Trang thứ tám.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là trận ra sân của Lee Sanghyeok.

Thằng nhõi đó theo đúng lời nói mà mặc áo in tên anh ta, đường đường chính chính ngồi trên khán đài cầm banner cổ vũ anh ta, đến khi máy quay lia trúng còn mấp máy môi "Em yêu anh".

Ghét không chịu được!!

Lee Sanghyeok lại là đồ ngốc dễ tính, ai tán tỉnh cũng không biết đường giữ khoảng cách, ai tỏ tình cũng đồng ý.

Nhưng tui có cảm giác, anh ta bắt đầu có tình cảm với thằng nhõi này rồi. Ánh mắt đó, nụ cười đó, nó khác lắm, dường như nó chưa từng hướng về phía tui dù chỉ một lần. Tui yêu anh ta nhiều đến vậy, đến cái mạng này cũng sẵn sàng nộp cho anh ta nếu anh ta muốn. Trớ trêu thay, tui lại thua một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch.

Tui cũng yêu anh mà, tại sao anh không thương xót tui?

Tình yêu gì chứ, nếu là anh, có là sự thương hại tui cũng trân trọng.

Đáng tiếc cho tui, tui không có gì hết.

Tui cứ thế, thơ thẫn ngồi xuống bàn ăn cơm, thơ thẫn nằm lên giường, đến chăn còn chẳng thèm đắp. Bình thường, anh sẽ về phòng cùng lúc với tui, tui sẽ nhường anh tắm trước, tranh thủ viết nhật ký giải toả một tí. Hôm nay lạ lắm, anh không về phòng, anh đi đâu í, tui chắc không có quyền hạn được biết. Trong lúc đợi, tui cứ thấy bồn chồn, tui lo cho anh, sợ anh gặp fan cuồng, sợ anh bị người ta ức hiếp, sợ đủ thứ trên đời. Nghĩ thế, tui chạy ra ngoài, điên cuồng gọi điện cho anh, chả hiểu sao nó cứ báo máy bận làm tui càng sợ hơn. Tui gọi điện hỏi từng người trong đội, đến khi gọi cho Choi Wooje, nhóc mới nói cho tui biết rằng:

"Anh Sanghyeokie đi với anh Minh rồi, cái anh chơi bóng rổ í anh, em không biết giờ họ đang ở đâu nữa."

Ác thật đấy, tui chỉ vừa nhận ra mình hết cơ hội vào buổi sáng thôi mà, tại sao họ lại vội vàng như vậy?

Anh ta hoàn toàn có thể quay lại với tui mà, dù cho anh ta không yêu tui nhưng tui rất yêu anh ta, yêu đến chết đi sống lại. Thay vì chọn một thằng tồi tệ như thế, anh có thể chọn tui mà. Tui luôn ở đây, sẵn sàng cho anh chơi đùa cảm xúc. Giờ tui khác rồi, cô đơn đến mấy tui cũng chịu được, chỉ cần anh nhìn tui cười thôi.

Chân tui chạy đến mỏi nhừ, tìm kiếm bóng hình anh ở khắp nơi. Thể lực tui không tốt lắm đâu, tui cứ leo thang bộ xong lại ngó nghiêng khắp nơi, tìm được anh chắc ngày mai tui cũng nằm liệt giường vì giãn cơ mất.

May sao, Ông Trời vẫn còn thương tui.

Cuối cùng tui đã tìm thấy Lee Sanghyeok ở một cái ghế dài gần khách sạn. Tui toan tiến lại thì tui chợt nhận ra.

Thằng nhõi đang ôm anh ta.

Không phải là ôm kiểu bình thường, nó gục đầu lên vai anh, hai tay vòng qua eo nhỏ, ôm siết. Vóc người nó vốn cao to, ôm kiểu như thế trông anh cứ như chìm hẳn vào lòng nó, dung túng nó ôm ấp hôn hít (chưa hôn).

Rõ là ôm linh ta linh tinh hết cô này đến cô kia, tối đến lại còn ôm anh ta, nhỡ anh ta tưởng thật rồi thích nó thì sao?

Suy cho cùng, tui vẫn không nỡ nhìn người mình yêu chịu khổ.

Tui lấy hết dũng cảm bước lại, kéo anh khỏi cái ôm đó, hệt bế bổng anh vì thằng nhõi kia khoẻ như trâu, không biết tui lấy đâu ra sức lực để làm thế. Hai tay tui vịn vai anh ta, cố thả lỏng lực tay để anh không bị đau. Mặt hai người kia thoáng bất ngờ, tên nhõi cau mày, đứng trước mặt tui chất vấn.

"Anh làm gì thế?"

À, ra là biết tiếng Hàn, bảo sao dỗ ngon dỗ ngọt Lee Sanghyeok vào tròng nhanh thế.

Tui gân cổ cãi lại:

"Ban sáng còn ôm cả chục em, ai dạy mày cái trò trêu đùa tình cảm người khác thế này hả?"

Đứng gần mới thấy nó cao thật, cao hơn tui 10cm là ít.

"Thì làm sao? Chuyện của tôi và anh Sanghyeok, liên quan gì đến anh?"

Tui vòng tay qua người Lee Sanghyeok, chầm chậm thay thế hơi ấm từ thằng nhõi bằng hơi ấm trên người tui.

"Gọi anh Sanghyeok bon mồm quá nhỉ? Mày là gì của anh ấy?"

"Thế anh là gì của anh Sanghyeok? Đồng đội không cần quan tâm nhiều vậy đâu."

"Đồng đội? Ha, thằng bố mày là bạn trai của anh ấy đây, mày là cái thá gì mà dám động đến người của tao?"

Lee Sanghyeok trong lòng tui bỗng bật cười, làm tui như tỉnh khỏi giấc mộng. Tui đúng thật là bạn trai của anh ấy, nhưng mà là bạn trai từ 7 tháng trước cơ, giờ thì không phải nữa rồi.

"Tôi là-"

Thằng nhõi kia đang hất mặt lên cãi với tôi, đột nhiên bị một cái bóng đen lôi đi.

Bóng đen đó hình như là nam, cao tầm tầm thằng nhõi.

"Bạn trai cũ của nhóc đấy, chắc sắp quay về với nhau rồi."

Lee Sanghyeok thản nhiên nói, trên khuôn mặt trắng trẻo vẫn chưa vơi đi bớt nét cười. Mây trôi, trăng tỏ, rọi sáng đúng vào tròng mắt long lanh của anh. Đẹp quá, tui càng nhìn càng muốn người này thuộc về mình mãi mãi, muốn ôm anh trong vòng tay, muốn bảo vệ anh, muốn yêu thương anh, cưng chiều anh đến hết đời.

Ánh trăng qua đi, tui cũng như tỉnh lại, vội buông Lee Sanghyeok ra. Tui xấu hổ, cúi gập người xin lỗi. Anh ta cười khúc khích, đưa tay chạm vào mặt tui, nhẹ nhàng xoa xoa đôi gò má của tui.

"Thế chuyện bọn mình thì sao, bạn trai?"

Đầu tui như bốc hoả khi nghe hai tiếng bạn trai phát ra từ miệng anh ta, cố gắng thanh minh.

"Tuyển thủ Faker... Không phải, vì thằng nhóc đó không tốt tí nào, em sợ anh dính vào sẽ chịu khổ nên e-em..."

Tui cứng họng.

Tui không có khả năng vừa nhìn vừa mắt anh ta vừa nói chuyện đâu.

"Sao tuyển thủ Chovy lại nghĩ cậu ấy không tốt?"

Tui lí nhí:

"Vì em là tốt nhất rồi, làm gì có thằng nào tốt bằng em."

Lee Sanghyeok lại bật cười.

"Lúc trước, là em tiếp cận anh, tỏ tình anh, cũng em là người chia tay. Em là người yêu đầu tiên của anh, vốn dĩ anh không biết đối xử với em như nào cho phải, chỉ biết có con mèo cam hay giận dỗi rồi nghĩ linh ta linh tinh yêu mình điên cuồng, mong cầu tình yêu của mình. Anh vui lắm, hôm đấy anh muốn nói với em rằng, vào đợt nghỉ giữa mùa giải hãy đi về nhà với anh nhé, anh muốn giới thiệu em với bố."

Anh nói nhiều lắm, tui chỉ nhớ được đại ý là anh muốn giới thiệu tui với bố. Đoạn sau tui chỉ biết thút thít nghe anh nói, anh nói đúng, tui chỉ là một con mèo cam hấp tấp, làm gì cũng chỉ nghĩ đến bản thân, chưa bao giờ cố hiểu cho anh.

"Anh không trách em, anh tự thấy mình quá vụng về trong yêu đương, không đáng được tha thứ. Mối quan hệ giữa anh và Minh không có gì cả, em ấy nói muốn kiếm cớ quay lại với người yêu cũ, nhờ anh phối hợp diễn kịch một tí, coi như anh trả công cho em ấy mấy năm qua ủng hộ anh nhiệt tình."

"Em xin lỗi, anh Sanghyeok.... Em ôm anh một cái, được không anh?"

Anh ấy chỉ cười, dang rộng hai tay đón tui vào lòng.

"Đừng xin lỗi, Jihoon à. Em không có lỗi gì hết. Anh yêu em, dạo trước anh quá ngại ngùng để nói ra, giờ thì anh có thể nói rồi. Jihoon đừng nghĩ bậy nữa nhé, Jihoon đừng bỏ anh nữa nhé, anh yêu Jihoon nhiều lắm."

Nước mắt tui dần thấm ướt cả vai áo anh, bọn tui cứ thế đứng ôm nhau, một người khóc một người dỗ.

"Anh Sanghyeok quay lại với em nhé? Em thề với trời, em sẽ trân trọng anh, sẽ không bỏ rơi anh, sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa. Em yêu anh lắm, từ trước đến giờ, chưa có phút giây nào em ngừng yêu anh. Anh Sanghyeok-"

"Nào, câu này phải để anh nói chứ."

"Jeong Jihoon, em đồng ý làm bạn trai của anh chứ?"

Tui bật cười, hôn lên má anh ấy một cái thật kêu.

"Em đồng ý."

Hai tay anh ấy choàng qua cổ tui, kéo tui xuống một nụ hôn thật sâu.

Khà khà, thật là sảng khoái!

Chuyện tình của tui có thể đem đi xuất bản được đó chớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro