Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sanghyeok nhớ lại sáng nay, đúng là sau khi Jeong Jihoon trả lời điện thoại xong, sắc mặc không được tốt cho lắm, đoán chừng trong công ty có chuyện gì xảy ra. Gần đây có vẻ tiên sinh vì chuyện của công ty mà hao tâm tổn trí khá nhiều.

Thấy cậu ngây người, Park Jaehyuk lại càng muốn cười. Tối hôm qua, Han Wangho uống rượu, trên đường trở về nhà đã xảy ra chuyện.

Sau khi biết được chuyện này, anh ta đã gọi điện nói cho Jeong Jihoon, trong vòng nửa giờ, Jeong Jihoon đã lập tức có mặt ở bệnh viện. Nhưng Lee Sanghyeok lại không biết gì cả.


Chuông điện thoại vang lên, Sanghyeok liếc nhìn, là Kim Suhwan.

"Anh dâu, anh không sao chứ?"

"Không sao." Sanghyeok nhắn lại một tin, cất điện thoại.

"Anh Park, tôi không hiểu anh đang nói cái gì, vừa rồi thành thật xin lỗi vì đã làm phiền đến anh, tôi còn có việc, xin phép đi trước."

Sanghyeok nói xong, xoay người ra khỏi WC.


"Anh dâu, sao anh lại đi lâu như vậy?" Kim Suhwan hỏi.

"Em đói bụng lắm rồi." Kim Suhwan lại ủy khuất.

Sanghyeok ngồi xuống, nói: "Xin lỗi đã để em chờ lâu. Vừa rồi anh gặp người quen trong WC, sẵn tiện hỏi thăm vài câu."

Kim Suhwan chớp chớp mắt: "Không sao đâu, dù anh dâu có bắt em đợi đến chết đói, em cũng sẵn lòng."

Kim Suhwan nói chuyện rất vui, Sanghyeok luôn bị chọc cười bởi những lời nói của cậu ta.

Sau khi các món ăn được nhân viên bồi bàn mang ra, Sanghyeok chụp ảnh miếng bít tết, mở SNS mà gửi cho Jeong Jihoon.

"Trưa nay em đi ăn cùng Suhwan, anh đã ăn gì chưa?"

Jeong Jihoon vừa rời khỏi bệnh viện, vào trong xe, lập tức nhìn thấy những bức ảnh cùng tin nhắn mà Sanghyeok gửi tới.

"Chưa ăn."

Sanghyeok không ngờ Jeong Jihoon lại trả lời nhanh như vậy.

"Anh có muốn ăn bít tết không? Không biết họ có làm bít tết mang về không nhỉ? Nếu có, em sẽ mang một phần đến cho anh."

Vừa mới buông điện thoại, SNS lại hiện lên một dòng tin nhắn.

Dù cách nhau một màn hình, cũng có thể cảm nhận được sự háo hức của Sanghyeok.

"Không cần, tôi sẽ ăn ở công ty."

"Dạ được, vậy tối nay anh muốn ăn gì? Lát nữa khi về em sẽ mua đồ chuẩn bị." Sanghyeok lại hỏi.

Jeong Jihoon vốn định trả lời tùy ý, nhưng chợt nhớ ra trong bệnh viện còn có một người.

"Hầm một phần canh gà, rồi mang tới đây."

Canh gà? Sanghyeok nhớ rõ, Jihoon không thích món canh gà, chẳng nhẽ lại đột nhiên muốn ăn sao?

"Dạ được."

Chẳng qua là Jihoon muốn ăn, Sanghyeok vẫn rất hạnh phúc vì có thể làm được chút chuyện cho anh.

Jeong Jihoon đã giúp gia đình cậu nhiều như vậy, mỗi ngày Sanghyeok chỉ có thể có cơm ngon canh ngọt mà báo đáp anh thôi.


"Anh dâu đang nói chuyện cùng anh trai em sao?" Kim Suhwan cắt miếng bít tết, không yên lòng hỏi.

"Ừ." Sanghyeok đặt điện thoại xuống.

"Bò bít tết đã cắt rồi sao?"

Sanghyeok ngạc nhiên nhìn miếng thịt đã được cắt trên đĩa, cậu ấy không biết ăn bít tết như nào, nhưng Kim Suhwan đã chu đáo cắt giúp cậu.

"Cảm ơn."

"Anh dâu mau ăn đi, để lâu sẽ nguội." Kim Suhwan cười nói.

"Ừm."


Buổi chiều trên đường về nhà, Sanghyeok trước tiên ghé vào siêu thị gần đó, mua hai con gà tươi.

Sanghyeok không biết cách hầm gà, nên đã mua hai con, nếu làm lần đầu thất bại, thì vẫn còn dư một con để thử lại lần nữa.

Tuy nhiên, may mắn thay, Sanghyeok đã thành công ngay trong lần nấu đầu tiên, hương vị rất ngon. Cậu để canh gà vào bình giữ nhiệt, ra ngoài gọi xe.

Một chiếc Maybach dừng lại trước cửa nhà, tài xế Im bấm còi.

tài xế Im ngó đầu ra khỏi cửa kính xe: "Phu nhân, ông chủ kêu tôi đến lấy canh gà hầm."

Ban đầu Sanghyeok là muốn tự tay đem đến tận nơi, nhưng Jeong Jihoon đã yêu cầu tài xế riêng của anh đến lấy.

Sanghyeok đưa chiếc bình giữ nhiệt qua: "Bác Im, thật xin lỗi, làm phiền bác rồi."

Tài xế Im cầm lấy: "Khách khí rồi, đây là việc tôi nên làm."

Đột nhiên, tài xế Im kinh ngạc nhìn thấy trên ngón tay Sanghyeok có mụn nước trong suốt: "Tại sao trên tay lại có mụn nước lớn như vậy?"

Sanghyeok xấu hổ thu tay lại: "Không cẩn thận bị bỏng."

Tài xế Im trước đây cũng từng bị bỏng, dặn dò: "Không nên châm vào vết bỏng, rất dễ bị nhiễm trùng. Nhớ bôi thuốc cẩn thận."

"Cảm ơn." Sanghyeok gãi gãi đầu: "Bác Im nhờ bác nói với Jihoon canh gà để nguội sẽ không ngon."

"Được." Tài xế Im gật đầu: "Vậy tôi đi trước."

"Vâng, tạm biệt." Sanghyeok nhìn tài xế Im rời đi

Tài xế Im đặt bình giữ nhiệt lên ghế xe, trong lúc lái xe, một mùi canh gà nhàn nhạt xộc lên mũi ông, thật là thơm.


Quay vào nhà, Sanghyeok tìm thuốc trị bỏng trong hộp. Cậu vô tình khiến bản thân bị bỏng trong lúc hầm gà, trên tay nổi lên mụn nước.

Sanghyeok cầm lấy điện thoại, mở SNS, bắt đầu soạn tin.

Vết thương ở ngón trỏ ảnh hưởng đến việc soạn tin nhắn, Sanghyeok phải đặt điện thoại lên bàn, đổi tay gõ từng chữ.

"Jihoon, em hôm nay là lần đầu làm món canh gà, nhưng mùi vị lại không tồi, rất ngon đấy."

"Canh gà em đã đưa cho bác Im, anh hãy dùng khi còn nóng nhé."


Jeong Jihoon nhận lấy món canh gà từ tay tài xế Im, nhàn nhạn mà nói một câu: "Đến bệnh viện."

Tài xế Im nghĩ rằng canh gà này là do phu nhân chuẩn bị cho ông chủ lại nhớ lời dặn của Sanghyeok trước khi rời đi: "Ông chủ, phu nhận dặn ta nói với ông, canh gà nên uống khi còn nóng."

Jeong Jihoon khẽ mím môi, nhướng mi, lạnh lùng liếc tài xế Im một cái.

Tài xế Im ngậm miệng.

Việc của ông chủ, tài xế như ông không dám quản. Nhưng ông lại nhớ đến vết bỏng lớn trên tay phu nhân... như thế này thật vô ích.


Nửa đêm, Sanghyeok mê man ngủ, cảm giác được phía giường bên cạnh bị đè xuống.

"Jihoon..."

Sanghyeok xoay người, nhỏ giọng mà thì thầm.

"Jihoon, em rất thích anh."

Sanghyeok mơ một giấc mơ, trong mơ Jihoon nhẹ nhàng hôn cậu, ôm cậu..

"Thoải mái không?" Giọng nói trầm ấm và quyến rũ của Jeong Jihoon vang lên bên tai cậu.

Sanghyeok đỏ mặt, nhỏ giọng đáp: "Thoải mái."

"Ngón tay bị bỏng là do hôm nay?"

"Dạ." Sanghyeok tủi thân gật đầu, gương mặt mếu máo: "Đau."

"Bị bỏng, dùng nước lạnh có thể giúp giảm đau." Thiếu niên ủy khuất mà than thở.

"Nhưng nghĩ đến anh có thể uống canh gà do em làm, liền cảm thấy rất vui, anh đã giúp em nhiều như vậy, em cũng chỉ nghĩ muốn làm chút chuyện giúp anh."

Anh khẽ giật mình, nói: "Đừng nói nữa."

"Dạ." Thiếu niên khẽ mím môi.

Cậu nhớ kĩ, trong lúc làm việc, Jihoon không thích nói chuyện.

"Tôi chưa nói em đã ấm ức."


Sanghyeok mở mắt, giường bên cạnh trống không. Đêm qua Jihoon không có về, chắc là cậu... nằm mơ.

Không đúng, đó không phải là mơ. Sanghyeok nhìn thấy bông y tế trong thùng rác, tối qua Jihoon có về và còn cùng cậu...

Tối qua Jihoon thật dịu dàng.

Sanghyeok che mặt, mà do tối qua cậu quá buồn ngủ, nửa ngủ nửa mơ, thật đáng tiếc không có tỉnh dậy.


Buổi chiều, Sanghyeok tham gia lớp học phụ đạo, nhưng cậu lại không thể tập trung. Thỉnh thoảng cậu lại đưa mắt nhìn SNS xem Jeong Jihoon đã trả lời chưa. Tiếc là không có.

"Thầy Lee, có phải là thầy đang yêu đương đúng không a?"

Lee Taeyong đúng lúc này lén hỏi một câu.

"Chị của em khi yêu cũng như vậy, trong chốc lát lại xem điện thoại, trong chốc lát lại xem điện thoại."

Lee Taeyong chỉ mới học lớp 4, nhỏ mà lanh, ngày thường có chút nghịch ngợm nhưng lại rất thông minh,

Thật là một đứa trẻ khôn ngoan.

Sanghyeok không nhịn được cười, nói với cậu nhóc: "Bạn học Lee Taeyong này, mau làm bài đi. Tối nay phải viết ba trang số học, viết xong mới có thể về nhà."

Lee Taeyong một tay che đầu, thở dài: "Tại sao ngày nào cũng phải làm nhiều bài tập về nhà như vậy ạ, làm sao em có thể làm hết được?"

Nói xong, các học sinh khác cứ vậy mà bật cười haha.


Gần năm giờ, cô giáo Anna đến.

Cô đặt túi xuống ghế, một tay cầm điện thoại, tay kia vỗ ngực.

"Tức chết! Thật là tức chết mà!"

"Làm sao vậy?" Sanghyeok hỏi.

"Vai diễn của anh trai tôi trong bộ phim truyền hình đã bị người khác cướp mất."

Gương mặt Kim Anna đỏ bừng vì tức giận.

"Thật quá đáng, thật là quá đáng mà." Kim Anna liên tục nói những từ có chút quá đáng, hẳn là đang rất tức giận trong lòng.

Sanghyeok rót cho cô một cốc nước: "Anna, cô đừng nóng giận, trước đó không phải đã có thông báo chính thức về các diễn viên trong phim rồi sao?"

"Thầy Lee, thầy không biết đó thôi, đây là cố ý đoạt sừng, Han Peanut kia thật là không có đạo đức."

Kim Anna cầm cốc nước mà uống ừng ực, thở một hơi rồi nói: "Rõ ràng anh trai tôi phù hợp với hình tượng nam chính trong hơn. Họ liên lạc với anh ấy, mà bản thân anh ấy cũng đã vượt qua buổi thử vai, bức ảnh tạo hình nhân vật cũng đã được đưa lên mạng. Việc đóng vai chính như đã chắc trong lòng bàn tay, vậy mà hôm nay đài truyền hình lại thông báo rằng nam chính đổi thành Han Peanut."

Kim Anna phẫn nộ: "Hẳn là có gì đó mờ ám, Han Peanut chắc chắn là có cấu kết với đoàn làm phim, có đúng không?"

"Han Peanut chắc chắn là đã ra tay làm gì đó! Thật bất công cho anh trai tôi!"

Sanghyeok không hiểu biết nhiều về ngành giải trí, hiện tại cậu cũng sắp tan làm.

Thứ sáu tuần tới là một ngày vô cùng đặc biệt và quan trọng, vậy nên cậu cần chút thời gian để chuẩn bị.

"Anna, tôi xin phép về trước."

"Được rồi, cứ giao cho tôi." Kim Anna khơi gợi lại tinh thần chiến đấu, nhất định phải nắm thóp được Han Peanut.

Cô không nhịn được bực tức, tìm tài khoản cá nhân của Han Peanut, liếc nhìn bức ảnh của anh ta.

"Chậc chậc, lại đăng ảnh chiếc bình giữ nhiệt lên để khoe."

[ Hôm nay tôi có súp gà, thơm quá, cảm ơn.. ]


Thứ sáu đến rất nhanh. Sanghyeok vẫn chưa quên hôm nay là ngày gì. Hôm nay là ngày kỉ niệm 1 ngày cưới của cậu cùng Jeong Jihoon, ngày kỉ niệm đầu tiên.

Buổi sáng thức dậy, Sanghyeok đã ngâm nga một bài hát khi đang nấu ăn trong bếp, bài hát có tiết tấu đơn giản mà lại rất vui tươi. Đây là một trong số ít những bài hát mà cậu có thể hát.

Lúc Jeong Jihoon ra tới nơi, Sanghyeok đã đem bữa sáng đặt lên bàn.

Cậu nhìn Jeong Jihoon với đôi mắt hào hứng và mong chờ: "Jihoon tối nay anh có rảnh không?"

Jeong Jihoon dùng bữa sáng, đơn giản mà trả lời: "Không rảnh."

Đôi mắt sáng ngời của cậu nhất thời buồn bã: "Tối nay anh lại tăng ca sao?"

Jeong Jihoon thản nhiên nói: "Tăng ca."

Cậu mím môi: "Vậy tối nay anh có về nhà không?"

Jeong Jihoon gật đầu: "Có về."

Cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Dạ được, vậy anh nhớ về sớm một chút nhé!"

"Ừ."

Jeong Jihoon dùng xong bữa sáng, liền đi lên phòng thay đồ chuẩn bị ra ngoài.

Sanghyeok nhìn theo bóng lưng của Jeong Jihoon, trong lòng có chút buồn rầu, hình như Jihoon đã quên hôm nay là ngày gì rồi.

Jeong Jihoon thay đồ xong xuôi ra ngoài liền thấy thỏ con đang nhìn anh với gương mặt đáng thương, thêm chút tức giận.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhẹ giọng nói: "Hôm nay đừng đến lớp phụ đạo, buổi tối cùng nhau đi ăn."

"Dạ." Sanghyeok bị châm mất hai giây, mới nhận ra rằng tiên sinh không có quên.

Jihoon vừa rồi là đang trêu chọc cậu!

Jeong Jihoon liếc nhìn chiếc áo phông trắng cùng chiếc quần jeans rẻ tiền trên người Sanghyeok: "Nhớ mặc đẹp."

"Dạ."

Sanghyeok gật đầu, cả người vui vẻ như sắp bay lên đến nơi.

Jeong Jihoon cười nhẹ, thật đúng là vui nhộn!


Đây là lần đầu tiên Jihoon dẫn cậu ra ngoài ăn. Sanghyeok có chút khẩn trương. Có nhiều bộ quần áo đắt tiền anh mua cho cậu, nhưng cậu lại không thích mặc chúng.

Quần áo hàng hiệu rất nhiều, đều là các thương hiệu mà anh thích. Những mẫu mới nhất của mỗi mùa sẽ được chuyển đến tận nhà. Sanghyeok không đọc được chữ ghi trên tag, không phải là tiếng anh, nhưng cậu biết tất cả đều rất đắt tiền.

Sanghyeok từ bên trong chọn ra một bộ đồ tương đối phù hợp, đạm bạch sắc khoản, thay đồ ra cửa đợi.

Tài xế Im tới đón, vừa thấy Sanghyeok liền khen: "Phu nhân hôm nay mặc rất đẹp, quần áo cũng rất vừa vặn."

"Cảm ơn chú." Sanghyeok ngại ngùng mà xoa mặt.

Tài xế Im rất thích Sanghyeok. Vào tầm này năm ngoái, cha mẹ Sanghyeok vừa qua đời, cậu được ông chủ đón về nhà. Ông nhìn chàng trai trẻ không khỏi đau lòng, trên mặt từ từ nở một nụ cười. Trong lòng ông thầm cầu nguyện, chỉ mong ông chủ sẽ không phụ lòng đứa nhỏ này.


Tài xế Im dừng xe ở cuối một con hẻm.

"Tới rồi sao?" Jeong Jihoon gửi tin nhắn SNS.

Sanghyeok xuống xe: "Tới rồi."


Nhà hàng có hơi khuất một chút. Cánh cửa màu đỏ son nhìn rất truyền thống, bên cạnh là hai con sư tử đá. Sanghyeok mở cửa, bên trong là một đài phun nước nhỏ có dán mảnh giấy A4, trên giấy vẽ một mũi tên chỉ hướng vào trong.



Đẩy một cánh cửa khác, Sanghyeok thấy một chị gái xinh đẹp mặc sườn xám đang ngồi chơi game.

Nhìn thấy cậu, chị gái xinh đẹp đặt máy chơi game xuống: "Tới rồi sao?"

Sanghyeok được chị gái xinh đẹp dẫn tới một phòng riêng, nơi này được trang trí rất đẹp, ban công to, mang đậm phong cách cổ xưa, giống như một tòa biệt thự cổ đại.

Jeong Jihoon đã ngồi đợi bên trong.

"Hôm nay ăn mặc không tồi." Jeong Jihoon nhìn thấy Sanghyeok liền nói.

Thì ra Jihoon thích cậu ăn mặc như thế này, Sanghyeok thầm nghĩ sau này cậu sẽ mặc như vậy nhiều hơn.

Jeong Jihoon nói: "Ông chủ ở đây là bạn của tôi, tay nghề rất tốt, đợi chút sẽ để em nếm thử."

"Mới bước vào đã nghe được lời khen của cậu, thật là hiếm."

Ông chủ đẩy cửa tiến vào, đem đến một bàn đầy những thứ đẹp mặt.

Ông chủ trông vẫn còn rất trẻ, tuy rằng có mái tóc dài đen nhánh nhưng gương mặt lại rất anh tuấn, không hề nữ tính.

Lúc Kim Geonbu nhìn thấy Lee Sanghyeok, anh ta có chút đứng hình, nhưng ngay sau đó anh ta đã phản ứng lại: "Đây là lần đầu tiên tới đây sao, anh là Kim Geonbu, em là?"

"Lee Sanghyeok." Sanghyeok cũng là lần đầu được gặp Kim Geonbu.

Thoạt nhìn Kim Geonbu khiến cho người khác cảm thấy anh ta thoát tục, rất giống một vị tiên, Sanghyeok còn nghĩ rằng những người bạn của Jeong Jihoon đều giống như Park Jaehyuk và Kim Giin, đều là phú nhị đại.

Kim Geonbu cười nói: "Chúng ta chính là người một nhà, sau này hãy cứ xem anh như là anh trai."

Nói xong liền liếc nhìn Jeong Jihoon: "Jeong Jihoon, cậu thật là... Kết hôn được một năm rồi mới đưa vợ đến đây."

"Mau mang đồ ăn lên đi, nói nhiều."

Kim Geonbu mặt đầy khinh thường: "Người như cậu cũng có thể tìm được vợ sao. Sanghyeok em có thể tìm được một người chồng như thế này, ai da...Sau này nếu cậu ta có bắt nạt em, cứ tới tìm anh."

Lần đầu tiên Sanghyeok thấy có người dám nói như vậy trước mặt Jeong Jihoon, nhưng Jeong Jihoon không hề cảm thấy bị xúc phạm, cả người thả lỏng, lười biếng ngồi trên ghế.

Có vẻ như Kim Geonbu chính là bạn tốt của anh.

"Ăn trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ đem những món khác lên sau."

Nơi này là ông chủ tự mình mang đồ ăn lên sao? Không có phục vụ?

Sanghyeok có chút khó hiểu, Kim Geonbu dường như cảm nhận được điều đó: "Thực ra chủ yếu là anh muốn xem người nào lại có bản lĩnh, thu phục được Jeong Jihoon."

"Năm đó chính Jeong Jihoon đã tự mình tuyên bố sẽ sống độc thân, cả đời này không kết hôn."

Sanghyeok không ngờ Jeong Jihoon lại có câu chuyện thú vị như vậy, rất nghe thêm nhưng tiếc là Kim Geonbu đã được Jeong Jihoon tặng cho một đạp.

Jeong Jihoon lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."

Kim Geonbu ra ngoài, từ từ nói: "Có người không muốn mất mặt."

Kế tiếp là thời gian vui vẻ dùng bữa, Jeong Jihoon không thích nói chuyện trong khi ăn, Sanghyeok cũng rất ít nói.

Đồ ăn ở đây thật sự rất ngon, ngon hơn nhiều so với những món mà cậu từng làm.

Sanghyeok thường ngày ăn khá ít, nhưng hôm nay là được Jihoon dẫn ra ngoài ăn cùng bởi vậy mà cậu ăn rất nhiều.

Cuối cùng, Kim Geonbu mang lên một phần mì.

Kim Geonbu nói: "Đây là tôi chuẩn bị cho hai người, ăn xong sẽ trăm năm hạnh phúc."

Vốn là Sanghyeok bụng đã hơi no: "Anh vẫn muốn ăn thêm sao?"

"Không ăn được tiếp thì đừng ăn." Jeong Jihoon thấy cậu có vẻ không thể ăn thêm được nữa, còn tưởng cậu miễn cưỡng, vì thế mà nói.

Sanghyeok rất muốn cùng anh trăm năm hạnh phúc. Nhưng mà, cậu thật sự không thể ăn nổi nữa

Cuối cùng, Sanghyeok chọn cách gói mang về.

Kim Geonbu vui vẻ nói: "Đứa nhỏ này đúng là ăn gian."

Jeong Jihoon muốn hút một điếu thuốc, chợt nhớ nhà hàng này của Kim Geonbu không cho phép hút thuốc, anh nhìn gian hàng phía xa xa, thản nhiên mà ừ một tiếng.

Kim Geonbu hỏi: "Tôi nghe nói cậu ấy vẫn còn sống, hai người chắc hẳn cũng đã gặp nhau, hiện tại cậu tính thế nào?"

Đôi mắt đen láy của Jeong Jihoon ngước nhìn phía trước, không lên tiếng.

Bước lên hai chiếc thuyền rất dễ bị lật, Kim Geonbu nhìn thấu tâm tư của anh, nhưng không trực tiếp nói thẳng: "Làm người không thể như đồ phá hoại được."

"Hiện tại vẫn ổn." Jeong Jihoon nói.


Sanghyeok đóng gói phần mì xong xuôi, chị gái xinh đẹp mặc sườn xám còn tặng thêm cho cậu một đống đồ ngọt.

"Những thứ này đều là của ông chủ chúng tôi, cậu cứ nhận lấy đi." Chị gái mặc sườn xám hào phóng đưa cậu một cái túi lớn.

Mặc dù Sanghyeok từ chối, nhưng chính là chị gái sườn xám ép cậu nhận.

Thấy hai tay Sanghyeok đã không thể ôm thêm được nữa, cô gái trẻ xoa xoa mặt cậu: "Cậu bé này thật đáng yêu, lần sau nếu đến đây ăn, chị sẽ không tính tiền."

"Jihoon, em xong rồi."

Sanghyeok đi tới, hai tay là hai túi kẹo lớn.

Kim Geonbu quay đầu lại nhìn, thấy hai túi lớn chứa đầy kẹo, cả người anh như đông cứng lại.

Sanghyeok thấy anh cau mày, đầy tức giận.

Jeong Jihoon mỉm cười, nói: "Đi thôi."

Kim Geonbu không đặc biệt thích thứ gì, nhưng lại rất thích đồ ngọt, người nhà vì nghĩ cho sức khỏe của anh ấy mà không cho anh ấy ăn đồ ngọt. Ở nhà không thể ăn, vậy nên anh ấy chỉ có thể mang kẹo đến tiệm cơm.


Ăn tối xong vẫn còn sớm, mới 8 giờ.

"Chúng ta cùng đi xem phim đi." Jeong Jihoon nói.

Sanghyeok vốn nghĩ ra ngoài ăn tối cùng nhau là bất ngờ mà Jihoon dành cho cậu, chỉ là không ngờ tới anh còn muốn dẫn cậu đi xem phim. Kết hôn một năm, đây có lẽ là ngày hạnh phúc nhất của Sanghyeok.

Phim bắt đầu lúc 8h30, mà thường vào thời gian này tối thứ 6, rạp chiếu phim rất đông người.

Sanghyeok nhìn bên cạnh thấy có hai cô gái tay ôm bỏng ngô.

Thỏ con đôi mắt sáng lấp lánh: "Jihoon, anh có muốn ăn bỏng ngô không?"

"Ừ." Jeong Jihoon gật đầu.

Sanghyeok vui vẻ đi mua bỏng ngô, sau khi trở về được một lúc liền thấy một cặp vợ chồng trên tay cầm bỏng ngô cùng coca.

Có vẻ chỉ ăn bỏng ngô sẽ rất dễ khát nước.

Đôi mắt của thỏ con lại sáng bừng lên: "Jihoon, coca thì sao? Em sẽ đi mua."

"Ừ."

Jeong Jihoon trả lời cho có lệ, mắt không rời điện thoại.


Trên màn hình, Park Jaehyuk gửi tin nhắn: "Jihoon, Han Wangho cậu ấy uống rượu ở một quán bên đường, có hai gã béo đang mời rượu cậu ấy. Anh mau đến đây đi."

"Han Wangho không chịu nghe lời tôi nói, anh nói xem Han Wangho những năm qua đã xảy ra chuyện gì? Trước đây đúng là cậu ấy có chút ương bướng, tuyệt đối sẽ không đối tốt với người không thích, huống chi là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ép dạ cầu toàn mà tới những quán rượu như này."

Park Jaehyuk nhớ rõ, Han Wangho trước đây được Jeong Jihoon cưng chiều đến nỗi trở thành một tiểu thiếu gia xấu tính, đâu chịu nổi cực khổ?

Jeong Jihoon nhìn bức ảnh Han Wangho ngồi giữa hai người đàn ông trung niên béo múp, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống.

Anh ngước mắt lên thấy Sanghyeok đang xếp hàng mua coca.

Thiếu niên đứng trong đám đông với nụ cười ngốc nghếch trên gương mặt, dù là cùng nhau đi xem một bộ phim bình thường nhưng cậu ấy cũng rất vui vẻ.

"Sanghyeok."

"Hả? Jihoon?" Sanghyeok nhìn lại, như thể cậu nghe được tiếng gọi của anh.

Jeong Jihoon khẽ mấp máy môi: "Lại đây."

Giọng điệu của anh giống như đang vẫy gọi một chú chó con.

Thế nhưng, Sanghyeok cũng can tâm tình nguyện làm chú chó nhỏ. Dù sắp đến lượt mình mua coca nhưng cậu lập tức bỏ hàng mà chạy tới.

Thỏ con cẩn trọng hỏi: "Anh không thích uống coca sao?"

Sanghyeok chưa bao giờ thấy Jeong Jihoon uống đồ uống có ga, nên cậu cũng không chắc rằng Jeong Jihoon có thích hay không.

"Không phải." Jeong Jihoon nói: "Tôi có việc gấp, cần về trước."

Nụ cười trên mặt Sanghyeok biến mất, nhưng cậu vẫn hiểu chuyện mà nói: "Không sao đâu, nếu anh vội thì cứ đi, phim thì lúc nào xem cũng được mà."

Thấy đôi mắt sáng ngời của thỏ con tối sầm lại, Jeong Jihoon thậm chí không để ý rằng đôi lông mày của mình cũng đang nhíu lại một chút.

"Em có thể tiếp tục xem phim, nếu không thích, tôi sẽ cho người đưa em về."

"Không cần phải phiền phức như vậy đâu." Sanghyeok xua tay, cười: "Jihoon, em có thể tự mình về được. Anh cứ đi trước đi, đừng lo cho em."

Đây là điều mà Jeong Jihoon rất thích ở Sanghyeok, cậu rất ngoan và hiểu chuyện, không gây phiền hà.

Jeong Jihoon hòa hoãn nói: "Hôm sau tôi sẽ mua hai vé, chúng ta cùng xem."

Đôi mắt của thỏ con lại sáng lên.

"Vậy tối nay anh có về không?"

Trong lòng có chút áy náy, Jeong Jihoon gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng."


Jeong Jihoon rời đi, Sanghyeok cũng không xem phim.

Sanghyeok đã cất hai vé xem phim cẩn thận, mặc dù hôm nay không thể cùng Jihoon phim nhưng cậu cũng cảm thấy rất vui.Anh không nhưng không quên ngày kỉ niệm 1 năm kết hôn của họ mà còn đưa cậu đi ăn tối rồi xem phim.

Dù cuối cùng phim cũng chưa thể xem.

Sanghyeok trở về nhà, lấy chiếc thuyền buồm làm bằng thủy tinh mà cậu đã tự tay làm trong gần một tháng.

Chiếc thuyền buồm nhỏ, mạn thuyền màu xanh cùng cánh buồm màu trắng giống như đang buồm ra khơi vậy. Phần mạn thuyền có khắc tên của cậu và anh. Có vẻ hơi trẻ con, không biết anh có thích không.

Trước đây Sanghyeok đã từng thấy một vài bức ảnh của Jeong Jihoon trên tường, trong đó có một tấm ảnh được chụp vào thời điểm anh chiến thắng trong một cuộc đua thuyền.

Trong ảnh, Jeong Jihoon trông rất trẻ, có lẽ ít tuổi hơn hiện tại, ước chừng là khoảng 16-17 tuổi, trên cổ đeo huy chương, thân trên không mặc áo, thoáng nhìn cũng có thể thấy cơ bụng, thân dưới là chiếc quần đùi màu xanh lam.

Cậu mở SNS, ấn vào ảnh đại diện của Jeong Jihoon.

"Jihoon, cố lên!"

Sanghyeok chợt nhớ ra hộp mì mang về vẫn còn để trên xe tài xế Im.


Cậu cầm lấy điện thoại, phát hiện tin nhắn phản hồi của Jeong Jihoon.

"Jeong Jihoon uống quá nhiều, tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy sau."

Sanghyeok nhìn thấy tin nhắn này, phản ứng đầu tiên không phải là điện thoại của Jeong Jihoon ở trong tay người khác.

Mà là---

"Jihoon thực sự đã uống nhiều sao? Có cần tôi đến đón không?"

Một lúc sau, phía bên kia trả lời Sanghyeok.

"Anh ấy nói không cần."

"Vậy được rồi, cảm ơn."

Người bên kia đáp lại bằng biểu cảm "mỉm cười".

Đại khái những người trẻ tuổi đều biết biểu cảm "mỉm cười" có ngụ ý gì.

Sanghyeok không nghĩ nhiều, cho rằng người cầm điện thoại của Jeong Jihoon là bạn của anh, cậu đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi vào bếp nấu một nồi canh giải rượu.

Khi Jeong Jihoon đến, Han Wangho trả điện thoại lại cho anh.

"Cảm ơn Jeong thiếu."

"Cậu ở chỗ nào, tôi đưa cậu về." Jeong Jihoon nói.

Han Wangho không trực tiếp trả lời câu hỏi của Jeong Jihoon, nhìn vào mắt anh, nói: "Jeong thiếu, anh đã giúp tôi giải vây, giờ lại đưa tôi về nhà, như vậy sẽ khiến tôi hiểu nhầm."

Jeong Jihoon dịu dàng nhìn Han Wangho: "Cậu rất giống một người bạn của tôi."

Han Wangho cười hỏi: "Ồ, vậy người bạn kia đối với anh hẳn là rất quan trọng?"

Jeong Jihoon nhìn Han Wangho, gật đầu: "Phải, rất quan trọng."

Han Wangho ngẩn người, hơi cúi đầu né tránh ánh mắt Jeong Jihoon, nhỏ giọng: "Người bạn kia của anh thật hạnh phúc."

Jeong Jihoon bỗng nhiên hỏi: "Cuối tuần này cậu có rảnh không?"

"Có rảnh." Han Wangho ngẩng đầu: "Jeong thiếu, có chuyện gì sao?"

Jeong Jihoon nói: "Cuối tuần này là sinh nhật của bà tôi, bà rất muốn được gặp mặt người bạn đó của tôi."

Cuối tuần này là sinh nhật bà của Jeong Jihoon, bà ấy không thích mời quá nhiều người làm ầm ĩ, những người được mời đều là bạn bè thân thích.

Han Wangho ngẩng đầu, thoạt nhìn đơn thuần lại vô tội: "Như vậy có được không?"

Jeong Jihoon nói: "Sao lại không, bà chắc chắn sẽ rất vui khi thấy cậu đến."


Tài xế Im lấy xe ra khỏi gara.

Jeong Jihoon vì Han Wangho mà mở cửa xe.

"Đây là gì?"

Han Wangho thấy trên xe có hộp mì, lấy tay che mũi.

Jeong Jihoon nhìn thấy hộp mì thì nhăn mày: "Tài xế Im, sao còn chưa vứt đi?"

Tài xế Im: "Ông chủ, tôi xin lỗi, tôi sẽ vứt nó đi ngay."

"Nhưng ông chủ, mì này.."

Tài xế Im còn nhớ mì này là của Sanghyeok, gương mặt vui vẻ cầm hộp mì của cậu từ trong tiệm cơm đi ra. Vừa rồi cậu còn nhắn SNS hỏi xem có phải hộp mì vẫn ở trên xe, còn nói Jeong Jihoon uống quá nhiều, đưa anh về nhà sớm một chút.

"Ném." Jeong Jihoon lạnh giọng.

"Dạ, được."

Tài xế Im ném hộp mì vào thùng rác bên đường, khẽ thở dài.


Vì cuối tuần này là sinh nhật của bà nội, nên Jeong Jihoon sẽ trở về nhà.

Buổi sáng tiễn Jeong Jihoon ra ngoài, Sanghyeok nhỏ giọng hỏi: "Jihoon, thật sự không cần em đi cùng sao?"

"Em cũng muốn được mừng sinh nhật bà nội."

Jeong Jihoon cau mày, gương mặt có chút không vui: "Không cần."

Sanghyeok ngậm miệng: "Thật xin lỗi."

Cậu chỉ muốn cùng Jeong Jihoon trở về nhà, gặp người nhà của anh, trong lòng không có ý muốn chọc tức anh.

Sau khi Jeong Jihoon rời đi, cậu liếc nhìn chiếc thuyền buồm bằng thủy tinh đặt trên bàn, đêm qua Jihoon về rất muộn, cậu không cẩn thận mà ngủ quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro