≛ Chương 2: Sao Chổi Ngày Ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

『 ☆° ゚🌞゚°☆ 』

   Khi nửa đêm buông xuống, bầu trời đen sâu thẳm như một tấm vải nhung, lấp lánh với hàng triệu vì sao nhỏ bé. Trong khoảnh khắc im lặng và kỳ diệu, một ngôi sao chổi xuất hiện, rạch một đường sáng rực rỡ xuyên qua không gian. 

    Cái đầu của ngôi sao chổi, với ánh sáng màu trắng tinh khiết và vàng nhạt, như một quả cầu lửa đang bùng cháy. Nó phát ra một ánh sáng mờ ảo, tỏa sáng như một viên đá quý trên nền trời đen. Dưới đầu của nó là một đuôi dài và mảnh, ánh sáng của nó lan tỏa ra xa, như một dải lụa bạc óng ánh bay trong gió.

    Đuôi ngôi sao chổi có thể dài hàng triệu cây số, sáng rực và mờ ảo, chạy dài từ phía đầu chổi ra phía sau, trải dài trên bầu trời như một con đường ánh sáng. Những hạt bụi và khí trong đuôi lấp lánh và phản chiếu ánh sáng của mặt trời, tạo ra hiệu ứng như một dải ngân hà nhỏ bé đang lướt qua.

     Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như lắng đọng lại. Cảnh vật dưới mặt đất im lìm, chỉ có bầu trời là sống động, như đang chào đón sự xuất hiện kỳ thú của ngôi sao chổi. Sự hiện diện của nó khiến mọi người có cảm giác như đang chứng kiến một phép màu, một phần của vũ trụ xa xăm mà hiếm khi được trải nghiệm.

      Trong đêm sâu, khi ngôi sao chổi vụt qua bầu trời, tạo nên một vệt sáng rực rỡ, có một phép màu khác đang xảy ra dưới mặt đất. Trong ánh sáng mờ ảo của ánh trăng và những tia sáng lấp lánh từ bầu trời, một cậu bé mới chào đời, trong khoảnh khắc kỳ diệu ngay sau khi ngôi sao chổi rời xa. Tuy nhiên, bầu không khí xung quanh lại mang một cảm giác nặng nề và không lành.

       Em vừa chào đời trong một căn phòng nhỏ, ấm áp nhưng cũng chứa đựng một cảm giác lạnh lẽo và nặng nề, như thể có một điều gì đó không ổn đang lẩn khuất trong bóng tối. Trong không gian lấp lánh ánh sáng yếu ớt từ đèn bàn, em là trung tâm của mọi ánh nhìn, nhưng sự bình yên đó bị che phủ bởi một cảm giác hồi hộp không thể giải thích được.

      Những tiếng thì thầm lo âu của người thân, cùng những ánh mắt căng thẳng, như thể mọi người đang chờ đợi một điều gì đó xảy ra. Căn phòng yên tĩnh, nhưng thỉnh thoảng vang lên những tiếng động lạ lùng từ bên ngoài, như thể có những điều không thể kiểm soát đang diễn ra. Những ngón tay nhỏ bé của em, dù mềm mại và tinh khiết, lại không đủ để xua tan đi cảm giác bức bối và lo lắng đang bao trùm không khí.

   Mẹ em, với đôi mắt vừa đầy nước mắt hạnh phúc vừa lo lắng, nhìn em với ánh nhìn tràn ngập yêu thương và sự tự hào, nhưng cũng không khỏi cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ về tương lai. Bà ôm em vào lòng, như nâng niu một viên đá quý vừa được tìm thấy, nhưng ánh sáng yếu ớt từ đèn dường như không đủ để xua tan những bóng tối đang rình rập.

    Khi ánh sáng của ngôi sao chổi mờ dần, không khí trong căn phòng vẫn không thay đổi, nặng nề và đầy những dấu hỏi. Có lẽ, sự hiện diện của ngôi sao chổi và cảm giác không lành của đêm đó đã tạo nên một khởi đầu không trọn vẹn cho cuộc đời em, như thể vũ trụ đang gửi đến một dấu hiệu lạ lùng cùng với món quà của sự sống.

    Trong một căn biệt thự rộng rãi nằm ở khu vực sang trọng của thành phố, nơi những vườn cây xanh mướt và các công trình kiến trúc lộng lẫy tạo nên một không gian đẳng cấp, Việt Nam sống trong cảnh cô đơn và khổ sở. Dù căn biệt thự của gia đình em lớn và uy nghi, nhưng căn phòng của em lại là một nơi đầy sự tồi tàn và bỏ rơi.

      Căn phòng của em nằm ở tầng trên cùng, tách biệt hoàn toàn với các khu vực sinh hoạt chính của biệt thự. Khi mở cửa, cảm giác lạnh lẽo và tăm tối lập tức ập đến. Những bức tường, vốn có thể là trắng sáng, giờ đây phủ đầy bụi bặm và nấm mốc, với những vết nước loang lổ do sự hư hỏng lâu ngày. Ánh sáng từ cửa sổ nhỏ hẹp chỉ đủ để chiếu sáng một phần nhỏ của căn phòng, phần còn lại chìm trong bóng tối u ám.

      Những đồ đạc trong phòng đều cũ kỹ và rách nát. Chiếc giường đơn giản của em, mặc dù có một chiếc ga trải giường cũ và mỏng manh, đã bị sờn rách và mất hẳn hình dạng ban đầu. Gối và chăn không còn là những vật dụng mềm mại nữa, mà giờ đây chỉ là những mảnh vải mỏng và bẩn thỉu. Những chiếc tủ quần áo cũ kỹ, với cánh cửa bị kẹt và sứt mẻ, chứa đựng những bộ quần áo đã sờn màu, không còn vừa vặn với em nữa.

     Mỗi buổi sáng, khi ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ nhỏ lọt vào căn phòng, em tỉnh dậy trong sự lặng lẽ và cô đơn. Những tiếng động từ phía dưới, nơi gia đình em sinh hoạt và tiếp đón khách, đều là những âm thanh xa lạ và không thể với tới. Em thường ngồi một mình, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những ánh sáng từ thành phố làm nổi bật sự cách biệt của em.

    Mỗi đêm, khi mọi người đã đi ngủ và căn biệt thự trở nên im lặng, em nằm trong bóng tối, cảm giác cô đơn và tuyệt vọng bao trùm lên tâm trí. Những giấc mơ hạnh phúc và sự kết nối với thế giới bên ngoài dường như quá xa vời, và em chỉ còn lại với cảm giác bị lãng quên và bị gạt ra ngoài lề của cuộc sống.

     Khi em còn nhỏ, cha của em, Đại Nam, đã thể hiện sự khinh miệt và sự ghét bỏ rõ rệt. Ông không chỉ lạnh lùng và xa cách mà còn thường xuyên thể hiện sự tức giận và thất vọng qua những lời nói cay độc và hành động tàn nhẫn. Những trận cãi vã và những trận đòn roi trở thành phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của em. Những lời chửi bới và sự chỉ trích liên tục khiến em cảm thấy mình không xứng đáng được yêu thương và chấp nhận.

    Bên ngoài gia đình, em còn phải đối mặt với sự bạo lực từ các bạn cùng lớp và những người xung quanh. Em bị chế giễu vì vẻ ngoài khác biệt và vết sẹo trên mặt, và sự xa lánh này không chỉ làm em tổn thương về mặt tinh thần mà còn khiến em cảm thấy mình không có chỗ đứng trong xã hội. Những trận cười đùa và những trò đùa ác ý từ các bạn học là những vết thương không thể lành, thêm vào sự đau khổ và tuyệt vọng trong cuộc sống của em.

    Khi em trưởng thành, tình trạng không thay đổi. Sự bạo lực tinh thần và cảm xúc từ cha em không chỉ tiếp tục mà còn trở nên nghiêm trọng hơn. Những câu nói xúc phạm, những lời châm biếm không bao giờ ngừng lại, khiến em cảm thấy như mình đang sống trong một cái bẫy không thể thoát ra. Những ngày tháng trưởng thành của em không có sự khuyến khích hay sự ủng hộ từ người cha, chỉ có sự chỉ trích và những yêu cầu khắt khe mà em không thể đáp ứng.

    Khi em bước vào tuổi mười tám, những năm tháng khổ cực và đau khổ đã để lại những dấu ấn sâu đậm trong tâm trí và cơ thể em. Em vẫn tiếp tục sống trong căn phòng rách nát, giữa những vết thương không thể lành và những nỗi đau không thể diễn tả, với cảm giác bị bỏ rơi và không có nơi để tìm thấy sự bình yên và yêu thương.

    Khi ánh sáng buổi chiều đang dần tắt và thành phố bắt đầu lắng xuống trong sự bình yên của buổi hoàng hôn, em, Việt Nam, đứng trên mái tòa nhà cao vun vút của biệt thự. Dưới ánh nắng vàng ươm, em nhìn ra những con phố lấp lánh ánh đèn và cảm nhận được sự ấm áp từ những tia sáng, nhưng trái tim em lại nặng trĩu với sự tuyệt vọng không thể chịu đựng nổi.

   Những tia nắng cuối cùng của ngày chiếu rọi lên thành phố và làm nổi bật sự tương phản giữa ánh sáng và bóng tối trong cuộc sống của em. Ánh sáng vàng ươm của hoàng hôn dường như đang trêu đùa với những giấc mơ và hy vọng đã tan vỡ của em. Em đứng lặng lẽ, nhìn xuống bên dưới, nơi từng là biểu tượng của sự tự do và hạnh phúc mà em chưa bao giờ thực sự nếm trải. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo cảm giác mát lạnh, nhưng chúng không thể xoa dịu nỗi đau đang tràn ngập trong lòng em.

    Em đứng ở rìa mái nhà, nơi gió thổi mạnh và tạo ra những tiếng động vù vù, như thể đang thì thầm những lời chia tay đau đớn. Ánh sáng mặt trời đang hắt lên hình bóng của em trên mặt đất dưới chân, làm nổi bật hình ảnh của một người đang đứng trước sự lựa chọn cuối cùng. Những ánh sáng vàng rực rỡ, mà trước đây em đã từng khao khát, giờ đây dường như chỉ là một nhắc nhở về sự không thể đạt được hạnh phúc mà em mơ ước.

    Với một hơi thở sâu, em đưa tay lên chạm vào gió, cảm nhận sự mát lạnh và tự do mà nó mang lại. Em cảm thấy sự yên bình từ bên trong, như thể đây là một cách giải thoát cuối cùng khỏi những vết thương không thể lành và những nỗi đau không thể diễn tả. Em mỉm cười một cách nhẹ nhõm, như thể đang chuẩn bị cho một cuộc hành trình mới, dù không biết nó sẽ dẫn đến đâu.

     Rồi, với một quyết định dứt khoát, em bước ra khỏi rìa mái nhà. Trong khoảnh khắc đó, em cảm nhận được sự tự do trong từng phần của cơ thể, như thể tất cả những gánh nặng và nỗi đau của những năm tháng qua đang được buông bỏ. Cảm giác không trọng lực và sự nhẹ nhõm bao phủ lấy em, và mọi thứ xung quanh như trở nên mờ dần.

    Khi em rơi xuống dưới ánh nắng vàng ươm, em không còn cảm thấy sự đau đớn hay sự khổ sở nữa. Thay vào đó, có một cảm giác yên bình, như thể em cuối cùng đã tìm thấy một nơi để giải thoát khỏi những gông cùm của cuộc sống, và ánh sáng của mặt trời đã tiễn đưa em vào một hành trình cuối cùng, nơi mà hy vọng và giấc mơ của em sẽ được tìm thấy một cách khác.

『 ☆° ゚🌞゚°☆ 』

    Khi em từ từ mở mắt ra trong một căn bệnh viện lạ lẫm, cảm giác đầu tiên em cảm nhận được là sự mệt mỏi và lẫn lộn. Ánh sáng mềm mại từ đèn trần và sự im lặng đến từ các thiết bị y tế xung quanh tạo ra một không khí bình yên, nhưng vẫn có phần xa lạ và khác thường. Em nằm trên một chiếc giường bệnh, với những tấm ga sạch sẽ và những thiết bị y tế hiện đại xung quanh, tất cả đều mang đến cảm giác yên tĩnh đến bất ngờ.

    Khi ánh sáng từ cửa sổ gần đó chiếu vào phòng, em bắt đầu nhận ra rằng mình còn sống. Những tia sáng xuyên qua rèm cửa sổ, tạo ra những vệt sáng nhẹ nhàng trên bức tường, và cảm giác của sự sống vẫn đang hiện hữu trong căn phòng này. Em quay đầu lại để nhìn qua cửa sổ, và hình ảnh bên ngoài khiến em sửng sốt. Thành phố ngoài kia dường như không thay đổi nhiều so với những ký ức còn lại trong em, nhưng điều khiến em chấn động là nhận ra rằng em đã quay trở về quá khứ trước ba năm.

    Ký ức về khoảnh khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt trở về trong tâm trí em như một cơn bão, với những hình ảnh về sự tuyệt vọng, sự từ bỏ và ánh sáng vàng ươm đang trở lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Những năm tháng đau khổ, sự cô đơn và bạo lực dường như đã trở thành một phần của quá khứ xa xôi, và giờ đây, em nằm trong một thế giới mà em không hề dự đoán trước.

    Em cảm thấy mình như vừa thức dậy từ một cơn ác mộng dài. Trong khi những cơn đau thể xác có thể là do các vết thương trước đó, cảm giác đau khổ tinh thần và cảm xúc của em còn mạnh mẽ hơn. Sự ngỡ ngàng và bối rối khiến em không thể hiểu nổi tại sao mình lại được sống lại, và cảm giác này càng thêm mạnh mẽ khi nhìn thấy những cảnh vật ngoài cửa sổ.

   Khi em nhìn ra ngoài cửa sổ, những suy nghĩ và cảm xúc đang dâng trào trong lòng em. Sự hồi sinh này không chỉ mang đến cơ hội mới mà còn đặt ra những câu hỏi sâu xa về mục đích và sự tiếp tục của cuộc đời em. Em có cảm giác như mình phải đối diện với chính mình một lần nữa, tìm hiểu về sự thay đổi và tìm kiếm cách để làm mới cuộc sống của mình sau một cú sốc lớn như vậy. Sự tỉnh dậy này, dù là một phép màu, nhưng đồng thời cũng là một thử thách lớn đối với em, khi em phải bắt đầu lại từ đầu và xây dựng lại cuộc sống của mình từ những mảnh vỡ của quá khứ.

    Bất chợt, cánh cửa phòng bệnh bật mở với tiếng cọt kẹt khe khẽ, và Mặt Trận, anh trai của em bước vào. Hắn đứng đó, dựa người vào thành cửa với một khuôn mặt cau có, đôi mắt ánh lên sự không hài lòng và sự nghi ngờ. Không khí trong phòng dường như đột ngột trở nên nặng nề hơn khi hắn bước vào, như thể mọi thứ đã được định hình sẵn theo một kịch bản không thể thay đổi. 

    Khi hắn bước vào phòng bệnh, sự hiện diện của hắn không chỉ làm cho em cảm thấy ngạc nhiên mà còn càng làm rõ thêm một điều không thể tin nổi: em đã quay trở về ba năm trước, ngay trước thời điểm mà em đã quyết định kết thúc cuộc đời mình. Những cảm xúc lẫn lộn và nỗi kinh hoàng dâng trào trong lòng em khi nhận ra rằng mình có cơ hội để sống lại những năm tháng đã qua, và phải đối diện với những ký ức đau thương mà em tưởng chừng đã để lại phía sau.

    Hắn đứng đó, gương mặt hắn vẫn mang nét cau có và sự lạnh lùng mà em luôn nhớ. Mặc dù những năm tháng đã trôi qua, sự hiện diện của hắn vẫn khiến em cảm thấy như đang sống lại những cơn ác mộng không bao giờ kết thúc. Câu nói khô khan của hắn, "Tỉnh rồi à," không chỉ là một câu châm biếm mà còn là một sự nhắc nhở đau đớn về những nỗi đau mà em đã phải chịu đựng.

    "Anh... Anh hai..." Em cố gắng thốt lên, giọng nói còn yếu ớt và mệt mỏi. Em cảm thấy mình không thể tập trung vào những gì hắn đang nói, mà chỉ đơn giản là cố gắng hiểu được tại sao hắn lại ở đây và tại sao mọi thứ lại diễn ra như thế này.

    Khi hắn bước lại gần giường bệnh, vẻ mặt của hắn càng trở nên nghiêm trọng và không có dấu hiệu của sự mềm lòng. Hắn nhìn em với ánh mắt tràn đầy sự thất vọng và một nỗi đau không thể giấu giếm, dường như không thể chấp nhận được sự hiện diện của em trong tình trạng này. Rồi, bất ngờ, hắn hỏi một câu khiến em choáng váng, "Tại sao mày không chết đi?"

     Trước khi em kịp phản ứng, hắn với một cử chỉ bất ngờ ném một bát súp vào đầu em. Cái bát va vào trán em với một tiếng "choang" khủng khiếp, và thứ súp nóng hổi cùng với mảnh vỡ của bát đổ tràn lên gối và ga trải giường. Cảm giác đau đớn từ cú sốc và sự bẩn thỉu từ cái bát khiến em kêu lên một tiếng đầy đau đớn.

    Khi bát súp va vào đầu em, đau đớn và sự sốc tràn ngập trong em. Cảm giác nóng bỏng từ chất lỏng và mảnh vỡ của bát làm da em rát và thậm chí còn khiến em không thể cử động ngay lập tức. Trong khoảnh khắc đau đớn đó, em cảm thấy như thế giới xung quanh mình đang sụp đổ, và nỗi khổ sở tưởng chừng như không bao giờ kết thúc.

     Tuy nhiên, giữa cơn đau, một điều kỳ lạ xảy ra. Thay vì để sự tức giận hay oán hận chiếm lấy em, em cố gắng gượng một nụ cười yếu ớt, như thể đó là cách duy nhất để đối phó với nỗi đau và sự nhục nhã. Nụ cười của em không phải là một dấu hiệu của hạnh phúc mà là một nỗ lực để làm dịu đi sự căng thẳng trong không khí và khiến hắn cảm thấy bối rối.

    "Có lẽ... do em quá ngứa mắt nên làm anh bực mình," em nói, giọng nói của em vẫn còn yếu ớt nhưng cố gắng giữ sự nhẹ nhàng. "Em không nghĩ anh lại... không thích thấy em..."

    Nụ cười của em, dù yếu ớt và đầy đau khổ, khiến hắn giật mình, như thể hắn không thể hiểu nổi phản ứng của em. Hắn đứng im lặng, đôi mắt mở to trong sự hoang mang và sự không thể tin nổi. Hắn nhìn em như thể em vừa làm một điều gì đó hoàn toàn không thể giải thích được. Sự ngạc nhiên và hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt hắn, và đôi mắt hắn dường như đang tìm kiếm một lời giải thích cho những gì vừa xảy ra.

    "Mày... không phải vậy..." hắn lắp bắp, ánh mắt hắn đầy sự lúng túng và không chắc chắn. "Mày... mày lại cười... sao?"

    Sự hoang mang của hắn càng lúc càng rõ rệt. Hắn dường như không biết phải làm gì, và vẻ mặt của hắn chuyển từ sự tức giận sang sự bối rối. Hắn không hiểu nổi tại sao em lại có thể gượng cười trong tình trạng này, và điều đó khiến hắn cảm thấy như thế mọi thứ đang bị đảo lộn.

    Em tiếp tục gượng cười, dù nụ cười của em có phần đau đớn và căng thẳng. Sự yếu đuối và đau đớn trong em không thể được che giấu hoàn toàn, nhưng em hy vọng rằng nụ cười này có thể làm cho hắn hiểu rằng, bất chấp mọi thứ, em vẫn cố gắng tìm một cách để đối diện với tình hình.

    Cuối cùng, hắn chỉ biết tặc lưỡi, một động tác thể hiện sự đầu hàng và chấp nhận rằng mọi thứ đã không theo cách hắn mong đợi. Hắn thở dài một hơi, như thể đó là cách duy nhất để thoát khỏi tình hình căng thẳng và sự bối rối mà em đã tạo ra. "Hừ," hắn lầm bầm, rồi quay người đi ra khỏi phòng với một cử chỉ mệt mỏi. Cánh cửa khép lại sau lưng hắn, và em còn lại một mình trong phòng bệnh, với sự im lặng đáng sợ và cảm giác trống rỗng lấp đầy không gian.

     Mái tóc của em, giờ đây bốc mùi súp và dính đầy những mảnh vỡ, là một dấu hiệu rõ ràng của sự tổn thương và sự nhục nhã mà em vừa trải qua. Mùi hôi thối từ súp và cảm giác bết dính trên tóc khiến em cảm thấy mình như một cái xác bị bỏ rơi trong một thế giới không còn chỗ cho em. Em cố gắng chỉnh sửa tư thế, gỡ bỏ những mảnh vỡ và lau sạch lượng súp còn sót lại trên cơ thể mình bằng những động tác vụng về. Mặc dù sự đau đớn từ cú sốc và sự nhục nhã từ hành động của hắn vẫn đang hiện diện, em cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm khi hắn rời khỏi phòng. Sự im lặng bây giờ như một cơ hội để em thu mình lại và hồi phục, để nghĩ về những gì đã xảy ra và những gì cần làm tiếp theo.

   Nụ cười yếu ớt của em dần phai nhạt, thay vào đó là sự tĩnh lặng và sự đau khổ đang lắng đọng trong tâm trí. Trong khoảnh khắc này, em không chỉ phải đối diện với nỗi đau thể xác mà còn với cảm giác đơn độc và sự bất lực khi bị bỏ lại một mình trong căn phòng này.

   Tuy nhiên, trong sâu thẳm của lòng mình, em biết rằng đây chỉ là một khởi đầu mới, một cơ hội để xem xét lại cuộc đời và tìm cách thay đổi số phận. Bằng cách nào đó, em cần phải vượt qua mọi thử thách và tìm kiếm con đường để sống một cuộc sống khác, một cuộc sống mà em có thể tự quyết định và xây dựng lại từ những mảnh vỡ của quá khứ.

thụy tinh nhật
quang minh sáng rực, hóa thành tinh tú chói lọi nhất màn đêm

『 ☆° ゚🌞゚°☆ 』

Lại có bão gener nữa rồi mọi người ạ.

Lộ Thủy chúc mọi người yên bình qua cơn bão này nhé.

⊱ 𝙽𝚑ã𝚗 𝙻ộ 𝚃𝚑ủ𝚢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro