Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao lại khóc rồi?"

Jeong Jihoon cau mày, lấy khăn giấy lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Sanghyeok.

Sanghyeok cúi đầu nói bằng giọng mũi: "chỉ là em... đói."

"Nếu đói hãy ăn nhiều lên để có thể mập lên một chút."

Jeong Jihoon không thích quá gầy.

"Ừm."

Thỏ con chóp mũi hồng hồng, ăn từng ngụm cháo mà Jeong Jihoon đút cho .

"Chiều nay tôi có việc phải làm nên phải đến công ty. Tôi sẽ nhờ người mang đồ ăn tới. Nhớ phải ăn!" Jeong Jihoon cảnh báo.

Sanghyeok nằm trên giường ngoan ngoãn gật đầu. Jeong Jihoon sờ lên cái trán trắng nõn của Sanghyeok, cơn sốt đã giảm bớt: "Hôm nào, hãy cùng đi xin lỗi Wangho."

Vẻ mặt Sanghyeok đột nhiên đông cứng lại.

Jeong Jihoon dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc Sanghyeok: "Lần sau đừng làm loại thủ đoạn này, em ngoan ngoãn một chút, có được không?"

Ngôn ngữ vô cùng mềm mại, cũng vô cùng tàn nhẫn.

Sanghyeok mở miệng, cậu muốn giải thích. Nhưng bây giờ có vẻ như không cần thiết phải giải thích.

"dạ."

Một tiếng dạ gần như làm cạn kiệt toàn bộ sức lực trên người Sanghyeok.

Jeong Jihoon mỉm cười hôn lên mặt Sanghyeok: "Được rồi, tôi đi đây, buổi tối gặp lại."

Tiếng đóng cửa vang lên, tiếng bước chân cũng dần biến mất. Sanghyeok khó khăn bước ra khỏi giường.

Cậu bịt miệng đi vào nhà vệ sinh, nôn ra hết bát cháo vừa ăn.


"Anh dâu, em tới thăm anh đây!"

Kim Suhwan đến, trên tay cầm một bó hoa loa kèn trắng tinh.

Cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, Sanghyeok chỉ có thể yếu ớt đứng dựa vào tường, chậm rãi đi ra khỏi toilet vừa bám vào tường.

Kim Suhwan trong tay cầm một bó hoa loa kèn xinh đẹp, cánh hoa mỏng manh, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Sanghyeok gượng cười: "Suhwan, tới rồi sao?"

Kim Suhwan sững sờ, bó hoa trên tay rơi xuống, vẻ mặt kinh ngạc.

"Anh dâu, anh.."

Tí tách. Âm thanh giống như tiếng những giọt nước rơi xuống. Sanghyeok chậm rãi cúi đầu.

Một dòng máu đỏ chảy dọc theo chân đến mắt cá chân gầy trắng nõn, trên mặt đất trắng như sứ hiện lên một vũng đỏ rực kinh người.

Đỏ đến chói mắt.


Bác sĩ nhíu mày sau khi kiểm tra tình trạng thể chất của Sanghyeok.

"Làm thế nào cậu lại không quan tâm đến sức khỏe của mình trong khi mang thai như vậy? Mấy ngày không ăn, cho dù cậu có thể chịu được, nhưng đứa nhỏ trong bụng cậu có chịu được không? Ốm nghén là chuyện bình thường. Vì con, cậu cũng phải ăn một chút cơm.Cũng may là thể chất của cậu khá tốt, nếu không đứa nhỏ này sẽ không giữ được."

Sanghyeok sững sờ. Cậu mở miệng thì thào: "Đứa, đứa nhỏ...?"

Bác sĩ tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy phản ứng của cậu: " Cậu không biết mình đã có thai à?"

Cũng khó trách. Bác sĩ thấy Sanghyeok còn khá trẻ, trông như một cậu nhóc 16, 17 tuổi. Trong mắt bác sĩ, cậu vẫn giống như một đứa trẻ, có lẽ cậu coi ốm nghén là chứng ăn không ngon miệng, là chuyện bình thường nhưng không ngờ cậu mang thai.

Giọng điệu của bác sĩ có chút dịu đi: "Bây giờ đã biết bản thân mình mang thai, sau này phải chú ý, ăn uống điều độ, duy trì tâm trạng vui vẻ, thoải mái."

"Còn cậu."

Bác sĩ quay đầu nhìn Kim Suhwan đang đứng một bên.

"Vợ của cậu đang mang thai. Sau này chăm sóc cậu ấy nhiều hơn. Cậu ấy hiện tại đang không có cảm giác thèm ăn cho nên cậu hãy làm nhiều hơn những món mà cậu ấy muốn ăn. Đừng để cậu ấy bỏ bữa." Kim Suhwan hơi bất ngờ khi biết tin anh dâu mình có thai, bị bác sĩ chỉ điểm lại càng sợ hơn.

Bác sĩ có vẻ đã hiểu nhầm.

Kim Suhwan vốn muốn giải thích, nhưng khi cậu liếc mắt nhìn Sanghyeok, dường như không có đáp lại, cũng không có giải thích chút nào.


Sau khi bác sĩ rời đi, ngón tay mảnh khảnh của Kim Suhwan nhẹ nhàng đặt lên bụng Sanghyeok. Bụng rất mềm, khó có thể tưởng tượng được, dưới chiếc bụng gầy này lại có một sinh mệnh.

Kim Suhwan gãi gãi đầu: "Anh dâu, chuyện này anh em vẫn chưa biết đúng không?"

Sanghyeok nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."

Jeong Jihoon không biết. Ngay cả Sanghyeok cũng vừa mới biết.

Sanghyeok chậm rãi nói: "Suhwan, có thể hứa với anh một chuyện được không?"

Kim Suhwan nhìn dáng vẻ xanh xao yếu ớt của Sanghyeok, cảm thấy có chút xót xa: "Anh dâu, anh nói đi."

Sanghyeok sờ bụng: "Suhwan, em có thể đừng nói cho anh trai em biết chuyện anh mang thai được không?"

"Anh dâu đừng lo lắng, đương nhiên là anh dâu muốn tự mình nói cho anh trai biết chuyện vui như vậy, em sẽ không nói!"

Kim Suhwan ngồi xuống bên giường, cậu cúi đầu thở dài: "Nhưng anh dâu hiện đang mang thai, sau này em không còn cơ hội nữa rồi.Đôi khi thật muốn trở thành trà xanh rồi cướp anh dâu từ anh trai em."

Khuôn mặt của Kim Suhwan có chút trẻ con, lời nói lúc nào cũng hài hước, Sanghyeok không nhịn được cười.

"Anh dâu, anh nên cười nhiều hơn, khi cười nhìn anh rất đẹp." Kim Suhwan nhìn Sanghyeok tha thiết: "Anh dâu, em muốn anh vui lên một chút."

"Ừm."

Bác sĩ nói, trong thời gian mang nên giữ tâm trạng vui vẻ thỏai mái. Cậu sẽ cố gắng để lúc nào cũng vui vẻ.

"Suhwan, xin lỗi, ngày mai anh không thể đến quán bar xem em hát."

Kim Suhwan xua tay: "Không sao đâu, anh dâu, em hiện tại là ca sĩ cố định của quán bar, cuối tuần nào em cũng sẽ biểu diễn. Điều quan trọng nhất là anh phải giữ gìn sức khỏe, đến lúc đó em sẽ mời anh uống rượu... à không, nước trái cây."

"Ừm."


Sanghyeok đã ở bệnh viện được vài ngày. Vào ngày cậu xuất viện, Jeong Jihoon không thể đến được, cho nên cậu đã bắt taxi về nhà một mình.

Về đến nhà. Sanghyeok trước tiên đi tới ban công nhìn xem Chobi.

Chobi ở trong lổng, trông có vẻ không có tinh thần, có chút ủ rũ, ngồi sụp xuống trong lổng với đôi tai thỏ rũ xuống. Bát đựng đầy cỏ khô. Nhưng chú thỏ nhỏ dường như không muốn ăn, nó cũng không muốn ai chạm vào nó nhiều.

Sanghyeok sờ sờ đầu của nó. Con thỏ nhỏ ngửi ngửi ngón tay Sanghyeok, sau đó ngẩng đầu xoa xoa lòng bàn tay. Sanghyeok nhổ vài gốc cây tươi trong sân,thỏ nhỏ lúc này mới chịu cầm cành cây mà gặm nhấm.

Giải quyết ổn thỏa, Sanghyeok ngồi trên sofa, mở nhật ký ra. Ở cuối Điều 10, một dấu tích đã được đặt.

Điều 10: Tôi có một đứa con với Jihoon.

Sanghyeok đặt cuốn nhật ký lại rồi mở máy.

"Jihoon, anh muốn ăn gì tối nay?"

"Tối nay có một bữa tiệc, có lẽ sẽ về muộn."

"Anh đừng uống quá nhiều."

"Ừm."

Sanghyeok đặt điện thoại xuống, đến siêu thị gần đó mua đồ ăn, nấu cơm.

Buổi tối cậu ăn một mình, rửa bát, dọn dẹp nhà cửa. Giống như mọi thứ đều bình thường. Dường như lại có điều gì đó khác lạ. Sanghyeok đặt tay lên bụng, cảm giác thật tuyệt.


Đêm đến, khi Jeong Jihoon trở lại, Sanghyeok đang nằm trên giường. Sau khi tắm rửa xong, Jeong Jihoon leo lên giường, ôm Sanghyeok vào lòng từ phía sau.

"Xin lỗi vì hôm nay không để đến đón em được."

Sanghyeok cười nói: "Không sao, đi taxi cũng rất thuận tiện."

Jeong Jihoon nhận thấy rằng giọng điệu và phong thái của Sanghyeok có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.

Kể từ bữa tiệc sinh nhật của bà nội hôm đó, tâm tình Sanghyeok không được ổn cho lắm.

Jeong Jihoon hôn lên vành tai trắng nõn của Sanghyeok, trầm giọng hỏi: "Hôm nay có chuyện gì vui sao?"

Sanghyeok trả lời: "Em ở bệnh viện một thời gian dài, cảm thấy rất nhàm chán. Sau khi xuất viện, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hôm nay em làm món thịt lợn hấp bằng bột gạo, thấy rất ngon, anh có muốn ăn không? Ngày mai em sẽ làm lại nhé?"

Jeong Jihoon nhìn kỹ Sanghyeok. Một nụ cười yếu ớt hiện lên trên khuôn mặt trắng nõn của thỏ con.

"Ừm."

Làn da của Sanghyeok rất trắng, dưới ánh đèn ngủ, làn da trắng nõn như ánh sáng, khiến người ta muốn cắn một miếng, trên làn da trắng như tuyết còn để lại một chút vết đỏ.

Jeong Jihoon hôn lên cái cổ trắng nõn gầy guộc của thỏ con: "Tôi hiện tại chỉ muốn ăn thịt thỏ con."

Sanghyeok đỏ mặt.

Jeong Jihoon vươn tay muốn lấy áo, dỗ dành nói: "Nào, giúp tôi mặc đi."

Sanghyeok nhận lấy, nhưng không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Jeong Jihoon.

"Jihoon, em muốn có một đứa con, có được không?"

Jeong Jihoon hơi giật mình, cau mày khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Sanghyeok.

"Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?"

Sanghyeok chớp mắt: "Em muốn cùng anh có con. Jihoon hãy để em sinh con cho anh."

Jeong Jihoon bình tĩnh nói: "Vẫn chưa đến lúc."

Sanghyeok hỏi: "Vậy .... khi nào thì có thể?"

Jeong Jihoon bỏ qua cái nhìn mong đợi của cậu thiếu niên, nhẹ nhàng nói: "Về sau rồi nói."

Về sau...

Sanghyeok biết rằng Jihoon nói cho có lệ.

Sanghyeok cắn môi: "Jihoon....Về sau không muốn đợi... Em...Có..."

Jeong Jihoon bất mãn ngắt lời cậu: "Sanghyeok, hôm nay em bị sao vậy?"

Sanghyeok sững sờ.

Cậu nuốt những gì chưa nói xong vào, trong lòng đã biết đáp án. Jeong Jihoon không muốn có con với cậu. Cậu có nên mừng vì đã không nói trực tiếp với Jeong Jihoon không? Nếu anh biết, liệu anh có muốn đứa trẻ này tồn tại không?

Sanghyeok cảm thấy sợ khi nghĩ đến điều này.


Buổi sáng, Jeong Jihoon thức dậy, nhìn bóng dáng gầy guộc đang bận rộn trong bếp. Mùi thơm của thức ăn tràn ra khắp gian bếp, cuộc sống dường như trở lại đúng hướng, êm đềm và tươi đẹp.

"Chào buổi sáng."

Jeong Jihoon ôm lấy vòng eo thon thả của cậu từ phía sau.

Sanghyeok sửng sốt một chút, vô thức đưa tay lên bảo vệ bụng.

"Jihoon... chào buổi sáng."

Jeong Jihoon cảm thấy cậu thiếu niên trong vòng tay mình có vẻ hơi lo lắng. Thực sự trông giống như một con thỏ nhỏ, nhút nhát và dễ sợ hãi.

Jeong Jihoon hôn lên cái cổ trắng như tuyết của Sanghyeok, mùi hương sữa nhẹ trên người thỏ nhỏ khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

"Sáng nay ăn gì vậy?"

"Bánh bao cùng sữa đậu nành."

Bánh bao nhồi thịt đã được Sanghyeok hấp tối qua, buổi sáng chỉ cần hâm nóng là có thể ăn được.

Cằm Jeong Jihoon đặt lên vai Sanghyeok, giọng điệu có chút lười biếng, ngón tay có khớp xương rõ ràng chui vào trong áo phông, cẩn thận vuốt ve một tấc làn da mịn màng và mỏng manh ở phần bụng Sanghyeok.

Hành động thân mật như vậy khiến Sanghyeok ảo tưởng rằng họ giống như một cặp vợ chồng trẻ đang yêu. Dựa sát vào nhau và cùng nhau mong chờ đứa con trong bụng. Tuy nhiên, một bức tranh đẹp như vậy suy cho cùng cũng chỉ có tự mình nghĩ ra. Sanghyeok cụp mắt nhìn ngọn lửa màu xanh lam nhảy nhót, không khỏi có chút buồn bực.

"Có vẻ như em đã mập lên một chút rồi. Về sau hãy ăn nhiều hơn."

Jeong Jihoon hôn lên cánh tai của Sanghyeok với vẻ hài lòng.

"À phải rồi, cuối tuần này Han Wangho dọn đến nhà mới mở tiệc tân gia, nhớ chuẩn bị quà."

"Dạ,."


Buổi chiều, Sanghyeok đến lớp học phụ đạo.

"Thầy Lee, em nhớ thầy muốn chết!"

Bạn nhỏ chạy tới và ôm lấy chân của Sanghyeok, dì Shin ở bên cạnh lắc đầu.

"Sanghyeok, mấy ngày nay bị bệnh, những đứa nhỏ này rất nhớ cháu."

Mấy ngày trước khi Sanghyeok rời đi, dì Shin đã tiếp quản công việc của cậu, dì Shin vốn là giáo viên tiểu học rất nghiêm khắc, bọn trẻ rất sợ bà ấy.

Sanghyeok cười hỏi: "Bạn học Hanna, mấy ngày thầy vắng mặt, em có còn nghịch ngợm không?"

"Tất nhiên là không." Song Hanna nói một cách tự hào: "Thầy Lee, tuần trước em đã giành vị trí đầu tiên trong kỳ thi."

"Bạn học Hanna đã tiến bộ rất nhiều." Sanghyeok sờ đầu Hanna.

"Không phải !"

"Được, được rồi, mau làm bài đi." Dì Shin vội vàng cho bọn trẻ làm bài.

Sau khi bọn trẻ về chỗ ngồi, dì Shin nhìn Sanghyeok với ánh mắt lo lắng.

"Sanghyeok, đã mấy ngày không gặp, sao lại gầy đi nhiều như vậy?"

"Trước đây con ăn uống không được tốt, nhưng hiện tại đã ổn rồi."

Sanghyeok gãi gãi đầu, cậu không nói dối trước mặt dì Shin, nhưng cậu vẫn chưa nghĩ ra cách nói cho dì Shin biết chuyện cậu đã mang thai.

Cậu nghĩ hay là để vài ngày sau rồi nói.

Nhìn thấy Sanghyeok rõ ràng đang giấu giếm điều gì đó trong lòng, sự lo lắng của dì Shin càng thêm trầm trọng. Dì Shin cũng biết chuyện Kim Jia gọi cho bạn trai của Sanghyeok. Bà cũng lờ mờ nhận ra rằng có thể có vấn đề trong mối quan hệ giữa hai người trẻ tuổi. Dì Shin không muốn Sanghyeok bị thương.

Năm xưa, bố mẹ Sanghyeok gặp tai nạn, dì Shin ở ngoài thị trấn, bà không giúp đỡ được gì, trong lòng luôn cảm thấy tội lỗi.

"Sanghyeok, nếu con có chuyện gì thì phải nói với dì." Dì Shin khuyên nhủ.

Sanghyeok thật ra có chuyện rất muốn nói với dì Shin.

"Dì Shin, căn nhà mà dì nói lần trước đã cho thuê chưa?"

"Dì không định cho thuê mà giữ lại cho con. Con có muốn dọn đến không? Chiều dì sẽ đến dọn dẹp mọi thứ. Khi nào thì con dọn đến ở?"

Dì Shin rất hy vọng Sanghyeok sẽ chuyển qua: "Sanghyeok, nếu con chuyển đến đây, dì Shin ở gần sẽ có thể chăm sóc cho con."

Sanghyeok do dự một chút: "Dì Shin, con chỉ muốn hỏi một chút thôi."

Dì Shin nhìn Sanghyeok: "Sanghyeok, nhà là dì để dành cho con. Con có thể dọn đến bất cứ khi nào con muốn. Có gì ủy khuất trong lòng, hay cảm thấy không thoải mái, không vui, hãy đến gặp dì ở đây."

Sanghyeok không khỏi cay cay sống mũi: "Dì Shin, con không có sao, đừng lo lắng cho con."

Dì Shin thở dài, đứa nhỏ này, từ trước đến giờ đều luôn để chuyện này trong lòng.


Buổi chiều, Sanghyeok tan làm như mọi khi.

Trên đường trở về, cậu cảm giác phía sau có người, thật giống như có người theo dõi mình. Nhưng khi Sanghyeok quay đầu lại, phía sau lại không có một bóng người. Là cậu lo nghĩ quá nhiều sao?


Cuối tuần. Sanghyeok bình tĩnh chọn một phần quà, là một bộ bát ăn bằng sứ tinh xảo, rất đẹp.

Han Wangho dọn đến nhà mới, có lẽ cậu ta sẽ cần dùng đến.

"Phu nhân, ta đến đây đi."

Chú Im tiến lên đáp bắt tay: "Để ta cầm cho."

"Cảm ơn chú Im ."

Chú Im đem bộ đồ ăn bỏ vào cốp xe, nhìn thoáng qua Sanghyeok muốn nói lại thôi. Ông không thể hiểu ông chủ đang nghĩ gì.

Sanghyeok có biết không? Han Wangho và ông chủ, là loại quan hệ .....Nếu không biết, thật là...quá là tệ hại. Nhưng nếu đã biết, thì chẳng phải....càng tệ hại hơn sao?


Nhà mới của Han Wangho là một biệt thự bên bờ biển. Tiệc trong nhà giờ đã biến thành một bữa tiệc tùng quanh hồ bơi, bên bờ cát trắng. Đây là điều mà Sanghyeok không nghĩ tới.

"Sanghyeok, cậu đến rồi, tôi còn tưởng rằng cậu không đến."

Han Wangho nhìn thấy Sanghyeok, trên mặt thoáng qua một chút kinh ngạc.

"Sao lại không đến được?" Sanghyeok kẽ cười.

Bãi biển đầy nắng, hồ bơi tư nhân riêng tư nên rất sạch sẽ và tinh khiết, hòa cùng với sắc vàng của cát đẹp không thể tưởng tượng được.

Han Wangho với kiểu tóc thoải mái và sạch sẽ, đeo kính râm sang trọng che đi một phần khuôn mặt tinh xảo, áo sơ mi Hawaii rộng rãi, trên chân đi một đôi giày có hình trái dừa, nhìn vừa nhàn nhã vừa quý phái.

Ngược lại Sanghyeok ăn mặc áo thun, quần jean cùng với giày thể thao, giống như một cậu học sinh đi đến trường.

Xung quanh có người dùng đôi mắt đánh giá.

"Người kia là ai, sao lớn lên giống với Peanut đến vậy?

"Chính là chuyện đó của Jeong thiếu đó..."

"A, chuyện đó á...Đã biết đã biết....Sao cậu ta lại tới đây?"

""Ai biết được? không biết mình đang nằm ở đâu mà còn đi khoe cho thiên hạ à?"

"Lần trước chính cậu ta là người đã khiến cho Peanut bị bỏng, nếu mà là tôi, không thể nào không thích cậu ta được."

Sanghyeok xấu hổ tặng quà.

Han Wangho nhìn Sanghyeok trong tay đang cầm quà có vẻ nặng nhưng không nhận, ngược lại có chút kinh ngạc: "Anh ấy đã tặng quà rồi, sao cậu còn lại tặng thêm làm gì nữa?'

Sanghyeok hơi xấu hổ, không biết Jihoon đã tặng lễ vật rồi.

Cậu cười cười: "Jihoon tặng là tấm lòng của anh ấy, còn đây là chút tấm lòng của tôi."

"Thôi được rồi, tấm lòng của cậu tôi nhận, cảm ơn!"

"Uầy, đưa một bộ đồ ăn? Cậu có biết Jeong thiếu tặng Peanut cái gì không?"

"Cái này tôi cũng không biết."

"Là một viên kim cương, trị giá 1 tỷ, đã được bán đấu giá đó."

"Wow, không phải chứ, người thần bí kia chính là Jeong thiếu." Này cũng quá là lãng mạn đi?"

"Đâu chỉ lãng mạn, thực sự là đã bỏ cả vốn lẫn lãi ra mà, 1 tỷ won đó."

Hai người cầm sâm panh nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua Sanghyeok, Sanghyeok biểu tình nhàn nhạt, nhìn không ra được cảm xúc gì.

"Sao hôm đó không thấy cậu nhắc tới là tổ chức tiệc ở bãi biển vậy?"

"Cậu chắc chắn không mang quần áo đến đúng không, ở đây tôi có một bồ đang còn mới, tôi sẽ cho người đưa cậu đi thay."

Sanghyeok lắc đầu: "Không cần."

Han Wangho nhìn chằm chằm Sanghyeok, bỗng nhiên cười: "Sanghyeok, cậu luôn khách sáo như vậy, thả lỏng ra, hôm nay là tới chơi."

Thấy Sanghyeok kiên trì, Han Wangho cũng không ép buộc: "Bọn họ trong phòng khách, tôi dẫn cậu qua đó."


Biệt thự của Han Wangho gồm có ba tầng độc lập ở trên bờ biển, nằm ở giữa sườn núi, tần một có một cái bể bơi rất đẹp, nhìn ra ngoài có ngắm biển.

"Sanghyeok, cậu thấy thế nào, đẹp chứ?"

"Ừ." Sanghyeok gật đầu: "Thật đẹp."

Han Wangho cười nói: "Còn phải cảm ơn anh ấy, vốn là không lấy được, rất may mắn là anh ấy và người chủ có giao tình, nên mới phá lệ để cho tôi."

Sanghyeok cười nhạt.

Khi người phục vụ bưng champagne cùng rượu vang đỏ, một trong số họ không không biết vô tình hay cố ý đụng phải Sanghyeok.

Sanghyeok theo bản năng mà bảo vệ bụng của mình, champagne hỗn hợp rượu vang đỏ đổ lên người cậu.

Màu trắng của quần áo nhanh chóng bị ướt một mảng lớn.

Han Wangho theo bản năng mà liếc nhìn hai tay Sanghyeok bảo vệ bụng, cậu ta nhìn chằm chằm hai giây.

"Thực xin lỗi." Người phục vụ vội vàng xin lỗi.

" Không sao."

"Sanghyeok, quần áo bẩn rồi." Han Wangho nói: "Vừa lúc cậu đi thay quần áo đi."

Sanghyeok nhìn thoáng qua quần áo đã ướt đẫm của mình, không biết vì điều gì, cậu có một cảm giác rất quen thuộc, giống như cậu đã từng trải qua loại tình huống như thế này rồi.

Ngày đó, khi tham gia tiệc sinh nhật của bà ngoại, cậu cũng bị người ta đổ nước lên người, sau đó cũng phải đi thay đổi quần áo, cuối cùng bị xấu mặt trước toàn thể mọi người.

Bây giờ nhớ lại, giọng nói cùng thân hình người đó rất quen thuộc. Han Wangho có một đống quần áo trên giá, cùng một kiểu mà cậu ta đang mặc. Thật giống nhau.

Người trợ lý nói: "Quần áo này đều là được tài trợ, cậu chọn lựa một bộ mình thích đi."

Khi Sanghyeok ra ngoài, thay đổi một bộ dạng tương đối rộng rãi nhìn rất thoải mái, an nhàn, cùng kiểu với quần áo Han Wangho đang mặc.

Trợ lý người thiết kế không nhịn được cảm thán: "Cậu cùng anh Peanut quả thực rất giống nhau."

"Không phải, chúng tôi là bạn bè." Han Wangho thân mật khoác tay Sanghyeok.


Trong phòng khách.

Park Jaehyuk uống rượu, anh ta đã có chút không tỉnh táo.

"Tôi thật không thể nào hiểu được Peanut chính là Han Wangho, vì điều gì mà cậu ta lại không thừa nhận chứ?"

Kim Giin cầm chén rượu, thân hình đã hơi loạng choạng, anh ta nhìn thoáng qua Jeong Jihoon.

"Khả năng là sau khi trở về, phát hiện có người đã thay thế vị trí của chính mình, cho nên mới không muốn thừa nhận, có lẽ là để tránh xấu hổ."

Park Jaehyuk cười nhạo một tiếng: "Thật nực cười, ai có thể thay thế được vị trí của Han Wangho? Han Wangho là độc nhất vô nhị, đúng không Jihoon?"

Jeong Jihoon nhẹ giọng lên tiếng: "Ừ.'

Kim Giin có chút tò mò: "Jihoon, anh cùng với anh dâu, và Han Wangho, ba người làm sao bây giờ?"

Sanghyeok cùng Han Wangho vừa đi tới cửa, đúng lúc nghe thấy câu hỏi này, bất giác cả hai liền dừng lại.

"Còn có thể làm sao bây giờ, đó chẳng qua chỉ là một người thay thế, chơi hai ngày liền được, bây giờ Han Wangho đã trở lại, Jihoon, cậu liền cho cậu ấy trở thành anh dâu thật sự đi." Park Jaehyuk nói.

Jeong Jihoon không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay. Không lên tiếng, có nghĩa là thừa nhận.

Sanghyeok cúi đầu, khóe miệng mang theo ý cười chua xót, cậu còn đang mong chờ cái gì nữa đây?

Park Jaehyuk tiếp tục nói: "Jihoon, cậu nhanh đem người đuổi đi, đừng để cho Han Wangho hiểu lầm."

Ngoài cửa, Han Wangho có chút buồn bực: "Park Jaehyuk luôn thích hươu nói nói vượn, với cả tôi và Jihoon không phải là loại quan hệ đó, không hiểu vì sao mà luôn hiểu nhầm chúng tôi, Sanghyeok, cậu đừng để ý."

"Không sao." Sanghyeok ngẩng đầu cười nói.

Cậu sẽ không làm Jihoon khó xử. Nếu Jihoon bảo cậu rời đi, cậu sẽ chủ động rời đi.


Han Wangho liếc nhìn Sanghyeok một cái, đẩy cửa đi vào: "Xem tôi mang ai tới này."

"Sao lại đưa cậu ta tới đây?" Park Jaehyuk hừ một tiếng, nhìn thoáng qua quần áo Sanghyeok đang mặc trên người: "Cậu học người ta, giờ đến quần áo cũng phải học luôn sao?"

Han Wangho: "Không phải đâu, anh hiểu nhầm rồi, vì quần áo Sanghyeok bị bẩn, nên mới mượn quần áo của em để mặc."

"Wangho, sao em phải giúp cậu ta trả lời?" Park Jaehyuk buồn bực liếc mắt nhìn Sanghyeok một cái: "Lần trước cậu ta làm em bị bỏng, còn chưa có tính sổ với cậu ta."

Han Wangho: "Lần trước bị bỏng là chuyện ngoài ý muốn thôi, là em không cẩn thận, không liên quan đến Sanghyeok."

Park Jaehyuk nhìn Han Wangho: "Em quá thiện lương, đi quan tâm một kẻ hai mặt làm gì."

"Anh Jaehyuk, Sanghyeok không phải là người như anh nghĩ đâu."

"Park Jaehyuk, đừng tranh cãi nữa." Park Jaehyuk còn muốn nói cái gì đó, Kim Giin ngăn anh ta lại.

Han Wangho cười với Sanghyeok: "Sanghyeok, ngồi đi, cứ tự nhiên nhé."

Trước kia Jeong Jihoon đi chơi, rất ít khi dẫn theo Sanghyeok, nên mọi người hầu như không biết nhiều về cậu.

Jeong Jihoon là thế hệ thứ hai trong gia đình giàu có, cho nên Sanghyeok bên cạnh dĩ nhiên không phù hợp, xứng đôi, mà những người này đều biết Sanghyeok có nét tương tự giống với Han Wangho, vì thế Sanghyeok ở bên cạnh Jeong Jihoon sắm vai gì họ đều biết cả.

Bây giờ chính chủ ở đây, ánh mắt mọi người hướng về Sanghyeok có chút nghiền ngẫm.

Sanghyeok liếc mắt liền nhìn thấy Jeong Jihoon. Hôm nay, Jeong Jihoon không mặc tây trang, thế nhưng ở giữa một đám công tử nhà giàu vẫn rất nổi bật. Cậu cụp mắt xuống, tìm một vị trí rồi ngồi xuống.

Han Wangho kinh ngạc nói: "Sanghyeok, sao cậu lại ngồi ở đây? Cậu phải ngồi bên cạnh Jihoon chứ."

"Vẫn đang còn biết thân biết phận của mình đấy." Park Jaehyuk cười nhạo nói.

Vị trí bên cạnh Jeong Jihoon trống không, anh nhìn thoáng qua Sanghyeok, mày nhíu chặt lại, lạnh lùng nói: "Lại đây."

Sanghyeok mím môi, chậm rãi đứng dậy, đi đến ngồi ở bên cạnh Jeong Jihoon.

Han Wangho tỏ ra quan tâm Sanghyeok, hỏi: "Sanghyeok, cậu thích uống champagne hay là rượu vang đỏ?"

Sanghyeok đang mang thai, không thể uống rượu.

"Cảm ơn cậu, gần đây dạ dày tôi không được tốt, nên không muốn uống rượu.'

Park Jaehyuk hừ một tiếng: "Ra vẻ thế không bằng về nhà đi, đến đây làm gì vậy, muốn tia đại gia à?"

Ánh mắt Han Wangho dừng ở trên bụng Sanghyeok, sau đó cầm ly rượu hoa quả đưa qua: "Rượu này nồng độ cồn rất thấp, cho dù dạ dày không thoải mái, cậu vẫn có thể uống được cái này."

Sanghyeok đưa tay nhận ly rượu trái cây: "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo."

Han Wangho híp mắt cười.


"Jihoon, lần trước hạng mục đầu tư kia, tôi và vài anh em có một chút hướng đi...."

Bọn họ bắt đầu bàn bạc công việc, Sanghyeok nghe không hiểu lắm, cậu lẳng lặng ngồi bên cạnh Jeong Jihoon, cầm chén rượu, nhưng không uống.

"Nhóm người này thật là nhàm chán muốn chết." Han Wangho nhàm chán mà hô to: "Sanghyeok, hay là chúng ta bơi lội đi?"

"Tôi không biết bơi lội."

Han Wangho chớp mắt: "Không sao hết, tôi cũng không biết, có phao bơi mà."

Jeong Jihoon nói: "Đi chơi cùng Wangho một lát đi."

Nếu Jeong Jihoon đã mở lời, Sanghyeok liền gật đầu.

Ngay lúc đó, Jeong Jihoon nhìn về phía Sanghyeok: " Chơi vui vẻ."

Sanghyeok sửng sốt một chút, ngay sau đó mỉm cười: "Dạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro