Chương 161 - 162

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 161: Một Đôi Cẩu Nam Nữ

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói yêu kiều mềm mại, một đôi chân thon dài lả lướt đi vào.

Là Dương Tử Huyên, cô ta đã đổi kiểu tóc, mái tóc xoăn gợn sóng nhìn qua rất quyến rũ, mặc một chiếc váy cúp ngực bó sát người, hơn phân nửa bộ ngực đầy đặn phơi bày ra ngoài, dưới chân đi đôi giày cao gót mười ba centimet, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp như hòn lửa làm người ta kìm lòng không được mà muốn nhào tới dập tắt lửa trên đôi môi ấy.

Vẻ ngoài lẳng lơ như vậy, có người đàn ông nào có thể chịu nổi?

Cô ta vừa nhìn thấy tôi, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lục Minh Hiên ngồi bên kia, dường như cũng đoán ra được cái gì, đôi môi đỏ khẽ mở:

"Hiên Hiên, sao anh lại để em chờ ở ngoài lâu như vậy?" Cô ta vừa nói chuyện, vừa đưa cánh tay trắng như tuyết để lên người Lục Minh Hiên, vóc dáng bốc lửa như muốn quấn chặt anh ta.

Lục Minh Hiên đột nhiên trở tay, mạnh mẽ ôm cô ta vào trong ngực: "Không phải bảo em chờ ở ngoài sao? Vào đây làm gì?" Anh ta nói như vậy, nhưng trong lời nói một chút bất mãn cũng không có.

Dương Tử Huyên cười, nép vào trong ngực anh ta: "Người ta đợi lâu quá, nên muốn vào thử xem sao thôi mà." Vừa nói vừa liếc tôi một cái: "Sao cô ta vẫn còn ở đây?"

"Cô ấy ở đây không tốt sao?" Lục Minh Hiên ôm cô ta, ánh mắt khiêu khích quét qua mặt tôi, mập mờ nói bên tai cô ta: "Để cô ấy nhìn chúng ta ngọt ngào ân ái, em không cảm thấy kích thích à?"

Trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc phức tạp, không rõ là gì, bàn tay theo bản năng nắm chặt quả đấm.

Anh ta nhìn thấy sắc mặt khó coi của tôi, câu lên nụ cười lạnh lùng bên môi, đột nhiên thô bạo đè Dương Tử Huyên lên tường, điên cuồng trao một nụ hôn sâu nóng bỏng. . .

Ngay trước mặt tôi hôn môi với người phụ nữ khác? Anh ta cố ý làm vậy, là muốn chọc giận tôi sao? Còn muốn dùng cách này để làm nhục tôi?

"Ưm. . . Anh nhẹ một chút. . . Anh cắn em đau quá. . . Ưm. . ."

Dương Tử Huyên cau mày, hưởng thụ phát ra tiếng rên rỉ, cô ta cũng không thèm quan tâm ở đây có mặt tôi, phóng đãng vươn cao bộ ngực cỡ 36 cúp D, cố gắng trêu chọc người đàn ông trước mặt, kích thích ham muốn của anh ta.

Một đôi cẩu nam nữ này, bọn họ không có liêm sỉ sao? Cho nên mới có thể làm những chuyện này?

Sắc mặt của tôi càng ngày càng khó coi, thật sự không chịu nổi, dứt khoác xoay mặt qua một bên, nếu như có thể, tôi thật muốn lao ra khỏi căn phòng này, chỉ tiếc là không được, cửa phòng đã bị khóa.

"Ừ. . .A. . . Đừng. . ."


CHƯƠNG 162: Mùi Vị Làm Quả Phụ

Sắc mặt của tôi càng ngày càng khó coi, thật sự không chịu nổi, dứt khoác xoay mặt qua một bên, nếu như có thể, tôi thật muốn lao ra khỏi căn phòng này, chỉ tiếc là không được, cửa phòng đã bị khóa.

"Ừ. . .A. . . Đừng. . ."

Có âm thanh rên rỉ của Dương Tử Huyên, tiếng quần áo bị xé rách, còn có tiếng thở dốc của đàn ông.

Hơi thở mập mờ tràn ngập mỗi một góc trong căn phòng, ham muốn nguyên thủy nhất của con người đã trỗi dậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.

Mặc dù tôi không có nhìn, nhưng trong đầu lại không nhịn được liên tưởng đến cảnh dâm ô của bọn họ, trong lòng tôi như bị xé rách, cảm giác đau đớn khó hiểu.

Chẳng lẽ anh ta thật sự muốn diễn cảnh lõa lồ trên giường ở trước mặt tôi?

"Lục Minh Hiên, anh đủ rồi đó!" Tôi không nhịn được rống to, tức giận địa nhìn chằm chằm bọn họ: "Muốn làm thì đi ra ngoài mà làm, đừng có ở trước mặt tôi làm mấy chuyện dâm dục hèn hạ này!"

Lục Minh Hiên buông mỹ nữ trong ngực ra, ánh mắt lạnh lùng: "Thật xin lỗi em, anh không nhịn được, giống như em nói đó, một ngày không có phụ nữ anh sẽ không sống nổi. Còn em, nếu đã nói mình không cần đàn ông, vậy thì tốt, anh sẽ cho em nếm thử mùi vị làm quả phụ!"

Anh ta nói xong, ôm người phụ nữ vào trong ngực, đi ra ngoài cửa.

Dương Tử Huyên quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt tỏ vẻ thắng lợi như muốn nói với tôi: Thấy chưa? Người đàn ông này mới là của tôi, cô thua rồi. . .

“Ầm” một tiếng, cánh cửa đóng lại.

Tôi vô lực ngã ngồi trên ghế sofa, ngước nhìn trần nhà trống rỗng, trong lòng khó chịu một cách kỳ lạ, giống như đang bị cái gai nhọn đâm vào, cảm giác này, giống như lúc đó nhìn thấy cảnh Diệp Phong và Cố Nhược Hi ở trên giường, nhưng lần này, càng làm cho tôi thấy khó chịu hơn.

Quả nhiên đàn ông trên thiên hạ đều là cùng một loại, đều là động vật nửa người dưới, không cưỡng lại được sức hút tình dục, chỉ cần phụ nữ chủ động quyến rũ, họ đều sẽ giống như dã thú mà nhào tới.

Phụ nữ khi yêu, luôn là người chịu đau khổ, mà tôi không có yêu Lục Minh Hiên, tại sao cũng cảm thấy đau khổ như thế?

Một giọng nói giống như ác ma vang vọng bên tai tôi.

Em có phát hiện hay không, em đã yêu anh rồi. . .

Anh cảm nhận được, cộng thêm phản ứng vừa rồi của em nữa. . .

Em biết không? Cơ thể của phụ nữ là thành thật nhất. . .

"Không. . . ." Tôi điên cuồng la to, che hai tai mình lại.

Không đâu, không thể nào, làm sao tôi lại đi yêu Lục Minh Hiên? Làm sao tôi lại thích cái tên ngang ngược dã man này chứ?

Tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện này, chắc chắn đây không phải là sự thật.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro