🎂Quà sinh nhật🎂

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: sr1111101212
Edit: Pepwwppi

___

Kim Hyuk Kyu cảm thấy chỗ ngồi bên cạnh có chút rung rinh, nghe xong cả lớp liền quay mặt đi, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú vô hại của bạn trai mình.

Trong lòng anh đảo mắt vạn lần, nhưng lại cố hết sức không để động tác này xuất hiện trên người.

"Em đang làm gì ở đây?"

Anh mở miệng, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Người thông minh không chỉ có thể hiểu được ngôn ngữ đầu môi có chủ ý của anh. Mà còn hiểu được nhiều ý nghĩa hơn ẩn chứa sau bốn từ đơn giản. Ví dụ, nội dung đầy đủ của nó là: "Tại sao em lại đến lớp tốt nghiệp này với tư cách là sinh viên chưa tốt nghiệp từ trường khác?"

Jeong Jihoon nhún vai, nụ cười trên môi càng đậm, nhưng nó giả tạo và không thành thật chút nào.

"Không có quy định nào nói rằng sinh viên không được phép cúp học cả."

Hắn hạ giọng, chống tay lên đầu và nhìn chằm chằm vào những người xung quanh bằng một đôi mắt mèo. Người sau bị cảnh tượng làm cho bối rối, đưa tay ngoẹo đầu sang chỗ khác. Giáo viên còn chưa kịp phản ứng, hắn đã sạch sẽ thu tay về, chuyển lực chú ý trở lại bảng đen, nghiêm túc nghe giảng.

Anh không liên quan gì đến Jeong Jihoon, đứa trẻ lợi dụng tuổi tác của anh để dựa vào các cửa hàng nhỏ. Nhưng hắn vẫn luôn làm điều đó. Kim Hyuk Kyu sẽ không thừa nhận một chút khả năng nào rằng có một cuộc chiến hay một trận đấu nào giữa họ. Nhưng dường như có một cái gì đó rất trực quan có vẻ như nó đã xảy ra về mặt kết quả. Nhưng anh sẽ không thừa nhận, chỉ cần anh không thừa nhận, chính là không phải. Anh chỉ hy vọng ít nhất bây giờ tiểu tổ tông này có thể thả anh đi, để anh có thể yên tâm hoàn thành nốt tiết học của mình.

Tuy nhiên, Jeong Jihoon sẽ không thể nào làm theo ý của anh.

"Anh."

Đứa trẻ ghé sát vào tai anh khẽ thì thầm, hơi thở phả vào lớp da ngoài tai anh, theo sau là một cú sốc từ hành động không thông báo trước. Nếu không có lời nhắc nhở này, anh gần như quên mất những thiết bị được chôn trong cơ thể của bản thân. Trước khi ra ngoài vào buổi sáng, một mặt là anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mặt khác lại xét đến hôm nay là sinh nhật của Jeong Jihoon. Thật sự không dễ dàng phản bác lại khuôn mặt của cái con người Ngôi sao sinh nhật kia, mặc hắn nhét máy rung vào trước khi ra ngoài.

Điên khùng...

"Jeong Jihoon!"

Anh gần như nghiến răng. Nhưng âm lượng vẫn được giữ ở mức bé nhỏ nhất để không làm ảnh hưởng đến tiến độ của lớp học.

"Này, em ở đây cơ mà!"

Đấm vào bông mềm, Jeong Jihoon hoàn toàn không chấp nhận lời đề nghị. Có lẽ chưa bao giờ hắn cười dễ thương hơn bây giờ, và bốn chữ "giả ngốc" to lớn được viết lên trên cả khuôn mặt hắn.

"Tới giờ học rồi, em tắt đi ngay cho anh!"

Kim Hyuk Kyu ra lệnh, nhưng không có tác dụng ngăn cản gì hết. Huống chi bình thường anh đều chỉ là cái danh xưng anh trai chỉ tồn tại trên danh nghĩa chứ không có gì để nói, giờ lại dính dáng đến chuyện này nữa. Nếu hối hận có ích, anh đã hối hận đến mức không biết viết hai chữ này. Nhưng ngay sau đó anh thậm chí không có thì giờ để nghĩ đến việc hối hận.

Anh đã quá yếu ớt trước cú sốc của một điều nhỏ bé. Cảm giác tồn tại tinh tế nhưng không đáng kể dần dần mở rộng do tích lũy, và thậm chí cơ thể anh ta dường như cũng bị rung chuyển. Càng khó hơn là cảm giác ngứa ngáy tê dại từ chỗ sâu trong đường ruột bò ra từng chút một. Cảm giác chậm rãi từng chút một không có giới hạn, một lát sau, anh bị ép đi ra ngoài một hồi, trên người toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Kim Hyuk Kyu cúi đầu thở dốc, cắn chặt môi dưới, tận lực không để cho trong cổ họng không phải phép của mình có thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Ngón tay mảnh khảnh gắt gao nắm chặt ở thành ghế, ngay cả giương mắt cũng đều nhuốm màu các phiến màu *Caramine ở dưới mắt.

(*Caramine: tớ không liên tưởng được rõ lắm, nhưng kiểu là phần dưới mắt bị đỏ đỏ hồng hồng do mắc cỡ hoặc khóc ấy. Gg thì giải thích đấy là màu đỏ đậm tự nhiên có thực phẩm như các loại mức trái cây...)

"Anh, chịu đựng chút nào!"

Jeong Jihoon nghiêng người, vòng tay qua sau lưng ôm lấy anh. Áp lòng bàn tay vào cổ tay thẳng tắp của anh đang chống trên ghế, cảm nhận được cơn run nhẹ và dòng máu đang đập trong huyết quản căng phồng. Hắn gỡ những ngón tay của Kim Hyuk Kyu ra khỏi thành ghế, giữ chúng trong lòng bàn tay mình và nhét những ngón tay vào giữa chúng, không hề hài lòng. Jihoon thực sự cảm thấy một cảm giác an toàn như thế này, anh ấy cảm thấy rằng Kim Hyuk Kyu mất đi sức mạnh trong giây lát, và gần như ngã vào vòng tay của hắn dưới con mắt của mọi người.

Người yêu than thở yếu ớt, càng ngày càng nắm chặt tay hắn, chỉ có liều mạng nhéo hắn mới có thể ngăn được tiếng ậm ừ phát ra từ môi và răng. Trông hắn giống như kẻ bắt nạt tốt nhất trên thế giới. Sở thích xấu này của Jeong Jihoon xuất phát từ trái tim hắn và hắn nhân cơ hội này để tăng tần số rung của trứng rung lên một mức cao hơn nữa.

"Tất nhiên là em luôn nhớ anh mỗi ngày."

Kim Hyuk Kyu bị những lời yêu thương và rung động tần số cao kẹp chặt, phấn khích đến mức suýt ngất khi đảo mắt. Lý trí của anh đã bắt đầu mất đi ý thức, sóng nhiệt từ bụng dưới truyền đến còn cao hơn sóng biển. Anh thậm chí còn không phân biệt được cảm giác đó là gì, chỉ có thịt mềm bên trong bị trứng rung như bị điều hòa quấn chặt, phản xạ, dần dần bị kích thích niềm khao khát bất tận từ tận sâu trong lòng anh.

Nó không nên phát triển theo chiều hướng thế này. Kim Hyuk Kyu muốn trốn thoát, hay đúng hơn, anh cần phải làm thế và anh ấy đã cố gắng làm thế. Nhưng trên thực tế, nhờ có kẻ nào đó xúi giục, anh nói dối rằng mình không được khỏe và đang đến phòng y tế của trường... kết quả sau đó là công khai khoác vai hắn chạy trốn. Khi bất tỉnh, anh nhìn bạn trai nhỏ của mình, trên đầu dường như có một đôi sừng của quỷ. Mãi cho đến khi bị đưa vào một phòng học khác đầy màn hình, thậm chí còn bị áp sát vào màn hình có đèn trắng hỗ trợ, cậu mới kinh hãi định thần lại, cảm thấy nơi này có vẻ quen thuộc.

"Đây là đâu, Jeong Jihoon, tại sao..."

Kim Hyuk Kyu chưa kịp nói xong, anh chợt nhận ra mình rất quen, đây không phải là phòng huấn luyện của câu lạc bộ thể thao điện tử bọn họ sao. Anh và Jeong Jihoon đã gặp nhau ở tại nơi này.

Khi đó anh vừa được nhận vào trường với tư cách là một sinh viên mới tốt nghiệp. Tuy không còn là cầu thủ chủ lực trong câu lạc bộ đi chơi game nhưng vì anh thích và có quan hệ tốt với thầy huấn luyênn nên anh ấy thường đến làm huấn luyện viên diễn xuất hay gì đó. Còn Jeong Jihoon là sinh viên năm nhất gia nhập câu lạc bộ năm đó, chân cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, khó mà không để người ta đặc biệt chú ý. Nó dường như là một điều tất nhiên để phát triển thành mối quan hệ hiện tại. Nhưng anh sợ tới mức không thể tưởng tượng được tiểu tổ tông này sẽ "làm" anh ngay bây giờ và ngay tại nơi này.

"Không..." Anh giãy giụa muốn đẩy người đang che chắn cho mình ra, nhưng vô ích, "Lỡ có người vào thì làm sao?"

"Sẽ không!"

Jeong Jihoon trìu mến hôn lên đôi môi run rẩy của anh, đưa lưỡi vào liếm láp từng chút một. Hắn không muốn nói cho Kim Hyuk Kyu, hắn đương nhiên cẩn thận mở khóa, ít nhất không phải bây giờ. Người này căng thẳng sợ hãi phản ứng càng kịch liệt, còn chưa bắt đầu mà toàn thân đã từ trong ra ngoài đỏ bừng. Và nó thậm chí còn nóng kinh khủng hơn khi chạm vào. Bị đồ chơi tra tấn đến ngây người, với đôi mắt khép hờ, trông anh như thật sự đang bị làm thịt.

Thế là Jeong Jihoon không nói đoeeu chút nào, ngay ngắn cởi quần ra, đầu ngón tay dọc theo đường viền mông mân mê, miết vào trong lỗ mềm. Vách ruột bị món đồ chơi mở ra từ lâu đã rỉ nước, anh đầy sự thỏa hiệp và mời mọc nồng nhiệt với những vị khách không mời. Hắn giúp anh lấy thành công quả trứng rung ướt át da bên ngoài, lại thọc vào và ấn chính xác cái điểm m đang nhô lên, điểm thần kinh. Ngay lập tức, một tiếng rên rỉ thoát ra từ đáy họng Kim Hyuk Kyu. Khi anh mềm nhũn ngã xuống, anh đang suy nghĩ liệu sức nặng của màn hình máy tính gắn trên lưng có đủ sức để chống đỡ anh hay không?

Khi Jeong Jihoon va vào, anh đã không còn sức lực để nghĩ về những thứ lộn xộn và không quan trọng đó nữa. Không thể nói là không đau, nhưng nó thú vị hơn nhiều so với đau đớn. Chỉ chốc lát khoái cảm trong kinh mạch liền bùng nổ, giống như một quả bóng nước bị lật úp, nước bắn tung tóe khắp nơi. Sự đụng chạm chặt chẽ lan từ hạ thể đến toàn thân, anh cảm nhận bộ phận sinh dục của người kia nguyên vẹn chôn trong ruột mình, có hơi nóng như thiêu đốt, thiêu đốt anh trong giây tiếp theo. Nhưng Jeong Jihoon đã quá quen thuộc với cơ thể của anh, mỗi khi góc hông của hắn đập vào là vừa phải để làm anh căng thẳng, anh hạnh phúc đến mức muốn ngã khỏi chiếc bàn đang loạng choạng này. Nhưng rồi ại được một đứa trẻ ôm vào lòng trở lại, nụ hôn nhớp nháp nuốt chửng tiếng rên rỉ của anh.

Kim Hyuk Kyu bị tình dục làm mất tập trung, đùi anh không tự chủ được ép vào eo của Jeong Jihoon. Người sau nắm lấy nó bằng một tay, và hắn không thể không bóp mạnh hai lần vì cảm giác nhờn dính, ngay lập tức để lại một dấu tay màu hồng nhàn nhạt. Đứa trẻ cúi đầu liếm đầu hạt đậu nhỏ, ngậm lấy rồi hôn và day day giữa hai hàm răng. Anh càng run dữ dội hơn, hai tay ôm cổ Jeong Jihoon muốn đẩy người về phía trước. Anh luôn sẵn sàng trao thân hoàn toàn cho đối phương trong một mối quan hệ. Jeong Jihoon dùng lòng bàn tay nắm lấy mông anh lắc lắc, đưa đẩy sâu nông vào bên trong nơi nóng bỏng. Mấy lần vì tiếng bước chân từ hành lang truyền đến mà suýt nữa làm anh muốn đầu hàng.

Tuy nhiên, điều khiến Kim Hyuk Kyu suy sụp hơn cả tiếng bước chân là cánh cửa lớp đã thực sự được ai đó cố gắng mở ra. Khoảnh khắc đó, anh sợ đến mức muốn chết, vùi đầu vào cổ bạn trai với tốc độ cực nhanh. Hắn hài hước hôn lên vành tai lộ ra ngoài của anh, một tay xoa xoa eo an ủi.

"Yên tâm đi anh, anh đang muốn cắn đứt bên dưới của em sao?"

Mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói ác độc của đứa nhỏ, anh mới buông lỏng dây thần kinh đang căng thẳng của mình, khi ngã vào vòng tay người kia, anh không quên mắng hắn, "đồ điên".

Jeong Jihoon ôm anh đứng dậy, áp vào tường tiếp tục đâm mạnh mẽ, cắn vành tai anh liếm láp một cách trìu mến, còn làm nũng dỗ dành anh như một đứa trẻ con cố an ủi anh.

"Rõ ràng là chính anh tự mình nói, cả ngày hôm nay sẽ tuyệt đối nghe theo em mọi thứ còn gì."

Hắn nói bằng miệng, nhưng sức mạnh của động tác của hắn không giảm chút nào. Kim Hyuk Kyu bị đẩy lên như một chiếc thuyền buồm trên đỉnh sóng cuộn mạnh mẽ. Anh vươn tay hất tung những lá cờ đội lớn nhỏ và đồng phục đội treo trên tường, anh thực sự không còn chỗ nào để bán trụ nên chỉ có thể túm lấy Jeong Jihoon ấn tay lên ngực. Anh bị bao bọc trong tình yêu mãnh liệt của cậu bạn trai, nụ hôn từ giữa trán xuống chóp mũi và lưu lại giữa môi và răng một lúc lâu. Anh đã bị nhấn chìm trong nụ hôn dịu dàng này.

Đôi vai căng thẳng cuối cùng cũng buông ra, Kim Hyuk Kyu bất lực nhìn hắn, thật lâu sau mới có thể nói nên lời.

"Anh đã hứa như vậy, nhưng không nói em có thể như vậy ở bên ngoài thế này!"

"Thế sao? Vậy em cảm ơn vì món quà sinh nhật tuyệt vời này, cảm ơn một lần nữa nhé?"

"Không được nói." Kim Hyuk Kyu dùng sức véo lên khuôn mặt tràn đầy collagen của đứa trẻ.

"Chúc mừng sinh nhật chỉ nên được nói một lần trong năm!"


___Hoàn___

Hehe, xong một chiếc Trans bé bé xinh xinh nữa rồi nà. Fic này đáng yêu mà ngắn quá :]]]]] tớ khẩn cầu muốn tác giả viết thêm mà fic của bạn ấy toàn là từ 2020 nên khó liên hệ quá🥲

Bạn ấy còn vài fic nữa chắc tớ xin phép thầu luôn nhỉ? Toàn fic ngắn ngắn về ChoDeft thôi.

Cảm ơn các cậu vì đã đọc nha!

Bản dịch chưa có sự xin phép vui lòng không mang đi bất kì nơi nào. Xin cảm ơn!

___
Pepwwppi
09.06.223

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro