🦙Oneshot🦙

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: sr1111101212
Edit: Pepwwppi
___

Summary:
Tối nay hoặc không bao giờ.


__________

Anh đã say rượu?

Anh không nhớ rõ là ai đã cho anh định nghĩa này, rượu còn chưa uống hết ly thứ ba, ly còn lại một nửa. Số ly thật sự rất khó đếm, nhưng anh theo bản năng cảm thấy không nên say nhanh thế!

Anh ngước mắt nhìn ngôi sao của bữa tiệc sinh nhật ngồi ở ghế trước đối diện, dù chỉ là một người mới trưởng thành nhưng dường như đã có thể khống chế tửu lượng khá tốt. Uống qua uống lại mấy vòng cũng không có biểu hiện gì. Mặt không đỏ, không trắng, vừa nói vừa cười.

Anh nhớ ra thằng nhóc này quả nhiên là một tay lão luyện, trước đây anh đã từng nhìn thấy cảnh tên nhóc này trộm rượu ở căn cứ. Vào mùa đông, trong phòng điều hòa bật máy sưởi ở mức tối đa, uống bia lạnh bằng ống hút. Cho nên mãi đến khi nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của đứa trẻ ôm bình rượu như củ khoai nóng, anh mới nhớ ra người trước mắt vẫn còn là một đứa trẻ vị thành niên.

Khi đó, từ trong thâm tâm anh có ác cảm, rất muốn nói ra lẽ phải và giả vờ trêu chọc đứa trẻ bị bắt quả tang đang lén lút làm chuyện xấu. Nhưng anh không ngờ đứa trẻ lại coi mình như là người nhà. Với vẻ mặt đau khổ và ngây thơ, và cậu ấy mở miệng làm nũng:

"Hyung ơi, đừng nói với huấn luyện viên!"
Vì vậy Kim Hyuk Kyu không thể nói ra những lời mà anh ấy đã nghĩ.

Kim Hyuk Kyu thực sự không thể cưỡng lại hành động như một đứa trẻ của Jeong Jihoon. Anh ấy biết rằng khuôn mặt ngây thơ của người này tất cả chỉ là diễn xuất, thực tế nước xấu xa bên trong đang chảy ra ngoài, nhưng anh ấy lại chỉ thích nó.

"Ừm."

Kim Hyuk Kyu gật đầu và không quên thêm vào cuối.

"Bạn nên cẩn thận hơn trong tương lai."

Đôi mắt mèo quyến rũ mỉm cười biến thành hình trăng khuyết, ngoan ngoãn gật đầu với anh, những giọt nước trên chai bia tụ lại rồi lăn xuống chai, nhỉ giọt vào đầu gối trần của chàng trai.

Kim Hyuk Kyu nhìn lại.

"Hyung, anh cũng muốn đi?"

Jeong Jihoon hếch cằm lên, tủ lạnh trong góc vang lên tiếng động cơ gầm rú thường không đúng lúc.

"Vẫn còn trong tủ lạnh."

Kim Hyuk Kyu bắt gặp tầm mắt sáng ngời của Jeong Jihoon, dưới ánh đèn sợi đốt phản chiếu như sao ẩn, anh không khỏi lắc đầu như ma, suýt chút nữa gật đầu, khi nhận ra mình đã ốm rồi. Cậu ấy đang ngồi ngay dưới máy điều hòa với ống hút trong miệng và uống bia lạnh trên sàn nhà.

Chất lỏng lạnh lẽo theo thực quản xuống dạ dày khiến cậu rùng mình, nổi da gà khắp người.

Cậu nhóc cũng đến ngồi cùng anh, vẻ trầm lặng hiếm thấy, không nói chuyện, cúi đầu, chỉ uống bia một mình. Còn nhỏ tuổi như vậy nhưng không hiểu sao Kim Hyuk Kyu có thể nhìn ra được chút thăng trầm trong mắt cậu. Trí nhớ của anh về Jihoon luôn sống động tươi sáng, sẽ không bao giờ có bất kỳ phiền toái nào, ánh trăng ngoài cửa sổ thưa thớt rải lên người cậu em nhỏ tuổi, bóng hình tuấn mỹ của cậu ấy nhẹ nhàng phản chiếu ánh sáng.

Kim Hyuk Kyu sững sờ nhìn khuôn mặt bên cạnh, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Kim Hyuk Kyu thực sự không phải là người có tửu lượng tốt chỉ sau một chai liền có thể say, anh loạng choạng muốn đứng dậy lấy một chai khác. Nhưng ngay cả đầu gối cũng đau nhức mềm nhũn như ngâm trong nước rượu. Nên anh không thể đến được, anh suýt nữa thì ngã, may mắn thay, Jeong Jihoon đã nhanh mắt và nhanh tay để đỡ anh.

"Hyung à, bây giờ anh có phải sau rồi không?"

Trong lời nói của thiếu niên là bất đắc dĩ hay là kinh ngạc? Anh không phân biệt được, mấy chữ đơn giản này nghe không ổn, anh cong môi muốn phản bác "Anh không có say", nhưng lại nhớ tới chỉ có người say thật mới làm cái điều này. Ngụy biện khiến anh rơi vào vòng xoáy bất tận và không kìm lại được câu cuối.

Jeong Jihoon chờ đã lâu không đợi câu tiếp theo, mặc kệ thừa nhận hay phủ nhận, hai mắt người đàn ông đều nhắm nghiền, lông mi thỉnh thoảng lại rung rung, giống như chú bướm đập cánh.

Say thật rồi, Jeong Jihoon nghĩ vậy, nắm cánh tay người đàn ông khoác lên vai, cõng anh trai về phòng.

"Ngủ đi anh, anh say lắm rồi!"

Kim Hyuk Kyu dựa vào người cậu em nhỏ tuổi và nói trong lòng rằng: "Anh thực sự không say", nhưng cách Jeong Jihoon ôm anh thực sự rất thoải mái và thậm chí anh còn không cần phải dùng đến sức của mình. Xuyên qua lớp quần áo, nhiệt độ bỏng rát như chạy khắp cơ thể, cồn cháy đến sôi sùng sục, khí bốc thẳng lên theo mạch máu.

Anh nghĩ đến cách tay cậu cầm chuột, bấm bàn phím, đẩy khung gương và sắp xếp tai nghe, lòng bàn tay rộng có vết chai do làm việc dài hạn, các đốt ngón tay mảnh khảnh, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, nhẵn và phẳng. Cái nắm trên eo anh hình như nặng hơn một chút.

Anh đã thực sự say...

Khi bị đặt lên giường, anh bàng hoàng muốn nắm lấy bàn tay của cậu nhóc rõ ràng đang ở rất gần, nhưng màn đêm dày đặc khiến anh không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Sau tất cả, anh chẳng thể bắt được được thứ gì.

___

Đèn chùm thủy tinh trên trần phòng riêng lập loè, quầng sáng tụ lại từng chút một lan tỏa, màu vàng đắng chói mắt khó hiểu, nheo mắt lại càng khiến thế giới quay cuồng hơn.

Kim Hyuk Kyu giơ tay che, nhưng sao cũng không che được, sáng tối đan xen chơi trò trốn tìm trong tầm mắt khiến người ta khó chịu. Muốn nổi giận nhưng trước khi nắm đấm giáng xuống, tay anh bị nắm trước.

Vào lúc đó, thế giới của anh không còn bị đảo lộn và trở lại bình thường.

Tiếng cười truyền vào màng nhĩ, từ xa đến gần, từ nhỏ đến lớn, tầm mắt của anh dần dần khôi phục, không còn chỉ nhìn thấy hỗn độn loang lổ ánh đèn. Các thành viên đang chơi đùa trong buổi tiệc loạn xạ trở lại hàng của anh, trở về vị trí của tầm nhìn. Kim Hyuk Kyu nhớ rằng anh vẫn đang ngồi trong lễ kỷ niệm sinh nhật của Jeong Jihoon.

Ừm? Nhưng tại sao người ngồi đối diện lại biến mất?

Anh quên mất tay mình còn bị người ta nắm, chậm rãi di chuyển, cố gắng tìm kiếm tung tích của đứa nhóc. Anh nheo mắt lại, vừa định quay đầu lại thì đã bị nhấc bổng lên khỏi ghế, bay lên không trung. Và khuôn mặt mà anh đang tìm kiếm hàng ngàn lần trong đám đông, đột nhiên lọt vào tầm mắt.

Tim Kim Hyuk Kyu ngừng đập.

——Kim Hyuk Kyu thực sự quá dễ say!

——Hahahahahaha Bộ dạng uống nhiều của Hyuk Kyu thú vị quá

——Em nên làm gì đây, thầy. Em không thể quay lại ký túc xá như thế này, phải không?

——Hahahaha Jeong Jihoon, bạn bè rất thân thiết hay gì hả. Bây giờ loạn đến mức thầy còn không biết em là ai rồi.

——Hoặc là đem cậu ấy lên trên phòng khách sạn ngủ, cả hai em tỉnh dậy rồi cùng trở về ha!

——Anh ấy sẽ không thừa nhận khi chúng em thức dậy vào sáng mai, em có thể chụp ảnh ngay bây giờ không?

—— Đi, đi, đừng làm phiền nữa, đưa cậu ấy lên trước.

— —Vâng.

___

Ồn ào!

Em đang nói về cái gì?

Anh không say chút nào, được chứ?

Kim Hyuk Kyu cau mày vùi mặt vào bóng tối, như thể nghe thấy lời phỉ báng của mình, xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại. Không khí nóng lạnh luân phiên đan xen trong đám người dâng trào, lên xuống có chút da gà, giống như bị cảm lạnh. sóng. Một con thuyền cô độc lênh đênh trong dòng nước, anh chỉ có thể dang tay ôm chặt khúc gỗ cứu mạng duy nhất lênh đênh trên mặt nước, không biết cứ trôi dạt như vậy bao lâu, dường như cuối cùng anh cũng lên bờ, ngã xuống bãi cát trắng bạc, anh thở ra một hơi dài.

Đèn sáng,

Anh chợt mở mắt, nơi nào có dòng hải lưu? Giấy dán tường sọc hình học kim loại trên trần phòng khách sạn ven biển tạm thời đánh thức ký ức còn ngái ngủ của anh. Giường khách sạn mềm mại nhưng không thoải mái!

Kim Hyuk Kyu chống phần trên cơ thể lên bằng khuỷu tay, nhìn xung quanh nhưng không có ai ở đó, anh hiểu ra và lại ngã xuống giường.

Tại sao em ấy không ở đây thêm một chút nữa, Jeong Jihoon?

Cơn say đánh vào lục phủ ngũ tạng, nội tạng bị đốt cháy, thậm chí mí mắt cũng đau, cánh tay run rẩy, càng giống như bị chì rót, nặng nề thấu tim.

Nhưng tại sao nó lại trở nên như thế này?

Anh không biết.

Anh thậm chí còn không phân biệt được cơn đau dữ dội lúc này là do uống quá nhiều rượu hay lại bị bỏ rơi. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, Jeong Jihoon đã bị làm sao vậy? Cảm giác khó hiểu này là gì? Anh không thể, thậm chí không phân tích và giải thích nó, hãy để bản thân biết khi nào nó bắt đầu?

Có lẽ khi bị mọi người quấy rầy để giúp họ thắt những bộ Hanbok phức tạp, Kim Hyuk Kyu đã nhiều năm nay hiếm khi đóng vai một người anh trai. Một mong muốn kỳ lạ được bảo vệ bắt đầu bén rễ trong trái tim trống rỗng của anh.

Có lẽ vì chiều cao của anh mà anh không thể lên máy bay và khi tức giận, biểu cảm của chú mèo con từ nắng đến mây làm tim anh ngứa ngáy.

Có lẽ đó là nụ cười đầy tinh thần của cậu nhóc khi cậu ấy thua 1v1 trước trận đấu, và anh đã bảo vệ cậu rất tốt bằng cách làm theo những gì cậu ấy nói.

Hoặc có thể là bởi vì lúc anh hỏi cậu muốn quà sinh nhật gì, cậu nhìn anh quá nhiệt tình, nhìn chằm chằm anh. Nói ra cũng vô nghĩa, cậu dù sao cũng không thể có được cả thế giới còn gì?

Hoặc có thể là đêm kỳ lạ với bia lạnh khiến anh cảm thấy chóng mặt.

Vì vậy, anh nhớ rằng đôi tay mà anh không thể nắm giữ cũng đẹp như chủ nhân của nó, mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, thẳng, gầy và khỏe. Khi anh nắm chặt và trượt theo nó, anh vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng còn sót lại. Nhưng thật lâu sau, hơi ấm nắm giữ trong tay chỉ còn lại một mảng lạnh lẽo.

Kim Hyuk Kyu giơ tay và duỗi lòng bàn tay ra. Không khí trong phòng không lưu thông được truyền qua các kẽ hở giữa các ngón tay của anh ấy, giống như vậy...

chính xác giống như đêm đó,

trống...

*bàn tay của anh đã được tổ chức.

(Tớ không rõ nghĩ câu này lắm, đại khái tớ dịch được ý như trên :]]] Câu gốc đây nha, ai hiểu nghĩ thì giúp tớ để tớ điều chỉnh nhé: 他的手被握住了)

Jin Hyuk Kyu đột nhiên mở mắt ra và người trong suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trước mặt anh. Khuôn mặt của Jeong Jihoon giống như một con mèo, được chiếu sáng bởi ánh đèn đầu giường mờ nhạt và đường nét của em ấy rất đẹp trai. sống mũi của em ấy đổ bóng xuống, nét nghi ngờ và lo lắng lớn hiện rõ trên khuôn mặt cậu nhóc.

Cậu định mở miệng nói gì đó, nhưng Kim Hyuk Kyu đã nhanh chóng dùng đôi mắt sắc bén và bàn tay ngăn lại, giơ ngón tay lên ấn vào môi cậu nhóc, cảm giác mềm mại và lạnh lẽo khi chạm vào.

"Đừng, em đừng nói gì cả!"

Kim Hyuk Kyu chống người lên, rướn người hôn lên mu bàn tay cậu nhóc, anh thành khẩn đặt lòng bàn tay mình lên khóe miệng cậu nhóc. Vì vậy bàn tay này cũng đã bị nắm lấy, cậu không giãy giụa mà ngoan ngoãn nắm lấy.

"Anh có biết mình đang làm gì không, Hyuk Kyu?

Kim Hyuk Kyu nắm lấy tay cậu nhỏ và ấn vào trái tim mình, tiếng đập điếc tai bên trong ban đầu khiến anh khó chịu, nhưng đó là bằng chứng duy nhất anh có được vào lúc này.

Anh Yêu Em!

Jeong Jihoon!

Em có nghe thấy không?

Chai thủy tinh chứa dầu thơm dạng lỏng trên bàn cạnh giường ngủ rơi xuống vỡ tan tành trên sàn đá hoa cương phòng khách sạn.

Hoa hồng nở bừng trong rượu vang đỏ.

Jeong Jihoon nắm lấy cơ thể của người đối diện và di chuyển các ngón tay tiến lên phía trước, đan xen các ngón tay của anh vào tay mình. Anh nhìn cậu với đôi mắt ngấn nước và chớp mắt hai lần, cố ý hoặc vô tình? Tiếc rằng mùi hoa hồng đã bị vấy bẩn, bị rượu đánh vào thần kinh đại não, anh mê đắm, không bao giờ keo kiệt mà muốn hôn nữa.

Nhưng nụ hôn không thể nhẹ nhàng, bất kể ai có cánh hoa hồng trong miệng, họ chỉ muốn nhai và nuốt chúng. Jeong Jihoon không thể nhịn được, cánh hoa ngâm trong rượu đỏ có mùi vị như thế nào? Cậu cắn môi dưới của người ta, thật mềm mại, hơi dùng sức, mùi máu tươi như rỉ sét bắt đầu lan ra.

Người trong vòng tay giãy giụa một hồi như chống cự, sau đó Jeong Jihoon dùng sức ôm chặt eo không cho anh cử động, coi đây đều là trò chơi khó mà nắm bắt, không thích sao? Anh không thể làm gì kể cả khi anh không thích nó. Cậu liếm vết thương rỉ ra những giọt máu nhỏ, như thể để xoa dịu anh, nhưng sự kích thích thực sự đã khiến nó đau đớn hơn. Kim Hyuk Kyu run rẩy không kiểm soát, nhưng anh ấy đã không làm gì để chống lại nó.

Tình yêu và nỗi đau không thể tách rời!

Nếu không phải cảm giác đau đớn tê dại, sẽ xóa sạch tất cả ký ức, sau khi tỉnh lại, chẳng lẽ không nhớ rõ tất cả sao?

Cho nên phải có nỗi đau khó quên, ăn sâu vào xương tủy mới lưu giữ được hết những yêu thương mờ nhạt, bằng không nếu chỉ như ngạnh mọc ngoài móng tay, sẽ bị thay thế bằng máu thịt mới đấy. không có lý do như vậy.

Anh có giận không?

Kim Hyuk Kyu hông thể hiểu được sự khao khát hay giận dữ cháy bỏng trong đôi mắt của con sói con kia. Nó nhấp nháy liên tục trong hồ nước đen không đáy. Sau khi được thả ra, anh bất lực ngã ngửa ra sau tấm đệm. Bộ ngực phập phồng và phập phồng của anh, anh không thể nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình. Đương nhiên không hiểu được bản thân trông giống đóa hoa hồng nở rộ xinh đẹp như thế nào? Chiếc cốc đung đưa trong ánh trăng mờ ảo, dục vọng như dây leo trói buộc hắn, gai góc đều bị bẻ gãy. Và chất nhờn được nhuộm một cách độc đoán trên khắp làn da trắng của toàn bộ cơ thể.

Bọn họ không thể chờ đợi thêm!

Jeong Jihoon bắt đầu cởi áo sơ mi của bản thân và mạnh mẽ xé tất cả các nút. Từng cái một rơi xuống đất với tiếng răng rắc, va vào mảnh thủy tinh vỡ, cuối cùng tan thành chất lỏng màu tím.

Anh phải mặc nó vào ngày mai, Kim Hyuk Kyu phàn nàn.

Ngày mai? Làm gì còn ngày mai nữa anh ơi, tối nay anh và em sẽ chết ở đây rồi, ngày mai ta sẽ chẳng còn thấy được mặt trời nữa đâu!

Ngón tay cậu tàn phá môi anh, cậu lướt dọc cằm, cổ, xương quai xanh, vuốt ve ngực và bụng dưới, cởi dây quần, cầm cành hoa trong tay mà cân nhắc.

Hãy cùng em xuống địa ngục, Kim Hyuk Kyu!

___

Tốt.

Ai đó đang lắc một chai rượu sâm banh...

Kim Hyuk Kyu không còn mảnh vải che thân, làn da trần của anh lộ ra gợn sóng trong không khí lạnh giá. Anh không còn nơi nào để trốn, anh sắp chết chìm trong cơn thủy triều nguy hiểm đến tính mạng này, anh phải há to miệng để đón lấy hơi thở.

Sói con cúi người chui vào trong rừng, đó đúng là lãnh thổ của cậu, sao cậu lại thành thạo như vậy. Không khó. Jeong Jihoon tung tăng, phục vụ cành hoa thẳng tắp xinh đẹp lên xuống, đây là hoa hồng không gai. Hắn đã nếm thử vị ngọt của rượu chua, bã rượu từ trong mắt suối chảy ra, dọc theo kinh mạch chảy qua đáy chậu, thấm ướt ga trải giường dưới thân, hương hoa nồng đậm chen vào không khí, khiến lòng người xao xuyến.

Jeong Jihoon nuốt trọn anh, đầu lưỡi thô ráp liếm láp làn da mỏng manh, đi vòng quanh mương mà hung ác hút lấy trái tim anh. Người phía dưới run rẩy dữ dội hơn, giọng nói không giấu được chất giọng mềm mại như sáp thường ngày bị đè nén trầm trầm sâu trong cổ họng. Đôi chân mở ra không tự chủ siết chặt lấy vai cậu nhưng lại khiến cậu có chút khó thở nên cậu nóng nảy tát vào bờ mông đầy đặn, căng tròn.

Dưới sự kiểm soát của cảm giác xấu hổ đột ngột này, Kim Hyuk Kyu đã mở chai rượu sâm panh phía dưới anh trước khi não anh kịp phản ứng, bọt bắn tung tóe khắp nơi. Một phần vào miệng Jeong Jihoon, một phần lại đầy ở tay Jeong Jihoon.
(Diễn tả phong phú phết :]]]] e thẹn ghia)

Cậu nhóc bị anh làm cho nghẹn thở, nhéo đùi anh ho nhẹ một tiếng. Ngước mắt lên vừa bắt gặp ánh mắt của anh, còn chưa kịp nhìn chằm chằm, anh đã xấu hổ òa khóc, vội vàng quay mặt đi, liền nghe thấy Jeong Jihoon cười khẽ.

Không có gì phải xấu hổ, anh ơi, anh có muốn nếm thử rượu sủi tăm* không?
(Rượu sủi tăm: sản phẩm mang đầy tinh hoa của phái nam đó mấy bợn:-))) )

Kim Hyuk Kyu ngây người nhìn dư vị cực khoái với cái miệng hé mở, Jeong Jihoon rướn người hôn anh, ướt át và nhớp nháp. Cậu liếm vòm miệng và quét lưỡi qua răng anh, cuối cùng cuộn lưỡi trả lại hương vị cho anh.

Nụ hôn dài và ướt át khơi lại cơn say, bông hồng nhỏ vươn cánh hoa treo trên giường tận hưởng nụ hôn. Khác với những khoảnh khắc dịu dàng khác, nhưng Jeong Jihoon không muốn nhìn thấy nhiều người như vậy. Nụ hôn đê mê và thoải mái đến nỗi não mất khả năng suy nghĩ, ngón tay còn lại ấn vào chất dịch nhầy trắng đục ở lỗ hoa và nhét vào hai que...

Kim Hyuk Kyu đặt tay lên vai nắm chặt áo len, phát ra tiếng đau đớn nhưng không thể dừng lại. Jeong Jihoon càng tăng cường qua lại, anh nóng lòng muốn tìm kiếm người phía dưới, mồ hôi chảy dài trên má anh rơi xuống trong bóng tối.

Các khớp ngón tay va vào nhau trong đường hầm chật hẹp, những vết chai mỏng quanh năm vì gắn bó với bàn phím và chuột cọ xát vào chỗ phình ra. Tiếng rên rỉ cố gắng kìm nén của Kim Hyuk Kyu đột nhiên lớn hơn, và chú sói con cười đắc thắng, tìm đúng chỗ để tấn công mục tiêu.

Không còn nữa...

Dòng điện nổ lách tách và tia lửa bắn ra tung toé, dưới sự ban phước của rượu, anh dường như càng co giật hơn. Những giọt nước mắt to và nhỏ lăn dài trên tóc mai, thái dương. Kim Hyuk Kyu vươn người lên và yêu cầu một nụ hôn. Anh khóc lớn đến nỗi, nắm đấm của anh rơi xuống trên ngực của cậu ấy.

Anh nói rằng anh không muốn điều này và thay vào đó cậu hãy vào ngay đi.

Xem ra anh đã thật sự chịu chút ủy khuất, cậu sợ anh chịu không nổi, anh mới là người kêu oan trước, Jeong Hihoon thở dài một tiếng, bế anh lên.

Sự nhân từ...

Vậy anh đừng hối hận!

...cánh hoa hồng rơi.

Kim Hyuk Kyu cảm thấy như tan vỡ.

Một mặt đau đớn không thể diễn tả, nhưng mặt khác, anh căng đến mức có thể miêu tả từng đường gân nổi phồng trên đồ vật vùi trong cơ thể anh. Dường như giây tiếp theo sẽ nổ tung, và anh đầy hoảng sợ mà không có lý do, anh co thắt đau đớn.

Đừng sợ!

Anh nghe người trước mặt bảo anh đừng sợ nên càng khóc to hơn.

Làm sao anh có thể không sợ hãi đây, anh luôn luôn sợ hãi.

Từ khi cái cảm giác khó hiểu kia chiếm cứ thời gian rảnh rỗi của anh, anh từng phút từng giây đều sợ hãi muốn chết, đừng sợ, câu nói này anh tại sao đợi lâu như vậy?

Jeong Jihoon cúi người hôn lên nốt ruồi nước mắt của anh, ngậm lấy giọt nước mắt lăn tròn như trân châu vào miệng cậu. Luồn đầu ngón tay qua mái tóc ướt đẫm mồ hôi của người anh này, nhẹ nhàng mà không cưỡng lại được đè lên vai anh.

Đừng sợ anh, em ở đây!

Cậu bắt đầu di chuyển, lối đi ẩm ướt và nóng bỏng vặn vẹo anh, không cẩn thận anh có thể thú nhận, không giống như chủ nhân mỏng manh đến mức sẽ lập tức gục ngã. Lỗ hoa linh hoạt nhiệt tình, mở lòng đón nhận đón vị khách bất ngờ lăn đi lăn lại.

Không phải cậu không biết trong lòng anh mình đang giấu giếm điều gì, nhưng hiện tại thật sự không có cách nào tra ra được, nếu như còn cứ giấu giếm. Jeong Jihoon rất có thể một giây nữa sẽ phát điên, cho nên cậu chỉ không muốn...

Cậu ưỡn thẳng eo và bụng, mạnh mẽ đẩy lưỡi súng vào trong, lướt qua tuyến tiền liệt, đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong ngực. Liệu cậu có thể xuyên thủng trái tim của người này không? Trái tim? Sao lại có thể nói lời yêu thương dễ dàng như vậy với tất cả mọi người chứ?

Vì vậy, cậu chỉ có thể làm những động tác táo bạo để mở đội quân sắt nóng vượt qua biên giới, nói chung, cậu đánh nhanh hơn, véo eo người gầy, nâng nó lên và lại ấn mạnh xuống cho đến khi túi và mông đánh vào nhau. Tiếng giao cấu khó coi càng lớn cuối cùng cũng biến tiếng khóc của người đó thành một tiếng rên rỉ dần dần nhớp nháp.

Tình yêu và nỗi đau không thể tách rời!

___

Kim Hyuk Kyu mặc lên đồ Jeong Jihoon.

Chiếc áo hoodie nhàu nhĩ, đẫm mồ hôi càng thêm xộc xệch, cuối cùng Jeong Jihoon cũng đưa tay cởi ra, sau đó quay lại ôm người còn đang mê đắm trong khoái cảm vào lòng. Chạm vào làn da của anh, lúc đó anh như bị xúc động mà quay lại. Các giác quan của anh ấy có lẽ vẫn còn bị choáng ngợp bởi khoái cảm mãnh liệt của cơn cực khoái.

Nhưng cậu không thể dừng lại ở đây, mỏ hàn dưới cơ thể của Jeong Jihoon vẫn còn căng cứng và đau, bị cắn bởi nơi tư mật chặt chẽ của cơn cực khoái, nó sắp nổ tung.

Cậu đặt anh trở lại giường và giương mũi súng lướt qua một vòng trong hành lang, không thể chịu đựng được khoái cảm bay bổng lên trời.

Anh muốn cầu xin sự tha thứ, nhưng lời vừa đến môi, anh lại vô thức thay đổi giọng điệu. Điều đáng kinh ngạc hơn là không thể cưỡng lại được là anh rõ ràng như một con cá sắp chết khô, nhưng anh vẫn không biết xấu hổ mà muốn hưởng thụ. Đây có lẽ là dục vọng nguyên thủy nhất của con người ẩn chứa trong đó, tội lỗi nguyên thủy và bình thường trong Vườn địa đàng, bản chất giống như kẻ sát nhân nhuốm máu. Giọng nói của anh trở nên khàn khàn từ khi nào? Anh không biết mình lại giỏi nói to trong đêm yên tĩnh đến như vậy. Tiếng nước giao hợp và giọng nói của chính anh. Tiếng rên rỉ được trộn lẫn với nhau, nhưng anh thực sự không thể nghe thấy bất kỳ vi phạm nào.

Anh không kìm được nữa giọng nói của mình, dù là rời rạc, anh gọi đi gọi lại tên người phía sau. Tư thế lùi lại khiến anh cảm thấy bất an, như thể không đặt tên vào miệng, anh thực sự sẽ mất đi một thứ gì đó, giống như không thể nhìn thấy cậu nhóc ấy nữa. Nhưng giọt mồ hôi nóng hổi phả vào tấm lưng mịn màng khiến anh cảm nhận rõ ràng hơn. sẽ không bao giờ cạn kiệt.

Hai tay chống đỡ không nổi, ngã nhào xuống đệm, bị người kia kéo lại, đâm vào chỗ sâu nhất, đường cong trên cổ nhô lên như hồ thiên nga, đẹp nhất và khó rơi nhất. Con đường chết chắc là bị sóng biển cuốn trôi, cuối cùng không muốn cô độc chìm đắm trong tình yêu, bị cậu nhóc ôm lấy, quỳ gối đứng dựa lưng vào lồng ngực rộng lớn của cậu.

Cậu không bao giờ nghĩ đến anh trong một khoảnh khắc để trốn thoát.

Đôi bàn tay mảnh khảnh kia vẫn đang tàn phá dòng điện trên ngực anh một cách hung ác, không ngừng bò dọc sống lưng. Anh choáng ngợp đến mức không thở nổi, mắt quay cuồng, hoa mắt, lúc cơ thể ngã về phía trước không còn chút sức lực, anh nghĩ rằng mặt trời có thể thực sự không nhìn thấy được vào ngày mai.

Đi chết thôi!

Sẽ ổn nếu em ở bên anh,

...bông hồng đó đã khô héo.

Tinh dịch lạnh lẽo bắn vào cơ thể, Kim Hyuk Kyu tỉnh lại, mất nước khiến anh nôn ọe không kiểm soát, nhưng bụng trống rỗng, chỉ biết lắc lắc người vùi vào trong chăn ho sặc sụa. trong tình trạng bối rối, như thể một cơn cuồng phong đã thực sự nổ ra.

Vậy là anh chưa chết!

Anh cảm thấy rằng những vật thể chôn vùi trong cơ thể anh trở nên mềm hơn, nhưng ngay cả như vậy, chúng vẫn lấp đầy anh hoàn toàn mà không để lại bất kỳ khoảng trống nào. Và anh cảm thấy một ảo giác no không thể giải thích được.

Jeong Jihoon đang định rút ra, anh vội quay người lại nắm lấy cổ tay cậu nhóc nhưng không có chút sức lực nào, cánh tay giơ lên ​​cuối cùng bị cậu giữ chặt.

Anh nói đừng đi.

Về tình dục, khoản này đã thực sự vắt kiệt tất cả chất lỏng trong cơ thể anh, bao gồm cả rượu. Sau khi tỉnh dậy, anh rõ ràng hơn bao giờ hết, khuôn mặt ửng hồng, bờ vai rộng, vòng eo và bụng nhỏ của Jeong Jihoon lọt vào mắt anh, thánh thiện và xinh đẹp trước mặt. Trước đây, anh chưa bao giờ đánh giá cao nó đến mức mặt anh có chút nóng.

Anh vươn tay muốn ôm, như nguyện ý cúi người hôn lên khóe môi mèo con.

Jeong Jihoon nhìn anh, không biết anh thật sự tỉnh táo hay đang đóng kịch, vì vậy nhướng mày, quyết định sẽ hỏi rõ ràng.

"Anh có đang tỉnh táo không, Kim Hyuk Kyu-hyung?"

Cậu trực tiếp gọi tên anh, khiến anh trong vòng tay cậu sợ hãi.

"Anh có biết em là ai?

Khi cậu hỏi câu hỏi này ra khỏi miệng, cậu nghĩ rằng anh trai thông minh như anh ấy sẽ hiểu ý của cậu. Mặc dù Jeong Jihoon không phải không nghe thấy tên của chính mình đã xuất hiện nhiều lần trong suốt cuộc ân ái mãnh liệt. Vừa rồi hắn chẳng những nghe được, còn được lợi, vụng về không muốn quá dễ dàng bước xuống, trong lòng uống nhiều không cần tỉnh.

Quả nhiên, người trong lòng cậu hiểu ý cười cười, mềm mại dựa vào trong lòng cậu, nghiêng đầu lười biếng giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt tuấn mỹ của cậu, vừa chạm mắt cậu liền nghe anh nói:

"Chúc mừng sinh nhật, Jeong Ji Hoon!"

Chuông đồng hồ mười hai giờ reo...

. • 🚀 . ★ . * . ☀️ • * • .🪐 .•

Cảm ơn mọi người đã đọc nó nháaaaa. Đây là chiếc Trans đầu tiên của tớ🥹🥹

Tiếng Trung tớ không giỏi lắm nên là bản dịch có lẽ sẽ chỉ đúng khoảng 70% bản gốc thôi, mọi người hãy nhẹ nhàng với tớ :3

Tớ sẽ hoàn thiện và nâng trình từ siêu cấp yếu lên khá 👍👍👍hãy chờ đợi tớ.
___

Original link: https://archiveofourown.org/works/25457557/chapters/61748671?show_comments=true&view_full_work=false#comment_653399464

Đây là bản dịch thuộc quyền sở hữu của Pepwwppi và truyện gốc thuộc quyền sở hữu của tác giả vui lòng không cho em nó đi chơi lung tung. Camonn!
___
Pepwwppi
22.5.223

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro