Chờ ngày anh về...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh và cô yêu nhau ðýợc hai nãm, trải qua bao nhiêu sóng gió týởng chừng nhý không thể bên nhau ðýợc nữa, nhýng bao nhiêu sóng gió ấy cũng chẳng cản trở nổi tình yêu họ dành cho nhau. Hễ có thời gian là họ quấn lấy nhau, lýợn vòng quanh thành phố, nắm tay nhau trên phố ðông ngýời qua...Gia ðình anh coi cô nhý ngýời trong gia ðình tự bao giờ, chính vì vậy mà họ nghĩ về ngày chung ðôi sẽ không còn xa nữa...

[...]

Anh hõn cô 1 tuổi, khi cô học lớp 12- cái nãm cuối cấp và quyết ðịnh hýớng ði, týõng lai của cô sau này, anh vừa ðủ 18 tuổi và ðủ tuổi thực hiện nghĩa vụ quân sự.

- Anh sẽ ði thật à?

- Ừ. Biết phải làm sao bây giờ, nghĩa vụ mà, anh không muốn xa em ðâu. Anh ði, em có chờ anh không?

- Em không...Em không chờ ðâu....

Rồi cô gục vào vai anh khóc, từng tiếng khóc nấc nhẹ lên. Anh không nói gì, chỉ biết ôm lấy cô. Anh tin rằng, những ðiều cô làm sẽ không giống với những gì cô vừa nói...Co buồn, anh cũng chẳng vui...Từ ngày lệnh khám sức khỏe ðến ngày lệnh tập trung lên ðýờng...hõn bao giờ hết, cô thèm ðýợc ở bên cạnh anh, dýờng nhý thời gian trôi nhanh hõn thýờng khi...Cô nghĩ ðến khoảng thời gian 18 tháng không ðýợc rong ruổi cùng anh, cũng chẳng vi vu phố phýờng cùng anh nữa và tự hỏi mình sao có thể výợt qua ðýợc chuỗi ngày dài ðằng ðẵng ấy.

[...]

Hôm nay là một ngày mýa phùn nhẹ, kèm theo những cõn gió lạnh, thời tiết cũng muốn nói cho tiếng lòng của con ngýời- Hôm nay anh lên ðýờng nhập ngũ!!

Tối hôm trýớc cô không ngủ, cả ðêm ngắm bức hình của anh. Mặc kệ những dòng tin nhắn giục ði ngủ và cả những cuộc gọi của anh...cô cũng không trả lời...

[...]

Anh mặc bộ ðồ của lính, màu xanh của hi vọng và sự týõi khỏe, trên vai ðeo balo ðứng bên bố mẹ, có vẻ ngóng trông ðiều gì ðó, anh bất giác nhìn xung quanh rồi khuôn mặt khẽ buồn...cô nhìn anh từ xa, anh hôm nay trýởng thành hõn thật rồi, cô tiến gần ðến bên anh. Anh quay ra, là cô ấy. Anh týởng cô sẽ không ðến tiễn anh, ôm chầm cô, những giọt nýớc mắt anh lãn xuống má:

- Sao bây giờ mới ðến...?? Có biết ngýời ta chờ lâu lắm không hả? Sao lại ðáng ghét ðến thế cõ chứ? Anh ði lính em tìm ðýợc thằng nào khác phải không? Không còn thýõng anh nữa phải không? Em không yêu anh nữa chứ gì?

Đưa tay qua lýng anh, siết anh vào lòng chặt hõn, cô mỉm cýời không nói gì...

- Õ...Con ðiên này, anh hỏi không trả lời à...Em không còn thýõng anh nữa phải không?

Cô phì cýời, vẫn là nụ cýời hồn nhiên không sầu bi nhý trýớc:

- Ô lêu lêu, ðàn ông yếu ðuối, ðàn ông khóc kìa. Em thýõng anh...thýõng nhiều lắm luôn á. Không có thời gian bên nhau nhiều nữa, em muốn ôm anh chặt hõn...vì em biết rằng, ngày mai...ngày kia...và những ngày tiếp theo nữa...em sẽ chẳng có ðýợc dù chỉ là 1 tin nhắn của anh nữa...

Ôm cô vào lòng và hôn nhẹ lên mái tóc mùi hýõng quen thuộc ấy, anh cýời rồi nói:

- Không ðýợc khóc nhé...Ai khóc ðứa ấy thua, anh ði xa một thời gian...Em chờ anh nhé!!

- Ờ...Biết rồi...Chờ ðúng 18 tháng, lâu hõn không chờ nữa ðâu ðấy.

- Rồi, nghe anh dặn nhé. Nãm nay cuối cấp rồi, cố gắng lên nghe chýa, kết quả thấp anh buồn lắm ðấy nhá, bớt nhây bựa với ðứa con trai khác ði, anh ở xa bồn chồn ghen lắm ðấy. Thỉnh thoảng lên nhà anh chõi với bố mẹ, họ quý em lắm ðấy. Rồi cùng gia ðình lên ðõn vị thãm anh, anh thèm nhýng chiếc bánh kem em làm...Hì...Chú ý giữ gìn sức khỏe, ãn ngủ ðúng giờ, không ðýợc thức ðêm nhiều nghe chýa??? Ðừng lo gì cho anh, anh của em khỏe lắm...

- Rồi, nghe rồi. Phải ngoan thì anh mới thýõng chứ. Ðúng không!!!

Anh cýời, nụ cýời mãn nguyện.

- Ờ ðúng rồi. Chõm phát nào. Ngoan anh thýõng.

- Ðừng quên em nhé. Ðừng quên rằng anh vẫn còn con gái già lắm mồm nhây bựa và yêu anh hõn cả bản thân vẫn ðang ở quê chờ anh về nhé...

...

Buông vòng tay cô khỏi anh, anh chào bố mẹ và quay býớc ra xe. Bầu trời xanh của cô dần dần thu nhỏ lại, mặt ðất dýờng nhý không còn chỗ ðứng cho cô, cô chạy theo khóc và nghẹn ngào:

- Ði sớm về với em nhé...

Đưa tay qua ô cửa kính, anh xoa ðầu cô...

- Ô. Thua rồi nhé. Không ðýợc khóc mà. Anh sẽ về, chờ anh nhé. Anh tin em làm ðýợc mà. Anh yêu em nhiều lắm...

Cô nấc lên, ngừoi run bần bật...

Ngoái ðầu qua cửa kính, hôn lên mái tóc ấy, anh thủ thỉ:

- Chờ anh về rồi mình làm ðám cýới nhé...Chờ anh nhé vợ týõng lai...

[...]

Xe từ từ lãn bánh, anh ðýa tay chào cô, chào gia ðình và chào cả quê hýõng. Nhìn qua gýõng, anh thấy cô vẫn ðứng ðấy, vẫn trông theo ðoàn xe anh. Nýớc mắt anh lãn xuống, tự nhủ với lòng mình "Anh ði vì tổ quốc, anh sẽ về với em, chờ anh nhé. Vì mình yêu nhau, chờ ðýợc nhau, chắc chắn sẽ chờ ðýợc nhau..."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro