Chương 871-880

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 871: Bởi vì cái hạng mục kia của nhà họ Tô.

Editor: May

"Cửu Y?" Cửa ra vào phòng thay quần áo có người gọi cô.

Tô Cửu Y quay đầu nhìn về phương hướng kia, phát hiện là đồng nghiệp của cô, cũng là bạn tốt của cô Thích Cảnh Nhân.

Cô chậm rãi ngồi thẳng lên, lộ ra một nụ cười tươi tắn với Thích Cảnh Nhân.

Thích Cảnh Nhân là một phụ nữ xinh đẹp đến khiến người ta kinh diễm, tính cách cũng đặc biệt làm cho người ta thích, giúp đỡ cô không ít, xem như là người bạn duy nhất của cô.

"Sao cậu ở chỗ này? Tớ nhớ cậu là ca đêm." Thích Cảnh Nhân nghi ngờ đến gần cô, phát hiện sắc mặt của cô rất khó coi, "Sao, ngã bệnh à?"

Tô Cửu Y không biết trả lời như thế nào, cô không thể nói cho bất kỳ ai về chuyện tối hôm qua, kể cả Thích Cảnh Nhân, cho nên chỉ có thể qua loa tắc trách nói một câu: "Có thể là có chút cảm mạo."

"Cảm mạo? Tớ có thuốc cảm mạo, nếu không cậu uống hai viên trước đi."

Thích Cảnh Nhân đi đến trước ngăn tủ của cô, nói xong muốn lấy chìa khóa mở ra, Tô Cửu Y không có khí lực ngăn cô lại, chỉ đành nói câu: "Không cần đâu Cảnh Nhân, cậu có thể giúp tớ gọi xe không? Tớ hơi mệt, muốn về nhà ngủ một giấc."

Thích Cảnh Nhân nghe tiếng, dừng động tác trên tay lại, suy tư một chút, mở miệng nói: "Nếu không xin nghỉ đưa cậu về nhé, bộ dạng này của cậu, tớ cũng không yên lòng."

Tô Cửu Y chần chờ một lúc, gật đầu.

*

Thi Ngạo Tước lái xe trở lại nhà riêng, quản gia sớm đã chờ rất lâu ở cửa ra vào, ông cung kính nhận chìa khóa xe, nói: "Thiếu gia, Tần thiếu gia chờ ngài ở đại sảnh."

Thi Ngạo Tước mím mím môi, trong đôi mắt thâm sâu buông xuống vài phần lạnh như băng và cảnh giác, mở bước chân thon dài ra đi vào cửa chính.

Vẻ mặt Tần Thiếu Bạch lười nhác dựa ở trên ghế sofa nghịch điện thoại, ngón tay khớp xương rõ ràng lướt qua trên màn ảnh, trong loa liên tiếp truyền ra âm thanh "Win".

"Trở về rồi." Tần Thiếu Bạch cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn luôn tập trung ở trên màn hình, lại có thể cảm nhận được thân phận của người đến.

Thi Ngạo Tước lặng im không nói , anh cởi áo khoác âu phục xuống tùy ý phủ ở trên ghế sofa, xoay người lấy từ trong ngăn kéo ra một chai rượu đỏ, lại lấy ra hai ly đế cao ở ngay bên cạnh.

"Tôi không uống, tối hôm qua uống nhiều rồi." Tần thiếu gia nói, "Tối hôm qua anh đã làm gì, tôi cùng Trí Kha ở phòng chơi bi-da đánh cả một đêm, gọi cho anh, anh cũng không tiếp, hai chúng tôi nhàm chán sắp dài cổ rồi."

"Sao, tìm tôi có gì không?" Thi Ngạo Tước rót rượu đỏ vào trong ly, khẽ nhấp một ngụm, hầu kết khêu gợi nhấp nhô lên xuống, phong cách lẫn cử chỉ đều lộ ra khí chất ưu nhã quyến rũ mờ ám.

"Trí Kha muốn đính hôn, thiệp mời trên bàn."

Trên bàn thủy tinh công nghiệp đen nhánh đắt tiền thật đặt một tấm thiệp mời, trang trí viền tơ lụa, khiến Thi Ngạo Tước xưa nay mặt không cảm xúc cũng giật giật môi, giọng nói anh trầm thấp, rơi ánh mắt vào trên người Tần Thiếu Bạch, vẻ mặt đứng đắn cười lạnh nói: "Có con mới cưới?"

"Kết thông gia, bởi vì hạng mục kia của nhà họ Tô." Tần Thiếu Bạch nhàm chán ném di động xuống, đầu ngửa ra sau, "Tống Trí Kha đáng thương, sắp phải kết thúc cuộc sống độc thân rồi."

Thi Ngạo Tước nhẹ dựa tủ âm tường, đầu ngón tay lạnh như băng vén tay áo sơmi lên, lộ ra đồng hồ quý giá giữa cổ tay.

Anh cau mày xoa nhẹ mi tâm, giọng nói thấp lạnh không nhanh không chậm nói: "Hàng thế nào rồi?"

"Bị cắt rồi." Tần Thiếu Bạch mở mắt ra hồi đáp.

Trong con ngươi Thi Ngạo Tước dấu diếm vài phần thâm ý không vui, đầu ngón tay giơ ly rượu lên cũng dùng lực đạo sâu hơn.

Trên mặt Tần Thiếu Bạch lộ ra nụ cười bất cần đời: "Xem ra chúng ta lại được chiếu cố rồi."

Thi Ngạo Tước ừ một tiếng, ngửa đầu một hơi uống cạn sạch chất lỏng rượu trong ly.

Chương 872: Chị, em muốn đính hôn

Editor: May

Khi Tô Cửu Y về đến nhà, phát hiện trong nhà đến rất nhiều khách mời, phần lớn là bạn bè thương nhân làm ăn kinh doanh với cha, còn có quý phụ nhân ngày thường cùng đánh mạt chược với mẹ kế.

Thật ra Tô Cửu Y ngược lại rất rõ ràng, những người gọi là bạn bè này, chẳng qua chỉ là tồn tại bởi vì lợi ích, ở trên thương trường, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có bạn bè vĩnh viễn.

Trong phòng khách là một trận tiếng động ồn ào lớn, Tô Cửu Y quan sát một chút tình huống bên trong từ cửa ra vào.

Cô cũng không muốn dùng tư thái hiện tại xuất hiện ở trước mặt những người ngụy biện làm ra vẻ này, nhưng về phòng của cô cũng chỉ có một con đường đó, cô không có lựa chọn nào khác.

Cuối cùng vẫn miễn cưỡng đi vào, cô cố gắng hết mức cúi thấp đầu xuống, không để cho người khác phát hiện cô.

"Ơ, Tô phu nhân, đây không phải con gái lớn nhà các người ư?" Một giọng nữ chói tai vang lên ở bên tai Tô Cửu Y, mang theo vài phần châm chọc.

Tô Cửu Y cười cười, mẹ kế không thích cô, cho nên những người bạn này của bà ta, cũng là một sắc mặt khi dễ chê cười cô.

Còn có người biết rõ còn cố hỏi nói: "Man Ngưng đều sắp lập gia đình, Lâu Y nhà các người, sao ngay cả bạn bè cũng không quen chứ?"

Triệu Thư Nhã cười nói: "Man Ngưng hiểu chuyện, không giống những người khác, đêm không về ngủ, cũng không biết chạy đi hồ đồ ở đâu, sau này nên làm gì bây giờ?"

Những người khác cùng cười "khanh khách".

Tô Cửu Y khẽ nhếch nhếch môi, bước nhanh đi về phòng của mình, "Ầm" một tiếng tự nhốt mình ở trong một mảnh trời nhỏ bé kia.

Cô nghĩ, có một ngày cô nhất định sẽ sống ra một dáng vẻ, khiến tất cả mọi người biết, cô dựa vào không phải là nhà họ Tô.

Cô cởi quần áo trên người ném vào trong thùng rác, sau đó bước nhanh đi đến tủ giữa quần áo, đi tìm quần áo sạch sẽ.

Khi cô tới gần cái gương, bị bộ dáng mình dọa cho hết hồn.

Dấu hôn rậm rạp chằng chịt kéo dài từ xương đòn vai đến bụng, mỗi một chỗ đều nói cho cô biết tối hôm qua hoan ái kịch liệt cỡ nào. Cũng nhắc nhở cô nhiều lần, tối hôm qua đã trải qua một đêm như thế nào.

Vừa nghĩ như vậy, cửa ra vào đột nhiên truyền ra tiếng gõ cửa "Cốc cốc", Tô Cửu Y hoảng hồn, vội mặc quần áo vừa lấy ra từ trong tủ quần áo, lại phát hiện cổ mở rộng, ô mai phía trên có thể thấy được rõ ràng.

"Chị, chị ở đâu?" Là Tô Man Ngưng.

Từ nhỏ đến lớn, tình cảm giữa cô và Tô Man Ngưng không nóng không lạnh, bởi vì cô ấy là con gái của Triệu Thư Nhã, cho nên Tô Cửu Y cũng không thích cô ấy, nhưng sờ lên lương tâm mà nói, em gái cùng cha khác mẹ này thật cũng không làm ra chuyện gì thương tổn cô, cho nên trong lòng Tô Cửu Y cũng không có bao nhiêu bài xích với cô ấy.

"Chuẩn bị tắm rửa, có chuyện gì không?" Tô Cửu Y không có mở cửa, chỉ là dựa vào trên tường bên cạnh cửa hỏi cô.

"Hai ngày nữa em phải đính hôn, hy vọng chị cũng có thể tới dự." Tô Man Ngưng đút thiệp mời từ dưới cửa vào, tiếp tục nói, "Chị, chị đừng giận mẹ, bà ấy nói chuyện quả thật hơi quá, em thay bà ấy nhận lỗi với chị."

"Ừ, chị sẽ tới dự." Tô Cửu Y làm ra trả lời với nửa câu đầu, bởi vì cô cảm thấy, Tô Man Ngưng muốn đính hôn, cô làm chị, cũng nên tới chúc phúc.

Chỉ là, cô sẽ không tiếp nhận loại xin lỗi không hề ý nghĩa này, xuất phát từ tính cách tranh cường háo thắng của cô, cũng xuất phát từ lòng tự trọng mà cô kiêu ngạo kia, cho nên đối mặt với ý tốt của Tô Man Ngưng, cô chỉ có thể lựa chọn lặng im không nói.

Tô Man Ngưng đứng ở cửa chờ Tô Cửu Y đáp lời, nhưng từ đầu đến cuối đều không có nghe được câu tiếp theo của cô, vì vậy mở miệng nói: "Trong phòng bếp có thức ăn, nếu như chị đói bụng, có thể đi ăn một chút."

Nghe tiếng bước chân dần dần đi xa ngoài cửa, Tô Cửu Y khẽ khép mắt lại, hít sâu một hơi.

Page 13 of 67
Chương 873: Thật sự là không có phẩm chất đến cực hạn.

Editor: May

Tiệc đính hôn của Tô Man Ngưng, là cử hành vào ba ngày sau.

Trong khách sạn cực kỳ xa hoa, trưng bày mấy trăm cái bàn ăn, trên sân khấu chính giữa bữa tiệc xếp từng tầng ly đế cao.

Khách mời mặc lộng lẫy, cầm ly rượu đỏ trong tay đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, bàn luận viển vông, đèn huỳnh quang màu chói mắt trên đỉnh đầu theo mỗi một góc nghách ở đại sảnh.

Tô Cửu Y đứng ở trong góc hiếm khi có người, trước mặt cô vừa lúc là một cái bàn ăn, vì thuê lễ phục, cô đến cơm trưa cũng không có ăn, hiện tại bụng đang đói.

Cô nhìn bốn phía chung quanh một cái, thấy tất cả mọi người đều đang bắt chuyện với người chung quanh, không ai chú ý tới cô, liền chọn mấy khối điểm tâm ngọt, sau đó cầm lấy một ly nước chanh, vừa uống, vừa quan sát tòa khách sạn.

Nghe nói đây là khách sạn nhà họ Tống mở, trong trong ngoài ngoài trang hoàng đều lộ ra hơi thở quý tộc, trang trí lộng lẫy lóa mắt.

Thật không biết rốt cuộc Tô Trấn Hùng lấy bản lãnh ở đâu ra, lại có thể trèo lên thông gia như vậy.

Tô Cửu Y lắc lắc đầu, uống một hơi cạn sạch nước chanh trong ly.

Đúng lúc đó, Tống Trí Kha và Tô Man Ngưng xuất hiện ở trên sân khấu đại sảnh.

Tiếng nhạc lưu động dừng lại, ánh đèn bị người cố ý chỉnh tối đi, ánh huỳnh quang chói mắt cũng trở nên nhu hòa chậm chạp, màu trắng ngà nhấp nhô đủ loại hình ảnh trên vách tường, ánh sáng bốn phía mơ mơ hồ hồ loáng thoáng lờ mờ đung đưa.

Tô Cửu Y đánh giá Tô Man Ngưng một phen, cô ấy lễ phục viền tơ lụa màu trắng nhạt, tóc dài đen nhánh cuốn thành cuộn sóng tùy ý rơi xuống, trang điểm tinh tế làm ngũ quan vốn cũng không kém của cô ấy càng thêm sinh động quyến rũ.

Rất đẹp.

Lại nhìn sang Tống Trí Kha bên cạnh, dáng người thon dài, rất là xuất chúng, không giống những người đàn ông bụng phệ có tiền trong hộp đem, khung xương anh ta rất cao, bộ dáng tuấn dật, khóe môi dưới sống mũi cao thẳng hơi gợi lên, ôn nhu như ngọc lại nhuộm thêm vài phần kiệt ngạo.

Quả nhiên rất đẹp trai.

Tô Cửu Y nhún vai, cảm thán một chút.

Cô đổi nước chanh trong tay thành rượu đỏ, ngồi ở trong góc tối, nhìn người nhốn nha nhốn nháo, càng lộ ra vẻ tịch mịch.

Cô cũng không phải để ý, dù sao hôm nay tới nơi này chỉ là sân khấu đi ngang qua, tuy rằng thân là con gái lớn nhà họ Tô, nhưng loại thân phận trên danh nghĩa này ngay cả chính cô đều xem thường, huống chi là người khác.

Cô gái trên tiệc tối, các cách ăn mặc đều quang vinh chói lọi, bọn họ mặc váy dài màu sắc khác nhau, hoặc gợi cảm, hoặc ngây thơ trong sáng, hoặc quyến rũ.

Các cô lượn quanh giữa đàn ông vận đồ tây trang, vui vẻ bắt chuyện với họ, không biết các vị công tử kia nói chuyện gì buồn cưới, khiến các cô gái cười duyên liên tục.

Chỉ là tất cả đều không liên quan với Tô Cửu Y, cô chỉ hy vọng có thể nhanh kết thúc, dù sao ca đêm hôm nay cô đã nhờ Thích Cảnh Nhân làm thay cô, tuy rằng Thích Cảnh Nhân rất vui vẻ đồng ý, nhưng cô cũng cảm thấy có chút áy náy.

Không bao lâu, Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã cũng xuất hiện ở trên sân khấu trước đại sảnh, kể cả cha mẹ nhà họ Tống cũng đứng ở chính giữa.

Song phương hai bên cười cười khách sáo, nhìn bề ngoài quan hệ hòa hợp, nhưng trên thực tế cũng chỉ là chống đỡ một tràng diện.

Cuộc đính hôn, chỉ là lợi thể buôn bán hợp tác mà thôi, hôn nhân giữa những nhân vật nổi tiếng trong giới thương nghiệp này, có mấy người là ở cùng nhau vì tình yêu?

Nói trắng ra là, đều có lợi ích phía sau, tất cả đều sử dụng môn đăng hộ đối mà thôi.

Nhìn thấy Triệu Thư Nhã đeo vàng đội bạc, một thân cách ăn mặc vướng víu, Tô Cửu Y chỉ cảm thấy người bà ta đầy hơi tiền, thật sự là không có phẩm chất đến mức tận cùng.

Sau khi giới thiệu vài câu đơn giản, xem như là đến phần cao trào của buổi tiệc này, tất cả nam nam nữ nữ đều kết cặp khiêu vũ trong đại sảnh, đèn lưu ly chiếu sáng ở trên người bọn họ, như là phủ một tầng màu vàng.

Page 14 of 67
Chương 874: Chỉ là đến ăn nhờ?

Editor: May

Thi Ngạo Tước chú ý Tô Cửu Y đã lâu rồi.

Anh nghiêng dựa vào bên cửa sổ đối diện cô, từ khi cô mặc lễ phục tiến vào trong buổi tiệc liền nhận ra cô.

Anh nhíu mày đánh giá cô một phen, không ngờ nữ sinh làm việc ở Ciaos, còn có thể đi vào những nơi thế này.

Anh rất hứng thú nhìn cô, muốn xem xem rốt cuộc cô có mờ ám gì.

Anh cứ đứng lẳng lặng cạnh cửa sổ như vậy, nhìn Tô Cửu Y vẻ mặt mờ mịt đứng trong giữa đại sảnh, sau đó lại chạy đến trong góc tối, co rút thành một cục, như một con mèo nhỏ ăn món điểm tâm ngọt trên bàn.

Bơ dính đến môi của cô, cô dường như tuyệt không chú ý, cầm lấy khăn tay bên cạnh lau lau loạn xạ, sau đó lại vươn tay lấy món đồ ngọt khác.

Cô dường như rất thích ăn, trong đôi mắt chỉ tràn ngập ý cười thỏa mãn.

Chẳng qua là đến ăn nhờ?

Thi Ngạo Tước nhìn rất chuyên tâm, ngay cả người bên cạnh chào hỏi với anh cũng không để ý đến.

Tần Thiếu Bạch vòng quanh một người mỹ nữ nóng bỏng đi qua bên cạnh anh, nhìn ánh mắt chuyên chú của anh liền cảm thấy kỳ quái, liền nhìn lại trong góc theo phương hướng của anh.

"Tướng mạo và dáng người cũng không kém, tiểu thư nhà nào? Sao chưa thấy qua?" Anh cười quơ quơ tay ở trước mặt Thi Ngạo Tước, ngăn cách tầm mắt của anh.

Thi Ngạo Tước giương mắt liếc mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt lạnh lùng khiến Tần Thiếu Bạch lập tức cảm giác khí lạnh sinh ra xung quanh.

Tần Thiếu Bạch cảm thấy có chút nhàm chán, sau khi ném một ánh mắt xem thường cho Thi Ngạo Tước, liền ôm mỹ nữ nghênh ngang rời đi.

Ánh mắt Thi Ngạo Tước rơi xuống trên người Tô Cửu Y một lần nữa, cô nhìn sân khấu đại sảnh, trong mắt sâu thẳm sáng ngời có vài phần hương vị nói không rõ.

Cô đột nhiên ngửa đầu nuốt xuống toàn bộ rượu đỏ trong ly, ánh mắt trống rỗng, giống như chỉ còn là một búp bê trống rỗng.

Một thân lễ phục dạ hội màu đen bao bọc lấy cô, nổi bật lên làn da vốn bóng loáng càng trắng nõn của cô, trong suốt óng ánh, cực kỳ giống thiên sứ rơi xuống trong đêm tối.

Tuy rằng đơn giản, nhưng lại làm cho người ta có một mỹ cảm diêm dúa lẳng lơ, so sánh với những phấn son thô tục kia, từ trong ra ngoài, khí chất của cô không có dáng vẻ kệch cỡm, vừa đủ.

Cô uống một ly rồi một ly rượu đỏ, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng như là đang khóc, nhưng lại không có chút nước mắt nào rơi xuống.

Vẻ đau khổ trên mặt dường như đang kể ra một chuyện thống khổ, ngay cả không khí chung quanh cũng nhuộm lên vài phần cảm giác hít thở không thông.

Một cô gái như vậy, đến tột cùng có bao nhiêu chuyện xưa.

Thi Ngạo Tước không thể không thừa nhận, cô khơi gợi lên hứng thú của anh.

Tô Cửu Y nuốt một ly lại một ly rượu đỏ xuống bụng, trong lòng đột nhiên có chút buồn phiền, đứng ở một nơi cao quý này, cô cảm thấy mình cực kỳ giống như một thằng hề tự biên tự diễn.

Tiệc tối sắp kết thúc, Tô Cửu Y cảm thấy trong sảnh này thật sự là nóng bức đến hoảng, cơ thể chao đảo đứng lên, bộ dáng say khướt, cầm chai rượu liền chạy ra ngoài, dọc đường đi còn đụng phải không biết bao nhiêu người.

Người bị đụng kinh hô một tiếng, nén giận nhìn cô, mắng to "Kẻ điên ở đâu ra" .

Cô lảo đảo nghiêng ngã đi đến nhà vệ sinh, mở vòi nước ra hất nước lên trên mặt, giọt nước chảy xuôi theo gương mặt đến trên cổ, ướt đẫm quần áo trên người cô.

Có thể là uống quá nhiều, cô đột nhiên nhớ tới khi còn bé, khung cảnh bị mẹ kế phạt quỳ hết lần này tới lần khác.

Cô cắn chặt môi, đến khi cắn rách môi dưới, cũng không phát ra một tiếng nức nở.

Lúc nhỏ, Tô Cửu Y chỉ dùng bóng đêm vô biên để xây thành tòa thành, chỉ có màu xám đơn điệu, xếp chồng thành tường dày cộm nặng nề ở bốn phía.

Cô cười khổ nhìn về phía trần nhà, ánh đèn chói mắt làm đau mắt cô, nhưng vẫn không chịu nhắm lại.

Chương 875: Lại đang khóc.

Chương 875: Lại đang khóc.

Editor: May

Say thật tốt, say liền không biết đau đớn, không cần đi làm, không cần mỗi ngày phát sầu vì sinh kế, cũng không cần đi phỏng đoán ý nghĩ của người khác, nhìn sắc mặt của người khác.

Tô Cửu Y nhỏ giọng nỉ non, trên mặt mang theo nụ cười, như một kẻ điên, khiến người ta không khỏi đau lòng.

Cô cười cười, ánh sáng trước mặt đã bị một bàn tay to khớp xương rõ ràng che đi, một cổ bóng đêm vô biên bao phủ xuống, cô bị ánh đèn chiếu xạ nóng rực ánh mắt, dường như là nhận được giúp được.

Thi Ngạo Tước đứng ở bên cạnh Tô Cửu Y, một tay che khuất ánh mắt của cô, một tay vòng ở eo thon của cô, giúp cô chống sức nặng toàn thân.

Lúc này anh mới phát hiện, khung xương cô rất nhẹ, bồng bềnh lắc lư như lụa bay phất phơ.

Tô Cửu Y còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy vừa rồi mình truy tìm chính là không trông thấy toàn bộ ánh sáng, toàn bộ thế giới lại chìm vào trong bóng tối.

Quanh thân tràn ngập một cổ mùi thơm ngát lạnh thấu xương, xen lẫn hương vị mùi thuốc lá, làm cho người ta có một loại cảm giác thoải mái. Cho dù là bóng đêm vô biên, cũng sẽ đặc biệt yên tâm.

Cô hút một ngụm khí lạnh, cả người tựa ở trên thân thể Thi Ngạo Tước, giống như một đứa bé xoay người ôm eo của anh, mặt chôn ở trong ngực của anh.

Sắc mặt Thi Ngạo Tước chìm lạnh nhìn cô, nói cho cùng anh lại có chút cảm giác ẩn giận, nếu như không phải mới vừa rồi anh tới đây, có phải bây giờ cô đang làm nũng ngay trong ngực đàn ông khác không?

Đàn ông nơi này, có ai không phải hát hoa ngắt cỏ ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài, nếu bộ dáng này của cô thật sự rơi vào trong tay người khác, hiện tại người đó đã sớm ăn xong lau sạch rồi.

Đầu người trong ngực đột nhiên không đứng yên, lắc lư đầu cọ tới cọ lui trong cổ anh, thở ra hơi thở làm cho anh khô nóng một trận.

Anh khẽ thở dài một hơi, tay lớn đè chặt cái đầu nhỏ lay động màu đen, lấy điện thoại ra ấn số điện thoại của Tống Trí Kha.

"Đợi tí nữa sai người đưa canh giải rượu đến phòng của tôi." Anh dặn dò đơn giản một câu.

Triệu Thư Nhã đang ba hoa chích chòe khen tặng con gái của mình ở trước mặt Tống Trí Kha, Tống Trí Kha nhàm chán đến cực điểm, nhưng lại không thể biểu hiện quá mức rõ ràng, chỉ có thể phụng bồi.

Cũng may cuộc điện thoại cứu mạng của Thi Ngạo Tước đến đúng lúc, cứu anh ta ra từ trong nước sôi lửa bỏng.

"Cậu uống say rồi? Không phải chứ!" Vẻ mặt Tống Trí Kha nghi ngờ hỏi, ở trong ấn tượng của anh ta, tửu lượng Thi Ngạo Tước rất tốt, vẫn chưa thấy anh uống say đến mức cần canh giải rượu.

"Đưa tới trong vòng năm phút." Thi Ngạo Tước vốn là tích chữ như vàng, lúc này càng không muốn giải thích, dứt khoát cúp điện thoại.

Tô Cửu Y giãy dụa ngồi thẳng lên, tránh ra từ trong ngực anh, cô híp mắt quan sát người trước mặt, phán đoán không ra thân phận của anh, chỉ cảm thấy anh giống như có ba cái đầu, rất thần kỳ.

"Sao anh lại có ba cái đầu?" Cô cười "Khanh khách", đôi mắt cong thành hình trăng khuyết đẹp mắt.

Thi Ngạo Tước nhíu nhíu mày, dứt khoát bồng cô lên, trực tiếp đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi đến hướng thang máy.

Tô Cửu Y chỉ cảm thấy hai chân rời khỏi mặt đất, vốn thân thể có chút lâng lâng, hiện tại càng giống là bay lên, cả người không tìm được trung tâm, sợ tới mức cô vội vã ôm chặt cổ Thi Ngạo Tước, hai cái chân dài thẳng tắp liên tục lắc lư, muốn giãy dụa.

Theo người ngoài, hai người giống như đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm.

Đi vào phòng Thi Ngạo Tước thường ở, vẻ mặt anh lạnh nhạt ném người trong ngực đến trên giường, trên bàn quả nhiên đã đặt một chén canh giải rượu, còn bốc hơi nóng màu trắng.

Thi Ngạo Tước ôm Tô Cửu Y đến trên giường, cúi đầu nhìn cô, anh cau mày, muốn đi ra ngoài gọi nhân viên phục vụ đến, nhưng ngay vào lúc anh chuẩn bị xoay người, phát hiện người phụ nữ này lại đang khóc.

Page 2
Chương 876: Thật sự là một phụ nữ kỳ quái.

Editor: May

Nước mắt chảy ra từ hốc mắt nhắm nhặt, cánh mũi tinh tế cũng trở nên đỏ bừng, hàng mi dày sáng lấp lạn, như là dính phấn kim cương.

Thật sự là phụ nữ kỳ quái

Thi Ngạo Tước ngồi xuống ở bên giường, cẩn thận quan sát Tô Cửu Y.

Tóc dài đen nhánh như thác nước trút xuống, càng nổi bật ở dưới ánh đèn màu ấm, lóe ra sáng bóng u lam giống như kim loại.

Khuôn mặt của cô vô cùng tinh tế, ôn nhu lành lạnh giống như đêm tháng tư, mang theo một cổ mị lực khó diễn tả bằng lời.

Anh bất giác bị dung mạo của cô hấp dẫn, cúi đầu hôn lên môi có chút lạnh buốt.

Ý thức Tô Cửu Y có chút mơ hồ, cô nghĩ tới rất nhiều chuyện làm cô đau khổ, xem ra rượu có thể làm cho người ta say sưa, cũng có thể khiến người ta nhớ lại.

Tay chân cô không có sức, cảm giác mình giống như đặt trong một mảnh biển chết, không có sức lực giãy dụa, cũng không có ai có thể kéo cô một phát.

Cô đắm chìm ở trong nước sâu không nổi lên bờ được, cảm giác sợ hãi làm cô theo bản năng khóc lên.

Lúc này một cổ xúc cảm mềm mại tiến gần sát cô, cô như là bắt được cọng rơm cứu mạng, liều mạng tới gần ....

Khi Tô Cửu Y tỉnh lại, cảm giác đầu còn có chút đau.

Nhìn gian phòng trang hoàng tinh tế lại lạ lẫm trước mắt, cô đột nhiên nhớ tới chuyện phát sinh lúc tối hôm qua, vội nhấc chăn mền lên kiểm tra bản thân.

Cũng may, lễ phục còn nhiều nếp nhăn mặc trên người, chỉ cởi bỏ giầy.

Cô nỗ lực tìm kiếm trí nhớ tối hôm qua, chỉ nhớ rõ ấn tượng cuối cùng của cô là đang ở toilet.

Lúc ấy nhìn thấy một người đàn ông, nhưng sau đó liền không có chút ấn tượng nào nữa.

Là ai đưa cô đến gian phòng này?

Cô không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội ngồi dậy từ trên giường.

Trên bàn đặt một bát canh giải rượu uống còn dư lại, chỉ là không có ấm áp như tối hôm qua.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Tô Cửu Y hoảng hồn, vội nhìn về phía cửa.

Là một nữ nhân viên phục vụ bưng khay thức ăn đi vào từ bên ngoài.

"Xin chào tiểu thư." Nhân viên phục vụ lễ phép chào hỏi Tô Cửu Y, sau đó đi đến bên cạnh bàn, đặt thức ăn trong khay lên đến trên bàn, nhân tiện bưng chén canh giải rượu uống còn dư đặt vào trong khay.

Lúc rời đi, nhân viên phục vụ giải thích nói: "Đây là bữa sáng chủ nhân của gian phòng này căn dặn khách sạn chúng tôi chuẩn bị cho cô, anh ta bảo tôi chuyển lời cho cô, lần sau đừng uống nữa nhiều rượu như vậy nữa."

Tô Cửu Y có chút sững sờ, vội hỏi một câu: "Chủ nhân của gian phòng là ai?"

"Anh ta nói không cần phải tiết lộ với cô, cho nên rất xin lỗi."

Tô Cửu Y có chút nghi hoặc, thật sự có người tốt bụng như vậy ư?

Bữa sáng nhân viên phục vụ đưa tới rất đơn giản, là bánh ngọt và sữa tươi.

Tô Cửu Y quả thật có chút đói, nhưng ăn không vô, vì vậy đi vào phòng tắm tắm rửa một phen.

Sau khi đi ra từ phòng tắm, cô bắt đầu quan sát gian phòng, rất rộng rãi, tiêu chuẩn phòng tổng thống, không phải nơi người bình thường có thể ở nổi.

Cô đi đến trước tủ quần áo, nhìn thử bên trong một chút, vốn cho rằng bên trong sẽ không có vật gì, không ngờ lại treo đầy quần áo, hơn nữa đều là quần dài tây trang và áo sơmi của đàn ông.

Cô cũng không biết nhãn hiệu của những quần áo này, nhưng nhìn từ chất liệu quần áo, nhất định giá trị xa xỉ. Lại nói, đây là một gian phòng được bao chuyên dụng, mà cũng không phải tất cả mọi người đều có thể vào ở.

Chỉ là trong phòng, thật không có một thứ nào có thể chứng minh thân phận chủ nhân nơi này.

Tô Cửu Y bật cười, không biết mình là vận khí tốt, hay là thật gặp được một người tốt, cho ở chỗ này cả đêm.

Ngay tại lúc cô đóng cửa tủ quần áo, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng.

.... ....

Page 3
Chương 877: Có phải là được bao nuôi không?

Editor: May

Bộ lễ phục trên người cô, nhất định phải trả về trước mười hai giờ tối!

Qua thời gian ước định, không chỉ sẽ thu thêm phí dùng, hơn nữa còn sẽ có phí vi phạm hợp đồng.

Nhưng hiện tại, trời đã sáng rồi...

Vẻ mặt Tô Cửu Y thất bại ngã xuống ở trên giường, bị sự thật đả kích thật sâu.

*

Trả lễ phục, lại nộp thêm nửa tiền mướn dùng, chuyện tình lễ phục mới xem như giải quyết xong.

Tô Cửu Y đứng ở đầu đường lo lắng chờ xe taxi, chạy về Ciaos thay ca với Thích Cảnh Nhân.

Lúc Thi Ngạo Tước lái xe chạy qua đầu đường, vừa vặn nhìn thấy Tô Cửu Y đứng ở ven đường đón xe, bộ dạng giống như đang rất vội.

Nghĩ đến chuyện lúc tối hôm qua, anh không khỏi nhíu nhíu mày.

Lúc ấy nếu như không phải vì một cuộc điện thoại của Tần Thiếu Bạch, anh suýt chút nữa lại muốn cô.

Cô không có phòng bị như vậy rất mê người, như chú mèo con vẫn luôn ôn nhu ngoan ngoãn, thuận theo mọi chuyện, trêu chọc lòng của anh.

Anh ngừng xe ở ven đường, tay dựa vào ở trên cửa kính xe, nhìn chăm chú vào người phụ nữ cách đó không xa.

Quần áo trên người Tô Lâu Y là T-shirt đơn giản, phía dưới mặc chính là một quần jean có chút cũ kỹ, trên chân là đôi giày đế bằng tầm thường.

Tóc được vén lên cao cao, mấy sợi tóc rũ xuống gò má, tăng thêm cho cô vài phần mỹ cảm.

Thi Ngạo Tước đột nhiên nhớ tới lúc tối hôm qua cô nói anh có "Ba cái đầu", bất giác cười ra tiếng.

Cuối cùng Tô Cửu Y cũng đón được xe, xe mới vừa dừng hẳn ở trước mặt cô, cô liền không thể chờ đợi được mở cửa xe chui vào.

Thi Ngạo Tước thu hồi biểu cảm trên mặt, lại đổi lại lạnh lùng ngày thường, sau khi nhìn Tô Cửu Y ngồi vào trong xe, mới nâng cửa sổ xe lên.

Đeo tai nghe bluetooth, bấm điện thoại của thư ký, sau khi nghe đối phương bảo hôm nay không công việc quan trọng gì, liền cất tai nghe, đuổi theo xe Tô Cửu Y ngồi.

Lúc trở lại Ciaos, cũng chưa có khách nào, Tô Cửu Y vội vả thẻ chứng minh công tác chạy vào.

Sau khi tiến vào, phát hiện Thích Cảnh Nhân đang nằm sấp ở trên quầy bar nghiêng đầu ngủ gà ngủ gật, một người đàn ông đang dựa ở đầu kia quầy bar, đang chống cánh tay nhìn cô ấy.

Ánh mắt của người đàn ông rất chuyên chú, khóe môi mang theo vài phần ý cười, giống như đang nhìn bảo vật gì đó, trong mắt đều là yêu thương cưng chìu.

Bạn trai?

Tô Cửu Y vừa nghĩ, vừa đắn đó mình có phải nên tránh đi một chút không.

Nhưng đúng lúc đó, người đàn ông đột nhiên nhìn sang hướng cô, hơi híp mắt đánh giá cô một phen, sau khi phát hiện thẻ làm việc trên tay cô, đổi thành nụ cười sảng lãng, ngay sau đó gật gật đầu với cô.

Tô Cửu Y nhìn anh ta một lát, cũng gật đầu với anh ta để bày tỏ đáp lại, sau đó liền xoay người đi vào phòng thay quần áo của nhân viên.

Trong phòng thay quần áo, mấy đồng nghiệp đang thảo luận tình huống bên ngoài.

"Các người nhìn thấy người đàn ông ở cùng Thích Cảnh Nhân không?"

"Thấy được, rất đẹp trai đó, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của anh ta giống như rất có tiền."

Một đồng nghiệp hạ thấp giọng nói, "Đồng hồ đeo trên cổ tay anh ta, tôi nhìn thấy từ trên tạp chí ngày hôm qua, số lượng có hạn toàn cầu chỉ bán mười chiếc, mắc đến hù chết người."

"Có phải Thích Cảnh Nhân là được bao nuôi không?" Đồng nghiệp khác nói tiếp, "Các người nhìn cô ta, bộ dạng xinh đẹp, lại điều chế rượu tốt như vậy, nếu tôi là công tử giàu có, khẳng định không đành lòng để cô ta chịu khổ ở trong này."

Các đồng nghiệp bàn luận ồn ào, Tô Cửu Y chỉ cười cười khách sáo, liền đi qua từ bên người các cô.

Trong hoàn cảnh công việc xã hội thượng lưu này, rất nhiều người đều khát vọng có một ngày có thể gả vào giàu có, nhưng sự thật lại sẽ hung hăng quất cho bọn họ một cái tát.

Page 4
Chương 878: Đổi công việc đi.

Editor: May

Trên thế giới này, vốn không tồn tại chuyện xưa cô bé lọ lem, chỉ có tự mình cố gắng trở nên ưu tú, mới không thành trò cười cho người khác.

Sống trong nhà họ Tô bao nhiêu năm qua, đạo lý này, Tô Cửu Y hiểu rõ hơn hết.

Cô cười cười tự giễu, đeo khẩu trang sạch, cầm dụng cụ quét dọn vệ sinh hành lang bên ngoài.

Đúng lúc đó, chỗ góc cua bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân, từ xa tới gần.

Tô Cửu Y nghe tiếng, nghi ngờ nhìn sang bên kia, cau mày quan sát người tới.

Thi Ngạo Tước đứng cách chỗ cô không xa, mặc áo sơ mi trắng quần tây dài màu đen, dáng người cao gầy, hai đầu lông mày mang theo vài phần kiêu ngạo không kiềm chế được, dưới lông mày là đôi mắt lành lạnh, đang chuyên chú nhìn cô chằm chằm.

Là người đàn ông đó.

Tô Cửu Y liếc nhìn liền nhận ra người đàn ông trước mặt, ngày đó quản lý gọi điện thoại dò hỏi chuyện cô vào nhầm phòng của khách, bảo cô cho ra một lý do.

Cô chỉ là cảm thấy buồn cười, cô cũng là người bị hại, tại sao muốn cô chịu trách nhiệm chuyện này, cô đến người đàn ông này cũng không nhận ra, còn thất thân với anh ta, cô tìm ai để đòi lý do?

Từ nhỏ cô ghét nhất loại người ỷ thế hiếp người này, thật sự ghét đến cực điểm.

"Có chuyện gì sao tiên sinh." Cô lạnh nhạt mở miệng, giống như cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua người trước mặt.

Thi Ngạo Tước đối diện với tầm mắt của cô, thấy được không cam lòng và giãy dụa từ ở trong mắt cô, thấy được kiêu ngạo và quật cường không có được ở bạn cùng lứa.

Cô bây giờ, hoàn toàn không ôn nhu ngoan ngoãn giống như tối hôm qua, lạnh như băng giống như sáng sớm hôm đó, dâng lên toàn bộ phòng bị, khiến toàn thân đều là gai, khiến người ta khó có thể tới gần.

Anh mím môi không nói gì, cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy.

Tô Cửu Y cảm thấy anh rất là khó hiểu, vì vậy không có ý định để ý tới, cúi người nhấc thùng nước đặt ở bên cạnh chân muốn bỏ đi, Thi Ngạo Tước đột nhiên vươn tay chống đỡ mặt tường bên cạnh, ngăn cản đường đi của cô.

Trên người của anh mang theo một cổ khí tràng rất lớn, khiến người ta có cảm giác bị áp bức đến ngạt thở.

"Xin hỏi ngài có chuyện gì sao?" Tô Cửu Y kềm chế lửa giận trong lòng, giọng điệu trở nên đông cứng lại.

Cô mới không rảnh chơi trò chơi lãng tử tình trường với anh ta, cô bề bộn nhiều việc, còn có rất nhiều công việc chờ cô làm, không giống những thứ giàu có này, vài phút liền xài mấy trăm vạn, thời gian còn lại đều ăn chơi đàng điếm.

"Đổi công việc đi." Cuối cùng anh mở miệng, tuy rằng vẫn là ngữ điệu sâu lắng lạnh lẽo trước sau như một, nhưng lần này lại thêm vài phần ôn hòa.

Tô Cửu Y khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt đen thẳm của người đàn ông sâu thăm thẳm như hồ nước, hiện ra gợn sóng rất nhỏ.

Bầu không khí đột nhiên trở nên hơi lúng túng, cô không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của anh, mà anh cũng không có ý muốn giải thích, mặc cho thời gian trôi qua từng phút từng giây.

"Cửu Y?"

Đúng lúc đó, sau lưng truyền đến một tiếng hô, phá vỡ không khí lúc này.

Tô Cửu Y nghe tiếng, nhìn nơi phát ra âm thanh, phát hiện Thích Cảnh Nhân đang đứng ở một ngã rẽ, lười biếng ngáp dài.

Thi Ngạo Tước cảm thấy Thích Cảnh Nhân đến vô cùng không đúng lúc, mà Tô Cửu Y lại thở phào một hơi, thầm nghĩ cuối cùng cũng phá vỡ hiện trường lúng túng này.

Vẻ mặt cô lạnh nhạt, sau khi nói một câu xin lỗi với Thi Ngạo Tước, liền trực tiếp vòng qua một bên khác từ bên cạnh anh.

Cô đi rất nhanh, lúc lướt qua Thi Ngạo Tước, anh còn có thể ngửi được mùi thơm trên tóc cô.

Như là một loại độc dược, trí mạng mà hấp dẫn.

"Cái kia, có phải tớ quấy rầy rồi đúng không?"

Phát hiện bầu không khí có gì đó không đúng, Thích Cảnh Nhân cảm thấy sự xuất hiện của mình quá mức đột ngột.

Page 5
Chương 879: Có phải là đi ra ngoài bán thân không?

Editor: May

Thật ra cô vừa tỉnh ngủ liền định đi toilet, vừa vặn đi qua nơi này, nhìn thấy Tô Cửu Y, không có nghĩ quá nhiều đã gọi tên của cô ấy, sau đó mới sực tỉnh phát hiện còn có một người khác tồn tại.

Cắt đứt người khác nói chuyện, cũng không phải một chuyện lễ phép.

Tô Cửu Y đi tới trước mặt Thích Cảnh Nhân, lộ ra một nụ cười yên tâm với cô ấy: "Không có gì, đúng lúc tớ không muốn nói chuyện với anh ta."

"Cậu quen Thi Ngạo Tước?" Thích Cảnh Nhân tò mò hỏi.

Thi Ngạo Tước?

Mặt mũi Tô Cửu Y tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía cô ấy: "Làm sao cậu biết tên của anh ta?"

"Anh ta là ông trùm giấu mặt của Ciaos." Thích Cảnh Nhân trả lời thành thật, "Có lúc sẽ đến bên này tuần tra công việc."

Ông chủ Ciaos?

Tô Cửu Y hơi kinh ngạc, suýt chút trơn tay ném thùng nước trên tay đi.

Nghĩ đến buổi sáng hôm đó lúc cô rời khỏi phòng của anh ta còn nói, đồng phục làm việc trên người cô không phải của anh ta, cho nên mình không có cầm một phân tiền của anh ta, hiện tại xem ra thật sự là hoang đường.

Đừng nói đồng phục, đến cả nơi dưới chân cô đứng, cũng thuộc về anh ta, còn có dụng cụ cô cầm trên tay, tiền lương liều mạng kiếm, toàn bộ đều thuộc về anh ta.

Đây thật sự quá đáng sợ rồi.

Tại sao cô phải nhấc lên liên quan với một nhân vật khét tiếng như vậy....

"Cửu Y?"

Thích Cảnh Nhân đưa tay quơ quơ ở trước mắt cô, Tô Cửu Y lập tức hồi thần, "Tớ không quen anh ta, chỉ là vừa rồi vệ sinh bất cẩn đụng vào anh ta, mới vừa xin lỗi anh ta thì cậu liền tới rồi."

Thích Cảnh Nhân không nói gì, cũng không ôm quá nhiều hứng thú với chuyện hai người có quen biết hay không, sau khi giao ca với Tô Cửu Y , liền rời khỏi Ciaos.

*

Tiệc đính hôn của Tô Man Ngưng kết thúc qua đi, các bạn bè với cô cùng ở trong phòng xem ảnh chụp tối hôm qua.

"Tống Trí Kha thật rất đẹp trai đó." Một người bạn trong đó nói, "Đẹp hơn trong hình nhiều, Man Ngưng cậu đúng thật là rất có phúc khí."

Tô Man Ngưng cười thẹn thùng một chút, cúi đầu nhìn về phía nhẫn kim cương đính hôn của mình.

Thật ra ngày hôm qua cũng là lần đầu tiên cô chính thức gặp mặt Tống Trí Kha, dùng bốn chữ ôn nhu hòa nhã để hình dung anh, quả thật rất thích hợp.

Từ đầu tới cuối tiệc đính hôn, trên mặt anh đều treo nụ cười vừa phải, khiêm tốn như ngọc.

Chỉ là, giữa cô và anh ít có trao đổi, tuy rằng có lúc anh cũng sẽ ôm cô, giả bộ một chút thân mật ở trước mặt người khác, khiến cha mẹ hai bên cao hứng một chút, nhưng trên thực tế hai bên lại vô cùng khách sáo lạnh nhạt.

Tô Man Ngưng còn nhớ lúc tối hôm qua anh tiến đến ở bên tai của cô nói: "Có lúc yêu cầu đối đãi cha mẹ không cần quá nghiêm túc, trước thuận theo, qua một thời gian ngắn, tôi sẽ tìm cơ hội hủy bỏ hôn ước này, cô không cần lo lắng."

Nếu anh không muốn tiếp tục phát triển, vậy cô cũng không cần thiết phải phí tâm tư muốn bồi dưỡng tình cảm với anh.

"Đúng rồi, tại sao ngày hôm qua không có trông thấy Tô Cửu Y?"

Tô Man Ngưng cũng rất kỳ quái, ngày hôm qua rõ ràng trên sách đánh dấu có tên Tô Cửu Y, hơn nữa cũng là nét chữ của chị ấy, nhưng từ đầu tới cuối cô đều không có nhìn thấy bóng dáng của chị ấy đâu.

"Ngày hôm qua tôi có trông thấy cô ta." Có một người bạn ra vẻ thần bí nói, "Tôi ở bên ngoài toilet trông thấy cô ta cùng một người đàn ông rất thân mật đứng bên nhau, dáng dấp người đàn ông đó cũng rất đẹp trai, hơn nữa một thân tây trang hàng hiệu. Trên tay đeo đồng hồ hơn mấy vạn đấy."

"Có đẹp trai hơn Tống Trí Kha không?"

"Ừm .... Không phải cùng một loại phong cách." Người nọ nâng cằm lên nghĩ một lát, "Khí tràng người đàn ông đó đặc biệt mạnh mẽ, nói không chừng là một nhân vật khét tiếng nào đó."

"Chỉ dựa vào Tô Cửu Y, nhân vật khét tiếng nào sẽ coi trọng cô ta? Có phải là, thật sự đi ra ngoài bán thân ...."

Mấy người nghị luận ồn ào, Tô Man Ngưng cắn môi dưới, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Page 6
Chương 880: Cậu vào phòng quan sát làm gì?

Editor: May

Bỏ tất cả đồ ở sân sau, chờ xe rác đến thu, Tô Cửu Y liếc nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối, còn nửa tiếng sẽ đến lúc thay ca.

Cô ngồi xuống trên ghế xích đu ở sân sau, nâng cằm lên nghĩ sự tình.

Vừa rồi lúc quét dọn phòng VIP, trí nhớ tối hôm đó lại nổi lên trong lòng, cô cẩn thận nghĩ lại một chút tất cả chi tiết ngày đó.

Cô uống say, quản lý sai cô đưa rượu đỏ, nhưng cũng không có nói là nhãn hiệu gì, cô cầm tùy tiện một chai sau đó đưa đi, sau khi đi vào, ngửi thấy được luồng mùi thơm gay mũi.

Khi đó mùi thơm đã rất đậm đặc, chỉ là trong phòng cũng không có chỗ nào không đúng.

Nghĩ như vậy cũng không đúng, cô vốn đứng có chút không vững, làm sao có thể sẽ chú ý đến tình huống chung quanh chứ?

Nhưng tại sao cửa lại mở ra? Chẳng lẽ nói trước đó có người đi vào, chỉ là người đàn ông đó không biết? Nhưng nhìn bộ dạng anh ta có vẻ rất thông minh, sẽ không thể nào không phát hiện ra được.

Nguyên một đám vấn đề dâng lên trong lòng của cô, nhưng từ nhỏ cô đã không có khiếu tính kế, không giải quyết được loại vấn đề cạm bẫy không ngừng này.

"Cửu Y!" Thích Cảnh Nhân đứng ở phía sau gọi cô.

"Cậu đến đây lúc nào?" Cô thu hồi suy nghĩ, cười nhìn người đứng ở phía sau.

"Vừa mới đến, thấy bộ dạng cậu một mình thất thần với cái thùng rác." Thích Cảnh Nhân liếc thùng rác một cái, "Làm sao vậy, trong thùng rác có vấn đề gì à?"

"Trong thùng rác không có vấn đề gì, nhưng có một vấn đề về phương diện khác cần cậu tới giải đáp."

"Ừ, nói nghe một chút."

"Thẻ mở phòng VIP của Ciaos chúng ta do ai bảo quản?" Tô Cửu Y hỏi.

Thích Cảnh Nhân suy nghĩ một lúc, nói: "Bản thân chủ phòng, quản lý, sau đó chính là chị An."

An là chủ quản bộ phận vệ sinh, ngày thường phụ trách an bài nhân viên quét dọn vệ sinh.

Tô Cửu Y suy tư một hồi, cảm thấy chị An này rất khả nghi, bởi vì bình thường buổi tối chị ta rất thích mặc quần áo hở hang uống rượu với những ông chủ kia, ra vẻ dáng điệu siểm nịnh.

Thi Ngạo Tước nói với cô những lời "Muốn lên giường anh" "Muốn tiền anh", đặt ở trên người chị An, mới gọi là thích hợp.

Tô Cửu Y hạ giọng hỏi ở bên tai Thích Cảnh Nhân: "Vậy chị An, bình thường có bộ dáng gì khi ở trước mặt Thi Ngạo Tước?"

Giọng nói Thích Cảnh Nhân không cao không thấp: "Chính là một bộ dáng lấy lòng, giống như lúc chị ta ở trước mặt những ông chủ kia, chỉ có điều chị ta ngược lại không có lá gan đi tiếp cận Ngạo Tước, chứ đừng nói chi là uống rượu với anh ta linh tinh."

Tuy rằng chị An thích lấy lòng nịnh bợ ông chủ, nhưng sẽ không có lá gan động tay động chân ở trong phòng của ông chủ đâu, chuyện đêm đó, rốt cuộc có liên quan đến chị ta hay không?

Cô nên lấy cái gì để chứng minh mình là trong sạch đây.

Ngay tại lúc cô khổ não không thôi bởi vì chuyện này, vật thể trên cây cột bên cạnh thu hút sự chú ý của cô.

Camera giám sát!

Đúng vậy, có camera giám sát, nếu như xem camera giám sát liền có thể biết rốt cuộc là ai từng đi vào phòng của Thi Ngạo Tước rồi!

Tô Cửu Y vốn có chút sầu lo không ngừng, nhưng đột nhiên lại có nụ cười, khiến Thích Cảnh Nhân ở ngay bên cạnh nhìn thấy liền như lọt vào trong sương mù, nghiêng đầu không hiểu nhìn cô.

"Cảnh Nhân, cậu biết làm sao để vào được phòng quan sát không?" Tô Cửu Y liền vội hỏi cô ấy.

"Cậu vào phòng quan sát làm gì?"

"Có một chuyện rất quan trọng, cần xem băng ghi hình để xác định một chút, cậu có thể giúp tớ không?" Tô Cửu Y cảm giác chân tướng đang ở trước mắt, nhưng không có năng lực đi bắt lấy.

Thích Cảnh Nhân suy tính một chút, cũng không có hỏi nhiều liền đáp ứng, "Được, cậu đi theo tớ."

Nguồn: thichdoctruyen.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro