Chocolate trả lời ngày valentine trắng [Short fic-HaeHyuk]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Invisible Tear

Author: h30c0n2307

Rating: K

Disclaimer: Nhân vật trong fic k thuộc về Sin……nhưng Sin lại tha hồ điều khiển họ

Category: General

Pairings: Haehyuk couple

Summary: Hai con người yêu nhau, không lúc nào cảm thấy không hợp. Người này bù đắp cho người kia và ngược lại. Họ đã tạo nên một tình yêu rất đẹp. Nhưng con đường dẫn đến hạnh phúc không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Ông trời đã sắp đặt tất cả….phải….tất cả….kể cả cuộc chia tay ấy. Ông trời cố tình hay vô tình sắp đặt cho tôi phải chia tay với cậu ấy dù rằng tôi thật sự không muốn. Tôi ghét điều đó….!!!

Status: Hoàn thành

Note: fic này là dựa vào truyện ngắn “Giọt nước mắt vô hình” trên báo “ĐMCT”..nên có vài chỗ giống ( nếu ai đã đọc rồi )….

- Đây là lần đầu tiên viết fic sau nửa năm biết fic là gì….nếu có gì sai sót mong mọi ng bỏ qua….

- Vì là shortfic nên nội dung trong từng phần cũng không đc dài lắm

- Lastly, đây là fic đầu tiên, đầu tay, đầu của tất cả đầu nên còn non nớt lắm..mong mấy bạn chém nhẹ nhẹ ...^^

Begin:

Part 1.

==== KÝ TÚC XÁ ====

Ngày đầu tiên sau khi chia tay, cậu dậy trễ. Mặc kệ cho Junsu - Bạn thân nhất của cậy - kêu muốn rớt cái lưỡi ra ngoài. Nhưng “ Con giun xéo lắm cũng quằn”, nằm mà nghe cái giọng “cá heo lai vịt” oang oang bên tai chẳng khác nào tự sát .

Cậu mệt mỏi dụi mắt ngồi dậy, xuất hiện trong chiếc gương ở phòng vệ sinh là một khuôn mặt tiều tuỵ, đôi mắt thâm quầng, đâu đó nơi khoé mắt còn vương những giọt lệ chưa khô hẳn.

Khi cậu bước ra khỏi phòng đã là 11g cũng là lúc cái âm thanh VÔ CỰC đó tắt..nhưng chưa hẳn

1s

2s

3s

- AAAA…AAA…AAA – chim lìa cành, kính lìa khung, tai lìa đầu – Mày là thằng nào? Sao dám ở trong phòng Khỉ em???? Nói mau !!! Khỉ em đâu ??? Đâu ??? Đâu rồi ??? – Cứ mỗi lần “đâu” là số lần lắc tăng lên như cấp số nhân

- Vịt….vịt….là tớ….Eunhyuk….khỉ…khỉ đây !!! – cái người được mệnh danh là “ cụ của gấu trúc” đáp, đầu cậu quay mòng mòng.

- Thật không ?? – buông lỏng tay

- Dạ...uả lộn….thật…thật – vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo.

- Thật? – chưa tin lắm – Nhưng mới có 1 đêm thôi mà đã thành thân….ý nhầm…hoá thân thành “ cụ gấu trúc” rồi à? – trầm ngâm – Thôi đi ăn đi, cậu bỏ mất tiết học sáng rồi.

Cậu chỉ gật đầu roài cùng Junsu xuống canteen. Thực đơn hôm nay toàn cá được chế biến đủ kiểu: chiên, xào, luộc rồi nấu canh…toàn là món mà anh thích. Nhìn thấy chúng, lòng cậu dâng lên cảm giác khó tả, tim cậu như thắt lại.

Cậu cố tình quay đi chỗ khác để không phải nhìn thấy chúng, cậu không muốn nhớ lại những chuyện của ngày hôm qua, những chuyện liên quan đến ANH.

Cậu đến cái bàn trong góc ngồi mặc cho Junsu gọi cậu. Cậu, không biết là vô tình hay cố ý, đến ngồi ngay cái bàn đặt sát cửa sổ, từ đó có thể quan sát toàn bộ khuôn viên trường. Cậu vô thức nhìn qua cửa sổ, nhìn xuống sân trường.

Muốn quay đi nhưng không được. Có cái gì làm cậu phải chú ý đến vậy sao ? Dưới đó chỉ có duy nhất 1 cái cây, cao nhất cũng là nó, đẹp nhất cũg là nó. Một lần nữa tim cậu lại nhói lên, đau vô cùng.

Phải, đau lắm. Đối với người khác, đó chỉ đơn giản là một cái cây bình thường. Nhưng đối với cậu, đó gần như là nơi chứng kiến toàn bộ những kỷ niệm của 2 người, từ cuộc gặp gỡ đầu tiên, đến lần nắm tay đầu tiên,...tất cả những cái “đầu tiên” trong thời gian yêu nhau đều diễn ra tại đó.

Nhưng biết làm sao bây giờ !! Anh và cậu đã “chia tay” rồi !! Phải quên thôi !! Phải quên thôi !! Cậu tự nhủ với mình như vậy.

Đau

Đau lắm.

Cậu cứ thẫn thờ nhìn xuống phía dưới sân mà không biết rằng anh đang ngồi ở bàn bên cạnh.

Canteen khá đông nên phải mất 1 đơn vị thời gian Junsu mới có được khay đồ ăn “hoàn hảo” đủ “cơm rau cá canh” và đến ngồi kế cậu. Su cứ thao thao bất tuyệt về sự đông đúc của canteen hôm nay mà không biết rằng mình đang “ đối thoại với chính mình”. Quay sang thấy cậu cứ thẫn thờ như vậy, Su tự cất giọng nói của mình đi và im lặng dùng cơm.

Các couple ở bàn đối diện : Sói – Thỏ; Chồn – Vịt; Gấu – Boo; Mây – Đậu; Nai – food; Cơm chiên – Lọ lem. Họ cứ lớn tiếng trò chuyện, show their love như ở chỗ không người nhưng cậu vẫn không có phản ứng gì, chỉ ngồi thừ ra nhìn xuống phía sân trường.

[Giờ này anh đang ở đâu ?? Em vẫn đang chờ anh trở về đây…nhưng sao xa xôi quá] ./.

A/N: Bắt đầu từ đây là lời kể của Hae.....nên chỉ toàn là độc thoại của Hae mà thôi ^ ^

Ngày thứ 2 sau khi chia tay, Hyuk diện cái quần bò màu loang, chỉ mặc mỗi cái sơ mi đen làm lộ rõ làn da ở ngực trắng như sữa và xuất hiện tại một quán Bar.

Hyuk liên tục dốc vào họng mình một loại rượu mạnh không rõ tên. Mặt Hyuk đỏ lên dần vì cồn rượu trong người mình nhưng vẫn cố chấp đổ thứ chất lỏng nóng rát vào bụng. Mấy chai rượu đã uống sạch được xếp thành hàng ngang trên quầy, Hyuk không cho người phục vụ dọn đi.

[ Hyukie à ! Em đang tự hành hạ bản thân mình đấy. Dừng lại đi !]

Trong lúc Hyuk đang lắc lư theo điệu nhạc, 1 người đàn ông đứng gần đó tiến đến bên cạnh Hyuk, nhìn nét mặt và ánh mắt của hắn nhìn Hyuk là biết hắn ta đang có ý đồ không tốt rồi. Hắn ta cuối xuống nói với Hyuk :

- Em rất xinh đẹp !

- Vậy sao ? - Hyuk trả lời và nhìn hắn bằng ánh mắt vô cảm.

- Em ở đây một mình sẽ nguy hiểm lắm, để anh đưa em về. - [Ôi! cái giọng lè nè đầy rượu của hắn khiến tôi sởn da gà]

Hyuk chỉ nhếch mép tạo thành nụ cười nửa miệng đầy lạnh lùng rồi cầm ly rượu hất thẳng vào mặt hắn. Mặt hắn đang xanh vì xỉn, giờ thì đỏ lên, như một con thú bị chọc tức.

Hắn giận dữ đưa tay lên định tát Hyuk thì bị chặn lại bởi những đôi tay mạnh mẽ. Ra là Junsu, Siwon và Yoochun đã bí mật theo cậu đến đây. Cậu tỏ vẻ bất mãn với sự quản thúc của bạn bè, nhưng 3 người họ bất chấp sự phản đối của cậu, hợp sức lại đưa cậu lên xe rồi chở cậu về.

Tất cả những chuyện này tôi đều biết cả, bởi vì lúc đó tôi đang ngồi ở một góc khuất trong quán, mọi hoạt động của cậu đều lọt vào mắt tôi./.

=======

Trong [ ] là độc thoại của nhân vật ^^

Dấu ./. là hết phần đó

Mọi người cho Sin ý kiến hen ^^

**

Part 2

Ngày thứ 4 sau khi chia tay, Hyuk đã nằm trên giường bệnh 2 ngày, nguyên nhân là kể từ sau hôm say rượu, Hyuk bị rơi vào tình trạng hôn mê.

[Khỉ ngốc, sao lại cố chấp như vậy chứ ?? Biết uống không được mà vẫn uống, đã vậy còn chọc cho lão mập kia nữa, anh lo lắm đấy, lỡ như có gì thì sao ?]

Tôi chỉ biết nhìn Hyuk mà trách thầm, nhưng tôi biết chắc Hyuk sẽ không nghe thấy đâu. Cả ngày nay Hyuk không ngừng gọi tên tôi, giọng nói yếu ớt, phát âm không rõ. Nghe thấy mà lòng tôi như thắt lại.

Đau.

Đau.

Đau lắm !!

Ngày thứ 5 sau khi chia tay, tôi nghĩ đã đến lúc mình phải trở về bên em ấy. Tôi lặng lẽ đứng trước giường Hyuk suốt một đêm, ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần ấy đang say giấc, tôi thật sự không muốn đánh thức Hyuk chút nào.

Tôi cứ đứng im lặng vậy mà nhìn Hyuk cho đến khi em sắp tỉnh dậy mới âm thầm rời khỏi.

[Liệu em có biết đến sự hiện diện của anh lúc đó không? Chắc em không biết đâu !]

Tôi nghĩ mà thấy xót cho mình, tại sao em ở đó, trước mặt tôi, mà tôi không thể chạy tới ôm em được.

Gần....mà sao.....

Xa quá.

Đau.

Lại đau nữa rồi.

Ngày thứ 6 sau khi chia tay cũng là ngày em xuất viện. Hyuk lại có những hành vi bất thường khi việc đầu tiên em làm sau khi về nhà là một mình lau chùi nhà vệ sinh trong mấy tiếng đồng hồ.

[Em đang làm gì vậy? Vẫn chưa khỏi hẳn mà!!]

Mặc cho tôi gào thét, Hyuk vẫn cố chấp mà cọ mà rửa cái sàn nhà vốn dĩ đã bóng sẵn rồi.

Bỗng, tôi nhìn thấy gì vậy, là nước mắt, em đang khóc sao?

[Ngốc! Dừng lại đi, em đã mệt lắm rồi. Dừng lại đi, anh xin em, xin em!]

Cuối cùng Hyuk cũng đã dừng, nhưng dường như Hyuk đã mất hết sức lực vào cái công việc chà chà rửa rửa đó rồi thêm nữa là vì Hyuk đã khóc quá nhiều. Phải, khóc rất nhiều !!

Hyuk với tính cách hướng ngoại, yêu đời, thích nhảy nhót leo trèo của ngày trước bỗng trở nên lạnh lùng, ít nói.

Nụ cười hở lợi mà tôi vẫn thấy ngày trước không còn nữa, mà thường trực trên môi Hyuk giờ đây là nụ cười nửa miệng. Tôi ghét cái kiểu cười đó làm sao! Ghét lắm! Ghét lắm! Nó làm Hyuk mất đi vẻ đẹp thiên thần vốn có của mình.

[Em hãy bỏ cái kiểu cười đó đi. Ai dạy em cách cười đó vậy? Chả hợp với em tí nào đâu!!]

Nhưng đau khổ quá cũng khiến người ta cười vậy đấy. Hyuk đang đau...đang khổ sao? Vì tôi sao...

[Anh có xứng với điều đó không khi đã chủ động chia tay em, làm em trở thành như bây giờ]

Một lần nữa....

Đau.....

Lại đau.....

Đau quá.

Bạn bè thân thiết với Hyuk đều biết rằng em chưa bao giờ quên tôi. Hyuk vẫn còn nhớ về mối tình trong quá khứ.

[Khỉ ngốc! Em là người ngốc nhất trên thế gian mà anh đã từng gặp đấy! Đừng nhớ nữa, hãy quên anh đi. Nhớ tới anh, em chỉ buồn thêm rồi lại hành hạ bản thân mình. Anh thực sự không chịu được đâu. Dừng lại đi!]

Một thời gian sau khi chia tay, Hyuk bắt đầu phấn đấu học tập. Hằng ngày, ngoài ở ký túc xá ra...nơi thứ 2 Hyuk đặt chân đến là thư viện.

Lúc trước, Hyuk thường bảo nơi đây chỉ toàn mọt sách, vào trong đó cứ như gia nhập hội tự kỷ, tẻ nhạt lắm. Nhưng bây giờ, nơi đó dường như là ngôi nhà thứ 2 của Hyuk. [Em gia nhập Hội tự kỷ luôn rồi sao? Anh nhớ em ghét nơi đây lắm mà?]

Mỗi ngày đều đến đây ôn bài nên Hyuk học giỏi hơn trước nhiều, thành tích cũng tiến bộ vượt bậc. Hơn thế nữa còn làm tốt những công việc trong Hội sinh viên của trường và được thầy cô bạn bè khen ngợi rất nhiều.

Trước đây, nếu thư viện là nơi Hyuk ghét nhất thì Hội sinh viên đứng thứ nhì. Cả hai thứ Hyuk ghét nhất, nay lại có thể chấp nhận gia nhập dễ dàng vậy sao?

Có lẽ Hyuk muốn quên đi Hyuk của ngày hôm qua, quên đi tôi và tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ. Tôi cảm thấy mừng cho em. Cuối cùng em cũng đã quên được tôi, quên được ngày hôm qua đau buồn đó.

Nhưng sao...đau vậy....vẫn đau....miệng chúc mừng mà lòng đau quá......

Đau.....

Năm thứ 2 sau khi chia tay, Hyuk được chọn làm Chủ tịch Hội sinh viên. Tôi biết đây là điều không dễ dàng bởi vì trước giờ Hyuk chỉ biết có nhảy....nhảy và nhảy.....Hỏi về vũ đạo, Hyuk có thể ngồi huyên thuyên cả ngày mà không biết chán...nhưng hỏi về việc học thì.... Vậy mà bây giờ....

[Hyuk của anh giỏi quá! Chúc mừng em !! ]

Kể từ đó, Hyuk trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trường nhờ vào thành tích cao ngất cùng với khả năng nhảy thần sầu. Chưa chính thức tốt nghiệp nhưng đã có một vài công ty lớn đề nghị ký hợp đồng với Hyuk.

[Một lần nữa, chúc mừng em! Nhưng đừng vì công việc mà làm mất sức đấy! Anh muốn Khỉ của anh phải thật sự khỏe mạnh mới được!]

End part.

***

Chocolate trả lời ngày valentine trắng

Author: Ji.dbsj (Ji)

Category: Pink. Short fic

Rating: Generol

Pairing: HaeHyuk

Discalmer: Nếu mà họ thuộc về au thì đã chả ngồi tự kỉ thể này! =.=

Status: Complete

Summary:

- Nếu có một ngày Chocolate trên thế giới này tan chảy hết, lúc ấy cậu có còn yêu tớ không?

- Đồ ngốc! Cho dù cả cái trái đất này tan chảy thì trái tim tớ sẽ vẫn chỉ tan chảy vì 1 mình cậu thôi!

Note: Fic này 100% là của Ji. Ji đã từng post trên truongton.net rồi. Đây là link fic:http://truongton.net/forum/showthread.php?t=1473564

Mong các bạn ủng hộ ^^

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tại 1 lớp học:

- Ya! Lee DongHae! Cậu ta lại cúp học nữa rồi!!- EunHyuk rít lên khi thấy cái cặp của DongHae nằm chỏng chơ trên bàn nhưng cậu ta thì mất dạng

- Đã có chuông đâu mà bảo tớ cúp...- Thật sự rất linh nghiệm, ngay sau câu nói đó, cái bản mặt ngố tàu của DongHae thò vào

- Còn dám nói?- EunHyuk trừng mắt

- Ờ ờ thì không nói...- DongHae ậm ừ

- Hừ! Nghe đây Lee DongHae. Từ bây giờ trở đi cậu mà cúp học thêm 1 buổi nào nữa thì coi chừng cái thân cá hề của cậu đấy!- EunHyuk ném thẳng bài kiểm tra 4 điểm vào người DongHae và cảnh cáo

- Rồi mà....- DongHae nhăn nhó

EunHyuk hất mặt đi về chỗ chuẩn bị sách vở cho tiết tới, bỏ mặc DongHae đang cười ngu ở dưới

- Đồ con cá ngu ngốc...- EunHyuk lầm bầm- Thật sự không nhớ hôm nay là ngày gì sao?

......

Ra chơi:

- EunHyuk-sshi....- 1 cậu con trai đứng ở cửa rụt rè gọi khi thấy EunHyuk đang sắp sách vở

- Bạn tìm mình?- EunHyuk quay ra

- À ừ...- Cậu con trai đó ngập ngừng

- Có chuyện gì sao?

- Bạn....làm ơn nhận nó dùm mình!- Cậu ta hét lên, dúi vào tay EunHyuk 1 hộp quà được thắt nơ, rồi cắm đầu chạy

- Ơ...- EunHyuk lớ ngớ

- Đưa đây coi!- DongHae tự nhiên lù lù xuất hiện, giật hộp quà trên tay EunHyuk, cau có- Làm gì mà lắm quà thế? 20 hộp từ sáng tới giờ rồi, gấp 3 tần số nhận quà bình thường- Hôm nay ngày gì?- DongHae đưa tay xé tan cái hộp quà và soi sét cái hộp kẹo- Toàn bánh kẹo từ sáng tới giờ là thế nào nhỉ?- Cậu ta lầm bầm và xé toạc gói kẹo cho vào miệng nhai và cầm về chỗ

- Hừ! Tên ngu ngốc, hôm nay là ngày gì mà không nhớ sao?- EunHyuk mím môi

......

Cuối giờ:

- DongHae! Gặp tớ 1 lát.- EunHyuk kéo tay DongHae lại khi cậu ta đang vác cái balô lên vai

- Gì vậy?

- Ra gặp tớ 1 lát.

Sau trường:

- Sao vậy?- DongHae hơi nhướng mày nhìn EunHyuk mím môi xoắn tay xoắn chân vào với nhau trông rất khó xử

- À... Cậu...thật sự không nhớ hôm nay là ngày gì sao?- EunHyuk ngẩng lên, 1 chút thất vọng đan xen trong ánh mắt cậu

- Không. Có gì sao?- DongHae thờ ơ

- Cậu...- EunHyuk mím môi cố nén giận. Cuối cùng cậu thở dài, chìa ra 1 chiếc hộp được thắt nơ gọn gàng- Đồ vô tâm! Là valentine đấy!- Cậu nhét vào tay DongHae rồi chạy biến y chang như cậu nhóc giờ ra chơi hôm nay

- Phì!- DongHae bật cười- Tớ có thiểu năng đâu chứ.... Hôm nay là dịp duy nhất cậu sẽ chủ động tặng quà, tại sao tớ bỏ lỡ chứ?

1 tháng sau:

- Lee DongHae!- EunHyuk bước vào lớp, ngay lập tức phi đến bàn DongHae, nơi cậu đang gục đầu ngủ say và đập bàn cái rầm

- Hử?- Ngẩng lên và nhăn mặt hơi khó chịu vì bị làm phiền

EunHyuk vênh mặt xòe tay ra trước mặt DongHae. Tuy vậy vẫn không dấu được ánh mắt kì vọng của cậu và hơi gò má đã hơi ửng đỏ.

- Gì?- DongHae nhếch môi- Bài tập về nhà hả? Tớ đưa tổ trưởng kiểm tra rồi.

- Hôm nay 14 tháng 3.- EunHyuk khẽ nhắc

- Thì sao? Sinh nhật ai hả?- DongHae vẫn ngó lơ

- Cậu...- EunHyuk thu tay về, môi mím lại, đôi mắt thất vọng nhạt nhòa qua 1 làn nước- Đồ...vô tâm...- Và ngay lập tức EunHyuk quay người đi thẳng

DongHae khẽ liếc về phía cửa lớp, nơi bóng dáng nhỏ bé ấy vừa chạy mất. Bàn tay dưới ngăn bàn khẽ siết lại.

Cả buổi học hôm đó EunHyuk vắng mặt.

DongHae thở dài bước trên con đường về nhà mà không có EunHyuk bên cạnh. Hai đứa vốn là bạn học chung lớp và là hàng xóm. Hai đứa vốn chơi thân từ nhỏ. Ở nhà thì bao giờ chả chơi rất thân, đến nỗi mà DongHae còn biết rõ từng đặc điểm của EunHyuk và ngược lại. Thế mà chả hiểu sao từ năm cấp 2 đi học, EunHyuk cứ đến lớp là như ông cụ non, mắng xa xả vào mặt DongHae mỗi khi cậu quên làm bài hay cáu gắt ầm ĩ khi cậu "lỡ" đánh nhau với 1 thằng lớp trên và bị mời phụ huynh chỉ vì thằng nhóc đó nói xấu EunHyuk.....Haiz, nói chung là EunHyuk thay đổi khá nhiều khi lên cấp 2 nhưng chỉ là ở trường thôi. Chỉ cần bước ra khỏi cổng trường là Hyukie của cậu sẽ trở lại ngay.

Thế mà hôm nay....Cậu về mà không có EunHyuk....Chắc giận thật rồi....

Tối:

EunHyuk nằm chùm kín chăn, trời lạnh thật đấy. Hôm nay cậu đã cúp học, 1 chuyện chỉ có Lee DongHae chứ Lee EunHyuk ứ bao giờ làm. Tất cả cũng chỉ vì con cá hề ngu ngốc đó! Đã nhắc đến thế rồi đấy, hôm nay 14 tháng 3 mà hắn ta còn giả bộ ngó lơ. Đã thế cậu cũng ngó lơ cho hắn ta cho biết mặt. Nhưng....quả thật là thất vọng quá.....

Ting!Ting! Hyukie àh~~~

Tiếng tin nhắn của máy điện thoại vang lên khiến cậu hơi đỏ mặt. Tiếng DongHae đã được cậu thu âm và làm nhạc chuông tin nhắn.

"From: Cá hề ngu ngõc

To: Khỉ con dễ thương

Ra chỗ trung tâm mua sắm đi, tớ đợi. Không gặp không về"

Hừ, tên khốn này lại có trò gì nữa đây chứ? Tưởng EunHyuk ta là trẻ lên ba dễ dụ sao? Làm cho cậu tức điên lên thế rồi phán cho 1 tin nhắn bắt cậu ra à? Mơ đi! Đợi lâu không thấy cậu sẽ tự khắc về thôi....

5p sau:

Nhưng...lỡ hắn đợi thật thì sao nhỉ? Kệ hắn! Ai quan tâm chứ?

10p sau:

Hic...Tên này coi vậy mà liều lắm, hắn mà đợi thật thì....Ngoài trời đang còn rất lạnh nữa chứ....

15p sau:

EunHyuk khoác vội vàng chiếc áo khoác thể thao rồi phóng ra ngoài. Chạy thục mạng đến khu mua sắm giữa thời tiết lạnh giá.

Cậu thở dốc, chống tay vào đầu gối để thở, làn hơi trắng cứ liên tục phả ra. Cậu lo lắng đảo mắt nhìn xung quanh mà chả thấy con cá hề ngu ngốc đó đâu. Hay....về thật rối? Cậu nhếch môi, tại sao cậu lại mất công lo lắng chứ? Thật là... Đang định quay bước ra về thì đột nhiên cậu cảm thấy gấu áo mình đang bị ai đó giựt

- Anh ơi....- Tiếng nói trong trẻo phát ra từ bên dưới

Cậu xoay người lại đưa mắt xuống phía dưới. 1 cậu bé nhỏ xíu, bận đồ bồ dày đặc, tay cầm kẹo mút chớp mắt nhìn cậu

- Hử? Nhóc muốn gì?- Cậu ngồi thụp xuống ngang tầm với cậu bé để nó không phải ngẩng lên nói chuyện với cậu

- Có người bảo anh đến chỗ hồ nước ở trung tâm. Chỗ kia kìa!- Vừa nói thằng bé vừa đưa ngón tay mũm mĩm của nó về phía cái đài phun nước trắng xóa.

Rối nó chạy biến.

Cậu hơi nhíu mày. Không lẽ tên cá hề ngu ngốc đó bày trò gì sao?

Cậu vội vàng đi về phía trung tâm mua sắm. Không biết từ khi nào ánh mắt cậu đã lóe lên 1 tia hi vọng nhỏ nhoi....

- DongHae...- Cậu gọi khẽ khi thấy tên cá hề đang nhấp nha nhấp nhổm ở chỗ đài phun nước

Nghe tiếng gọi, DongHae từ từ quay lại và mỉm cười thật tươi khi thấy EunHyuk\

- Tớ biết Hyukie sẽ đến mà.....

Và ngay lập tức, DongHae nắm tay EunHyuk kéo đi.

- DongHae, đi đâu vậy?

- Bí mật.

Sau khi ra khỏi trung tâm mua sắm, DongHae dẫn EunHyuk vòng ra phía sau. Khi tới 1 thảm cỏ xanh mướt, DongHae từ từ đưa tay bịt mắt EunHyuk lại

- Á! Con cá kia! Làm trò gì thế?- EunHyuk la lên khi bất ngờ bị màn đêm che phủ đôi mắt

- Đi theo tớ, cấm ti hí đấy!

- Nhưng cậu bịt mắt thì làm sao tớ thấy đường chứ?

- Dựa vào người tớ mà đi này....- DongHae kéo EunHyuk dựa vào ngưoif mình và khẽ cười thầm khi cảm nhận má EunHyuk dần nóng lên

Hai người cứ thế bước chân vào bãi cỏ xanh mướt đẫm sương đêm. Sau 1 đoạn, DongHae dừng lại và khẽ khàng bỏ tay ra khỏi mắt EunHyuk

EunHyuk hé dần đôi mắt và nó được dịp banh ra hết cỡ khi nhìn thấy ánh sáng lập lòe phía trước....

Trên thân cây cổ thụ to lớn là 1 trái tim được khắc vào chính giữa với chữ Cá yêu Khỉ to tướng ở bên trong

Xung quanh thân cây là những hộp quà lớn nhỏ được xếp thành hình trái tim với những cây nến đầy màu sắc bên ngoài đã tan chảy gần hết

Bụm miệng để ngăn tiếng nấc thoát ra ngoài, thật sự...những thứ này.....

- Sao hả Hyukie? Quà 14 tháng 3 của cậu đấy..... Đúng hẹn nhé!

- Đúng gì mà đúng chứ?- EunHyuk mím môi

- Sao hả? Sao lại không đúng nào?- DongHae nhướng mày

- Nhìn đây này!- EunHyuk giơ điện thoại lên- Bây giờ đã là 00h05 rồi, qua 14 rồi đấy, hôm nay 15!

- Aishhh!!!- DongHae đưa tay lên vò rồi tóc- Chết tiệt! Mình đã tính toán rất kĩ vậy mà...

- Được rồi....- EunHyuk bật cười- Muộn thì vẫn là quà mà....Tớ chấp nhận quà đấy...- EunHyuk nói và tiến về phía DongHae với 1 nụ cười tươi. Cứ thế, cho đến khi đôi môi EunHyuk chạm nhẹ vào má phải của DongHae.-...Và đây là quà đáp lễ của tớ.....

DongHae trố mắt ra nhìn. EUnHyuk vội vàng quay đi che dấu 2 cái má phản chủ đang dần hồng lên của mình

- Nhẹ nhàng quá...- DongHae sực tỉnh lắc đầu- Món quà của tớ công phu thế này mà quà của cậu thì đơn giản quá....

- Thế cậu muốn gì chứ?

DongHae chả nói năng gì tiến tới chạm nhẹ đôi môi của mình vào môi EunHyuk

- Chỉ cần cậu hứa rằng, cậu sẽ mãi bên tớ....

- Uhm, tớ hứa...

- Mà sao cậu mặc phong phanh thế? Nhỡ lăn quay ra ốm thì tính sao chứ?- DongHae nhíu mày, cậu kéo sát EunHyuk vào người mình và chùm cái áo măng tô to sụ của cậu cho cả hai

- Thì là tại cậu nhắn tin làm tớ sợ quá vội vàng tới đây mà không chuẩn bị gì chứ sao...- EunHyuk khẽ bĩu môi và lập tức rúc người vào ngực DongHae để cảm nhận hơi ấm thân quen

- Thật hả?- DongHae bật cười và kéo sát EunHyuk vào người mình hơn

- Mà DongHae này..

- Hử?

- Nếu có một ngày Chocolate trên thế giới này tan chảy hết, lúc ấy cậu có còn yêu tớ không?

- Đồ ngốc! Cho dù cả cái trái đất này tan chảy thì trái tim tớ sẽ vẫn chỉ tan chảy vì 1 mình cậu thôi!

END

***

haehyuk98.wordpress.com/master-list

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro