Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Đồ sửng sốt, đứng lên hướng dưới chân cô nhìn lại, quả nhiên nhìn đến mắt kính mình bị chia năm xẻ bảy tán dưới đế giày thể thao màu trắng của cô, anh tối hôm qua một đêm không ngủ, kỳ thật rất mệt, dưới tình huống như vậy bị đánh thức sắc mặt thật sự không tốt lắm.


Chúc Tinh Dao cảm thấy chính mình có điểm oan, mắt kính đột nhiên rơi đến dưới chân cô, trách nhiệm ở ai đã không quan trọng, dù sao đã bị cô dẫm nát.


Cô nghĩ đến buổi tối hôm đó mắt kính anh bị em trai đánh rớt, hiện tại lại bị cô dẫm hỏng, nghĩ thầm thật là nhiều tai nạn mắt kính, cuối cùng nghĩ đến tình huống trong nhà Giang Đồ, phỏng chừng mua một bộ mắt kính mới cũng khó khăn, đối diện anh mở miệng trước lại bổ sung: "Xin lỗi, nếu không.. Tớ đền cậu một bộ đi."


Giang Đồ ngước mắt nhìn cô, nhịn không được nhíu mày.


Những người khác phản ứng lại đây, Lê Tây Tây theo bản năng nói: "Tinh Tinh cũng không phải cố ý, mắt kính đột nhiên rơi.."


Nói xong câu này, cảm giác có chút không đúng.


Không phải cố ý, thì không phải phụ trách?


Đinh Hạng gãi gãi đầu, vội nói: "Hình như là tớ không cẩn thận làm rơi, phải là tớ bồi thường mới đúng." Nói xong còn cười một chút, đối Chúc Tinh Dao nói, "Sao có thể để cậu bồi thường, muốn bồi thường cũng là tớ."


Mặt khác mấy nam sinh cũng nói: "Đúng thế, như thế nào có thể để nữ sinh bồi thường, này liền trách cậu."


Chúc Tinh Dao nói: "Đây không phải là vấn đề nam sinh hay nữ sinh, là tớ dẫm hỏng."


Nam nữ bình đẳng.


Lúc này, Trương Thịnh đi tới, cúi đầu nhìn mắt kính vỡ vụn, vẫn là giọng điệu khinh thường: "Hừ, hai bọn họ cũng không phải cố ý, còn không phải chỉ là cái mắt kính thôi sao? Cũng không đáng bao nhiêu tiền, bên cạnh cổng trường có cửa hàng mắt kính, tớ hai ngày trước còn mua cho Tào Minh một bộ, một bộ cũng chỉ có một trăm tệ."


Có một số người, bạn thật sự không có biện pháp trông cậy vào hắn học được cách đặt mình vào trường hợp người khác để suy xét.


Đinh Hạng nhịn không được mắt trợn trắng, nói: "Cậu có tiền như vậy, vậy cậu tặng tớ mấy trăm cái đi."


Trương Thịnh không vui: "Tớ là có lòng tốt góp ý.."


Chúc Tinh Dao nhìn về phía cậu ta, nhíu mày: "Cậu câm miệng đi, chuyện này không liên quan đến cậu."


Trương Thịnh: "..."


Cậu ta trừng trừng mắt, thiếu chút nữa muốn mắng người, nhưng nghĩ đến đối phương là Chúc Tinh Dao, đành nghẹn hạ khẩu khí, ai bảo cậu thích cô đây.


Chúc Tinh Dao không để ý đến Trương Thịnh, quay đầu nhìn Giang Đồ.


Anh yên lặng nhìn cô một lát, một lần nữa ngồi trở lại ghế, ánh mắt hơi rũ: "Không cần."


"Cậu cận thị bao nhiêu độ?" Cô hỏi.


Giang Đồ cận 3 độ, không tính là quá nghiêm trọng, nhưng không mang mắt kính cũng ở trạng thái nửa mù, hơn nữa vóc dáng cao chỉ có thể ngồi ở dãy ghế sau, không mang mắt kính không được, anh một lần nữa ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt có chút thâm trầm không hợp tuổi, ngữ khí nhạt nhẽo: "Tớ nói không cần, mắt kính tớ sẽ tự mua lại."


"Vậy cậu thấy được bảng đen sao?"


"Nhìn không thấy."


"..."


Giằng co một hồi, chuông vào học đột nhiên vang lên, giáo viên toán học Tạ Á ôm giáo án đi vào, thời gian lên lớp đặc biệt chuẩn.


Chúc Tinh Dao không biết Giang Đồ có phải bởi vì Trương Thịnh nói những lời đó nên mới không cần cô bồi thường mắt kính hay không, nhưng cũng không rảnh lo, cô bị Lê Tây Tây kéo về chỗ ngồi.


Cao trung có truyền thống, giáo viên toán học đều đặc biệt nghiêm khắc, Tạ Á còn chưa đến 30 tuổi, trang phục luôn gọn gàng không chút cẩu thả, trên mũi là một bộ kính gọng vàng, nhìn thế nào cũng không phải giáo viên dễ nói chuyện. Cô vẫn là chủ nhiệm lớp 8 cách vách, thường xuyên nghe được bạn học lớp bên cạnh nói chủ nhiệm lớp bọn họ nghiêm khắc như thế nào, quả thực là phiên bản trẻ tuổi của Duyệt Tuyệt sư thái, hơn nữa cô ấy còn tuyên bố trước thời kì mãn kinh tuyệt đối sẽ không kết hôn.


* Duyệt Tuyệt sư thái: Là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi


Lê Tây Tây không dám cùng cô nói chuyện trong giờ học, chỉ có viết mấy câu ra giấy nháp: Cậu có định bồi thường cái mắt kính kia không?


Chúc Tinh Dao nhìn thoáng qua, viết thượng: Có.


Đưa qua.


Lê Tây Tây: Chính cậu ấy nói không cần, chả nhẽ cậu định đem người ta kéo đi đến cửa hàng mắt kính hả?


Đưa qua.


Chúc Tinh Dao nghĩ nghĩ, xác thật không thể, nếu đổi là cô khả năng không khó xử như vậy, cố tình đây lại là Giang Đồ, nhà hắn thiếu nhiều nợ như vậy, vì sao lại cự tuyệt? Cô thở dài, viết câu: Cậu ấy nếu tự mua mắt kính, tớ liền đem tiền cho cậu ấy đi.


Lại đưa qua.


Giây tiếp theo, Tạ Á gõ gõ cái bàn, lạnh giọng nói: "Lê Tây Tây, em đi lên giải đề này."


Lê Tây Tây: "..."


Cô còn chưa nghe giảng bài, cô chột dạ đi lên bục giảng, cầm lấy phấn viết ở bên cạnh nghĩ nghĩ.


Tạ Á nhìn trong chốc lát, mặt lạnh vô tình mà nhìn về phía Chúc Tinh Dao, "Chúc Tinh Dao, ngươi lên đi."


Chúc Tinh Dao lớn lên xinh đẹp, thành tích ở trong toàn khối xếp trong top mười, các giáo viên đều ưu ái học trò tốt sẽ không làm cô khó xử, nhưng Tạ Á cũng sẽ không bởi vì cô xinh đẹp mà không trừng phạt cô.


Nói thực ra, đây vẫn là lần đầu tiên Chúc Tinh Dao lên bục giảng giải đề.


Tai cô nóng lên, cảm thấy có chút mất mặt, cũng may tối hôm qua đã ôn tập, rất nhanh liền giải ra đáp án.


"Lần sau chú ý nghe giảng."


Tạ Á gật gật đầu, cuối cùng buông tha các cô.


Chúc Tinh Dao nhẹ nhàng thở ra, đi theo Lê Tây Tây xuống bục giảng, thật vất vả đợi đến hết tiết toán học, chờ Tạ Á vừa đi, Lê Tây Tây liền táo bạo mà nắm lấy đầu tóc ngắn mềm như nhjng của mình, kêu rên lên: "A a a a! Tớ muốn đổi giáo viên toán học!"


"Tớ cũng muốn." Chúc Tinh Dao ôm bài tập vật lý đứng dậy, cúi đầu liếc nhìn cô một cái, nhịn không được nhắc nhở, "Tớ đi nộp bài tập, cậu đừng gãi đầu, coi chừng mai trọc đầu."


Lê Tây Tây vội vàng buông tay, ôn nhu yêu quý đính chính lại, "Tớ sai rồi, tớ không muốn đầu trọc."


Chúc Tinh Dao đi hai bước, quay đầu lại nhìn cô, cười tủm tỉm như cắn một miếng táo ngọt, nói: "À đúng rồi, nghe nói đầu trọc chỉ di truyền cho con trai thôi, con gái không ảnh hưởng gì đâu."


Lê Tây Tây: "..."


Ở bàn thứ tư tổ ba, Tào Minh nhìn về phía Trương Thịnh: "Mẹ kiếp, thật hay giả vậy, chú Trương cũng.."


Còn chưa nói xong đã bị Trương Thịnh che miệng lại, hung ác nói: "Mẹ nó cậu nói bậy cái gì đấy!"


Những người khác vừa nghe liền hiểu rõ: Cái gì? Ba của Trương Thịnh cũng đầu trọc?


Chúc Tinh Dao nhìn Trương Thịnh cùng Tào Minh bộ dáng như sắp đánh nhau tới nơi, nhẹ nhàng cười cười, xoay người rời khỏi.


Chu Thiến cười ha ha, ôm bài tập đứng dậy, gọi Chúc Tinh Dao: "Từ từ đã, tớ với cậu cùng đi một khối."


"Ông trời đoán chừng là thấy Trương Thịnh quá tổn hại người khác, cho nên chuẩn bị khiến cậu ấy trung niên trở thành đầu trọc." Đinh Hạng cười một trận, quay đầu nhìn về phía Giang Đồ, vừa rồi trong tiết toán, Giang Đồ chưa nhìn bảng đen lần nào, có vẻ nếu nhìn cũng không thấy rõ, nhưng Giang Đồ nói không cần bồi thường, cậu cũng ngượng ngùng nhắc lại.


Thế nhưng Giang Đồ lần này không phản bác, điềm đạm cười: "Tùy cậu."


Trương Thịnh bỗng nhiên nhìn qua: "Cậu cười cái gì?"


Giang Đồ: "Mọi người cười cái gì, tớ cười cái đó."


Trương Thịnh chửi thề một câu.


* * *


Buổi chiều sau khi tan học, mọi người cãi cọ ồn ào mà ra phòng học.


Giang Đồ bởi vì ngủ suốt một tiết tự học, chờ đám người kia đi được một lúc liền rời đi, anh bước đến nhà để xe, dắt chiếc xe đạp cũ đi ra, kéo dài bước chân, rất nhanh liền đi ra ngoài.


Anh không đeo mắt kính có chút không quen, nhìn cũng không rõ lắm, phải híp mắt lại.


Tháng 11 đã đến, hai ngày nay thời tiết lạnh đi rất nhiều, gió cũng bắt đầu lạnh hơn, Chúc Tinh Dao ra ngoài cổng trường, đi về phía tài xế đang dừng xe, tốc độ vô cùng chậm, vô tình đi qua cửa hàng mắt kính mà Trương Thịnh nói, bước chân dừng lại, nhìn nhìn vào bên trong.


Đúng lúc này, thân ảnh Giang Đồ cao gầy lướt qua trước mặt cô, cổng trường hiện đông người, anh di chuyển khá chậm, hình như không phát hiện ra cô.


Chúc Tinh Dao không chút suy nghĩ, chạy lên vài bước, gọi anh: "Giang Đồ, cậu khoan đã."


Giang Đồ dừng xe, chân phải chống trên mặt đất, quay đầu lại nhìn.


Cô chạy đến trước mặt anh, cười một chút, nghiêng người chỉ chỉ cửa hàng mắt kính phía sau bọn họ, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi thử mắt kính đi."


Giang Đồ cúi đầu nhìn thiếu nữ trước mặt, đôi mắt cô trong suốt sáng ngời, lộ rõ ý cười, giống như có ngọn lửa sáng rực, trong lòng anh hơi dao động, liền dời mắt nhìn về phía trước: "Tớ đã nói không cần bồi thường, cậu mau về nhà đi, xe đón cậu ở phía trước, đừng để cho ba mẹ cậu phải chờ lâu."


Chúc Tinh Dao không nghĩ anh còn nhớ rõ xe đón cô, có chút ngoài ý muốn, theo bản năng nói: "Ba mẹ tớ hôm nay không có thời gian, tớ nói với tài xế đợi một chút là được."


Chân trời mây đen xếp thành tầng tầng, màu sắc nặng nề, có vẻ là sắp mưa rồi.


Giang Đồ quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt hơi ép xuống: "Tớ có việc phải đi trước, xin lỗi."


Nói liền chuẩn bị lên xe, lại nghe có người hô một tiếng "Giang Đồ", Lâm Giai Ngữ trên tay cầm di động, vội vội vàng vàng đạp xe đến, dừng lại bên cạnh anh, gấp gáp đem điện thoại đưa tới: "Mẹ cậu gọi điện thoại đến tìm cậu."


Anh lại buông chân xuống, nhìn thoáng qua Chúc Tinh Dao, nhận di động.


Còn chưa nói được lời nào.


Lâm Giai Ngữ thấp giọng nói: "Hình như là những người đó lại tìm tới cổng nhà rồi.."


Chúc Tinh Dao nghe thấy, cắn môi một chút, ngẩng đầu nhìn Giang Đồ.


Gương mặt thiếu niên ẩn nhẫn mà căng thẳng, trên cổ gân xanh ẩn ẩn hiện hiện, điện thoại di động đặt ở bên tai, chỉ thấy anh nói: "Con lập tức trở về."


Anh đem điện thoại ném cho Lâm Giai Ngữ, quay đầu nhìn Chúc Tinh Dao, lúc này thấy được rõ ràng đáy mắt đồng tình của cô, anh dùng sức nắm tay cô: "Tớ thật sự có việc, có chuyện gì để nói sau, cậu về nhà trước đi."


Lâm Giai Ngữ quay đầu, lúc này mới thấy mặt Chúc Tinh Dao, cô sửng sốt một chút.


Chúc Tinh Dao ngừng một giây, nhỏ giọng nói: "Được, nếu cậu cần trợ giúp thì.."


Cô còn chưa nói dứt lời, bị người cắt ngang: "Không cần."


Giang Đồ rất nhanh phóng ra ngoài, Lâm Giai Ngữ nhìn Chúc Tinh Dao, nói tạm biệt, sau đó đạp xe đuổi theo Giang Đồ.


Chúc Tinh Dao nhìn bọn họ đi xa mới như suy tư gì mà xoay người, cô từ nhỏ đến lớn chưa trải qua cái gì gọi là khổ cực, trừ một lần Chúc Vân Bình cùng Đinh Du phản đối cô yêu thích một ban nhạc khiến cô khóc lớn, làm náo loạn ở bên ngoài, trên cơ bản là muốn sao có sao, muốn trăng có trăng.


Cô không tưởng tượng nổi Giang Đồ làm sao có thể trải qua cuộc sống như vậy.


Sau khi lên xe, cô bỗng nhiên nhớ tới, nữ sinh vừa rồi, hình như chính là người lần trước ở hẻm Hà Tây nói chuyện cùng với Giang Đồ.


Giang Đồ đạp xe rất nhanh, Lâm Giai Ngữ căn bản là đuổi không kịp.


Hai người một trước một sau trở lại hẻm Hà Tây.


Nhà họ Giang một mảnh hỗn độn, mẹ Giang đang quét dọn lại hậu trường, bà đứng lên nhìn thoáng qua Giang Đồ tóc bị gió thổi đến rối loạn, mệt mỏi cười cười: "Không làm sao cả, bọn họ chỉ tới làm loạn một chút."


Không có tiền trả, mỗi tháng đều phát sinh một hai lần vụ việc như hôm nay, còn về tần suất sao? Đều dựa vào tâm tình của chủ nợ mà thôi.


Giang Đồ không nói một lời, đi lại giúp bà dựng cái ghế dựa bị lật ngửa kia lên.


Ghế dựa bị chặt đứt chân, anh tìm dụng cụ, xách ghế dựa ra ngoài tu sửa lại.


Lâm Giai Ngữ lúc này vừa mới về đến nhà, đẩy xe đạp phóng đến, nhìn phía đối diện đã thu dọn gần xong xuôi, đi tới ngồi xuống ghế xi măng bên cạnh Giang Đồ, nhìn anh: "Vừa rồi tớ đã muốn hỏi, mắt kính của cậu đâu?"


Giang Đồ tay cầm búa gõ gõ cái đinh, dừng một chút "Bị dẫm hỏng rồi."


"..."


Lâm Giai Ngữ vội hỏi, "Ai dẫm?"


Anh rũ mắt, không nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro