Dangerous Liaisons

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đạo diễn x diễn viên, luật bất thành văn (mọi hành động trong fic đều bị cấm).

Kim Hyukkyu là một diễn viên có thái độ làm việc rất cần mẫn, cũng như năng lực chuyên môn tốt, đáng tiếc là sau gần chục năm bươn chải với nghề, anh cũng chỉ nổi tiếng trong ngành nhờ sự cống hiến hết mình trong công việc, dù sao đi nữa thì danh tiếng tốt cũng không thể mài thành đồ ăn. Thời thế dường như đã thay đổi, sự cạnh tranh trong ngành cũng càng ngày càng trở nên khốc liệt. Kim Hyukkyu sinh ra đã có tính cách hiền lành, chỗ dựa vững chắc còn không có chứ đừng nói đến dũng khí để đứng lên chiến đấu nên chỉ đành bất lực nhìn bản thân bị đàn em vượt mặt.

Kim Hyukkyu không còn trẻ nữa, cũng không phải là anh chưa từng mơ ước một ngày nào đó sẽ được đứng trên bục vinh quang, đáng tiếc là bảng thông báo công việc của anh thì vẫn trống như nền. Nhưng giấc mơ dù có đẹp đến đâu, thì hiện thực vẫn lạnh lùng như lẽ thường tình, tình yêu dù có bền chặt đến mấy cũng sẽ bị khoảng lặng vô tận dập tắt đi. Vào ngày mà cơ hội anh đã bỏ ra hơn nửa năm để tranh giành dễ dàng bị đoạt lấy, Kim Hyukkyu đã chạy đến bờ sông để thư giãn một mình. Anh thật sự có chút mệt mỏi, có lẽ là do gió thổi quá mạnh, thổi bay đi hết thảy nỗi thất vọng vụn vặt đã luôn bị anh nhắm mắt làm lơ, một chút ấm ức nhỏ ở trong cơ thể, chẳng mấy chốc đã trở thành nỗi tủi thân thật lớn, từ trong lồng ngực trào ra, làm cho hốc mắt trở nên chua xót.

Mà đèn đường vào lúc nửa đêm dường như tối hơn rất nhiều, màu vàng mờ ảo rơi xuống khóe mắt đẫm lệ của Kim Hyukkyu, biến thành vầng trăng sáng, nhưng những vì sao thì không bao giờ lặn.

Jeong Jihoon thì lại quá nổi tiếng, sừng sững cứ như mặt trời giữa ban trưa, là một đạo diễn trẻ đang tuổi sung sức, trong khi thực chất cũng chỉ là công tử xuất thân từ tập đoàn nào đó theo đuổi ước mơ trong làng giải trí, thân hình và khuôn mặt thì lại có phần vượt trội hơn so với đại đa số các diễn viên đã từng được đóng chính. Vì vốn liếng làm ăn, những nhà sản xuất khác cũng sẵn sàng chơi trò giả ngu với cậu, rốt cuộc ai mà lại không sợ quyền lực cơ chứ? Chỉ là không ngờ mấy năm sau Jihoon vậy mà lại thật sự nổi tiếng, các tác phẩm của cậu luôn có phong cách rất độc đáo, mặc dù vẫn bị công chúng đánh giá trái chiều khá nhiều nhưng doanh thu phòng vé và lượng người xem thì thực sự đáng kinh ngạc.

Mà lúc này, Kim Hyukkyu vẫn còn là một diễn viên nhỏ vô danh, so với những năm trước, điểm khác biệt duy nhất là ngoài việc trút bỏ đi lớp vỏ tuổi trẻ thì anh gần như đã hoàn toàn buông bỏ tất cả và chỉ muốn tận hưởng cuộc sống nhàn nhã. Đi du lịch một mình... có vẻ là một ý tưởng hay, kiểu như đi Nhật Bản vào tháng tới ấy? Kim Hyukkyu vừa suy nghĩ vừa trả lời chat của người hâm mộ trong phòng livestream, nhưng đáng tiếc số phận lại không cho phép anh làm như vậy.

Vài ngày sau, người đại diện của anh sau khi trả lời điện thoại liền lao vào trong phòng, giọng điệu phấn khích khó giấu được.

"Hyukkyu, phim mới của Jeong Jihoon, anh ấy chỉ đích danh muốn anh góp mặt!"

Kim Hyukkyu đang dựa vào sofa một cách buồn ngủ, nghe được lời này lại ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Ờm, tại sao...?"

"Có lẽ những người đó đột nhiên có mắt nhìn người?" Người đại diện lắc mạnh vai anh, vẻ mặt như thể hận sắt không thể rèn thành thép, "Tóm lại anh nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội này ㅠㅠ"

Suy cho cùng thì chỉ là một vai phụ không có phân cảnh gì nhiều, nhưng so với mấy năm trước với lượng tài nguyên thảm đến không nỡ nhìn thì bây giờ cũng có thể miễn cưỡng gọi là phát triển vượt bậc rồi. Cho đến tận ngày khai máy, Kim Hyukkyu nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được lý do, anh thuần thục đứng ở vị trí ngoài cùng, ngẩn người nhìn khán giả cùng đôi mắt trống rỗng, đột nhiên lại nghe thấy tên của mình.

"Diễn viên mà bạn ngưỡng mộ nhất? Tôi từ nhỏ đã xem phim của anh Hyukkyu mà lớn lên. Tôi là fan, là fan của anh ấy đó nha ~"

Đến lúc bản thân có thể phản ứng lại thì ánh đèn sân khấu đã đổ xuống đỉnh đầu, vô số cánh nhà báo đang háo hức chờ đợi đương sự trả lời. Ý là, hình như trước đây chưa ai nói qua cho anh về tiết mục này thì phải, Kim Hyukkyu - người đã lâu không trở thành tâm điểm của đám đông có chút ngơ ngác.

"Chà, tôi cũng rất vinh dự khi được tham gia tác phẩm mới của đạo diễn Jihoon, cả chủ đề và phong cách đều rất đẹp trai..."

Dù gì cũng là người đã lăn lộn nhiều năm trong nghề, chút khả năng ứng biến nhanh tại chỗ vẫn có, tuy là có hơi nhàm chán, nhưng cũng không thể nói là sai trái ở điểm gì để có thể bắt chẹt, vì vậy MC nhanh chóng chuyển sang chủ đề tiếp theo. Kim Hyukkyu lén thở phào một hơi, không nén nổi đánh ánh mắt quay sang nhìn người vừa tạo nên tình huống đột xuất vừa rồi, Jeong Jihoon đứng ở trung tâm đám đông, biểu hiện cũng không khác trên màn ảnh là bao, cậu ấy tràn đầy sinh lực, và phong cách trả lời phỏng vấn bất chấp cả sự sống chết của giới truyền thông. Trong lúc người dẫn chương trình đang nói, hai ánh mắt bất giác chạm vào nhau, Kim Hyukkyu có phần hơi sửng sốt nhưng Jeong Jihoon lại mỉm cười với anh, để lộ hai chiếc răng nanh đáng yêu khiến người hâm mộ phải hét lên. Anh lúng túng gật đầu rồi nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác, gương mặt không tránh được có chút nóng lên.

Jihoon làm vậy là có ý gì đây nhỉ? Trong suốt khoảng thời gian còn lại, Kim Hyukkyu vắt óc cố nhớ lại xem trước đó mình có từng gặp người này hay chưa, nhưng câu trả lời nhận được vẫn là không. Cho đến khi cuối cùng cũng đã sống sót cho đến cuối sự kiện, anh chỉ muốn nhanh chóng trốn thoát khỏi nơi đây thì đột nhiên có một tiếng hét vừa phải từ phía sau.

"Hyukkyuie."

Jeong Jihoon mặc âu phục chạy tới, hình như là tới để xin lỗi. Người trẻ tuổi với gương mặt chân thành nói lời tạ tội, bảo cái gì mà vừa rồi không hề bàn trước đã để anh phải đứng ra phát biểu phỏng vấn, xin hãy tha thứ cho em nha! Thái độ chân thành đến mức thẩn khiết, thiếu chút nữa đã làm cho Kim Hyukkyu nghĩ rằng mình mới là vị đạo diễn được săn đón kia.

"Không sao đâu, tôi không quan tâm."

"Nhưng tôi là fan của Hyukkyu, đó là sự thật."

Jeong Jihoon hớn hở nhanh chóng chuyển chủ đề và bắt đầu nói về những tác phẩm mà Kim Hyukkyu đã từng tham gia. Lúc đầu, Kim Hyuk-kyu nghĩ rằng đó chỉ là một phép lịch sự trước khi chia tay nhau mà thôi, nhưng càng nói Jeong Jihoon lại càng hào hứng, ngay cả những nhân vật vô danh đến mức chỉ thấy được mỗi bóng lưng cậu cũng có thể ghi nhớ. Những người đã quen với việc bị phớt lờ sẽ luôn tỏ ra xấu hổ khi đối mặt với sự nhiệt tình một cách đột ngột, chưa kể Kim Hyukkyu chưa bao giờ giỏi đối phó với những lời khen trực diện như vậy, anh không khỏi cảm thấy hơi e ngại, chỉ có thể gật đầu nở một nụ cười ngượng nghịu.

Đang nói thì bỗng Jeong Jihoon đưa tay ra một cách tự nhiên, Kim Hyukkyu vậy mà cũng ngoan ngoãn nắm lấy, vành tai không ngừng nóng lên, nhưng dường như Jeong Jihoon nắm lấy tay anh rất lâu, lâu đến mức khiến anh phải âm thầm rụt về những mấy lần nhưng vẫn không thành công. Bàn tay của người trẻ tuổi vừa khô ráo lại còn ấm áp, làm cho lòng người cũng bất chợt ấm áp theo. Kim Hyukkyu ngẩng đầu lên liền trông thấy Jeong Jihoon cười đến xán lạn, hai mắt cong cong, trông vô cùng chân thành, tuy có hơi không đúng lúc lắm, nhưng gương mặt hiện giờ của Jihoon không khỏi làm anh nhớ đến con mèo con lần đầu về nhà đã không ngần ngại dụi mặt cọ xát vào ống quần của anh.

... Mà nếu như không phải đầu ngón tay Jihoon đồng thời nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay anh, anh gần như sẽ tưởng rằng trước mặt anh đây thật sự là con mèo đó.

Kim Hyukkyu sững người tại chỗ, tim đập như trống. Anh thậm chí còn nghe thấy cả tiếng máu chảy bên tai, nhưng Jeong Jihoon vẫn cúi đầu nhìn anh, khoảng cách giữa hai người trở nên gần đến mức không phù hợp với phép tắc. Những ngày đầu xuân dường như ngắn hơn mọi khi, sắc trời đã nhá nhem tối, có mấy chiếc xe truyền thông chạy cách đó không xa, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, những đốm sáng từ đèn chiếu như đang rơi xuống chiếc bảng nối đa năng trống rỗng. Sau đó cái lạnh của khí trời lại như chảy vào trong phổi, làm cho mọi suy nghĩ xao lãng bỗng trở nên vô nghĩa.

Một cảm giác hoảng hốt kỳ lạ men theo lồng ngực Hyukkyu tuôn trào ra ngoài, xen lẫn sự hoang mang lẫn tia kinh ngạc, nhưng Kim Hyukkyu lại không hề tỏ ra tức giận, mọi suy nghĩ còn chưa kịp lắng đọng xuống đã bị anh nặng nề đè nén trong cuống họng. Anh không biết phải làm gì để đối mặt với cơ hội bất chợt rơi xuống sau ngần ấy năm trời như thế này - thậm chí cơ hội đó còn đến một cách rất vô lý.

Dù sao đi nữa, lúc mà Kim Hyukkyu nhận ra dường như đường ray này đã trật khớp khỏi mọi dự định ban đầu một cách muộn màng thì anh đã đứng ở hành lang, trên tầng cao nhất của khách sạn.

Anh vừa tắm xong, toàn thân trên dưới chỉ mặc duy nhất một bộ áo choàng tắm, vùng hạ thân cũng không có lấy một mảnh vải che chắn, gió đêm có chút lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay vẫn còn mơ màng đem đến sự ngứa ngáy không rõ ràng. Trước khi đến đây, để tăng thêm dũng khí cho bản thân, Kim Hyukkyu đã uống chút rượu, không khí ấm áp từ điều hoà phả vào mặt khiến cho lỗ tai và gò má của anh ửng hồng lên. Nhưng anh đứng trước cửa do dự thật lâu, môi hết cắn rồi lại mím vẫn không biết mình nên làm cái gì, có nên đi vào hay không, sợ bản thân lại hiểu lầm gì đó.

Nghi ngờ như vậy là điều bình thường, dù thường xuyên được khen là đẹp trai và có vô số người theo đuổi nhưng Kim Hyukkyu vẫn hiểu rõ một điều rằng bản thân còn lâu mới đủ trong giới này. Không thể phủ nhận rằng khi Jeong Jihoon nhắc đến những vai diễn mà anh đã từng đóng, thú thực rằng anh đã cảm thấy kích động kinh khủng khiếp - liệu rằng anh có được người nọ đánh giá cao không? Ánh mắt vị đạo diễn trẻ nóng rực, nhìn chằm chằm vào anh đến mức hai má Hyukkyu đều muốn bốc cháy, như thể bản thân đang bị bao bọc bởi hàng ngàn bong bóng khí bồng bềnh phiêu lãng, trăm vạn suy đoán cùng với những thứ vốn tưởng rằng đã sớm chết chìm trong lồng ngực kia nay lại rục rịch, kêu gào mong muốn được tái sinh.

Sự thật đã chứng minh rằng bong bóng rất mong manh, và tưởng tượng rốt cuộc cũng chỉ là tưởng tượng. Ừm, thì ra là vậy. Khi cuộn tròn lòng bàn tay lại, Kim Hyukkyu đã ngẩn ngơ suy nghĩ như thế, nhưng anh lại thở phào nhẹ nhõm, cảm giác quen thuộc ập đến khiến anh không còn cảm thấy khó chịu nữa, ngược lại niềm vui giống như bong bóng hư ảo mà nàng tiên cá nhỏ đã tạo nên, ngay lập tức vỡ tan không còn chút dấu vết.

Không sao đâu, Kim Hyukkyu nghĩ, không sao đâu.

Nhưng khoảnh khắc khi mà cánh cửa được mở ra, anh vẫn giật mình theo bản năng.

Jeong Jihoon nhìn từ trên xuống người đứng ngoài cửa, có chút kinh ngạc. Trông anh khá đơn giản, thân hình gầy gò được áo choàng tắm bao bọc lấy, ngọn tóc hơi ướt, ủ rũ nằm xuống trên trán, mùi dầu gội rẻ tiền của khách sạn xộc thẳng vào mũi Jeong Jihoon. Lúc này, vị tiền bối hiền lành tận tâm trong mắt người ngoài khẽ nhíu mày, lông mi phủ bóng mờ, in hằn hình bóng Jihoon trên mi mắt, Hyukkyu thấy cậu mãi vẫn không nói chuyện, trong vô thức lo lắng dùng tay khép cổ áo lại.

"Muộn như vậy rồi, anh Hyukkyu có chuyện gì vậy?"

Khi Jeong Jihoon mở miệng, Kim Hyukkyu dường như đã sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh làm việc này, kinh nghiệm duy nhất mà anh có là qua những lời bàn tán của đồng nghiệp, thực ra anh không biết quá trình cụ thể như thế nào nên cũng có thể chỉ tỏ ra bối rối một lúc rồi gật đầu ngập ngừng.

"Kịch bản, còn có một số chỗ chưa hiểu rõ, anh muốn đến hỏi Jihoon-nim" 

Thật là một lời bào chữa tệ hại. Sự im lặng đột nhiên rơi xuống, bao trùm lấy không gian, Kim Hyukkyu liếm môi, gò má và cổ dần dần ửng hồng. Thực sự không có hiểu lầm gì sao? Anh lo lắng đứng đó, không biết nên trả lời thế nào sẽ yên tâm hơn, anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc cúc áo màu trắng trên áo choàng tắm, cho đến khi ánh sáng trước mặt bị chặn lại, một bóng đen từ trên đỉnh đầu rủ xuống. Cổ họng Kim Hyukkyu khô khốc, như thể anh chợt nghe thấy tiếng chuông trong im lặng.

"Bên ngoài lạnh lắm, anh vào trước đi."

Jeong Jihoon vỗ nhẹ vào vai anh, từ chối cho ý kiến về lời đề nghị ban nãy. Kim Hyukkyu khẽ gật đầu, không muốn tỏ ra quá chật vật và cố gắng giả vờ rằng sự xấu hổ của mình chỉ là do nhiệt độ thấp chứ không phải vì lý do gì khác. Căn phòng ngăn nắp hơn dự kiến, họ ngồi trên ghế sofa lơ đãng thảo luận vài phút, Jeong Jihoon vẫn ra vẻ thờ ơ không quan tâm. Nghiến răng nghiến lợi, Kim Hyukkyu mượn cớ đọc kịch bản, bản thân càng ngày càng nhích gần về chỗ của Jihoon, nhiệt độ cơ thể của cả hai đan xen nhau qua lớp vải mỏng, nhưng cuối cùng tai Hyukkyu lại là thứ đỏ lên trước.

"Anh dựa vào gần như vậy làm gì, không lẽ thật sự muốn mở hai-chân bank sao?"

Kim Hyukkyu sửng sốt một lát rồi ngẩng đầu lên. Nụ cười vốn đã nhạt nhòa của Jeong Jihoon giờ lại trở nên lạnh lùng hơn một chút, cho người ta cảm giác khó đoán lạ thường.

"Anh... anh không..."

"Anh à, thân là tiền bối mà lại đi làm loại chuyện này, thật sự khiến em cảm thấy khó xử nha"

Jeong Jihoon thở dài, như thể cảm thấy bất lực trước việc mọi chuyện lại đi đến bước đường này. Cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, Kim Hyukkyu sắc mặt đỏ bừng, đầu ngón tay cầm áo choàng tắm đột nhiên trắng bệch, toàn thân xấu hổ như bị nướng trên bếp lửa. Anh hoảng sợ định đứng dậy xin lỗi thì cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, kéo anh ngã nhào về nguồn nhiệt phía trước.

"Vì vậy anh phải biểu hiện cho thật tốt nhé, Hyukkyu hyung ^^"

Nếu bạn đối mặt với sự bối rối bằng thái độ bình tĩnh thì sự bối rối sẽ được giảm bớt; nếu bạn đối mặt với những vướng mắc với thái độ thoải mái thì những vấn đề phức tạp sẽ được đơn giản hóa. Tuy nhiên, vào lúc này, Kim Hyukkyu không biết liệu đối phương có hiểu định lý này không, khi mà cậu cư xử với loại chuyện này một cách cao thượng và dường như bình thường hoá đến mức tuyệt đối, ngược lại càng khiến đầu óc của anh nóng dần lên - mặc dù cả hai đều biết lý do của đêm nay là gì. Lòng bàn tay nóng hổi có chút mồ hôi, ướt át, lại giống như mưa to sắp trút xuống, Kim Hyukkyu cảm giác được cả mạch dưới da đập loạn.

Anh im lặng một lúc rồi từ từ đặt tay còn lại lên đó.

Đèn sàn trong phòng đồng loạt sáng lên, đạo cụ lộn xộn rải rác trong ngăn kéo tủ đầu giường, chất bôi trơn bị vặn nắp đổ sang một bên. Kim Hyukkyu hai chân quỳ rạp nằm sấp trên giường, anh vừa trải qua một đợt cao trào ngắn ngủi, ý thức bị tình dục đánh cho cho choáng váng, hai mắt lo lắng nhìn vào hư không.

Thành thật mà nói thì Jeong Jihoon cũng không ngờ đối phương lại dễ dàng đồng ý như vậy. Cậu bất giác liếm liếm khóe miệng, phía trước cứng rắn chống lên gò má Kim Hyukkyu chậm rãi đùa bỡn, dịch trong suốt bị hai má mềm mại ép ra, sau đó nhẹ nhàng sượt qua quy đầu, mỗi một lần đẩy đưa đều như đang thúc giục khoái cảm tụ tập, nốt ruồi nhỏ hơi mờ ở khóe mắt rất nhanh liền bị mùi tanh bao trùm.

Thứ đó cuối cùng dừng lại ở khóe môi, lặng lẽ đưa ra một lời mời thẳng thắn, như cách mà một kẻ kiêu ngạo sẽ làm. Kim Hyukkyu đỏ mặt, ngu ngơ lè lưỡi liếm một cái, anh chưa từng làm qua chuyện này bao giờ, cho dù đã từng xem phim, nhưng trên thực tế thì thông qua hình ảnh cũng rất khó để có thể truyền đạt cảm giác một cách chân thật nhất. Trong nháy mắt khoang miệng nóng ẩm bị mùi xạ hương lấp đầy, Hyukkyu có thử giấu răng ở phía sau cánh môi, cố để cho mình nuốt sâu hơn một chút, kết quả hô hấp không thông bỗng nhiên bị sặc, mạnh mẽ phun ra ho khan vài cái, rốt cuộc vẫn không thể đè nén trái tim đang điên cuồng nhảy nhót, đành phải đỏ mắt nhìn trộm biểu cảm của đối phương.

Jeong Jihoon nhìn anh từ trên xuống dưới, an ủi sờ sờ đầu anh, nhẹ nhàng dùng tay kẹp lấy vành tai, sau đó luồn tay vào mái tóc mềm mại, vẻ mặt nghiêm túc. Ở em ấy luôn cho Hyukkyu cảm giác ương ngạnh của trẻ con, nhưng ngoại hình thì lại khá phong độ, chỉ tính riêng vẻ ngoài thôi cũng đã đủ vốn liếng rồi, cho dù hình như tất cả cũng chỉ là vỏ bọc -- có lẽ vì vậy mà những khán giả khắc nghiệt kia mới có thể bao dung em ấy một cách đặc biệt sao? Trong khoảnh khắc đó, Kim Hyukkyu dường như nghi ngờ mục đích thực sự của mình trong thương vụ này.

Áo choàng tắm của khách sạn rộng hơn rất nhiều so với thân hình gầy gò của Kim Hyukkyu, khi cả hai vờn nhau thì áo choàng cũng đã trở nên lộn xộn, tay áo lỏng lẻo ôm trọn lấy cánh tay trắng tinh của Hyukkyu, khiến cho người anh vốn đã hiền lành giờ lại càng mềm mại như mây. Jeong Jihoon càng nhìn càng hưng phấn, kéo cái người đã sớm mềm nhũn kia ngồi lên đùi mình, luồn tay vào bên trong, dán lên làn da nóng bỏng do bị tình dục hun đúc kia. Kim Hyukkyu bị nhiệt độ mát mẻ làm cho khiếp sợ, mỗi một tấc da mà bàn tay của Jihoon đi qua đều như đang bốc cháy, đầu óc choáng váng không biết nên phản ứng thế nào. Đôi bàn tay đang chạy loạn kia cuối cùng cũng quyết định dừng lại ở phần sống lưng gầy gò của anh, như muốn rút cạn cả hơi thở của Kim Hyukkyu, Jeong Jihoon dùng hết sức ôm chặt lấy anh vào lòng.

"Hyukkyu ơi, em hôn anh được không?"

Những đốt ngón tay thon dài mơ hồ cọ xát dọc theo cánh tay anh, sau đó tìm đến bàn tay người nọ đan chặt vào, đôi môi mềm mại của chàng trai trượt từ vành rồi lại đến dái tai, cọ qua lại dọc theo xương quai hàm dưới, giống như một con thú nhỏ nhớp nháp làm nũng, cọ đến mức khiến cho Kim Hyukkyu đỏ cả mặt, tim đập badabum. Aishhh, sao tự nhiên bây giờ Jihoon lại đi hỏi mấy điều đó vậy? Anh đưa tay lên muốn che khuôn mặt nóng hừng hực của mình nhưng lại bị bàn tay kia mạnh mẽ kéo ra.

"Em có thể không anh?"

"..."

"Đừng để lại dấu."

Jeong Jihoon cắn dọc theo cằm của anh, cũng không biết là có nghe vào tai hay không. Kim Hyukkyu nhắm mắt lại, cố gắng phớt lờ đi xúc cảm ở ngực và eo, nhưng trong bóng tối, loại khoái cảm này lại càng thêm mài người, cảm giác ngứa ngáy khiến thắt lưng của anh tê dại không thể kiểm soát, như thể có dòng điện xẹt qua não bộ. Kim Hyukkyu mở mắt, xấu hổ đẩy người đàn ông đang gặm cổ mình ra.

"Ngứa..."

Jeong Jihoon bĩu môi bất mãn rồi hôn anh. Cánh môi mỏng manh của Hyukkyu được Jihoon nhẹ nhàng ngậm lấy, phát ra tiếng vang như thể lông vũ rơi xuống mặt đất, Kim Hyukkyu do dự một chút, cẩn thận vòng tay qua người trước mình, tình nguyện sa ngã vào nụ hôn không mấy dễ chịu này. Anh cảm giác được một bàn tay nhấc vạt áo của bản thân lên, nắm lấy thắt lưng, sau đó từng tấc từng tấc thăm dò xuống phía dưới, miệng huyệt vốn đã ướt át từ trước, rất nhanh liền bị nhét hai ngón tay vào, động tác rất nhẹ, nhưng Kim Hyukkyu vẫn nhịn không được muốn trốn đi.

"Anh có uống rượu trước khi tới đây không?"

Món đồ chơi nhỏ nối với sợi dây bị đâm vào sâu hơn, Kim Hyukkyu phát ra một tiếng "ưm" nhẹ, thật khó để biết đó là câu trả lời hay là điều gì khác nữa. Những lớp vải tuột khỏi vai xếp chồng lên phía sau thắt lưng, che đậy hoàn toàn chuyển động giữa hai chân, mơ hồ chỉ nghe thấy tiếng nước nhỏ. Kim Hyukkyu mơ màng, lặng lẽ nằm trên vai nhìn về góc tường trắng phía xa xa, dường như tất cả đèn trong phòng đều đã được bật lên, chiếu sáng như thể ánh nắng ban ngày làm cho anh chói mắt, nhưng ánh sáng phản chiếu lại lộ ra một tia mát mẻ. Anh lùi người lại nhẹ nhàng phàn nàn.

"Lạnh."

Hai ngón tay của Jeong Jihoon vẫn đang vặn vẹo trong lỗ nhỏ, nghe vậy liền dừng lại, ôm lấy cơ thể người khó hầu hạ này trong tay, lật anh lại rồi cùng nhau chìm vào tấm nệm mềm mại, nhưng đầu ngón tay từ đầu đến cuối vẫn không hề rút ra, chất lỏng ấm áp làm nhiệt độ xung quanh miệng huyệt nóng dần lên, biến nó thành một tổ mật trong lòng bàn tay, quấn quanh eo rồi chảy xuống.

"Trời vẫn lạnh à?"

Jeong Jihoon thấp giọng hỏi, Kim Hyukkyu lắc đầu, sau đó cảm thấy hai chân mình bị cậu tách ra một cách nhẹ nhàng, dễ dàng như thể mở một cuốn sách cũ. Jeong Jihoon nắm lấy mắt cá chân thon dài trắng nõn của anh, gần như lạ lẫm mà quan sát, hai má anh ửng hồng, mái tóc vương vãi những giọt mồ hôi dính bết vào thái dương, đôi mắt lấp lánh. Trong lúc nhất thời, cậu lè đầu lưỡi liếm lấy lòng bàn chân của anh, người dưới thân vốn đã ngừng giãy giụa lại vì hành động này mà trở nên run rẩy, theo bản năng muốn khép chân lại nhưng đầu gối lại bị Jihoon kịp thời banh ra, khiến cho anh nằm ngửa trong tư thế khó chịu. Jeong Jihoon không khỏi bật cười một cách thích thú, lại giống như một con mèo đã chơi khăm thành công, trông thấy gương mặt ngơ ngác của Hyukkyu lại càng thêm tự đắc.

"Em bật công tắc rồi đấy nhé."

Đột nhiên, một cơn hoảng loạn không rõ nguyên nhân trào ra từ não bộ đang buồn ngủ của Kim Hyukkyu, anh vội vàng ngồi dậy, ý đồ muốn ngăn cản hành động của Jihoon.

"Chờ, chờ một chút..."

Đồ chơi trong cơ thể không đề phòng bắt đầu rung lên, Kim Hyukkyu nảy lên dữ dội, hoàn toàn chìm vào tấm ga trải giường mềm mại. Đầu ngón tay anh trở nên trắng bệch, vô lực nắm lấy ga giường, cố gắng duỗi thẳng chân tay ra để phân tán khoái cảm, nhưng lại chỉ có thể túm vào khoảng không vô định, vừa muốn chồm tới ôm lấy người trước mắt, lại như muốn đá cậu biến ra chỗ khác, nhưng chân bị Jihoon cố định ở một chỗ từ đầu đến cuối đều không thể cử động. Trong lúc nhất thời, trong phòng hiện giờ chỉ có thể nghe được tiếng rè rè phát ra từ món đồ chơi, có chất lỏng nào đó rơi vào khóe mi, khiến tầm nhìn trở nên ướt át một cách tục tĩu. Chàng trai vốn luôn vui tươi lúc này lại vô cùng nghiêm túc, không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào hậu huyệt trước mặt đang không ngừng mở ra.

Đừng nhìn nữa mà. Kim Hyukkyu sụt sùi, ngay lúc bản thân còn đang bận lên án ánh nhìn của Jihoon trong suy nghĩ thì ý thức của anh lại lần nữa bị đánh bật ra khỏi cơ thể với những cơn chấn động còn dữ dội hơn trước. Trước đó, anh không biết trong cơ thể mình lại chứa nhiều nước như vậy, dịch cơ thể quá nhiều khiến cho lỗ nhỏ và ngón tay đang nhét vào đó rối tung rối mù hết cả lên, trộn lẫn với mồ hôi đang bốc hơi trong không khí đem lại cảm giác nóng bức như tiểu tiện, thậm chí cả nước mắt cũng thi nhau trào ra.

"Ô..."

Vách thịt bên trong mềm mại nóng bỏng bao bọc lấy đầu ngón tay, vô số dây thần kinh cảm giác luôn truyền tải sự hiếu khách từ cơ thể người nằm dưới đến não bộ chủ nhân. Da đầu Jeong Jihoon tê dại, cổ họng khô khốc, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng sự căng cứng của da thịt mềm mại khi bản thân rút ngón tay ra, theo đó là tiếng nước sền sệt, chất lỏng bị ngón tay chặn lại trước đó từ từ chảy ra một cách dâm đãng dọc theo lỗ nhỏ vẫn chưa kịp khép miệng lại. Bọt trắng mịn do bị ma sát dính vào giữa mông, chậm rãi trôi tuột xuống ga trải giường, khiến cho chỗ đó bị đọng lại một vệt nước đen mờ ám. Lý trí quá tải biến thành sợi dây vonfram cháy rụi, Jeong Jihoon hít một hơi thật sâu, cảm thấy phần thân dưới của mình đã sớm cứng như đá.

"Anh Hyukkyu, em vào đây."

Ngay cả vào thời điểm này, Jeong Jihoon vẫn chu đáo nhắc nhở tiền bối của mình các bước tiếp theo, giống như thợ săn từng bước từng bước xẻ thịt con mồi đang thoi thóp nằm trên thớt. Món đồ chơi bị lôi ra một cách ngẫu nhiên, lăn xuống đất mà không ai để ý. Jeong Jihoon đánh lạc hướng sự chú ý của Kim Hyukkyu bằng những nụ hôn vụn vặt không ngừng nghỉ, cọ xát dương vật của mình vào cái lỗ nhỏ lấp lánh ánh nước vài lần rồi đẩy thẳng vào.

Cảm giác vách thịt bên trong bị kéo căng ra một cách từ từ khiến cho Hyukkyu có cảm giác rất mới lạ, khác hoàn toàn so với món đồ chơi ban nãy. Kim Hyukkyu chưa bao giờ trải nghiệm qua mấy chuyện như thế này, chỉ từng lén lút cho ngón tay vào một lần khi còn rất trẻ, cuối cùng thì vẫn không thể trải nghiệm ra khoái cảm gì, thậm chí bản thân còn cho rằng những mô tả trên Internet quá phóng đại. Nhưng hiện tại, dương vật to lớn vừa tiến vào đã đâm trúng chỗ nào đó khiến toàn bộ phần thân dưới của anh như tê dại, khoái cảm mới lạ như sóng thuỷ triều đánh ập tới, Kim Hyukkyu mím chặt môi dưới, cong lưng theo phản xạ muốn cuộn tròn người lại.

Jeong Jihoon đương nhiên sẽ không để anh chạy thoát, cậu duỗi thẳng chân trực tiếp đâm tới chỗ sâu nhất, dùng tay vuốt ngược mái tóc sớm đã ướt đẫm mồ hôi của mình, bắt đầu di chuyển. Kim Hyukkyu đã đạt cực khoái một lần, lúc này dương vật bán cương cũng chỉ có thể run lên giữa hai người, nhưng dòng điện kỳ lạ chạy dọc cột sống dường như xuyên qua máu thịt của anh, càng ngày càng đè nén lên tầng nhận thức đã sớm mơ hồ. Những ngón tay run rẩy của anh từ trên vai Jihoon trượt xuống, so với người luôn quen thuộc với nỗi đau như Hyukkyu thì rõ ràng anh không thể chịu đựng được loại khoái cảm mất kiểm soát này xâm nhập vào tận trong xương tủy, cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa bắt đầu nức nở khe khẽ.

Người phía trên hơi sửng sốt một chút, miễn cưỡng dừng lại, ôm lấy anh vào lòng.

"Có đau không?"

Thực ra cũng không đau đến thế, Kim Hyukkyu bối rối lắc đầu, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được gì, khóe mắt rưng rưng, cả người run lẩy bẩy. Trong phòng nhất thời yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua cửa kính trong suốt, dội lên trần nhà sau đó chảy dọc xuống đầu giường, cảm giác như thể bản thân đang bị chôn vùi ở trong một khe hở nhỏ hẹp, đột nhiên lại có thể nghe được mạch đập của cả thành phố.

"Anh ổn, chúng ta tiếp tục đi."

Một lúc sau, Kim Hyukyu trầm giọng nói, Jeong Jihoon hôn lên khóe miệng anh và bắt đầu di chuyển trở lại. Lần này tần suất đã chậm hơn rất nhiều, lỗ huyệt nóng ẩm dường như cũng bắt đầu thích thú với hành động này, dần dần bắt đầu nương theo nhịp thúc đẩy của Jihoon mà thít chặt lấy quy đầu, nhiệt độ nóng bỏng bên trong giống như muốn hoà tan Jeong Jihoon từ trong ra ngoài. Trong lòng tràn ngập niềm vui cùng sự sảng khoái tột cùng lại không có chỗ để giải tỏa, liền cúi đầu hôn lên chóp mũi và má Kim Hyukkyu, luồn bàn tay vào bên dưới khớp nách của anh, lại trông như thể cậu đang ôm một con alpaca bằng bông có bộ lông dính nhớp vào lòng. Cứ sau vài cú thúc, miệng nhỏ bên dưới sẽ vô thức co lại, nhưng Jeong Jihoon vẫn nhất quyết đâm vào tuyến tiền liệt, dù chỉ là những cú thúc rất nhẹ, nhưng vẫn đủ để khiến Hyukkyu cau mày.

"Đừng làm vậy.. sâu quá..."

Trong cơ thể phảng phất như có một ngọn lửa âm ỉ đang không ngừng sinh sôi nảy nở, Hyukkyu bị dập mạnh đến mức thất thần, chỉ có thể dùng thân thể đã sớm mềm nhũn tựa vào lồng ngực của Jihoon. Nhưng lần này Jihoon đã không dừng lại, ngược lại còn khom người hôn lên môi anh một cái, động tác lại càng thêm hăng hái. Dương vật cương cứng đâm chọc thật mạnh vào miệng huyệt mềm mại vì bị chịch quá lâu, hận không thể đến trứng dái cũng nhét vào.

"Ah ah..."

Tiếng ngâm nga ngân dài mềm mại của Hyukkyu dần dần to hơn, cuối cùng cuối cùng cũng chỉ có thể rên la một cách hỗn loạn khiến bản thân đỏ mặt. Dương vật hơi mềm không biết từ lúc nào lại đứng lên, liên tục rỉ ra chất lỏng trong suốt, quết thành một vệt nước ở giữa bụng dưới. Kim Hyukkyu toàn thân run rẩy, đôi môi mỏng sưng đỏ như một loại trái cây chín mọng nào đó, trong lúc choáng váng, anh cảm thấy ngay cả lông mi ướt đẫm nước mắt cũng nóng bừng.

Jeong Jihoon thả một tay ra, nhéo vào phần thịt mềm duy nhất ở ngực anh, dùng đầu ngón tay bóp chặt núm vú. Những điểm nhạy cảm có ở trên người đều đang bị Jihoon ra sức đùa bỡn, Kim Hyukkyu giật nảy, phát ra tiếng nức nở kéo dài, nhiệt độ tích tụ ở bụng dưới đã sớm biến thành một quả cầu pháo hoa rực rỡ, lại giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, toàn thân run lên dữ dội, một lượng lớn dâm dịch từ miệng huyệt trào ra, cảm nhận dòng nước nóng ấm đó tưới lên đầu khấc khiến cho da đầu của Jeong Jihoon một trận tê dại.

"Không, không muốn nữa mà..." Kim Hyukkyu hai mắt đục ngầu, khó khăn nói ra từng chữ, dường như đã khóc đến độ thở không ra hơi.

Jeong Jihoon thở dốc hôn lên gương mặt anh, "Ngoan, sẽ ổn thôi."

Khoái cảm quá mức dường như đã trở thành một loại cực hình, ngay cả việc tự chạm vào bản thân để có thể xuất tinh cũng trở thành điều xa vời. Đầu gối của Kim Hyukkyu vô thức cọ xát vào ga trải giường, nước mắt không tự chủ được chảy ra, và nụ hôn đã rơi xuống mi anh ngay sau đó. Dương vật chưa được chạm vào bắt đầu xốc nảy lên, dồn dập đến mức khiến anh muốn nôn mửa, rất may là động tác của Jihoon đã dần chậm lại, cậu nhìn xuống nơi giao hợp rối tinh rối mù của họ. "Rất nhiều nước." Jihoon dùng ngón tay mò mẫm một chút, sau đó đưa vào trong miệng Hyukkyu "Anh, tự mình nếm thử đi."

Kim Hyukkyu không còn suy nghĩ được nữa, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm liếm, điều này khiến cho đầu trên lẫn đầu dưới của Jihoon đều như muốn nổ tung, cậu hít sâu mấy hơi, khó khăn đè nén xúc động muốn chơi chết anh.

"Tại sao Jihoon vẫn chưa bắn?"

Người lớn tuổi hơn dường như đã thật sự mất đi nhận thức, cái gì cũng không thể nhận ra nữa. Miệng nhỏ xinh buông ra một lời trách móc vu vơ, nhưng giọng điệu ngọt ngào lại giống như đang làm nũng. Không khó để nhận ra anh đã bị chơi đến đánh mất đi chính mình rồi.

"Em xin lỗi mà, anh ráng đợi thêm chút xíu nữa nha."

Jeong Jihoon rút lui một chút, đưa tay sờ miệng huyệt ướt sũng, thử vài lần mới có thể miễn cưỡng cắm thêm một ngón tay vào. Kim Hyukkyu vừa cao trào xong cả người còn rất mẫn cảm, căn bản là không thể chịu đựng được sự trêu chọc như vậy, cả người toàn thân trên dưới đều chảy nước*.

"Đừng, đừng làm vậy... Nó sẽ hỏng mất... Ố..."

Anh bị giày vò đến cả người đau nhức, chỉ cảm thấy toàn bộ nửa người dưới sắp không còn là của mình nữa rồi, dương vật cùng ngón tay Jihoon chiếm cứ hành lang chật hẹp, một bên không ngừng đưa đẩy một bên lại dùng ngón tay cái xoa xoa nơi đã sớm chứa đầy nước dâm. Kim Hyukkyu hai mắt mở to, rên khóc hỗn loạn, cơ thể như bị nhấn chìm trong dục vọng sung sướng, đến mức xương cốt và tứ chi cũng đều muốn tan ra, mà cú thúc cuối cùng dường như đã làm cho Hyukkyu mơ hồ đến mức tầm nhìn trắng xóa, tinh dịch rưới lên vách thịt, nhiều đến mức khiến cho bụng của anh còn hơi phồng lên.

Đèn trong phòng không biết từ khi nào đã bị tắt hết, chỉ còn lại hơi thở vương mùi tình dục quẩn quanh trong bóng tối. Không biết qua lâu, Kim Hyukkyu mới xem như là đã tìm lại được ý thức, chậm chạp chớp chớp mắt nhìn cậu. Jeong Jihoon giống như đã đi ra ngoài ban công để gọi điện cho ai đó, nhưng rất nhanh đã trở lại giường, ôm anh chui vào trong chăn. Khuôn mặt tuấn tú của chàng trai trẻ vẫn còn vệt đỏ chưa phai, cuộn tròn bàn tay lại, sau đó lại trượt từ cổ tay mảnh khảnh của Hyukkyu xuống lòng bàn tay, cảm nhận lòng bàn tay anh áp lên mu bàn tay mình, mơ hồ không thôi. 

Lông mi của Kim Hyukkyu khẽ rung lên vài lần, nhưng anh không chống cự, có lẽ vì kiệt sức, cũng có lẽ là vì ảo giác sau khi tình triều rút đi, anh để mình chìm vào bầu không khí kỳ lạ lúc này. Lồng ngực dâng trào những cảm xúc bất chợt, như con cá mắc lưới từ biển sâu rồi bị ném lên bờ, lần đầu tiên trong đời đắm mình trong nắng chiều dịu êm. Jeong Jihoon mỉm cười ngọt ngào để lộ hai răng khểnh, cúi người hôn lên khóe mắt anh.

"Hyukkyu muốn vai nào? Anh muốn phim mới cũng được nữa."

Tiếng sóng còn đọng lại dường như đã tiêu tan, chỉ còn lại tiếng gió đêm lùa vào cõi lòng. Kim Hyukkyu ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Jeong Jihoon, đột nhiên cảm thấy có chút trống rỗng. Cơn gió vừa thổi qua ban công dường như cũng đồng thời thổi xuyên qua lồng ngực anh, lặng lẽ cuốn đi một số thứ, cuối cùng lại rơi vào im lặng chết chóc.

Không sao đâu, anh nghĩ, không sao đâu. Mãi đến khi phải nhắm mắt lại vì đau nhức, anh mới nói nhỏ với giọng khàn khàn.

"Vậy chúng ta hãy làm một bộ phim mới nhé, cảm ơn Jihoon-nim."

-----------

[(*) Câu gốc là 金赫奎刚高潮完还敏感的很,根本经不住撩拨,几乎像个女孩那样潮吹。ý ám chỉ việc xuất tinh như phụ nữ (bình thường phụ nữ khi đạt cao trào, âm đạo sẽ xuất ra một lượng nước cực nhiều, có thể tương đương với lượng nước tiểu) nhưng mà mình không thích cách ví von như này lắm nên xin phép lược bỏ nha]

Cảm ơn chị MissSeleno đã giúp em beta fic ạ 🥺🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro