phi ra cổng trường.


Hôm nay là tài xế tới đón Chúc Tinh Dao tan học, xe trải qua kia phiến kiểu cũ cư dân lâu thời điểm, tài xế lái xe với tốc độ rất chậm, Chúc Tinh Dao nhìn đến đầu hẻm hẹp có hai học sinh mặc đồng phục, thiếu niên bóng dáng cao thẳng thon gầy, là Giang Đồ.


Đứng đối diện anh là một nữ sinh nhỏ xinh, hai người không biết đang nói cái gì.


Giang Đồ cầm cặp sách màu hồng của nữ sinh treo ở tay nắm xe đạp, nữ sinh hướng mặt hắn cười cười, Chúc Tinh Dao kinh ngạc đến ngồi thẳng người, mắt mở lớn hướng hai người nhìn, xe đã đi xa, cô nhịn không được quay đầu về sau nhìn.


Làm tài xế tò mò, nhịn không được hỏi: "Tiểu thư, cô có việc gì sao?"


Chúc Tinh Dao chậm rãi quay đầu lại, nói không có gì, lại nhỏ giọng nói thầm: "Mình còn tưởng rằng cậu ấy sẽ không cùng nữ sinh nói chuyện đâu, không nghĩ tới.." Không nghĩ tới còn giúp nữ sinh cầm cặp sách, đúng là làm người khác kinh ngạc, có thể làm Giang Đồ cầm cặp giúp nữ sinh, quan hệ hẳn là không bình thường đi? Bất quá, đây cũng không phải là chuyện của cô.


Tay cô đặt trên đầu gối, một lần nữa ngồi ngay ngắn lại.


Phía sau, Giang Đồ đẩy xe đạp đi vào ngõ nhỏ, một khu nhà cũ này cùng nội thành chỉ cách hai con phố, so với bên kia phồn hoa hoàn toàn không giống nhau, bên ngoài kia mấy nhà lầu mấy năm trước quét sơn tân trang lại, nghe nói là vì bộ mặt thành phố.


Bởi vì phòng mọi người đến gần, nên đã chặn ánh sáng, càng đi vào bêb trong càng tối tăm.


Qua 6 giờ, bên trong đã như là đêm tối, nhà anh ở lầu một, còn chưa đi về đến nhà dưới lầu, Giang Đồ đã nghe thấy Giang Cẩm Huy tiếng hùng hùng hổ hổ: "Tôi hôm nay cùng ông nói chuyện! Khu nhà này sớm muộn gì cũng sẽ bị khai phá, đến lúc đó khẳng định có thể lấy được mấy chục vạn tiền bồi thường, lúc đó trả lại ông hai vạn này ông cứ phải tính toán cái gì?"


"Nhiều lắm sang năm nơi này liền phá bỏ và di dời, tôi sẽ cho người tính lãi gấp đôi."


"Tôi lừa ông làm gì!"


Phanh --


Giang Đồ đem xe đạp ném một bên, một chân đá văng cửa, mặt không biểu tình hướng Giang Cẩm Huy, một phen đoạt di động của, cũng không xem đối phương là ai, trực tiếp đưa đến bên tai, lạnh lùng nói: "Nếu là ông cho ông ta vay tiền, thì nghe cho rõ đây, tôi một đồng cũng sẽ không trả giúp."


Dứt lời, trực tiếp tắt điện thoại, đem điện thoại ném đi.


Giang Cẩm Huy tức giận đến cắn răng, nhìn đứa con cao trai hơn hắn nửa cái đầu, mắng: "Mày làm gì đấy! Tao là cha mày mà mày cũng không quan tâm được à?"


Giang Đồ mặc kệ ông ta, đi ra cửa, đem xe chiếc cặp màu hồng treo trên xe lấy xuống, hướng đến căn nhà đối diện lầu một, giao cho một nhân người phụ nữ trung niên, "Dì Lâm, đây là cặp sách của Lâm Giai Ngữ."


Anh cùng Lâm Giai Ngữ cùng tuổi, cùng nhau lớn lên tại khu này, học cùng tiểu học cùng sơ trung, lại học cùng cao trung, có đôi khi cùng nhau làm thêm, là nữ sinh duy nhất thân cận với anh hắn. Bất quá, nếu ở nơi này, mọi người đều nghèo như, nhưng cha mẹ Lâm Giai Ngữ là người thành thật nhân hậu, so với gia đình anh hắn tốt hơn rất nhiều, rốt cuộc không phải nhà ai cũng xui xẻo gặp phải một con ma bài bạc như ba anh.


Dì Lâm nhận cặp sách, hướng anh nhìn xem, có lòng tốt nói nói: "Mẹ cháu đêm nay trực đêm, cháu đợi chút mang Tiểu Lộ sang bên này ăn cơm đi."


Giang Đồ cự tuyệt, "Không cần đâu ạ, cảm ơn dì."


Thời điểm 7 giờ, Giang Lộ chơi đủ rồi mới về nhà.


Giang Cẩm Huy đã đi ra ngoài, đến chỗ nào lêu lổng, không cần nói cũng biết.


Giang Đồ đưa em trai đến quán nhỏ ở ngõ ven đường ăn năm tô mì hoành thánh, mỗi tô hai đồng, giải quyết cơm chiều.


Chạng vạng Thứ bảy, Giang Đồ cởi tạp dề ở quán cà phê xuống, kết thúc một ngày làm thêm, thời điểm rời khỏi quán cà phê đã là 7 giờ.


Quán cà phê ở quảng trường trung tâm thành phố phụ cận, đêm tối tiến đến, trên đường ánh đèn rực rỡ lung linh, phồn vinh hiện lên.


Hắn đi về phía trước mấy trăm mét, quen cửa quen nẻo đi vào một tiệm net, ghé vào ghế dựa nhìn người nào đó đang xem đánh ma thú rồi xách Giang Lộ xách ra cửa.


Giang Lộ sửng sốt một chút, thời điểm phản ứng lại thì đã bị xách ra tới cửa, lập tức bắt đầu giãy giụa: "Anh.. Anh buông ra! Cao thủ vẫn còn đang thi đấu, em còn chưa xem xong đâu! Anh để em xem xong đi!"


"Cao thủ thi đấu thì liên quan gì đến em?"


Giang Đồ một đường xách theo tiểu tử choai choai đi về phía trước, Giang Lộ quá mê trò chơi điện tử, thường xuyên trộm đến tiệm net chơi game, khi không có tiền liền đi vào xem người ta đánh, với anh mà nói quá mức trầm mê cái gì không phải một chuyện tốt, giống Giang Cẩm Huy như vậy.


"Em xem một chút thôi, anh cho em trở về đi, hai mươi phút thôi.."


Giang Lộ giãy giụa cũng không đúng mực, tay chân khua lung tung.


Đột nhiên, bang một tiếng.


Mắt kính Giang Đồ bị cậu nhóc đánh bay, rơi xuống bồn hoa bên cạnh.


Giang Đồ nhíu mày, cúi đầu lạnh lùng mà nhìn cậu nhóc, Giang Lộ liền lúng túng, súc cổ nhỏ giọng nói: "Em cũng không phải cố ý.."


Không biết bắt đầu từ khi nào, Giang Đồ đối ánh mắt của người khác vô cùng mẫn cảm, anh hơi hơi liếc đầu, liền thấy ở một cây cột đèn bên đường đường, thiếu nữ đeo bao đàn cello màu đỏ, cô mặc một chiếc áo lông màu trắng cùng với váy dài, mái tóc dài đen nhánh nhu thuận rơi ở trên vai, cả người đứng dưới ánh đèn lưu li mờ nhạt, đẹp đẽ tươi mát như một bức tranh sơn dầu tinh xảo.


Thiếu nữ tranh sơn dầu kia không chớp mắt nhìn chằm chằm anh, ánh mắt kinh ngạc lại tò mò.


Anh đột nhiên buông lỏng ngón tay.


Giang Lộ tuổi còn nhỏ, không nhận thấy được cái gì, chỉ đơn thuần sợ anh trai mắng, lập tức chạy đi, "Em đi xem mười phút a!"


Giang Đồ không đi xem cậu nhóc, trầm mặc cùng thiếu nữ đối diện vài giây, bước nhanh, khom lưng nhặt lên mắt kính.


Cách bốn năm mét, Chúc Tinh Dao cúi đầu nhìn về phía Giang Đồ, phát hiện anh không mang mắt kính bộ dáng đẹp hơn chút, trên trán sợi tóc dài đến lông mày, lông mi nồng đậm đen nhánh, đuôi mắt có chút sắc sảo, có vẻ bạc tình lại lạnh lùng.


Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu mình không mở miệng nói, Giang Đồ phỏng chừng cũng sẽ không mở miệng.


Vì thế, cô nói: "Vừa rồi là ngươi em trai cậu sao? Lớn lên rất giống cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro