Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con thỏ này rất đáng yêu, là cậu nuôi à?"

Han Wangho muốn ôm con thỏ, nhưng con thỏ giống như vừa chịu sư kinh hãi nào đó, Han Wangho vừa muốn chạm vào nó, nó đột nhiên từ trên ghế sô pha nhảy xuống bàn trà, nhanh chóng leo xuống bàn phía dưới.

Sanghyeok xấu hổ nói: "Ngại quá, Jihoon vừa mới mang nó về, cho nên lá gan rất nhỏ, rất sợ người lạ chạm vào."

"Không sao." Han Wangho cười cười: "Jeong Jihoon vẫn thích nuôi thỏ con sao, tôi nhớ rõ trước đây Jeong Jihoon cũng cho tôi một con về nuôi, tôi chăm sóc nó rất cẩn thận, nhưng đáng tiếc sau này nó chết."

Thì ra, Jihoon cũng cho Han Wangho một con thỏ về nuôi sao. Ánh sáng trong đáy mắt của Sanghyeok nhạt đi mấy phần.

Nụ cười trong mắt Han Wangho càng đậm: "Không quấy rầy cậu nữa, tôi đi đây."

Han Wangho đi tới cửa, bỗng nhiên dừng lại.

"À, đúng rồi, cuối tuần này tôi dọn về nhà mới, có tổ chức một bữa tiệc tân gia nhỏ, chắc anh ấy đã nói với cậu rồi nhỉ? Đến lúc đó cậu cũng tới nha."

Sanghyeok sửng sốt một chút. Jihoon không có nhắc qua với cậu về vấn đề này.

"Sao vậy, anh ấy chưa nói qua với cậu à?" Han Wangho nhìn chằm Sanghyeok, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Sanghyeok vẻ mặt chợt lóe qua tia xấu hổ, cậu nắm chặt tay, bình tĩnh nói: "Có thể là gần đây Jihoon hơi bận.... Nên đã quên....."

"Tên này quả thật quá đáng, sao có thể quên không nói cho cậu biết chuyện này được?"

Một tia đắc ý chợt lóe lên trong mắt của Han Wangho.

"À, anh ấy không nói cũng không sao, tôi nói cho cậu là được, anh dâu, nhớ đến nhé." Han Wangho mỉm cười nói.

Sanghyeok buồn bã, Jihoon không nói cho cậu, có lẽ cũng là không muốn cậu đến thôi.

"Han Wangho, thực xin lỗi, cuối tuần này tôi có việc, khả năng là không thể đến được."

"A. Thật là đáng tiếc ..."

Han Wangho lộ vẻ thất vọng.


Tiễn Han Wangho đi, Sanghyeok trở lại phòng ngủ. Cậu cởi áo khoác và giày của Jeong Jihoon, dùng khăn lông sạch cẩn thận lau tay và mặt của anh.

Làm tốt chuyện này đã, chuyện kia tính sau. Sanghyeok lẳng lặng ngồi bên mép giường, nhìn khuôn mặt tuấn tú khi ngủ của Jeong Jihoon.

"Jihoon, anh không thể thích em một chút sao."

Một chút là tốt rồi.

Sanghyeok không cầu mong xa vời rằng Jeong Jihoon có thể thích mình giống như thích Han Wangho, chỉ mong cậu có thể chiếm một phần nhỏ trong trái tim của Jihoon thôi.

Cậu không đòi hỏi quá nhiều.

"Jihoon, nếu về sau anh và Han Wangho ở bên nhau, em sẽ rời đi....."

"Sẽ không làm anh phiền não."

"Còn có...Jihoon, em yêu anh."

Sanghyeok cúi đầu, hôn lên môi của Jeong Jihoon.

Đôi môi của Jeong Jihoon thật đẹp, cũng rất mỏng.

Sanghyeok nhớ rõ đã từng nghe mẹ nói qua, đôi môi mỏng, thì sẽ rất bạc tình.


Trong lúc ngủ mơ Jeong Jihoon cảm giác có người ở bên tai anh nói rất nhiều, ồn ào đến mức anh không thể nào ngủ được. Anh cau mày, bá đạo vươn tay kéo người ôm vào trong ngực, hôn cái người trong một cái lên trán.

"Sanghyeok, ngủ."

"Dạ....."


Buổi sáng, Jeong Jihoon mở to mắt, nhìn thiếu niên đang ngủ say bên cạnh. Thường thì Sanghyeok sẽ tỉnh sớm hơn so với Jeong Jihoon..

Cho nên hiếm khi mà Jeong Jihoon có thể nhìn Sanghyeok ngủ. Thiếu niên có dáng ngủ rất yên tĩnh, đôi lông mày nhợt nhạt, cái mũi tinh xảo cùng đôi môi hồng trông rất đáng yêu.

Ngón tay Jeong Jihoon nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên. Động tác của Jeong Jihoon dừng lại.

Nghe thấy tiếng thở đều đều của thiếu niên, Jeong Jihoon lại cầm lấy lông chim, nhẹ nhàng quẹt qua chóp mũi tinh xảo của thiếu niên.

"A buồn......."

Lúc Sanghyeok tỉnh lại, có chút ngốc. Cảm giác giống như là bị ai đó cào vậy, thật ngứa.

Jeong Jihoon ném lông chim xuống đươi giường, biểu tình trên mặt dần trở nên đứng đắn.

"Tỉnh?" Giọng anh trầm thấp hỏi.

"Vâng."

Sanghyeok liếc nhìn thời gian, đã là 8 giờ sáng rồi. Bình thường 6 giờ rưỡi Sanghyeok đã dậy rồi. Hôm nay sao lại ngủ lâu như vậy nhỉ?

"Jihoon, em..... dậy muộn...."

Sanghyeok ngồi dậy, rồi lại bị Jeong Jihoon kéo xuống.

"Nóng nảy cái gì."

"Bởi vì, hôm nay anh phải đi làm.....Giờ đã là 8 giờ rồi, bị muộn rồi..."

"Tôi là ông chủ, khi nào muốn đến thì đến."

Jeong Jihoon ôm người thiếu niên vào trong lòng: "Tay em còn chưa đỡ, đừng lộn xộn."

Trong lòng Sanghyeok có chút vui vẻ, Jihoon đang quan tâm cậu......Bị thứ gì đó chọc vào eo, Sanghyeok lập tức đỏ mặt.

Giọng cậu nhỏ như muỗi kêu: "Anh là muốn..."

Jeong Jihoon nhướng mày nói: "Buổi sáng tự nhiên phản ứng."

"À." Sanghyeok gật đầu.

Giọng Jeong Jihoon thay đổi: "Cũng không phải không....."

Sanghyeok hiểu rõ ý tứ của Jeong Jihoon.

Cậu ngoan ngoãn nằm trên giường.....đôi mắt đẹp rụt rè e lệ nhìn Jeong Jihoon....

Jeong Jihoon cởi cúc áo ngủ của thiếu niên, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nên không tiếp tục đi xuống nữa.

Sanghyeok đợi một lát, nghi hoặc mà nhìn về phía Jeong Jihoon: "Jihoon..."

"Quên nó đi, hôm nay không được."

Jeong Jihoon bỗng nhiên xoay người xuống giường.

Sanghyeok:.....


Người ta đều nói lúc đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất.

Tuy rằng Kim Sohyun đã là đàn ông ba bốn mươi tuổi, nhưng anh cũng đồng ý câu nói đó sinh ra là dành cho người đàn ông trước mặt này. Một số người khi sinh ra đã là người chiến thắng rồi. Cũng giống như Jeong tổng của bọn họ.

Mặc dù Jeong tổng nhìn qua đang còn rất trẻ nhưng anh đã nắm giữ quyền điều hành đế chế kinh doanh của một thương nghiệp khổng lồ, ở anh có sự quyết đoán, thủ đoạn, kiến thức, sự phán đoán,..Đến bóng lưng của anh thôi, cũng khiến cho người khác phải ao ước.

Khi làm việc, ở anh toát ra mị lực hấp dẫn mê người.

Kim Sohyun cảm thấy anh chỉ đọc tài liệu thôi mà lại có thể mê người, khí chất, đẹp trai đến vậy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên bàn: " Jeong tổng, đây là tài liệu về hội nghị lần trước."

"Để lên bàn."

Kim Sohyun đặt tài liệu đã chuẩn bị xuống, Jeong Jihoon gọi anh lại: "Pha giúp tôi một ly cà phê."

"Vâng, Thưa Jeong tổng." Kim Sohyun rất vui lòng vì có thể vì ông chủ mà cống hiến sức lực.

"Kim Sohyun, tôi nhớ không lầm ông học về chuyên ngành máy tính chuyên nghiệp nhỉ?" Jeong Jihoon bỗng nhiên hỏi.

"Đúng vậy." Kim Sohyun là thạc sĩ tốt nghiệp học viện tài chính.

Jeong Jihoon mặt vô cảm nói: " Máy tính của tôi bị virus, ông xem qua giúp tôi một chút."

Kim Sohyun:........

Máy tính của ông chủ mà cũng bị nhiễm virus sao?! An ninh trong công ty bọn họ thế nhưng lại có lỗ hổng?! Trên máy tính của ông chủ khẳng định có rất nhiều tài liệu bí mật quan trọng!

Trời ơi, Kim Sohyun run lên, chắc chắn máy tính của ông chủ đã bị hacker.

Nếu tin tức trong công ty bị tiết lộ ra bên ngoài, thì ảnh hưởng đến công ty chắc chắn không phải là chuyện nhỏ! Mấy người phụ trách bảo vệ tin tức cho công ty không chú ý đến sao?

"Ông chủ, tôi lập tức đi tìm bộ trưởng chuyên phụ trách bảo mật về tin tức về đây." Kim Sohyun ý thức được sự việc lần này rất nghiêm trọng.

Jeong Jihoon nhíu mày, "Không cần, ông xem là được."

Kim Sohyun cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mệnh lệnh của ông chủ không thể không tuân theo.

Kim Sohyun ngồi trên máy tính thao tác vài cái mới thở phào nhẹ nhõm: "Ông chủ, chỉ là một con virus nhỏ, không có việc gì cả."

Thật là kỳ quái, loại con virus này chỉ cần chủ động download xuống dưới là có. Ông chủ không cẩn thận đụng vào trang web nào sao?

Nghĩ thế ông liền mở lịch sử trang web ra.

"Làm thế nào để bản thân thoải mái ..."

"Tư thế xx, sẽ khiến cho cậu muốn ngừng mà không được..."

"Dũng mãnh như thế nào..."

"Mười lăm tư thế.... Cậu học được bao nhiêu rồi...."

"Ba phút, tôi sẽ dạy cậu làm sao để lấy lòng người khác..."

Kim Sohyun xem đến trợn mắt há mồm, kinh ngạc sửng sốt cả người.


"Thầy Lee, trông thầy gầy đi rất nhiều, thầy giảm béo sao?"

Sanghyeok mở ngăn tủ ra lấy phấn viết.

Kim Jia hâm mộ mà nhìn Sanghyeok đang mặc một chiếc áo thun trắng thắt eo, có lẽ đây chính là vòng eo a4 mà trên mạng nói đây.

"Không có."

Sanghyeok không giảm béo, chỉ là gần đây nhất ăn uống có chút không tốt lắm, ăn vào không thấy ngon miệng.

Kim Jia nhìn khuôn mặt tuấn tú của Sanghyeok, không phải khuôn mặt này có thể so sánh với Peanut sao?

Minh tinh đang nổi nhất bây giờ là Peanut, tài nguyên trong tay cậu ta đã vượt qua idol của Kim Jia mấy con phố rồi, hút fans cũng rất nhanh.

Kim Jia thở dài một hơi: "Thầy Lee, nếu như thầy đi làm minh tinh, tôi chính là fans đầu tiên của thầy!"

"Cô cứ nói đùa, tôi sao có thể làm được minh tinh."

Sanghyeok duỗi tay lấy phấn màu .

Lấy phấn màu xuống, Sanghyeok liếc nhìn thân ảnh ngoài cửa: "Kim Jia, phấn viết cô cần đây."

"Cảm ơn thầy Lee."

Kim Jia nhìn theo hướng tầm mắt của Sanghyeok: "Thầy Lee, người tới đón thầy tan tầm chính là bạn trai của thầy sao?"

"Ừm." Sanghyeok có chút thẹn thùng mà gật đầu.

Sanghyeok không muốn Jeong Jihoon đợi lâu, nên liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc: "Jia, tôi tan tầm trước, nơi bày giao cho cô nhé."

"Đi đi." Kim Jia vỗ tay, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười.

Tất cả đồng nghiệp trong phòng đều tiến lại gần cửa kính tò mò nhìn bạn trai của Thầy Lee.

"Oa, bạn trai của Thầy Lee thật đẹp trai, nhưng đối với tôi, bạn trai của tôi vẫn đẹp hơn!" Song Hanyeon lớn tiếng nói.

Kim Jia hâm mộ rơi cả nước mắt, cô ấy là một con cẩu độc thân vạn năm rồi.


Đây là một tiểu khu lâu đời, nơi đây hầu hết đều là cư dân, tầm 5 giờ chiều, thời tiết mát mẻ, các cụ ông và cụ bà đi dạo xung quanh trong không khí rất thư giãn, an nhàn.

Jeong Jihoon đứng ở trước cửa lớp bổ túc, anh khoác lên mình một bộ tây trang sang trọng xa xỉ, được làm thủ cooôg ,vẻ ngoài điển trai, không phù hợp với những cư dân trong đây, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều cư dân qua đường.

Sanghyeok bởi vì chạy trốn nên thở hồng hộc: "Jihoon, hôm nay sao anh lại tới đón em ..."

Jeong Jihoon nhàn nhạt nói: "Có một hạng mục cần bàn bạc gần đây, tiện đường ghé qua."

"À."

Tuy rằng Jihoon chỉ là tiện đường, Nhưng Sanghyeok vẫn rất vui, bởi vì, đây là lần đầu tiên Jihoon đón cậu tan làm.

Nếu không phải chú Im nói Sanghyeok làm việc ở gần đây, hỏi Jeong Jihoon có muốn tiện đường đón Sanghyeok không, thì Jeong Jihoon cũng không biết, thì ra Sanghyeok làm việc ở chỗ này.

Jeong Jihoon hầu như chưa từng hỏi Sanghyeok về bất cứ điều gì, anh chỉ biết Sanghyeok đi học ở lớp bổ túc, thỉnh thoảng Sanghyeok cũng sẽ kể cho anh nghe một ít chuyện, tuy nhiên đa số anh đều không nghiêm túc lắng nghe.

Tuy nhiên Jeong Jihoon không ngờ Sanghyeok lại đến một nơi đơn sơ như vậy để học.

Nơi này là một khu chung cu rất cũ, tường thì bong tróc, cây cối khắp nơi phát triển thì không ai chăm sóc, có thể là đang trong giờ ăn cơm, cho nên trong không khí tràn ngập mùi dầu khói, lẫn vào trong không khí của một tiểu khu cũ nát tạo nên một mùi ẩm mốc, khiến cho mũi của Jeong Jihoon có chút khó chịu.

"Đi thôi." Jeong Jihoon cau mày.

"Vâng."

So với Jeong Jihoon đang cau mày cảm thấy không khỏe, khóe miệng Sanghyeok nhếch lên, nụ cười trên mặt khó có thể che giấu.

Jeong Jihoon nhìn thấy con thỏ đang vui vẻ thì trong lòng thở dài một hơi, anh vừa mới tới đón, mà có thể vui vẻ đến như vậy sao?

Nông cạn.


Bà cụ mặc một bộ váy áo, trên tay cầm cây quạt đi tới.

Bà gọi lại Jeong Jihoon: "Con trai, con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Jeong Jihoon nghi ngờ hỏi lại: "Cụ đang hỏi cháu sao?"

"Ừ, mấy tuổi rồi, đã kết hôn chưa, trong nhà có bao nhiêu người, đã có xe có nhà chưa?"

Sanghyeok biết bà cụ này, trong chung cư thích đem người làm mai mối, Sanghyeok lần đầu tiên đến đây cũng bị hỏi qua.

"Bà ơi, thật ngại quá, anh ấy đã kết hôn rồi ạ."

Sanghyeok dũng cảm nắm tay Jeong Jihoon: "Jihoon, chúng ta đi thôi."

Bị Sanghyeok nắm tay, lập tức trong đôi mắt của Jeong Jihoon hiện lên vẻ kinh ngạc.

Lá gan cậu cũng lớn đấy, dám nắm tay anh ở bên ngoài. Chỉ là, lòng bàn tay chỗ truyền đến cảm xúc ấm áp mềm mài, Jeong Jihoon cũng không cảm thấy chán ghét.

Anh giữ vẻ mặt lạnh lùng, cho dù đã ra ngoài khu chung cư cũng không buông tay Sanghyeok ra.

Chú Im chờ ở trong xe, nhìn thấy hai người nắm tay nhau đi đến, có một loại cảm giác nhẹ lòng của một người cha.

"Ông chủ, bây giờ về nhà sao?

"Ừ." Jeong Jihoon gật đầu một cái.

"Jihoon, em muốn đến cửa hàng thú cưng....ở ngay đây thôi ạ."

Theo kế hoạch ban đầu của Sanghyeok, sau khi tan làm, cậu sẽ đi cửa hàng thú cưng, mua một ít thức ăn cho thỏ, và mua một cái lồng sắt lớn hơn một chút.

Chú Im đột nhiên hiểu ra: "Phu nhân, có phải là mua cho con thỏ mà ông chủ đã mang về không?"


Trong công ty giờ đang tích cực lan truyền, sếp bỏ ra 500 nghìn won mua một con thỏ, buổi trưa mấy ngày nay căn tin của công ty cũng thuận theo tình hình thường xuyên làm ra vài món từ thỏ, thỏ ăn lạnh, đầu thỏ tê cay, thịt thỏ xào...

"Đúng vậy." Sanghyeok gật đầu: "Jihoon...... Có thể chứ?"

Chú Im nhanh nhẹn tiếp lời: "Chỗ đó ở ngay gần đây, không tốn nhiều thời gian, ông chủ, chúng ta đi?"

Jeong Jihoon ngước mắt nhìn lướt qua chú Im, tầm mắt dừng lại ở trên gương mặt mong chờ của thiếu niên, nhàn nhạt đáp ứng một câu: "Được."

"Thật tốt quá."

Sanghyeok cảm kích liếc mắt nhìn chú Im một cái: "Chú Im, làm phiền bác rồi."

"Không phiền không phiền, một chút cũng không phiền." Tài xế khởi động động cơ, vui vẻ cười hớn hở.

Xe dừng ở trước cửa hàng thú cưng.

Sanghyeok hỏi: "Jihoon, anh có muốn vào cùng không?"

"Cậu chủ, tôi ở chỗ này chờ hai người." Chú Im lập tức trả lời.

Jeong Jihoon lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, chú Im liền ngậm miệng lại.

"Nếu anh không muốn đi, em vào đây một lát liền sẽ nhanh chóng quay lại." Sanghyeok bước xuống xe.

Cậu không dám để Jeong Jihoon đợi lâu, vì vậy nhỏ nhẹ đẩy cửa xe ra.

Phía trước có người đi tới, lúc này Sanghyeok bước lùi về sau, thiếu chút nữa đụng vào một người.

"Ngại quá." Sanghyeok quay đầu lại xin lỗi, ngẩng đầu lên, vui mừng phát hiện người đó là Jeong Jihoon.

Đôi mắt thỏ con sáng lên: "Jihoon, sao anh lại tới đây."

"Đi vào nhìn thử." Jeong Jihoon vẻ mặt vô cảm nói.

Sanghyeok gãi gãi đầu. Cùng Jihoon đi mua sắm, cũng là một trải nghiệm mới mẻ, tuy rằng đây chỉ là mua sắm trong cửa hàng thú cưng.


Cửa hàng rất lớn, bước vào chính là khu của loài thú cưng sống dưới nước, Sanghyeok đẩy xe đi trước, Jeong Jihoon đứng ở phía sau.

Người bán hàng chạy ra đón, nhiệt tình hỏi: "Xin chào, cho hỏi hai người cần gì?"

"Chúng tôi có nuôi một con thỏ, muốn mua một ổ nằm và đồ ăn cho thỏ."

Người bán hàng mua sắm hỏi: "Hai người là lần đầu tiên nuôi thú cưng sao?"

"Phải." Sanghyeok gật gật đầu.

"Tôi gợi ý cho hai người cái lồng sắt này, là hàng nhập khẩu, nằm rất thoải mái, bên trong có đệm, sẽ không làm chân thỏ bị thương."

Sanghyeok nhìn giá một chút, gần 700 nghìn, có hơi mắc.

"Còn cái nào khác không?"

"Có loại này cậu xem được không? Cái này thì giá rẻ, chỉ hơn 50 nghìn." Giọng nói của người bán hàng lạnh đi không ít.

Cô ta liếc mắt nhìn Jeong Jihoon bên cạnh Sanghyeok, một thân âu phục nhìn liền biết là hàng xa xỉ, bộ dạng không giống như cỡ mức giá đó cũng không trả nổi.

Ánh mắt người bán hàng khinh thường đảo qua người Jeong Jihoon, có tiền cho bản thân mua bộ âu phục đắt đỏ như vậy, lại không chịu chi tiền mua cho thú cưng một cái lồng tốt.

"Nuôi thú cưng rất tốn tiền, nếu không thể cho thú cưng những thứ tốt nhất, thì đừng nên nuôi thú cưng, làm hư bọn chúng."

Jeong Jihoon nghe ra giọng điệu khác lạ của người bán hàng, hơi hơi nhíu mày, lại nhìn thấy thỏ con còn rất có hứng thú mà nhìn qua cái lồng sắt khác.

"Sanghyeok." Jeong Jihoon gọi Sanghyeok lại.

"Vâng? Anh làm sao vậy?"

Thiếu niên quay đầu lại, hưng phấn nói với Jeong Jihoon: "Jihoon, anh xem cái lồng sắt này thế nào, giá cả thích hợp, thiết kế cũng không tồi, bên trong cũng có cái đệm, không chỉ có rất lớn, sờ vào cũng thật thoải mái."

Sanghyeok nhìn trúng một lồng sắt thỏ khoảng hơn 100 nghìn, giá cả trong phạm vi cậu mua được, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Người bán hàng xem xét liếc mắt nhìn cái lồng sắt mà Sanghyeok nhìn trúng, "Xin lỗi a, Jihoon, cái này gắn mác sai rồi, nguyên giá là hơn 1 triệu won."

Sanghyeok thu tay trở về. Quá mắc.

Ánh mắt Jeong Jihoon lạnh lùng nhìn lướt qua người bán hàng, nói với Sanghyeok: "Mua cái này đi."

"Quý khách, anh xác định muốn mua cái này, hơn 1 triệu won?" Người bán hàng dùng giọng điệu hoài nghi nói lại một lần.

Jeong Jihoon lạnh lùng nhìn cô ta một cái: "Như thế nào, cô cảm thấy tôi mua không nổi?"

"Đương nhiên là không phải." Người bán hàng lập tức thay gương mặt tươi cười: "Thưa quý khách, mời anh qua tính tiền ở bên này."

Trên người Sanghyeok không có nhiều tiền như vậy.

Tuy rằng Jeong Jihoon rất có tiền, nhưng sau khi kết hôn, Sanghyeok chưa từng muốn tiêu một phân tiền của anh. Mà công việc của cậu, cơ bản là làm cũng không được bao nhiêu tiền, cho nên tiền tiết kiệm của Sanghyeok không nhiều lắm.

"Jihoon, em không có nhiều tiền như vậy." Sanghyeok thấy xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch.

Người bán hàng cười nhạo, quả nhiên, phùng má giả làm người mập.

Jeong Jihoon nhìn thoáng qua Sanghyeok: "Thẻ mà tôi đưa cho em đâu?"

Anh nhớ rõ là có dặn dò trợ lý, mỗi tháng đều chuyển cho Sanghyeok sinh hoạt phí.

Sanghyeok vò đầu: "Tiền của anh cho em đều để dành, không có tiêu xài."

Jeong Jihoon quả thực cũng bị Sanghyeok làm phát cáu: "Cho em thì em cứ dùng."

"Vâng." Sanghyeok gật gật đầu.

Được rồi, Jeong Jihoon biết rõ cho dù anh có nói thế nào, Sanghyeok cũng sẽ không tiêu bừa tiền của anh.

Giọng của người bán hàng đã không còn kiên nhẫn: "Quý khách, nếu hai người mua không nổi liền nói, để tôi mang lồng trở về, cái lồng sắt này là hàng nhập khẩu từ nước ngoài, giá cả có hơi mắc một chút, bên này tôi gợi ý cho hai người đi xem hàng sản xuất trong nước, hàng nội địa cũng không kém hơn so với nhập khẩu từ nước ngoài, giá cả còn vừa phải."

Jeong Jihoon lạnh lùng mà nhìn lướt qua người bán hàng mua sắm: "Kêu cô tính tiền thì tính nhanh lên, nói nhảm nhiều như vậy."

Người bán hàng mua sắm nhún vai: "Quý khách, nếu như anh nói là ngài xác định muốn mua, liền qua quầy thu ngân bên kia trả tiền, nhưng mà quý khách, tôi thật tình nhắc nhở anh, cái lồng sắt này một khi đã sử dụng, thì không thể trả hàng."

Cho dù Sanghyeok có hơi trì độn, cũng cảm nhận được vị người bán hàng mua sắm này đáy mắt mang ý tứ coi thường, cậu nhăn mày: "Thôi được rồi, chúng ta đi."

Vẻ mặt của người bán hàng mua sắm quả nhiên là thái độ đó.

"Jihoon, chúng ta đi thôi." Sanghyeok nắm lấy tay Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon hơi khó chịu hỏi: "Cứ như vậy được rồi? Không mua sao?"

Móng tay Sanghyeok nhẹ nhàng cào cào lên lòng bàn tay Jeong Jihoon.

Thỏ con chớp chớp mắt: "Jihoon, đối diện còn có một cửa hàng thú cưng, cô ta phục vụ thái độ kém như vậy, chúng ta không mua ở đây, không cho cô ta hưởng hoa hồng."

Jeong Jihoon cảm thấy lòng bàn tay có chút ngứa.

"Vậy đi."

Thời điểm đi ra, Jeong Jihoon nhìn thoáng qua thẻ công tác của người bán hàng mua sắm.


Cửa hàng thú cưng đối diện quy mô nhỏ hơn, chị gái người bán hàng mua sắm thực nhiệt tình, Sanghyeok mua lồng sắt và đồ ăn cho thỏ, đặc biệt còn có người giúp bọn họ chuyển hàng đưa về đến nhà.

Thỏ con đổi sang chỗ ở mới không quen thuộc, thích trốn ở trong góc phòng, Sanghyeok đem nó bế lên bỏ vào trong lồng, thả cho nó một nắm cỏ xa tiền tươi.

Bé thỏ con hít hà, miệng nhỏ ôm lấy cỏ bắt đầu ăn.

"Jihoon, mình đặt cho con thỏ một cái tên đi?"

Jeong Jihoon ở trên sô pha xem TV, thuận miệng nói: "Kêu Đậu nhỏ đi."

Sanghyeok quay đầu lại, vừa lúc nhìn đến gương mặt quen thuộc trong TV. Tay cậu ngừng lại một chút, khóe miệng đang tươi cười trở nên cứng đờ.

"Jihoon...... Em muốn kêu nó là Chobi, có thể chứ?" Sanghyeok cúi thấp đầu xuống, thấp giọng nói.

Jeong Jihoon gật gật đầu: "Cũng được, tùy em."

Sanghyeok cầm lấy một mảnh cỏ xa tiền đưa tới trước mặt bé thỏ con, thỏ con ngửi ngửi lòng bàn tay Sanghyeok, cắn lấy mảnh cỏ xanh non.

Sanghyeok sờ sờ lỗ tai thỏ con: "Chobi, về sau em gọi là Chobi nha."


Han Wangho nhắn tin tới: "Jihoon, tôi diễn có tốt không? Tôi thấy kỹ thuật diễn của tôi thật kém cỏi."

Jeong Jihoon bớt thời gian xem qua phim truyền hình mà Han Wangho diễn.

Jeong Jihoon không có hứng thú xem TV, cho nên tua tiến độ nhìn trong chốc lát.

"Không kém, diễn rất đạt."


Jeong Jihoon buông di động, quay đầu lại nhìn thấy thỏ lớn đang cho thỏ con ăn cỏ.

"Tôi cũng đói bụng." Jeong Jihoon tắt TV.

"Anh đói bụng sao? Để em xuống bếp làm cho Jihoon một bát mì?" Sanghyeok buông nhánh cỏ trong tay.

"Không cần, lại đây." Jeong Jihoon ngoắc ngón tay: "Lần này bảo đảm không làm đau em."

Hai tai thỏ con đỏ bừng.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro