Chương 55 - 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 55: Cổ Tức Giận Hừng Hực

"Không cần như thế, em có thể thả lỏng bản thân khi ở bên cạnh tôi? Bờ vai của tôi luôn cho em dựa vào mỗi khi yếu đuối." Anh vỗ vai cô.

"Vốn quen mạnh mẽ nên không thể khóc được!" Mạc Oánh cảm thấy được mình càng nói càng xa, nhìn đồng hồ, quay sang nói với anh: "Tới giờ quay rồi, tôi không hàn huyên với anh nữa."

"Này!" Anh đè lại bả vai cô "Em định ra ngoài cho cô ta đánh nữa à? Tôi giúp em đi nói với đạo diễn một chút, đem phân đoạn này sửa lại một chút. . . . . ."

"Không được! Có chút chuyện như vậy liền đổi kịch bản sao được? Ảnh hưởng tới cả nội dung bộ phim sẽ không hay đâu!"

"Vậy tôi đi nói chuyện với cô ta, để cô ta đừng làm quấy nữa! Tôi sẽ có biện pháp đối phó với cô ta!" Tô Quân vừa nói vừa hành động, Mạc Oánh vội vàng kéo anh lại.

"Anh đừng như thế, chút chuyện nhỏ này tôi có thể xử lý được, tin tưởng tôi nha." Ánh mắt Mạc Oánh trở nên cứng rắn hơn, vì sợ anh sẽ đi tìm Đỗ Phi Phi, người phụ nữ kia không dễ chọc, càng dính vào càng phiền toái.

Nhìn cô một hồi lâu, Tô Quân muốn nói gì lại thôi "Được rồi, vậy em cẩn thận một chút. Nếu không chịu được kêu ngừng lại, đạo diễn cũng không phải người mù, đã sớm nhìn ra cô ta đang nhằm vào em."

"Ừ! Tôi hiểu rồi." Mạc Oánh khẽ mỉm cười, gương mặt bị căng lên chợt đau đớn.

"Ac¬tion( bắt đầu )!" Đạo diễn hô to một tiếng.

Mạc Oánh: " Khương Trạch Ngôn chắc chắn sẽ không chọn cô!"

"Doãn Thượng Nặc, đồ tiện nhân!" Đỗ Phi Phi dứt lời, tiếp tục giương cái tát lần thứ năm!

"Coi như cô đánh chết tôi, anh ấy cũng sẽ không lựa chọn cô!" Mạc Oánh không chút sợ hãi nào ánh mắt nhìn trân trân vào cô!

"Vậy thì tốt, hôm nay tôi liền đánh chết tiện nhân như cô!" Đỗ Phi Phi giương một tay lên, lại muốn hướng vào mặt cô nữa!

Câu thoại này trong kịch bản không có! Theo kịch bản, Đỗ Phi Phi nên tức giận xoay người rời đi mới đúng! Hiện tại lại muốn nhân cơ hội đánh cô nữa sao? Mẹ kiếp, được voi đòi tiên đúng không!

Đáy lòng cô nổi lên cỗ tức giận hừng hực!

Một giây kế tiếp, Mạc Oánh bắt được tay Đỗ Phi Phi đang nâng lên ở giữa không trung chuẩn bị vung tới má mình, hung hăng tát lại một cái!

Toàn phim trường nhân viên ai nấy đều hốt hoảng, Liên đạo diễn diễn há hốc kinh ngạc, quên cả thở.

"Cô ——" Đỗ Phi Phi trợn to đôi mắt không thể tin nhìn cô!

CHƯƠNG 56: Vài Phần Kính Trọng

Ánh mắt Mạc Oánh đầy hung ác liếc cô ta, so với dáng vẻ cô ta vừa rồi hung hăng gấp trăm lần, gấp một vạn lần!

"Cô. . . . . . Cô muốn làm cái gì!" Đỗ Phi Phi bị khí thế của Mạc Oánh làm cho hoảng sợ, hơi lùi bước lại.

"Dương Tuyết Mạc, tôi cảnh cáo cô, chớ khinh người quá đáng! Tôi nhịn lần thứ nhất không có nghĩa phải nhịn lần thứ hai, thứ ba!" Giọng điệu Mạc Oánh mang khí thế hung hãn vạn phần, khinh bỉ lườm cô ta nửa mắt, cười lạnh: "Cô cho rằng cô là ai? Khương Trạch Ngôn sẽ dễ dàng bị cô khống chế sao? Hừ, loại phụ nữ như cô, coi như không có sự tồn tại của tôi, cũng sẽ có người phụ nữ khác thay thế địa vị của tôi bây giờ!"

Mạc Oánh nói xong, bỏ tay cô ta xuống, bước nhanh rời đi!

"CUT!" Đạo diễn hô to một tiếng, vỗ tay kêu to: "Tốt! Diễn thật sự quá tốt, nay diễn khác xa so với kịch bản lại trở nên hiệu quả rất nhiều! Nữ chính cá tính trở nên mạnh mẽ hơn, về sau phải gây chiến nhiều hơn nữa! Tôi có chút ý tưởng, mấy phân cảnh sau này phải thay đổi vài chỗ, biên kịch một hồi tới tìm tôi, những người khác kết thúc công việc, hôm nay tới đây thôi!"

Kết thúc một ngày bận rộn! Nhân viên làm việc bắt đầu dọn dẹp hiện trường.

Đỗ Phi Phi hung hăng trợn mắt với cô, giận đến không thể nói thành lời, dậm chân tức giận rời đi!

Mạc Oánh xoa bên má sưng phồng, thở phào nhẹ nhõm.

"Ba ba!" Âm thanh tiếng vỗ tay vang lên.

Mạc Oánh ngẩng đầu lên, Tô Quân giương mắt dõi phía cô nở nụ cười "Mới vừa rồi màn kia thật tuyệt vời, phân cảnh đóng lại hay đến vậy, thật làm cho tôi ngoài ý muốn."

"Cám ơn." Cô mấp máy môi, chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường, cô đã nhẫn nhịn, nhưng cũng có giới hạn của nó, một khi đạt tới cực hạn, cô sẽ giống như lò xo bắn ngược trở lại.

"Em hành động như vậy khiến tôi vài phần kính trọng." Tô Quân cười thỏa mãn: "Cô không khác gì chiếc hộp huyền bí, mỗi lần mở ra lại cho tôi một phát hiện đầy mới mẻ."

"Có cần hình dung như vậy không?" Mạc Oánh cau mày, suy nghĩ một chút, : "Tôi cũng không huyền bí đến vậy đâu?"

Nếu cô là chiếc hộp huyền bí, cô hi vọng trong hộp đựng toàn vàng bạc châu báu.

Mạc Oánh cô chính là người phụ nữ thấp kém bình thường! Nhưng lại không cam lòng với cái gọi là bình thường, cho nên, rất mâu thuẫn.

"Dù sao, em ở trong mắt tôi là vậy!" Tô Quân vui vẻ nhún vai một cái, quay sang mời cô: "Tối nay tôi mời em ăn cơm! Cảm ơn em cho tôi một màn đặc sắc thế này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro