vẫn đợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1)
những giấc ngủ của jung jihoon sau khi phát hiện căn bệnh thường sẽ kéo dài độ 1 ngày rưỡi hoặc xấp xỉ 3 ngày. đầu óc cậu mất đến chục phút cho việc bình tĩnh lại và xác định tình huống kiểu như trời sáng hay đã tối, còn sống không, lần này đã gục đi như thế nào, liệu có làm phiền đến người khác không...vv

vài khái niệm nghe thì vô lý để có thể hiểu, lại là thứ mà jihoon phải đối mặt. dẫu thế mọi thứ đều đổ ào thật đột ngột và mơ hồ. nhưng cậu biết, mỗi lần tỉnh giấc sau giấc ngủ sâu anh hyukkyu nhất định sẽ ngồi bên cạnh giường mỉm cười đợi cậu.

"em đoán xem, hôm nay anh nấu món gì cho em?"

đôi mắt từng rất đẹp đó cứ lõm sâu rồi bị quấn vùi trong bọng mắt cùng quầng thâm. hyukkyu vẫn luôn giữ dáng vẻ dịu dàng và kiên trì ở bên cậu. jihoon xua đi cảm giác tội lỗi, cậu không có nhiều thời gian cho nó, từng giây từng phút tỉnh táo khan hiếm của cậu đều phải dùng để làm hyukkyu cười hạnh phúc nhất.

"hmm bánh gạo cay? hay là súp bí đỏ ạ?"

"đều không phải."

anh không nhịn được mà chồm đến chôn mặt vào lồng ngực cậh, khịt mũi mà nói khẽ. những ngón tay có vài vết thương vụn vặt rải rác do nấu nướng bám víu vào áo bệnh nhân sau lưng cậu.

"anh nghe nói em tỉnh lại sớm hơn bình thường, cho nên chẳng kịp làm xong đã chạy đến đây với em ngay."

cơ thể anh mang mùi của hơi ấm từ lò sưởi và phòng bếp ở nhà. jihoon dụi má vào mớ tóc của hyukkyu, từ chối hết không khí lành lạnh của bệnh viện và mũi tiêm truyền nước đau nhói nơi cổ tay, nhưng mà dù thế nào cũng chẳng đuổi được sự bất lực tựa dây xích trói chặt trái tim.

"để anh phải lo lắng rồi...em xin lỗi hyukkyu."

cậu nghiến răng để bản thân không quá thảm hại trước tiếng nấc lớn dần của hyukkyu. cái ôm này là thứ duy nhất mà cậu có thể làm để an ủi và xoa dịu anh, cũng như xoa dịu chính bản thân mình.

"em xin lỗi, thật sự xin lỗi.."

2)
"cứ thế này không phải là ý hay."

hyukkyu lặng yên thu xếp mấy khoanh cơm cuộn đẹp mắt vào lại hộp, thành thục tựa như bản thân trăm vạn lần đã làm thế, tựa như ngàn vạn năm đã trôi đi từ khi loài người tiến hoá và trưởng thành, bọn họ vẫn cứ bất lực dậm chân tại nơi này.

thật sự không còn cách.

bác sĩ nói kleine-levin (kls)* là hiện tượng rối loạn thần kinh hiếm gặp và chưa có phương pháp chữa, càng uống thuốc an thần mà chẳng có tác dụng đặc trị chỉ càng làm tinh thần bệnh nhân thêm suy sụp. thời gian giấc ngủ kéo dài không cố định, jihoon có thể ngủ cả 1 ngày, 10 ngày, 1 tháng, hoặc thậm chí 1 năm.

"vậy cậu nghĩ thế nào mới là đúng?"

lần này jihoon đã ngủ hẳn một tháng. hyukkyu dần dà dùng hết dũng khí hai mươi mấy tích góp của mình.

"tớ hỏi cậu đấy sanghyeok, vì tớ không biết. ngoài điều này ra, liệu tớ có thể làm gì khác đây?"

hyukkyu thu xếp xong đồ ăn của ngày hôm nay lại. vốn cúi đầu lấy túi rác muốn dọn nhưng mà jihoon mãi không tỉnh, bên trong túi rác trống trải chỉ có vài vỏ thuốc, đầu bảo vệ kim tiêm cùng với chai nước rỗng. anh cắn môi khuỵu hai gối quỳ xuống sàn, trán gục trên giường bệnh cạnh bàn tay chi chít vết kim tiêm của jihoon. bàn tay ấy từng rất ấm áp, là bàn tay đưa ra chầm chậm dắt anh qua đường, là bàn tay sẽ cẩn thận xoa mái tóc an ủi anh, là bàn tay nâng đỡ cả thế giới, là bàn tay của đứa nhỏ anh yêu nhất.

"tớ ấy à, đôi khi tớ nghĩ hay mình cứ bỏ trốn khỏi cái thành phố này đi, nhưng rồi những khi đó tớ lại nhớ về jihoon, mỗi lúc tỉnh dậy hỏi tớ làm món gì cho em ấy. tớ muốn bên cạnh em ấy và điều đó cứ thế vô số lần kéo tớ lại đây."

song kyungho từng nói với lee sanghyeok đừng cố gắng khuyên hyukkyu. nghiêm túc mà nói, giả thuyết là giả thuyết, thực tế trải qua mới biết nó có bao nhiêu đau đớn nên sanghyeok không hiểu hết được điều gì thúc đẩy hyukkyu kiên cường đến ngày hôm nay.

"cậu thật có trái tim mạnh mẽ đấy, hyukkyu"

hoặc có lẽ đối với anh, chờ đợi jihoon không phải điều dễ dàng, nhưng để rời bỏ jihoon còn khó khăn hơn gấp trăm vạn lần.

"hyukkyu về thôi, ngày mai chúng ta lại đến nhé?"

3)
giường bệnh phải chỗ lý tưởng cho cơ thể hai người trưởng thành. jihoon vẫn xoay sở để hyukkyu vùi mặt vào hõm cổ cậu thủ thỉ điều gì đó. kim truyền nước đã được tháo bỏ, hơi thở jihoon nặng nhọc và đầu óc đau đến độ muốn vỡ ra, nhưng mà mọi thứ trên cuộc đời này đều không sánh bằng kim hyukkyu. kể từ lần đầu tiên gặp nhau, jihoon biết mọi chuyện nhất định phải trải qua thế này, phải có được hyukkyu, phải khiến anh hạnh phúc.

"sau này em sẽ cưới anh!"

"cưới anh? tại sao jihoon lại muốn như vậy?"

"mẹ em nói cưới người nào thì người đó sẽ ở bên cạnh mình cả đời luôn, nên em sẽ cưới anh."

"nhưng jihoon chẳng phải mới có mười tuổi** sao?"

"sau này, sẽ cưới anh."

"được rồi, vì anh cũng muốn ở bên em, nên anh đồng ý."

"hứa đấy nhé. anh nhất định phải đợi em trưởng thành."

"tại sao chúng ta lại trưởng thành?"

"tại sao em lại trưởng thành, để khiến anh phải luôn đau khổ vì em thế này?"

trước khi kịp suy nghĩ, câu nói đã vô tình bật ra khỏi miệng jihoon. hyukkyu hơi động người, tiếng sột soạt khi quần áo cọ vào chăn phát ra giữa không gian tĩnh lặng, anh ngước đầu lên liền bắt gặp ánh mắt sáng như sao của jihoon cũng đang nhìn mình. cậu mỉm cười, vừa vặn hôn lên trán anh.

đã rất lâu rồi, kể từ lần cuối bọn họ ôm nhau như thế.

đã rất lâu rồi, khi những giấc ngủ của jihoon được tính bằng đơn vị tháng, thay vì ngày hay giờ như trước kia. phòng bệnh của cậu giờ đây bắt đầu lắp đặt thêm thiết bị duy trì sự sống và mỗi khi tỉnh dậy jihoon thậm chí còn chẳng thể bước xuống giường đi đứng như người bình thường trong khoảng vài tiếng.

hyukkyu đều đặn làm cơm cho cậu dù rằng jihoon chẳng ăn được mấy. anh dần học cánh giấu nhẹm đau khổ vào sâu bên trong, hoặc đơn giản chỉ là thể hiện nó qua cách dễ dàng hơn, như cái thở dài, như bật khóc giữa siêu thị khi loa phát bài nhạc trước đây hai người dành hàng giờ để đàn hát ở nhà, như quát nạt đứa nhỏ ở phòng bệnh kế bên vì thằng bé nói jihoon sẽ không tỉnh lại đâu.

"jihoon phải lớn, jihoon phải thật khỏe mạnh thì mới cưới anh được, mình đã hứa rồi đúng không?"

âm thanh của hyukkyu trầm hơn bình thường. có lẽ là vì ban đêm, có lẽ vì thứ sưởi ấm duy nhất tồn tại ở nơi lạnh lẽo đầy mùi thuốc khử trùng này là thân nhiệt của đối phương. hyukkyu cuộn người sâu hơn vào cái ôm. để đánh đổi cho điều giản đơn thế này, anh đã phải cố gắng đến mức phát điên lên được. từng giây từng phút hơi thở và vòng tay jihoon hiện hữu chân thật nhất bên cạnh, hyukkyu tin rằng dẫu mọi thứ có tồi tệ hơn nữa thì cũng xứng đáng mà thôi.

"em sẽ cưới anh, nhất định sẽ cưới kim hyukkyu."

"anh sẽ đợi em, jihoon ạ."

"vậy lần tới, anh sẽ nấu món gì cho em?"
....
* hiểu nôm na là một hiện tượng rối loạn thần kinh về giấc ngủ và ăn uống (ngủ li bì không kể ngày đêm, mất nhận thức về thế giới xung quanh)
** thường là khi thức dậy, thái độ người bệnh sẽ thay đổi và tính cách giống như một đứa trẻ. ở đây nói jihoon mười tuổi nhưng thực chất đã gần hai mươi (tiềm thức của jihoon chưa được rõ ràng)

@liz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro