🍬Oneshot🍬

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Umiyumi
Edit: Pepwwppi

Summary:
•Hãy ghi nhớ và thuộc lòng câu chuyện này.
•Tôi (tác giả) không nghĩ là nó OCC.
•Ngắn.
___
Chapter 1
___


___

Lúc đó đã hơn hai giờ sáng.

Cố gắng kiên trì cho đến khi kết thúc gian lần thứ hai, Kim Hyuk Kyu thực sự không muốn chạm vào chiếc điện thoại nóng như cục than thêm một lần nữa. Vì vậy anh đã tạm biệt người quản lý và các đồng đội của mình rồi rời đi trước.

Gió tháng tư, tháng năm vẫn lành lạnh, chỉ để làm dịu đi mùi rượu phả vào mặt. Jeong Jihoon biết rằng hắn sẽ được giảng dạy và luyện tập trở lại, haha. Trên đường phố Seoul, ai đó chợt nhếch mép cười. Chỉ tiếc là nó bị chiếc mặt nạ đen giấu chặt. Chỉ có thể nhìn thấy từ đường cong giữa lông mày và mắt, bởi vì hắn thích một người. Thậm chí nghĩ đến anh ấy thôi cũng không đã không nhịn được mà phải thầm trộm cười.

Về đến nhà, anh thu dọn nhẹ nhàng, rồi rũ sạch cái lạnh. Nhiệt độ tăng cao kích thích cồn trong người, cảm giác cồn cào lại dâng lên. Những ham muốn do dự, bị kìm hãm, bị đè nén, ẩn giấu trong những lúc bình thường đột ngột muốn được bật ra khỏi kén.

Cầm điện thoại di động, anh cẩn thận bước qua chiếc áo khoác của Jeong Jihoon đã bị ném bừa bãi ở chân giường, rồi từ từ chạm vào chiếc giường của mình. Jihoon hôm nay ngủ sớm như vậy sao? Trong khi suy nghĩ về lịch trình của GenG cho ngày hôm nay, Kim Hyuk Kyu kéo góc quần áo của ai đó đang cuộn tròn trong giấc ngủ của mình xuống.

Kim Hyuk Kyu hiếm khi bày tỏ tình yêu của mình. "Em ghét việc anh yêu thương tất cả mọi người như nhau." Anh đột nhiên nhìn thấy nó khi lướt ig tối nay. Giống như chơi lại trò chơi của chính mình, trên đường về nhà, Kim Hyuk Kyu không khỏi hiện lên trong đầu những hình ảnh của mười năm trước. Trong game, anh luôn trả giá nhiều hơn những gì anh nhận được. Nhưng thực tế, ngoài game, anh luôn được đồng đội, bạn bè và người yêu ưu ái. Vì chiếc cúp duy nhất, anh đã bịt mắt và trói tay chân của mình lại trên bàn game một cách hoang tưởng và đã bỏ lỡ một số khoảnh khắc mà con người đáng lẽ phải được thu thập một cách quý giá.

Kim Hyuk Kyu đã biết về những điều hối tiếc ấy từ lâu.

Nằm xuống gối, nhẹ nhàng áp trán vào sống lưng nhô cao của Jeong Jihoon. Ôm lấy nó bằng tay trái, sự chênh lệch chiều cao vừa phải cho phép Kim Hyuk Kyu hoàn toàn bám lấy thân thể hắn.

Thỉnh thoảng, Kim Hyuk Kyu cũng sẽ nhận được các cuộc phỏng vấn với DRX hồi đó. Thực ra, anh không còn có thể nhớ quá rõ về diện mạo của những đứa trẻ lúc đó. Nhưng tuổi trẻ và sự dũng cảm, công khai và do dự mãi mãi đan xen trong những người mới tham gia liên minh. Sự ngây thơ trước đây hay bông đùa đã dần bị đè nén bởi sức nặng của việc dẫn dắt đội, anh đã trở thành một nhà lãnh đạo nhỏ trong tổ đội của mình. Kim Hyuk Kyu đã là đội trưởng theo đúng ý nghĩ của anh, nói cách khác, Hyuk Kyu luôn điềm tĩnh và lý trí, nhưng một cậu bé thì luôn phải ra dáng một cậu bé. So với Hyuk Kyu, người luôn đột ngột đến gần anh, hầu hết họ có lẽ đều nhận thức được tâm trạng tồi tệ của anh. Jihoon, thằng nhóc này luôn thích anh phải thật mệt mỏi.

"Em đã làm rất tốt." Đừng từ bỏ anh hay bất kì điều gì.
(Câu gốc: 수고했어)

Tình yêu dâng trào cùng với hơi thở nóng hổi càng kích thích con người nãy giờ vẫn giả vờ say ngủ. Hắn có thói quen không làm gì trong kỳ nghỉ với anh Hyuk Kyu, và cuối cùng hắn bị bỏ lại ở nhà một mình hôm nay, hắn đã bị bỏ rơi. Đột nhiên, hắn nghĩ đến một câu hỏi về cuộc nói chuyện cân bằng trong nhóm một hoặc hai năm trước gì đó, "Bạn trai uống rượu thâu đêm với đàn ông khác hay với bạn trai đi du lịch với đàn ông khác?" Lúc đó hắn đã chọn gì? Mặc dù biết rằng anh Hyuk Kyu sẽ liên lạc với đội mới nhưng sự bất an vẫn tiếp tục tăng lên khi màn đêm lan rộng từng chút một. Và cuối cùng bị gián đoạn bởi tiếng mở cửa trở về muộn một giây trước khi vụ nổ từ trong những suy nghĩ của hắn diễn ra.

"Jihoon, anh luôn nói ra những điều mơ hồ và lừa dối em."

Lời nói của Kim Hyuk Kyu khiến Jeong Jihoon có phần bối rối.

"그냥." Không có gì.
(Cầu người giúp, tui không hiểu cái từ đóTvT)

Trong số năm khuyết điểm lớn của Jeong Jihoon, khuyết điểm đầu tiên là hắn luôn gõ cửa tủ quần áo, bất kể là trực tiếp hay phát sóng trực tiếp, hắn không bao giờ che giấu sự thân thiết của mình với Kim Hyuk Kyu. Bản thân Jeong Jihoon cũng rất có lỗi, quên Smeb và Meiko đi, nếu hắn không chủ động thì có khác gì Kwang Hee và Min Hee. Hắn đã từng thề rằng hắn không bận tâm về việc bạn trai yêu dấu của mình có tiền sử yêu đương hay không. Nhưng hắn vẫn không thể ngăn được axit pantothenic khi nó thực sự ập đến với mình và có dấu hiệu tăng cao. Không biết cũng không sao nhưng những quá khứ sôi nổi với người này đều đã bị Jihoon âm thầm ghi lại trong đầu.

Nếu không thể che giấu sự nghèo khó và tình yêu, thì không có nơi nào để che giấu sự ghen tuông. Hắn đã tìm kiếm thông tin liên lạc kỳ lạ giữa anh Hekui và Meiko trong một thời gian và hối hận về "*dksl" mà hắn đã vô tình gửi.

Mà nó cũng thật sự là cái loại suy nghĩ vô lý. Jeong Jihoon ở bên cạnh Kim Hyuk Kyu bây giờ và trong tương lai.

Jeong Jihoon biết rằng hắn không thể hỏi bất cứ điều gì, đặc biệt là khi Kim Hyuk Kyu say, anh sẽ chỉ rên rỉ nhẹ nhàng. Jeong Jihoon xoay người ôm lấy người con trai đang say mèm như sắp ngất đi.

"Anh uống nhiều chưa?"

"Một chai?" Kim Hyuk Kyu nhắm mắt trả lời. Chỉ là hai người ôm nhau quá chặt, bộ đồ ngủ của Jeong Jihoon càng thấm vào giọng nói nhỏ nhẹ của người bên cạnh. Nghe vào tai Jeong Jihoon không khác gì tin nhắn điện thoại rung lên mấy lần. Âm thành nhỏ bé và tê rân!

"Hả?" Jeong Jihoon cúi đầu để nghe rõ hơn.

Sau khi giải nghệ, với lịch trình lành mạnh và rượu, Kim Hyuk Kyu cảm thấy uể oải ngay khi vừa chạm giường. Giọng nói ù ù của Jihoon vẫn văng vẳng bên tai. Với sự dũng cảm bất ngờ, Kim Hyuk Kyu đã vươn chiếc cổ mảnh khảnh của mình lên để tìm ra "thủ phạm" đã phát ra âm thanh, đồng thời chọn cách nhanh nhất để khiến Jihoon im lặng.

Lẽ ra cũng phải nếm trải, nhưng làm sao Jeong Jihoon có thể buông tha cho Kim Hyuk Kyu, người hiếm khi chủ động. Hyuk Kyu không thể mở mắt khi ngọn tóc sắc nhọn cọ vào người anh, hơi thở nóng bỏng của anh bị hút đi và những ngón tay mát lạnh trượt dọc theo má anh. Bóng tối phóng đại các giác quan làm nó nhạy cảm hơn nhưng lại bị rượu chặn lại, hơi mát tràn vào bộ đồ anh mặc. Lúc đó Kim Hyuk Kyu mới nhận ra rằng áo của mình đã được xắn lên đến ngực.

"Lạnh~" Kim Hyuk Kyu quàng tay quanh cổ kẻ xâm lược mình một cách như để tâng bốc và câu dẫn.

Cơ thể Hyuk Kyu hơi vặn vẹo, giãy giụa vì cái lạnh bất ngờ. Nhưng Jeong Jihoon vẫn nhanh chóng gọn gàng kéo chăn sang một bên, thành công che kín cả hai người bọn họ.

Thế giới đang rung chuyển.

Kim Hyuk Kyu nghĩ, rượu đôi khi cũng là một cái gì đó rất tôt

Jeong Jihoon hai mắt đỏ hoe, hiếm khi đồng ý với điều đó, rượu thật sự là thứ tốt...

___Hoàn___

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/39908448/chapters/99928674?show_comments=true&view_full_work=false#comment_661025473

Fic mới, tác giả mới, chỉ có bé edit là cũ :333

Fic ngắn thoai mà cũng khá hay ha.

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả. Vui lòng không mang đi bất kì nơi nào. Xin cảm ơn!

___
Pepwwppi
16.06.223

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro