Chương 21: Người phụ nữ ham tiền!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Phàm Vũ cười lắc lắc đầu: "Không thấy, tôi đêm nay đã cố ý đi tìm, cô ấy đến giờ thay ca cũng chưa có tới."

Nam Cung Kình Hiên ánh mắt lạnh nhạt nhìn sang "Tôi không phải đã nói với cậu đừng đụng vào cô ấy rồi hay sao? Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định phải không?"

"Tôi luôn luôn như vậy, đồ cậu thích tôi liền muốn cướp, mặc dù thường không đoạt được". Lạc Phàm Vũ phóng đãng không kềm chế được nheo lại mắt nói "Như vậy đi, chúng ta đánh cược, cô gái này, ai có được thì là của người đó, còn lại người kia ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ - - như thế nào?"

"A... Cậu nghĩ hay quá nhỉ!" Trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia cười trào phúng, kiêu ngạo.

Lạc Phàm Vũ có chút thất bại: "Fuck, cậu cũng quá kiêu ngạo rồi đó!"

"Cô ấy ngày mai sẽ đến nơi này xin từ chức, cách xa cô ấy một chút!" Nam Cung Kình Hiên bỏ lại một câu, thân ảnh cao ngất đi ra ngoài.

Thời điểm ngồi vào trong xe nhìn bầu trời đầy sao, người đàn ông tuấn lãng bức người ngồi ở trong xe, nghĩ ngợi bấm một một dãy số, đặt ở bên tai.

Đêm nay sau khi dụ dỗ Thiên Nhu nằm ngủ Dụ Thiên Tuyết toàn thân mệt mỏi, còn đang suy nghĩ ngày mai đến tột cùng phải làm sao để kiếm tiền, điện thoại di động liền vang lên.

Là một dãy số xa lạ.

Cô nghi hoặc nhận điện thoại: "Xin chào."

"Đã ngủ rồi sao?" Một giọng nói thuần hậu truyền đến, vừa rồi Nam Cung Kình Hiên đã chuẩn bị thật lâu, như thế nào cũng không nghĩ tới mình vừa mở miệng lại nói một câu như vậy.

Chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nổi lên tầng băng lạnh thoáng tức giận vì biểu hiện vừa rồi của mình.

Dụ Thiên Tuyết cũng cảm thấy kỳ quái, cầm di động ra phía trước nhìn nhìn, cho là mình nghe lầm.

"Đáng chết... Nói chuyện!" Thanh âm lãnh lẽo Nam Cung Kình Hiên khẽ quát.

Dụ Thiên Tuyết lần này đã kịp phản ứng, nhíu mày: "Anh làm gì thế?"

"Nhắc nhở cô, ngày mai đi từ chức!"

"Bệnh thần kinh." Cô nghĩ muốn cúp điện thoại.

"Cô muốn cúp máy thì cứ thử xem" Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói, đoán được cô muốn làm gì "Nói cho tôi biết, cô bây giờ ở đâu, đang làm cái gì."

Dụ Thiên Tuyết mi thanh mục tú khẽ nhíu lại, cả đêm chiếu cố bệnh nhân rất mệt mỏi làm cô không có một chút khí lực đấu khẩu cùng anh "Tôi tại sao phải nói cho anh biết? Anh là gì của tôi nào?"

"A... tôi nhất định phải trở thành một ngươi nào đó của cô, cô mới bằng lòng nói cho tôi biết phải không?" Nam Cung Kình Hiên cảm thấy buồn cười.

"Đương nhiên, không quan hệ gì với tôi thì tại sao tôi phải để ý!"

"Nói, cô buổi tối không có đến nhà hàng vậy đi làm ở nơi nào?" Giọng nói anh đã mềm mỏng hơn.

"Tôi không có!"

"Nếu như cô bây giờ ở cùng một chỗ với Trình Dùng Sinh cô nhất định phải chết, biết không?!" Nam Cung Kình Hiên nhíu mày.

Dụ Thiên Tuyết không nói gì, thanh âm lạnh lùng rõ ràng nói: "Anh yên tâm, cho dù tôi cùng anh ta ở một chỗ, tôi cũng chỉ là muốn hỏi rõ ràng anh ta rốt cuộc đã lừa tôi bao lâu, lừa gạt tình cảm của chúng ta bao lâu rồi, một người đàn ông không thật lòng đối diện với tôi tôi không thích! Anh ta lừa gạt tiền của tôi, tôi sẽ theo sát anh ta đòi lại một phần không thiếu!"

"Hừ... Người phụ nữ ham tiền!"

"Tùy anh muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ!" Dụ Thiên Tuyết ngưng mắt nhìn phòng bệnh Thiên Nhu, trong lòng một hồi chua xót, lại không thể nói ra thành lời.

"Thiên Tuyết..." Hành lang bên kia, bác sĩ Lam Úc nhìn thấy thân ảnh của cô, cười yếu ớt gọi một tiếng. Một tiếng này không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền vào trong di động.

"Đáng chết..." Nam Cung Kình Hiên đem điện thoại di động đổi qua tai bên kia, nhíu mày nói "Dụ Thiên Tuyết, hơn nửa đêm cô ở bên ngoài điên khùng làm cái gì? Cùng người đàn ông nào lêu lổng?!"

Dụ Thiên Tuyết cắn môi, cô thật sự cảm thấy người đàn ông này đêm nay uống lộn thuốc.

"Anh nhỏ giọng một chút được không? Đó là bác sĩ, tôi không muốn ở trong phòng bệnh ầm ĩ cùng anh!" Anh quả thực là cố tình gây sự.

Nam Cung Kình Hiên mặt sắc lạnh, còn muốn nói tiếp cái gì thì đã bị cô cắt đứt.

"Tôi có việc không thể nói chuyện cùng anh nữa, tạm biệt!" Dụ Thiên Tuyết nghĩ cắt đứt, lại lo lắng dặn dò một câu "Anh không cần gọi tới nữa!"

"Tít tít tít tít..."

Âm thanh tít tít của điện thoại di động vang lên giữa đêm khuya khoắt có vẻ cô tịch mà đột ngột.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro