Chương 891-900

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 891: Hôm nay hăng hái của Tước thiếu không tệ.

Chương 891: Hôm nay hăng hái của Tước thiếu không tệ.

Editor: May

Tống Trí Kha cười cười ôn hòa, thật cũng không từ chối.

Hai người một đường không nói gì đi từ vườn hoa nhà họ Tô tới cửa, bảo an ở cửa vẫn đang giữ vững cương vị, Tống Trí Kha và Tô Man Ngưng không có chung chủ đề, vì vậy tán gẫu vài câu "Hôm nay sao rất sáng" linh tinh.

Hai người mới đi ra, liền nhìn thấy một chiếc xe con đang chậm rãi lái tới bên này

Dùng giao tình của Tống Trí Kha và Thi Ngạo Tước, liếc nhìn liền nhận ra xe anh ngồi cũng không kỳ lạ, khi Tống Trí Kha thấy được một cô gái ngồi trên xe, khó tránh khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

Ngọn đèn rất mãnh liệt, đến khi xe đến gần rồi, Tô Man Ngưng mới thấy rõ người trong xe.

"Chị?" Khi cô ta nhìn thấy Tô Cửu Y ngồi ghế kế bên tài xế, không khỏi kinh ngạc.

Ngọn đèn quá mờ, cô ta không thấy rõ bộ dạng người đàn ông đó, chỉ cảm thấy  đường cong khuôn mặt anh ta đẹp trai mà cao quý, dáng người thon dài.

Chẳng lẽ, anh ta chính là người đàn ông mà bạn cô ta nói?

Tô Cửu Y quay đầu nói tiếng cám ơn với Thi Ngạo Tước, liền cỡi giây nịt an toàn ra xuống xe, không ngờ cô vừa xuống, Thi Ngạo Tước cũng mở cửa xe.

"Hôm nay hăng hái của Tước thiếu không tệ." Tống Trí Kha cười đi lên trước, tựa ở trên xe anh, khoanh hai tay rất hứng thú nhìn anh.

"Hăng hái của chú cũng không kém." Thi Ngạo Tước lạnh nhạt lướt mắt nhìn anh ta, "Nửa đêm gặp mặt vợ yêu."

Nhìn hai đấng mày râu nhạo báng đối phương, Tô Cửu Y đột nhiên cảm thấy rất là bối rối.

"Chị?"

Là Tô Man Ngưng mở miệng phá vỡ cục diện này, cô không hiểu nhìn Tô Cửu Y, nhìn bộ dáng là muốn hỏi chút gì đó.

Tô Cửu Y ừ một tiếng, cũng không có lời nói dư thừa.

Thi Ngạo Tước nghiêng mắt liếc nhìn Tô Cửu Y, trước đó ngược lại nghe nói nhà họ Tô có hai đứa con gái, nhưng cơ bản tham dự buổi tiệc đều là cô gái nhỏ, tuy rằng trước đó Tần Thiếu Bạch từng nhắc qua bộ dáng con gái lớn nhà họ Tô rất xinh đẹp, nhưng anh không có hứng thú gì với loại chuyện này, cho nên cũng không có chú ý qua.

Không ngờ, cô gái nhỏ này chính là đại tiểu thư nhà họ Tô, Tô Cửu Y.

"Sáng mai tôi sẽ sai người đến đón cô." Thi Ngạo Tước mở miệng, giọng nói không cao không thấp, lại mang theo mười phần sức uy hiếp.

Tô Cửu Y gật gật đầu, xem như đáp lại anh.

Tống Trí Kha bên cạnh dùng cùi chỏ đụng đến cánh tay Thi Ngạo Tước, khẽ giọng nói: "Dặn dò thật kỹ." Sau đó phất phất tay với Tô Man Ngưng.

Tô Man Ngưng cũng khách khí phất phất tay với anh, "Ngủ ngon."

Tống Trí Kha vốn muốn lái xe của mình về nhà, nhưng Thi Ngạo Tước trực tiếp kéo  lên xe của anh, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của anh, chỉ sợ đã xảy ra chuyện gì, Tống Trí Kha cũng liền thôi, gọi điện thoại sai người ta lái xe.

"Làm sao vậy, công ty anh muốn đóng cửa rồi?" Tống Trí Kha cười đến vẻ mặt vô hại.

"Trước đó không tìm được hàng." Sắc mặt Thi Ngạo Tước bình tĩnh nhìn về phía trước, khung xe trên cao, tốc độ đang tăng nhanh từng điểm.

"Không tìm được? Là không điều tra được thân phận chặt đường hàng ư?" Tống Trí Kha thu hồi vẻ mặt vui đùa.

Chuyện hàng hóa bị cắt đứt, anh từng nghe Tần Thiếu Bạch nhắc qua, chỉ là Tần Thiếu Bạch luôn là một bộ dạng cà lơ phất phơ, khiến anh ta không có ý thức được tính nghiêm túc của chuyện này.

Cộng thêm, gần đây anh ta vẫn luôn ứng phó tiệc đính hôn lão già bố trí, không có thời gian ở cùng bọn họ.

Thi Ngạo Tước gật đầu, nhân tiện nói cho anh ta tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay.

"Tra ra cái gì không?"

"Vẫn chưa có, hơn nữa nhìn theo tình huống trước mắt, vẫn không thể xác định rốt cuộc hai chuyện có liên quan hay không."

Tống Trí Kha trầm tư nói: "Ngày mai tôi tra chuyện giám sát thay anh."

Page 2 of 37
Chương 892: Tiệc đính hôn ngày hôm qua chị đã đi đâu?

Editor: May

Lúc đại học anh đã xâm nhập hệ thống nội bộ bên trong một xí nghiệp đầu rồng, may mà lúc ấy chỉ là hứng chơi đùa nổi lên, cũng không có động tác kế tiếp, nếu như tùy tiện sửa mấy con số nghiệp vụ, sợ rằng ngày hôm sau cả thị trường chứng khoán đều sẽ rung chuyển.

Thi Ngạo Tước ung dung thản nhiên "Ừ" một tiếng.

Tô Cửu Y và Tô Man Ngưng cùng đi vào cửa chính nhà họ Tô, Tô Man Ngưng lặng lẽ nhìn cô vài lần, đại khái là muốn hỏi cô gì đó.

Tình cảm hai chị em không nóng không lạnh, ngày thường Tô Cửu Y ở nhà cũng không phải là rất thích nói chuyện, cho nên hai người bọn họ trao đổi cũng rất ít, về phần tình cảm, còn không sâu bằng bạn bè.

"Chị, người mới vừa rồi đó là bạn của chị à?" Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Tô Man Ngưng vẫn là hỏi ra miệng.

"Đồng nghiệp." Tô Cửu Y trả lời ngắn gọn.

Ông chủ hẳn là cũng có thể được coi là một loại đồng nghiệp đi.

"Chị làm công việc gì, đồng nghiệp lại có tiền như vậy?" Giống như là muốn giảm bớt một chút ngột ngạt trong không khí, Tô Man Ngưng cười thân mật, trong một đôi mắt đen nhánh lóe ra ánh sáng.

Công việc gì? Tô Cửu Y cười cười tự giễu, cô nên nói người vệ sinh hay là tiểu thư bồi rượu.

Hai người đều không phải là nghề nghiệp vẻ vang gì.

Tô Cửu Y trầm mặc, dường như cũng định không trả lời vấn đề này.

Thấy cô không có nói chuyện phiếm, hào hứng, Tô Man Ngưng liền biết điều không có hỏi thêm nữa, lúc này người giúp việc vừa đi tới, phá vỡ ngượng ngùng giữa hai người.

"Đại tiểu thư, lão gia tìm cô."

Kể từ sau khi mẹ chết đi, Tô Cửu Y và Tô Trấn Hùng gần như không có trao đổi gì.

Còn nhớ rõ năm đó cô bảy tuổi đánh nhau với bạn học nam trong trường học, nguyên nhân gây ra là bạn nam đó nói cô có mẹ sinh không có cha nuôi, lúc ấy trong cơn tức giận, cô nện một đấm đến tên mũi bạn nam kia, khiến máu mũi cậu ta chảy đầy đất.

Khi đó lần đầu tiên Tô Trấn Hùng đi trường học của Tô Cửu Y, ông trả tiền thuốc men giúp bạn nam kia, trấn an cảm xúc phụ huynh đối phương.

Tô Cửu Y ở ngay bên cạnh lẳng lặng nhìn, không chịu thua, cũng không chịu nhận thua, thế cho nên cuối cùng, phụ huynh đối phương lần nữa mắng cô không có giáo dục.

Đến hiện tại, Tô Cửu Y vẫn nhớ khi đó Tô Trấn Hùng thấy ánh mắt của cô, ghét bỏ giống như là đang thấy con mèo lưu lạc trong đống rác.

Từ sau khi đó, cô biến thành cổ quái, không muốn tiếp cận người khác, cũng không cho phép người khác tiếp cận.

Cha, trên đời này là thân nhân duy nhất của cô, cũng thành con số trống rỗng.

Cho nên nói tình cảm của Tô Cửu Y và Tô Trấn Hùng, cũng là vô cùng nhạt.

Lúc vào phòng sách, Tô Cửu Y trước sau như một không có gõ cửa, cô lẳng lặng đứng ở trước bàn, nhìn người cha đang đang hút thuốc lá ở trước mặt, khói mù lượn lờ che phủ nét mặt của anh.

"Ngày hôm qua tiệc đính hôn con đi đâu vậy?" Tô Trấn Hùng ho khan vài tiếng, dập tắt điếu thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Cửu Y.

"Ở khách sạn." Cô trả lời ngắn gọn.

"Gần đây đều đang bận rộn chuyện gì?"

"Làm việc."

Ánh mắt của cô liếc nhìn phương án thiết kế trên bàn sách, bên kí tên A là nhà họ họ Tống, thầm nghĩ cuộc hôn nhân này quả nhiên là có liên quan với công việc.

Từ sau khi mẹ chết đi, tất cả chuyện Tô Trấn Hùng làm đều là vì công việc, hiện tại đến ngay cả con gái của mình cũng là lợi thế công việc.

Thật sự là đáng sợ.

"Con cho rằng ta không biết con đi làm ở Ciaos?" Giọng nói Tô Trấn Hùng nghiêm khắc thêm vài phần.

"Ừ."

Bộ dáng hờ hững của Tô Cửu Y khiến Tô Trấn Hùng có chút tức giận, ông đột nhiên vỗ bàn một cái, mặt tức đến đỏ bừng, lại bắt đầu ho sặc sụa lên.

"Con đã trưởng thành, làm ở đâu là tự do của con, huống chi  từ nhỏ ba cũng chưa từng quan tâm chuyện của con, hiện tại cần gì phải hỏi đến, " Giọng điệu Tô Cửu Y nghĩa chính nghiêm từ, "Xin lỗi con mệt rồi, ba cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi."

Page 3 of 37
Chương 893: Tin nhắn này, chắc hẳn là anh gởi tới rồi?

Editor: May

Nói xong cô cũng không quay đầu lại đi tới cửa, sau khi dùng sức kéo mở cửa phòng ra, phát hiện Triệu Thư Nhã đang đứng ở ngoài cửa, thân thể dán sát cửa ra vào, nghiễm nhiên là bộ dáng nghe lén, sau khi nhìn thấy cô xuất hiện liền bị dọa hết hồn, đứng thẳng lên sắc mặt lúng túng sửa sang lại quần áo.

Tô Cửu Y nhếch nhếch môi, không nói một lời bước ra cửa phòng.

Triệu Thư Nhã cất bước đi vào, hạ giọng hỏi Tô Trấn Hùng: "Ciaos là hộp đêm kinh doanh dành cho nhân vật nổi tiếng ra vào ư?"

Tô Trấn Hùng lại đốt một điếu thuốc, rên rỉ ra tiếng.

"Con bé đó sẽ không thật đi bán thân chứ?" Triệu Thư Nhã lắc lắc đầu, "Cũng coi như không phí bộ dáng xinh đẹp của nó."

Tô Trấn Hùng nghe tiếng, lườm bà ta một cái, Triệu Thư Nhã sợ tới mức nhún nhún vai, không dám nói nữa.

Tô Cửu Y trở lại gian phòng, ném túi xách của mình qua một bên, tắt đèn liền nằm đến trên giường.

Chuyện đã xảy ra hôm nay cô chưa bao giờ trải qua, tuy rằng bị sợ hãi, nhưng xem như nhận thức được người đàn ông đó thêm lần nữa, nói ra cũng không tính là xấu.

Cô còn nhớ rõ ràng bộ dáng chẳng thèm ngó tới vào buổi sáng ngày hôm đó, thật sự rất không thích!

Nhưng hôm nay anh, tuy rằng vẫn cao lạnh không ai bì nổi, nhưng ít nhất thấy được nụ cười của anh.

Không ngờ người cao cao tại thượng như vậy, lại còn sẽ đi ăn một bát mỳ bình thường như thế.

Nhưng nơi đó quả thật mùi vị không tệ, còn ăn ngon hơn tất cả những nơi hạng sang cô từng ăn.

Đúng rồi ....

Công việc theo lời của anh, đến tột cùng là dạng gì chứ?

Tô Cửu Y nghĩ như vậy, rất nhanh liền cảm thấy mệt nhọc, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.

Buổi sáng lúc thức dậy, Tô Cửu Y mới phát hiện lúc tối hôm qua mình không có thay quần áo liền ngủ mất, trước hết đi phòng tắm tắm rửa một cái, thay đổi một thân quần áo sạch sẽ.

Đơn giản dọn dẹp một phen xong, cô lấy điện thoại di động ra xem xét, lúc này mới phát hiện điện thoại hết pin tự động tắt máy rồi.

Tìm đến máy sạc bổ sung diện cho máy, đợi đến lúc lượng điện đủ liền khởi động máy, đồng thời đi vào hơn mười tin nhắn, tất cả đều đến từ Thích Cảnh Nhân.

----- Cậu thế nào rồi?

----- Sao điện thoại lại tắt máy?

----- Cũng không xem tin nhắn?

----- Nghe nói cậu và Thi Ngạo Tước cùng ngồi xe đi ra ngoài?

----- Về nhà chưa?

----- Nếu như còn sợ hãi, ngày mai đừng đi làm nữa.

----- Ngủ sớm một chút, nhớ kéo kín rèm cửa sổ.

Cô xem từng cái, trái tim tràn đầy cảm động.

Lật đến trên cùng, có một tin nhắn đến từ một mã số xa lạ, thời gian là năm phút trước, cô nghi ngờ mở ra.

----- Người đã dưới lầu, sau khi sửa soạn xong thì xuống ngay.

Tô Cửu Y cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm tin nhắn một hồi, cô mới nhớ tới, lúc tối hôm qua Thi Ngạo Tước từng nói buổi sáng hôm nay sẽ cho người tới đón cô, đi đổi công việc.

Cái tin nhắn này, chắc hẳn là anh gởi tới rồi?

Tô Cửu Y vừa nghĩ như vậy, vừa nhanh chóng bỏ di động vào trong túi xách, sau đó đi xuống lầu.

Thảm thực vật trong vườn hoa nhà họ Tô rất nhiều, ngày thường người giúp việc chuyên chăm sóc hoa cỏ cũng rất tận tâm tận lực, lúc vừa rời giường đi làm, trong vườn đã tưới đầy giọt nước, một mảnh ươn ướt, xen lẫn hương thơm bùn đất, thấm vào ruột gan.

Tô Cửu Y vừa hát, vừa bước đi về phía cửa chính, hù sợ người giúp việc đang vội vàng làm cỏ chung quanh.

Ngày thường đại tiểu thư không phải khuôn mặt lạnh thì chính là nhíu nhíu mày, mọi người đều biết cô cũng không phải là người thích ca hát, nhưng hôm nay tâm tình của cô lại cực kỳ tốt, thật sự là kỳ quái.

Thật ra Tô Cửu Y cũng không biết tại sao lại vui vẻ như vậy, rõ ràng ngày hôm qua còn trải qua một màn run sợ trong lòng, nhưng hôm nay lại cảm thấy giống như cuộc sống cũng không có âm u như cô tưởng tượng.

Page 4 of 37
Chương 894: Bắt được dê con.

Editor: May

Dù sao đều sẽ trôi qua một ngày, không bằng cười để đối mặt.

Ngoài cửa cách đó không xa, quả nhiên có mấy người đàn ông mặc đồ đen, bọn họ đeo mắt kính, bên tai còn gắn tai nghe và microphone.

"Xin hỏi là Tô Cửu Y tiểu thư sao?" Nhìn Tô Cửu Y đi về phía bọn họ, một người áo đen dẫn đầu ga lăng cúi đầu dò hỏi.

Tô Cửu Y bị trận thế trước mắt hù dọa, sững sờ trong chốc lát mới nhớ tới gật đầu.

"Tốt." Nói xong, người áo đen liền mở cửa xe, "Tô tiểu thư mời lên xe, ông chủ đang đợi cô."

Tuy rằng Tô Cửu Y thấy qua không ít chuyện buôn bán kinh doanh, nhưng loại chuyện này vẫn là lần đầu tiên xảy ra ở trên người cô, cách ăn mặc của những người áo đen kia nhìn có vẻ không hề giống người tốt lành gì, sợ rằng đứng ở trên đường cái cũng sẽ dọa hỏng bạn nhỏ qua lại.

"Cái kia ...."

Phải lên xe ư?

Lúc Tô Cửu Y khẩn trương sẽ theo thói quen dùng ngón tay cuốn tóc của mình, sau đó tìm kiếm ở trong đầu tin tức nên làm gì bây giờ.

Ngay lúc cô do dự có nên lên xe hay không, điện thoại trong túi xách liền vang lên.

Cô lấy điện thoại di động ra xem xét, là dãy số vừa gửi tin nhắn cho cô, trước khi ra cửa, cô ghi chú cho anh là  [ Boss].

"Alo." Tô Cửu Y vội nhận điện thoại.

"Nhìn thấy người chưa?" Ống nghe bên kia rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói chìm lạnh của Thi Ngạo Tước.

"Ừ." Cô trả lời, "Nhưng trận thế này, có chút dọa người."

Bên kia trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Cô đưa di động cho một người trong bọn họ."

Tô Cửu Y vội nghe theo.

Người áo đen dẫn đầu nhận lấy điện thoại, sau khi nghe xong căn dặn của đối phương, lại dùng hai tay dâng điện thoại trả lại cho Tô Cửu Y, sau đó anh ta ra dấu tay, toàn bộ mấy người áo đen còn lại biến mất không thấy nữa.

Vẻ mặt Tô Cửu Y kinh ngạc, cái này cũng quá lợi hại rồi...

"Tô tiểu thư, mời lên xe." Người áo đen lại cúi người lần nữa, cung kính mở miệng.

Trải qua xác thực chắc chắn của Thi Ngạo Tước, vậy hẳn là không cần lo lắng là người xấu rồi.

Trong lòng Tô Cửu Y vẫn còn sợ hãi gật đầu, nói "Cảm ơn" .

Thi Ngạo Tước ngồi trên ghế sofa để điện thoại xuống, sắc mặt bình tĩnh.

Tống Trí Kha bật máy vi tính lên, vẻ mặt lười nhác ngáp, nhìn về phía Thi Ngạo Tước: "Ai vậy?"

"Dê con vừa bắt được." Anh trả lời.

Xe lái một đường ổn định đến nhà họ Thi, trong lúc ngồi trong xe, Tô Cửu Y vẫn luôn bảo trì một tư thế không dám lộn xộn, cô ngồi một mình ở chỗ ngồi phía sau, vừa rồi người áo đen ngồi ở phía trước tay lái phụ.

Trong lúc đó cô có len lén quan sát qua người áo đen, toàn bộ hành trình anh ta vẫn luôn kéo căng mặt, vẻ mặt lạnh băng băng khiến cô nghĩ tới mặt than của Thi Ngạo Tước.

Hóa ra là có ông chủ thế nào liền có cấp dưới thế đó.

Khi xe lái vào cửa chính nhà họ Thi, cô mới cảm thấy kỳ quái mơ hồ.

Đây là .... cung điện ư?

Tuy rằng biệt thự nhà họ Tô cũng nguy nga tráng lệ, so sánh với gia đình giàu có bình thường nơi này, cao hơn nhiều cấp bậc, nhưng lúc trông thấy biệt thự này, cô vẫn lắp bắp kinh hãi, luôn cảm giác mình như là .... vào đế cung.

"Xin hỏi đây là đâu?" Chiếc xe chậm rãi ngừng lại, cô liền vội vàng hỏi.

"Đây là nhà ông chủ." Người áo đen lạnh nhạt trả lời.

Vẻ mặt Tô Cửu Y sáng tỏ gật đầu, nhưng vấn đề lại theo nhau mà đến.

Không phải làm việc hả? Tại sao phải chạy đến nhà anh.

Nghi hoặc này còn chưa kịp hỏi ra lời, người áo đen vốn ngồi bên ghế tài xế liền đi xuống xe, giúp cô mở cửa xe, sau đó một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đi tới.

Page 5 of 37
Chương 895: Công việc mới.

Editor: May

"Xin chào tiểu thư, tôi là quản gia nơi này, tôi họ Tôn, mọi người đều gọi tôi là chú Tôn, nếu như không chê, cô cũng gọi tôi như vậy đi." Chú Tôn cười hòa ái với cô.

Bị nhiệt tình của chú Tôn làm rung động, Tô Cửu Y lễ phép giới thiệu mình: "Xin chào chú Tôn, cháu là Tô Cửu Y."

Chú Tôn gật gật đầu, "Thiếu gia đi công ty, cậu ấy bảo tôi mang Tô tiểu thư đi tới chỗ làm việc báo cáo."

Công việc? Trong này cần công việc gì? Sẽ không phải là nữ hầu làm việc lặt vặt linh tinh chứ ....

Sự thật chứng minh, cô thật sự đoán đúng rồi.

Hợp đồng là Thi Ngạo Tước định ra, phía trên còn có chữ ký của anh.

Điều khoản và hạng mục chú ý của công việc còn đầy một trang giấy, đại khái nói là bây giờ là thời kỳ đặc biệt, để cô tới nhà làm nữ hầu, một là vì an toàn của cô, hai là có thể để cho cô biết manh mối đầu tiên.

Tô Cửu Y vốn cho là anh sẽ an bài một phần công việc đồng dạng cho cô, không ngờ vẫn là giống như ở Ciaos, cũng hầu hạ người khác.

Chỉ là người khác này, đột nhiên đã biến thành anh.

Tô Cửu Y ngồi ở trên sofa giữa phòng khách, bên cạnh là chú Tôn quản gia vẫn luôn duy trì nụ cười, trước mặt hơn mười mét đứng một hàng nữ hầu chỉnh tề.

"Tô tiểu thư còn có vấn đề gì không?" Quản gia Tôn bên cạnh thấy nghi kỵ trên mặt cô, liền hỏi một câu.

Tô Cửu Y trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu nói không có, sau đó ký tên ở trên hợp đồng.

Thi Ngạo Tước nói sự thật, trước khi không biết rõ hung thủ đứng phía sau những chuyện kia, ở chỗ này mới có thể có được sự bảo vệ tốt nhất.

Nhân số vệ sĩ nơi này gấp bốn lần nhà họ Tô, hơn nữa khắp nơi đều là thiết bị cảnh báo, ngay cả con muỗi nhỏ cũng không bay vào được.

Huống hồ, mức lương anh cho cô cao gấp đôi ở Ciaos, còn bao ăn bao ở, không cần lại về nhà họ Tô nhìn sắc mặt những người kia.

Về tình về lý, cô đều không có lý do để từ chối.

Tô Cửu Y ký xong hai phần hợp đồng, cất một phần vào trong túi xách, một phần khác đưa cho quản gia Tôn.

"Được rồi Tô tiểu thư." Quản gia Tôn thu hồi hợp đồng, đưa cho cô một cái chìa khóa, sau đó nói cho cô biết: "Đồng phục nữ hầu ở trong phòng, Tô tiểu thư có thể đi về phòng thay."

"Vâng." Tô Cửu Y gật gật đầu.

Nhà họ Thi thật đúng là lớn, hơn nữa còn muốn xa hoa hơn khách sạn Tô Man Ngưng đính hôn.

Cô ngồi thang máy đến tầng lầu gian phòng của mình, lúc tìm số gian phòng, điện thoại di động trong túi vang lên.

Là Thích Cảnh Nhân gọi tới.

"Cửu Y, có phải là xảy ra chuyện gì không, sao cậu không tới làm?"

"Chuyện này nói rất dài dòng, Cảnh Nhân, chờ có thời gian tớ lại giải thích với cậu." Tô Cửu Y tìm được gian phòng của mình, mở cửa phòng đi vào, lúc đóng cửa phòng, cô thuận miệng hỏi Thích Cảnh Nhân một câu, "Cậu thế nào, quản lý có làm khó cậu không?"

"Yên tâm, cậu không cần lo lắng cho tớ, nếu là anh ta làm khó tớ, cùng lắm thì tớ cuốn gói rời đi thôi." Thích Cảnh Nhân biểu hiện ngược lại cực kỳ tùy tiện.

"Tóm lại, chuyện ngày hôm qua cảm ơn cậu."

"Quan hệ giữa chúng ta, nói cảm ơn cái gì. Có thời gian mời tớ ăn bữa cơm đền bù tổn thất là được."

"Được, chờ tớ bận chuyện này xong, mời cậu ăn bữa tiệc lớn."

Hai người tán gẫu một hồi, Tô Cửu Y nói chuyện mình làm nữ hầu ở nhà Thi Ngạo Tước cho cô ấy biết, nhưng Thích Cảnh Nhân ngược lại cũng không có cảm thấy kinh ngạc chút nào.

Một lát sau, Thích Cảnh Nhân nói mình đến giờ làm việc, cuộc điện thoại này mới xem như kết thúc.

Tô Cửu Y cất di động, cầm lấy trang phục nữ hầu treo ở một bên đứng đến trước gương khoa tay múa chân một chút.

Cũng rất vừa người.

Page 6 of 37
Chương 896: Tất cả đều cho cô.

Editor: May

Sau khi thay đổi quần áo, Tô Cửu Y nhìn mình trong gương, thở dài một hơi

Công việc mới, xem như bắt đầu mới đi.

*

Khi Thi Ngạo Tước về đến nhà đã là đêm khuya, anh đi vào đại sảnh, đưa tay tháo caravat ra, hai đầu lông mày lộ ra một chút mệt mỏi.

Lúc tối hôm qua Tống Trí Kha đều đã điều tra toàn bộ camera giám sát một lần, nhưng cũng không có tra được bất kỳ manh mối từng bị hacker xâm nhập nào.

Nói cách khác, hiện tại chỉ còn một loại khả năng: Đối phương xông vào phòng quan sát Ciaos, tự xóa bỏ hình ảnh mấu chốt.

"Cô ở đó làm gì?"

Tô Cửu Y vốn là rót ly nước uống, nhưng không ngờ vừa xuống lầu liền gặp được Thi Ngạo Tước, thấy anh đang suy tư chuyện gì đó, cô không muốn quấy rầy, vì vậy tìm nơi hẻo lánh ẩn núp vào, không ngờ anh đã phát hiện cô trước.

"Tôi .... Cái kia, muốn uống nước." Tô Cửu Y hạ thấp giọng nói trả lời.

Giữa hai người cách một hành lang, trên vách tường bên cạnh hành lang là hai cánh cửa sổ sát đất khổng lồ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất, bộc lộ ra hoa văn đẹp mắt.

Mặt Thi Ngạo Tước bao phủ ở chỗ tiếp giáp giữa sáng ngời và âm u, hình dáng có vẻ càng thêm rõ ràng.

"Đã quen thuộc chưa?" Anh dứt khoát tựa ở trên lan can cầu thang, ánh trăng kéo dài bóng dáng của anh.

"Ừ." Tô Cửu Y gật gật đầu, vẫn nói câu, "Cảm ơn anh."

"Không cần."

Anh lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt của cô rất đẹp, trong con ngươi lóe ra ánh sáng linh động.

Hồi lâu sau, Thi Ngạo Tước nhàn nhạt mở miệng: "Có hứng thú uống một ly không?"

Tô Cửu Y do dự vài giây, nói: "Được."

Phòng Thi Ngạo Tước, bố trí gần giống Ciaos, chỉ là không có nhiều vật trang trí lộng lẫy, ngược lại là màu trắng đơn giản, trong phòng gần như không được thấy đồ của phụ nữ.

Anh lấy Laffey từ từ trong hầm rượu ra bỏ lên trên bàn, đốt một ngọn nến, nhìn có vẻ có vài phần tình điệu.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tô Cửu Y "Phụt" một tiếng bật cười.

"Sao vậy?" Ánh nến ngược lại hơi yếu, góc cạnh ngũ quan của anh trở nên nhu hòa, không có loại khí chất lạnh lùng như bình thường.

Tô Cửu Y cảm thấy như vậy rất giống bữa tối dưới nến, nhưng lại ngượng ngùng nói ra miệng, chỉ có thể lắc lắc đầu tỏ vẻ không có gì.

Thi Ngạo Tước mặc áo sơ mi trắng, thay một áo màu trắng chất liệu cotton hoàn toàn, rất là tùy ý.

Tô Cửu Y nhìn cách ăn mặc đơn giản của anh, nghĩ đến dáng người sung sức đêm đó của anh, cảm giác giống như hai người.

Mặc quần áo lộ vẻ gầy, cởi đồ liền có thịt, nói đại khái chính là loại người này đi.

Hai người ngồi đối mặt nhau, Thi Ngạo Tước ga lăng rót rượu đỏ vào cái ly của cô, đẩy tới trước mặt Tô Cửu Y.

Mà ánh mắt Tô Cửu Y lại nhìn chằm chằm vào hoa quả trên bàn.

"Đói rồi?" Nhìn thùy bộ dáng thèm thuồng của cô, Thi Ngạo Tước nở nụ cười.

"Không có, tôi chỉ cảm thấy, bụng rỗng uống rượu không tốt lắm." Tô Cửu Y nghiêm trang trả lời.

Thi Ngạo Tước lại không mấy quan tâm, bưng ly rượu lên liền trực tiếp trút xuống, sau đó dựa vào ở trên ghế dựa, rất hứng thú nhìn cô.

"Anh thích ăn táo không?" Tô Cửu Y dùng nĩa ăn ghim một khối táo, hỏi anh.

"Tàm tạm." Thật ra anh rất ít ăn trái cây.

Cô cười, đôi mắt cong cong : "Vậy tôi ăn nhé." Nói xong liền nhanh chóng bỏ vào trong miệng, sau đó nhai nuốt xuống.

"Anh thích ăn dưa hấu không?" Cô lại ghim một miếng khác, cười hỏi.

Thi Ngạo Tước buồn bực cười một tiếng, đẩy cả đĩa trái cây tới trước mặt cô, nói: "Tất cả đều cho cô, xem như lễ gặp mặt ngày đầu tiên nhậm chức."

Page 7 of 37
Chương 897: Tô Cửu Y khóc

Editor: May

"Đồ ông chủ ban thưởng, vậy tôi phải ăn hết toàn bộ rồi?" Vào lúc này Tô Cửu Y, chính là điển hình của tiện nghi còn khoe mẽ.

Tô Cửu Y hào khí cầm lấy ly rượu, đụng với anh, ngửa đầu uống hết ly, sau đó đổ ngược ly rượu, tỏ vẻ bên trong không còn một giọt.

Thi Ngạo Tước giương môi lên, sau đó lại rót đầy cho cô, còn nhắc nhở cô một câu: "Uống ít chút, tửu lượng cô không tốt."

Tô Cửu Y đang ăn hoa quả nghe tiếng, nghi ngờ nhìn về phía anh, "Làm sao anh biết tửu lượng tôi không tốt?"

Bởi vì đây đã chuyện tồn tại trong tiềm thức Thi Ngạo Tước, cho nên không có trải qua suy nghĩ liền nói ra, sau khi nói xong anh mới nghĩ đến, ngày đó cũng không có nói cho cô biết chuyện đưa cô trở về phòng, vì vậy chỉ có thể nói qua loa: "Tôi đoán."

Một câu tôi đoán, đổi lấy một câu: "Ông chủ thật lợi hại." của Tô Cửu Y.

Bầu không khí rất hòa hợp, hai người tán gẫu anh một câu tôi một câu, đĩa trái cây của Tô Cửu Y đã thấy đáy, rượu đỏ giảm xuống hơn phân nửa, tầm mắt cũng dần dần mơ hồ, có chút men say.

"Lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ liền mất rồi..."

Tô Cửu Y xây sẩm choáng váng nói xong, sau đó quơ ly rượu, uống hết toàn bộ rượu đỏ trong ly.

Sau khi uống xong, cô còn muốn lấy chai rượu đỏ, nhưng Thi Ngạo Tước lại nhanh hơn một trước đè tay của cô lại, sau đó cất ly rượu qua một bên, nhàn nhạt nói: "Cô say rồi."

"Tôi không có say, anh hãy nghe tôi nói hết." Tô Cửu Y ngồi thẳng lên, đánh nấc một tiếng, sau đó tiếp tục nói, "Tô Trấn Hùng lại tìm cho tôi một người mẹ kế, bà ta đối với tôi đặc biệt không tốt, từ nhỏ đến lớn, tôi chịu hết bắt nạt ở nhà họ Tô."

Thì ra cô gái nhỏ này và người nhà chung đụng không được tốt, đây cũng là nguyên nhân tại sao tối nay cô sẽ uống nhiều rượu như vậy.

Nếu cô không được cưng chiều, vậy loại chuyện kết thông gia buôn bán này, có thể đến phiên cô trước chứ, sao có thể lựa chọn Tô Man Ngưng?

Không biết tại sao, Thi Ngạo Tước ngược lại có chút may mắn Tô Trấn Hùng không có an bài Tô Cửu Y đính hôn với Tống Trí Kha.

Tô Cửu Y còn nói chuyện khi cô còn bé, kể cả bạn nam bị cô đánh chảy máu mũi kia....

Thi Ngạo Tước ở ngay bên cạnh đung đưa ly rượu đỏ, im lặng nghe cô thổ lộ tiếng lòng, thấy trong con ngươi cô nhuộm lên nước mắt, anh không khỏi nhíu mày.

Tô Cửu Y khóc, như là lấy gai trên người xuống, cả người trở nên mềm mại, làm cho người đau lòng.

Trong lòng Thi Ngạo Tước như hóa thành một vũng nước, anh bất giác tới gần cô,  nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô.

"Tôi không sao đâu Tước thiếu" Cô thoáng đẩy tay Thi Ngạo Tước ra, tiếp tục lẩm bẩm nói, "Tôi cũng đã quen rồi, anh để tôi nói hết là tốt rồi..."

"Tôi đã quen một mình, đã que không có bạn bè, đã quen bị người khác dùng ánh mắt sắc để nhìn ...."

"Đại tiểu thư nhà họ Tô, đã sớm biến thành trò cười của người khác."

"Rõ ràng tôi rất cố gắng, nhưng vẫn chỉ có thể đứng tại chỗ, bị những người có quyền thế siêu việt kia ...."

"Nếu ba đã không thích tôi, tại sao còn muốn sinh tôi ra chứ...."

Nước mắt của cô càng chảy càng nhiều, cô dùng tay áo lau chùi lung tung, làm thế nào cũng không lau sạch sẽ được.

"Mệnh Tước thiếu nhất định rất tốt, ở căn nhà lớn như vậy, có nhiều người thích anh như vậy ...."

Cho dù là say, Tô Cửu Y vẫn còn nhớ, lúc chiều nghe được rất nhiều người giúp việc đưa ra đánh giá với Thi Ngạo Tước, đều là một vài ca ngợi "Người rất tốt" "Tuy rằng lạnh lùng tàn bạo nhưng rất ôn nhu" "Chưa bao giờ thiếu tiền lương" "Vừa đẹp trai lại có tiền" linh tinh.

Page 8 of 37
Chương 898: Cô thật sự say.

Editor: May

Cho nên Tô Cửu Y cũng không khỏi suy nghĩ, thật ra buổi sáng hôm đó anh cũng vì tức giận, cho nên mới nói ra lời đả thương người như vậy thôi.

"Tôi liều mạng làm việc, chính là muốn chạy trốn ra khỏi căn nhà giam đó...." Cô hít mũi một cái, "Tôi cũng muốn để cho bọn họ biết, tôi có thể."

Thi Ngạo Tước tỏ vẻ công nhận gật đầu, nói: "Cô nhất định có thể."

Tô Cửu Y cố nén nước mắt trong hốc mắt, quay đầu nhìn về phía anh, trên mặt anh mang theo vẻ khích lệ, rất là nghiêm túc.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên cô dỡ xuống tất cả ngụy trang nói ra tâm sự của mình; lần đầu tiên, có người nói đồng ý tin tưởng cô, tin tưởng cô có thể làm được chuyện mình muốn làm.

Một cổ cảm động chảy đến trong lòng Tô Cửu Y, như là nắng ấm vào ngày đông, hòa tan khối băng thạch cứng rắn trong lòng cô.

Cô cứ như vậy sững sờ nhìn anh, đột nhiên cảm giác tối nay anh đặc biệt đẹp trai, vô luận là ngũ quan hay là vẻ mặt đều đặc biệt quyến rũ.

Cô nghĩ cô nhất định là say rồi.

Thi Ngạo Tước đột nhiên đứng lên, nhìn xuống cô từ trên cao, sau đó đột nhiên cúi người, cho cô một ôm thật sâu.

Đây đại khái cũng có thể được coi là một loại an ủi đi.

Trước ngày hôm qua, cô còn không thích anh, không thích muốn chết, hận không thể đi làm một người nộm đại biểu anh, sau đó đâm kim đầy cả người anh.

Nhưng từ ngày hôm qua anh bế cô đi từ phòng quan sát, an ủi cô bảo vệ cô, mang cô cùng đi ăn, tất cả oán khí cô đối với anh liền biến mất không thấy nữa.

Trên người anh truyền đến mùi hương bạc hà nhàn nhạt, khiến cô có chút mê say.

Trên sách nói, sau khi say mê hương vị trên người một người đàn ông sẽ sinh ra ái mộ với anh ta.

Cô chưa bao giờ cảm thụ qua cái ôm như vậy, thật ấm áp thật an tâm, như là tặng cho cô toàn bộ thế giới.

Tô Cửu Y vươn tay, vòng ở cổ của anh, một giọt lệ chảy xuống từ trong vành mắt của cô, cô nhẹ nói: "Cảm ơn ...."

Động tác này của cô, và thân thể mềm mại của cô, trong nháy mắt vén lên lửa trong máu Thi Ngạo Tước.

Hiện tại cô núp ở trong ngực của anh, không khí chung quanh lại có vừa đủ, không làm gì, sợ rằng ngay cả Tần Thiếu Bạch cũng sẽ cười nhạo anh.

Nụ hôn của anh đột nhiên rơi vào giữa môi cô, dịu dàng như lông vũ, sau khi Tô Cửu Y phát giác nhẹ nhàng vùng vẫy vài cái, nhưng cũng không dùng tới sức lực, anh ôm quá chặt, như là muốn dụi cô vào thân thể của mình.

Anh đột nhiên bế cả người cô lên, lui về phía sau mấy bước, ngồi ở trên ghế dựa ban đầu của anh, Tô Cửu Y mượn lực cánh tay của anh ngồi xuống trên đùi của anh.

"Tước thiếu" Cô ôm cổ của anh, trong con ngươi giống như ngập nước, nhìn ánh mắt của anh. Cô thật sự say, tiếng nói đều không giống như trước, thêm vài phần quyến rũ.

Mắt sắc của Thi Ngạo Tước thâm trầm, mang theo vài phần khó có thể áp chế, sau vài giây, mặt của anh tiến về phía cô, ngậm chặt môi của cô.

Tô Cửu Y chỉ cảm thấy một mảnh lạnh buốt đánh úp lại, sau khi đôi môi chạm đến một lát, cô liền mặc cho anh cạy hàm răng ra.

Tất cả rượu cồn trong thân thể đều bốc cháy, trong thoáng chốc cô cảm thấy mình đặt ở trong một biển lửa, gò má bị đốt đến đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng nóng rực lên.

Nụ hôn của anh một đường hướng xuống, cô vừa tắm rửa xong, da thịt vô cùng trơn mượt, xen lẫn mùi thơm sữa tắm, khiến anh ngất ngây không thôi.

Bởi vì buổi sáng vội vàng, Tô Cửu Y cũng không có mang đồ thay, cho nên bây giờ trên người vẫn là trang phục nữ hầu.

Thi Ngạo Tước dùng hàm răng mở từng viên nút áo ra, sau đó vùi vào mềm mại của cô.

Page 9 of 37
Chương 899: Lần đầu tiên của cô, là cho anh

Editor: May

Bầu không khí mờ ám trong phòng thoáng bị đốt lên, quần áo Tô Cửu Y đã bị rút đi toàn bộ, cô ôm chặt cổ Thi Ngạo Tước, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người của anh.

Sau khi làm xong trên ghế dựa, lại liên tục chiến đấu ở các chiến trường đến trên giường lớn trong phòng.

Cô cầm lấy chăn đơn, mồ hôi xen lẫn nước mắt phủ kín cả gò má, trong ánh mắt hiện ra tình dục nồng đậm.

Tay của cô cắm ở bên trong tóc đen dày, giao cả thân thể mình cho anh, phát ra than nhẹ đã sớm không thành câu.

Lại là một đêm hoan độ.

Bầu trời lộ ra ánh sáng trắng bạc, Tô Cửu Y mơ hồ tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, giống như tuần này đã trải qua ba lần.

Người bên cạnh cảm nhận được động tác rất nhỏ của cô, cánh tay thoáng ôm chặt eo của cô.

Tầm mắt Tô Cửu Y từ từ rõ ràng, nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Thi Ngạo Tước, và lồng ngực xích lõa kia.

"Tước thiếu! ?" Cô kinh ngạc kêu lên tiếng, có chút không thể tin nổi.

Cô còn nhớ tối hôm qua uống rượu với nhau, hai người hàn huyên rất nhiều, chuyện sau đó, cô gần như đều không nổi.

Lần sau tuyệt đối không thể uống rượu say ở trước mặt đàn ông, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi, cũng may hiện tại mình rời đi Ciaos, nếu không thật sự sẽ bị ăn sạch ở nơi đó.

Phát hiện thân thể còn dán chặt lấy Thi Ngạo Tước, chân của cô còn lười nhác khoát lên ngang hông của anh, tư thế mờ ám như vậy khiến cho cô cảm giác mặt đỏ tim đập loạn xạ.

Thi Ngạo Tước bị tiếng kinh hô của cô đánh thức, mở mắt ra nhìn cô một cái, lông mày liền nhíu lại thật sâu, "Tối hôm qua ...."

"Xin lỗi Tước thiếu, tối hôm qua tôi uống say." Không đợi anh nói hết lời, Tô Cửu Y liền vội vàng tránh ra từ trong lòng của anh, kéo chăn mền qua che khuất thân thể.

Sắc mặt Thi Ngạo Tước bình tĩnh nhìn cô, không ngờ cô sẽ có phản ứng lớn như vậy, sau khi im lặng một lúc lâu, anh dửng dưng mở miệng: "Ừ, tôi cũng uống rượu."

Mấy ly rượu đỏ mà thôi, anh làm sao có thể say, nhưng không nói như vậy, anh thật là có chút không biết nên nói cái gì.

Cô là người phụ nữ đầu tiên có thể làm cho anh chân tay luống cuống.

Nghe được lời của Thi Ngạo Tước, Tô Cửu Y không biết nói xảy ra chuyện gì, trong lòng đột nhiên nổi lên từng đợt cảm giác mất mác chua xót, cô không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội vàng nói: "Chuyện tối hôm qua, coi như chưa từng phát sinh."

Nói xong, cô hốt hoảng xuống giường, cũng chẳng quan tâm đau đớn và khó chịu nơi thắt lưng, đi chân trần chạy đến trước bàn tìm được quần áo của mình, mặc lung tung lên, sau đó cũng không quay đầu lại lao ra khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng chạy hốt hoảng của cô, Thi Ngạo Tước nặng nề khép mắt lại, muốn bổ sung giấc ngủ lại phát hiện toàn bộ cơn buồn ngủ đều bị cô gái này làm tiêu tán, liền định xuống giường rửa mặt.

Lúc vén chân lên, anh mới mơ hồ nghĩ đến, ngày đó ở trong phòng Ciaos, trên giường của anh dính chút vết máu.

Lần đầu tiên của cô, là cho anh.

Sắc trời bên ngoài vẫn tối đen, đại khái khoảng ba bốn giờ sáng, trên hành lang không có ai, Tô Cửu Y ngay cả thang máy cũng không kịp vào, một hơi bò cầu thang chạy quay về phòng của mình.

Sau khi trở về phòng, cô khóa chặc cửa phòng, chống đỡ trên cửa, giống như là có người nào đó đang đuổi theo cô.

Giữa hai chân còn có rất nhiều dinh dính và khó chịu, phía sau lưng cô chống đỡ cửa nhẹ nhàng ngồi xuống, ôm lấy đầu gối của mình, vùi đầu xuống.

Hai lần của mình đều cho người đàn ông đó, nhưng mình lại không có một chút ấn tượng nào, chỉ nhớ rõ tối hôm qua quả thật sâu triền miên, bên tai còn có tiếng thở nặng nề của anh, cô uống say, thân thể và linh hồn giống như đều không bị khống chế.

Page 10 of 37
Chương 900: Lần này tính là gì?

Editor: May

Nhưng rốt cuộc bọn họ được tính là gì, tình một đêm sao? Nếu như nói lần đầu tiên trước đó là bị người hãm hại, vậy lần này đây, say rượu loạn tính?

Ngồi bệt dưới đất, Tô Cửu Y đột nhiên cảm giác mình rất lạnh, sau đó mới phản ứng được quần áo trên người mình vô cùng mỏng manh, chỉ có thể ngồi thẳng người dậy, đi tới phòng tắm.

Đại khái qua ba tiếng, trời đã sáng toàn bộ.

Tiếng chuông vang lên bên trong phòng Tô Cửu Y, đây là chuông báo đặc biệt chuẩn bị cho người hầu nhà họ Thi, có nghĩa là phải bắt đầu một ngày công việc.

Tô Cửu Y giãy dụa ngồi dậy từ trên giường, cảm giác đau đầu đã biến mất không ít, chỉ là vừa rời giường, tầm mắt và ý thức đều có chút mơ hồ, cô lắc lắc đầu, muốn để bản thân thanh tỉnh một chút.

Thay đồng phục nữ hầu dự bị, cô nhìn gương soi soi, thấy đến dấu hôn trên cổ, cô có chút buồn bực.

Nếu như cứ lộ ra như vậy, khẳng định dẫn tới chế nhạo của người khác, hơn nữa nơi này nửa đêm gác cổng sâm nghiêm, buổi tối nữ hầu ra ngoài là phải xin phép nghỉ, nhưng mình cũng không có, như vậy nhất định sẽ có người đoán, đây là dấu vết cô lăn lộn qua lại với một người đàn ông trong biệt thự ....

Đàn ông nhà họ Thi cũng không ít, vệ sĩ quản gia .... Thi Ngạo Tước.

Không có cách nào, cô chỉ đành móc từ trong túi của mình ra một cái khăn tơ mỏng quấn ở trên cổ.

Sau khi quấn lên, cô lại cảm thấy có chút kỳ quái, trời rất nóng quấn mảnh khăn lụa, người không biết còn tưởng rằng cô có bệnh.

Suy nghĩ một lúc, cô vẫn lấy khăn lụa xuống, sau đó dùng phấn lót thoa thật dày lên một tầng.

Tuy rằng nhìn kỹ vẫn có chút kỳ quái, nhưng sẽ không có người chú ý tới những thứ chi tiết nhỏ này.

Lúc làm những chuyện này, Tô Cửu Y âm thầm thề, về sau tuyệt đối không uống rượu, đặc biệt là ở trước mặt đàn ông.

Tô Cửu Y kéo theo bước chân, đi từ từ ra khỏi phòng, lúc này thang máy vừa vặn muốn tới, cô vội vã bước nhanh đi qua ấn nút xuống.

Cửa thang máy từ từ mở ra, nhưng bên trong đứng ở một người, là Thi Ngạo Tước vận đồ tây trang.

Này ....

Tô Cửu Y hơi ngượng, đứng ở cửa thang máy do dự không thôi.

Không phải anh có thang máy chuyên dụng ư?

Sao có thể ....

Tay Thi Ngạo Tước cắm ở trong túi quần tây, nhướng mày thấy cô, ánh mắt kia dường như là đang dò hỏi "Cô không vào?"

Do dự hồi lâu, cuối cùng Tô Cửu Y vẫn lễ phép cúi chào anh một cái, sau đó vẻ mặt đờ đẫn đi vào thang máy.

Đợi cho sau khi Thi Ngạo Tước đi ra thang máy, cô mới thở dài một hơi, dựa trên tay vịn lan can bên cạnh.

Quá lúng túng, này về sau phải đối mặt với anh như thế nào.

Ngày làm việc đầu tiên, Tô Cửu Y ngoại trừ suýt chút nữa đi nhầm phòng làm việc, còn đến muộn mười phút, sau đó bị quản sự mắng cẩu huyết lâm đầu ....

Lúc bưng khay thức ăn cùng mấy nữ hầu khác đi vào nhà ăn đưa bữa sáng, trên sống lưng đều hiện đầy mồ hôi lạnh, thật hy vọng những người này Thi Ngạo Tước không chú ý tới cô.

Nhà ăn nhà họ Thi rất lớn, ít nhất hơn một trăm mét vuông.

Tô Cửu Y có chút không hiểu, tại sao một người ăn cơm cần dùng nhà ăn lớn và một bàn ăn dài như vậy.

Sau khi vào nhà ăn, Tô Cửu Y vội vả liếc qua trên người Thi Ngạo Tước, ngay sau đó lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cúi đầu xuống.

Thi Ngạo Tước ngồi ở chủ vị bàn ăn, hai bên anh ngồi là Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha sáng sớm đến kiếm cơm.

"Lại một đêm không về nhà?" Thi Ngạo Tước kéo một khối trong ổ bánh mỳ xuống, chậm rãi đưa vào trong miệng, sau đó nghiêng mắt nhìn Tần Thiếu Bạch.

"Ừ." Vẻ mặt Tần Thiếu Bạch mệt mỏi đáp lại.

Nguồn: thichdoctruyen.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro