Chương 14 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 14: Oan gia ngõ hẹp

"Hai người đang làm gì đó!"

Một giọng nói nghiêm nghị đúng lúc vang lên.

Hai cánh tay của Đỗ Phi Phi nâng lên đã giữ lại giữa không trung.

Tôi nhìn theo chỗ phát ra âm thanh, người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa, trên đầu đội mũ lưỡi trai, gương mặt uy nghiêm và khí thế dọa người.

Tôi nhanh chóng nhận ra, anh chính là nhà đạo diễn cùng biên kịch nổi tiếng, Trương Nghệ Mưu!

"Trương đạo diễn, ngài mạnh khỏe." Tôi hơi lúng túng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, cúi chào rất lế phép.

Đạo diễn Trương Nghệ Mưu là người tôi thần tượng, tôi cực kì thích anh làm đạo diễn, cũng nghe nói anh không chấp nhận bất kỳ nữ minh tinh nào lấy lòng, công tư rất rõ ràng, đối với diễn viên yêu cầu rất cao!

Lần đầu tiên quay phim có thể đóng vai nữ chính của Trương đạo diễn, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh! Tuy nhiên, lần đầu tiên gặp mặt dưới tính huống như vậy, thật là mất mặt.

"Hai người có biết mình đang làm cái gì không? Có biết đây là chỗ nào không?" Giọng nói của Trương đạo diễn trầm thấp tràn đầy uy nghiêm, "Nơi này là chỗ tôi làm việc, tôi không hy vọng thấy bất kì ai gây gổ đánh nhau ở đây, nếu chuyện này xảy ra lần nữa, xin cút ra ngoài! Loại diễn viên không có tố chất, không có tư cách đóng phim của tôi!"

"Rất xin lỗi!" Tôi cúi đầu, trong lòng tràn ngập áy náy, bị lời của Trương đạo diễn làm cho hoảng sợ.

"Hừ!" Đỗ Phi Phi dậm chân một cái, tức giận rời đi.

Trương đạo diễn cũng rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm, vô lực ngồi tựa vào ghế, nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương.

Gần đây quá nhiều chuyện xảy ra, khiến tôi cảm giác mệt chết đi…

Mấy tháng tới đây, tôi còn phải ngày ngày đối mặt với đỗ Phi Phi, nghĩ thôi đã cảm thấy nhức đầu!

Bát tự vai nữ chính cùng tôi không hợp, thời điểm ở trường học đi khắp nơi đã nhằm vào tôi, không nghĩ tới vai diễn nữ chính đầu tiên cũng tranh giành cùng cô ấy nữa, đúng là Oan Gia Ngõ Hẹp, có tránh cũng không tránh được!

Chẳng qua làng giải trí nhỏ như vậy, mọi người làm ngành này đều nói, sớm muộn cũng phải tranh giành với nhau!

"Cô không sao chứ!" Tiếng nói trong trẻo truyền tới.

Tôi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn là dung nhan thanh tuấn, khôi ngô, sống mũi cao, đôi môi mỏng khêu gợi vểnh thành đường cong, làn da trắng muốt không khác gì công tử, đôi mắt trong suốt lan tỏa nhàn nhạt sáng bóng.

CHƯƠNG 15: Tiềm năng

 16/12/2016

 Trước Cài ĐặtSau 

"Anh là…?" Tôi cảm giác nhìn anh có chút quen mắt, chẳng qua nhất thời không nhớ ra anh là ai.

"Tôi tên Tô Quân." Anh mỉm cười, nụ cười như tẩm hơi thở mùa xuân, cho tôi một loại cảm giác tản mát tự nhiên.

"A! Anh là Tô Quân!" Tôi chợt nhớ, bừng tỉnh hiểu ra!

Anh thủ vai nam chính trong bộ phim, Tô Quân – ngôi sao mới sáng giá của làng điện ảnh và truyền thông, mới vào nghề một năm đã tỏa sáng khắp nơi. Bởi dáng dấp đẹp trai anh tuấn, hơn nữa còn ca hát hay, đóng phim cũng hay, bộ phim trước anh đóng vai quý ông lớn tuổi, lần này lại là vai nam chính! Khẳng định là mở màn cho đỉnh cao mới!

Chung quy mà nói, con đường về phía trước là một tương lai rộng mở! Tất cả mọi người đều kính trọng anh!

Tôi từng xem báo chí đưa tin về anh, chẳng qua người đàn ông này, cùng với trong hình khó để nhận ra là cùng một người, mà những bộ ảnh chụp cho phim truyền hình, tôi cũng chưa coi qua, bất quá chỉ nghe tới tên anh thôi.

Anh nhặt cuốn kịch bản từ dưới đất lên, đưa tới trước mặt của tôi: "Cô chính là Mạc Oánh chứ? Người thủ vai nữ chính?"

Tôi cầm lấy kịch bản, có chút ngượng ngùng gật đầu: "Lần đầu tiên tôi quay phim, vì vậy, xin chỉ giáo nhiều hơn."

Anh là minh tinh sáng chói, còn tôi chỉ là người mới gia nhập hợp tác cùng anh, khẳng định sẽ phải thua thiệt nhiều chỗ! Tôi cảm giác mình chỉ làm nên cho anh thôi vậy.

"Tôi cũng mới vào nghề được một năm, hơn nữa chưa từng học qua trường lớp biểu diễn, còn cô tốt nghiệp từ trường nghệ thuật! Cô nên chỉ giáo tôi mới đúng!" Anh tươi cười thân thiện đưa tay ra: "Rất hân hạnh được biết cô, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!"

"Hợp tác vui vẻ." Tôi cũng đưa tay ra bắt tay hữu nghị cùng anh.

Sau đó, chúng ta hàn huyên về kịch bản, anh truyền đạt cho tôi chút ít kinh nghiệm khi quay phim, chúng ta trò chuyện rất vui vẻ, thời gian cũng theo đó trôi qua mau.

Một lát sau, có người tới gọi chúng tôi đến phòng hóa trang, để bắt đầu tạo hình, trang điểm.

Lần này chụp là cho bộ phim dài tập sắp tới, do Internet cùng tên tiểu thuyết sửa đổi thành phim hiện đại đô thị tình cảm《 Giật mình, ông xã là người giàu có , tôi thủ vai nữ chính Doãn Thượng Nặc, Tô Quân vào vai nam chính Khương Trạch Ngôn, còn Đỗ Phi Phi diễn nữ phụ Dương Tuyết Mạc.

Do khung cảnh thời hiện đại đô thị, nên tạo hình cùng hóa trang đã nhanh chóng chuẩn bị xong, kế đó lại mở họp báo và kết thúc đã bảy giờ tối!

CHƯƠNG 16: Tại sao không quan tâm em?

Tôi kéo thân thể mệt mỏi rời khỏi phòng thay đồ, cùng lúc điện thoại trong túi reo lên.

"Nhược Hi à."

"Mạc Oánh, cậu đang ở đâu?"

"Hôm nay đến công ty thử vai cùng tạo hình, sắp tới sẽ có phim rồi."

"Oa, thật a! Tuyệt vời quá, cậu vẫn chưa ăn cơm chứ? Tối nay tới nhà tớ, tớ chuẩn bị cho cậu một bữa ăn ngon , coi như ăn mừng cậu thắng lớn?"

"Được rồi! Nhưng tớ phải ghé ngang bệnh viện một chuyến, xem tình hình của ông ngoại, rồi mới qua tìm cậu, như vậy đi, trước khi đi sẽ gọi cho cậu!"

"Tốt, vậy tớ chờ điện thoại của cậu!"

Cúp điện thoại, nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy ông ngoại, đem chuyện đóng phim nói cho ông nghe, tâm tình trở nên tốt lên hẳn.

Chịu đựng bao nhiêu cực khổ, chỉ cần thấy được ông ngoại cười, tất cả đều đáng giá!

Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng tôi vô thức lộ ra nụ cười.

"Chuyện gì vui vẻ như vậy?" Một thanh thanh âm quen thuộc vang lên.

Ta ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt điển trai của Tô Quân, mím môi mỉm cười.

"Tối nay, đoàn làm phim cùng nhau ăn cơm hát karaoke, cô đi cùng nha!" Cả người Tô Quân dựa vào tường, vài cọng tóc đen bay phấp phơi trong không trung.

Nụ cười của anh luôn mang cho tôi cảm giác gần gũi, tôi ái ngại đáp: "Xin lỗi, tôi mới hẹn bạn, cho nên. . . . . ."

"Được rồi!" Anh vốn không thích làm người khác khó xử, thờ ơ nhún vai một cái: "Vậy thì lần sau đi!"

Mới ra tới cửa chính công ty, tôi lại nhận được một cú điện thoại:

"Xin chào, xin hỏi có phải là Mạc tiểu thư không?"

"Đúng vậy."

"Tôi là thư ký của Lục tiên sinh, hiện tại ngài muốn gặp cô, bây giờ cô đang ở chỗ nào, tôi đến đón cô."

"Không cần, tự tôi ngồi xe tới là được, địa chỉ là chỗ khách sạn lần trước sao?"

"Đúng, Lục tiên sinh đang đợi cô, mong cô có thể tới trong vòng ba mươi phút."

Cửa thang máy mở ra ở lầu trên cùng, tôi đi về phía cửa 'phòng cho tổng thống', ngoài ý muốn phát hiện, cửa chính khép, thế nhưng không khóa?

Tôi nghi ngờ hơi nhíu mày, đưa tay đang muốn đẩy ra, tay mới vừa chạm đến cửa, bên trong truyền đến một thanh rên rỉ quen thuộc:

"Ừ. . . . . . Muốn anh. . . . . . Mau. . . . . ."

Tay tôi đông cứng lại, tầm mắt không tự chủ xuyên thấu qua khe cửa nhìn vào.

Một người phụ nữ lộ nửa người đè trên người Lục Minh Hiên, ngón tay ngọc thon dài điên cuồng xoa lồng ngực anh, thanh âm yêu mị làm nũng: "Trước kia không phải anh rất thích em trêu đùa như vậy sao? Tại sao không quan tâm em? Anh nhịn được sao?"

CHƯƠNG 17: Đối với cô đã không còn cảm giác!

"Tôi đối với cô đã không còn cảm giác." Giọng điệu Lục Minh Hiên lạnh lùng.

"Sẽ không, em cảm nhận phía dưới của anh có cảm giác!" Cô vừa nói vừa duỗi tay hướng tới đáy quần của anh, lại bị anh bắt lại!

"Không cần làm loại này để tôi thêm ghét!" Anh cau mặt không vui, nhăn đường mày, gương mặt đường cong vẫn tuấn mỹ như vậy, ánh mắt lại vô tình lạnh nhạt như cự tuyệt đối phương ngàn dặm.

"Ghét! Anh dám nói ghét!" Người phụ nữ bị chọc giận rồi, chợt đẩy anh ra "Lục Minh Hiên! Rốt cuộc người như anh có tình cảm hay không? Tôi theo anh năm năm! Năm năm đó! Anh nói chia tay liền chia tay, cũng không quay đầu lại liền bỏ đi! Bất kể tôi cầu xin anh thế nào, anh cũng không chịu để tôi trở lại bên cạnh, tại sao an đối xử với tôi như vậy! Tại sao!"

"Không chỉ cô! Tôi đối với cô gái nào cũng vậy. Phụ nữ đã chơi chán, không đáng giá để tôi lưu luyến!" Lục Minh Hiên ưu nhã sửa sang lại cổ áo, giọng điệu hờ hững không mang theo một tia tình cảm: "Năm năm này, tôi chu cấp cô không ít, chỉ cần cô mong muốn, tôi đều thỏa mãn, cô còn bất mãn cái gì?"

"Vậy lần này là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng vai nữ chính thuộc về em, tại sao tạm thời thay đổi người! Chính anh đã đáp ứng yêu cầu của em trước!"

"Tôi cảm thấy có người thích hợp đảm nhận nhân vật này hơn cô——"

"Nói nhảm!" Cô cắt ngang lời anh, rống to: "Anh cùng con đó lên giường có phải không! Trên giường công phu của nó tốt hơn tôi phải không? Chúng ta chia tay mới bao lâu, anh đã nhanh chóng tìm vật sủng khác? Con đó đúng là cho anh niềm vui mới, ngay cả vai nữ chính của tôi cũng thay thế được! Thật nhìn không ra con tiện nhân Mạc Oánh, ở trường học ra dáng thanh thuần trong sáng, lên giường lại bộ dạng dâm đãng! Có thể để cho anh hài lòng đến mức đó, tôi càng khinh thường nó!"

"Đỗ Phi Phi, không cần khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi." Sắc mặt Lục Minh Hiên ngày một u ám, giọng điệu trở nên đáng sợ "Tánh khí của tôi, cô đã biết, chọc giận tôi, cái gì cô cũng không còn, có khi ngày mai sẽ biến mất khỏi làng giải trí."

"Thế nào? Nói đến cô ta, anh tức giận sao?" Cô nhếch khóe miệng kéo theo nụ cười lạnh nhạt, ngay sau đó gương mặt lập tức thay đổi, khóe mắt rưng rưng nhìn hắn, thanh âm hơi khàn khàn: 

"Lục Minh Hiên, em thật sự yêu anh , chắc hẳn anh không tin. . . . . . nhưng em chưa từng yêu một người đàn ông nào như vậy. Nếu em không yêu anh, em sẽ không theo anh lâu như vậy, biết rõ bên cạnh ngươi có vô số phụ nữ, em vẫn lựa chọn như cũ ở lại bên cạnh anh, chưa bao giờ nghĩ tới muốn rời khỏi. . . . . . Em không ngại bên cạnh anh có bao nhiêu phụ nữ. . . . . . Chỉ cần anh đừng vứt bỏ em là được rồi. . . . . ."

CHƯƠNG 18: Thần sắc hoảng hốt

Cô nhào tới trong ngực anh, ôm lấy anh thật chặt, nước mắt thấm ướt vạt áo anh. . . . . .

Thổ lộ chân tình như vậy, tôi nghe còn phải cảm động?

Sắc mặt Lục Minh Hiên lãnh khốc không có một tia biến hóa, vội đẩy cô ta ra "Hành động của cô nên dùng cho đóng phim mà nói đấy, chắc ảnh hậu Oscar đã sớm bị cô lấy rồi!"

"Em nói thật. . . . . ."

"Cô đi đi, bộ phim tiếp theo vai nữ chính sẽ là của cô, ."

"Minh Hiên. . . . . ."

"Về sau không cần tới tìm tôi nữa."

"Anh!" Đỗ Phi Phi tức giận cắn răng trợn mắt, lông mày thiếu điều muốn dựng ngược "Lục! Minh! Hiên! Anh đối với tôi như vậy, có ngày anh phải hối hận!"

"Tôi đối với cô hết lòng giúp đỡ, đã cho cô nhiều cơ hội, do cô không biết bắt lấy phát huy, tôi đã vì cô vung bao nhiêu tiền, chính cô rõ ràng nhất!" Anh tao nhã rút ra một điếu thuốc, đốt hít một hơi "Phương diện tình cảm, chúng ta không thể nào hợp lại!"

Thái độ kiên quyết của anh, hiển nhiên không dễ gì quẹo cua hoặc thương lượng đường sống khác.

"Anh—— hừ!" Đỗ Phi Phi hoàn toàn nổi giận, chỉnh trang quần áo liền xoay người lao ra cửa chính.

Tôi chưa kịp phản ứng. Cửa đã bị cô ta kéo ra!

Thời điểm đôi bên nhìn nhau, có sửng sốt một chút.

Tôi vẫn nghiêm mặt ngước nhìn, nhưng thái độ vẫn lạnh lùng trước sau như một.

Trong mắt Phi Phi thoáng qua tia hoảng hốt, giống như chuyện mình làm vô tình bị người khác nhận ra, muốn tìm cái động chui vào!

Tôi chính là muốn cô ta phải mất mặt thế này!

Thật ra thì trước khi tiếp xúc cùng Lục Minh Hiên, tôi từng nghe qua, quan hệ giữa Đỗ Phi Phi và Lục Minh Hiên không hề đơn giản! Trong trường học cũng đồn ầm như thế, nói Đỗ Phi Phi được kim chủ bao nuôi, đưa đón ra vào đều là xe nổi tiếng!

Thì ra kim chủ đằng sau, thật sự là Lục Minh Hiên.

"Tiện nhân!" Cô ta nhỏ giọng mắng một câu, từ bên cạnh tôi xông ra ngoài, còn cố ý đụng tôi một cái, bả vai đau nhức không thôi, thiếu chút nữa đụng vào vách tường, thật may là tôi còn kịp đứng vững.

CHƯƠNG 19: Dịu dàng vuốt ve

"Đến đây lúc nào?" Dường như anh đối với sự xuất hiện của tôi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trên mặt không chút kinh ngạc nào, bình tĩnh đến mức cứ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý nhìn lén, chỉ là vừa đúng. . . . . ."

"Đóng cửa lại."

Tôi đóng cửa lại, xoay người trong nháy mắt bị một lực nặng đè lại.

"Ưmh. . . . . ." Miệng bị ngăn chặn, hôn kịch liệt khiến tôi không thở nổi, đôi môi bị hôn đến sưng lên.

Tôi chau mày, nhưng không có giãy giụa, mặc cho anh xé rách quần áo của tôi tan nát vứt dưới đất. . . . . .

Tiếng rên rĩ phóng đãng, gương mặt ẩm ướt đỏ hồng, mồ hôi của đôi bên dính vào ga trải giường, hai bóng hình triền miên không nghỉ.

Lúc lại dịu dàng vuốt ve, trao nhau nụ hôn cháy bỏng, tiếng thở dốc dập, chờ đón họ chính là cuộc chạy đua đường dài. . . . . .

Kích tình đi qua, bầu không khí nóng ẩm, nhiệt độ phòng bắt đầu hạ xuống.

Tôi mệt mỏi mở mắt, chớp chớp lại nhắm.

Tôi nghĩ anh sẽ nhanh chóng rời đi, giống như trước hai lần, làm xong liền phủi mông chạy lấy người.

Tuy nhiên lần này, tôi chờ thật lâu, cũng không thấy động tĩnh từ anh.

Chắc không phải vì quá sức mà không động đậy được chứ?

Chuỗi âm thanh rung động là điện thoại trong túi tôi, cũng may tiếng chuông tôi chọn vừa phải, không quá lớn, tôi nhẹ nhàng cầm lấy tay anh khoác bên eo để sang một bên, đi tới trên ghế sa lon nhận cuộc gọi tới.

Điện thoại vừa có tính hiệu, lập tức truyền đến giọng nói luyên thuyên của Nhược Hi: "Làm sao cậu còn chưa tới, thức ăn đã nguội hết trơn."

Hỏng bét, tôi lại quên mình có hẹn với cô ấy!

"Thật xin lỗi, mới vừa rồi quên nói với cậu, tạm thời xảy ra chút chuyện, hiện tại đã muộn tớ không thể qua chỗ cậu, cậu tự ăn cơm nha, ngày mai tụi mình gặp nhau nha?"

"Trời, sao cậu không nói sớm, để tớ làm nhiều đồ ăn như vậy. . . . . ."

"Ngày mai tớ qua ăn hết cho." Trong lòng tôi ngập tràn áy náy.

Nhược Hi thở dài: "Được rồi, chánh sự quan trọng hơn, cậu bận như vậy, ngày mai có thời gian gọi điện cho tớ."

"Ừ." Vừa cúp điện thoại, tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Sát. . . . . ." Là tiếng bật lửa.

Tôi nhìn đến chỗ phát ra âm thanh, chẳng biết Lục Minh Hiên đã tỉnh lại từ lúc nào, đang ngồi ở đầu giường hút thuốc lá, đầu tóc rối bời chứa chút hương vị cuồng dã, màu khói trắng theo vòng nhả ra từ miệng anh, càng tăng thêm mấy phần nam tính.

CHƯƠNG 20: Có mới nới cũ

Tôi chưa từng thấy, đàn ông nào hút thuốc lại đẹp trai đến vậy, mặc dù tôi cực kì dị ứng mùi thuốc lá, bất quá loại thuốc anh hút mùi rất nhạt, không đến mức sặc mũi.

"Rất xin lỗi, đã đánh thức anh."

"Tới đây." Anh nhìn tôi liền giang cánh tay ở chỗ trống bên cạnh.

Tôi hiểu ý tứ của anh, đi tới tựa lưng vào khủy tay anh.

Dường như đàn ông đều thích phụ nữ như vậy, tôi không khác gì con chim nhỏ rúc vào trong lòng anh.

Lồng ngực anh rắn chắc, làn da màu lúa mì thoạt nhìn rất khỏe mạnh, trên cánh tay hiện lên bắp thịt cuồn cuộn, cũng không có vẻ khoa trương lắm, kiểu như tựa vào cánh tay này cảm giác rất an toàn , đáng tiếc, anh không phải là loại đàn ông mà tôi muốn cảm nhận.

Người đàn ông này, tới ngày nào đó tôi cũng phải rời đi.

Chỉ là không biết, mối quan hệ như vậy, duy trì được bao lâu? Vấn đề này, tôi không dám hỏi anh. Trước khi tôi chưa nổi tiếng, tôi không dám rời khỏi anh, cũng không thể rời khỏi anh.

"Đạo diễn nói, bộ phim sắp mở máy quay phim rồi." Tôi thử tìm đề tài để nói, không muốn không khí quá mức trầm lắng.

"Ừ." Tựa hồ anh đối với chuyện này không mấy hứng thú, cũng không quá quan tâm.

Anh làm doanh nghiệp, bản thân đối với việc đầu tư cứ thờ ơ như vậy, chẳng lẽ không sợ lỗ vốn sao?

"Cô và Đỗ Phi Phi là bạn học?" Anh đột nhiên hỏi một câu.

"Vâng"

"Trước kia tôi từng gặp qua cô. . . . . ." Anh khẽ chau mày liễu, ánh mắt như có điều suy nghĩ, cứ như đang nhớ được điều gì.

Gặp qua tôi? Làm sao có thể. . . . . .

Cuộc sống của tôi rất đơn điệu, không giống Đỗ Phi Phi, thường xuyên ra vào chỗ sang trọng, hay tham gia các buổi party tư nhân, có cơ hội tiếp xúc với các ông chủ lớn.

Lần này vì tiếp xúc Lục Minh hiên, tôi đã phí hết tâm tư, cuối cùng vẫn là nhờ Nhược Hi giúp thay, tôi mới tra được số phòng của anh.

Anh chính là thuộc dạng có mới nới cũ, một ngày nào đó chán ghét thân thể tôi, sau đó tôi là Đỗ Phi Phi tiếp theo, bị anh lạnh nhạt bỏ rơi.

Người phụ nữ thông minh, tôi nhất định không yêu người đàn ông như vậy, nếu không, sẽ bị tổn thương rất sâu, rất sâu. . . . . .

Ngày thứ hai khi tỉnh lại, đã không thấy Lục Minh Hiên.

Trên tủ đầu giường treo bộ màu áo đầm trắng, được ủi theo nếp kĩ càng, ngay cả bảng giá tiền cũng được tháo bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro