Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chiếu qua kính thủy tinh tạo thành một vòng sáng chói mắt, trắng xóa một mảnh. Tô Tô thư thái nằm trên ghế mây, trong tay đang cầm một quyển sách, chính là vô cùng thích thú. Chuyện trong sách hết sức đặc sắc, cô một chút đều không chịu bỏ qua, cô vừa đọc sách, vừa thuận tay đem rèm cửa sổ kéo xuống, bên trong nhà nhất thời tối tăm đi rất nhiều. Nhưng Tô Tô không thèm để ý chút nào, vẫn như cũ chui vào thế giới tốt đẹp trong sách. Không khí như vậy, ngược lại thích hợp với không khí trong sách hơn, u ám, mập mờ. Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một hồi tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc cốc". Tô Tô cọ xát cái mũi nhỏ, bất đắc dĩ đứng lên, đem sách tùy ý đặt trên bàn, sau đó bước nhanh tới mở cửa. Thời điểm xem "sách nào đó", Tô Tô sẽ theo bản năng khóa cửa lại, tựa như sau khi sau khi kiếm được "sách nào đó", phản ứng đầu tiên chính là thay bìa sách. Hành động này là thuần túy theo bản năng. 

   Bởi vì cha mẹ cô đối với việc giáo dục con cái rất nghiêm khắc, bọn họ yêu cầu cô làm một thục nữ nho nhã dịu dàng, qua nhiều năm như vậy, cô quả thật làm được, mặc dù ở những nơi bọn họ không thấy được, cô thật không thế nào làm một thục nữ. .... . Ngoài cửa hai người song song đứng thẳng, chính là cha Tô cùng mẹ Tô. 

   Mẹ Tô trong tay bưng khay, phía trên là một ly nước cam màu vàng, tản ra thoang thoảng vị chua ngọt, bên cạnh còn có một miếng bánh phô mai thoạt nhìn hết sức mỹ vị. Thời điểm này, cha mẹ nhất tề xuất hiện, hai người đều một bộ đạng như bụng chất đầy lời muốn nói, nhưng lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cảm giác này, có chút quỷ dị! Bất quá, Tô Tô cũng cảm thấy không kỳ quái, kể từ sau khi cô tốt nghiệp đại học, cha mẹ cô cả ngày ở bên tai của cô nói bóng nói gió. Có lẽ Tô Tô cũng không cẩn thận suy nghĩ, cho nên luôn không biết bọn họ rốt cuộc muốn cùng cô nói cái gì. là một người thẳng thắn, cho nên những lời nói vòng vo cô nghe không hiểu.

   "Tô Tô, khát sao? Mẹ tự tay ép nước cam cho con đây! Nhân lúc còn tươi mau uống đi!" Mẹ cười đến là dịu dàng. Liếc nhìn ánh mắt nóng bỏng của mẹ, tầm mắt Tô Tô lại chuyển tới chiếc ly: nước cam này không thể uống! Uống vào, nhất định là có một đống phiền toái! Tô Tô ở trong lòng âm thầm kết luận, mắt kính thật dầy che kín chấn động nơi đáy mắt, khẽ mỉm cười, "Có chuyện gì, vào phòng con rồi hãy nói!"

  Mẹ Tô vẻ mặt tươi cười đi vào trước, ngồi xuống bên mép giường, ánh mắt liếc cha Tô một cái, ý bảo hắn mở miệng nói chuyện trước. Thế nhưng cha Tô tư thế ngồi cao ngất, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, đối với ám hiệu của mẹ Tô làm như không nhìn thấy. Mẹ Tô giận đến âm thầm hung hăng nhéo một cái lên cánh tay tinh tráng của ông, ngược lại đau ngón tay của mình; mẹ Tô bất đắc dĩ đành phải tự mình ra mặt, bà mặt đầy ý cười nhìn Tô Tô, "Tô Tô a. . . . . . Con tốt nghiệp cũng đã lâu như vậy, có tìm được công việc gì hay không?"

 Tô Tô hiểu không rõ ý của bà, dựa theo tình hình thực tế đáp:"Mẹ, mẹ đừng vội! Con đã đi nộp rất nhiều hồ sơ, vẫn còn đang chờ thông báo, bất quá, cũng rất nhanh sẽ tìm được công việc!" "Không vội, không vội! Mẹ tuyệt không sốt ruột, không tìm được việc làm mới tốt!" Mẹ Tô vội vàng trả lời. "Cái gì?" Nào có người mẹ nào hi vọng con gái mình không tìm được việc làm?

  "Ách, ý mẹ là. . . . . . Tô Tô a, con xem con vốn giống như một đứa con nít, bộ dạng hoàn toàn bằng lòng với số mệnh, coi như tìm được công việc, đại khái cũng không có bao nhiêu tiền đồ. . . . . . Nếu không như vậy đi, con cũng đừng tìm việc làm nữa, trực tiếp lập gia đình, như thế nào?" Mẹ Tô tha thiết nhìn Tô Tô, thấy Tô Tô một phen mờ mịt, lại nhân lúc đánh lửa còn nóng tiếp tục nói: "Con không phải là rất thích ngồi ở nhà đọc sách sao?Sau khi lập gia đình, con cũng không cần đi ra ngoài làm việc, có thể cả ngày đọc sách con thích, không phải là rất tốt sao?"

 Cả ngày đọc sách con thích. . . . . . Tô Tô thừa nhận, cô bị những lời này của mẹ làm cảm động rồi. Quả thật nghĩ như vậy, nhưng mà. . . . . . đàn ông có năng lực này, đại khái cũng sẽ không để ý tới cô? Mặc dù cô rất muốn phủ nhận lời Nguyệt Nguyệt nói, nhưng trong lòng vẫn hiểu, yêu cầu của cô cao như vậy, có lẽ thật sẽ không ai thèm lấy! "Lập gia đình? con muốn lập gia đình, người khác còn chưa hẳn đã muốn!" Tô Tô lầm bầm một câu. 

  "Ai nói không ai muốn? Ở đây không phải có một sao?" Mẹ Tô từ trong tay cha Tô đoạt lấy một tấm hình, đắc ý đưa cho Tô Tô, "Con xem thẳng bé trai trong hình một chút, còn nhớ rõ không? Lúc ở nhà trẻ, các con còn học chung lớp đấy!" 

 Tô Tô nhận lấy hình, mơ màng trong ký ức nhớ lại. . . . . . Sau một hồi lâu, cô mới nhíu mày một cái, chỉ vào bé trai trong tấm ảnh, lòng đầy căm phẫn nói: "Con nhớ ra rồi, hắn là tên mập đó sao! Hắn làm cho người con thấy chán ghét. . . . . . Tròn phúng phính lại xấu xí quá mức, luôn mút lấy nước mũi, bắt lấy đuôi sam của con, sau đó lại bị con một cước đạp xuống sông băng, kết quả đụng nát lớp băng, rắc rắc chìm xuống . . . . . . " Nghĩ nửa ngày lại để cho cô nhớ lại những thứ không tốt như vậy, cha Tô cùng mẹ Tô liếc mắt nhìn nhau, đồng thời im lặng nhìn trời

  Mẹ Tô cũng sẽ không cứ như vậy buông tha, bà hít sâu mấy hơi lại hướng Tô Tô nói: "Tô Tô a, con đừng bị trí nhớ trước kia che mắt! Bây giờ A Dạ lớn lên rất tuấn tú, so với khi còn bé hoàn toàn bất đồng!" "Cùng con có một chút nào quan hệ sao?" Tô Tô vô tội hỏi ngược lại. 

 Vòng quanh, vòng quanh, rốt cục cũng đi tới chủ đề chính! Mẹ Tô nghe vậy, nhất thời cặp mắt sáng lên, "Không phải là 『 một chút nào 』quan hệ, mà là 『 vô số chút nào 』quan hệ! Tô Tô a, thật ra thì. . . . . Hắn chính là vị hôn phu của con !" Ba chữ "vị hôn phu", từ lỗ tai truyền tới thần kinh đại não, vang vọng về trong đầu Tô Tô; vị hôn phu? Cô ngay cả một người yêu cũng không có, từ nơi nào nhảy dù xuống một vị hôn phu a? Mẹ cô sẽ không phải là. . . . . . Từ thời không nào xuyên qua tới chứ?

  Mẹ Tô thấy Tô Tô bộ dạng ngây ngốc, vội vàng giải thích: "Thật ra thì chuyện này, còn phải ngược dòng đến ông nội đã chết của con. Năm đó, ông nội con dưới cơ duyên xảo hợp, cứu ông nội của A Dạ. Mặc dù lúc ấy con mới năm tuổi, nhưng ông nội của A Dạ đã đập bàn quyết định ngay tại chỗ để cho con làm cháu dâu của Mộ gia bọn họ. Đã nhiều năm như vậy, vốn là chúng ta cũng nghĩ chuyện này chẳng qua là tùy tiện nói chơi mà thôi, qua rồi thì quên đi. Thế nhưng ngày hôm qua, nhà bọn họ tìm tới nhà chúng ta, còn nhắc lại chuyện này!" Mẹ Tô vui vẻ nói: "Nếu như không phải là ông nội con, lấy điều kiện nhà chúng ta, làm sao con có cơ hội gả vào nhà giàu có? Cho nên đây là mệnh a! Tô Tô, con chính là có mệnh làm thiếu phu nhân a!"

 Tô Tô thanh âm hô to: "Con không lấy chồng", cũng không có hớn hở vội vã đáp ứng, cô có một nguyện vọng như vậy, không sai, làm một thiếu phu nhân không buồn không lo. Thế nhưng . . . . . . Cô dù sao cũng là một cô gái lãng mạn, tình cảm vân vân... cũng rất cần a? Cha Tô, mẹ Tô nhìn vẻ mặt Tô Tô thần sắc mờ mịt, thật sự không cách nào tưởng tượng ra cô lúc này đang suy nghĩ cái gì?

  Bọn họ thấy Tô Tô ngồi trên ghế mây, dáng vẻ chống cằm nghiêm túc suy tính. Mẹ Tô huých cánh tay cha Tô, cha Tô bất đắc dĩ cũng khuyên bảo: "Tô Tô a, con cả ngày đọc sách, là một con mọt sách, đơn thuần giống như tờ giấy trắng, ra xã hội cũng sẽ bị người ta lừa gạt, chẳng bằng nghe chúng ta lời nói, cứ gả đi?" Thấy Tô Tô không trả lời, cha Tô cũng bất đắc dĩ, ông tùy ý từ trên bàn cầm lên quyển ″Kinh tế học vĩ mô hiện đại phát triển cùng phản tư", muốn mở ra xem một chút. 

 Tô Tô lơ đãng ngước mắt, phát hiện quyển sách kia đang bị cha của cô chuẩn bị mở ra, mắt thấy sự tình sắp bị lộ! Cô giống như lửa đốt cái mông nhảy lên, liều mạng đoạt lại uyển sách, khí lực lớn đến mức ngay cả cha cô xuất thân bộ đội cũng phải lép vế. "Đứa nhỏ này làm sao thế? Không phải là một quyển sách kinh tế học thôi sao?" Cha Tô đáy mắt mê mang, đột nhiên lại nhớ tới, Tô Tô đối với sách có một loại thích sạch sẽ, ai cũng không thể động tới, ông vội hậm hực rút tay về, quay đầu nói với mẹ Tô: "Đứa nhỏ này thật là đọc sách đến u mê, đối với chuyện nam nữ hoàn toàn ngu ngốc, Ai! Vẫn là mau gả đi, chúng ta đỡ phải quan tâm. " Mẹ Tô nghe vậy, gật đầu như bằm tỏi, toàn lực đồng ý. 

   Sách kinh tế học? Đối với chuyện nam nữ hòan tòan ngu ngốc? Tô Tô thíêu chút nữa bật cừơi, đem quyển sách kia ôm chặt trong ngực của mình, quyển sách này xác thực là " Kinh tế học vĩ mô hiện đại phát triển cùng phản tư", không sai, nhưng chẳng qua là bìa ngòai thôi, nội dung bên trong hòan tòan bất đồng. Tô Tô luôn luôn thích xem tiểu thuyết sắc tình, vì không muốn cha mẹ phát hiện. cho nên mỗi lần đều đổi bìa sách tiểu thuyết sắc tình thành bìa sách có vẻ đạo mạo, dùng cái này che giấu chân tướng, 

   Nếu như cô nhớ không lầm, dưới bìa sách " Kinh tế học vĩ mô hiện đại phát triển cùng phản tư" này là tiểu thuyết sắc tình đứng trong thập đại dâm thư năm nay, còn là sách số lượng có hạn! Nếu như không phải ông chủ có cách đặc biệt giúp cô lấy đựơc, cô có thể vĩnh viễn cũng không có cơ hội có nó! Sách này H đặc biệt nhiều, nam chính nữ chính làm từ phòng bếp đến phòng khách, lại từ phòng khách lăn đến phòng ngủ, miêu tả các bộ phận cùng thiên hình vạn trạng vận động một cách lộ liễu, làm người xem nóng máu sôi sục, kích động không thôi. 

  Nếu như vừa rồi cha cô mở quyển sách này ra, không biết sẽ như thế nào? Hộc máu? Nói không chừng còn té xỉu! Trong mắt họ, cô vẫn là học sinh ngoan an phận thủ thừơng, một thục nữ đàng hòang theo khuôn phép cũ, làm sao có thể lien quan đến những lọai sách bất nhã này? Tô Tô quả thực khó có thể tưởng tượng trừơng hợp bị cha mẹ phát hiện, không biết sẽ gây chấn động thế nào a? Trong mắt không khỏi hiện lên một nụ cười. Vì không để cho cha mẹ sinh nghi, Tô Tô bận bịu cất tấm ảnh chụp đi sau đó đem cha mẹ đẩy ra ngòai, bộ mặt nghiêm túc nói: "Hai người cũng đi ra ngòai, trước hết để cho con yên lặng một chút, để cho con suy nghĩ thật kỹ..." Bộ dáng Tô Tô cấp bách như vậy, cha Tô, mẹ Tô cho là thái độ thẹn thùng của nữ nhi, liếc nhìn nhau, hài lòng lui ra ngòai. Sau khi mời cha mẹ ra ngòai, Tô Tô một mình ngồi trên ghế mây, cầm sách lên tiếp tục xem, nhưng trong đầu luôn hiện ra cảnh tên mập chảy nứơc mũi đè trên người mình rên rỉ; Tô Tô nghĩ tới trừơng hợp như vậy, đã thấy ghê tởm, vội vàng lắc lắc đầu, đem những cảnh tựơng khó coi kia đuổi ra khỏi đầu mình.

 Số lần cô xem tiểu thuyết sắc tình, cô đã không còn nhớ rõ. Nhưng quyển tiểu thuyết sắc tình đầu tiên cô xem lại nhớ rất rõ, đó chính là nữ sinh tự bạch. Trong đó có một câu: cùng người bản thân mình không thích ân ái so với tòan thân trần truồng nhảy vào bồn cầu còn làm cho người ta ghê tởm hơn! Đúng vậy, hiện tại tên mập kia chính là cho cô lọai cảm giác này! Nếu như gả cho tên mập, ngày đó chẳng phải so với ngày thân thể trần truồng nhảy vào bồn cầu còn ghê tởm hơn sao? Tô Tô đang tự ghê tởm mình, bên tay truyền đến một đạo thanh âm dễ nghe, cô cầm điện thọai lên vừa nhìn, phía trên hiện tên bạn tốt Trữ Tư . Cô vừa mới nhận điện thoại, bên kia liền truyền đến thanh âm hưng phấn của của Trữ Tư, ngắn gọn dứt khóat đi thẳng vào vấn đề: "Tô Tô, buổi tối ăn mặc trang phục đẹp, tớ dẫn cậu đi ngắm soái ca!". "A?" Một câu nói không đầu không đuôi, Tô Tô nhất thời không phản ứng kịp. "Tô Tô ngu ngốc! Cậu sẽ không hưng phấn đến mức không trả lời chứ? Cậu không nghe nhầm, nhà tớ bên này mới mở quán rượu, có rất nhiều cực phẩm đại sóai ca, bảo đảm nhanh chóng làm mù mắt cậu! Dựa trên nguyên tắc " nước phù sa không lưu ruộng người ngòai" tớ mới tìm cậu cùng đi, chớ nói với tớ là cậu không đến nha!"

  "Ngô.... "

 "Tớ không phải từng nói qua với cậu rồi sao? Chờ cậu tốt nghiệp, tớ liền dẫn cậu đi nhìn sóai ca, bây giờ nói một câu! Có đi hay không?" 

  "Đi, dĩ nhiên đi!"

 Sóai ca trên thực tế như ảo tưởng, vẫn là trong tiểu thuyết hư cấu tốt! Nếu là thừơng ngày, Tô Tô yêu thích yên tĩnh nhất định sẽ cự tuyệt, bất quá bây giờ cô đang bị tên mập ám ảnh, quyết định đi gặp cực phẩm sóai ca như Trữ Tư nói, coi như tự giúp mình rửa mắt! Cô nghĩ như vậy, liền vội vàng đáp ứng. Thật ra thì Tô Tô lớn lên cũng không tệ, thậm chí có thể dung hai chữ "xinh đẹp" để hình dung, một đôi mắt to trong suốt ngập nước, mũi thon cao thẳng, đôi môi hồng diễm, dày vừa đủ, hấp dẫn mừơi phần; bất quá, trên mặt cô lại có một mắt kính to đùng, không chỉ đem tất cả xinh đẹp của cô che kín, thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy ngốc trệ, khô khan. Thời điểm học trung học, bé trai theo đuổi cô quá nhiều, lãng phí thời gian xem tiểu thuyết sắc tình của cô, sau đó cô quyết định che giấu sự xinh đẹp của mình, như thế liền có thể ngăn trở một ít đào hoa của mình!

   Tô Tô chính là dung một lọai hình tựơng như vậy, dửng dưng xuất hiện trước mặt Trữ Tư. Mà Trữ tư trên người vải vóc không nhiều, còn trang điểm xinh đẹp, không nhịn được quở trách cô một trận, lại bị Tô Tô cừơi phản bác lại: "Tớ tới nhìn sóai ca, cũng không phải là câu sóai ca! Mặc xinh đẹp như vậy để làm gì? Hơn nữa, cậu làm hoa tươi còn tớ cam nguyện làm lá xanh làm nền, như vậy không tốt sao?" Trữ Tư mâu quang chợt lóe, cảm thấy như vậy xác thực tốt hơn! Vì vậy cô ôm Tô Tô mừng rỡ, " Tô Tô, tớ thật sự yêu cậu chết mất! Cậu cứ yên tâm, tớ nhất định giới thiệu soái ca cho cậu biết!" Tô Tô là lọai điển hình " có tặc tâm, không có tặc đảm", mặc dù miệng nói từng trải việc đời vô số, nhưng mà cô vẫn là lần đầu tiên tới bán bar – nơi xảy ra diễm ngộ tần số rất cao. Sau khi bị Trữ Tư mang vào quầy rựơu, Tô Tô vừa đi, vừa tò mò nhìn quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn hơi đỏ lên, ánh đèn nơi này làm cô thấy chóang váng; âm nhạc sống động mập mờ làm tim cô đập rộn lên. 

  Trữ Tư coi như khách quen ở đây, dọc theo đường đi, không ngừng có người đàn ông nâng chén, đến tìm cô nói chuyện. Cô cũng không lạnh không nóng ứng phó, trong mắt phong tình mừơi phần; nhưng một người nứơc ngòai ngũ quan thâm thúy kéo nhẹ cánh tay Trữ Tư thì thân thể của cô lập tức lại gần.

  Ánh đèn ngũ sắc ở quầy rượu lóe lên, ánh đèn mê ly, chiếu vào trên mặt chỉ còn lại mông lung, bóng dáng cũng phản phất nhuốm một tầng ánh sang. Tuy nhìn không rõ, nhưng Tô Tô đứng gần Trữ Tư, cô ngơ ngác nhìn người nứơc ngòai ở trên người Trữ Tư di động, lớp vải thật mỏng không ngăn cản được nhiệt tình của họ, Bọn họ trước mặt mọi người nồng nhiệt hôn nhau, lục lọi, tiếp tiến vào sàn nhảy, không cố kỵ chút nào phóng thích nhiệt tình.
  Tô Tô bịt mặt, Trữ Tư như thế nào.... như thế nào to gan như vậy! Bất quá, Trữ Tư coi như là người thầy phổ cập kiến thức cho cô. Hai người rất thân, khi còn bé, tiểu thuyết sắc tình của cô đều do Trữ Tư cho; nhưng bây giờ Tô Tô ngọai trừ tư tưởng bỉ ổi một chút, hành động cử chỉ cũng rất ngây thơ thuần tình. Giờ phút này, nhìn thấy Trữ Tư cùng người nước ngòai tuấn lãng, lọai ảnh A ngay trước mắt đựơc người thật trình diễn, Tô Tô nhất thời cảm giác tòan thân mình máu nóng xông lên não, trên mặt nóng như nước thủy triều dâng lên. Cô cắn môi dưới, quay đầu đi, nhưng phản chíêu của mắt kính vẫn thỉnh thỏang hiện lên những hình ảnh này. 

 Trữ Tư từ trong nhiệt tình khôi phục một chút lý trí, không chút nào ngượng ngùng nói với Tô Tô: "Trứơc mặt quẹo phải có một phòng VIP, cậu trứơc qua đó chờ tớ. " Tô Tô gật đầu một cái, che đi hai gò má nóng bừng, trong đám người di chuyển đi về phía trứơc; nhưng không nghĩ tới trong đám người luôn có những bàn tay xuất hiện, không phải sờ ngực cô, chính là sờ phía sau lưng, Tô Tô khẩn trương kẹp chặt chân bước nhanh đi. Thật vất vả mới đến nơi Trữ Tư chỉ, nhưng là một trái, một phải đều có phòng, cái nào mới phải? Tô Tô có chút do dự đứng tại chỗ, trong long lưỡng lự không biết. Tô Tô lại gần cánh cửa, cẩn thận ghé tai lên cửa nghe động tĩnh bên trong, tựa hồ thanh âm gì cũng không có; đang lúc Tô Tô ngây người, cửa lại đột nhiên mở ra! Tô Tô nhất thời trọng tâm không vững, cả người thẳng tắp lao về phía trước. Tô Tô nhắm chặt hai mắt, chờ đợi đau đớn, nhưng đau đớn tính không đến, ngựơc lại phía dứơi truyền đến một hơi nóng xông vào mũi, hun đến hai lỗ tai cô nóng lên. 

  Tô Tô mở mắt ra, đối diện là một đôi mắt sắc bén như ưng, quang mang nơi đáy mắt giống như u đầm, sâu không lường đựơc, phía dứơi truyền đến tim đập, Tô Tô dời mắt xuống phía dứơi, thấy được thân thể to lớn tinh tráng của hắn, còn có phía trứơc ngực áo sơ mi bị nhuộm màu rượu hổ phách. Nhìn thủy tinh tan nát đầy đất, Tô Tô ảo não vạn phần, đều do cô không tốt, không có việc gì lại ghé sát vào cửa người ta! Khi Tô Tô lén lút ghé vào trên cửa thì người trong phòng đang cầm ly rượu cốc-tai đi ra ngòai. Cửa vừa mở ra, Tô Tô liền bị mất trọng tâm, cả người không cẩn thận đụng phải, ngay tiếp theo tòan bộ ly cốc-tai đều hất lên áo sơ mi của hắn.

 "Nằm sấp như vậy đủ chưa?" Thanh âm khan khan trầm thấp từ dưới thân yếu ớt vang lên, Tô Tô nhất thời rùng mình một cái. 

  " Tôi, tôi.... . không đúng.... . xin lỗi, tôi lập tức đứng lên. " Tô Tô vừa nói xin lỗi, vừa đứng dậy, nhưng trong rối ren mới bò đến một nửa, gót chân sau lại đụng lên cửa, "Rầm" một tiếng, lại nặng nề ngã xuống trên thân người kia, vừa khéo ngực đè lên vị trí trọng điểm của người nọ. 

 Nhất thời, hai người cũng ngây ngẩn cả người. Mộ Tư Dạ lúc này im lặng cực độ, hắn thế nào không nghĩ đến, thỉnh thỏang ra ngòai mua cái say lại còn phải đụng chuyện như vậy. Hôm nay ông nội đặc biệt tìm hắn nói chuyện, hắn không giải thích được liền có một vị hôn thê chưa từng gặp. Hắn bây giờ không cách nào nhịn được, trong nhà đột nhiên tiếp nhận một người phụ nữ, hơn nữa còn là người kề bên gối mình! Hiện tại hắn nghĩ tới chuyện này, trong lòng phiền não không thôi, không thể làm gì khác hơn là dung rượu để làm tê dại mình.

   Hắn ngồi dậy, dáng vẻ ngạo mạn nhìn chằm chằm Tô Tô cũng đang ngước mắt nhìn hắn. Trong nháy mắt, tài tình từ góc độ trên cao nhìn xuống liền nhìn vào phần vài thật mỏng bao bọc bộ ngực của Tô Tô, cảnh xuân kiều diễm, nhìn không sót một cái gì. Cổ họng Mộ Tư Dạ đột nhiên nóng rực, bụng dưới chợt chặt lại, một lọai cảm giác kỳ diệu khó có thể khống chế chợt từ dứơi bụng bay lên. Hắn là đàn ông, còn là người đàn ông từng kich bách chiến, liền rất rõ ràng lọai dục vọng này đến từ đâu. Nhưng lọai vịt con xấu xí ngốc trệ này không phải khẩu vị của hắn, Mộ Tư Dạ thầm nghĩ, đưa tay đang muốn đẩy Tô Tô lại vừa đúng lúc Tô Tô khẽ nâng hai tròng mắt. Không có mắt kính gọng đen ngăn che, xuất hiện trứơc mắt hắn là dung nhan xinh đẹp tới cực điểm, ánh mắt như nước long lanh vô tội vô cùng, đây quả thực là.... ánh mắt thuần thiết, dung nhan mị hoặc! Cổ họng Mộ Tư Dạ khô khốc, dục vọng phía dứơi bụng cơ hồ khó có thể khống chế. 

  "Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Đều là do tôi không tốt. " Tô Tô giùng giằng bò dậy, vội vàng cúi rạp người, nói xin lỗi. 

 Mộ Tư Dạ lại lần nữa có đựơc góc ngắm tuyệt mỹ, thấy cô trứơc ngực trắng noãn đẫy đà, trong nhất thời, hắn chỉ cảm giác mình máu nóng sục sôi, cơ hồ khó có thể khống chế. 

   Tô Tô thấy hắn đứng thẳng dậy, ngồi trở lại ghế sa lon màu đỏ, ánh mắt phức tạp quay mặt qua chỗ khác, cho là hắn còn đang tức giận, bất đắc dĩ tiến lên phía trứơc nói: "Bằng không như vậy đi, anh cởi áo sơ mi xuống, tôi giúp anh mang đi giặt sạch?"

   Mộ Tư Quay quay mặt lại, hai tay khẽ nhếch, không tỏ rõ ý kiến nhìn cô, khuôn mặt bình tĩnh không nói lời nào. Tô Tô thở dài, ngồi dọc theo ghế sa lon, một bên thấp thỏm bất an, một bên đưa tay cởi nút áo sơ mi của hắn, chỉ chốc lát sau, áo sơ mi liền bị cô lột ra, lộ ra cơ bắp to lớn anh tuấn của hắn, da thịt màu đồng phiếm nhàn nhạt ánh sáng. Tô Tô nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng liếm liếm môi khô, nhưng động tác vô ý này lại làm cho dây cung tự kiềm chế của Mộ Tư Dạ đứt hoàn toàn, dục vọng phía bụng dưới xông thẳng lên đầu. Tay thon dài của hắn đột nhiên kéo lại Tô Tô muốn xoay người rời đi, đem thân thể cô xoay tròn một vòng ngồi vào trên chân mình, tay phải đỡ lấy gáy cô, môi nặng nề che phủ lên. Đầu lười ướt mềm trơn trượt thăm dò vào trong miệng của cô, khéo léo kích động dục vọng. 

  Đại não Tô Tô nhất thời cứng đơ, trước mắt trống rỗng, toàn thân giống như điện giật, khẩn trương căng thẳng đứng lên. Người đàn ông này chẳng lẽ hi vọng cô dùng phương thức này nói xin lỗi sao? Nhưng . . . . . . Đây là nụ hôn đầu của cô nha! Còn là nụ hôn đầu cô giữ gìn hai mươi hai năm, ô ô. . . . . . Bất quá, cô lại nghĩ đến chiếc áo giá trị không rẻ kia, cô đại khái cũng không có tiền bồi thường, huống chi, tiền của cô còn phải giữ lại mua tiểu sắc tình. A, còn có những tiểu thuyết số lượng có hạn đắt giá nữa! Kia. . . . . . Để cho hắn hôn một cái tốt lắm. . . . . Dù sao cô cũng đã trưởng thành, vẫn luôn muốn tìm một người đàn ông chất lượng tốt hiến hôn, người đàn ông này thoạt nhìn chất lượng hoàn toàn tốt, tặng nụ hôn đầu cũng không thua thiệt nha!

 "Không chuyên tâm?" Mộ Tư Dạ tựa hồ nhận thấy suy nghĩ của cô bay đi, ôm chặt cô hơn, càng chôn sâu hơn, cô gái này. . . . . Thật đúng là một ma nữ! Hắn vốn chỉ là muốn đùa dai, trêu chọc cô một chút. Nhưng sau khi hôn rồi, cư nhiên bắt đầu luyến tiếc hương vị này, đặc biệt là ánh mắt của cô, giống như một loại nam châm hút chặt lấy hắn. 

  Tô Tô không hề nghĩ loạn nữa, phối hợp đến gần hắn, không lưu loát đáp lại hắn. Thấy cô cũng không phản kháng, thân thể càng phát ra kích động, ở trên mặt cô vừa hôn vừa liếm, hai tay cũng không nhàn rỗi, vừa sờ vừa nhào nặn, chỉ chốc lát sau, Tô Tô sa vào trong kích hôn, quần áo trên người đã bị hắn cởi bỏ. Bộ ngực Tô Tô như một đôi thỏ trắng nhảy ra ngoài, bị Mộ Tư Dạ một phen nắm lấy, Tô Tô sửng sốt, cả người cơ hồ muốn bật lên. Nhưng Mộ Tư Dạ lại ấn cô vào trong ngực, ở trên vành tai cô gặm cắn, tiếng thở dốc vang dội bên tai của cô, hắn xấu xa nói: "Tiểu yêu tinh, không phải mới vừa vẫn còn rất hưởngthụ sao?"

 "Anh, anh nói bậy!" Tô Tô rõ ràng là giọng căm hận mắng ra miệng, nhưng không biết tại sao, những lời này mắng ra lại mềm nhũn, một chút thuyết phục cũng không có, thậm chí mang theo vài phần run rẩy. Đầu ngón tay của hắn tà ác vẽ võng tròn trước đầu ngực cô, từ từ kích thích, "Có nói bậy hay không, thử qua mới biết, ân?" Thanh âm dễ nghe phát ra liền cúi đầu tới gần, há mồm đem hồng tiêm nho nhỏ kia nhét vào trong miệng. 

   Ướt át vây quanh, kích thích trêu đùa, kích thích trước ngực làm cho Tô Tô từ trong mê say thức tỉnh, cô có chút sợ hãi mà nghĩ muốn đẩy hắn ra, "Không, không muốn!" Mộ Tư Dạ bất quá muốn dọa cô một chút, nhưng đáng chết, phản ứng sinh lý của mình cư nhiên càng kịch liệt hơn. Dù sao mọi người đều là ra ngoài tìm thú vui, nếu đã đến nơi này, chung quy cũng không phải loại phụ nữ đàng hoàng đi? Nói không chừng, đây còn là thủ đoạn đón tiếp của cô!

  Ôm chặt ý nghĩ như vậy, Mộ Tư Dạ càng không muốn buông cô ra, chính là ôm cô càng chặt hơn, căn bản không để cho cô có cơ hội phản kháng. Cô giãy giụa, thậm chí càng thêm kích thích ham muốn của Mộ Tư Dạ. Khí lực của hắn thật sự quá lớn, Tô Tô bị hắn giam cầm vào trong ngực, căn bản không cách nào nhúc nhích, cô chỉ cảm thấy, thân thể của mình càng ngày càng mềm, càng ngày càng mềm, sắp mềm thành một cái đầm xuân thủy. . . . .
   Đầu ngón tay thon dài của Mộ Tư Dạ sờ soạng giữa bắp đùi cô, rất nhanh liền âm thầm tiến vào dưới váy của cô. Tô gấp đến độ thiếu chút nữa thét chói tai, nhưng đôi môi đỏ mọng lại lần nữa bị Mộ Tư Dạ bao phủ lên, chỉ còn lại thanh âm nghẹ ngào nức nở như có như không. Đầu ngón tay Mộ Tư Dạ chạm được vào mép quần lót becủa cô, ngăn cách bởi một lớp vải thật mỏng, hoa hạch của cô nhô ra. Nơi này chưa bao giờ bị người khác thăm dò qua, chợt bị kích thích như vậy, Tô Tô trong lòng sợ hãi. Nhưng thân thể lại bởi vì kích thích mà hưng phấn khẽ run lên, ngực không ngừng theo hô hấp phập phồng. 

  Thấy Tô Tô không hề giãy giụa kịch liệt nữa, ngón tay Dạ càng thêm không chút kiêng kỵ, đầu ngón tay khơi mào quần lót, từ từ dò xét đi vào. Ngón tay lạnh như băng dừng trước hoa hạch của cô nhẹ nhàng đụng chạm. Trong nháy mắt, một dòng điện từ bàn chân Tô Tô thẳng hướng dây thần kinh trên đầu chạy tới, khoái cảm kỳ diệu làm cho cô không tự chủ đắm chìm vào. Cái tay kia, không ngừng trêu chọc hoa châu nhạy cảm của Tô Tô, trong hoa huyệt không ngừng chảy ra chất lỏng sềnh sệch trong suốt, làm quần lót Tô Tô dần dần ướt đẫm; chưa bao giờ có khoái cảm cực độ như vậy làm cho Tô Tô không nhịn được rên rỉ thành tiếng. Trong đầu cô bắt đầu hỗn loạn, không biết kế tiếp nên làm những gì, là như thế này trầm luân đi xuống, hay là tiếp tục giãy giụa? Cô không nghĩ ra, cũng không cách nào suy nghĩ. . . . . . Loại cảm giác này giống như vai nữ chính trong tiểu thuyết sắc tình đi. . . . . . Sẽ hạnh phúc sao? Có lẽ sẽ đau . . . . . . 

 Hắn ngậm môi của cô, dùng sức mút, môi lạnh như băng từ từ trở nên nóng bỏng, Tô Tô phảng phất giống như mê muội đi theo tiết tấu của hắn, cùng hắn gắn bó như môi với răng. Thân thể của cô đã tuôn ra lửa, cả người cũng thành một thác nước rồi, trên người da thịt nổi lên sắc hồng; nếu nói dục hỏa đốt người, cũng không hơn gì cái này chứ? 

   



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro