Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'0404'
Đi ra thang máy thẩm chanh sờ lên cái cầm yên lặng lãi nhải.
Nhìn nhìn biển số nhà sau khi xác nhân xong sau đó bấm chuông, yên lặng chờ đợi và sau đó :
Kẹt một tiếng
'Xin chào. Tôi là....'
Thẩm chanh duy trì cười chiêu bài chưa từng suy nghĩ, nhưng chưa nói hết câu đối phương đã duỗi cánh tay dài ra, kéo cô đi vào.
Đóng cửa nhà , ngăn cách ánh sáng bên ngoài.
Trong bóng tối thẩm chanh mở to mắt. Vẫn chưa làm ra cử động nào bị người đàn ông đẩy vô tường....
" Chớ lộn xôn"
Cảnh báo trong lòng thẩm chang vang lớn " anh lam gì vậy"?
"Thật ồn ào" Giọng người đàn ông vô cùng trầm khàn và tình tứ
Thẩm chanh vô thức nhíu mày. Cảm giác được bàn tay to nóng rực, chạy ko quy củ trên người cô. Cô thét chói tai "khốn kiếp"
"Gỉa thuần khiết" người đàn ông hừ nhẹ.
"Mẹ anh mới giả thuần khiết"? Thẩm chanh tức giận mắng to, giơ tay lên
'Bốp'
Trong phong yên tỉnh, tiếng bạt tay đặc biệt van dội.
Mẹ nó!
Ăn đậu hủ của cô?
Hàm răng hung hăng khẻ cắn. Mùi máu tươi lặp tức chui vào trong miệng
"A" người đan ông phát ra âm thanh hút khí.
Nhưng chỉ chạm dừng một giây bàn tay mạnh mẻ có lực suýt chút nữa bốp nát cầm của cô. "À, hóa ra là một con mèo hoang".
"Anh mới phải là mèo, cả nhà anh đều là mèo".
'Câm miệng.'
Anh còn làm sằn làm bậy nữa, thì tôi sẽ báo canh sát. Thẩm chanh tức giận đến nổi giận.
'Ừ, tùy cô'. Giọng nói vô cùng từ tính vang lên, gióng như là từ chói cho ý kiến.
Nhừng đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên tiếp một tiếng rôi tiếp một tiếng.
Ngừng thở thẩm chanh cảm thấy được tiếp sức sống.
Tiếng chuông ngoài cửa reo hồi lâu sau đó dừng lại.
Két!
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
Có người mỡ ra
Thị vực hiếp mắt lấy tay ngăn cản ánh sáng bên ngoài. Thấy rỏ người tới khẻ phát ra một tiếng quyền rủa "cút"
Đường diễm chừng lớn mắt rất hoàn mang với chuyện trước mắt "Các người đây là...?
Thẩm chanh liếc qua người tới thu hồi ánh mắt.
Bốp!
Trả lời người rới là một tiếng vang thanh thúy
Đúng vậy. Thẩm chanh dùng sức quăng cái tác thứ hai.
Thị vực bí đánh tỉnh táo, gương mặt tuấn tú hiện lên dấu tay.
Thẩm chanh ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sữa sang lại cổ áo đang lộn xộn, bình tỉnh tự nhiên đi ra ngoài.
Tĩnh mich.
Trong phong là một mãng tĩnh mịch tuyệt đối.
Miệng đường diễm há lớn, khiếp sợ ko thôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy, có người dám đánh vào mặt anh.
'Anh tới đây làm gì'! Thị vực trầm mặt, giong nói lãnh đen mức khiến người ta lạnh lẽo
Khụ. Khụ! Ko phải đến tìm người để dập lữa cho anh sao. Đường diễm nén cười, như bỏ lỡ một màng diễn rất đặc sắc. Bón họ giống như chơi rất kịch liệt!
Thị vực dựng hả lông mày. Ánh mắt nhìn vào người ohuj nữ đứng phía sau Đường điễm "cô ta"?
Nếu ko còn là ai. Đường điễm cười mủa mai quăng chô người phụ nữ kia một ánh mắt "còn ko đi hầu hạ anh em của tôi".
'Ko thành vắng đề. Người ta nhất định xẽ làm anh quen ko thoải mái vừa rôi". Mĩ nữ nhún nhún ngực, cười đén quyến rủ gợi cảm.
Thị vực theo bản năng nhíu mày. Người phụ nữ trướt mắt khiến anh cực kì phản cảm.
Thém điếu xì gà trong tai đến gạt tsnf thủy tinh, ánh mặt lạnh như băng bắn về phia Đường diễm 'mang đi'.
Không khí bổng nhưng lạnh lẽo. Màng theo hơi thỡ ko tên.
Nhìm ra đc thị vực ko còn hào hứng, Dường diễm cười xấu xa vói anh "xem ra, lữa này sợ là đã đc dập rồi"!
Nói xong mang người mĩ như kia đi ra ngoài
Sau khi hai người rời đi, Thị vực đập một quyền nặng nề bể cái bàn.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro