51-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Lại là bạn trai cũ.

"Tra được là ai chưa?"

Lục Cảnh Lễ gõ gõ bàn: "Đây chính là chuyện em muốn nói, lấy mạng lưới tình báo của em ấy thế mà lại không thể tra ra hai người kia là ai, xem ra chỉ có thể đợi bọn họ ra tay lần nữa mới tra ra được."

Ánh mắt của Lục Đại ma vương lúc này dường như có thể giết người, còn phải đợi bọn họ ra tay lần nữa? Lục Đình Kiêu gọi một cú điện thoại, giọng điệu lạnh lùng tựa như gió băng: "Trình Phong, điều tra cho tôi hai người."

Lục Cảnh Lễ sợ hãi than: "Ù ôi, điều động cả Cẩm Y Vệ luôn!"

Mạng lưới tình báo của Lục Đình Kiêu đương nhiên không phải là cái mạng lưới bát quái của Cảnh Lễ, chỉ cần một chút dấu vết cũng có thể tra được gốc gác tổ tông nhà người ta.

"Em đã sớm bảo với anh rồi, quá khứ của Ninh Tịch không đơn giản, giờ anh tin em chưa? Em nghĩ nếu thuận tiện thì anh bảo Trình Phong điều tra kĩ lại một lượt về Ninh Tịch luôn đi!" Lục Cảnh Lễ thành khẩn đề nghị.

"Không cần." Con người ai cũng có một đoạn quá khứ không muốn để người khác biết đến, nếu cô đã không muốn thì anh cũng không vạch lại, trừ phi cô tự mình nói cho anh.

6 giờ chiều, cảnh quay cuối cùng của ngày kết thúc.

Hôm nay chủ yếu là phân đoạn của vai chính, Ninh Tịch không có cảnh quay riêng nhưng cũng có vài cảnh phải góp mặt, cả ngày đều diễn bình hoa.

Làm bình hoa cũng rất tốn sức nha, trên người đeo một thân đạo cụ, cổ thì muốn gãy đến nơi, người thì nóng đến nổi rôm.

Thay đồ xong, cô đeo khẩu trang lên chuẩn bị đi ra bến xe điện ngầm.

Bây giờ cô còn chưa nổi tiếng không bị ai nhận ra nên ngồi tàu điện ngầm rất tiện, không hề bị kẹt xe.

Đang đi trên đường, một chiếc Maserati dừng lại bên cạnh Ninh Tịch.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Tô Diễn mỉm cười nhìn cô: "Tiểu Tịch, để anh đưa em về."

Ninh Tịch: "..."

Bạn trai cũ...

Tại sao lại là bạn trai cũ...

Có thể đừng chơi cô nữa được không hả?

"Không cần." Ninh Tịch đi thẳng về phía trước, không muốn nhìn khuôn mặt khiến cô buồn nôn kia nữa.

Nhưng Tô Diễn lại lái xe chạy chậm đi theo cô, không chịu bỏ cuộc: "Tiểu Tịch, chúng ta nói chuyện một chút được không?"

Ninh Tịch cười lạnh: "Tôi với anh thì có cái gì để nói? Anh ngại mớ tai tiếng hôm nay của tôi còn chưa đủ sao? Muốn gây ra vụ to hơn nữa à?"

Tô Diễn cau mày, có chút không vui khi cô bé nhu thuận, luôn nghe lời mình ngày xưa giờ lại dùng thái độ lạnh lùng để đối xử với gã: "Tiểu Tịch, ý của anh không phải vậy, thật sự có chuyện quan trọng!"

Nếu tiếp tục dây dưa trên đường thế này sợ rằng sẽ bị người ta chụp ảnh được.

"Con hàng" này có quả xe nổi bật quá mức.

Ninh Tịch nhìn xung quanh một chút, chắc chắn không có ai rồi mới nhanh chóng mở cửa lên xe.

Nửa tiếng sau, tại một phòng riêng trong nhà hàng.

Tô Diễn kêu phục vụ tới gọi đồ ăn, đa phần đều là món Ninh Tịch thích: "Tiểu Tịch, lâu lắm không gặp nên không biết khẩu vị của em có thay đổi không, mấy năm nay em vẫn khỏe chứ? Anh có gửi tiền cho em nhưng em đều trả lại, cuối cùng ngay cả tài khoản cũng đổi..."

"Có việc thì nói." Ninh Tịch chống đầu, chăm chú nhắn tin cho Tiểu Bảo, thông báo với nhóc là nay cô sẽ về muộn một chút.

Tô Diễn không biết nên nói thế nào cho phải, liền đẩy một tờ chi phiếu đến trước mặt cô.

Khóe mắt Ninh Tịch liếc qua tờ chi phiếu, 800 vạn, hai mắt híp lại: "Có ý gì?"

Ánh mắt Tô Diễn trở nên nghiêm nghị: "Tiểu Tịch, đừng làm chuyện khiến bản thân hối hận."

Ninh Tịch đặt di động xuống, cười mà như không nhìn anh ta: "Ồ, vậy anh nói thử xem tôi đã làm cái gì?"

"Em nói cho anh biết, vai diễn này, làm sao em có được?" Tô Diễn đột nhiên lớn giọng.

Chương 52: Nụ hôn chữa thương.

"Thế anh cho là như thế nào?" Ninh Tịch khoanh hai trước ngực, dựa người vào ghế, thờ ơ hỏi ngược lại.

Tô Diễn làm như không nhịn được nữa, dùng sức vỗ bàn một cái: "Ninh Tịch! Con gái như em ở giới giải trí này gặp phải cái gì em phải hiểu hơn anh! Tại sao em lại nhảy vào cái vũng nước đục này!"

"Hơ, con gái như tôi..." Ninh Tịch cười khẽ: "Không biết Tô thiếu gia lấy thân phận gì để nói nhưng lời này với tôi?"

Nếu là cô của năm đó, nghe được những này sợ là sẽ vui tới phát điên mất.

Trước kia, Tô Diễn luôn mồm kêu không muốn vợ mình bước chân vào giới giải trí nhưng khi thấy Ninh Tuyết Lạc muốn vào giới giải trí lại ủng hộ cả hai tay hay chân. Giờ lại còn dám hoa chân múa tay với cô.

"Tiểu Tịch, cho dù đã chia tay nhưng anh vẫn coi em là em gái, anh chỉ muốn giúp em thôi, sao em cứ ngang bướng thế nhỉ? Em cầm tiều này hủy hợp đồng với Tinh Huy rồi lập tức rời khỏi giới giải trí đi!" Tô Diễn tận tình khuyên bảo.

"Hờ, giúp tôi?" Ánh mắt biếng nhác của Ninh Tịch đột nhiên trở nên lạnh thấu xương: "Nhắc mới nhớ, tôi quả thật có chút chuyện cần nhờ Tô thiếu gia giúp đỡ đây! Liệu Tô thiếu gia có thể đem sự thật năm đó nói với Ninh gia, lại ra tòa làm nhân chứng, chứng minh Ninh Tuyết Lạc thuê hai người đàn ông cưỡng hiếp tôi. Chuyện này, Tô thiếu gia giúp được sao?"

"Tiểu Tịch, anh..." Sắc mặt Tô Diễn trắng bệch: "Nếu anh làm thế thì Tuyết Lạc sẽ xong mất... hơn nữa, năm đó Tuyết Lạc cũng không được tính là thành công, em đã vào phòng khác rồi, người quan hệ với em cũng là người khác..."

Mặc dù đã đoán trước được câu trả lời, nhưng trái tim của Ninh Tịch vẫn cảm thấy đau đớn, khinh miệt nói: "Cho nên ý của Tô thiếu gia là, các người không có lỗi gì đúng không? Bị chuốc say, bị bỏ thuốc, bị cưỡng hiếp là tôi sai, bị chửa hoang, bị sảy thai cũng là tôi sai!"

Tô Diễn cau mày: "Tiểu Tịch, ý anh không phải vậy! Chuyện này cả anh với Tuyết Lạc đều đã xin lỗi em rồi, nhiều năm qua vẫn luôn cố gắng bù đắp cho em, tại sao em cứ cắn mãi không buông thế?"

Ninh Tịch cầm túi đúng lên: "Hờ, Tô thiếu gia muốn tôi buông? Chờ tới khi nàoTuyết Lạc của anh bị người ta cưỡng hiếp rồi mang thai của kẻ đó, xem Tô thiếu gia đây còn có thể vui vẻ bắt tay giảng hòa với kẻ đã cắm sừng mình không đã rồi hãy tới hoa tay múa chân với tôi nhé!"

Tô Diễn lập tức đổi sắc mặt: "Ninh Tịch! Sao em có thể nói ra những lời như thế!"

"Yo, tôi mới nói thế thôi mà anh đã đau lòng thế rồi cơ à, người xảy ra chuyện không phải là mình nên mạnh mồm lắm! Muốn tôi tha thứ cho các người? Bà đây đéo phải Thánh Mẫu, nhá!" Ninh Tịch quẳng lại một câu, sải chân rời đi.

Xui muốn chết! Đúng là không nên dây dưa với Tô Diễn, hại cô hết muốn ăn cơm.

Nhanh nhanh về nhà ôm bánh bao nhỏ chữa thương mới được.

Ninh Tịch vừa mới về tới cổng của Lục gia đã thấy một cái bánh bao trắng trắng mềm mại đáng yêu chạy về phía cô.

Nhìn bộ dáng chắc là nằm ở cửa sổ chờ cô từ sáng đến giờ.

Quả nhiên, thương thế của Ninh Tịch được chữa khỏi trong nháy mắt, theo thói quen cho bánh bao nhỏ một nụ hôn cực kì nồng nhiệt.

"Bảo bối, con đã ăn chưa? Cô đã nhắn tin bảo con không cần chờ cô, phải ngoan ngoãn ăn cơm, thế bảo bối của cô có nghe lời không nào?"

Bánh bao nhỏ gật gật đầu.

"Ngoan quá!" Ninh Tịch lại hôn bánh bao nhỏ thêm mấy cái nữa coi như phần thưởng.

"Con tự chơi một lát, chờ cô lên lầu tắm một cái đã nhé!"

Bánh bao nhỏ gật đầu, hai người dắt tay nhau đi vào.

Đứng tại cửa sổ tầng hai quan sát một màn này, sắc mặt Lục Đình Kiêu có chút phiền muộn, trước đây anh không biết bản thân mình lại là một người hay ghen như thế này đâu đấy.

Bây giờ lại còn bắt đầu ghen với cả con trai.

Ninh Tịch vừa về đã ôm lấy con trai hôn lấy hôn để mà anh lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa xa.

Chuyện đầu tiên Ninh Tịch làm sau khi về phòng chính là cởi - áo - lót!

Mặc cái này vào mùa hè, đúng là tra tấn!!!

Đưa tay ra sau lưng cởi móc áo, chuẩn bị cởi xuống thì cửa phòng phía sau bị đẩy ra.

"Ninh..." Lục Đình Kiêu mởi nói được một chữ thì ngây người ra, vẫn duy trì tư thế đẩy cửa, kinh ngạc nhìn vào bên trong phòng.

(và anh thấy cô gái anh mang về có bộ ngực phẳng lì, bên dưới còn có thứ đồ chơi mà anh cũng có, thật tuyệt, xem ra anh chuẩn là gay rồi -_-)

Chương 53: Tôi có làm em siêu lòng?

Ninh Tịch vẫn duy trì cái tư thế xấu hổ đó, lôi ra không xong mà nhét lại cũng không được, tình thế vô cùng bi thảm.

Càng bi thảm hơn là, áo lót cô mặc hôm nay là đồ đặt riêng, hai bầu áo in biểu tượng hình tam giác của Super Man, vô cùng nổi bật.

Lục Đình Kiêu hiển nhiên là cũng chú ý tới, lông mày khẽ nhướng lên một xíu nhưng vẫn rất lịch sự không làm ra biểu tình gì quá đáng, chỉ ho nhẹ một cái nói: "Xin lỗi, tôi thấy cửa không khóa..."

Nói xong liền tránh ra ngoài.

"Không sao không sao không sao, là tôi sai, tôi quên không khóa cửa!" Ninh Tịch cố làm bộ bình tĩnh, kéo áo lót ra nhét vào dưới chăn, lấy tay quạt quạt: "Khụ, mùa hè nóng nực, nỗi khổ của con gái, đàn ông các anh không hiểu được đâu! Ờm, anh tìm tôi có việc gì không?"

"Sao cô về muộn vậy? Có hẹn à?" Lục Đình Kiêu làm bộ như lơ đãng hỏi.

"Hẹn gì mà hẹn! Gặp phải một người vô cùng đáng ghét, nên nói mấy câu!" Ninh Tịch vẻ mặt như gặp phải xui xẻo, nhỏ giọng lầu bầu.

Nghe ngữ khí này thì chắc chắn không phải là hẹn hò rồi, sắc mặt Lục Đình Kiêu có tốt hơn chút: "Để phần thức ăn cho cô đấy, tắm xong thì xuống ăn."

"Thật ra thì vấn đề cơm nước tự tôi có thể lo được..." Ninh Tịch ngượng ngùng nói.

"Cũng chỉ thêm đôi đũa thôi!"

"Ờm, được rồi."

Sau khi Lục Đình Kiêu rời đi, Ninh Tịch vội vội vàng vàng khóa cửa lại.

Nhất thời quên mất đây không phải nhà mình nên mới phạm phải sai lầm cấp thấp thế này. Sau này nhất định phải chú ý.

Tắm rửa ăn cơm xong xuôi, Ninh Tịch thoải mái lăn lên giường làm ổ lên mạng đọc tin, còn bánh bao nhỏ thì vẫn đang miệt mài sáng tác nghệ thuật ở trên bàn.

"Ninh Tuyết Lạc khen bạn trai cao - phú - soái, Triệu ảnh đế lập tức nổi cơn ghen."

"Ninh Tuyết Lạc khen ngợi Tiểu sư muội - Ninh Tịch vừa xinh đẹp lại vừa có thực lực."

"Ninh Tịch không hổi danh "đệ nhất mỹ nữ" giới giải trí, nghiền ép Giả Thanh Thanh."

"Lễ khai máy của Thiên Hạ: Mạnh Trường Ca đẹp lộng lẫy đè bẹp các đóa hoa khác (kèm hình ảnh)."

"Ngày quay đầu tiên của Thiên Hạ: Bạn trai cao - phú - soái của Ninh Tuyết Lạc đến thăm trường quay."

"Tân tiểu hoa - Ninh Tịch được đại gia theo đuổi, toàn trường quay đỏ rực sắc hoa ngay ngày quay đầu tiên (kèm hình)."

...

Mấy cái tiêu đề này còn đỡ, những cái về sau thì đúng là........, cái gì mà "Ninh Tịch được bao nuôi"; "Kim chủ đứng sau lưng Ninh Tịch"; "Ninh Tịch bắt cá nhiều tay"; "Cuộc sống riêng tư hỗn loạn của Ninh Tịch", v.v....

Lúc ở trường quay Ninh Tịch đã chuẩn bị sẵn tâm lí thế nên giờ thấy mấy tin này cũng được coi như là bình tĩnh.

Cô biết, cho dù hôm nay không có chuyện của Giang Mục Dã với YS thì với hình tượng của cô sớm muộn gì cũng dính vào mấy scandal kiểu này.

Mấy tin lá cải trên mạng đa phần đều dùng từ ngữ ba phải và không có chứng cớ xác thực, nhưng mà cứ lập đi lập lại nhiều thì dù cho nó có là giả thì vẫn sẽ có người coi đó là thật.

"Cần giúp không?" Tiếng Lục Đình Kiêu truyền đến.

Ninh Tịch ôm laptop ngồi dậy, chống cằm cười nói: "Lục đại boss, anh muốn mở bàn tay vàng* cho tôi à?"

(*Mở bàn tay vàng: được cấp điều kiện hơn người.)

"Có gì không thể?" Lục Đình Kiêu đưa cho cô với Tiểu Bảo mỗi người một ly sữa: "Của cô là sữa ít béo."

"Cảm ơn!" Ninh Tịch "thụ sủng nhược kinh" mà nhận lấy ly sữa, sau đó mới nói: "Cám ơn ý tốt của anh, nhưng mà không cần đâu, tôi tin thời gian sẽ chứng minh tất cả."

(*Thụ sủng nhược kinh: được đối xử tốt quá mà sợ hãi.)

"Tôi tin cô."

Ninh Tịch ngẩn ra, sau đó bất lực đỡ trán: "Lục Đình Kiêu, có ai từng nói với anh rằng anh thả thính rất siêu không!"

"Thả thính?" Một tia khó hiểu lướt qua mặt Lục Đình Kiêu, hiển nhiên anh không biết mấy ngôn ngữ mạng này là ý gì.

"Ừm... chính là làm con gái vui vẻ ý!" Ninh Tịch giải thích đơn giản.

Lục Đình Kiêu nghe vậy trong đôi mắt xẹt qua một ý cười: "Thật vui vì em đánh giá tôi như vậy, điều này chứng tỏ em bị tôi làm cho siêu lòng?"

Vừa dứt lời, bầu không khí lập tức trở nên rất mập mờ.

Hai gò má của Ninh Tịch bỏ bừng lên, trong lòng ảo não, ngu rồi! Sao lại ngu si đi nói tới chủ đề nguy hiểm này! May mà mỗi lần Lục Đình Kiêu đều biết thu thính kịp thời: "Tôi vào phòng làm việc xem tài liệu, hai người nhớ nghỉ ngơi sớm. Ngủ ngon."

Ninh Tịch: "Ngủ ngon~"

Tiểu Bảo: "..."

Bánh bao nhỏ tuy không lên tiếng trong trên mặt viết rõ ràng: Mau đi đi, đừng làm phiền con với cô Tiểu Tịch~

Chương 54: Một tiếng chị dâu.

Buổi sáng hôm sau.

Sau khi Ninh Tịch rời đi, Lục Đình Kiêu không yên tâm, gọi điện cho Lục Cảnh Lễ.

"Phái người giám sát đoàn làm phim."

"Anh lo có ai bắt nạt chị dâu sao? Thật ra thì, muốn thành danh nhất định phải trải qua những chuyện như thế này, để cô ấy tự rèn luyện bản thân cũng có chỗ tốt mà! Không trải qua mấy chuyện này sao sau này có thể tự mình gánh vác được chuyện lớn." Lục Cảnh Lễ nhại giọng điệu dậy dỗ của Lục Đình Kiêu.

Lục Đình Kiêu: "Cô ấy không cần." Ý là đã có anh che chở.

Lục Cảnh Lễ: "..." ha ha ha ha

Mẹ nó, phân biệt đối xử quá đáng. Nhớ năm đó, ông anh không nói hai lời đã đá anh đến đây giải quyết cục diện rối rắm của Thịnh Thế, thậm chí còn không cho phép bất cứ ai được giúp anh, sao lúc đó không nói thế đi.

"Được được được, em cho người theo dõi! Bảo đảm một sợi tóc cũng không thiếu!"

"Tháng sau cho em nghỉ một tuần." Lục Đình Kiêu đột nhiên nói.

"Gì... anh vừa nói gì?" Lục Cảnh Lễ cho là mình nghe nhầm: "Anh không những cho em nghỉ lại còn tận một tuần! Ba năm nay anh chưa từng cho em nghỉ đó!"

"Không muốn?"

"Muốn muốn muốn! Tất nhiên muốn! Nhưng mà... sao đột nhiên lại tốt với em thế?" Lục Cảnh Lễ không sao hiểu nổi, lục lại những câu vừa nói, cẩn thận soi lại từng chữ.

Cuối cùng cảm thấy vấn đề chắc hẳn nằm ở hai chữ --- chị dâu.

Chỉ bởi vì anh gọi Ninh Tịch một tiếng "chị dâu"? Kì nghỉ này làm anh vừa vui lại vừa xót...

"Đại thiếu gia, bác sĩ Tần tới." Ngoài cửa vang lên tiếng thông báo của người giúp việc.

Bác sĩ Tần là một người đàn ông cao ráo thanh mảnh thích mặc trang phục đơn giản, tướng mạo dịu dàng, nụ cười ấm áp như gió xuân, nhìn qua liền cảm thấy dễ gần.

Lục Đình Kiêu cúp máy, xoay người nhìn người vừa tới: "Tới, ngồi."

Tần Mộc Phong đặt túi xuống rồi ngồi xuống ghế sofa: "Sao vậy? Tình trạng của Tiểu Bảo không tốt sao?"

"Cậu có thể tự xem, nó đang ở trong bếp." Lục Đình Kiêu trả lời.

"Bếp?" Tần Mộc Phong nhíu mày, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp.

Một lát sau, Tần Mộc Phong trở lại, cười nói: "Tiểu Bảo có sở thích ép nước trái cây từ lúc nào thế? Hơn nữa tôi thấy nó dường như rất vui! Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Khoảng thời gian này quả thật có chút chuyện xảy ra. Mấy ngày trước tôi bận quá không để ý tới Tiểu Bảo, Cảnh Lễ lén mang nó tới quán bar..."

Lục Đình Kiêu giải thích ngắn gọn một lần.

Tần Mộc Phong nghe mà sắc mặt không ngừng biến hóa, cuối cùng vui vẻ nói: "Đây cũng coi là Tiểu Bảo nhân họa đắc phúc! Tôi đã nói rồi, tình trạng của Tiểu Bảo bây giờ là quá vô cảm, không có dục vọng, không có ý muốn, chỉ cần có được một người khơi gợi được hứng thú của Tiểu Bảo thôi cũng đủ để khiến bệnh tình thằng bé tốt hơn. Huống chi bây giờ còn là ân nhân cứu mạng! Cậu không giữ cô gái kia lại làm bảo mẫu hoặc gia sư tại gia cho Tiểu Bảo sao?"

Lục Đình Kiêu: "Cô ấy là mẹ tương lai của Tiểu Bảo."

"Khụ khụ khụ..." Tần Mộc Phong hết hồn nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Lục Đình Kiêu: "Cậu nói cái gì? Cậu vì Tiểu Bảo hay vì chính mình..."

Biểu tình lạnh lùng của Lục Đình Kiêu tan ra một chút, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ chậm rãi nói: "Bác sĩ Tần, tôi nghĩ kết luận lúc trước của cậu là đúng."

"Cậu... cậu thích cô gái đó?" Tần Mộc Phong nghe vậy vô cùng kích động: "Tôi đã bảo phán đoán của tôi chắc chắn không sai, cậu không phải Asexuality* mà! Mau nói tôi nghe, cụ thể là như thế nào, cậu thấy cô ấy tim sẽ đập nhanh hơn, máu trong người như sôi lên, muốn đến gần cô ấy, muốn cùng cô ấy làm tình sao?"

Lục Đình Kiêu nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Cơ bản đúng là như vậy!"

(*Asexuality là những người không có ham muốn tình dục với cả hai phái, nói ngắn gọn là vô tính)

Chương 55: Tất cả mọi người đều muốn dạy anh tán gái.

Anh đã từng có lần hỏi Tần Mộc Phong, thích một người là cảm giác như thế nào, Tần Mộc Phong nói, chờ anh gặp được người đó anh sẽ biết.

Lúc ấy, anh còn cảm thấy câu đó quá lấy lệ rồi. Nhưng gặp được Ninh Tịch rồi anh mới biết, thật có lý.

"Chúc mừng cậu! Phải biết nếu là Asexuality thì cả đời cũng không biết được!" Tần Mộc Phong thật lòng mừng cho ông bạn.

Ngoại trừ các loại tính hướng như yêu khác giới, yêu đồng giới và song tính luyến ra thì trên thế giới này vẫn còn tồn tại một loại tính hướng gọi là "vô tính" (Asexual).

Gọi là "vô tính" không phải bởi vì trên thân thể có khuyết điểm hay không xác định rõ được tính hướng, cũng chẳng phải sợ hãi việc quan hệ thân mật mà đơn giản chỉ là "Không có hứng thú với tình yêu".

Vì sợ con mình bị "vô tính", năm năm trước mẹ Lục Đình Kiêu đã xúi Lục Cảnh Lễ chuốc thuốc cho anh...

"Đây cũng coi như là song hỉ lâm môn, lúc nào được uống rượu mừng của cậu đây?" Tần Mộc Phong trêu chọc.

"Đang cố gắng." Nói tới vấn đề này thì khuôn mặt trước sau như một của Lục Đình Kiêu lộ ra một tia không chắc chắn, đúng là hiếm thấy.

Tần Mộc Phong kinh ngạc: "Vẫn còn chưa xác định, tôi còn tưởng Lục đại boss mà đã ra tay thì gạo xay ra cám luôn chứ! Cô gái có thể khiến cậu coi trọng quả nhiên không tầm thường! Cho nên cậu tìm tôi lần này là muốn tôi dạy cách tán gái đúng không? Mặc dù kinh nghiệm thực tiễn tôi không so được với Nhị thiếu nhưng về khoản lý thuyết thì vẫn rất phong phú đấy!"

Tại sao tất cả mọi người đều muốn dạy anh tán gái? Sắc mặt Lục Đình Kiêu hơi đen: "Khoản này không phiền đến cậu, tìm cậu là để xác định sự ảnh hưởng của cô ấy với Tiểu Bảo."

Đùa giỡn chán chê Tần Mộc Phong mới bắt đầu nói tới việc chính: "Là như vậy, bất kì chuyện gì cũng đều có tính hai mặt, chuyện này tuy là chuyện tốt nhưng cậu cũng đã nói, Tiểu Bảo vì muốn gặp cô ấy mà đập luôn cả nhà, cho nên mấu chốt vẫn là xem cậu xử lí như thế nào."

"Bất kể có ý đồ gì thì giữ cô ấy ở lại vẫn là quyết định chính xác, bước tiếp theo tôi đề nghị cậu nhờ cô ấy giúp đỡ, đưa Tiểu Bảo ra ngoài chơi một chút, thậm chí cũng có thể đưa nó đi học, để nó từng chút một từng chút một hòa nhập vào cuộc sống bình thường. Chuyện này tôi tốn đến hai năm vẫn không thể làm được nhưng biết đâu với cô ấy thì khác..."

"Được, tôi sẽ thử."

...

Tại phim trường.

Ninh Tịch vừa mới bước vào thì những âm thanh xì xào lập tức im bặt, tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khác thường.

Xem ra những tin đồn kia đã lan rộng ra rồi.

Trong góc có người ghen ăn tức ở lẩm bẩm: "Cái gì thế! Chỉ là một người mới thôi mà cũng dám tới trễ. Không thấy ngay cả Ninh lão sư cũng phải tới từ sớm sao?"

(*Giới giải trí TQ, những người tham gia giới giải trí lâu năm hoặc có thành tựu xuất sắc sẽ được đàn em, khán giả gọi là "lão sư".)

Thật ra thì, Ninh Tịch giờ này đến cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ là do Ninh Tuyết Lạc đến quá sớm thôi.

"Ninh lão sư, cô với Ninh Tịch cùng một công ty chắc biết mấy tin đồn kia là thật hay giả đúng không?"

"Có người nói cô ta vì vai diễn này mà lên giường với không ít người trong đoàn làm phim đâu!"

"Thật không biết xấu hổ? Loại cạnh tranh bất chấp thủ đoạn như này Tinh Huy không quản sao?"

...

Đối mặt với sự hỏi han của mọi người, Ninh Tuyết Lạc tỏ vẻ không biết nên làm sao cho phải, thở dài nói: "Bằng bản lĩnh của chính mình thôi, công ty sẽ không quan tâm..."

Nói xong lại như thể đột nhiên nhận ra mình nói không đúng liền bổ sung thêm: "Ý tôi là tiểu sư muội sẽ không thật sự làm ra chuyện như thế, đồn đại trên mạng không thể tin!"

Nhưng mà, lúc này có nói gì cũng chẳng khác gì đang giấu đầu hở đuôi, khiến mọi người càng tin chắc mấy chuyện kia là thật.

Đến tận khi đạo diễn giục mọi người chuẩn bị làm việc thì đám người mới giải tán.

Vẻ ngây thơ vô tội trên mặt Ninh Tuyết Lạc nháy mắt biến mất, cô ta gọi một trợ lý tới thấp giọng hỏi, "Chuyện bảo cô làm thế nào rồi?"

"Chị Tuyết Lạc yên tâm, đã làm xong! Không phải chị nói cô ta bị dị ứng kim loại sao? Em thừa dịp không có ai chú ý đã thả bột kim loại vào phấn trang điểm rồi, đảm bảo cả khuôn mặt cô ta sẽ hỏng bét..."

Chương 56: Đánh vào bịch bông.

Hôm nay Ninh Tịch có một cảnh quay múa, không cần mặc cung trang nặng và dày như hôm qua, trang phục hôm nay rất mỏng và nhẹ, nói chung thì dễ thở hơn hôm qua.

Vào phòng trang điểm, Ninh Tịch giật mình, không ngờ cô lại thấy Giả Thanh Thanh ở đây.

Cô còn tưởng Giả Thanh Thanh sẽ không đến cơ.

Lúc trước, Giả Thanh Thanh bị đánh trượt sau khi đến thử vai nữ thứ, đạo diễn lại mời cô ta diễn vai nữ ba - Hiền Phi.

Vai nữ ba cũng là một yêu phi hại nước, chỉ là đất diễn ít hơn Ninh Tịch rất nhiều, hơn nữa, trong phim còn bị Ninh Tịch hành hạ rất thảm hại.

Tuy quản lí đã nhận vai này thay Giả Thanh Thanh, nhưng cô ta cảm thấy rất bất mãn, lễ khai máy không xuất hiện, thậm chí còn có tin đồn cô ta muốn bỏ vai.

Ninh Tịch đoán chắc cô ta nghe phong phanh đâu đó biết có nguồn đầu tư lớn đổ thêm vào, nên hôm nay mới chịu ngoan ngoãn tới đây.

Dù sao bộ phim này cũng đầu tư tới cả tỷ cơ mà.

Giả Thanh Thanh đang trang điểm, thấy Ninh Tịch qua gương, lập tức quắc mắt lên, không hề che giấu sự chán ghét của mình với cô.

Giống Ninh Tuyết Lạc, cô ta có người cha giàu có chống lưng, thế nên ở trên phim trường luôn tỏ ra ngang ngược, hống hách, rất nhiều tai tiếng, có điều, thủy quân* của cô ta rất lợi hại, có thể tẩy trắng cho cô ta thành người ăn ngay nói thẳng, hài hước hơn là còn tặng cho cô ta danh hiệu "đệ nhất mỹ nhân" trong làng giải trí.

(*Thủy quân: Mỗi một nghệ sĩ TQ đều có đoàn đội riêng để gây dựng hình ảnh trên mạng, thủy quân là một phần trong đó, nhiệm vụ chủ yếu là tâng bốc nghệ sỹ của mình bằng cách bôi xấu đối thủ cạnh tranh, có thể coi như là một đám anh hùng bàn phím nhưng hoạt động có tổ chức.)

Thế nên, đối với việc Ninh Tịch cướp mất vai rồi còn cướp mất cả biệt hiệu của cô ta, Giả Thanh Thanh tất nhiên sẽ hận cô thấu xương rồi.

"Yo, đây chẳng phải là đệ nhất mỹ nhân trong làng giải trí của chúng ta đây sao? Có bao nhiêu kim chủ nâng đỡ cô như vậy, còn phải chạy tới tới đây tranh phòng trang điểm với lũ nghệ sĩ nhỏ như chúng tôi sao?" Giả Thanh Thanh châm biếm đầy ác ý.

Ninh Tịch vẫn rất bình tĩnh, tự tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, bắt đầu xem kịch bản, không bị ảnh hưởng chút nào.

Cô có một đặc điểm, chỉ cần tới phim trường thì cô sẽ dồn hết tâm trí của mình vào công việc, bất kể là ai hay chuyện gì cũng đừng hòng làm ảnh hưởng tới trạng thái của cô.

"Ninh Tịch, mày có ý gì hả, coi thường tao đấy à?" Giả Thanh Thanh đập chiếc lược trong tay xuống.

Ninh Tịch vẫn tiếp tục xem kịch bản, như thể không nghe thấy cô ta đang nói gì.

Lúc này, chuyên viên trang điểm bên cạnh không nhịn được nữa, khẽ ho nhẹ một cái: "Ninh Tịch đang đeo tai nghe mà, chắc không nghe thấy đâu!"

Giả Thanh Thanh khi ấy mới thấy trong tai Ninh Tịch có nhét tai nghe, nhất thời có cảm giác như đang đánh vào bịch bông.

Con khốn này, ai biết được là nó không nghe thấy hay cố tình không nghe! Ninh Tịch đương nhiên là cố tình rồi.

Vừa thấy Giả Thanh Thanh, cô đã lấy tai nghe ra nhét luôn vào tai, vờ như không nghe thấy gì cả.

Bởi vì trong tình huống này, chỉ cần có xung đột xảy ra, bất kể ai đúng ai sai cũng đều sẽ không có lợi cho cô. Tốt nhất cứ phải tránh phiền phức đã.

"Cô Giả, đã xong rồi đấy, cô xem xem đã vừa ý chưa?" Ngữ khí chuyên viên trang điểm vô cùng dè dặt, "vị chủ nhân" này không phải là người dễ nói chuyện.

"Không vừa ý! Trang điểm lại cho tôi!" Giả Thanh Thanh còn chẳng thèm nhìn đã ra lệnh.

"Không biết cô thấy không hài lòng ở chỗ nào?" Chuyên viên trang điểm hỏi.

"Chỗ nào cũng không hài lòng!"

Vẻ mặt của chuyên viên nhất thời cứng đờ, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tẩy trang rồi trang điểm lại cho cô ta.

Giả Thanh Thanh thấy Ninh Tịch hoàn toàn ngó lơ cô ta, lửa giận trong lòng càng lớn, nên không ngừng bới móc chuyên viên trang điểm.

Chuyên viên trang điểm không dám tỏ ra khó chịu với Giả Thanh Thanh, chỉ có thể giận dỗi nhìn Ninh Tịch trong góc phòng.

Cô cũng biết rõ người mà Giả Thanh Thanh muốn nhằm vào là Ninh Tịch, cô chỉ bị kéo vào thôi.

Ngoài nam chính và nữ chính có phòng trang điểm riêng ra, những người khác đều phải dùng chung một phòng, thế nên Giả Thanh Thanh còn chưa trang điểm xong, Ninh Tịch cũng chỉ có nước ngồi đợi.

Cuối cùng, mãi tới khi quản lí của Giả Thanh Thanh vào giục, cô ta mới không tình nguyện rời khỏi đó, trước khi đi cũng không quên lườm Ninh Tịch một cái.

Chương 57: Thốn cực kì!

Lúc sắp trang điểm cho Ninh Tịch, chuyên viên trang điểm đập đồ kêu bồm bộp, lạnh lùng quát: "Ninh Tịch, tới trang điểm!"

Ninh Tịch bỏ kịch bản xuống đi tới: "Làm phiền chị rồi."

Chuyên viên trang điểm đang chuẩn bị trang điểm cho cô, Ninh Tịch lướt mắt nhìn đống đồ trang điểm của cô ta, bỗng giơ tay lên ngăn cô ta lại.

"Cô làm gì vậy?"

Ninh Tịch hòa nhã nói: "Chị Amy, tôi có thể dùng đồ của tôi được không? Vì da tôi khá mẫn cảm, dùng đồ của hãng khác sẽ bị dị ứng..."

"Không được, đâu ra cái trò đó, lỡ trang điểm xong hiệu quả không tốt cô có chịu trách nhiệm được không? Hôm qua chẳng phải cô vẫn ổn đấy còn gì?" Amy tỏ ra bực mình, bày ra dáng vẻ cô đừng có lắm chuyện.

Ninh Tịch lấy một phong bì trong túi ra nhẹ nhàng đặt vào tay Amy: "Chị Amy, xin chị châm trước cho, dù sao cái nghề ngày là dựa vào mặt để kiếm cơm, tôi cũng chỉ đề phòng thôi mà..."

Amy miết miết độ dày của phong bì, ho nhẹ một tiếng, vẫn vờ ra vẻ khó chịu, nói: "Được rồi! Tí nữa mà đạo diễn kêu có vấn đề thì cô đi mà chịu trách nhiệm đấy!"

"Chuyện đó thì tất nhiên rồi, tuyệt đối sẽ không để liên lụy tới chị Amy đâu!"

Trong giới này làm gì có ai mãi là kẻ thù, Amy nhận được phong bì lớn như vậy tâm trạng cũng lập tức tốt hơn nhiều, lúc trang điểm cho Ninh Tịch cũng chuyên chú hơn, kết quả còn đẹp hơn cả lần trang điểm ngày hôm qua.

Sau khi chuyên viên trang điểm đi khỏi, Ninh Tịch đứng khoanh tay trước ngực đánh giá trang phục phải mặc ngày hôm nay, sau đó cô lấy một cục nam châm to trong túi ra, tỉ mỉ kiểm tra quần áo lại một lượt, đồng thời kiểm tra luôn cả giày.

Cũng may không có vấn đề gì.

Ninh Tịch cất nam châm đi, chậc lưỡi nghĩ thầm, thật chẳng chuyên nghiệp gì cả! Trong bộ đồ này đáng ra phải được găm kim để cô bị đau khắp người nhưng lại không tìm ra rốt cuộc vấn đề ở đâu chứ; đế đôi giày này đáng ra cũng phải đóng thêm một cái đinh, đi bình thường thì không sao, nhưng chỉ cần động mạnh một cái thì thốn chắc luôn......

Người không bao giờ phải chịu cảnh dãi nắng dầm mưa như Ninh Tuyết Lạc sao có thể đọ được với người đã từng lăn lộn nhiều năm ở tầng thấp thấp như cô, mấy mánh khóe này sao có thể thoát khỏi mắt cô được.

Tuy vừa rồi cô không kiểm tra đồ trang điểm, nhưng Ninh Tuyết Lạc biết da cô bị dị ứng với kim loại, thế nên chắc chắn sẽ xuống tay điểm này.

Sau khi Ninh Tịch thay đồ xong, giáo viên dạy múa mà đạo diễn mời tới cho cô cũng đã đợi sẵn ở bên ngoài, lúc quay cảnh của những người khác, Ninh Tịch liền đi theo giáo viên dạy để học động tác.

Đợi tới khi bên đó quay xong, đạo diễn đi tới kiểm tra thành quả: "Ninh Tịch, học thế nào rồi? Tôi thấy trên hồ sơ có ghi cô từng học múa, nên nghĩ từ nãy tới giờ chắc cũng được kha khá rồi đấy nhỉ, nếu không được tôi có thể cho cô thêm mấy ngày để học."

"Chắc không có vấn đề gì đâu ạ..." Ninh Tịch cũng không dám nói chắc quá.

Quách Khải Thắng nhìn về phía giáo viên dạy múa: "Cô Trịnh, cô thấy thế nào?"

Giáo viên dạy múa cười ha hả nói: "Lát nữa anh tự mình xem là biết ngay thôi!"

"Được, vậy chúng ta bắt đầu luôn đi!"

Cảnh thứ 13: Đức Phi Túy Vũ.

Tham diễn: Hoàng đế, Đức phi, Hiền phi, các tú nữ, phi tử cùng các thái giám.

Gần đây vừa tuyển tú, có rất nhiều thiếu nữ trẻ đẹp tiến cung, hoàng đế triệu tập các tú nữ và sủng phi lại tẩm cung để uống rượu mua vui.

Hoàng đế rất để tâm vào đám người mới, đến nỗi thậm chí ngay đến cả Đức phi được sủng ái nhất, hôm nay cũng bị lạnh nhạt.

Trước Đức phi, Hiền phi là người được sủng ái nhất, Hiền phi lúc này thấy Đức phi bị lạnh nhạt liền cảm thấy hả hê: "Từ trước đến giờ hậu cung này luôn là cảnh "người mới cười, kẻ cũ khóc", ả ta nghĩ mình có vài phần tư sắc thì hoàng thượng có thể ở bên ả cả đời sao? Bổn cung phải xem xem ả còn có thể đắc ý được bao lâu!"

Vì Đức phi là do Ninh Tịch đóng, nên cho dù Giả Thanh Thanh bình thường diễn xuất chẳng ra làm sao nhưng lần này lại đóng rất đạt, khiến đạo diễn cảm thấy rất hài lòng.

Chương 58: Thiết mã băng nhập mộng.

Ninh Tịch nghiêng người uống rượu trên ghế quý phi, xung quanh tưng bừng náo nhiệt nhưng nàng lại như đang ở thế giới khác.

Rượu mạnh chảy dọc từ cánh môi đỏ thẫm của nàng xuống chiếc cổ thon dài, thấm vào vạt áo mê người....

Cảnh tượng đó đẹp đến nỗi cánh đàn ông trên phim trường đều say mê nhìn không chớp mắt.

Thợ quay còn cố ý zoom gần lại để lấy cảnh đặc tả.

"Phong quyển giang hồ vũ ám thôn, tứ sơn thanh tác hải đào phiên... "

Ninh Tịch đã ngà ngà say, mơ mơ màng màng đọc một câu thơ, sau đó lảo đảo đứng dậy.

Giây tiếp theo, nàng ném vỡ chén rượu trong tay, nâng chân theo nhịp thơ bắt đầu múa, "Khê sài hỏa nhuyễn man chiên noãn, ngã dữ li nô bất xuất môn....."

Chiếc eo thon mềm như cành liễu, uốn cong xuống rồi lại bật lên, lả lướt múa may trong gió, ánh mắt ngập tràn quyết rũ.

"Cương ngọa cô thôn bất tự ai, thượng tư vị quốc thú Luân Đài......" Nàng nhấc thẳng bầu rượu trên bàn lên, một hơi cạn sạch.

Từng động tác múa và cước bộ đều khiến mọi người hoa hết cả mắt, trông giống như một màn chiến vũ trên chiến trường hơn là một điệu múa đơn giản, chỉ trong nháy mắt một yêu tinh mê hoặc chốn nhân gian trở thành một tướng quân anh dũng chinh chiến nơi sa trường, khiến người chứng kiến kinh diễm.

Thân phận thật sự của Đức phi là nữ tướng quân Mạnh Trường Ca, Mạnh gia đời đời chinh chiến vì nước, cuối cùng lại đổi lại cảnh nhà tan cửa nát, không một ai sống sót, chỉ còn lại một mình nàng. Nàng lẻn vào thâm cung không chỉ để giết kẻ thù mà còn muốn lật đổ cả thiên hạ này.....

Cách đó không xa, hoàng đế lại không nhận được sự nguy hiểm rình rập, hắn đang đắm chìm trong sắc đẹp, ngẩn người bưng ly rượu ngắm nhìn mỹ nhân trước mắt.

Thấy sự cuồng nhiệt, si mê lại được thiếu đốt trong ánh mắt hoàng đế, Hiền phi cùng các phi tần khác đều tràn ngập đố kị.

"Dạ lan ngọa thính phong xuy vũ, thiết mã băng hà nhập mộng lai...... Thiết mã băng hà nhập mộng lai...... Thiết mã băng hà nhập mộng lai......"

*Câu thơ được trích trong bài Cảm Hoài Thi, được viết vào tháng 11 năm Thiệu Hy thứ 3 (1192) tại Sơn Âm, quê hương của Lục Du. Lục Du sống vào thời kỳ hai triều Tống Kim đánh nhau, ông trở thành một người rất trăn trở vì mất nước. Bài thơ này được viết khi ông nằm nơi thôn trang cô tịch nhưng không hề than oán cảnh ngộ buồn thảm của chính mình, chỉ hận không được vì nước đến trấn thủ tại Luân Đài. Những đêm mưa to gió lớn, ông thường mơ thấy mình chỉ huy đoàn thiết kỵ vượt dòng sông đóng băng, chiến đấu với địch quốc phương Bắc.

Câu thơ cuối, Ninh Tịch nói ba lần, lần thứ nhất là hoảng hốt, sau đó là bi thương, lần cuối cùng lại kiên định vô cùng.

Vừa dứt lời, nàng thướt tha ngả vào lòng hoàng đế, tiếp tục con đường trả thù kiên định của mình....

Cảnh quay kết thúc, đạo diễn suýt chút nữa thì quên hô cắt.

"Cắt! Diễn tốt lắm!" Quách Khải Thắng vỗ tay đầu tiên: "Ninh Tịch múa đẹp lắm, rất chuyên nghiệp, khó có được là mọi người đều diễn được cái thần thái mà tôi mong muốn, biểu hiện tốt lắm. Lão Phùng thì không cần nói, nhưng bất ngờ nhất là Thanh Thanh đấy, thần thái vừa rồi thể hiện rất tốt.!"

Mặt Giả Thanh Thanh đen như đít nồi, sao mà không tròn vai cho được, cô ta thật sự là ghen ghét đố kị mà.

Người đóng vai hoàng đế là Phùng Diệc Bác, là một lão làng chuyên đóng vai hoàng đế, từng hợp tác với vô số mỹ nữ, lúc này cũng không nhịn được cười nói: "Đạo diễn Quách, vừa xong tôi đúng là sững sờ thật luôn đấy, không phải là diễn đâu!"

"Tôi đã bảo Tiểu sư muội rất có thực lực mà!" Ninh Tuyết Lạc đứng ngoài quan sát cũng hát đế theo, nhưng thực chất răng cô ta sắp nát vì dùng sức nghiến rồi.

Hết cảnh, Ninh Tuyết Lạc liền gọi tiểu trợ lí tới chất vấn.

"Chuyện này là sao? Cả một buổi sáng rồi sao vẫn không thấy phản ứng gì!"

Tiểu trợ lí tỏ ra kinh hãi: "Chính tay em bỏ vào đấy rồi mà, hơn nữa trong cả phấn mắt lẫn phấn má đều có! Liệu có phải vẫn chưa đến lúc phát tác không?"

Ninh Tuyết Lạc trừng mắt nhìn cô ta: "Không thể nào, nếu nó chạm phải mấy thứ đó, trong vòng nửa tiếng sẽ bắt đầu nổi mẩn đỏ!" Trước đây cô ta đã từng dùng cách này để làm Ninh Tịch xấu mặt trong tiệc sinh nhật.

"Vậy chỉ có thể là cô ta không hề dùng tới những đồ trang điểm đó thôi..." Tiểu trợ lí yếu ớt nói.

"Đồ vô dụng! Chẳng lẽ cô không có phương án dự phòng à, không động tay động chân trên quần áo của nó à?"

"Khi ấy em cũng không nghĩ đến, chị Tuyết Lạc, chị đừng giận, lần sau em nhất định sẽ không để xảy ra sai sót nữa đâu!"

Ninh Tuyết Lạc cố áp chế cơn tức giận, lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi, dù sao sau này vẫn có cơ hội, hoặc chẳng cần cô phải ra tay, bằng ánh mắt ban nãy Giả Thanh Thanh thôi cũng đủ biết cô ta muốn làm thịt Ninh Tịch như thế nào rồi.

Hừ, Ninh Tịch, mày nghĩ vai diễn này dễ lấy như vậy sao? Tao sẽ để mày leo càng cao, đợi đến lúc ngã xuống thì biết mùi thôi!

Chương 59: Nam thứ đẹp trai nổi tiếng.

Lần này, tuy Ninh Tịch đã chứng minh được khả năng diễn xuất của mình, nhưng cô vẫn chưa thể lấy lại được danh tiếng, vì cô biểu hiện quá tốt, càng khiến người ta cảm thấy cô lẳng lơ, thậm chí họ sẽ còn cho rằng đây không phải là diễn xuất mà chính là bản chất thật của cô.

Đạo diễn lo cô sẽ nghĩ ngợi nhiều mà ảnh hưởng tới phong độ, trước khi đi còn chạy tới an ủi cô, "Ninh Tịch, đừng lo, tháng sau, nam thứ của cô sẽ tới thôi, kịch hay vẫn còn ở phía sau!"

Ninh Tịch cười khổ, "Đạo diễn, rốt cuộc người diễn nam thứ của em là ai thế? Ngài giấu từ lúc bấm máy tới giờ, chẳng chịu phong phanh gì cả, nếu chỉ để giấu giới báo chí thì thôi không nói, chẳng lẽ tới bọn em mà ngài cũng không nói được sao?"

"Không thể nói được, lỡ mấy cô lỡ lời để lộ ra thì làm thế nào? Dù sao tôi cũng chỉ có thể nói với cô, nam thứ là một nhân vật nổi tiếng thôi!" Quách Khải Thắng tỏ ra thần bí.

Giả Thanh Thanh đi ngang qua nghe thấy vậy, khinh bỉ lẩm bẩm: "Là nam thứ thì nổi tiếng quái gì? Mà kể cả có nổi đi nữa thì cũng có thể nổi hơn được ảnh đế Triệu Tư Châu không? Chị Tuyết Lạc nói xem có đúng không?"

Ninh Tuyết Lạc cười cười, không nói gì, hiển nhiên cũng nghĩ đạo diễn đang thổi phồng mọi chuyện.

Ninh Tịch chẳng thèm để ý đến lời châm biếm của Giả Thanh Thanh, cô bám dính lấy Quách Thắng Khải truy hỏi: "Thế có đẹp trai không? Cái này chắc ngài nói được chứ? Trong kịch bản, nam thứ là một thần y đẹp đến nỗi khiến tất cả thiên kim tiểu thư ở kinh đô đều phải vờ bị bệnh để được gặp!"

Trong phim, cô có không ít cảnh thân mật với nam thứ, không chỉ có những cảnh đối thoại, mà còn có vài cảnh giường chiếu, ôm ấp hôn hít thì như cơm bữa, thế nên cô không thể không quan tâm.

"Tất nhiên là đẹp trai rồi, đảm bảo cô sẽ hài lòng! Đến lúc đó đừng kích động quá mà ngất đi là được!"

"Thật hay giả vậy, đạo diễn Quách, ngài đừng lừa em! Em sẽ coi là thật đấy!"

...........

Ngày cứ thế trôi qua, chớp mắt một cái đã đến tháng tám, cô cũng đã ở Lục gia được hai tuần, mối quan hệ giữa cô với Tiểu Bảo cũng ngày càng tốt, tiến trình trên phim trường trước mắt cũng xem là thuận lợi.

Ninh Tuyết Lạc và Giả Thanh Thanh đã kết thành đồng minh, luôn tìm cách chơi trò mèo với cô, tuy lần nào cô cũng tránh được, có điều ngày nào cũng phải luôn đề phòng như vậy cũng rất mệt mỏi, cô đang tìm thời cơ thích hợp để xử một lần luôn cho khỏe.

Nói cũng thấy kì, cô luôn cảm thấy hình như có ai đó trong đoàn làm phim đang âm thầm giúp đỡ cô, mấy lần cô không để ý đều nhận được ám hiệu ám chỉ. Chắc có người ngứa mắt vì Giả Thanh Thanh cứ tác oai tác quái cũng nên, Ninh Tịch cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.

Hiện tại chuyện khiến cô đau đầu nhất chính là tối này cô phải tới sân bay để đón tên của nợ nào đó.

Cả ngày hôm nay cô đã bị tên này khủng bố gần chục cuộc điện thoại nhắc nhở.

Sau khi kết thúc công việc, Ninh Tịch về Lục gia trước một chuyến.

"Về rồi à, gần đây có một quán lẩu mới mở, ăn cũng được lắm, tối nay cùng đưa Tiểu Bảo đi ăn nhé?" Lục Đình Kiêu ngồi trên sofa đọc báo, thấy cô về, anh liền hỏi rất tự nhiên, cứ như đang hỏi vợ mình vậy.

Ninh Tịch bị suy nghĩ này dọa cho hết hồn, rõ ràng cô mới ở đây hơn nửa tháng thôi ấy thế mà cô đã quen với phương thức chung sống của Lục Đình Kiêu.

Hai người dẫn theoTiểu Bảo đi ăn, thật giống một nhà ba người.

Ninh Tịch lắc đầu, xua tan suy nghĩ kì quái của mình, cô khó xử nói: "Tối nay sợ là không được rồi, tôi phải tới sân bay đón một người, chắc muộn mới về được, Tiểu Bảo muốn ăn lẩu à? Hay là anh đưa Tiểu Bảo đi ăn đi?"

"Nếu cô không ở đây, nó sẽ không ra ngoài với tôi đâu."

"Khụ... được rồi, vậy lần sau chúng ta cùng đi vậy nhé!"

Lục Đình Kiêu buông tờ báo xuống, ánh mắt kín đáo nhìn cô: "Đón bạn à?"

"Ừm, cứ coi là vậy đi..." Ninh Tịch khó khăn gật đầu.

"Nam hay nữ?"

"Ờ..." Câu hỏi này hình như hơi vượt ranh giới rồi thì phải?

Chương 60: Yêu con một vạn năm.

Ninh Tịch không phải không nhận thấy Lục Đình Kiêu có thái độ khác thường với mình, nhưng lần nào Lục Đình Kiêu cũng dừng ở điểm mấu chốt, nếu cô tỏ ra quá kích động, trông sẽ chẳng khác gì tự mình đa tình.

Vậy nên Ninh Tịch cũng trả lời lại bình thường như nghe thấy một câu hỏi rất đỗi bình thường: "Nam!"

Con ngươi sâu thẳm của Lục Đình Kiêu hơi nheo lại: "Tối nay có về không?"

Câu này... sao càng nghe càng....

Ninh Tịch phát huy khả năng diễn xuất của mình, vờ như không nghe ra ý mờ ám trong đó, coi như không có việc gì, nói: "Chuyện này, tôi còn chưa biết được, khi nào quyết định xong tôi sẽ gọi báo anh! Sắp muộn mất rồi, tôi lên lầu trước đã!"

Chuyện tối nay không nói chắc được, lỡ cô không nhịn được mà đập tên Giang Mục Dã kia cả đêm thì sao!

Ninh Tịch vội vàng lên tầng lấy một cái túi màu đen to bự chảng, sau đó chạy ù xuống ôm hôn tạm biệt bánh bao nhỏ.

Thấy bóng dáng chạy như bay của cô, sắc mặc Lục Đình Kiêu bỗng chốc cũng lạnh xuống.

Ngoài Ninh Tịch ra, bánh bao nhỏ không để tâm tới bất cứ chuyện gì khác, bao gồm cả ba ruột của nhóc. Lúc này, thấy vẻ mặt thầm trầm của ba, khó có được lại vùi đầu xuống viết xoẹt xoẹt gì đó lên tập vở, sau đó chọc chọc tay vào người ba mình.

Lục Đình Kiêu cúi mắt nhìn, sau đó thấy con trai anh viết một "dấu hỏi" trên tập vở.

"Hỏi ba sao lại không vui à?" Lục Đình Kiêu cau mày, suy tư một hồi, sau đó khẽ đáp: "Nếu có một ngày, cô Tiểu Tịch của con không còn là của con nữa, cô ấy gọi người khác là bảo bối, sẽ hôn chào buổi sáng, hôn chúc ngủ ngon, hôn tạm biệt, cùng đi ăn lẩu với người khác... mà con lại chẳng là gì của cô ấy, ngay đến tư cách hỏi hay tức giận cũng không có, vậy con có vui được không?"

Tiểu Bảo ngẩn ra, ngay sau đó liền bày ra vẻ mặt long trời lở đất.

Thế là, ông bố nào đó rốt cuộc cũng cảm thấy cân bằng hơn một chút.

Tiểu Bảo khóc lã chã giật lấy điện thoại của ông bố bất lương, sau đó nhắn tin mách tội với cô Tiểu Tịch.

Cậu nhóc gửi cho Ninh Tịch một hàng emo khóc lóc: (>﹏<)~

Ninh Tịch đang trên đường tới sân bay thì nhìn tin nhắn, còn tưởng bánh bao nhỏ buồn vì không được ăn lẩu, cô vội tìm lời ngon tiếng ngọt để dỗ cậu nhóc: Ôi, bảo bối của cô con sao thế, không vui à? Đừng buồn mà, con mà buồn thì cô cũng sẽ buồn lắm! Hôm nay cô có việc bận thật, tối mai nhất định sẽ đi ăn lẩu với con được không! Moaz! Yêu con vạn năm! Cô thích nụ cười của bảo bối nhất đấy!

Tiểu Bảo thấy Ninh Tịch trả lời liền nín khóc mỉm cười, còn đưa cả điện thoại cho ba xem.

Lục Đình Kiêu liếc đống ngôn từ ngọt ngào mà Ninh Tịch gửi tới, đưa tay che mắt: ".........."

Đả kích dã man ~~~

Hai tiếng sau, ở sân bay B.

Dù trước khi tới Ninh Tịch đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng vẫn bị cảnh tượng lúc làm cho phát sợ.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! Giang Mục Dã! Giang Mục Dã! Giang Mục Dã!"

"Ông xã, nhìn đây đi! Ông xã, em yêu anh! Ông xã, em muốn sinh con cho anh!"

"Mục Dã, Mục Dã, Mục Dã đẹp trai nhất! Gia Tử sẽ mãi mãi ủng hộ anh!"

"Mục Dã, Mục Dã, anh là tuyệt vời nhất! Gia Tử sẽ mãi mãi bảo vệ anh!"

..........

Đội quân đánh chiếm sân bay, fan nữ chiến nhiều nhất nhưng vẫn có vài thím fan và không ít fan nam nữa, ai nấy cũng la hét kịch liệt, tất cả cảnh vệ ở sân bay đều phải chạy tới mà vẫn không khống chế được cục diện.

"Các bà xã, yên tĩnh một chút được không? Đừng làm ảnh hưởng đến người khác nhé! Suỵt!"

Một giọng nói quyến rũ vang lên, đám fan lập tức im bặt, sau đó lại điên cuồng gào thét ầm trời, sân bay không những không yên tĩnh lại mà còn bùng nổ hơn nữa.

Ninh Tịch nấp ở một cái cột phía xa nhìn lại, đầu đầy hắc tuyến.

Cái tên trời đánh này, quả nhiên là muốn hại chết cô mà!

Lúc này mà cô chạy ra đón hắn, liệu còn sống sót tới ngày hay không? May mà cô đã có chuẩn bị từ sớm......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro