Chương 951-960

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 951: Vậy sẽ là ai?

Editor: May

Tiêu Thần ở trong phòng bao không đợi được Tô Cửu Y đưa Whisky tới, anh ta khó chịu mở cửa phòng ra, bước nhanh đi đến quầy bar.

Tô Cửu Y vừa mới soạn  một tin nhắn cho Thi Ngạo Tước, nói rõ tình huống hiện tại của mình, dĩ nhiên cô vẫn giấu diếm mục đích liên quan chuyện mình đến Ciaos.

Nhưng, Thi Ngạo Tước cũng không đáp lại cô.

Phía trước quầy bar có mấy người đàn ông muốn uống rượu đang tranh chấp với quản lý, càng ồn càng lợi hại.

Tô Cửu Y vốn là ngồi xổm phía dưới quầy bar, sau khi hai chân bắt đầu có chút run lên, dứt khoát ngồi trên mặt đất.

Cái bàn quầy bar để tiện cho khách uống rượu, bình thường đều thiết kế vô cùng rộng, vừa vặn che giấu thân thể của cô đi.

Đúng lúc đó, trong tầm mắt của cô đột nhiên xuất hiện đôi giày da hàng hiệu sáng bóng.

Cô cho rằng người đến là Thi Ngạo Tước, nhưng suy nghĩ một lúc lại cảm thấy không đúng.

Từ vừa rồi gửi tin nhắn đến hiện tại chẳng qua mới mười phút, từ nhà họ Thi đến Ciaos không kẹt xe nhanh nhất cũng phải cần 30 phút, cho nên người này không thể nào là Thi Ngạo Tước.

Vậy sẽ là ai?

Nhìn từ phía dưới hoàn toàn không thấy được mặt của đối phương, Tô Cửu Y rụt rụt thân thể của mình vào bên trong, tránh để bị người phát hiện.

Người đàn ông đó sau khi đi vào quầy bar, trực tiếp ngồi trên ghế xoay đặt ở bên cạnh, sau đó liền truyền đến tiếng vang ly rượu đụng vào nhau, có lẽ là đang pha chế rượu.

Bởi vì anh ta ngồi xuống, Tô Cửu Y mới chú ý tới một chi tiết của anh ta, vị trí phần eo dưới quần áo của anh ta giống như buộc vật gì đó.

Tô Cửu Y khẽ nghiêng đầu đi, nhìn từ góc độ này, liền nhìn rõ vật kia.

Là một khẩu súng.

Tô Cửu Y ngừng hô hấp.

Mang theo súng ống bên người là chuyện phạm pháp, người đàn ông này, sao lại lớn gan như vậy.

"Xin lỗi tiên sinh." Giọng nói quản lý vọng đến, "Đây là vị trí người pha rượu của chúng tôi, khách không được tiến vào, người pha rượu chỗ này vừa vặn có chuyện không có ở đây, ngài đi quầy bar khác uống rượu được không?"

Người đàn ông phát ra tiếng cười, "Vừa rồi tôi sai một nhân viên phục vụ đi đưa rượu tới phòng bao của tôi, đợi trái đợi phải cô ta cũng không đến, cho nên tôi chỉ có thể ra đây tự mình tìm, nhưng nhân viên phục vụ thú vị đó hình như là đang trốn tôi, hoàn toàn không có nhìn thấy bóng dáng cô ta, tôi đành phải từ bỏ, hiện tại anh lại nói tiểu thư quầy bar này không có ở đây, đây chính là đạo đãi khách của Ciaos các người ư?"

Là Tiêu Thần.

Bởi vì vừa rồi trong thang máy gặp qua anh ta, hơn nữa từng có đối thoại với anh ta, Tô Cửu Y rất quen thuộc với giọng nói của anh ta.

Vì vậy, cô lại rụt rụt cơ thể vào bên trong.

Không ngờ sự tình sẽ phát triển đến cục diện này, cô vốn đã không phải là nhân viên của Ciaos, nhưng hiện tại cô lại mặc đồ đồng phục nhân viên, nếu như bị phát hiện, không biết đại thiếu hoa tâm này sẽ làm những gì với cô.

Lời của Tiêu Thần có chút gây sự, khiến quản lý rất khó chịu.

"Dù sao hôm nay tiểu thư xinh đẹp pha chế rượu cũng không ở nơi này, hơn nữa bảng 'Tạm không cung rượu' cũng đặt lên, ở chỗ này, tôi cũng biết rõ cách pha chế vài loại rượu, không bằng để cho tôi ở đây tự chơi tự vui, đảm bảo sẽ không bán rượu cho khách, tin tưởng các người cũng có máy giám sát."

Cuối cùng quản lý không có cách nào, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của anh ta, dù sao cũng là mở cửa buôn bán, không thể bởi vì một chút chuyện nhỏ mà đắc tội khách, hơn nữa Tiêu Thần này vẫn là khách quý của Ciaos.

Sau khi quản lý rời đi, đến phiên Tô Cửu Y khó khăn rồi.

Lần này thảm rồi, ngay cả cơ hội đi ra cũng không có, cũng không biết Thi Ngạo Tước có nhận được tin nhắn của cô hay không, có tới nơi này hay không.

Nghĩ đến giọng điệu giận dỗi của anh lúc nói chuyện điện thoại vừa rồi với anh, cô liền cảm thấy hối hận.

Page 2 of 2
Chương 952: Bảo bối, sao em trốn ở chỗ này.

Editor: May

Cô rõ ràng có thể tìm lý do, nói tới để lấy những thứ quên ở đây vào lúc trước, cũng có thể nói suy nghĩ của mình ra khỏi miệng, tại sao phải giấu diếm anh.

Tiêu Thần vẫn luôn quan sát đám người lui tới, nhưng cũng không có phát hiện bóng dáng nhân viên phục vụ vừa rồi.

Trí nhớ của anh ta siêu cường, mấy ngày nay mỗi ngày đều đến Ciaos, anh ta còn nhớ tất cả nhân viên phục vụ, duy chỉ có một người vừa gặp trong thang máy là chưa từng thấy qua,

Là mới tới ư?

Không biết tại sao, anh ta cảm giác cô nhìn rất quen mắt, như là đã gặp ở nơi nào, nhưng lại nghĩ không ra.

Anh ta nhàm chán nghịch mô hình nhỏ trang trí trên bàn, là móc treo heo nhỏ lông nhung màu hồng, bộ dạng mập mạp rất là đáng yêu, là đồ của Thích Cảnh Nhân.

Anh ta không có nghĩ đến tiểu thư pha chế rượu xinh đẹp và rất cao lạnh đó lại có mặt đáng yêu như thế, trước đó vẫn muốn đến gần cô, nhưng luôn có một người đàn ông quanh quẩn ở chung quanh cô, anh ta cũng đành phải thôi, tìm kiếm mục tiêu khác.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tiêu Thần hoàn toàn không có rời đi ỵ́, mà Tô Cửu Y duy động tác này đã rất lâu rồi, chân đã có chút tê dại.

Nhìn xem điện thoại, Thi Ngạo Tước vẫn chưa trả lời tin tức cho cô, vì không để cho Tiêu Thần phát giác được sự hiện hữu của cô, cô cũng không thể lại gọi điện thoại cho anh, thậm chí không thể làm ra một chút động tĩnh.

Bất lực, Tô Cửu Y đành phải yên lặng cầu nguyện, hy vọng Thi Ngạo Tước có thể mềm lòng một lần, sau đó vội vàng tới đón cô, nể mặt cô và anh đã cùng giường chung gối hai đêm ....

Lại qua vài phút, Tiêu Thần đột nhiên đứng lên, ngay tại lúc Tô Cửu Y cho là anh ta muốn rời đi, anh ta lại chuyển qua nơi bày rượu ở sau lưng.

Cái góc độ này, Tô Cửu Y vừa vặn có thể trông thấy sau ót của anh ta, đồng thời cũng có nghĩa là chỉ cần Tiêu Thần vừa quay đầu, liền có thể trông thấy cô.

Xong rồi.

Trái tim căng thẳng của Tô Cửu Y cũng sắp muốn nhảy ra.

"Thằng nhóc, mỹ nữ pha chế rượu chỗ này đâu!" Đột nhiên có gã đàn ông bụng phệ lảo đảo đi tới, trong tay còn nắm một chai rượu, nhìn có vẻ đã say bảy tám phần.

Tiêu Thần vuốt ve một chai rượu, quay mặt lại cười trả lời nói: "Cô ta không có ở đây, ông vẫn là đi chỗ khác đi."

"Không được, tao chỉ muốn cô ta, mày nhanh giao cô ta ra đây .... Nhanh lên ...." Tên đàn ông mập đã say đến thật sự không nghe không thấy, nói tới nói lui đều nói năng không rõ.

Tô Cửu Y nhíu nhíu mày, cảm thấy phần công việc người pha rượu này thật ra cũng không tốt như trong tưởng tượng, mỗi ngày đều có mấy con ma men đến gây sự như vậy.

Có thể là bởi vì phân tâm, cô hoàn toàn không để ý đến, Tiêu Thần đã phát hiện ra cô.

Anh ta đi đến trước quầy bar để cái ly xuống, cười: "Người ông muốn tìm không có ở nơi này, bất quá người tôi muốn tìm ngược lại tìm được rồi."

.... Đại nãoTô Cửu Y tắt máy một giây, sau đó liền nhìn thấy anh ta ngồi xổm, khuôn mặt phóng đại ở trước mặt cô.

Tiêu Thần cười đến vẻ mặt quyến rũ mờ ám, nếu như đổi thành phụ nữ khác nhất định sẽ hơi bị nghiêng đổ, nhưng Tô Cửu Y lại không có chút hứng thú nào hết, dù sao Thi Ngạo Tước cười xấu xa còn có mị lực hơn anh ta nhiều.

"Bảo bối, sao em trốn ở chỗ này vậy." Tiêu Thần vươn tay ra kéo cánh tay cô, cố gắng muốn kéo cô ra.

Nghe được hai chữ "Bảo bối", Tô Cửu Y chỉ cảm thấy sắp nôn rồi.

Rất lâu không làm việc ở Ciaos, cô đều sắp quên những thứ lưu manh phong hoa tuyết nguyệt này, bình thường đều là đùa giỡn người như vậy.

Nhưng nếu đổi thành Thi Ngạo Tước, chỉ sợ là đánh chết anh, anh cũng không thể gọi người khác một tiếng "Bảo bối" đâu.

Chương 953: Tối nay theo bồi anh đi.

Chương 953: Tối nay theo bồi anh đi.

Editor: May

Con ma men đó không tìm được Thích Cảnh Nhân, liền lảo đảo rời đi, trong tay ông ta còn cầm một chai bia, gặp người liền nói, "Đến, cụng ly ...."

"Em quả nhiên là đang sợ anh." Tiêu Thần cười tự tin.

Tô Cửu Y cứ ngồi như vậy, không nhanh không chậm hỏi: "Tiên sinh là ai?"

"Em quên rồi." Anh ta cười khúc khích, trong giọng nói mang theo vài phần ngữ điệu mờ ám, "Vậy chúng ta đi phòng bao của anh, anh nói cho em biết được không."

"Không đi." Tô Cửu Y vẫn duy trì động tác lúc đầu.

"Tại sao?" Tay của anh ta bắt đầu không thành thật, trượt lên trên từ trên cánh tay của cô, mang theo vài phần lực đạo.

"Đạo hạnh" tên lưu manh này rất sâu.

Tô Cửu Y khinh miệt nhìn anh ta một cái, đẩy tay anh ta từ trên bờ vai ra, lạnh lùng nói: "Đừng đụng vào tôi."

Nụ cười trên mặt Tiêu Thần sâu hơn, chỉ có điều nụ cười đó không đạt đến đáy mắt, không có một chút nhiệt độ, khiến người ta nhìn bất giác phát lạnh trong lòng.

Anh ta đột nhiên dùng hai cánh tay bắt lấy cánh tay của cô, cưỡng chế đẩy cô từ dưới quầy bar ra, Tô Cửu Y không chống đỡ được sức lực của một người đàn ông, mặc cho anh ta túm cô ra.

Tiêu Thần nắm bờ vai của cô, nhìn xuống cô từ trên cao, nụ cười trên mặt hoàn toàn mất sạch, mang theo vài phần cảm xúc nguy hiểm.

Tô Cửu Y và Triệu Thư Nhã kháng chiến bao nhiêu năm qua, đã sớm luyện thành dáng vẻ tinh thần cường ngạnh "Thà chết chứ không chịu khuất phục", cho dù là ở dưới tình huống "Địch mạnh mẽ ta yếu", cô cũng tuyệt đối sẽ không chịu thua, không chịu nhận thất bại.

Trong lòng bàn tay nắm điện thoại di động hiện đầy mồ hôi, điện thoại đột nhiên sáng lên, cô liếc qua, phát hiện là tin nhắn hồi đáp của Thi Ngạo Tước.

.... Tôi đến, ra ngoài.

Trong nháy mắt, một dòng nước ấm chảy vào đáy lòng của cô, xóa bỏ sự bất an, sầu lo và sợ hãi của cô, cô ngẩng mặt hung hăng trừng Tiêu Thần, sau đó cố gắng ngồi thẳng lên, chỉ có như vậy mới có thể khiến Thi Ngạo Tước phát hiện cô.

Cô đẩy Tiêu Thần ra, không ngờ đúng lúc đó bàn chân tê dại không làm được gì, cả người cô liền đập lên trên quầy bar, may mắn kịp thời vịn vào, cô mới đứng vững được thân thể.

"Không trốn nữa..." Tiêu Thần tiến đến cạnh tai cô mờ ám cười nói, "Tối nay theo anh đi."

"Tránh ra!"

Tô Cửu Y nghiêng mặt, cố gắng hết mức duy trì khoảng cách xa với anh ta.

Nhưng Tiêu Thần lại coi như không thấy cử động của cô, trên mặt vẫn treo nụ cười xấu xa.

Thi Ngạo Tước ôm cánh tay đứng cách bọn họ một mét xa, vẻ mặt lạnh nhạt, không khí chung quanh giống như bị khí lạnh phát ra từ trên người anh đông cứng lại, khiến người ta cảm thấy không rét mà run.

Dư quang của Tô Cửu Y liếc thấy anh, quay đầu nhìn anh hai giây, chỉ cảm thấy đầu như là nổ tung, một mảnh trống rỗng.

Tiêu Thần hiển nhiên cũng nhìn thấy Thi Ngạo Tước, tuy rằng anh ta chỉ là một vai phụ trong giới kinh doanh, nhưng loại nhân vật khét tiếng như Thi Ngạo Tước này, anh ta vẫn biết, hơn nữa cũng biết anh là ông chủ của Ciaos.

Tô Cửu Y cảm thấy mình sắp bị ánh mắt lạnh như băng của Thi Ngạo Tước nhìn đến ngạt thở, không biết tại sao, lúc này cô lại có loại cảm giác bị chống bắt kẻ thông dâm ngay tại trận.

Cuối cùng Thi Ngạo Tước cũng liếc nhìn Tiêu Thần, ánh mắt tàn bạo hung hăng đến cực điểm, giống như một cây dao găm sắc bén, có thể cắt xương róc thịt người.

Tiêu Thần nhíu mày, nhưng cũng chỉ trong giây lát, liền khôi phục bộ dáng lúc trước.

"Sao? Chẳng lẽ Ciaos không cho phép nhân viên nói yêu thương trong thời gian làm việc à?" Anh trêu ghẹo nhìn về phía Thi Ngạo Tước.

Thi Ngạo Tước mặc kệ anh ta, sải bước đi đến trước quầy bar, một phát chế trụ cổ tay Tô Cửu Y, lôi kéo cô muốn đi.

Vào lúc Thi Ngạo Tước vừa bước vào Ciaos, quản lý liền chú ý tới anh, vốn cho là anh là đến kiểm tra công việc, không ngờ anh trực tiếp đi tới quầy bar, hơn nữa Tô Cửu Y vẫn còn ở đó.

Page 2 of 12
Chương 954: Phải giải thích với anh như thế nào mới tốt?

Editor: May

Anh ta cũng có nghe thấy chuyện của Tô Cửu Y, nhưng bọn họ cũng không thể hỏi nhiều về chuyện của ông chủ, chỉ biết sau khi cô phạm vào một lần sai liền từ chức, còn là anh ta tự tay làm thủ tục từ chức giúp cô, về phần sau đó cô đi nơi nào, vậy thì cũng không rõ ràng lắm.

"Bảo bối, đừng đi." Tiêu Thần ngăn đường đi của hai người lại, cũng không tính cứ như vậy thả Tô Cửu Y đi.

"Ai là bảo bối của anh." Tô Cửu Y cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, thoáng đưa tay ôm eo cường tráng của Thi Ngạo Tước, dựa mặt vào trên vai của anh, ý vị của cô rất rõ ràng, là đang nói cho Tiêu Thần biết quan hệ giữa cô và Thi Ngạo Tước không tầm thường.

"À, thì ra các người ...." Tiêu Thần cười, câu nói kế tiếp không có nói tiếp.

"Đúng, chính là như anh nhìn thấy." Tô Cửu Y nói.

"Quân tử không đoạt thứ tốt của người, các người đã là một đôi, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa. Hai vị đi thong thả."

Tiêu Thần chuyển dời chú ý đến nơi khác, anh ta vuốt vuốt ly rượu trên quầy bar, không chú ý hai người, giống như sự tình vừa rồi chưa từng phát sinh.

Tô Cửu Y bị Thi Ngạo Tước kéo một đường ra khỏi Ciaos, lực nắm của anh rất lớn, làm cô cảm thấy cổ tay giống như là đã bị bóp chặt đứt.

Thi Ngạo Tước mở cửa xe ném cô vào, sau đó "Ầm" một tiếng đóng cửa xe lại, tự mình ngồi xuống ghế lái, khởi động chân ga, xe rất nhanh lái ra ngoài.

Tô Cửu Y trên ghế sau có chút không biết làm sao, bởi vì cô biết, Thi Ngạo Tước tức giận, hơn nữa còn là rất nghiêm trọng.

Cô vụng trộm chạy ra nhà họ Thi, không có dựa theo thủ tục nhân viên nhà họ Thi, hơn nữa còn tạo thành phiền phức nhất định cho anh.

Phải giải thích với anh như thế nào mới tốt đây?

Tô Cửu Y ngồi quy củ ở trên ghế sau, nghiêng nghiêng mặt len lén quan sát phản ứng của Thi Ngạo Tước.

Sắc mặt anh bình tĩnh, nhếch môi mỏng, đồng tử đen nhánh mênh mông không thấy đáy, chỉ là giữa lông mày hơi nhăn lại, nhìn không ra tâm tình của anh là tốt hay xấu.

Trong xe vốn rất ít không khí, vào giờ phút này như là mang theo cảm giác hít thở không thông, ép tới Tô Cửu Y không thở nổi.

Có thể lần này anh thật sự tức giận, trước đó ở cùng anh nhiều lần như vậy, bầu không khí chưa bao giờ đè nén giống như vậy.

Tô Cửu Y nắm chặt góc áo sơ mi trên người, nhỏ giọng mở miệng: "Xin lỗi, tôi ...."

Cô vừa mở miệng, đã bị chuông điện thoại di động cắt đứt, cô lặng lẽ quan sát phản ứng Thi Ngạo Tước một chút, anh vẫn là mắt nhìn phía trước, cũng không có ý muốn để ý cô.

Cô cắn môi dưới, lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, sau đó tiếp nghe: "Alo? Cảnh Nhân, cậu không sao chứ?"

"Tớ không sao, còn cậu? Nhìn thấy Tiêu Thần không?"

"Ừ gặp được, cậu không có chuyện gì là tốt rồi, bây giờ tớ đang ở trên xe, phải về, về đến nhà sẽ gọi lại cho cậu." Nghe được Thích Cảnh Nhân không có gì cô cũng yên tâm, trước mắt còn có một núi băng cần giải quyết, về Tiêu Thần gì đó, cô mới không cần trông nom.

Sau khi cúp điện thoại, cô vụng trộm liếc nhìn Thi Ngạo Tước, mím môi nói: "Xin lỗi Tước thiếu, tôi không nên một mình ra ngoài trái với quy củ nhà họ Thi, trừ tiền lương hay là làm việc nặng, trừng phạt thế nào cũng được...."

Chỉ là đừng không để ý cô, đừng giận cô, bởi vì cô sẽ khó chịu.

Nhưng Thi Ngạo Tước vẫn là không nói gì.

Vào lúc này cách nhà họ Thi đã rất gần, trong biệt thự chỉ có đèn phòng khách vẫn sáng, nhóm nữ hầu đều đã ngủ, quản gia Tôn cũng không thấy bóng dáng.

Xe dừng ở trong vườn hoa, Thi Ngạo Tước cứ thế xuống xe, cũng không có ý muốn để ý tới Tô Cửu Y.

Tô Cửu Y cũng chỉ đành đi xuống xe theo.

Đèn đuốc trong phòng khách sáng trưng, ánh đèn màu vàng chiếu lên sàn nhà một mảnh ấm áp, đèn lưu ly cực lớn treo ở phía trên đại sảnh phát ra tia sáng sáng lạn, phủ kín cả căn phòng một màu sắc ấm áp.

Page 3 of 12
Chương 955: Nụ hôn đột nhiên xuất hiện.

Editor: May

Thi Ngạo Tước đi ở phía trước ấn thang máy xuống, Tô Cửu Y đứng ở bên cạnh anh, suy nghĩ rốt cuộc mình nói xin lỗi như thế nào mới có thể bày tỏ thành ý.

Cô lớn như vậy, nhưng rất ít nói xin lỗi với người khác, cô không phải là loại người gây chuyện sinh sự, hơn nữa đại đa số cãi vã đánh nhau đều là người khác trêu chọc cô, hai chữ "Xin lỗi" này hoàn toàn không thường xuất hiện ở trong tự điển của cô.

Khi thang máy xuống đến, cô không kịp suy nghĩ cũng theo anh đi vào, hoàn toàn quên mất chuyện đã xảy ra trong thang máy với anh lần trước.

"Đi ra ngoài làm gì?" Giọng nói Thi Ngạo Tước đột nhiên vang lên, lạnh như băng đến cực điểm.

Tô Cửu Y giật mình một chút, đối mặt với vấn đề đột ngột xuất hiện của Thi Ngạo Tước, cô hoàn toàn không phản ứng kịp, chính ngay lúc này mặt của cô bị anh xoay qua, ngay sau đó, một cổ hơi thở ấm áp nghiêm nghiêm thật thật phủ xuống.

Nụ hôn của anh mang theo cảm xúc chiếm đoạt và trừng phạt, bá đạo cạy cánh môi của cô, điên cuồng mà càn quét khắp mỗi ngõ ngách ở trong miệng cô.

Tô Cửu Y ngẩn người, hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể ngơ ngác mặc cho anh tùy ý đòi hỏi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thang máy rất nhanh liền đến được tầng lầu gian phòng của Thi Ngạo Tước, sau một tiếng "Đinh", cửa thang máy từ từ mở ra, Thi Ngạo Tước mới rời khỏi cánh môi của cô.

Tô Cửu Y đỏ mặt nhìn anh, cứ thế kinh ngạc đứng tại chỗ.

Từ vừa rồi đến hiện tại rõ ràng chỉ chưa tới nửa phút, nhưng cô lại cảm giác thời gian dường như dài dằng dặc như qua một thế kỷ.

Đối mặt với nụ hôn đột ngột xuất hiện của anh, cô giống như mất đi tất cả năng lực suy nghĩ.

Thi Ngạo Tước buông trói buộc với cô ra, sau đó xoay người liền rời khỏi thang máy, không có để lại lời nào, chỉ còn mỗi Tô Cửu Y hô hấp hỗn loạn đứng ở bên trong.

Nhìn bóng dáng cao to của anh dần dần thu nhỏ theo cửa thang máy đóng lại, dần dần trở nên hư ảo, cuối cùng biến mất.

Tô Cửu Y dựa trên tường sắt thang máy, tiêu hóa sự thật cô bị Thi Ngạo Tước hôn vào lúc thanh tỉnh.

Còn nhớ khi còn bé cô xem truyện cổ tích, mẹ nói cho cô biết, hôn là động tác đại biểu cho hai người thật lòng yêu thương nhau, đây là biểu đạt tình yêu với người mình yêu.

Nhưng nụ hôn của Thi Ngạo Tước rõ ràng mang theo tức giận, giống như là một loại thúc giục với một người phạm sai lầm.

Huống chi sao anh có thể thích cô.

Tô Cửu Y đần độn bước ra thang máy, lúc sờ sờ túi tiền muốn lấy cái chìa khóa ra mới phát hiện, trên người mình còn đang mặc đồ đồng phục Ciaos, mà quần áo mình mặc đi lúc trước vẫn đang trong tủ quầy của cô, cái chìa khóa cũng ở trong túi áo bộ quần áo đó.

Vẻ mặt cô thất bại ngồi xổm trước cửa phòng, thầm nghĩ quả nhiên không nên chọc giận Thi Ngạo Tước, hiện tại ngay cả trời cao cũng đang trừng phạt mình.

Lúc này điện thoại "Tích tích" vang lên, là tiếng nhắc nhở lượng điện quá thấp, Tô Cửu Y lấy điện thoại di động ra, phát hiện màn hình đã ngầm hạ đi hơn phân nửa, lượng điện hiển thị chỉ còn mỗi 5% cuối cùng, hơn nữa lập tức liền có xu thế tắt máy.

Lúc thời khắc quan trọng, đến cả điện thoại cũng muốn bãi công?

Thật sự là ứng với câu nói kia: Người một khi không may thì chuyện gì cũng không suôn sẻ.

Cô tính toán dùng lượng điện cuối cùng gọi điện thoại cho nữ hầu có quan hệ tốt với mình, nhưng đúng lúc gọi qua đối phương vẫn luôn không bắt máy, điện thoại liền tối đen lại.

Chìa khóa gian phòng nữ hầu chỉ có chỗ quản sự mới có, nhưng hiện tại đã sắp đến 12h.

Quản sự vì ngày hôm sau có thể có tinh thần dư thừa giám sát nhóm nữ hầu làm việc, cho nên xưa nay đều ngủ cực kỳ sớm, vả lại với bộ dáng khí thế hung hăng bình thường của bà ta, Tô Cửu Y cũng không có can đảm đi tìm bà ta xin chìa khóa.

Page 4 of 12
Chương 956: Sao vậy?

Editor: May

Liếc nhìn cửa phòng đóng chặt đối diện, nghĩ có nên cố gắng gõ mở cửa phòng một nữ hầu khác hay không, không chừng đối phương sẽ đồng ý để cô ở một đêm.

Cô đứng dậy, nheo mắt nhìn nhìn trong khe cửa, bên trong một mảnh tối đen, có lẽ là tắt đèn rồi.

Tô Cửu Y nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng, cũng không có trả lời.

Dù sao quấy nhiễu đến người khác ngủ cũng rất không lễ phép.

Trong phòng không có bất kỳ đáp lại, có lẽ đối phương đã ngủ rồi.

Tô Cửu Y thu tay về, một lần nữa lui trở về bên ngoài gian phòng của mình.

Trong phòng khách mở điều hòa nhiệt độ có chút thấp, kéo nhiệt độ hành lang xuống, cộng thêm nhiệt độ buổi tối sẽ hạ, Tô Cửu Y cảm thấy có chút lạnh.

Cô rụt rụt cánh tay, dựa vào cửa phòng ngồi xổm xuống, ôm gối, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm đèn lưu ly xinh đẹp trong phòng khách.

Đến khi cơn buồn ngủ cô đến, cuối cùng ngăn cản không nổi, cô vùi mặt ở trong đầu gối, ngủ thiếp đi.

Mà cũng cùng thời gian đó, Tần Thiếu Bạch và Thích Cảnh Nhân vẫn chưa có từ bỏ, hai người một đường đi theo xe của Triệu Nhậm, đến một tiểu khu dân cư, sau khi vượt qua mấy đường phố, hai người nhìn thấy anh ta đi xuông xe, sau đó khóa xe bước lên bậc thang.

"Anh từng đi tới nhà anh ta, cũng không phải cái tiểu khu này." Tần Thiếu Bạch nói.

"Chúng ta còn theo sau không?" Thích Cảnh Nhân hỏi.

Tần Thiếu Bạch quan sát tầng lầu đối diện một chút, phòng khách nơi này hoàn toàn đều ở trước lầu, sau lầu là phòng ngủ, cho nên nói nếu như dùng ống nhòm, vừa dễ dàng nhìn thấy tình huống phòng khách ở tòa lầu đối diện.

"Đi thôi." Anh lấy ống nhòm từ trong rương đặt ở ghế sau xe.

Hai người chạy bộ đi lên mái nhà tầng lầu đối diện, Thích Cảnh Nhân lấy kẹp tóc nhỏ trên đầu ra cạy mở cửa sân thượng.

"Không ngờ em còn có chút tài năng này, cũng không cần anh dùng chân đạp nữa." Tần Thiếu Bạch cười nói.

Thích Cảnh Nhân liếc trắng mắt nhìn anh, nói: "Anh không biết còn nhiều lắm."

"Vừa rồi tôi quan sát một chút, trong tòa nhà này có camera giám sát, sáng mai nhớ tìm người xóa bỏ ghi chép giám sát một chút." Cô nhắc nhở.

Tần Thiếu Bạch trả lời: "Biết."

Đúng như hai người đoán trước, Triệu Nhậm tiến vào trong phòng khách một ngôi nhà trang hoàng tinh tế, chủ nhà đứng ở ngưỡng cửa nghênh đón anh ta, hai người nắm tay rất thân thiết, sau khi chủ nhà lại gọi anh ta đến ngồi trên ghế sofa, sau đó châm trà cho anh ta.

Chủ nhà đưa lưng về phía Tần Thiếu Bạch, hoàn toàn không phán đoán ra thân phận của người này.

"Thế nào rồi?" Thích Cảnh Nhân không thấy được tình huống, vẻ mặt nhàm chán ngồi bên cạnh.

"Chủ nhà 1m83, mặc áo sơmi màu xanh đậm, thể trọng ước chừng 85kg, nhìn có vẻ rất cường tráng, hẳn là thường hay tập thể hình." Anh nói xong.

Sau khi vào nhà, Triệu Nhậm lấy từ trong túi da ra một văn kiện, đưa cho chủ nhà, chủ nhà tùy ý lật xem, không biết nói những gì, khiến cho Triệu Nhậm cười khách sáo ha ha, dường như lại bắt đầu khiêm tốn, xem hình dáng khi phát âm của miệng như là nói "Không có gì" "không có gì" .

Đó là phần văn kiện gì? Không phải dự án hợp tác thì còn là gì....

Hai người lại nói chuyện với nhau một hồi, sau đó chủ nhà đột nhiên đứng lên, anh ta bưng chén trà đi đến trước cửa sổ, nhìn bốn phía chung quanh một cái, đột nhiên kéo bức màn lại.

Tần Thiếu Bạch híp mắt kính viễn vọng ra.

"Làm sao vậy?" Thích Cảnh Nhân nhìn thấy hành động của anh, liền vội vàng hỏi.

"Là Tiêu Thần." Tần Thiếu Bạch nói.

"...." Thích Cảnh Nhân liếc mắt nhìn đồng hồ giữa cổ tay, cô nghe nói Tiêu Thần từ nơi nhân viên phục vụ Ciaos đã qua ba tiếng, cho nên nói anh ta hoàn toàn có thể lái xe tới đây.

Chỉ là không biết Tô Cửu Y nhìn thấy anh ta lúc nào.

Page 5 of 12
Chương 957: Sẽ không có chuyện gì đi?

Editor: May

Sau khi kéo bức màn lại, bóng dáng Tiêu Thần từ từ biến mất, nhìn có vẻ là rời khỏi cửa sổ, hơn nữa sofa còn cách cửa sổ một đoạn khoảng cách, cho nên hoàn toàn không thấy được tình huống bên trong.

Động tác của Tiêu Thần khiến Tần Thiếu Bạch có loại dự cảm không tốt.

"Tiêu Thần biết thân phận thật của em à?" Anh trầm giọng hỏi.

"Không biết." Thích Cảnh Nhân trả lời nói, "Anh của tôi phong tỏa tất cả tin tức, người bình thường không tra được thân phận của tôi."

"Như vậy sao." Anh lôi kéo cô đi đến ban công "Em đi lầu 2301 đối diện gõ cửa, nếu có người mở cửa thì nói đi nhầm phòng, nếu như không ai mở cửa thì em gọi anh, anh chờ em ở đầu bậc thang."

Thích Cảnh Nhân im lặng cả buổi, nói: "Anh cảm thấy khả năng không ai mở cửa có lớn không...."

"Mấy dự án gần đây Tiêu Thần nói thành đều không sạch sẽ." Trên mặt Tần Thiếu Bạch lộ ra nghiêm túc hiếm có.

"Được, tôi biết rồi."

Hai người đi đến trong thang máy tầng lầu đối diện, Thích Cảnh Nhân thở một hơi thật dài nhấn xuống tầng lầu, Tần Thiếu Bạch quan sát cô, nhìn ra được cô có chút khẩn trương.

Anh cười, vươn tay sửa sang lại cổ áo cho cô một chút.

"Đợi lát nữa không cần về Ciaos, anh đưa em về nhà, đi ngủ sớm một chút, trưa mai dẫn em đi ăn cơm."

Nghe được anh là đang trấn an tâm tình của cô.

"Nếu tôi nói tôi từng hỗ trợ FBI phá án, anh tin không?" Cô nói.

"Tin." Tần Thiếu Bạch nắm lấy tay của cô, vẻ mặt thành thật nói: "Anh tin."

"Vậy thì đừng nghi ngờ tôi."

*

Buổi sáng, Tô Cửu Y là bị quản sự lay tỉnh, nhìn thấy vẻ mặt muốn lấy mạng người, ngay khoảnh khắc đó cô cho là mình đã bị Hắc Bạch vô thường mang vào địa ngục, đang bị quỷ nhỏ đòi mạng ngược đãi.

"Á!" Cô hét lên một tiếng, sau đó theo bản năng co rụt tới cửa, phía sau lưng đụng mạnh vào cửa phòng vững chắc, nhưng cô không có chút cảm giác đau đớn nào.

Có thể là bởi vì người trước mắt tương đối khủng bố đi.

"Cô tỉnh rồi?" Quản sự hỏi cô.

"Ừ .... Ừ." Trong lòng Tô Cửu Y cảm thán, loại khí thế áp bách người này của bà ta, quả thật còn muốn lợi hại hơn Thi Ngạo Tước.

"Vậy thì thay quần ào làm việc." Quản sự quan sát cô, "Cô nhìn xem cô mặc cái gì đây, không biết còn tưởng rằng là đồ đồng phục của hộp đêm."

.... Bà ta thật sự đoán đúng rồi.

Tô Cửu Y không kịp khích lệ bà ta, liền hít mũi một cái, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu: "Cái kia .... Xin lỗi cháu đã để chìa khóa ở bên trong, dì có thể đưa chìa khóa dự bị cho cháu không?"

Quản sự liếc cô một cái, hỏi: "Cô sẽ không phải là ngủ trong hành lang một đêm chứ!"

Vẻ mặt Tô Cửu Y cầu xin càng không ngừng gật đầu.

" Đứa bé đáng thương." Quản sự lắc lắc đầu, "Cô đợi một lát, tôi đi lấy."

Bà ta mới vừa đi hai bước, Tô Cửu Y còn chưa kịp mừng thầm, liền nhìn thấy bà ta xoay đầu lại, đổi lại vẻ mặt nghiêm túc: "Lần sau lại để chìa khóa bên trong, cô liền đi tới trong vườn hoa ngủ, còn có thể tiết kiệm tiền điện máy điều hòa không khí."

Tô Cửu Y chỉ có thể tiếp tục gật đầu.

Sau khi lấy được chìa khóa, rốt cuộc cô cũng có thể nằm thoải mái ở trên giường, ngồi ở ngoài cửa cả đêm, hiện tại cô cảm thấy toàn thân đau nhức, đi đứng vẫn đang run lên. Đại não một mảnh trống không, cái trán nóng lên một trận, Tô Cửu Y hít mũi một cái, cảm thấy mình giống như có chút cảm mạo.

Quản sự dặn dò, bảo cô mười phút sau xuống dưới tập hợp, cô cắm sạc pin di động, sau đó khởi động máy, cùng không nhìn thấy cuộc gọi hay tin nhắn của Thích Cảnh Nhân.

Sẽ không có chuyện gì chứ?

Page 6 of 12
Chương 958: Vậy cô có tìm được bạn chưa?

Editor: May

Tô Cửu Y vỗ vỗ mặt của mình để mình thanh tỉnh một chút, sau đó gọi điện thoại qua.

"Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau, sorry ...." Trong ống nghe lại vang lên giọng nữ máy móc.

Sao lại tắt điện thoại chứ?

Lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa: "Tô Cửu Y cô ngược lại nhanh lên!"

Quản sự lại xuất hiện, cô nhíu mày, vội tìm một bộ quần áo thay, sau đó mở cửa dò hỏi quản sự: "Tước thiếu đi chưa?"

Nhất định là vẻ mặt Tô Cửu Y quá mức ngưng trọng, quản sự sửng sốt một hai giây mới nhớ tới trả lời: "Chưa."

Tô Cửu Y cũng bất chấp bà ta nói gì, hai ba bước chạy bộ đến cửa thang máy, ấn xuống tầng lầu gian phòng Thi Ngạo Tước, mặc cho quản sự ở phía sau gọi to.

Thi Ngạo Tước vừa ra khỏi cửa phòng liền nhìn thấy Tô Cửu Y vội vã xông về phía anh, anh liếc cô một cái, cài nút âu phục lên không nói gì.

"Cái kia ...." Tô Cửu Y thở dốc, "Ngày hôm qua không biết Cảnh Nhân bởi vì chuyện gì mà vội vàng rời đi Ciaos, tôi hoài nghi cô ấy là thấy được hung thủ nổ súng với tôi ở phòng quan sát trước đó nên đã đuổi theo, chỉ có điều tôi không dám vội vàng kết luận, hơn nữa rõ ràng tối hôm qua cô ấy còn có tin tức, nhưng vừa rồi tôi không gọi điện thoại cho cô ấy được, tôi sợ cô ấy gặp chuyện không may."

Tô Cửu Y nói một hơi xong, Thi Ngạo Tước lại không có bất kỳ phản ứng nào.

"Tốt xấu gì cô ấy cũng là vị hôn thê của anh, anh ít nhất cũng phải lo lắng một chút chứ!" Nhìn nét mặt lãnh đạm như vậy của anh, Tô Cửu Y cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, đỏ hồng mắt gầm lên.

"Đinh" cửa thang máy mở ra, mấy nữ hầu kinh ngạc nhìn tình huống bên ngoài thang máy, lúc này Tô Cửu Y đang dùng vẻ mặt tức giận nhìn Thi Ngạo Tước, mà anh lại là vẻ mặt lạnh nhạt nện bước chân dài đi vào thang máy.

Hoàn toàn không ngại hôm nay đi thang máy dùng chung.

"Tước thiếu!" Cũng chẳng quan tâm sau lưng có người bên ngoài hay không, Tô Cửu Y như là con thỏ xù lông, càng không ngừng hét to sau lưng anh, "Tước thiếu!"

Cửa thang máy khép lại, Tô Cửu Y đuổi theo xuống lầu từ cầu thang.

Thi Ngạo Tước đi đến bên cạnh xe lấy chìa khóa xe ra, mở cửa xe ngồi lên. Tô Cửu Y đứng ở ngoài xe vừa nóng vừa giận, đánh bạo đứng ở trước xe ngăn anh lại.

Thi Ngạo Tước thấy thế, chỉ là ung dung thản nhiên lên tiếng: "Lên xe."

Tô Cửu Y sửng sốt, không rõ dụng ý của anh, nhưng vẫn chạy tới mở cửa xe, ngồi trên ghế xe trước.

*

"Người chết Triệu Nhậm, nam, 32 tuổi, thời gian tử vong khoảng trời vừa rạng sáng chừng ba mươi, một phát súng ngắn bắn trúng huyệt thái dương dẫn đếnmất mạng tại chỗ." Cảnh sát ở ngay bên cạnh làm bản ghi chép, "Bởi vì súng ngắn gắn ống hãm thanh, cho nên cùng không có bất kỳ tiếng súng nào, cũng không có cư dân gần đây phát hiện."

"Thích tiểu thư, cô là vì sau khi tan ca muốn đến tìm bạn, lúc đi ngang qua tầng lầu nên thấy được cảnh này ư?" Cảnh sát đang tra hỏi người chứng kiến Thích Cảnh Nhân.

"Phải." Thích Cảnh Nhân đáp.

"Lúc ấy khi cô tiến vào, cửa mở?" Đối phương hỏi.

"Ừ," Thích Cảnh Nhân nhớ lại, "Lúc ấy khi tôi đi đến tầng lầu này, nhìn thấy cửa mở ra, tôi tưởng trong nhà bạn có trộm, đi vào mới phát hiện tìm lộn tầng, sau đó người bị hại đã nằm trên ghế sa lon, lúc ấy sofa bị máu nhiễm thành màu đỏ, tôi mới phát hiện không đúng, sau đó báo cảnh sát."

"Cô có thấy người nào chạy ra gian phòng này không?"

"Không có, chỉ có một mình tôi."

"Vậy cô tìm được bạn chưa?" Cảnh sát nhìn ánh mắt của cô, đại khái là đang phán đoán cô có nói dối hay không.

Page 7 of 12
Chương 959: Vất vả cho cậu rồi

Editor: May

"Bạn của tôi đi ra ngoài du lịch, là Địch tiên sinh 2402 lầu trên, trước đó chúng tôi cũng không biết anh ta không có ở nhà, sau đó hỏi hàng xóm của anh ta mới biết được anh ta đang ở nước ngoài." Tần Thiếu Bạch đã hỏi chủ cho thuê nhà một chút tình huống của gia đình lầu trên.

"Vậy được, cảm ơn bằng chứng của ngài, chúng tôi sẽ lấy làm chứng cớ, cũng hy vọng ngài có thể giữ miệng như bình, chúng tôi sẽ điều tra tiến triển của vụ án."

"Vất vả cho các người rồi."

Lúc đi ra cục cảnh sát, trời mới vừa tảng sáng, Tần Thiếu Bạch đang đứng ở bên ngoài hút thuốc, trên bả vai anh khoác áo khoácâu phục, một tay chống xe, trong lười biếng mang theo vài phần hương vị chán chường.

Nghe được tiếng bước chân đi tới của cô, anh bóp tắt thuốc lá: "Đi thôi, lên trên xe ngủ một lát, chờ Tước tới đây xử lý."

Bởi vì sau khi phát hiện Triệu Nhậm đã không có hơi thở, cô thấy được văn kiện đặt trên bàn chính là kế hoạch dự án mảnh đất phía tây thành phố kia, cho nên cảnh sát cũng thông báo cho Thi Ngạo Tước, chờ anh tới đây làm điều tra.

"Tôi vẫn không nghĩ ra rốt cuộc Tiêu Thần đã chạy trốn từ khi nào." Thích Cảnh Nhân nghi hoặc.

Lúc ấy hai người bọn họ từ tòa nhà đối diện, trước sau chỉ 15 phút, có lẽ Tiêu Thần là đi xuống từ bậc thang, sau đó Tần Thiếu Bạch đi đầu bậc thang xem xét, cùng không nhìn thấy dấu vết xe rời đi.

Cảnh sát điều tra được đây là căn phòng cho thuê, chủ phòng chân chính tỏ vẻ gần đây không có cho người thuê phòng, hơn nữa còn mau chóng chạy trở về tham dự điều tra vụ án này.

Thật sự là sóng trước chưa xong, sóng sau lại tới.

Tối hôm qua Thích Cảnh Nhân dựa theo dặn dò của Tần Thiếu Bạch đi tới 2301, nhưng cửa quả thật là mở rộng như cô khai với cảnh sát, chỉ có điều cô đã đeo bao tay cầm súng lục có gắn ống hãm thanh đặt ở trong túi áo Triệu Nhậm đi.

Tần Thiếu Bạch nói đây một khẩu trong hàng hóa bọn họ đã đánh mất, bởi vì phía trên mặt có ấn ký nguồn gốc hàng hóa.

Cô cũng cần thận xem qua kế hoạch dự án trên bàn, đúng là phương án thiết kế của mảnh đất phía tây thành phố, nhìn có vẻ như là Triệu Nhậm muốn khai phá mảnh đất trống này.

Lúc cảnh sát tới hiện trường điều tra, ở trong phòng vốn không hề phát hiện vân tay nào khác ngoại trừ Triệu Nhậm.

"Lúc ấy Tiêu thần cũng không có mang bao tay, tại sao lại không có vân tay chứ?" Tần Thiếu Bạch nâng cằm lên nghi ngờ nói, "Dù là lau toàn bộ, lúc này cũng có chút không kịp."

Thi Ngạo Tước và Tô Cửu Y đi cục cảnh sát một chuyến trước, sau đó đi hiện trường xảy ra vụ án.

Lúc tới, cảnh sát vẫn đang kiểm tra cư dân vùng lân cận, hỏi thăm bọn họ có cảm thấy tối hôm qua có dị thường gì không.

Bản ghi chép giám sát cũng bị điều tra ra được, Tần Thiếu Bạch đã sai người ta xóa bỏ bản ghi chép tầng lầu đối diện.

Mà quan trọng nhất chính là, Tiêu Thần cũng xóa đi bản ghi chép camera giám sát của tòa nhà, kể cả cửa chính nơi cư xá của mình, vốn không hề có bản ghi chép cặn kẽ.

Thật giống như quản chế Ciaos lần trước, thần không biết quỷ không hay.

"Cảnh sát có biện pháp nào điều tra đoạn video giám sát bị Tiêu Thần xóa bỏ không?" Tô Cửu Y nghi ngờ hỏi.

"Không có cách nào." Tần Thiếu Bạch nói: "Bởi vì đến cả Trí Kha cũng đều không có biện pháp tra được dấu vết đoạn giám sát bị cắt bỏ kia, cũng chứng minh được, đối phương nhất định là cao thủ chúng ta không nghĩ tới ."

Tô Cửu Y gật gật đầu, sau đó nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi đánh ngáp của Thích Cảnh Nhân, sờ sờ đầu của cô ấy bày tỏ an ủi nói: "Vất vả cho cậu rồi, không tìm được cậu, tớ tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì."

"Không khổ cực." Thích Cảnh Nhân khoát khoát tay, "Điện thoại vừa hết pin, cũng chưa kịp thông báo cho cậu."

Đúng lúc đó, Thi Ngạo Tước tiếp nhận điều tra của cảnh sát xong, đi ra cửa tòa nhà.

Page 8 of 12
Chương 960: Phát sốt.

Editor: May

"Như thế nào?"

Thi Ngạo Tước nhíu mày: "Giống như vậy, không có đầu mối."

Thích Cảnh Nhân gật gật đầu, cau mày suy tư một chút, ngay sau đó hỏi Tô Cửu Y, "Tối hôm qua cậu nhìn thấy Tiêu Thần lúc nào."

Tô Cửu Y còn không biết hung thủ kia chính là Tiêu Thần, cho nên không rõ lắm tại sao Thích Cảnh Nhân lại hỏi như vậy, cô liếc mắt nhìn về phía Thi Ngạo Tước, nhưng sau khi tiếp xúc được tầm mắt của anh liền vội né tránh.

"Này ...." Cô giả bộ nhìn về phía mũi chân mình, "Khoảng 11 giờ."

Thích Cảnh Nhân nhíu nhíu mày, nói cách khác, Tiêu Thần đã tính toán tốt thời gian Triệu Nhậm xuất hiện, như vậy mới có thể nghênh ngang ngụy trang thành chủ phòng, gặp mặt với Triệu Nhậm.

Nói một cách khác, Tiêu Thần biết rõ hành trình của Triệu Nhậm, kể cả mua súng nơi người áo đen.

Sau đó, Thích Cảnh Nhân đơn giản nói với Tô Cửu Y và Thi Ngạo Tước một chút tình huống theo dõi tối hôm qua.

"Ý của cô là nói, rất có thể Tiêu Thần và người áo đen ở Ciaos cũng đã gặp mặt bàn bạc qua, người áo đen giả dạng làm người buôn bán súng ống đạn dược gặp mặt với Triệu Nhậm, thật ra là vì khống chế thời gian của anh ta, để Tiêu Thần có cơ hội đi tới phòng ngụy trang trang." Thi Ngạo Tước làm tổng kết chuyện này.

Tô Cửu Y có chút khó hiểu, lúc tối hôm qua rõ ràng là bộ dáng rất thoải mái, còn nói muốn mình ở cùng anh ta, chẳng lẽ anh ta cũng không tin mình sẽ đáp ứng ư?

Hay là nói anh ta đã đoán ra cô nhất định sẽ nhân cơ hội chạy trốn?

Tô Cửu Y cảm thấy đầu có chút chóng mặt, từ vừa rồi cô đã cảm thấy lòng bàn chân mình nhẹ nhàng loạng choạng, cảm giác giống như chưa giẫm tới mặt đất, thân thể cũng có chút không nghe theo sự sai bảo, tay chân không có chút sức lực nào.

"Bởi vì quan hệ đến lợi ích, cho nên chúng ta cố gắng hết mức đừng nói thật với cảnh sát bên kia, huống chi chúng ta cũng không có chứng cớ chỉ ra chỗ sai của Tiêu Thần, " Thi Ngạo Tước nói, "Nếu như bọn họ có thể điều tra ra, đó chính là không còn gì tốt hơn."

Tô Cửu Y gật gật đầu, cố nén buồn ngủ trong đầu, bộ dáng Thi Ngạo Tước trước mắt lại mơ hồ trở thành bốn năm cái, đều đang cau mày nhìn cô.

Gì nha, sao người này lại thích nhíu mày như vậy.

Rốt cuộc Tô Cửu Y không nhịn được, thẳng tắp ngã xuống đất, vào lúc cô cho rằng sắp sửa phải tiếp xúc thân mật với đất, đôi cánh tay mạnh mẽ đón lấy cô, ôm vào trong ngực ấm áp.

Khi tỉnh lại, đã là giữa trưa.

Đập vào trước mắt chính là vách tường trắng noãn, cô xoa ánh mắt nhập nhèm, mới nghĩ đến chuyện mình té xỉu.

Hiện tại toàn thân cũng không dùng được một chút sức lực nào, toàn thân khó chịu giống như bị xe đè ép qua, cuống họng vừa khô vừa chát.

"Tỉnh rồi?" Thi Ngạo Tước ngồi ở một bên trước bàn ăn xem văn kiện, sau khi nghe được tiếng động của cô liền mở miệng hỏi.

Tô Cửu Y có chút mụ mị, cô mở mắt ra cẩn thận quan sát một chút, mới phát hiện đây là gian phòng của Thi Ngạo Tước.

"Sao tôi lại ở chỗ này?" Cô mở miệng nói chuyện, giọng nói khàn khàn đến mức dọa cô giật mình.

"Bác sĩ nói em bị phong hàn, phát sốt." Anh nhàn nhạt giải thích, "Đã tiêm một mũi hạ sốt, thuốc và nước trên bàn."

Nhất định là tối hôm qua ngủ ở cửa phòng trúng gió, mới có thể phát sốt.

Tô Cửu Y khó khăn nâng thân thể của mình dậy, sau khi nghe được lời của Thi Ngạo Tước thì bất lực gật đầu, thầm nghĩ nếu anh mang mình trở về, hơn nữa còn tìm bác sĩ xem bệnh cho cô, hẳn là sẽ không còn giận cô nữa.

Buổi sáng anh lại không có nói rõ muốn dẫn cô đi tìm Thích Cảnh Nhân, làm hại cô ở trên xe vẫn luôn hô to gọi nhỏ, thật sự là xấu hổ chết đi được.

Cô đỏ mặt, đưa tay muốn lấy ly nước đặt trên bàn, lúc chạm đến cái ly mới phát hiện, nước vẫn ấm, xem ra Thi Ngạo Tước đã cẩn thận giúp cô đổi nước.

Nguồn: thichdoctruyen.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro