Chương 91 - 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 91: Phong Sát

Tôi không nói gì, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, người mẹ này, tôi sẽ không thừa nhận.

"Ngày mai có thời gian, chúng ta quay về nhà cũ một chuyến đi!"

Tôi dừng lại một chút: "Để ngày mai nói sau."

"Chuyện đó. . . . . ."

"Thời gian không còn sớm, con đi nấu cơm chiều đây." Tôi không muốn lại tiếp tục nói chuyện này, vội vàng đứng dậy đi xuống bếp.

Ngày hôm sau, tôi nhận được điện thoại của đoàn làm phim, yêu cầu tôi lập tức đến công ty họp.

Nghe giọng nói của đối phương, đột nhiên tôi cảm thấy như đã có chuyện gì quan trọng xảy ra.

Cúp điện thoại xong, tôi vội vàng đến công ty.

Cuộc họp thông báo về việc thay đổi kế hoạch hoạt động tuyên truyền, nhưng kỳ lạ là, tại sao tôi không nhìn thấy Đỗ Phi Phi?

Thật là kỳ lạ, cuộc họp quan trọng như vậy tại sao không có mặt cô ta? Lúc sắp xếp lịch hoạt động sắp tới, đạo diễn cũng không có nhắc đến Đỗ Phi Phi, ngay cả diễn viên tham dự hoạt động tuyên truyền lần này cũng chỉ có tôi và Tô Quân.

Tôi cảm thấy chuyện này thật không bình thường. Nói thế nào đi nữa vai diễn của Đỗ Phi Phi cũng là vai nữ thứ chính, hơn nữa cô ta đã đóng mấy bộ phim, cũng coi như là diễn viên có tiếng tăm, tại sao cô ta lại không có tham dự?

Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng tôi không có hỏi đạo diễn, dường như những nhân viên công tác khác cũng biết chuyện gì, không có ai đề cập đến cái tên Đỗ Phi Phi.

Trong phòng hóa trang, tôi đang ngồi trang điểm, Tô Quân đi vào, dựa lên gương trang điểm ở trước mặt tôi.

"Em biết gì chưa? Đỗ Phi Phi xảy ra chuyện rồi!"

Động tác trên tay tôi dừng lại một chút, tôi nhíu mày: "Cô ta xảy ra chuyện gì?"

"Lúc nãy trong cuộc họp em không nghe thấy gì sao?" Tô Quân trừng to mắt nhìn chằm chằm tôi.

"Nghe thấy cái gì?"

"Đỗ Phi Phi bị phong sát! Hoạt động tuyên truyền lần này không có sự góp mặt của cô ta, ngay cả cảnh diễn trong phim của cô ta cũng bị cắt rất nhiều."

"Không thể nào?" Trong lòng tôi hoảng loạn, thật không dám tin vào sự thật này.

"Không chỉ là bộ phim này, nghe nói công ty đại diện của cô ta cũng hủy hợp đồng rồi, còn có mấy bộ quảng cáo lúc trước ký hợp đồng với cô ta cũng bị đổi người. Chuyện này huyên náo rất lớn, ai cũng đều biết hết rồi, chỉ còn có mình em là chưa biết!"

". . . . . . . ." Tôi thật sự không biết, mấy ngày nay đều ở nhà chăm sóc ông ngoại.

"Cô ta cũng coi như xứng đáng, không biết đắc tội phải người nào, bị phong sát thành ra như vậy, sau này chắc là không còn khả năng hoạt động trong làng giải trí nữa rồi. . . . . . ."

Tôi nghe Tô Quân nói, phản ứng đầu tiên trong lòng nghĩ đến là, một người có ánh mắt âm trầm như loài báo đen săn mồi - Lục Minh Hiên!

Là Lục Minh Hiên sao? Là anh ta làm sao?

CHƯƠNG 92: Có Liên Quan Đến Lục Minh Hiên

Là Lục Minh Hiên sao? Là anh ta làm sao?

Có lẽ là cả làng giải trí, cũng chỉ có mình anh ta có thể làm được thôi!

Nhưng không có khả năng, nói như thế nào Đỗ Phi Phi cũng là tình nhân cũ của anh ta, làm sao anh ta có thể đối xử với cô ta như vậy?

"Em có biết Lục Minh Hiên không?" Đột nhiên Tô Quân hỏi như vậy làm tôi giật mình.

"Đương nhiên biết, chủ tịch tập đoàn Đông Phương, nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này." Tôi nhìn anh ta: "Tại sao lại đột nhiên hỏi cái này?"

"Nghe nói chuyện không may của Đỗ Phi Phi có liên quan đến Lục Minh Hiên." Lúc anh ta nói những lời này, ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi.

"Làm sao anh biết? Thật đúng là không nhận ra, anh so với Jay còn bà tám hơn!" Tôi nhìn vào gương, tiếp tục trang điểm: "Thay vì tốn thời gian đi buôn chuyện, không bằng đọc nhiều sách một chút, nâng cao kỹ năng diễn xuất của mình, phim cũng quay xong rồi, chúng ta hẳn là nên chờ mong khán sẽ đánh giá bộ phim này như thế nào, chứ không phải chú ý vào mấy tin đồn tình cảm vớ vẩn, có phải hay không?"

"Em định quay bộ phim nào tiếp theo?" Anh ta hỏi.

"Tạm thời còn chưa nghĩ đến, có vài công ty nhỏ muốn ký hợp đồng với em, nhưng em còn chưa muốn ký, chờ bộ phim này được công chiếu, chắc là sẽ có đạo diễn tìm đến em thôi!"

"Ừ, cũng đúng, phải chờ thời cơ tốt, chọn một bộ điện ảnh thật hoành tráng, còn hơn là đóng mười bộ phim bình thường.”

"Còn anh? Đại minh tinh như anh chắc là đã bố trí xong lịch quay cho bộ phim tiếp theo rồi phải không? Chắc là lịch trình đã sắp xếp đến năm sau rồi?"

Anh ta cười: "Cũng may, thừa dịp tuổi còn trẻ, còn sức khỏe, làm nghề này thường xuyên phải thức suốt đêm quay phim, lớn tuổi rồi sẽ không làm được nữa."

"Không lẽ anh mới có chừng này tuổi đã nghĩ đến chuyện của ba mươi bốn mươi năm sau sao? Anh định đóng phim cả đời? Không có ý định đổi nghề sao?" Tôi tò mò hỏi.

"Anh thích đóng phim! Nếu đã quyết định đi theo con đường này, anh sẽ không từ bỏ nó, hơn nữa, phải làm hết sức mình." Anh ta nói, ánh mắt sáng rực.

"Em ủng hộ anh!" Tôi mỉm cười, sự tự tin trong mắt anh ta không giống như của người tự cao tự đại, mà là dùng thực lực để chứng minh cho sự tự tin của bản thân, tôi rất thích anh ta ở điểm này.

"Đi, anh mời em đi ăn cơm, chúc mừng bộ phim đầu tiên của em đã được hoàn thành, mong là bộ phim này sẽ đạt được thành tích tốt ở phòng bán vé!"

Tôi do dự một chút, cảm thấy nếu từ chối sẽ rất thất lễ.

"Được." Tôi đáp ứng.

Anh ta thật cao hứng: "Anh đi lấy xe trước, em ra cửa chờ anh."

"Ừm, được rồi."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro