Chương 141 - 142

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 141: Quần Quá Ngắn

Anh ta cầm cái quần lên nhìn tới nhìn lui, cau mày: "Cái quần này xấu quá!"

"Chê xấu à? Vậy thì đừng mặc!" Tôi đưa tay định lấy lại, anh ta vội vàng né qua một bên.

Tôi liếc anh ta: "Có quần mặc là tốt lắm rồi, còn chê xấu, có biết hiện giờ mười đồng đối với tôi rất quý giá không! Bây giờ trong người còn có năm đồng tám, muốn mua một tô mì cũng không đủ!"

Dường như anh ta hơi ngượng ngùng, cố tình nói sang chuyện khác: "Sao em trả giá lợi hại quá vậy?"

"Rèn luyện!" Tôi thường xuyên mua đồ ngoài vỉa hè, thích nhất là trả giá! Sau khi trả giá thành công sẽ cảm thấy mình rất có thành tựu, những người có tiền không hiểu được cảm giác này đâu!

"Sao em lại không biết xấu hổ mà nói tám đồng tiền chứ? Giá này cũng quá thấp rồi đó. Ba mươi lăm đồng đã là rẻ lắm rồi. . . . . " Dường như anh ta rất đồng tình với người bán hàng lúc nãy, giống như người ta bán cái quần này là lỗ vốn lắm.

"Anh thì biết cái gì? Tiền vốn quần áo căn bản cũng không cao, nhất là loại quần áo hàng chợ bán ven đường này! Chỉ đáng cái giá này thôi! Mấy người có tiền các anh mua một món đồ cũng mất hơn cả ngàn đồng, tiền vốn cũng không có bao nhiêu hết, chỉ là có chút danh tiếng do nhà thiết kế sản xuất nên bán mắc hơn thôi! Giống như mấy người hát rong ngoài đường, quăng mấy đồng bạc lẻ là được! Nhưng nếu muốn xem Vương Phi hát, phải mua tấm vé hơn một ngàn đồng, lại cũng không phải dễ mua!"

Lục Minh Hiên cẩn thận suy nghĩ, đồng ý gật đầu: "Cũng đúng!"

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc kia, đột nhiên cảm thấy anh ta cũng thật đáng yêu, bên môi không tự giác nở nụ cưởi.

Tìm một chỗ thay quần áo, Lục Minh Hiên xấu hổ đi ra.

"Cái quần này ngắn quá!" Anh ta kéo kéo quần.

"Tại vì anh cao quá!"

"Mặc vào rất không thoải mái."

"Nhưng vẫn tốt hơn cái quần có hai cái lỗ!"

Anh ta trừng mắt liếc tôi, không kêu ca nữa.

Tôi nhìn vẻ mặt anh ta, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Quần đùi hoa văn đủ màu sắc rất có cảm giác Hawai, chỉ là chất lượng hơi kém một chút, nhìn hơi rẻ tiền, dù sao thì cũng là đồ giá rẻ mà! Không thể yêu cầu quá cao được!

Về phần ngắn thì, đúng thật là anh ta quá cao! Hơn nữa quần may công nghiệp, chắc chắn là không vừa theo số đo rồi.

Bình thường nhìn anh ta toàn mặc hàng hiệu, đột nhiên bây giờ mặc quần áo rẻ tiền, đúng là không quen! Nhưng cũng không thể không thừa nhận, dáng dấp của anh ta quá đẹp trai, có khí chất, dáng người chuẩn, cao lớn, mặc quần áo giá rẻ vào vẫn rất đẹp!

CHƯƠNG 142: Mua Một Tô Mì Đi

Bình thường nhìn anh ta toàn mặc hàng hiệu, đột nhiên bây giờ mặc quần áo rẻ tiền, đúng là không quen! Nhưng cũng không thể không thừa nhận, dáng dấp của anh ta quá đẹp trai, có khí chất, dáng người chuẩn, cao lớn, mặc quần áo giá rẻ vào vẫn rất đẹp!

Nếu anh ta mà cởi trần đi trên bãi cát, với lồng ngực rắn chắc kia, còn có khuôn mặt anh tuấn, mái tóc rối bời cuốn hút, nhất định sẽ làm mấy cô gái chết mê chết mệt!

Ôi! Tôi đang nghĩ cái gì vậy chứ?

"Đi thôi!" Lục Minh Hiên gọi tôi một tiếng.

Tôi phục hồi tinh thần lại, hỏi: "Bây giờ đi đâu đây? Chúng ta không có tiền, chỉ có năm đồng tám, làm sao đủ đi xe."

Anh ta suy nghĩ một chút, "Đi tìm một chỗ ăn cái gì trước đi, không phải em đói bụng sao?"

Năm đồng tiền, ăn được cái gì chứ? Tôi lẩm bẩm trong đầu, còn chưa kịp nói ra, anh ta đã đi về phía trước, tôi chạy nhanh đuổi theo anh ta.

Giữa chợ, xung quanh người qua người lại.

"Muốn ăn cái gì?" Anh ta hỏi.

"Có thể ăn được cái gì?" Tôi hỏi lại.

"Không phải em muốn ăn mì sao? Vậy thì mua một tô mì đi!"

"Ai nói tôi muốn ăn mì?" Tôi nói lúc nào chứ?

"Không phải em mới vừa nói mua một tô mì cũng không đủ sao?"

". . ." Tôi không còn lời gì để nói.

Được rồi, kỳ thật tôi muốn ăn mì, tôi muốn ăn mì thịt bò, nhưng ở nội thành, một tô mì thịt bò cũng bán 8 đồng, bây giờ chỉ có 5 đồng, có thể mua được sao?

Tuy rằng ở đây là thị trấn nhỏ, nhưng hàng hóa cũng không phải rẻ!

Tôi nhìn sang cách đó không xa, nghe được mùi thịt bò, nuốt nước miếng: "Hay là mua mấy cái bánh bao đi, 5 đồng không đủ mua mì đâu."

Dường như Lục Minh Hiên biết rằng tôi rất muốn ăn mì, đoạt lấy tiền trong tay tôi: "Để tôi thử xem." Nói xong đi qua tiệm mì.

"Này này này, anh chờ tôi một chút!" Tôi nhanh chóng chạy theo.

Chủ tiệm là một người đàn bà giọng nói chanh chua đang ra lệnh cho nhân viên làm việc.

"Còn ngẩn người ra đó làm gì, mau mau đi lau bàn. . ."

"Khách ở bàn số 5 đi rồi, còn không mau đi dọn dẹp. . ."

"Sàn nhà bẩn như vậy cũng không lau. . . Tôi bỏ tiền ra mướn các người để làm cái gì? Thật là tức chết mà. . ."

Người đàn bà thở phì phò không ngừng la mắng, quơ tay chỉ trỏ liên tục, hiển nhiên là đang rất tức giận!

Tôi hơi sợ, theo bản năng trốn ra sau lưng Lục Minh Hiên, người đàn bà này giống như đại ca xã hội đen, không mang theo tiền trong người thật đúng là không dám tiến vào cửa hàng của bà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro