Chương 4: Du Côn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tuyến Jin

Huynh trưởng Ngô thị vốn là tiên sinh tư thục ở trấn trên, bởi vì môn sinh của ông ra lò hẳn hai Cử nhân -- trong đó một người là cháu ngoại trai Lý Chính Cũng, được Ông lão gia nhìn trúng, thỉnh lên huyện làm Tây tịch tiên sinh cho Ông gia, cả nhà sắp dời lên huyện thành.

Lý Chính Nhiên vốn tính là về quê trước một chuyến để bái kiếm đồng tông trưởng bối, bất quá Ngô thị lại khăng khăng muốn đi qua nhà huynh trưởng, không lay chuyển được bà, cuối cùng cả nhà cùng nhau đi huyện thành luôn.

Ngô thị nghĩ tới Chính Cũng và Chính Tích cũng đã lâu không đi thăm cữu cữu, lần trước đến huyện thành, nghe tẩu tử kia lời trong lời ngoài, có chút bất mãn ,Lý gia thời trẻ kham khổ, huynh trưởng đã giúp bọn họ hai lần, hiện giờ mấy đứa con trai có tiền đồ, đương nhiên cũng nên đền đáp-- đây là Ngô gia lão tẩu tử nói bóng gió.

Bởi vì đường xa, trưởng tôn nữ Lý Ánh Dung một tuổi rưỡi đã đưa về Triệu gia, mặt khác cả nhà bảy người chia ra ngồi hai xe ngựa cùng với ba con ngựa riêng, thật có thể coi là long trọng.

Triệu Nhứ Yên vốn nên ngồi cùng xe ngựa với mẹ chồng, chiếc kia rộng rãi hơn, cũng ít xóc nảy, bất quá nàng không muốn ngồi chung mà không thoải mái, nên vòng ra xe sau ngồi cùng Mạc Ngữ-- chính cái gọi là kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, nhất trí khi đối mặt với mẹ chồng, nhóm tức phụ tự nhiên sẽ về cùng chiến tuyến, đặc biệt là những lúc ngoại lệ thế này.

Triệu Nhứ Yên không thích vào thành bái kiến cữu lão gia, chẳng những nàng, cả Chính Cũng, Chính Tích cũng không muốn đi, cữu cữu nói chuyện như hát làn điệu, nói ra ba câu thì ba câu toàn nói chuyện của ông ta, tựa như Lý gia được như hôm nay đều nhờ vào công lao của ông ta, thường dùng tư thái trưởng bối lấn át họ, không phải kêu Chính Cũng ra mặt làm giúp cái này, thì là sai Chính Tích ra mặt giúp cái kia, đem cháu ngoại trai sai sử như cu li, còn bà mợ kia càng khôn lỏi hơn, không biết từ chỗ mẹ chồng moi nhiều ít bạc, cả nhà người nguyện ý đi chỉ sợ cũng chỉ có mẹ chồng, mỗi lần đi còn kéo nhi nữ-- không phải cũng rêu rao khoe với người ta? Giống cả nhà cữu cữu, rêu rao với người ta chỉ rước vào vô vàn phiền phức.

"Đại tẩu, ngươi muốn tới nhà Cữu cữu hả?" Triệu Nhứ Yên một lòng kéo Mạc Ngữ về một trận doanh cùng khinh bỉ cữu cữu và mẹ chồng, tranh thủ chị em dâu hai người cùng chung kẻ địch, bốn phía mà mắng Ngô gia một phen.

Mạc Ngữ biết nàng ta không vui, mỗi lần bị mẹ chồng kéo qua nhà cữu cữu, sau khi trở về đều mấy ngày không gặp mặt, cũng rõ ràng nàng tưởng mình và nàng ta cùng chung kẻ địch, bất quá nàng không nghĩ sẽ khơi khơi mắng người mà người ta chưa chọc gì mình-- bởi vì cho đến nay, nàng chỉ mới gặp mặt cữu cữu và mợ một lần, trong lễ thành hôn của Nhị đệ và dâu hai, bởi vì xuất thân của nàng không đủ hãnh diện, không thể khoe ra, bà bà chưa từng mang nàng đi qua nhà cữu cữu, "Ta cũng không muốn qua đó." Tin tưởng lời này sẽ làm em dâu cao hứng một chút chứ?

Triệu Nhứ Yên hạ giọng hai tông, nghĩ thầm cũng đúng, nói tới cái thân phận không lên được mặt bàn của nàng ta, cả nhà chỉ sợ cũng chỉ có nàng ta phải sầu lo mới phải? "Không đi qua mới tốt á, ngươi thì chưa biết cữu cữu, mợ thích khoác lác bao nhiêu đâu, chúng ta chỉ là Tây tịch ở Ông gia thôi, cứ như đã là quan to triều đình vậy, cứ động tí liền nói quen biết đại quan nào đó, còn phải giới thiệu bọn họ cho chúng ta! Nếu nhìn một cái liền tính là quen biết, Chính Cũng chúng ta cũng quen biết tới Tể tướng luôn rồi!"

Mạc Ngữ nhịn không được cười một cái, bởi vì biểu tình Triệu Nhứ Yên thật sự đáng yêu, ngày thường thấy nàng hay cao ngạo, khó được hôm nay cũng có biểu cảm trẻ con như vậy.

Thấy nàng cười, Triệu Nhứ Yên cho rằng nàng đang cười cữu cữu, mợ, cũng cùng nhau bật cười, "Hôm nay đến chỗ đó ngươi liền để ý đi, bảo đảm câu đầu tiên cữu cữu nói chính là gần đây nhất ông ta đã gặp vị quan nào!"

Chị em dâu hai người có điểm cùng cười đến thật vui vẻ, hai người vẫn luôn không nói chuyện với nhau bỗng chốc quen thuộc rất nhiều -- có khi nói xấu xác thật có thể tăng tình hữu nghị giữa nữ nhân.

Xe ngựa ở lúc các nàng đang tám chuyện đột nhiên dừng lại --

"Hai vị thiếu phu nhân, lão phu nhân nói muốn đi mua ít đồ vật." Nha hoàn Dung Xảo của Triệu Nhứ Yên đứng ở hông xe bẩm báo.

Triệu Nhứ Yên bĩu môi, nói với Mạc Ngữ: " Nhất định là lại đi mua tơ lụa rồi, mợ nói bà ta thích tơ lụa chỗ này, ai không thích ' lụa Đại Thông ' tơ lụa quý muốn mệnh, tiểu thư, tức phụ những nhà có tiền trong huyện đều đến đây mua tơ lụa, mợ thật đúng là khéo chọn, mỗi lần đều chỉ định nhà này." Thẳng lưng eo, vuốt ve cái bụng đã nhô lên, "Ta phải đi xuống đi một chút."

Nàng đỡ bụng muốn đi xuống, Mạc Ngữ cũng không cản không ngăn, đẩy mành ra, cùng Dung Xảo mỗi người một bên đỡ nàng xuống xe.

Nơi này là sáu phiên trấn, gần kênh đào, là nơi thương nhân hội tụ, cũng là trấn lớn nhất huyện Lịch Thành, ngựa xe như nước, nhỏ hơn huyện thành không bao nhiêu.

Xe ngựa Lý gia liền ngừng ở ngoài cửa "Đại Thông Lụa Ký", Ngô thị dắt tiểu nữ nhi mang theo một đứa nha hoàn cùng hai bà tử đi vào tiệm, ba nhi tử ghìm ngựa đứng ở một bên, thấy Triệu Nhứ Yên xuống xe , Lý Chính Cũng đem cương ngựa ném cho Tam đệ, định qua xem thê tử giữa đường có bị xóc nảy không, không nghĩ còn chưa tới được chỗ thê tử, đã bị một gã áo xám trẻ tuổi đụng lảo đảo.

"Đi đường kiểu gì vậy! Có mắt không hả?" Gã trẻ tuổi áo xám kia cáo trạng trước, ưỡn ngực đẩy Lý Chính Cũng một phen, lông mày dựng ngược, mãn nhãn tà hoành, vừa thấy liền biết là phường côn đồ du côn.

"Vị tiểu ca này --" Lý chính cũng cũng khách khí, bất quá đang nói bị cắt ngang.

"Đừng con mẹ nó Tiểu ca, Đại ca, kêu Tổ tông cũng vô dụng, nhanh lên, đền tiền, ta muốn đi xem đại phu!"

Lý Chính Tích nhất thời phát hoả, ném cương ngựa muốn sấn tới, lại bị đại ca bắt được cổ tay -- ý bảo hắn nhìn xem bảy tám gả đồng loã đứng một bên.

Những người này vừa thấy liền biết làm cái nghề gì, cái gọi là du côn lưu manh chính là bọn họ.

"Mang theo nữ quyến đó, đừng xằng bậy." Lý Chính Nhiên nói nhỏ với tiểu đệ.

Lý chính cũng cũng tính toán, một sự nhịn chín sự lành, người già và nữ nhân, thê tử đang mang thai, lại nói quân tử động khẩu không động thủ, " Được." Đáp ứng thực sảng khoái, tự túi trong tay áo lấy một thỏi bạc mười lượng đưa qua, lại bị gã trẻ tuổi hất văng xuống đất, "Tống cổ ai hả! Gia ta giống xin cơm lắm hả?" Triển lãm một chút phong cách ăn mặt của mình.

Lý chính cũng hừ hừ cười, ngay sau đó đem túi tiền trong tay áo xổ ra hết "Nhiêu đây đủ chưa?"

"Ngươi vừa rồi mới ' hừ ' ai hả?" Gã trẻ tuổi đem túi tiền quẳng xuống đất, xắn tay áo tính động thủ, bảy tám gả đi theo hắn cũng xoa tay hầm hè.

Lý Chính Nhiên buông tay áo tiểu đệ ra, chậm rãi đi tới gần Mạc Ngữ, kề sát tai thê tử nói: "Cùng đệ muội vào trong tiệm đi."

Mạc Ngữ nhìn đôi mắt sáng ngời có thần của hắn, đột nhiên hiểu ra ý đồ của hắn, kéo tay Triệu Nhứ Yên vào trong tiệm, Triệu Nhứ Yên đang lo lắng cho trượng phu của mình, nam nhân nhà nàng chính là kẻ đọc sách tay trói gà không chặt đó nha -- bất quá Mạc Ngữ quá mức nhanh lẹ, nàng vẫn bị túm vào trong tiệm.

Lý Chính Nhiên xoay người lại liếc mắt nhìn Nhị đệ, nhếch môi cười cười, sau đó cái gì cũng chưa nói, một cái nhấc chân, một bên ra quyền -- đều đã bị khi dễ thành như vậy, còn nói gì nữa? Đánh chứ sao nữa!

Lý Chính Tích cắn răng -- lại bị Đại ca, Nhị ca đoạt trước, từ nhỏ đến lớn trước khi bọn họ đánh nhau cũng không nói hắn một tiếng! Cởi áo choàng, nhập trận......

Lý Chính Nhiên tòng quân mười hai năm, cùng người Hồ đánh mười năm, đối phó với mấy tên du côn nho nhỏ này tự nhiên không thành vấn đề, cho dù bọn họ cầm đại bổng, khảm đao, hắn không bị dính đòn nào, Chính Cũng, Chính Tích thì bị đấm vài cú.

Mu bàn tay Lý Chính Cũng lúc bị đấm đỏ bầm, Chính Tích nhẹ dũ dũ tay, có thể thấy được cũng bị dính đòn.

Mũi chân Lý Chính Nhiên cách chổ gã áo xám đang nằm nửa tấc, hỏi: "Đủ chưa?"

Này hỏi gì nữa? Đương nhiên là đủ rồi! Gã gật đầu như giã tỏi, bất quá trong lòng vẫn là cái tật dạy mãi không sửa: Tính chạy nhanh kêu huynh đệ tới, gọi thêm ba bốn mươi đứa, không đánh ba đứa tiểu tử này thành cha chúng nhìn không ra thì đời không nể!

"Có chuyện gì? Chuyện gì vậy!" Hai gã nha dịch tuần phố đeo đao gạt đám người tiến vào, vừa thấy người đang cuộn tròn trên đất là ai thì không khỏi mừng thầm, tên này là Vương Hổ mới vừa đánh bại Tần Lập, trở thành tiểu bá vương sáu phiên trấn, đôi bên qua lại để mấy người họ bảo hộ cho chúng, miễn khỏi bị kiện, không thể tưởng được hôm nay lại bị người ta thu thập thành như vậy! Nên đánh, nên đánh!

Nha dịch lớn tuổi nhất trong đám ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái thấy được Lý Chính Nhiên, "Oái! Là Lý Đại công tử à!"

Lý Chính Nhiên giương mắt, nhận ra người nói chuyện, là người cùng thôn cùng quê tên Vương Nhai, ấn bối phận bọn họ nên gọi thúc thúc, vì thế nhoẻn môi cười nhẹ: "Nguyên lai là Vương thúc làm việc ở sáu phiên trấn ạ."

"Khụ, kiếm chén cơm thôi, thế nào? Phục vụ binh dịch xong rồi?" Nhảy qua mấy tên côn đồ, đi đến trước mặt Lý Chính Nhiên.

"Đúng vậy." Lý Chính Nhiên chắp tay, là trưởng bối đương nhiên phải hành lễ.

Vương Nhai hết sức vui mừng, tiểu tử này từ nhỏ đã có quy củ, một chút cũng chưa thay đổi, quay đầu lại nói với Vương Hổ đang nằm trên đất: "Hổ lão đệ, ngươi hôm nay thua tại trong tay hắn, không tính oan uổng, Lý đại công tử này chính là Hắc Kỵ Quân chấp kích cảnh vệ, chớ nói mấy người các ngươi, có cho hai ba mươi người nữa cũng không đủ để hắn động thủ! Hôm nay không muốn lấy tay lấy chân của các ngươi, đó là hắn thủ hạ lưu tình."

Vương Hổ ở nghe được "Hắc Kỵ Quân" chân liền mềm nhũn, nhanh chân lẹ tay bò qua quỳ, chắp tay bái nói: "Tạ Lý cảnh vệ chỉ giáo!"

Lý Chính Nhiên không quá để ý cái danh này, nhận cái danh này tức rước phiền phức tới cửa, xua tay nói: "Các ngươi đi thôi, lần sau chú ý là được." Khi dễ người ta cũng là phải có chừng mực.

Vương nhai còn tưởng phải nói thêm vài câu, rốt cuộc khó được dịp giáo huấn Vương Hổ, nhác thấy thấy Ngô thị dẫn nữ nhi và con dâu ra khỏi cửa hàng, bà ta kiêng kị nhất mấy đứa con trai động thủ đánh nhau, bởi vì trông có vẻ thật thô lỗ.

Thân là đồng hương, Vương Nhai tự nhiên biết tính khí cao ngạo của Ngô thị, ban đầu ở trong thôn bà ta cũng không để mắt tới bọn họ, hiện giờ nhi tử làm Cử nhân lão gia, thì càng không để người ta vào mắt, ông cũng không nán lại để khó xử, vội nói với Lý Chính Nhiên: "Đại công tử trước có việc, ta mang đám tiểu tử này hồi nha môn." Sau khi chắp tay cùng Lý Chính Nhiên, thét to bảo đám Vương Hổ này theo ông.

Sau khi rẽ vào hai con ngỏ nhỏ, Vương Nhai nhanh tay đem dây thừng trói bọn Vương Hổ, cởi ra cho từng người, thở dài: "Hổ lão đệ, ngươi chọc ai không chọc, lại đi chọc bọn hắn, hôm nay ta không tới sợ rằng bọn ngươi sẽ bị đập dập rồi."

Vương Hổ xoa khóe miệng ứ máu, khoan trách lão trói bọn hắn, trước hỏi cái đã: "Vừa rồi người nọ có địa vị gì? Thật là Hắc Kỵ Quân hả?"

"Không hẳn, hắn là Lý Chính Nhiên, 15 tuổi đã nhập ngũ, 17 tuổi vào Hắc Kỵ Quân, ở mạc bắc thủ biên thành mười mấy năm, cũng do hắn tốt tính, nếu như đổi lại là người Hồ, hai ba mươi đứa cũng không đủ để hắn đánh, huống chi là đánh tay không, người thấp hơn bên cạnh, băng tay bằng vải lụa là Nhị đệ của hắn, cử nhân của kỳ thi mùa thu, qua hai năm nữa mà đậu cống sinh, tiến sĩ, thì chính là quan to triều đình, tỷ phu nhà ngươi tuy là trưởng công tử của sáu phiên trấn, cũng không động phạm gì được nhà hắn đâu, ngươi nói xem ngươi tìm ai không tìm, lại cố tình ăn vạ bọn họ."

Vương Hổ thở dài, biết chính mình chọc sai người rồi, vừa rồi hắn cũng là thấy nhà này mênh mông cuồn cuộn, lão thái thái kia ngưỡng cổ ngưỡng mặt mà đi, trong lòng không phục, tại sáu phiên trấn đây, trừ tỷ phu hắn, ai có thể hoành hành hơn huynh ấy, kết quả đụng vào nhân gia bọn họ, "Vương lão ca, ngươi biết Lý Cảnh Vệ phải không?"

Hắc, giờ liền đổi thành "Vương lão ca", Vương Nhai nhịn không được có chút cao hứng, có thể làm Vương Hổ này gọi ca, sáu phiên trấn thật đúng là không mấy ai, " Quê ta cùng thôn bọn họ, Chính Nhiên kia rất kính trọng trưởng bối, lúc nãy mới kêu ta một tiếng ' Vương thúc '."

Vương Hổ kéo Vương Nhai qua, "Lão ca, ngươi có thể hay không giới thiệu ta cho hắn? Ta muốn cùng hắn kết giao."

Cái này....nếu nói được, thì có điểm khoác lác, mà nói không, ông lo Vương Hổ sẽ trở mặt, "Chờ ta về quê, khi đi ngang bảy phiên trấn, ta sẽ hỏi thử xem." Dù sao sắp tới ông cũng không định về.

"Ngươi chừng nào thì trở về?" Vương Hổ vặn hỏi hai ba lần...... Hắc Kỵ Quân cảnh vệ, nghe thấy uy phong thật!

***

Lý Chính Nhiên cũng là lần đầu lộ thân thủ trước mặt người nhà, tuy rằng mẫu thân không vui, bất quá trông hai đệ đệ hắn cũng hưng phấn lắm.

Không để bọn đệ đệ quá hưng phấn ảnh hưởng đến mẫu thân, hắn cố tình tránh thoát bọn họ, đến xe sau đỡ thê tử lên xe -- mẫu thân lo lắng màn đánh nhau mạo hiểm vừa rồi làm Triệu Nhứ Yên sợ hãi, kêu nàng ta lên xe trước ngồi đi, xe ngựa đằng sau chỉ còn một mình Mạc Ngữ.

"Chàng không bị thương chứ?" Nàng ngồi trên cửa hông xe, Mạc Ngữ thấp giọng hỏi trượng phu, tuy nói hắn hành động lưu loát, cũng rất đẹp mắt, nhưng rốt cuộc đao thương không có mắt.

"Không có." Lý Chính Nhiên cười cười, nếu ngay cả mấy tên lưu manh thế này cũng có thể làm hắn bị thương, hắn cũng sẽ không có mệnh sống tới hôm nay.

Sau khi lên xe, hai vợ chồng vô tình dựa hơi gần, gần đến nỗi môi hắn cơ hồ dính vào tóc mai của nàng, mà hắn lại cố tình dán môi lên tóc nàng, giống như ta đây chỉ vô tình phớt môi qua à-- người ngoài có nhìn vào cũng chẳng thấy có gì khác thường.

Mạc Ngữ đang không phòng vị bị môi hắn phớt qua trán, ngẩng đầu nhìn hắn, cái người này...... Quy củ đâu rồi không biết.

Lý Chính Nhiên cười đến khoái chí, hắn tự nhiên minh bạch cái thần sắc kinh ngạc, doạ dẫm rồi hơi trách cứ của nàng, hắn đâu phải không quy củ, chỉ là cảm thấy...... Chơi vui ghê, hoặc là nên nói nhịn không được, bởi vì cảnh tượng tối qua cứ tràn ngập trong đầu, không vứt đi được.

"Chính Nhiên?" Là thanh âm của Ngô Thị.

Hai vợ chồng đột nhiên nhìn lên đằng trước, thấy Ngô thị đang vươn đầu nhìn qua bên này --

Mạc Ngữ nghĩ thầm cảnh không quy không củ vừa rồi có bị mẹ chồng nhìn thấy không?

"Sắc trời không còn sớm nữa, lên đường đi." Ngô thị lanh lùng liếc mắt nhìn Mạc Ngữ.

-- xem ra chắc là chưa thấy đâu.

Nhưng không? Trong bụng Ngô thị bây giờ đang không vui, bởi vì trưởng tử luôn quy củ hiểu chuyện cư nhiên lại làm ra cái hành động kia, đều do nha đầu kia lớn lên có cái gương mặt câu hồn mà, xem ra phải dạy nàng nhiều hơn cái gì là quy củ, đừng đem cái ngưỡng thôn dã không an phận tới Lý gia!

Lý Chính Nhiên không hay biết gì, đầu tiên hắn không cảm giác được ở gần có con mắt nào nhìn tới, bởi vì vừa rồi động tác thật sự quá tự nhiên, quá lớt phớt, hơn nữa hắn cũng không hiểu nữ nhân trước nay có có đôi mắt rất nhạy bén. Thứ hai hắn cảm thấy cũng có gì mà to tát, phu thê ở chung thân mật một chút là bình thường, huống chi bọn họ vẫn đang tân hôn, hơn nữa hắn mới từ Hắc Kỵ binh khổ hạnh thả ra, ngẫu nhiên có điểm làm càn, xét về tình cảm có thể du di -- ít nhất chính hắn là hắn du di rồi ấy.

"Từ đây đến đó còn phải hơn nữa ngày trời, mệt liền ngủ một lát." Trước khi đi còn biết nói một câu công đạo, biết nàng tối hôm qua bị hắn lăn lộn không nhẹ, còn là lần đầu tiên, trên người hẳn sẽ còn mệt mỏi.

"Biết rồi, chàng-- đi đi đi." Mạc Ngữ vội vàng buông mành trốn, vì xấu hổ, cũng vì tự hỏi mẹ chồng sắp tới sẽ giáo huấn nàng thế nào.

Thẳng đến khi Lý Chính Nhiên sải bước lên lưng ngựa, Ngô thị vẫn nhìn hắn.

"Mẫu thân?" Lý Chính Nhiên cho rằng mẫu thân còn có cái gì cần dặn dò.

"Không có việc gì, đi thôi." Ngô thị vô lý sinh bực, con trai của bà đâu, trưởng tử luôn hiểu chuyện hiếu thuận đâu, sao mà nói biến là biến thành cái dạng này?!

Ai, con dâu khắp thiên hai đều là yêu tinh.

Mẹ chồng và con dâu ở chung mâu thuẫn nhất chính là-- kia rốt cuộc là nhi tử của mình, hay là trượng phu của con dâu?

Còn bé thì mẫu thân là nhất, đùng một cái thành gia lập thất, cho nên nói đầu sỏ gây tội chính là thời gian, là nó làm phức tạp hóa vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro