Chương 10: Còn chút nữa là sinh nhật em rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jihoon cảm giác được hắn hẳn đã nghe lọt tai, vì thế nói tiếp: "Em sẽ không tố cáo anh."

"Vớ vẩn!" Sanghyeok tức giận hất tay ra, giãy khỏi kìm cặp. "Mẹ nó muốn tố cáo thì tố đi, dù sao ông đây điếc không sợ súng, lợn chết không sợ nước nóng, nếu thật sự phải vào tù thì coi như phát triển con đường mới, đi về phía mục tiêu cuộc đời mới ──"

Rốt cuộc ai nên sợ ai?

Hắn nhướn mắt, đang định dạy cậu thiếu niên cái gọi là "đạo lý làm người", Jihoon lại nói: "Em muốn tiếp tục làm với anh."

"Làm? Làm cái gì?"

Jihoon: "Làm tình."

Sanghyeok: "......"

Biểu cảm của cậu thiếu niên bình thản vô cùng, hệt như nói đêm đó chúng ta tản bộ ở bờ sông, ha ha ha ha tới bắt em đi chơi vui quá à, mình làm lần nữa nha.

Sanghyeok vừa hồi tưởng đêm đó rốt cuộc mình dùng kỹ xảo cao siêu cỡ nào mới làm cho cậu thiếu niên biến thành như vậy, vừa nhịn không được sửa lời: "Đêm đó chúng ta... không gọi là làm tình, gọi là giao hợp."

Jihoon nháy nháy mắt. "Có gì khác ư?"

Có, kém hơn.

"Làm tình là cho hai người... muốn làm ra tình yêu, chúng ta không có, ở mặt sinh vật học, cái này gọi là giao phối, hoặc giao cấu, tiếng Anh gọi là sex. Nếu cậu muốn làm tình, vậy thì tìm người... à, người trong lòng của cậu ấy."

Jihoon suy nghĩ một chút. "Ừ, nhưng mà anh ấy sẽ không thích em."

Chỉ vẻn vẹn một câu, ngoài ra không có thêm phản ứng gì nữa.

Dáng vẻ của cậu ấy hết sức thản nhiên, mắt rũ xuống nhìn vào góc khuất, giấu không được khí tức cô độc của mình. Rốt cuộc chỉ là cậu thiếu niên 15 tuổi, cho dù bình tĩnh thế nào đi chăng nữa cũng không thể che giấu cảm xúc thật sự trong lòng. Sanghyeok nhìn cậu ấy, trong đầu vốn dĩ có một góc cứng rắn, từng chút bị nắn mềm.

Thẳng thắn mà nói, đêm đó với cậu thiếu niên, Sanghyeok rất thích, có thể nói thuộc top 3 lần lên giường tuyệt nhất đời hắn. Nếu không phạm pháp, Sanghyeok rất sẵn lòng làm thêm vài lần với cậu ấy.

Dù sao người ta cũng mới 15 tuổi, lần đầu tiên là không biết, còn ráng ăn lần thứ hai, hắn thật sự sợ báo ứng, thằng nhỏ nát hoa cúc tàn.

Nhớ đến lời "trù ẻo" của bạn tốt, Sanghyeok ra vẻ đứng đắn, lắc ngón tay. "No, tôi là người lớn, không thể đồng ý với chuyện này."

Trái lại, Jihoon không để tâm. "Tháng sau em đủ 16 rồi."

Sanghyeok: "?"

Jihoon: "Sau khi đủ 16 tuổi, em có quyền tự chủ về tình dục, anh... giao phối với em, không phạm pháp."

Sanghyeok: "......"

Hơn 27 năm cuộc đời, cuối cùng hắn đã lĩnh hội được cái cảm giác miệng há to đùng, không phản bác được. Thằng nhóc này... ngốc chỗ nào chứ, rõ ràng gian xảo muốn chết!

Thế nhưng cậu ấy gian xảo một cách thản nhiên, thản nhiên đến mức khiến người ta không thể sinh lòng chán ghét.

Sanghyeok đỡ trán. "Cậu nghe cái này ở đâu?"

Jihoon: "Em Google."

Sanghyeok: "......"

Google ác ôn, dạy hư trẻ nhỏ!

Jihoon lấy di động ra từ túi áo. "Số điện thoại của anh bao nhiêu?"

Sanghyeok liếc mắt nhìn cậu, thuận miệng đọc vài số.

Jihoon bấm gọi, ấn nút mở loa ngoài. "Dãy số bạn nhấn không tồn tại, vui lòng kiểm tra kỹ rồi gọi lại sau, cảm ơn."

Sanghyeok: "......" Quả nhiên không dễ bị dụ.

Cậu thiếu niên nhìn hắn chằm chằm.

Sanghyeok trừng ngược lại, bước này quá then chốt, bước nhầm là tiêu đời.

Jihoon rất nhẫn nại, cậu không thúc giục. Cái trò trẻ con có gan anh nhìn tôi tôi nhìn anh xem ai cười trước là thua, chắc chắn cậu thiếu niên đánh khắp thiên hạ không đối thủ... Có một số người, chỉ cần dùng ánh mắt là đủ làm bạn sợ đứng hình, trừ phi người đó buông tha, nếu không bạn chỉ đành bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích nổi.

Mà những người có ánh mắt như thế, thông thường đều có ý chí kiên định khác với người thường.

Sanghyeok thậm chí bắt đầu nghi ngờ, phải chăng để lại bao đựng thẻ là một loại thủ đoạn của cậu thiếu niên?

Tóm lại nếu hôm nay hắn không dâng tới cửa, cậu ấy cũng sẽ nghĩ cách tìm được hắn.

... Suy nghĩ sâu xa hơn, hắn quả thật có ảo tưởng mình bị hại.

Sanghyeok thở hắt ra, phiền muộn gãi gãi đầu. Thôi thôi, quên đi.

Hắn giật lấy điện thoại di động của cậu thiếu niên, cam chịu ấn số của mình, bấm gọi.

Trong từ điển của hắn không có từ chơi không nổi.

Chỉ có chơi đến mức cậu dậy không nổi.

Hắn lấy di động ra, tắt chuông, ấn cái di động kiểu cũ của Jihoon lên ngực cậu, từ dưới nhìn lên hung hăng nói: "Cậu muốn chơi, tôi hầu. Trong thời gian này, chính cậu tự hiểu rõ, trước khi đủ 16, đừng tới phiền tôi."

Dứt lời, xoay người bỏ đi.

Đi được vài bước, điện thoại di động reo lên, hắn trở tay nhìn một cái, số lạ hoắc, Sanghyeok không cần đoán cũng biết là ai.

Hắn mắng thầm một tiếng, bắt máy. "Muốn gì?"

Giọng Jihoon đều đều, trong điện thoại nghe càng đều hơn. "Em có thể gửi tin nhắn cho anh không?"

Tin nhắn... ở thời đại smartphone quá mức phổ biến, hắn chợt nghĩ đến chiếc điện thoại cũ rích dởm đời rớt không bể có thể dùng làm vũ khí của cậu thiếu niên....

Bước chân Sanghyeok không chậm lại, hắn thở hắt ra một hơi từ phổi. "Được, nhưng tôi không chắc mình sẽ trả lời đâu."

Jihoon: "Không sao."

Hai chữ hết sức đơn giản và bình tĩnh, Sanghyeok dừng bước, lờ mờ nghe ra điều khác biệt.

Không sao, chỉ cần có người bằng lòng nghe em nói, không sao cả.

Khoang miệng Sanghyeok đắng chát, hắn quay đầu, trông thấy thân ảnh thu nhỏ của cậu thiếu niên vẫn đứng ở nơi đó.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi mát mùa đông, tiếng lá cây lay động xào xạc bên tai, dường như cũng làm cho dòng suy nghĩ của hắn rối loạn.

Cảm giác dưới đáy lòng khó mà diễn tả, cổ tay trái mới vừa bị nắm nhoi nhói đau, chọc vào dây thần kinh yếu ớt, gương mặt bị gió thổi lạnh ngắt, Sanghyeok tặc lưỡi một tiếng, cúp điện thoại, châm điếu thuốc hút vài hơi, mãi đến khi vị đắng trong miệng thuyên giảm, lúc bấy giờ mới không quay đầu lại mà bước đi.

Một tháng tiếp theo, Sanghyeok bận rộn như cũ.

Ngày thứ năm mỗi tháng là ngày phát hành của tạp chí nơi hắn đang làm, công việc thực sự bận tới mức không có thời gian để thở.

Nhất là hai tuần trước khi xuất bản, tất cả mọi người đều bị cột vào sợi dây vận chuyển gọi là "sợi dây chết chóc", đứng ở đằng cuối là tổng biên tập và ông chủ cầm dao trong tay, ai không vượt qua nổi, "roẹt" một tiếng, thế gian ơi, từ nay về sau tạm biệt mi.

Sau khi phát hành xong, mọi người lúc đó mới dám thở ra một tiếng.

Sanghyeok lấy di động, đi tới khu nghỉ ngơi.

Lúc này đa số mọi người đều về nhà, nhưng hắn lại nhìn thấy Hyeon-jun, một trong những biên tập viên của tạp chí, điều này thật bất ngờ. "Sao cưng chưa về?"

Hyeon-jun "hầy" một tiếng: "Phiền lòng."

Sanghyeok: "Ha."

Khí quản của Hyeon-junkhông tốt, sợ mùi thuốc, Sanghyeok trốn ra xa chút, đi tới gần cửa sổ châm thuốc.

Hắn vừa lướt di động, vừa thuận miệng hỏi: "Phiền gì?"

Hyeon-jun: "Bị trai nhỏ tuổi bám theo."

"Phụt!" Sanghyeok bị sặc thuốc. "Khụ khụ khụ khụ khụ!"

Hyeon-jun nhíu mày: "Ánh mắt của ông là sao? Lần này không phải tui chủ động." Hyeon-jun trăng hoa có tiếng, cậu ta và Sanghyeok, hai người tay trong tay được xưng là bất khả chiến bại, có thể giết chết tất cả đàn ông hơn 18 dưới 50 trên thế giới.

Sanghyeok: Chậc! Ngốc ghê, anh đây là có lòng đồng cảm, hiểu không vậy?

Nhưng tình trạng của hắn thật sự khó mà giải thích.

Sanghyeok chỉ đành thu hồi ánh mắt đi lạc đường gặp đồng bạn, tập trung lướt di động của mình.

Một loạt tin nhắn, ngoại trừ quảng cáo và công ty thẻ tín dụng, gần như đều cùng một người gửi.

Cái cậu này cũng rảnh thật, Sanghyeok bắt đầu xem lại từng tin một.

Tin đầu tiên gửi vào đêm bọn họ đạt thành giao dịch, nội dung ngắn gọn: "Cảm ơn anh, không thiếu gì cả."

Sanghyeok định xóa tin nhắn rồi chặn số luôn, ai ngờ lại thấy một tin mới nhất, nội dung viết: "Má trái của anh, có một cái lúm đồng tiền nhỏ."

"......" Đợc lắm ~~ Sanghyeok bất giác ấn ấn, hắn quả thật có một cái lúm đồng tiền, đó là một trong số ít những thứ trên người mình mà hắn không thích lắm, hắn cảm thấy nó quá trẻ con, lộ rõ sự ngây thơ, vậy nên khi cười thường theo thói quen cố ý cười khép nép một chút, không biết có nên khen sức quan sát tuyệt đỉnh của cậu ấy không...

Ba phút sau, lại có tin mới. "Rất đẹp."

Sanghyeok dở khóc dở cười, hai chữ này có cần tốn đến ba phút đồng hồ không?

Hắn không nhìn nữa, xóa hết tin nhắn của cậu thiếu niên và cả tin quảng cáo tích lũy lúc trước, trả lời: "Cảm ơn, ngoài ra, một ngày chỉ được gửi nhiều nhất ba tin."

Cậu thiếu niên hồi âm hỏi: "Năm tin được không?"

Sanghyeok: "Không."

"Ồ."

"Vậy cũng tính là một tin."

"Hôm nay không tính, vừa nãy em gửi nhiều lắm rồi."

Sanghyeok trợn mắt một cái, chỉnh di động sang chế độ yên lặng, chạy đi tắm, mặc kệ.

Tắm xong đi ra, lại nhận được một tin nhắn mới: "Ánh trăng đẹp quá, ngủ ngon."

Xem ra không có ý định gửi nữa, Sanghyeok thả lỏng, quyết định xóa lần hai, nhưng khi ngón tay dừng ở tin nhắn "ánh trăng đẹp quá", lòng hắn chợt động, hắn đi tới trước cửa sổ, giương mắt nhìn thử. Trong bóng đêm, tia sáng này giống như thật sự có thể làm ấm lòng người. Sanghyeok nhìn một hồi, ngẫm nghĩ rồi hồi âm một tin: "Ngủ ngon."

Sau đó, Jihoon quả thật tuân theo quy tắc, một ngày ba tin, không lố cũng không thiếu.

Cảm ơn thời tiết đã cho chúng ta đề tài để nói ── chẳng biết câu này do người xứ nào phán, quả thật đúng là chân lý.

"Chào buổi sáng, thời tiết tốt", "Buổi trưa yên tĩnh, trời mưa rồi", "Ngủ ngon, thời tiết lạnh, chú ý giữ ấm."

Cứ thế, một tin nhắn ba đồng, cậu ấy cứ gửi như thể không cần tiền.

Tích lũy mỗi ngày, ít nhất cũng gần cả trăm tin. Sanghyeok xóa bớt, nhẩm đoán bây giờ tiền tiêu vặt của học sinh trong nước rốt cuộc bao nhiêu? Hắn nhịn không được hỏi: "Cậu gửi mỗi ngày không sợ tốn tiền sao?"

"Một tháng em có thể gửi tối đa 300 tin."

"......" Thì ra không gửi mới là phí.

Được, tùy cậu, cùng lắm ông đây không đọc.

Chẳng qua thỉnh thoảng nổi hứng, Sanghyeok sẽ trả lời một hai tin, thông thường cũng là không mặn không nhạt. Lúc trước thấy hắn liên tục nhận tin nhắn, Hyeon-jun trêu chọc: "Đang yêu hả? Có người đeo đuổi ông? Nhắn tin nữa cơ? Quay đầu về bờ à."

Sanghyeok cười hề hề. "Có người muốn chơi, anh theo hầu thôi."

Hắn chưa quên cậu thiếu niên có "người trong lòng" của mình, hắn không hỏi tình tiết phát triển sau này thế nào, Jihoon không nói, hắn cũng chẳng quan tâm, đó là chuyện riêng của cậu ấy. Có lẽ cậu ấy muốn nếm thử tư vị có người khác làm bạn nên mới quấn lấy hắn, tóm lại hai bên đều không nghiêm túc, vui đùa một chút thôi, cuộc sống có mờ ám mới thú vị.

Mấy hôm nay, thời tiết lạnh không chịu thấu, Sanghyeok không thể không chôn mình trên bàn làm việc đuổi bản thảo.

Trong phòng không có hệ thống sưởi hơi, tay hắn đặt trên con chuột, lạnh cóng.

Hắn buồn phiền, vẽ một cục phân trong Photoshop, liếc mắt nhìn điện thoại đặt ở bên cạnh, ngẫm nghĩ, nhịn không được viết một tin nhắn: "Tay chân tôi lạnh cóng à, khổ quá đi."

Tìm người phát tiết bức xúc trong lòng là chuyện rất bình thường, đúng lúc người này tùy hắn muốn làm thế nào cũng được. Jihoon nhanh chóng hồi âm, Sanghyeok tò mò không biết cậu ấy gửi cái gì, ai ngờ vừa mở ra xem, suýt chút nữa ói máu.

"Đi chạy bộ đi." Cả tin nhắn chỉ có bốn chữ này, Sanghyeok không phản bác được.

Jihoon lại gửi thêm một tin: "Em thích chạy bộ, mỗi khi thấy lạnh quá, phiền quá hay là không được vui, em đều đi chạy bộ."

Thì ra là thế.

Sanghyeok đã sớm đoán cậu ấy nhất định có tiến hành loại vận động nào đó, nếu không tuổi còn nhỏ vậy, thể trạng sao mà kinh như thế được.

Hắn tò mò hỏi: "Tại sao không chơi bóng?"

Jihoon: "Chơi bóng không chơi một mình được, chạy bộ có thể chạy một mình."

Cậu ấy trả lời câu này, Sanghyeok thật sự... lẽ nào ngay cả đối tượng cùng đánh cầu lông cũng không có? Thảm quá đi. "Vậy cậu chạy vui nhé."

"Ừm, hôm nay em chạy hai mươi km."

Sanghyeok: "......"

Hai mươi km là khái niệm gì? Đối với người rời nhà đi bộ chừng mười phút đã muốn đón taxi như hắn mà nói, quá khó để tưởng tượng.

Jihoon: "Thời tiết tốt, sao rất đẹp, em muốn cho anh xem."

"Tâm ý này tôi nhận." Sanghyeok: "Cố gắng lên, trung nhị."

Jihoon: "Được."

Có khi cậu ấy còn chẳng biết định nghĩa thật sự của trung nhị... Sanghyeok cười cười, tiếp tục đuổi bản thảo, vừa đuổi vừa nghĩ, lần cuối cùng có người rủ mình đi ngắm sao rốt cuộc là chuyện của bao lâu về trước rồi nhỉ?

Sanghyeok khơi dậy tinh thần, bắt đầu nghĩ ý tưởng thiết kế lại lần nữa.

......

Sanghyeok vừa hút thuốc, vừa nhìn điện thoại di động, không khỏi nở nụ cười.

Hyeon-jun liếc xéo, khinh bỉ: "Sao ông cười dâm quá vậy?"

Sanghyeok: "Đù, mắt nào của cưng thấy anh dâm?"

Hyeon-jun chỉ chỉ hai mắt của mình: "Hai mắt này nè."

"Chọc cho mù luôn bây giờ!" Sanghyeok đặt điếu thuốc xuống, nhào qua. "Hiếm khi ông đây mới lãng mạn một chút mà lại bị nói như vậy!"

Niềm vui sau khi hoàn tất bản thảo là sung sướng nhất, đùa giỡn xong, Sanghyeok thầm nghĩ tối nay nhất định phải ngủ một giấc thật đã, không ngờ âm báo tin nhắn lại reo lên lần nữa: "Ừm ~ vào, vào rồi..."

Hyeon-jun: "......"

Sanghyeok: "......"

Hyeon-jun: "Ông có thể nào đê tiện hơn nữa được không?"

Sanghyeok: "Để anh thử." Hắn lục di động xem còn tiếng chuông nào ghê tởm hơn nữa hay không.

Hyeon-jun trợn trắng mắt: "Đừng, tui không muốn nghe." Dứt lời, Hyeon-jun ra khỏi phòng nghỉ.

Sanghyeok hút một hơi cuối cùng, ai ngờ khi thấy dòng chữ hiện trên màn hình, hắn lập tức sặc sụa: "Khụ khụ khụ khụ khụ!"

Trên đó viết: "Còn chút nữa là sinh nhật em rồi."

Hắn nhìn đồng hồ trên tường, chỉ còn năm phút là 12 giờ sáng.

Mẹ nó!

Hắn hoàn toàn quên béng chuyện này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro