Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hnhu ghost hơi lâu nhỉ, ae còn nhớ t ko🐒❓
_________________

"Hú Giai Thụy về thôi, mãi mới tan má, tao đóiii"

"Lúc đéo nào mày cũng ăn vậy? Lợn à?"

"Hmu hmu lợn cũng là con người màaaaa"

"Im mẹ mồm, thế ăn gì?"

"Ăn mì đi, tao mới nạp game mua skin rồi"

"..."

"Sao nào đm?"

"Mày nạp mắc gì tao phải chịu khổ?"

"Ơ không mà, anh em gì kì, thôi đi nhanh, đói chết mẹ"

Nói rồi, Lê Huy xềnh xệch kéo tay Lục Giai Thụy đi ra quán mì giá rẻ gần trường. Chưa đi được mấy bước đã bị hắn giật tay lại

"Mày từ từ coi"

"Ê Thời Nam, về thì để cửa nhé, nay tôi quên chìa khóa"

"À.. ơ thế cậu cầm chìa khóa đi, chắc hôm nay tớ về muộn á"

"Cậu đi đâu à?"

Hắn cầm chìa khóa rồi hỏi lại, hắn chỉ hỏi vì phép lịch sự thôi chứ cũng chẳng tò mò gì, vậy mà quay sang đã thấy mặt cậu đỏ bừng, tay nắm áo xoắn xuýt

"T.. tớ đi có việc xíu thôi"

"Ừ thế đi đi, tôi có làm gì cậu đâu. Đi đây"

Sở Thời Nam vừa lo vừa ngại, cậu biết là Lục Giai Thụy sẽ không phát hiện ra đâu nhưng mà cậu vẫn sợ lắm. Hôm nay cậu đi mua thuốc ức chế với miếng dán gáy, là đứa không nói dối được nên mỗi lần nói dối tai cậu lại đỏ bừng lên vậy đó, may là hắn không phát hiện.

Sở Thời Nam quay lại lấy cặp rồi chạy nhanh ra khỏi trường, mong là về kịp, không thì kí túc xá sẽ đóng cửa mất.

...

Cậu chạy vèo ra hiệu thuốc quen thuộc hay mua mà xui thay, nay nó lại đóng cửa, không biết chủ hiệu đi đâu rồi nữa. Sở Thời Nam sững sờ nhìn cánh cửa trước mặt rồi vò đầu bứt tai, cậu còn đúng một miếng dán cho tối nay thôi, hôm nay bắt buộc phải mua được.

Cậu hít sâu một hơi rồi chạy sang hiệu thuốc tiếp theo, mong là về kịp trước 10 giờ, hôm nay giờ tự học tan muộn quá, bây giờ là 9 rưỡi. Sở Thời Nam dùng hết sức bình sinh chạy sang hiệu thuốc tiếp theo cách đó 3km. Vì lần đầu mua thuốc ở đây nên cũng hơi lằng nhằng, lại tốn thời gian nữa. Sở Thời Nam bước ra khỏi hiệu thuốc là 10 giờ 10 phút.

Giờ này kí túc xá đóng cửa mất rồi, Sở Thời Nam thở dài rồi cầm túi thuốc đi về, đằng nào cũng muộn rồi, cậu cứ đi thong thả đi vậy. Sở Thời Nam vừa đi vừa hít thở không khí ban đêm, vài giọt mồ hôi trên trán cũng theo gió bay đi mà trở nên khô ráo. Hôm nay về muộn nên chắc không kịp ăn cơm rồi...

Sở Thời Nam tự nhận thấy mình là con người của màn đêm, vì đêm tối hợp với con người u uất như cậu hơn, đứng trong màn đêm sẽ không ai thấy cậu cả, lúc đó cậu có thể đắm chìm vào sự tối tăm đó rồi biến mất.

Cậu chẳng phải người của ánh nắng, của mặt trời như Lục Giai Thụy, hắn lúc nào cũng xông pha, thích chơi bóng rổ, chơi thể thao, sẵn sàng đứng lên vì cái thiện. Nhìn hắn như thế thôi chứ cậu cũng đã từng nhìn thấy hắn từ tốn, dịu dàng dắt một bà lão qua đường, lấy chai nước của mình cho nhân viên quét dọn ngoài trường,.... Nhìn xa trông rộng làm gì trong khi cậu cũng đã từng được hắn bảo vệ mà...

Một đoạn đường đêm đã khiến Sở Thời Nam suy nghĩ rất nhiều, một Omega nhỏ bé như cậu cũng không mong cầu hạnh phúc gì xa xôi, chỉ cần được sống yên bình ngày nào thì hay ngày đó, không có cha mẹ thì cậu sẽ tự cổ vũ bản thân phải đứng lên thôi. "Mình không được chọn cách mình sinh ra nhưng mình được chọn cách mình sẽ sống mà".

...

Ở kí túc xá, Lục Giai Thụy vẫn đang trằn trọc chưa đi ngủ, bình thường hắn cũng thuộc dạng người ngủ nhiều, thường thì 10 giờ hắn đã lên giường rồi, vậy là hôm nay 10 rưỡi rồi hắn vẫn chưa chợp mắt nổi. Mẹ nó cái thằng nhóc kia vẫn chưa về nữa, kí túc xá đóng cửa mẹ rồi, tên nhóc bé tẹo đó nhớ gặp chuyện thì sao bây giờ.

Lục Giai Thụy cứ ngồi trằn trọc mãi rồi lại không ngủ được, hắn đứng dậy khoác áo định đi ra ngoài, vừa mở cửa ra thì đã đâm sầm vào một cái đầu nhỏ.

"Ai ui, gì vậy? Lục Giai Thụy cậu định đi đâu à?"

Lục Giai Thụy nhìn xuống thấy một tên nhóc đầu tóc lộn xộn đang đứng trước mặt xoa cái mũi đo đỏ, trên tóc cậu còn dính một cái lá nữa.

"Cậu đi đâu giờ này mới về thế?"

"À tớ bảo đi có việc riêng chút mà hì hì"

Lục Giai Thụy nhăn mày cởi áo bước vào phòng, cậu ta làm gì vậy không biết, đi đâu mà 11 giờ đêm mới chịu về. Sở Thời Nam phủi phủi quần áo rồi bước vào phòng. Ban nãy cậu lén trèo tường vào kí túc đó, chứ giờ này gọi cửa thì chắc chắn bị ghi tên luôn, may mà ngã cũng không đau lắm. Cậu lén lút cất thuốc giấu vào tủ quần áo rồi đi tắm.

Sở Thời Nam tắm xong đi ra vẫn thấy Lục Giai Thụy ngồi lù lù trên giường, cậu giật mình thỏ thẻ

"Cậu chưa ngủ à? Bình thường nếu không cày game hộ Lê Huy thì cậu đã đi ngủ rồi mà?"

"Ừ.. thì sao? Nay tôi làm bài tập một tí.."

"À ừ không sao, tớ chỉ hỏi thôi"

"Mà hôm nay cậu đi đâu về muộn vậy?"

"À không có gì đâu"

Lục Giai Thụy thấy cậu né tránh câu hỏi của hắn cũng không nói gì, ai cũng có một bí mật riêng mà nhỉ? Hắn cũng không muốn ép người khác đâu

"Về muộn thế đã ăn chưa?"

Bảo kệ người ta nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi han vài ba câu, hắn luôn có cảm giác muốn nuôi cho cậu mập mạp lên một chút để nhìn thử xem sao.

"À tớ..."

"Ục.. Ục.. Ục.."

Vừa định nói dối tiếp thì bụng cậu đã lên án nặng nề, cả ngày hôm nay cậu đã ăn rất ít rồi mà giờ lại còn định nhịn nữa thì cơ thể nào chịu nổi

"Sao? Định nói dối hả?"

Lục Giai Thụy đứng dậy, đèn ngủ được hắn bật lên tạo ra ánh sáng vàng mờ nhạt, hắn đứng trước mặt cậu, khoanh tay dò xét khắp mặt cậu. Sở Thời Nam vô thức rụt người lại, chả là gì của nhau mà thái độ của hắn thế này bỗng làm cậu lạnh gáy, đúng là sức đàn áp của Alpha mà.

Lục Giai Thụy quay lưng đi lấy đồ, hắn lục cặp sách rồi lôi ra một đống bánh cùng 1 hộp sữa tươi.

"Ăn tạm đi, mai dẫn cậu đi ăn sáng"

Sở Thời Nam nhận lấy chiếc bánh bông lan chocolate cùng hộp sữa cùng vị, đôi mắt cậu rơm rớm nước mắt, hình như lâu lắm rồi chưa ai quan tâm cậu như vậy.

"Hức.. cảm ơn cậu"

"Sao mà khóc, tôi có làm gì cậu đâu"

Lục Giai Thụy cuống lên, bối rối đến mức nhắn nhó, hắn luống cuống lấy cho cậu tờ giấy

"Hức.. cảm ơn cậu"

"Được rồi cảm ơn hoài, ngồi ăn đi"

Sở Thời Nam mở hộp bánh thơm nức, cậu cầm thìa nhỏ xúc một miếng bánh mềm cho vào miệng, xúc cảm mềm mại ở đầu lưỡi lan tỏa khiến cậu vui sướng. Sở Thời Nam ăn đến phồng miệng, chốc chốc lại chu mỏ hút một ngụm sữa chocolate

"Ơ mà cậu thích chocolate à, tớ không nghĩ cậu lại thích đồ ngọt vậy á"

"Ừ thì sao?"

"À, hông có gì"

Sở Thời Nam chột dạ rồi nhìn miếng bánh ăn dở, cậu đã hơi no no rồi, chắc để đến ngày mai cậu sẽ ăn nốt vậy

"Ừm tớ no rồi, chắc để ngày mai tớ ăn nốt. Cảm ơn cậu vì chiếc bánh nhé"

"Vl cậu ăn ít vãi? Thôi bánh mở ra rồi ăn không ngon nữa, đưa đây tôi ăn nốt"

Nói rồi hắn đứng dậy giật lấy hộp bánh từ tay cậu, lấy luôn chiếc thìa nhỏ cậu đang ăn dở để xúc bánh

"Ơ.."

"Gì?"

Hắn phồng má liếc sang hỏi

"C.. Cái thìa đó tớ đang ăn dở.."

"Thì sao, đàn ông con trai với nhau mà"

Hắn xúc nốt miếng bánh vào miệng, nhai qua loa 2 cái rồi nuốt xuống, rồi hắn chạy vào nhà vệ sinh xúc miệng lên giường, để lại Sở Thời Nam vẫn còn đang đỏ mặt trên giường. Hắn không biết nhưng cậu thì biết đó, Omega và Alpha là 2 giới tính khác nhau mà, có được tính là hôn gián tiếp không vậyyy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro