Em là mèo con của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc biết Kim Hyukkyu bị bệnh là một điều khá tình cờ.

Ryu Minseok đang tìm đồng đội để giúp đưa ra quyết định cũng như cáo buộc về việc anh trai đã không coi trọng sức khỏe của mình. Hong Changhyeon - với tư cách là đồng đội - dường như luôn cập nhật tin tức trễ hơn Ryu Minseok. Anh vội vàng gửi tin nhắn hỏi xem có chuyện gì xảy ra vậy kèm theo biểu tượng cảm xúc đang khóc và Choi Hyunjoon vẫn đang biến mất ở đâu đó như thường lệ. Lông mày Jeong Jihoon trợn ngược, nhìn tên nhóc support nay đã trở thành anh lớn nhưng tính tình vẫn y hệt đứa con nít như xưa kể tất cả chân tướng sự việc sạch sành sanh.

Thực tế thì mấy lời buộc tội qua lại cũng chỉ chăm chăm vào một vấn đề duy nhất: anh Hyukkyu bị sỏi thận rồi.

Hợp lý đến mức không còn gì đáng để bất ngờ nữa luôn.

Mặc dù Kim Hyukkyu có thân hình mảnh dẻ như cây liễu nhưng trái tim lại bướng bỉnh đến không ngờ. Sự kiên quyết trong việc thi đấu chuyên nghiệp của anh được nhiều người biết đến nhưng ít ai biết rằng anh cũng là người rất cứng đầu trong việc quyết định có nên uống nước lọc vào hôm nay hay không. Có lẽ ngay cả khi Kim Hyukkyu bị thiêu rụi, trái tim anh ấy vẫn sẽ cứng rắn như sắt thép. Ngoài chức vô địch ra thì dường như anh ấy khao khát trà sữa hơn là nước lọc, thậm chí có thể phân biệt cả ba bốn nhãn hiệu trà sữa gì đấy. Và vấn đề này quan trọng đối với Kim Hyukkyu hơn cả Jeong Jihoon nữa.

Ồ, mà cũng không nhất thiết là vậy.

Jeong Jihoon mở hộp thoại ra, lịch sử cuộc trò chuyện vẫn dừng ở nhãn dán hình con mèo. Cậu kéo lên trên chỉ nhìn thấy những dòng tin nhắn ngắn gọn chúc mừng nhau qua lại đầy ngượng ngùng của cả hai.

Lẽ ra cậu phải là một thứ tạp chất đã bị đốt cháy trong cơ thể Kim Hyukkyu.

Jeong Jihoon thở dài, bình tĩnh gửi ảnh chụp màn hình vào nhóm rồi gõ dấu chấm hỏi.

Đối phương nhanh chóng trả lời, có lẽ sẽ giúp Ryu Minseok đang ồn ào bình tĩnh lại. Trên thực tế, kiểu ồn ào này cũng không có ý nghĩa gì cả. Người ta đã hàng nghìn lần nói rằng sức khỏe luôn được xếp sau thi đấu và chức vô địch thì đương nhiên nó cũng sẽ không dẫn đến kết quả tốt nào hết.

Chỉ là luôn có người yêu mến anh, luôn muốn anh ngày càng tốt hơn, luôn muốn độc chiếm anh và luôn muốn anh tìm lại được chính mình.

Vì vậy Jeong Jihoon đã hành động như một đứa trẻ đang cố gắng lấy lòng anh, cố gắng nở một nụ cười.

Cậu cũng đã từng rất thích chơi trò này, nhưng hình như dạo gần đây cậu trưởng thành rồi.

Một vài từ không nghiêm túc được gõ trên màn hình.

"Đừng lo lắng."

"Mọi chuyện sẽ ổn sau ca phẫu thuật thôi." Kèm theo nhãn dán alpaca đang nở nụ cười như thường lệ.

Jeong Jihoon có thể tưởng tượng ra được nụ cười của anh đằng sau những nét vẽ đơn giản đó, cong như hình lưỡi liềm.

Cậu vô thức cười hỏi: “Khi nào thì tiến hành phẫu thuật, mẹ và anh trai anh có đi cùng không?”

Không có tin nhắn đáp lại.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, anh mới chậm chạp gửi tin nhắn tới “Có hai ngày thôi nên anh đi một mình sẽ tiện hơn nhiều.”

Hai ngày là hai ngày sao?

Anh có thể nói thẳng với em được không?

Nếu như anh chỉ có một mình, vậy em sẽ đi cùng với anh.

Đầu ngón tay thon dài đang gõ gõ lên màn hình của Jihoon nhấn xóa từng chữ một.

Đối phương bỗng chúc mừng cậu một cách ngẫu hứng “Jihoon chắc là bận lắm, mùa giải này thành tích cũng rất tốt. Hãy cố gắng ở MSI nhé.”

Những câu hỏi nhiều đến tràn màn hình trước đó đã không được gửi đi.

Hóa ra không phải cậu đã lớn lên, cậu chỉ mất đi những đặc quyền vốn có mà thôi.

Trước đây, Jeong Jihoon không bao giờ quan tâm Kim Hyukkyu có bao nhiêu anh em tốt hay là bạn chí cốt. Dù là ở cùng đội hay bị vấp phải scandal với anh, cậu đều luôn tin chắc rằng mình khác biệt với họ.

Nếu không khác biệt thì tại sao họ lại có thể ở trong nhà vệ sinh của căn cứ DRX, nơi mà cậu dùng răng khểnh sắc bén cắn lấy gấu áo anh vén lên, và người anh lớn thì lại đang nũng nịu mong cầu đồng đội của mình đè anh ở dưới thân, hôn lên từng tấc da thịt của anh.

Nếu không khác biệt thì tại sao ở dưới chân cầu thang, áo khoác của họ dường như luôn tan vào nhau trong đêm tối, những đầu ngón tay trắng nõn lướt qua phần ID, trượt từ mép quần áo xuống vòng eo mềm mại, nơi mà bờ môi họ sẽ chẳng thể nào kiểm soát được từng hơi thở hổn hển bật ra.

Mãi sau này cậu mới phát hiện, có lẽ Jeong Jihoon là người duy nhất hôn Kim Hyukkyu trong bóng tối, nhưng có thể có rất nhiều người ôm Kim Hyukkyu trước ống kính.

AD Deft luôn đối xử với mọi người một cách chân thành. Thế nên cho dù có ở cùng một màu áo đi chăng nữa, cậu vẫn không hề nhận được sự đối đãi đặc biệt nào.

Sau một thời gian dài không còn chung đội, khoảng cách sẽ ngày càng lớn dần hơn. Tình yêu giả tạo mà cậu luôn tự huyễn hoặc bản thân sẽ không còn nữa. Trong sự đáp trả ngày càng hời hợt của đối phương, cuối cùng cậu cũng nhận ra được sự thật.

Jeong Jihoon rũ mắt xuống, Ryu Minseok gửi tin nhắn tới “Anh ấy phẫu thuật vào hôm nay, sau đó hình như sẽ quay lại phát sóng vào buổi chiều thì phải.”

Cậu tắt điện thoại, nỗi đau trong lòng lan ra khắp cơ thể như những con kiến, như thể có một tàn lửa nhỏ đang thiêu đốt lấy cậu, thậm chí cả não bộ cũng bắt đầu đau nhức.

Hai ngày này.

Chiều nay.

Jeong Jihoon rất hiếm khi tức giận, cảm giác khó chịu khi bị đối xử lạnh nhạt trong suốt thời gian qua ồ ạt ập tới, lớp phòng thủ tinh thần cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Xin hãy đối xử với em công bằng một chút đi, Jeong Jihoon nghĩ, nhưng ai lại có thể đối xử bình đẳng với người đồng đội đã lên giường cùng mình cơ chứ.

Cậu chộp lấy chiếc áo khoác và lao ra ngoài.

Hóa ra những gì Tarot reader nói lại là sự thật.

Bộ lông của cậu lần nữa ướt đẫm sương trên lá. Jeong Jihoon vẫn chưa học được cách giũ lông nên chỉ có thể lắc đầu một cách cứng ngắc, khiến các bộ phận khác trên cơ thể cũng cảm thấy ướt át và nhớp nháp. “Hãy cẩn thận khi bạn ra đường vào những ngày tới. Bởi vì bạn có thể sẽ nhìn thấy những hình thái khác nhau của bản thân, nhưng những điều tốt đẹp cuối cùng cũng sẽ đến với bạn.” Jeong Jihoon chỉ vô tình bấm vào phòng stream này khi cậu đang chuẩn bị phát trực tiếp cách đây không lâu. Hậu cảnh thiếu ánh nắng và những lá bài khó hiểu do người dẫn chương trình cầm trên tay khiến cậu cảm thấy khó chịu đến mức muốn thoát ra ngay lập tức. Tuy nhiên, người chủ trì lại chậm rãi lật một tấm thẻ ra và nói với cậu điều này.

Đúng vậy, thông điệp này là dành cho cậu, bởi vì cậu theo phản xạ nhìn số lượng người xem trực tiếp và phát hiện ra rằng chẳng có ai ở đây ngoài cậu.

Tại sao thứ này lại được đẩy lên trang đầu vậy? Việc xem bói bây giờ có phải là xu hướng không? Phát sóng trực tiếp xem bói? Vậy cậu có phải là thầy phong thủy trong thế giới thể thao điện tử không?

Điều buồn cười nhất là nó thật sự xảy ra. Jeong Jihoon lao ra khỏi tòa nhà như một cơn gió, giống như cô bé Lọ Lem bị mất phép thuật vào lúc nửa đêm. Cậu định bước nốt hai bước để sang bên đường nhưng lại bị ngã bằng chân sau. Đầu cậu choáng váng như thể nhìn thấy những vì sao vào ban đêm, phải mất một thời gian dài cậu mới nhận ra rằng góc nhìn của mình có gì đó sai sai, bây giờ cậu lùn cứ như Yordle trong LOL vậy.

Jeong Jihoon theo phản xạ nghĩ đến vị Tarot reader mà mình từng nhìn thấy, cùng với đống suy nghĩ rối như mớ bòng bong. Tristana?

Corki? Hay là Lulu và Poppy, ít nhất chúng cũng dễ thương hơn.

Mãi cho đến khi ý thức trở lại cơ thể, khó khăn lắm cậu mới lật người lại được thì nhận ra bản thân đã không còn là con người nữa.

Cậu thậm chí còn không cao được một mét như Yordle nữa.

Người qua đường tò mò định đưa tay chạm vào cậu, Jeong Jihoon theo bản năng nhảy bật ra và nói “Sao anh có thể tùy tiện chạm vào người khác như vậy?” nhưng những gì bật ra chỉ là một tiếng meow đầy giận dữ.

Không phải chứ trời ơi, cậu thật sự đã biến thành mèo giữa thanh niên bạch nhật à? Không một ai nhìn thấy điều đó hả? Trong thế kỷ mới, liệu chúng ta còn có thể cho phép những điều đi ngược lại thế giới quan đó tồn tại hay không? Vật lý có còn tồn tại nữa không? Cái này gọi là gì? Liệu cậu bé Alpaca có mơ thấy chú mèo con không?

Vậy rồi quần áo của cậu đâu, cậu sẽ không khỏa thân nếu biến trở lại dạng người đúng chứ? Không thì anh trai, anh trả lại điện thoại cho tôi được không, từ đây đi đến bệnh viện xa lắm đấy? Tôi đã bắt taxi và xe cũng đã đến rồi, cho nên hãy thả tôi xuống đi.

Nhưng người đàn ông vẫn không bỏ cuộc, trước mặt con mèo trắng cam xinh đẹp dễ thương, anh ta hét lên "Mimi" và duỗi bàn tay tà ác của mình ra.

? Mimi, bạn mới là Mimi!

Jeong Jihoon giơ tay định tát anh ta, nhưng khi nhìn thấy móng vuốt sáng bóng của mình lóe lên, cậu lại thu lại, nhe răng bỏ chạy không quay đầu.

Trong lúc chạy, cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng người đàn ông phía sau hét lên: "Không phải chứ, sao con mèo béo này chạy nhanh vậy?”

? Béo bà nội cha mày chứ béo?!

Hoàng tử mèo béo chạy thật xa, sau đó thân hình mập mạp đầy uyển chuyển đã dừng lại ở ngã tư. Trong mắt mèo, thế giới loài người thật đáng sợ, đèn giao thông mà cậu có thể nhìn thấy chỉ bằng việc ngẩng đầu lên nhìn bây giờ đã không còn rõ ràng nữa. Cậu chỉ có thể lẻn sang phía bên kia bằng cách đi theo đám đông giữa những ống quần cao hơn đầu cậu rất nhiều. Ba ngã rẽ, đi thẳng 3km rồi lại rẽ. Jeong Jihoon nhớ lại bản đồ rồi chạy ra ngoài không chút do dự dọc theo con đường lớn phía trước tòa nhà. Tấm lưng của cậu dũng cảm giống như một cậu bé sắp đi cứu thế giới, mặc dù có hơi mập, có chút giống với Neko Sensei trong Natsume's Book of Friends vậy.

Nắng xuyên qua hàng cây, in bóng lốm đốm lên vỉa hè. Người đi ngang qua nhìn chú mèo nhảy giữa những hàng cây với vẻ hơi ngạc nhiên. Ánh nắng thỉnh thoảng chiếu lên cơ thể chú, khiến bộ lông mềm mại của chú có ánh sáng màu vàng nhạt.

Dù cậu có trông như thế nào đi nữa, Kim Hyukkyu cũng sẽ yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên thôi, Jeong Jihoon có chút tự hào nghĩ.

Cậu dừng lại trước cửa một cửa hàng. Khoảng cách từ căn cứ đến bệnh viện vừa xa vừa tốn sức, tốn thời gian của một con người chứ đừng nói là một con mèo.

Cậu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua tấm kính, một con mèo có bộ lông mượt mà và đôi mắt trong veo. Jeong Jihoon ngạo mạn xoay một vòng, cho rằng mình đẹp hơn lũ mèo trong nhà Kim Hyukkyu nhiều.

Lúc cậu ở dạng người, anh Hyukkyu luôn sẵn sàng hôn cậu và có khi anh ấy càng thích điều đó hơn nếu Jihoon là một con mèo.

Nhiệm vụ của chúng ta là khôi phục lại vinh quang cho loài mèo.

Còn béo thì có gì sai chứ?

Không phải mấy con mèo nhà Hyukkyu cũng béo sao? Ồ, cậu không thể nói như thế được, nhưng sự thật đúng là như vậy.

Hơn nữa, hoàng tử mèo béo sao có thể bị bảo là béo được?

Cậu mỉm cười, tâm trạng vui vẻ khi tưởng tượng về viễn cảnh tương lai cho đến khi nhìn thấy món mì nóng hổi trong cửa hàng được phục vụ trên bàn. Mùi thơm xộc thẳng vào mũi cậu qua lớp kính, khiến bụng cậu cồn cào. Jeong Jihoon khụt khịt hai lần, đầu tựa vào kính, mắt tròn xoe, cả khuôn mặt ép lại như bánh xèo mèo.

Cậu đói quá, đói quá đi mất, Jeong Jihoon có chút chán nản, cái đuôi rũ xuống ngay bên cạnh.

Cô bé trong cửa hàng nhìn thấy cậu qua tấm kính, cô và người bạn đồng hành của mình cười và nói chuyện với cậu bằng chất giọng đặc trưng (mà con người hay nói với mèo): "Mày đói à?"

Cô gắp trứng ra khỏi mì, có vẻ muốn ra ngoài cho con mèo ăn trông có vẻ như đang đói ăn.

"Mày là mimi sao?" Jeong Jihoon nhấp một ngụm nước bọt, chế ngự cơn đói trong bụng rồi lại bỏ chạy.

Nhưng cậu vừa chạy vừa nhìn lại, và cũng bước đi không đủ nhanh. Trong mắt cậu giờ đây chỉ có nửa quả trứng có lòng đào chảy ra. Khi cậu quay đầu lại lần nữa, cậu va phải bắp chân ai đó. Trong tiềm thức, Jeong Jihoon muốn xin lỗi, nhưng tiếng meo meo mà cậu tạo ra dường như ngay lập tức khiến người đàn ông tức giận, hắn ta không thương tiếc đá văng con vật khó chịu đang cản đường mình ra chỗ khác.

Con mèo màu cam trắng bị đá văng ra khỏi cửa hàng, xương trên lưng đập vào bậc thang, phát ra tiếng răng rắc. Jeong Jihoon lúc đầu còn bối rối, khi góc nhìn của cậu thay đổi, cậu dường như nghe thấy tiếng xương mình gãy. Cơn đau khủng khiếp dừng lại trong giây lát, sau đó tàn nhẫn nghiền nát toàn bộ cơ thể Jeong Jihoon.

Cậu mở miệng, không thể phát ra âm thanh nào vì đau đớn. Đuôi và thân cậu run rẩy dưới bậc thang. Đôi mắt Jihoon nhanh chóng nheo lại thành một đường, cậu có thể nghe thấy tiếng mình thút thít bên tai. Người đàn ông ném chai rượu qua như thể đang tức giận trở lại. Chai thủy tinh vỡ nát, dường như những mảnh vỡ đã cào vào bụng dưới và đầu của cậu. Rượu chảy xuống, tạo thành vũng ở bên người, làm ướt một bên lông của cậu.

Jeong Jihoon không thể di chuyển. Thế giới rung lắc, như thể có ai đó đã kéo gã say rượu đi. Con mèo xấu hổ được nhấc lên khỏi vũng rượu và được bàn tay thô bạo của chủ quán dùng khăn lau khắp người. Đồng hồ đã điểm đến một điểm thời gian nhất định, khi ấn đến phần lưng, con mèo kêu lên một tiếng chói tai như để đáp lại, xé toạc miếng vải nhảy xuống. Lưng cậu trông khập khiễng khi bỏ chạy, nhưng cậu vẫn lao về phía thứ gì đó ở đằng xa.

Cậu không dám đi trên đường chính nữa mà chỉ dám đi qua những luống cỏ và hoa cao hơn cơ thể, hoặc những con hẻm khuất. Thực tế là cậu không thể đi lại được nữa. Nhiều người sẽ ngồi xổm xuống và chạm vào một con mèo sạch sẽ và gọn gàng, nhưng một con vật có vẻ ngoài nhếch nhác cùng bộ lông trông sẽ khó chịu khi chạm vào sẽ gây ra sự ghê tởm.

Jeong Jihoon có phần vụng về nhảy xuống bồn hoa. Hoàng hôn đang dần buông xuống. Cậu bước qua những bụi cây tối tăm, trên người toàn là bùn và lá khô rụng. Móng vuốt của cậu giẫm lên mặt đất, để lại những vết đen xen chút đỏ, đó là dấu vết trên đệm chân của cậu khi đã chạy suốt quãng đường.

Cậu không thể lẻn vào bệnh viện, vậy nên chỉ có thể nằm ở phần bóng của cánh cửa, nghiêng đầu liếm những vết xước trên cơ thể.

Đáng lẽ mọi chuyện không nên như thế này.

Nếu là ở dạng người, cậu đã nhanh chóng đến bệnh viện túm lấy người anh trai vừa không yêu mình vừa không yêu cậu kia rồi. Dù cho có phải tuyên bố hay xin lỗi một cách nũng nịu gì đi chăng nữa thì anh cũng nên hòa giải với cậu, hứa rằng anh sẽ không bao giờ phớt lờ cậu nữa.

Nếu là một con mèo sạch sẽ, lẽ ra cậu phải kêu meow meow ở nơi mà chủ nhân có thể nhìn thấy cậu đầu tiên. Sẽ không có vấn đề gì nếu anh không nhận ra anh cậu cả, vì dù sao thì Kim Hyukkyu cũng sẽ đưa cậu về nhà.

Nhưng tại sao Jihoon lại cảm thấy xấu hổ đến vậy?

Jeong Jihoon gần như run rẩy, cậu có thể ngửi thấy mùi rượu và mùi máu tanh từ cơ thể gần như xâm nhập vào tâm trí. Cậu có chút điên cuồng khi nghĩ đến chuyện nếu bây giờ cậu biến thành người thì Kim Hyukkyu sẽ càng chán ghét cậu hơn, một người xộc xệch như vậy lại đến quấy rầy anh ấy.

Chỉ là… chỉ là..

Chỉ là cậu thực sự muốn nói với Kim Hyukkyu rằng không sao cả, dù chúng ta có đến bệnh viện, Iceland hay Busan, dù chúng ta có ốm đau, thất bại hay năm tháng trôi qua, dù chúng ta có phải là đồng đội hay không, dù Chovy và Deft có ở bên nhau hay không, Jeong Jihoon sẽ luôn ôm lấy Kim Hyukkyu.

Vì vậy, đừng sợ hãi, cũng đừng rơi nước mắt.

Mặc dù Jeong Jihoon nghĩ vậy, nhưng cậu lại sắp khóc mất rồi.

Kim Hyukkyu đã không ôm lấy Jeong Jihoon, và Jeong Jihoon bây giờ cũng không có cách nào ôm lấy Kim Hyukkyu.

Cậu nhìn cánh cửa một cách máy móc, nhiệt độ giảm xuống, giống như rơi vào hầm băng.

Kim Hyukkyu vẫn gầy như trước, do phẫu thuật nên khuôn mặt tái nhợt không còn một giọt máu.

Anh bước ra ngoài một cách chậm rãi, đưa điện thoại lên tai, nghiêng đầu lắng nghe cuộc gọi điện thoại tới, vuốt phẳng hồ sơ bệnh án trong tay sau đó cho vào túi, và âm thanh của giọng nói anh trộn lẫn với âm điệu cuộc trò chuyện đập vào tai Jeong Jihoon.

Con mèo cẩn thận nép vào một góc, ẩn mình trong bóng tối, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn về phía đó.

“Jihoon sao?”

“Anh không hề cãi nhau với em ấy.”

Kim Hyukkkyu dừng lại, với vẻ mặt bối rối hiếm thấy.

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, bay vào trong lòng cậu như một chiếc lông vũ, sự thật của vấn đề gần như đánh thẳng vào mặt Jeong Jihoon khiến cậu không thể hồi phục lại: “Trước đó Jihoon đã nói rằng nếu như giành được chức vô địch thì em ấy sẽ kết hôn với anh… Nhưng đã một năm trôi qua, có vẻ như em ấy vẫn chưa sẵn sàng làm việc đó... Cũng có lẽ em ấy không còn thích anh nữa."

Kim Hyukkyu bình tĩnh kể lại, nhưng trông anh ấy lại giống như đang hụt hơi, Hyukkyu kéo khóa áo khoác nói tiếp: “Anh chỉ cho Jihoon một cơ hội để hối hận thôi.”

"Nếu như em ấy muốn chia tay, anh sẽ nói rằng tất cả là vì anh đã làm không tốt."

Gì cơ? Jeong Jihoon choáng váng, cảm giác như miệng vết thương lại chảy máu thêm lần nữa. Nếu không thi sao cậu lại không thể hiểu được những gì anh Hyukkyu vừa nói? Cái gì cơ? Kết hôn sau khi giành được chức vô địch?...

Đợi đã, Jeong Jihoon đột nhiên nhảy dựng lên như con mèo bị giẫm phải đuôi.

Cậu nhớ lại cái ngày mà Kim Hyukkyu cuối cùng cũng chịu đồng ý ở bên nhau sau sự phiền nhiễu của cậu, để ăn mừng cũng như lợi dụng anh, Jeong Jihoon đã ép anh uống hết chai này đến chai khác. Đến cuối cùng, cậu lại là người uống say sưa đến choáng váng, trong khi Kim Hyukkyu vẫn tỉnh táo, nửa đỡ con mèo say rượu xuống cầu thang.

Ánh trăng ngày ấy đẹp đến lạ thường. Mặt trăng màu trắng bạc nghiêng ngả rơi giữa đôi mắt đẫm nước của Kim Hyukkyu, nhấn chìm chàng trai trẻ say rượu. Jeong Jihoon ôm anh dựa vào tường, đầu lưỡi chèn ép khuôn miệng hơi mở, lướt qua đôi môi hồng hào của anh, rồi thăm dò kẽ răng Hyukkyu, nhớp nháp nói rằng em yêu anh. Đôi mắt của Kim Hyukkyu đỏ lên vì nụ hôn, như thể anh vừa bị bắt nạt, nhưng anh đã ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn lên khóe môi người đối diện, giọng bị đè nén bởi âm thanh của vết nước: "Anh cũng yêu em."

Jeong Jihoon hít một hơi, tình yêu chua chát dâng trào trong lòng như soda. Cậu cắn lấy môi đối phương bằng răng khểnh, nghe thấy một lời phàn nàn quyến rũ, liền hài lòng ôm anh vào lòng: “Anh ơi, hãy kết hôn sau khi bọn mình giành được chức vô địch nhé?”

Cậu không thể nhớ nổi liệu Kim Hyukkyu có trả lời hay không, nhưng rõ ràng là Jeong Jihoon đã quên mất điều đó vào ngày hôm sau.

Vì vậy năm ngoái, nghĩ đến đây Jeon Jihoon không khỏi nghiến răng.

Năm ngoái, vì thành tích khá tốt nên căn cứ bận rộn đến bất ngờ. Vì muốn đạt được kết quả tốt nhất, Jeong Jihoon thậm chí còn giảm tần suất gặp mặt với anh trai mình.

Không có gì phải thắc mắc cả, không có gì phải thắc mắc cả.

Cậu hoảng sợ chớp mắt, muốn lao ra ngoài nói: "Không, anh, em không hối hận."

Muốn kết hôn sao, được thôi, chúng ta hãy kết hôn ngay bây giờ nhé.

Nhưng bây giờ cậu chỉ là một con mèo, và cậu thậm chí còn không dám để Kim Hyukkyu nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ của mình.

Jeong Jihoon lo lắng đi đi lại lại, chuẩn bị lẻn về căn cứ một lúc sau đó.

Có gì sai khi bị biến thành mèo sao? Bởi vì cậu vẫn sẽ gửi tin nhắn đến cho anh Hyukkyu, kết hôn, phải kết hôn ngay lập tức.

Nói một cách logic, cái bóng ở bức tường rất lớn và khó ai có thể nhận ra có một con mèo đang ngủ trong đó.

Nhưng mèo ngày nay không giống mèo ngày xưa nữa.

Thật khó để một con mèo không bị chú ý khi nó cứ lảng vảng quanh đây.

Kim Hyukkyu có chút nghi ngờ nhìn qua, bắt gặp ánh mắt quen thuộc.

Jeong Jihoon lập tức cứng người, không dám cử động. Cậu chỉ có thể âm thầm cúi đầu, hy vọng anh trai mình sẽ để con mèo bẩn thỉu này yên.

Một con mèo màu trắng cam bị thương, có bộ lông rối bù và xám xịt, bụng và phần đầu đỏ chói vì những vết thương, đôi mắt là đôi mắt mèo xếch, mảnh mai, có con ngươi đen nhánh trong suốt dễ khiến người ta liên tưởng đến một đôi mắt khác.

Kim Hyukkyu bước về phía bức tường.

Con mèo rúc vào trong góc, chỉ có thể nhìn người đàn ông quỳ một gối xuống, ngón tay thon gầy trắng nõn chạm vào từ phần bụng bị thương đến đỉnh đầu.

Nó ấm áp đến mức khiến người ta muốn bật khóc.

“Hẳn là mọi thứ đã khó khăn lắm.”

Đôi bàn tay đó nhẹ nhàng vuốt ve phần lông không mấy dễ chịu dính bết vào đầu cậu. Đôi mắt đen láy cứ nhìn cậu, nỗi lo lắng sáng lên như những viên kim cương nhỏ, như quay về quá khứ, khi đôi mắt ấy không ngừng rơi trên người cậu vô số lần.

Nó rất khó khăn.

Nó thực sự rất khó khăn.

Từ những tòa nhà chọc trời của Seoul, từ những vũng nước bẩn bên đường, từ những đầu gối người dân giơ cao quá đầu. Đường dốc này phải chạy thật nhanh, móng vuốt của cậu sẽ bị cọ xát với mặt đường và chảy máu dọc theo phần đệm. Và khi va phải cục đá nào đó, cậu sẽ ngã, sẽ có thêm thật nhiều vết thương xuất hiện trên gương mặt vốn đã không mấy đẹp đẽ của cậu.

Con đường lên dốc chồng chất từng lớp lên nhau, chú mèo không thể nhìn thấy được điểm cuối. Chân cậu không còn sức lực nhưng vẫn cứ thế bò từng bước về phía trước, né tránh những con chó hung ác và những chiếc xe bọc thép. Tiếng còi cùng tiếng ồn ào giống như những mảnh thủy tinh đâm vào não mèo, kích thích trái tim co bóp và giãn ra, máu chảy vào trong mang theo nỗi đau đớn dày đặc.

Cậu không dám dừng lại.

Cậu sợ mình đến muộn và quý ông Alpaca - người phải đến bệnh viện một mình sẽ cảm thấy buồn bã. Giống như trong suốt 20 năm, cột sống của anh lặng lẽ đổ gãy, giống như trong suốt 21 năm, anh cứ như thế luôn bình tĩnh phán xét số phận của chính mình, và mọi thứ cứ vỡ vụn từng chút từng chút một trong mắt Kim Hyukkyu.

Mặc dù vậy, Kim Hyukkyu vẫn không cần Jeong Jihoon.

Chạy đến bên Kim Hyukkyu thật sự rất khó khăn, yêu anh cũng thế.

Niềm vui và nỗi buồn của Kim Hyukkyu không chỉ dành riêng cho mình cậu. Jeong Jihoong chỉ là đồng đội - người đã ở cạnh Kim Hyukkyu được hai năm. Có vô số người có thể thay thể vị trí đồng đội và em trai tốt này.

Jeong Jihoon bất khả chiến bại trên sân đấu, nhưng ở phương diện này cậu đã bị đám đông làm lu mờ. Trái tim chân thành của cậu đang đập một cách yếu ớt, và khi Kim Hyukkyu bị ốm, cậu đã đã bày tỏ sự quan tâm của mình qua kakaotalk, trong những trò đùa, giữa những động chạm thân mật giả vờ vô tình, tỏa ra những màu sắc tươi sáng.

Cậu đứng ở một góc, chờ đợi Kim Hyukkyu đưa đôi tay mình về phía cậu và nói rằng anh ấy cần cậu. Sau đó cậu sẽ nhảy ra khỏi đám đông mang tên “những em trai luôn được anh Hyukkyu đối xử một cách bình đẳng”, chạy đến tìm kiếm sự khác biệt.

Cơn đau từ móng vuốt cuối cùng cũng đến, nỗi thống khổ to lớn gần như quét qua trái tim và dây thần kinh của cậu, khiến Jihoon phát ra một tiếng kêu khàn khàn trầm thấp.

Cậu muốn khóc, đôi mắt mèo chớp chớp, hàng mi dày sắp đâm vào hốc mắt như những lưỡi dao sắc nhọn.

Nhưng mèo sẽ không khóc với chủ nhân của chúng, cũng như Jeong Jihoon sẽ không để Kim Hyukkyu phát hiện ra nỗi đau của mình.

Vì thế cậu chỉ nhu mì cúi đầu, cái đầu không có nhiều lông nhẹ nhàng cọ vào bàn tay ấm áp, giống như lần đầu ôm nhau, cậu nhắm mắt lại, như thể nhiệt độ cơ thể và tình yêu của người này đều thuộc về cậu.

Jihoon cảm thấy mình được bế lên, phần lông đầu dính bết bước vào vòng tay khô ráo ấm áp, hương thơm quen thuộc vô số lần quấn quanh lấy mũi cậu, vẫn nhẹ nhàng và an yên như thế.

Tình yêu cuối cùng cũng đã thuộc về cậu.

Giọng nói quen thuộc không khác gì thường ngày, vẫn nhẹ nhàng thì thầm vào tai cậu: "Mimi, trông em rất giống anh."

Sao cơ?

Jeong Jihoon không nghe thấy câu nói nào nữa, nhưng dường như mọi thứ cũng đã có câu trả lời.

Kim Hyukkyu có vẻ rất thích đôi mắt của chú mèo con này. Anh cúi xuống hôn lên mắt mèo, nhẹ nhàng giống như chiếc lá rơi. Jeong Jihoon ngơ ngác ngẩng đầu lên nhưng lại bị một bàn tay lớn che lại. Anh vuốt ve đỉnh đầu cậu, khiến Jihoon cảm thấy vừa nóng vừa ngứa.

Trong trạng thái tĩnh lặng như kẹo bông đã lâu không gặp này, cậu đột nhiên cảm thấy buồn ngủ vô cùng, suy nghĩ của cậu trôi dạt trong ánh trăng bạc, rơi vào bộ lông ấm áp của alpaca.

----------------------

Con mèo mà tác giả nhắc tới:

Hôm nay chị Seleno cũng rất đáng yêu <3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro