🫀Accpet🫀

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: illusive_hours
Edit: Pepwwppi


___

Lần đầu tiên Jeong Jihoon gặp Kim Hyuk Kyu. Hắn ta yêu cầu sự chú ý của đối phương. Jihoon không biết tại sao mình phải làm thế. Hắn ta chỉ có thể không thích người khác bỏ qua mình như vậy. Hoặc bất cứ cái gì tại thời điểm này, Jihoon đã ngừng suy nghĩ về nguyên nhân.

Hyuk Kyu-hyung là anh cả và là đội trưởng của đội. Đồng thời anh ấy hoạt động tốt ở cả hai trạng thái. Cả hai trạng thái ấy đều là những lời khuyên hỗ trợ và sự chăm sóc dành cho các thành viên trong nhóm. Kim Hyuk Kyu là người không thể hiện nhiều cảm xúc. Vì vậy, anh ấy thường xuyên bị trêu chọc.

Ji Hoon thích nhìn nét mặt của Hyuk Kyu-hyung. Hắn nghĩ thật buồn cười và thú vị khi những người như anh Hyuk Kyu lại có khuôn mặt ngớ ngẩn hoặc biểu cảm mệt mỏi như vậy. Và Jeong Jihoon phát hiện ra rằng hắn thích lúc người kia cười nhất. Nó khiến hắn cảm thấy vô cùng tự hào vì là người đã làm cho Hyuk Kyu-hyung mỉm cười.

Chỉ cần có Kim Hyuk Kyu ở bên, hắn không cần bất cứ thứ gì khác nữa.

Jeong Jihoon nghĩ vậy. Cho đến một đêm sau khi trở về từ buổi ăn mừng kỉ niệm chiến thắng. Hắn đang ngồi cùng với Kim Hyuk Kyu. Thảo luận về các trò chơi trong quá khứ và các khả năng có thể xảy ra trong tương lai. Jihoon không biết chuyện gì đang xảy ra. Khoảng cách giữa khuôn mặt của cả hai người bọn họ giảm đi. Hyuk Kyu-hyung không lùi bước. Vừa đúng lúc hắn nhích lại gần anh.

Họ không say, không có rượu, bia trong bữa tiệc. Nhưng ngay khi môi cả hai chạm vào nhau, não anh hoàn toàn trắng xóa. Nghĩ cái gì cũng không thể nghĩ được, chỉ có thể để cơ thể tự vận động.

Hắn không muốn dừng lại, như cầu xin tha thiết và tiến về phía trước với cơn đói cồn cào vô hình. Hắn còn muốn nhiều hơn nữa.

Hyuk Kyu-hyung dùng tay đẩy nhẹ ngực hắn ra, Jihoon lập tức sực tỉnh và tức khắc kéo người mình ra. Cả hắn và Hyuk Kyu-hyung đều im lặng. Một sự lúng túng được xây dựng trong bầu không khí. Jeong Jihoon cố nói điều gì đó, nhưng đầu hắn chỉ toàn hình ảnh về nụ hôn vừa diễn ra.

Jeong Jihoon bối rối, hắn không quá chắc chắn về cảm xúc của mình. Jihoon muốn nghĩ rằng hắn không nghĩ về Hyuk Kyu-hyung theo cách đó. Nhưng cái chạm còn lại trên môi hắn chỉ củng cố cho hắn càng hiểu rõ rằng không phải như vậy. Khát vọng sâu thẳm của tâm hồn một lần nữa kêu gọi hơi ấm bờ môi một chắc nịch.

"Chuyện gì vậy?" Hyuk Kyu là người lên tiếng trước.

Jeong Jihoon mím môi, đôi mắt đen láy nhìn xuống đất trầm ngâm. Hắn đã thật sự bối rối. Cả hắn và Kim Hyuk Kyu đều lf đàn ông. Hắn không dám chắc về mối mối quan hệ của cả hai về sau này. Đó có phải là điều không nên xảy ra? Hắn hoàn toàn không biết nên làm gì tiếp theo. Hắn cũng không biết anh ấy đã cảm thấy như thế nào lúc này. Điều duy nhất Jeong Jihoon cảm thấy lúc này là sự khóc xử đến mức muốn chạy trốn khỏi đây.

"Không sao đâu." Jeong Jihoon cuối cùng cũng chịu khuất phục trước sự lúng túng. Hắn nói trước khi quay người bước đi.

"Ý em là sao?" Hyuk Kyu-hyung giữ hắn lại bằng một câu hỏi.

"Quên nó đi!"

Hắn trả lời mà không nhìn người kia: "Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thì tốt hơn."

Kim Hyuk Kyu không nói gì thêm. Thế là hắn bỏ đi khỏi đó.

Ngày hôm sau, anh Hyuk Kyu vẫn cư xử bình thường như đêm qua, không có chuyện gì xảy ra như lời hắn đã nói. Hyuk Kyu-hyung không trốn tránh hắn. Nhưng đổi lại sẽ chỉ nói chuyện với hắn khi cần nói chuyện. Jeong Jihoon biết rằng bên kia đang cố tỏ ra bình thường. Nhưng có những lúc Hyuk Kyu-hyung sẽ lảng đi ánh nhìn của hắn và giao tiếp bằng mắt với hắn một lần nữa để khiến mọi thứ trở nên bình thường. Và nếu có ai đó trong nhóm nghĩ rằng họ đang hành động kỳ lạ thì người đó chỉ có duy nhất là Jihoon.

Và Hyun Joon là người đầu tiên hỏi hắn. Nhưng Jeong Jihoon không dám nói về những vấn đề mà hắn đang gặp phải lúc này. Tiếp theo là Changhyun. Bên kia liên tục hỏi hắn có vấn đề gì với ai không. Nhưng dù thế nào Jihoon vẫn không chịu rời đi. Và người cuối cùng có thể thấy hầu hết mọi thứ đều không ổn, Min Seok đã đến và hỏi hắn về Hyuk Kyu-hyung. Jeong Jihoon cũng không ngạc nhiên, nếu như Min Seok biết Kim Hyuk Kyu có thái độ kỳ lạ vì người kia suốt ngày ở bên cạnh Hyuk Kyu Tae như vậy sẽ nhận ra sự khác biệt.

Min Seok nói với hắn rằng cậu ấy đã hỏi Hyuk Kyu-hyung xem có vấn đề gì với Jihoon không. Nhưng Hyuk Kyu không kể. Bên kia liên tục phủ nhận rằng không có gì. Mặc dù Min Seok có thể thấy nhiều điều khác lạ. Vì vậy, cậu ấy đã đến đâu để tìm được câu trả lời thật sự cho chuyện này.

"Anh thích Hyuk Kyu-hyunh à?" Min Seok hỏi sau khi hắn kể cho cậu nghe toàn bộ câu chuyện.

Jeong Jihoon mím môi. Hắn không biết làm thế nào để trả lời, "Tôi không biết."

"Vậy tại sao anh lại hôn Hyuk Kyu oppa?" Min Seok tiếp tục, "Ý anh là anh không có tình cảm với Hyuk Kyu oppa khi anh vừa hôn Hyuk Kyu oppa."

"Đừng nhắc lại chuyện anh đã hôn anh Hyuk Kyu nữa."

"Vậy là anh đã thực sự hôn Hyuk Kyu-hyung?"

Jeong Jihoon im lặng, hắn không cãi được.

"Anh sợ cái gì?" Min Seok nghiêm túc hỏi.

Jeong Jihoon thở phào nhẹ nhõm. "Tôi và anh Hyuk Kyu-hyung đều là đàn ông."

Min Seok im lặng một lúc trước khi nói, "Anh biết điều đó thật khó khăn. Nhưng điều đó không có nghĩa là chuyện tình cảm của em với Hyukkyu oppa là không thể."

"Chỉ cần chấp nhận cảm xúc của anh và dám đối mặt với tương lai. Anh định để nó kết thúc mà không cần nỗ lực gì sao?"

Jeong Jihoon nghĩ về những gì Min Seok đã nói. Ngay cả khi hắn sợ nhưng ít nhất hắn phải chấp nhận và làm rõ tình cảm của mình. Jihoon không biết điều gì sẽ xảy ra với mình và Hyuk Kyu-hyung trong tương lai. Nhưng nếu hắn không làm gì cả, hắn sẽ mãi mãi chìm đắm trong sự mơ hồ này. Và hắn sẽ cảm thấy tồi tệ nếu hắn không cố gắng làm bất cứ điều gì với những gì đang xảy ra giữa hắn và Hyuk Kyu-hyung.

"Cảm ơn!" Jeong Jihoon chân thành cảm ơn Min Seok. "Tôi sẽ thử và làm một cái gì đó."

Jeong Jihoon thấy Hyuk Kyu-hyung nửa ngồi nửa nằm trên ghế sofa. Bên kia trông hơi ngạc nhiên khi anh nhìn thấy hắn. Và trước khi Kim Hyuk Kyu-hyung hỏi hắn có chuyện gì Jeong Jihoon xen vào trước, "Đêm đó..."

Hyuk Kyu-hyung nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.

"Em xin lỗi."

Trước khi Jeong Jihoon có thể giải thích thêm. Hyuk Kyu-hyung ngắt lời trước.

"Không có gì xảy ra vào đêm đó cả, Jihoon!"

Kim Hyuk Kyu nói thẳng thừng. Đối phương đứng dậy và lướt qua Jihoon một cách cẩu thả.

Nhưng Jeong Jihoon nắm lấy cổ tay người kia, "Hyung, làm ơn—"

"Không phải anh đã nói với em là anh quên rồi sao?" Hyuk Kyu-hyung hơi trầm giọng để thể hiện rằng anh ấy đang khó chịu.

"Đó là lý do tại sao em ở đây để xin lỗi."

Hyuk Kyu-hyung im lặng, nên hắn đã tiếp tục, "Lúc đó em đã rất bối rối. Em không biết phải làm gì. Em vẫn không thể tin rằng bản thân mình lại cảm thấy như vậy với anh!"

"Nói cho anh biết em cảm thấy thế nào." Kim Hyuk Kyu quay sang đối mặt với anh.

"Em thích anh!"

Jeong Jihoon thành thật trả lời. Hawns không muốn phải bối rối thêm nữa. Hắn chấp nhận tình cảm của mình. Giờ phút này chỉ còn biết Hyuk Kyu-hyung có chấp nhận tình cảm của hắn hay không mà thôi.

"Còn anh thì sao?"

"Khi em bảo anh hãy quên đi... anh rất tức giận." Kim Hyuk Kyu nói với giọng trầm.

"Xin lỗi." Jihoon bước đến chỗ người đàn ông lớn tuổi hơn đang cúi gằm mặt nhìn xuống đất.

"Anh đã cố gắng không cảm thấy bất cứ điều gì bất tiện. Nhưng anh thực sự hối hận khi em bảo anh hãy hành động như không có chuyện gì xảy ra."

"Em xin lỗi." Jeong Jihoon nắm lấy tay Kim Hyuk Kyu. Hắn không thể đợi câu trả lời. "Anh thích em phải không?"

"Ừm." Hyu Kyu-hyung cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Đừng chỉ trả lời thế!" Jeong Jihoon nở một nụ cười khó hiểu.

"Anh thích Jihoon."

Jeong Jihoon cười cho đến khi có thể nhìn thấy cả hai chiếc răng nanh sắc nhọn. Hắn đỡ mặt Hyuk Kyu-hyungntrước khi nghiêng về phía trước.

"Chúng ta vẫn đang ở trong phòng tập."

Nhưng thay vào đó, Kim Hyuk Kyu lại dùng tay đẩy hắn ra trong khi gỡ đôi tay đang đặt trên các bộ phận khác nhau trên cơ thể của người kia.

Jeong Jihoon rõ ràng đã buông giọng không hài lòng khi bị xúc phạm. Hyuk Kyu-hyung cười nhẹ đầy trìu mến.

Jeong Jihoon không biết tương lai sẽ ra sao. Hắn chỉ biết bây giờ được ở bên cạnh Kim Hyuk Kyu như thế này là điều khiến hắn hạnh phúc.

___Hoàn___

Vẫn là fic mới, tác giả mới, chỉ có bé edit là cũ🤓🤓

Fic Thái quý zị ơi, dịch gất là quằn quại và bay bổng, trí tưởng tượng phải bay cùng với lời dịch mới ra lò được bé fic này. Bốn hôm của tớ:333

Bản gốc tác giả ghi hơi rối nên tớ dịch lại cũng không dám sửa quá nhiều, mọi người đọc thì thông cảm châm chước nha🫶

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/40818843/chapters/102280806?show_comments=true&view_full_work=false#main

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi đâu. Xin cảm ơn!

___
Pepwwppi
___
19.06.223

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro