Chương 199 - 200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 199: Nói Như Vậy Mà Bà Cũng Tin Sao?

"Con còn muốn nó cút nữa không! Nếu vậy thì lão già này sẽ cùng nó cút khỏi đây!"

Lời của ông ngoại làm tôi thật khổ sở, lỗ mũi chua xót, nước mắt liền rớt xuống.

"Ông ngoại, bà ấy rất quá đáng, ông không biết bà đã làm những gì đâu! Nếu ông mà biết, chắc chắn ông sẽ khó mà chấp nhận được, con không muốn nói cho ông biết, không muốn làm ông đau lòng, nhưng bây giờ ông lại đi bênh vực bà ấy!" Trong lòng tôi thật khó chịu, có một cảm giác nói không nên lời.

"Coi như nó đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng nó vẫn là con gái của ông, cũng là mẹ con mà, máu mủ tình thâm, dù sao cũng đều là người một nhà, có chuyện gì mà không thế tha thứ chứ?" Ông ngoại thấy tôi chảy nước mắt, tâm tình không khỏi dịu lại, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng.

"Tha thứ sao?" Tôi nắm chặt lòng bàn tay: "Người đàn bà này bán luôn căn nhà duy nhất của ông! Sau đó bỏ trốn cùng người đàn ông kia! Đây mà cũng gọi là người một nhà sao? Lúc bà ấy bán nhà, có nghĩ đến chúng ta không?"

Ông ngoại tuổi đã cao không có ai ở bên cạnh chăm sóc, còn tôi, chỉ là một học sinh còn đi học, lúc bà ấy bán nhà, có suy nghĩ đến chúng tôi không? Người đàn bà này làm ra một chuyện quá đáng như vậy, kêu tôi làm sao mà tha thứ cho được?

Tôi không phải là thánh nhân, tôi không có lòng dạ thiện lương như vậy, tôi là một người có yêu hận rõ ràng! Người đối tốt với tôi, tôi sẽ đối xử tốt lại gấp bội, người không tốt với tôi, tôi cũng sẽ không đối tốt lại, cho dù là mẹ của tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy!

"Cái gì?" Ông ngoại hết sức kinh ngạc, chợt nghĩ đến cái gì, quay đầu lại chất vấn Mạc Văn Phượng: "Nó nói có phải là thật không? Con bán nhà của ba. . ."

Bà ấy luống cuống, ánh mắt không che dấu nổi nội tâm đang hốt hoảng, 'bụp' một cái quỳ xuống đất!

"Ba, con xin lỗi. . ."

"Con thật là. . . Tức chết ta. . ." Ông ngoại giận đến nỗi nói không nên lời.

"Ba, ba, con có lỗi với ba. . . Ba đừng nóng giận. . . Đều là con không tốt, con biết sai rồi. . . Người đàn ông kia thật đáng chết. . . Hắn lừa gạt con. Hắn gạt con cầm giấy tờ nhà đem ra ngân hàng thế chấp, hắn nói hắn đang làm ăn lớn, cần gấp một khoản tiền để xoay vốn, chỉ cần qua được cửa ải này, hắn có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, đến lúc đó ngay lập tức có thể trả lại tiền thế chấp cho ngân hàng, có thể lấy lại giấy tờ nhà, hắn còn nói sẽ mua nhà cho con, mua xe hơi. . . Con nhất thời động lòng, nên. . . Nên trộm giấy tờ nhà của ba. . ."

"Nói như vậy mà bà cũng tin sao?" Tôi lạnh lùng nhìn bà, thật hoài nghi có phải đầu óc bà có vấn đề rồi hay không? Mua nhà mua xe cho bà? Những lời như vậy ai mà không nói được!

CHƯƠNG 200: Cầu Xin Ba Hãy Tha Thứ Cho Con

Đời này, chuyện bà bị đàn ông lừa cũng không phải chuyện một hai lần, còn ba lần bốn lượt phạm phải sai lầm giống nhau! Xem chừng ngay cả chính bà cũng không biết bản thân mình đã bị bao nhiêu người đàn ông lừa gạt rồi đi!

Từ khi tôi sinh ra tới bây giờ, ngay cả khuôn mặt của ba mình như thế nào cũng chưa từng gặp qua! Nghe hàng xóm nói, mẹ tôi bị một người đàn ông làm cho mang thai, đến khi tôi vừa sinh ra thì ông ta mất tích!

Sau này tôi nghe được người đàn ông kia đến thành phố khác, kết hôn với người phụ nữ khác!

Còn mẹ tôi, liên tục tìm đàn ông, mấy năm nay, bị không biết bao nhiêu người đàn ông lừa gạt! Nhưng vẫn cứ ngu ngốc như vậy, mỗi lần bị lừa sẽ lại đi tìm ông ngoại khóc lóc, đau lòng một thời gian, lại tìm một người đàn ông khác.

Bà chưa từng quan tâm đến tôi, chưa một lần đưa tôi đến trường, cũng không một lần đi họp phụ huynh cho tôi!

Thầy cô đều cho rằng tôi không có cha mẹ, cùng ông ngoại sống nương tựa lẫn nhau, tôi cũng không thèm giải thích, nên thường xuyên bị bạn bè cười nhạo là đứa không cha không mẹ, chuyện này tôi đều nhịn, không sao cả, nghe nhiều rồi cũng quen thôi!

Thật vất vả tôi mới trưởng thành được như ngày hôm nay, tôi có nhà riêng, bà mới quay lại nhìn nhận tôi hả? Ngay cả quyền cự tuyệt tôi cũng không có sao? Cũng bởi vì bà là mẹ tôi, mà bà có thể có được tất cả những gì thuộc quyền sở hữu của tôi sao?

"Ba, con sai rồi, con thật sự sai rồi. . . Ba hãy tha thứ cho con. . . Cầu xin ba hãy tha thứ cho con. . ." Bà ôm chân ông ngoại, khổ sở khóc lớn, giống như lúc trước, làm bộ đáng thương giống như cả thế giới đều đối xử tệ với bà.

Ông ngoại thở dài, trong lòng cũng dịu đi không ít, nhìn tôi nói: "Coi như hết, mọi chuyện đều đã qua, bây giờ chúng ta đã có nhà mới, mẹ con cũng đã biết sai, không tái phạm là tốt rồi, về sau người một nhà chúng ta cùng nhau sống thật tốt."

"Không phải lúc nào bà ấy cũng khóc lóc nhận sai giống như bây giờ sao? Sau đó lại đi vào vết xe đổ! Mà ông ngoại cứ một lần lại một lần tha thứ cho bà ta!" Tình cảm của tôi đã chết lặng với người đàn bà đứng trước mặt này, nước mắt của bà chỉ làm cho tôi cảm thấy ghê tởm, tôi không có một chút đồng tình nào với bà! Đây đều là xứng đáng! Xứng đáng!

Ông ngoại nhìn tôi, thành khẩn nói: "Dù mẹ con có làm chuyện gì không đúng, thì cũng là mẹ của con, là con gái của ông ngoại, chúng ta có cùng huyết thống, chỉ cần còn sống một ngày, chúng ta cũng là người thân của nhau. Bây giờ mẹ con không có việc làm lại không chỗ ở, con đuổi mẹ ra ngoài, mẹ con biết đi đâu bây giờ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro