Chương 2: Đêm xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:Tuyến Jin

Vốn chỉ tính đãi gia yến, lại mời tới mấy hương lân, ai ngờ quá gấp rút nên Ngô thị tạm thời lo liệu thêm thức ăn và rượu, may là chưa qua mười lăm, đồ tết vẫn còn, không đến mức quá luống cuống.

Bởi vì trợ thủ không nhiều lắm, nữ nhân trong nhà cũng ít người có thể vào bếp, Nhị phòng vừa mới mang thai đứa thứ hai, tất nhiên là sẽ không để nàng tới ngửi khói dầu, Hân Nhạc sợ mùi khói dầu, lại là cô nương chưa gả, cũng không thể đứng bếp hay nêm nếm, chỉ dọn ghế ngồi ở phòng ngoài lặt chút rau xanh, giúp việc bếp núc cũng chỉ dư lại Ngô Thị cùng Mạc Ngữ.

Thật vất vả làm xong bảy tám bàn đồ ăn, Ngô thị lúc này mới có thể tìm nơi ngồi nghĩ.

"Mẹ, ăn một chút gì đi." Mạc Ngữ chuẩn bị hai loại bánh thái xếp bà bà ngày thường thích ăn đặt lên bàn vuông nhỏ.

Ngô thị nhìn con dâu, vẫy tay ý bảo nàng cùng nhau ngồi xuống, "Ngươi cũng ngồi xuống đi, ta có lời nói với ngươi."

Trừ bỏ theo nghe theo, Mạc Ngữ không tỏ vẻ gì thêm.

Đang nói chuyện trước, Ngô thị trước đánh giá nàng một hồi lâu, sau nói: "Vừa rồi huyện đại doanh đưa thư tới, kêu Chính Nhiên đến đó giúp huấn luyện tân quân, hắn nói với ta đã đồng ý rồi, lại qua mười ngày nữa tháng dàn xếp ổn thoả, cũng phải đi qua nhận nhiệm vụ." Dứt lời liếc mắt đánh giá sắc mặt Mạc Ngữ một cái.

Mạc Ngữ thấy bà ta đánh giá, nghĩ thầm cái này chắc không phải hỏi ý kiến của nàng, sợ là có ý khác? Chỉ gật gật đầu, trước mắt nàng còn chưa được tự quản phòng mình, chỉ cần có bà bà ở đây, phỏng chừng nàng không có hy vọng làm chủ, cho nên trừ bỏ đưa lỗ tai ra nghe, nàng cũng không nói gì thêm.

Nhị phòng bên kia đã là cái thai thứ hai, đại phòng ngươi bên này cũng hãy khẩn trương lên, hơn nữa tuổi tác Chính Nhiên cũng không còn nhỏ, cho nên --" nhìn thẳng Mạc Ngữ, "Cho nên ngươi mau mau chút."

Muốn nhanh chóng có con sao?

"Ta cùng với Chính Nhiên đã nói qua, hắn mới vừa nhậm chức, mọi việc không tiện, không thể mang ngươi đi cùng, cho nên ngươi hãy lưu tại trong nhà."

Này lại là ý tứ gì đây? Muốn cho nàng sinh hài tử, rồi lại không đồng ý để nàng đi theo trượng phu, có phải hay không hơi làm khó người ta?

"Chính nhiên là một đứa tính tốt, cũng hiểu lễ, cho nên...... Ngươi chủ động chút." Bà là lo lắng nhi tử mình tính quá thoải mái, nên mới mẻ sẽ không động vào con dâu, làm mẫu thân, bà không thể cùng nhi tử nói loại sự tình này, cũng chỉ có thể nói bóng nói gió với con dâu, "Ngươi hiểu ý ta không?"

Mạc Ngữ cụp lông mi, trừ bỏ đồng ý ra thì còn cách nào nữa.

"Ngươi cũng ăn một ít đi, ăn xong về phòng dọn dẹp một chút, nơi này để Liễu ma ma các bà thu thập là được."

"Dạ." Gật đầu.

Đột nhiên phải ở chung với một người xa lạ, lông tơ trên lưng đều dựng lên, lúc trượng phu chưa về phòng, nàng đã chải đầu rửa mặt xong, nhưng trượng phu vừa vào cửa, nàng lại đi chải đầu rửa mặt lần nữa, bởi để kéo dài thời gian.

Cách bình phong gỗ sam, hắn ở bên trong tắm rửa, nàng ở bên ngoài sửa sang lại giường đệm, nghe tiếng nước ào ào sau bình phong, đầu ngón chân nàng đều co quắp lại.

Thời đại này này ăn được chén cơm đúng là không dễ mà, trong nhà ngoài ngõ, hài tử trưởng bối, càng phải hầu hạ nhu cầu của trượng phu, quan trọng nhất chính là phải làm những việc này đâu vào đấy, chuyện thường nhật, không thể đình trệ, cũng không thể quá mức nóng vội hấp tấp.

Áp lực run rẩy, dõi theo sắc mặt và động tác hắn thay quần áo xem có mang theo dục vọng không-- nữ nhân là động vật trời sinh hay đoán mò, bởi vì cuộc sống nên cần thiết đi.

Lý Chính Nhiên uống không ít rượu, nhưng mười mấy năm kiếp sống quân lữ, rượu thịt thâu đêm là sự tầm thường, cho nên nhiêu đây rượu còn chưa đủ làm hắn say.

Khi bước vào của, hắn cũng nghĩ đến chuyện vợ chồng chứ, nói không nghĩ tới là nói dối, đặc biệt thê tử hắn vẫn chưa quá lớn, nhưng nguyên nhân chính là để quang minh chính đại làm gì thì làm với vợ, hắn càng không thể để sự việc phát sinh quá đột ngột, phu thê là sống với nhau cả đời, không thể nhất thời vì dục vọng khiến nàng sinh sợ hắn, cho nên hắn chỉ nằm xuống nghĩ ngơi như thường.
Làm nam nhân, xuất phát từ tiềm thức bảo hộ, hắn quán tính mà ngủ ở mé ngoài, mà các cặp phu thê, đều là vợ ngủ bên ngoài, để dễ bề dậy sớm làm việc.

Bởi vậy Mạc Ngữ đối với việc hắn ngủ bên ngoài có hơi ngoài ý muốn, nhưng nếu đã vậy, cũng không thể thỉnh hắn dời chỗ đi?

Không phải hắn vừa nằm xuống liền nhắm mắt nghỉ ngơi, nếu không nàng thật không biết mình có dám thoát y không nữa.

Từng mảnh quần áo đáp xuống trên ghế gần mép giường, thẳng đến trên người chỉ còn lại chiếc yếm, mới thổi đèn, bò lên phía trong giường.

Cái gọi là chủ động cũng chính là như vậy đi? Cái này còn chưa đủ rõ ràng sao? Quần áo đều thoát thành như vậy.

Đêm tháng giêng, khí lạnh xuyên tim, Mạc Ngữ xoa xoa hai tay, do dự có nên hay xốc chăn chui vào không...... Bởi vì hắn giống như một chút ý định cũng không có.

Đợi nửa ngày, sau bị lạnh đến cực hạn, rốt cuộc vẫn nhịn không được chui vào, hắn mặc trung y đơn giản đi ngủ, ở giữa hai người cách một khoảng, không đến mức da thịt kề sát, nàng hơi có chút thở phào.

Ở trải qua một phen căng thẳng khẩn trương, lúc sau, tựa hồ chậm rãi quen dần, huống chi trên người hắn thật ấm, không cần cầm lò sưởi, trong chăn vẫn ấm áp, thực thoải mái.

Bởi vì tác dụng của men say, Lý Chính Nhiên ho khan hai tiếng, nàng vội vàng muốn bò qua người hắn rót trà cho hắn, bất quá hắn biết ý nàng, cản, "Không cần lấy, ta không khát."

Mạc Ngữ lại lẳng lặng nằm trở về, ngẩng mặt nhìn đỉnh màn hồi lâu, mới vừa rồi nói: "Nương nói tướng công muốn đi huyện đại doanh nhậm chức."

Lý Chính Nhiên hơi xoay đầu nhìn thê tử "Là Binh Bộ sai khiến, ở bắc quân Hắc Kỵ Quân phục vụ trung tâm, về quê có thể làm huấn luyên quân ở đại doanh địa phương." Bởi vì vừa rồi ngăn cản nàng đứng dậy mới tóm được tay nàng, nên nắm luôn tới giờ mà quên buông tay.

" Ở Đại doanh...... khổ lắm sao?" Nghe người ta kể qua, hành quân đánh giặc, đao kiếm không có mắt, khổ không nói nổi, cho nên rất nhiều người trốn binh dịch, bỏ chạy đi nơi khác.

"Lúc bắt đầu tương đối vất vả, sau quen rồi nên không cảm thấy vậy."

"Tôi nghe nói Tái bắc quanh năm suốt tháng đều đổ tuyết?" Từ sau khi gả chồng, nàng liền ít ra cửa, còn có mẹ chồng quản giáo nghiêm, thứ hai trượng phu của nàng không ở bên cạnh, không có ai đi cùng, để người ta không nói ra nói vào, mấy bà thím trên trấn nhỏ hóng hớt lắm, nếu có việc không tránh khỏi bàn tán, ít ra ngoài ít dây vào thì tốt hơn, thiên hạ này đắc tội với ai chứ đắc tội với nữ nhân là dễ nhất, người không nên đắc tội nhất cũng là nữ nhân. Nàng rất ít ra cửa, cho nên đối bên ngoài tương đối tò mò một chút, đặc biệt là Bắc Quốc xa xôi.

"Không đến mức đấy, bất quá kỳ băng tuyết sẽ kéo dài rất lâu." Người nàng toả hương thơm làm hắn không thể không dịch ra ngoài chút -- hắn không phải thánh nhân.

"Tướng công đi qua kinh thành chưa?" Nghe bà bà nói qua, hắn đi qua Binh Bộ rồi.

"Đi qua vài lần." Ngón tay không cẩn thận chạm vào tới làn da nàng -- nàng thế nhưng không mặc trung y.

"Thật tốt quá." Nam nhân có thể đi nhiều nơi.

"Có cơ hội ta cũng mang cô đi một lần." Trong lòng phán đoán sao nàng không mặc trung y, nàng có ý gì.

"Thật chứ?" Nàng cũng rất muốn đi ra ngoài nhìn xem, nhưng thứ tự do này chắc phải về sau, bây giờ nên làm cho tốt phương thức sinh tồn của thê tử, sau này phải dựa vào nỗ lực của bản thân đạt được tự do tương đối.

Lý Chính Nhiên chợt thấy có điểm hô hấp không thuận, bởi vì trong lòng có dục niệm.

Mạc Ngữ cũng cảm giác được, nàng không làm bộ khờ dại không hiểu, chỉ căng chặt mắt cá chân, im lặng.

Nàng không chán ghét hắn, cảm thấy hắn lớn lên cũng đẹp trai, cũng có ấm áp tươi cười, nàng thực sự vui mừng vì chính mình có thể làm thê tử của người nam nhân này, trinh tiết kia không phải không quý, vốn chính là để dành cho chồng, mặc dù lòng có mất mát, nhưng cũng không đến mức quá mức phản kháng.

Mượn đêm tối tiếp thêm can đảm, Lý Chính Nhiên lật người qua, bò lên thân thê tử...... Nói chuyện lúc này có điểm thừa, cho nên hắn cái gì cũng chưa nói, chỉ cúi đầu hôn xuống, từ lỗ tai đến cần cổ......

Hắn cũng chỉ là một nam nhân bình thường.

Động phòng hoa chúc kỳ thật sự kiện dã man, là ngày mà nam nhân được phép dã man.

Đang bắt đầu hành sự, chợt truyền đến một trận gõ cửa dồn dập "Đại công tử, ngài mau dậy đi, người của nha môn tới."

Lý Chính Nhiên từ cần cổ thê tử ngẩng đầu, lông mày nhíu lại, không chỉ bởi vì dục vọng chưa được phát tiết, còn đối với hai chữ "Nha môn" do dự. Từ trên người thê tử thối lui, ngồi dậy.

Mạc Ngữ cũng cuống quít bò dậy, tìm diêm châm đèn, giờ nào phải lúc để ý chính mình chỉ mặc áo yếm, thời buổi này, bình dân bá tánh sợ nhất không phải thiên tai, mà là hai chữ "Nha môn".

"Ta sẽ qua đó" Lý Chính Nhiên đi chân trần xuống giường, tùy tay lấy quần áo mặc vào, nhìn qua thê tử cũng đang cuốn quít mặc áo, nói nhỏ: "Ngươi không cần ra tới, ta đi qua nhìn xem." Mạc Ngữ đem tóc dài gạt ra cổ áo, duỗi tay giúp trượng phu mặc xong y phục.

Lý Chính Nhiên ra khỏi cửa lông mày mới nhíu chặt, ở trước mặt thê tử hắn không bàn sự tình nghiêm túc, sợ nàng sợ hãi, giờ này hơn nữa đêm, người nha môn đột nhiên tới, nhất định không phải chuyện tốt.

Xuyên qua cửa viện đi vào trong đình, ba người quan quân độ trung niên đang đứng ở đại sảnh, thấy Lý Chính Nhiên vừa vào cửa, vội lại đây hành lễ nói: "Chính là Lý Chính Nhiên Lý cảnh vệ?"

Lý Chính Nhiên ở trong quân giữ chức chấp kích cảnh vệ, đó cũng là quân hàm.

"Là ta, ba vị là?"

Trong ba người có một người lớn tuổi nhất, trên tay áo binh phục thêu hai vòng hoa kết -- đây là quân hàm ở địa phương của Tề quốc, người này hẳn là đại diện ở đây "Tại hạ Khang Khải, Lịch thành huyện quân Phó thống lĩnh."

"Khang đại nhân, mời ngồi." Lý Chính Nhiên thuận tay mời hắn thượng toạ "Không biết đêm khuya tới chơi, có việc gì khẩn cấp?"

"Là thế này, buổi chiều mới vừa nhận được quân lệnh khẩn cấp, người Hồ Đông Bắc xâm phạm biên giới, quân đội Lịch thành chúng ta đổi nơi đóng quân đến Lĩnh bắc ba tháng, làm quân hộ trận!"

Lý Chính Nhiên gật đầu, người Hồ xâm phạm biên giới không phải một hai lần, lần này đổi nơi đóng quân là bình thường, không có gì để lo lắng, "Xem như bình thường đổi nơi đóng quân."

Khang khải xấu hổ cười cười "Lý cảnh vệ là Hắc Kỵ Quân tinh nhuệ, kiến thức nhiều do kinh qua các trận chiến lớn, loại quân doanh địa phương nhỏ như chúng ta này này không đáng nhắc đến, cho nên --" trong lòng bất đắc dĩ không tả, bọn quan binh vừa nghe nói muốn đi đánh người Hồ, đều bị doạ sợ không nhẹ, nơi nhỏ bé này, làm sao có kiến thức trên chiến trường lớn được! Cho rằng người Hồ đều loại lang sói ăn tươi nuốt sống người ta.

Lý Chính Nhiên gật đầu, minh bạch ý tứ Khang Khải, "Bắc địa đóng quân phòng bị, hơn nữa Hắc Kỵ Quân cũng sẽ tùy thời xuất kích, trung quân ở tại hậu phương phòng bị, canh giữ kinh đô và vùng lân cận, cho nên hộ quân hẳn không có đánh trận gì." Nếu trung quân không xuất trận thì hộ trận liền càng không thấy được chiến trường.

Khang khải vừa nghe lời này nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, khi nhận được điều lệnh, tim hắn vọt lên tới cổ họng, còn tưởng sắp phải đi chịu chết rồi, "Binh Bộ có văn bản rõ ràng, Hắc Kỵ Quân sau khi phục dịch có thể về quê làm huấn luyện quân, nghe nói Lý Cảnh Vệ đã nhận mệnh, không biết khi nào có thể tới?"

Lý Chính Nhiên cười cười, " Đợi trong nhà an bài tốt liền sẽ đi nhậm chức."

"Tại hạ trở về liền phái vài người lại đây, Lý Cảnh Vệ gấp cái gì, bất quá cứ giao cho bọn họ là được." Như vậy hắn cũng có thể nhanh tới, có Hắc Kỵ Quân chấp kích bên cạnh, trong lòng bọn họ cũng yên tâm.

"Không cần, đều là chút việc vặt trong nhà, ta sẽ mau chóng sắp xếp."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

......

Một phen lăn lộn như thế, cả người Lý trạch căn bản cũng tỉnh táo luôn, còn cho rằng gặp đại sự gì.

"Không có việc gì, bọn họ chỉ là tuần tra đi ngang qua mà thôi." Chuyện trong quân người nhà không hiểu, Lý Chính Nhiên cũng không nghĩ sẽ giảng giải quá nhiều, càng không hiểu càng dễ suy nghĩ vớ vẩn, cho nên tùy tiện tìm một lý do để dằn lòng bọn họ.

Người một nhà lúc này mới yên lòng, ai về phòng nấy.

Khi Lý Chính Nhiên về phòng, thê tử đang thêu thùa may vá -- dù sao chờ kiểu gì cũng là chờ, không bằng tìm việc làm, như vậy để ngăn không suy nghĩ vớ vẩn.

"Không có đại sự gì, là mấy đồng liêu đi ngang qua." Duỗi thẳng cánh tay, để tiện cho thê tử thay quần áo.

Mạc Ngữ cũng không hỏi, chỉ gật gật đầu.

"Ngày mai đi một chuyến về Giáp Sơn đi?" Khi lên giường hắn buông một câu như thế.

Mạc Ngữ đang gấp quần áo tay hơi khựng một chút, bởi vì Giáp Sơn là nàng nhà mẹ đẻ nàng "Tướng công, trước không vội, chính sự quan trọng hơn."

"Lần trước khi trở về tương đối vội vàng, lễ nghĩa không chu toàn, trở về một chuyến là cần thiết." Cưới vợ ba năm mới lại mặt, thực sự không có điểm nào có thể nói nổi.

***

Bởi vì một hồi sợ bóng sợ gió, đêm nay cái gì cũng chưa phát sinh.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Ngữ tự nhận là dậy sớm lắm rồi, không nghĩ tới vừa mở mắt lại thấy trượng phu đang đứng mặc quần áo, ngoài cửa sổ trời vẫn tối om.

Tuy chưa trải qua sinh hoạt phu thê, nhưng hai chú em kia tựa hồ đều không có thói quen dậy sớm thế, ngày xưa cơm sáng đã xong xuôi, còn phải đợi một hồi lâu mới có thể gom đủ người ăn cơm, không thể tưởng được tướng công nhà nàng thức dậy sớm như vậy.

Có lẽ là bởi vì đêm qua đã thân mật hơn chút, hai người ở chung cũng không thấy lạ lẫm như hôm qua, không cẩn thận chạm phải tay áo của nhau, cũng không thấy luống cuống tay chân.

"Chính Tích có nhận được thông báo kỳ thi mùa thu không?" Nhận khăn lau mặt từ tay thê tử, thấp giọng hỏi một tiếng, năm trước mẫu thân ở nhà gửi thư nói tam đệ đổ bệnh một hồi, cho nên bỏ lỡ kỳ báo danh, mà mỗi năm trước tân tiên đều có đợt báo danh, tối hôm qua bởi vì tới quá nhiều người, hắn không cơ hội hỏi tam đệ, nghĩ đến những việc này thê tử chắc cũng sẽ biết, nên thuận miệng hỏi nàng.

Mạc Ngữ ngẩng đầu nhìn trượng phu một cái, nói không biết tựa hồ có điểm không thể nào nói nổi, hắn ở lại nhà thì sớm muộn gì chiêng trống cũng khua tới chỗ hắn, cho nên nàng đành phải nói thật, " Tôi không nghe thấy tin tức." Trên thực tế chú em mấy năm nay vẫn luôn nhàn tản, thường thường xuất ngoại, rất ít ở nhà, đâu có nghiêm túc đọc sách, vì thế mẹ chồng cơ hơi sốt ruột.

Lý Chính Nhiên vắt khăn ướt, trên mặt nhìn không ra cảm xúc, xem ra tiểu tử kia thật đúng là ăn chơi cực kỳ ra trò, mẫu thân ở nhà gửi thư, trong thư có chút phê bình kín đáo tam đệ-- bà cũng rất thương con út, nhưng tới bà mà cũng phê bình, đã có thể thuyết minh một vấn đề, xem ra hắn phải đến tìm tam đệ nói chuyện.

Tuy rằng mười mấy năm không ở trong nhà, nhưng bởi vì cha Lý từ trước đến nay ôn hoà, huynh trưởng như cha, từ nhỏ đều là Lý Chính Nhiên quản giáo hai cái đệ đệ nhiều một chút. Chính Cũng từ nhỏ đã khắc khổ không nói, duy độc Chính Tích từ nhỏ bị Ngô thị chiều hư, lần trước khảo trúng tú tài chính là kết quả của lần Lý Chính Nhiên vội về chịu tang cha tranh thủ, chỉ đợi đại ca vừa đi, Lý Chính Tích liền lại lần nữa biến trở về trạng thái không ai quản, cho nên mới la cà, hai năm không tham gia kỳ thi mùa thu.

Mạc Ngữ cũng không biết trượng phu ở nhà còn có chức trách quản giáo đệ muội, cho nên lúc nghe được Lý Chính Tích bị ăn mấy roi, âm thầm cắn môi tự trách -- không phải là nàng hại chú em bị ăn đòn sao?

"Chính Nhiên à, ngươi ra tay cũng hơi nặng đó." Ngô thị đang tự tay chuẩn bị quà lại mặt cho trưởng tử, thuận miệng trách cứ hắn một câu, Chính Tích tuy có điểm bướng bỉnh, nhưng cũng không đến mức đem hắn đánh thành như vậy chớ, trên mặt u lên cục xanh cục tím, nhìn tới là đau lòng mề .

"Mẫu thân về sau cứ thiếu hắn ít bạc thôi." Tiểu tử kia vì đỉnh đầu quá rộng rãi, mới có thể không biết đói no, cùng đám ăn chơi lêu lổng lui tới thân thiết, lơ là việc học.

"Cũng chưa cho nó bao nhiêu." Ở phương diện dạy dỗ nhi nữ, Ngô thị tương đối dựa vào trưởng tử, rốt cuộc đều trưởng thành hết rồi, chính bà làm mẹ đánh không được, quản không xong, huống chi khi trượng phu qua đời cũng đem cả nhà phó thác cho con trai trưởng.

Lý Chính Nhiên duỗi tay đem thê tử đỡ lên xe ngựa, Mạc Ngữ hướng bà bà nói bái biệt rồi buông mành xe.

"Trời lạnh, mẫu thân về phòng đi thôi, cơm chiều không cần chờ chúng con." Hơn phân nửa sẽ ở lại nhà nhạc phụ ăn cơm.

Ngô thị gật đầu.

Xe ngựa ra khỏi cửa, lúc sau Ngô thị mới xoay người về phòng, vừa vặn gặp phải con dâu hai, " Trời lạnh, ngươi thân còn mang thai, đừng để nhiễm lạnh đấy."

Triệu Nhứ Yên dời tầm mắt từ xe ngựa đã đi xa lên người mẹ chồng, cười nhạt, "Đại ca lại mặt thật đúng là long trọng." Nhìn bao lớn bao nhỏ chất trên xe ngựa kia kìa.

Đồ Lý trạch cũng chính là đồ của mình, lấy đồ của mình đi lấy lòng người khác, thiệt không biết khách khí.

Ngô thị thầm than một tiếng, con dâu cả xuất thân quá thấp làm bà không vui, đứa dâu hai này xuất thân không tồi, quản gia cũng ổn, nhưng có đôi khi nói chuyện huỵch toẹt không cho bà mặt mũi "Đại ca ngươi ở trong quân hưởng bổng lộc không ít, lần đầu lại mặt, tự nhiên không thể làm mất cái lễ cái nghĩa." Tuy rằng bà cũng cảm thấy quà tặng hơi nhiều.

"Sao ạ, con còn tưởng bổng lộc trong quân không nhiều lắm đâu."

Ngô thị đạm mạc nói: "Nó lập vài lần quân công, tưởng thưởng không ít, tối hôm qua trả lại cho ta một vạn bạc làm đồ gia dụng, chắc số còn lại có thể trang trải sinh hoạt sau này." Chính Nhiên đột nhiên lập tức cho bà tiền nhiều quá làm bà giật mình, thuận đường cũng cảm thấy có dựa vào nó, tiền của con trai mình, tiêu không cần xem sắc mặt người khác, nói ra cũng bóng gió cho dâu hai nghe, đừng tưởng bà lấy tiền của ả rồi tới đây oan uổng oan khuất.

Hơn một vạn? Triệu Nhứ Yên bụng bảo dạ mẹ chồng nàng sĩ diện thì chớ, có lẽ chỉ cho mấy trăm lượng, bà nói thế thì đem đi gạt người ấy. Nàng tính phân gia từ lâu rồi, nếu hiện giờ đại bá cũng đã trở lại, dứt khoát tìm thời gian tốt nói cho rõ, Chính Cũng sắp nhậm chức ở huyện Dương, nói chung không thể kéo cả người nhà đi theo họ phải không?

Xem ra Lý Chính Nhiên trở về cũng không khiến hết thảy mọi chuyện đơn giản hơn là bao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro