Chương 257 - 258

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 257: Ba Anh Sẽ Nói Cái Gì Với Tôi?

Tôi nói xong, không muốn nhìn bà ấy thêm một chút nào nữa, cầm túi xách xông ra ngoài.

Đến lúc tôi nổi giận đùng đùng trở lại Lục gia, Lục Minh Hiên đã sớm ở nhà.

Dường như anh ta cũng nhận ra tâm trạng tôi không tốt, nhíu mày hỏi: "Thế nào? Trông em có vẻ rất tức giận."

"Tôi không sao." Tôi bỏ túi xách xuống, ngồi ngẩn người trên ghế salon.

Nhớ tới Mạc Văn Phượng, còn có tên Dương Văn Hoa kia, trong lòng tôi giống như bị một tảng đá lớn chèn ép, hai người này mà ở cùng nhau, chắc chắn sẽ lại mang đến cho tôi nhiều phiền phức, một mình Mạc Văn Phượng đã làm tôi không chịu nổi rồi, bây giờ lại còn thêm Dương Văn Hoa!

Người đàn ông này, tôi đã thấy ông ta mấy lần, tôi không có cảm tình gì với ông ta, dáng dấp bỉ ổi, vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì, thật không biết Mạc Văn Phượng thích ông ta ở điểm nào!

Chẳng lẽ là do công phu trên giường của ông ta, thời gian rất dài?

Nhìn bộ dạng như tên trộm của ông ta, chắc chắn là đã lừa gạt rất nhiều phụ nữ rồi, chắc Mạc Văn Phượng là người dễ dụ dỗ nhất, cho nên mới bị ông ta lừa gạt hết lần này tới lần khác! Còn giúp ông ta trả nợ ba ngàn vạn!

Tôi cảm thấy bọn họ là cái hố sâu không đáy, tôi có lấp thế nào cũng không đầy, cục phiền phức này sẽ càng lúc càng lớn, tôi phải làm sao bây giờ? Suy nghĩ một chút đã cảm thấy nhứt đầu.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Anh ta đứng trước mặt tôi, chân mày nhíu chặt: "Không phải ba anh đã nói gì với em rồi chứ?"

Tôi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh ta: "Ba anh sẽ nói cái gì với tôi chứ? Sao anh lại hỏi như vậy?"

Kỳ lạ, sao anh ta lại nghĩ về ba anh ta như vậy? Mặc dù ba anh ta không có thiện cảm với tôi, nhưng cũng không đến nỗi luôn nhắm vào tôi chứ? Mấy ngày nay, tôi cũng cố gắng tránh xa ông ta, không có chạm mặt ông ta, mà ông ta cũng không tìm tôi, ban ngày tôi luôn trở về nhà ông ngoại, không dám ở lại Lục gia.

Căn nhà này quá lạnh lẽo! Tôi càng ngày càng không thích hợp với căn nhà lớn như vầy!

"Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi." Anh ta né tránh ánh mắt của tôi, tháo cà vạt trên cổ, liền vào phòng tắm, rất nhanh, tiếng nước chảy 'ào ào' đã vang lên.

Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, dựa lên lưng ghế, nhìn trần nhà trống rỗng. . .

Mấy ngày sau, Lục Minh Hiên giống như rất bận rộn công việc, bận đến nỗi buổi tối cũng không về nhà, có lúc trở lại, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi, tôi cũng coi như được bình an vô sự.

Ngược lại ở nhà ông ngoại, lần nào tôi qua, cũng sẽ được nghe Mạc Văn Phượng tẩy não, trước mặt tôi, sẽ cùng ông ngoại nói chuyện Dương Văn Hoa mua cho bà cái gì cái gì, lại mua cho ông ngoại cái gì cái gì. . .

CHƯƠNG 258: Ông Ta Coi Tôi Là Cái Gì?

Ngược lại ở nhà ông ngoại, lần nào tôi qua, cũng sẽ được nghe Mạc Văn Phượng tẩy não, trước mặt tôi, sẽ cùng ông ngoại nói chuyện Dương Văn Hoa mua cho bà cái gì cái gì, lại mua cho ông ngoại cái gì cái gì. . .

Cũng không biết bà ấy đã nói cái gì với ông ngoại, mà đột nhiên ông ngoại cũng bắt đầu có cảm tình với tên Dương Văn Hoa đó! Tôi nghĩ, những người làm cha mẹ giống như ông ngoại, khi thấy con mình vui vẻ, thì mình cũng sẽ vui theo.

Cuối cùng cũng có một ngày, ông ngoại bị người đàn bà đó xúi giục, nói chuyện với tôi.

"Oánh Oánh, cậu Dương Văn Hoa này, cũng coi như đã biết hối cãi rồi, không bằng, chúng ta mời cậu ta tới đây ăn một bữa cơm đi."

"Không được!" Tôi để đôi đũa xuống, kiên quyết nói: "Con tuyệt đối không muốn ngồi ăn chung với loại người như vậy! Trừ phi ông ta trả lại cho con ba ngàn vạn, nếu không, con tuyệt đối không cho phép ông ta xuất hiện trước mặt con!"

Tôi bỏ lại một câu, tức giận rời đi.

Mấy ngày sau, tôi cũng không thèm quay về, mỗi ngày nằm trên sô pha ngủ, chán muốn chết.

Có lẽ là lúc trước đã quen đi quay phim bận rôn, đột nhiên rảnh rỗi nên có chút không quen.

Mới chớp mắt một cái, đã đến giờ ăn cơm trưa, tôi ra khỏi phòng, đi xuống lầu, đụng phải Lục Chấn Hải, ông ta đang ngồi an vị trên ghế salon ngoài phòng khách hút xì gà, ánh mắt thâm trầm giống như đang suy nghĩ cái gì.

Tôi không dám làm kinh động đến ông ta, xoay người muốn trở về phòng, đột nhiên một giọng nói vang lên từ sau lưng: "Đứng lại!"

Thân thể tôi cứng đờ, đứng im một chỗ.

"Tôi có chuyện muốn nói với cô." Giọng nói uy nghiêm của ông ta giống như có ma lực, khống chế bước chân của tôi.

Tôi không tự chủ được xoay người, khó khăn đứng trước mặt ông ta. Trên người ông ta có một loại khí chất vô cùng nghiêm nghị, mặc dù trong lòng tôi đang bị khí thế uy nghiêm này làm cho sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn giả bộ như đang rất bình tĩnh.

"Xin hỏi có chuyện gì không?" Tôi nhàn nhạt mở miệng, lòng bàn tay để sau lưng khẽ run lên.

Ông ta hút một hơi xì gà, liếc tôi một cái, nói: "Lục Minh Hiên cho cô bao nhiêu tiền?"

Câu hỏi trực tiếp như vậy, làm tôi vừa sợ vừa giật mình.

". . ." Tôi không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì.

Ông ta thấy tôi không nói gì, khóe miệng cong lên thành một vòng cung, lại hút một hơi xì gà: "Chỉ cần cô chịu rời khỏi Lục Minh Hiên, tôi sẽ cho cô nhiều gấp đôi, như thế nào?"

Cho tôi tiền? Đuổi tôi đi sao? Ông ta coi tôi là cái gì?

"Thật xin lỗi, tôi sẽ không làm như vậy."

Mặc dù tôi nghèo, nhưng tôi có nhân cách, nhận tiền của Lục Minh Hiên rồi, tôi sẽ làm vợ anh ta đàng hoàng, nếu như bây giờ mà lấy tiền của Lục Chấn Hải rồi rời đi, tôi cảm thấy mình làm vậy quá thất đức!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro