Chương 15: Anh bao nhiêu tuổi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần nọ, bọn họ bắt đầu quan hệ "đặc biệt" một đến hai tuần sẽ hẹn nhau ra.

Dễ nghe chút là bạn giường, khó nghe chút là bạn tình, chẳng qua dùng từ này với cậu trai tuổi còn nhỏ, bản thân Sanghyeok cũng khó ở, cảm thấy hết sức có lỗi với quốc gia xã tắc, đương nhiên thực tế thì, đổi nước chứ không đổi thuốc... lời thoại kia nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, tiện nhân là mấy kẻ kiểu cách.

Thế là ở mặt xưng hô, Sanghyeok cũng bày đặt kiểu cách.

Cách bọn họ hẹn nhau rất đơn giản: dùng tin nhắn, nhưng không nói rõ câu từ then chốt ── đùa à, biết bao người nổi tiếng từng bị bắp thóp vì vụ này, mặc dù giữa muôn nghìn chúng sinh, mình cũng không bị ai nhớ thương gì mấy, nhưng mà cẩn thận tàu chạy được vạn năm, đụng vỡ núi băng mọi người thảm. Sanghyeok căn dặn đủ điều: "Nếu có ngày cậu làm rớt di động, bị thầy cô hay bạn học nhìn thấy là xong đời." Tôi còn xong đời hơn cậu, cuối cùng phải vào tù chơi trứng.

Jihoon cũng không phải hoàn toàn không hiểu gì về phương diện kia, ít nhất cậu từng Google, biết chuyện lúc trước Sanghyeok làm với mình là phạm pháp, cậu ngoan ngoãn nghe lời, hai người còn đặt riêng một biệt hiệu cho chuyện này: học bài. "Hôm nay có thể đi học bài không?", "Được, gặp ở cửa thư viện."

Nhìn đi, trong sáng tốt đẹp cỡ nào? Hôm nay hẹn nhau, Sanghyeok thậm chí còn nói đùa với cậu ấy ở trên giường: "Cậu có thể gọi tôi là thầy." Ở phương diện nào đó mà nói, mình quả thật là thầy người ta mà.

Nào ngờ sắc mặt Jihoon lập tức thay đổi, cứng giọng nói: "Không được."

Mặc dù bình thường cậu ấy không có quá nhiều biểu cảm, nhưng thật ra ánh mắt và thái độ rất ôn hòa, lúc nhìn người luôn trầm ổn bình tĩnh. Lần đầu tiên Sanghyeok thấy cậu ấy lộ ra thái độ cứng ngắc như thế, bật người dậy giống như bị kim châm.

Sanghyeok ngơ ngẩn: "Sao vậy, không muốn thì thôi."

Bị chuyện này quấy nhiễu, bầu không khí cũng mất luôn, Sanghyeok quay lưng, định xuống giường mặc quần áo, Jihoon lại ôm chặt hắn. "Xưng hô này không được, xin lỗi."

Hơi nóng của cậu thiếu niên lướt nhẹ qua hông hắn, tay chân Sanghyeok thoáng cái mềm nhũn. "Không được thì không được, tôi đâu có miễn cưỡng..."

Chuyện này coi như xong, Jihoon ấn hắn xuống giường, hôn hôn cắn cắn.

Cậu thiếu niên có vẻ rất... thích, Sanghyeok không hiểu, nhưng nhìn dáng vẻ dốc lòng của cậu ấy, Sanghyeok cũng không so đo nữa, hắn lau miệng cho Jihoon, ngắm cặp mắt đen láy của cậu ấy, trong lòng không khỏi than thở: liên quan gì đến mình?

Hắn vẫn chưa hỏi chuyện sinh hoạt cá nhân của Jihoon, tóm lại đây không phải là thế giới mà hắn muốn thâm nhập, cuộc sống của cậu thiếu niên thuộc về chính cậu ấy, hắn chỉ là một đoạn... ruột thừa trong sinh mạng của cậu ấy mà thôi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, biết đâu ngày nào đó không vừa mắt là cắt mất tiêu.

Bọn họ lại chiến lần nữa, sau khi làm xong, Jihoon đột nhiên hỏi: "Anh tên gì?"

Sanghyeok vẫn còn chìm trong mơ màng sau cao trào, nhất thời không hiểu cậu ấy nói gì. "Hả?"

Jihoon: "Em không biết tên anh."

Sanghyeok: "......" Đúng ha! Nếu tính lại, đây là lần ba lần bốn bọn họ hẹn nhau lên giường rồi, thế mà... thế mà chẳng bao giờ báo tên nhau.

Bởi vì đó giờ chỉ có hai người, cộng thêm miệt mài 'lao động', cho nên không cần thiết xưng hô, huống hồ Jihoon họ gì tên gì sinh tháng mấy năm mấy hay học ở trường nào, Sanghyeok biết hết, vì vậy hắn không nghĩ tới việc đề cập về bản thân. Sanghyeok suy nghĩ một chút, nói rõ mọi thứ là chuyện không thể nào, nhưng nói tên thật cũng được.

"Lee Sanghyeok"

"Hả?"

Dứt lời, Sanghyeok chộp giấy bút trên tủ đầu giường, viết tên mình cho cậu ấy.

Tư thế này làm cho cổ tay của Sanghyeok hiện rõ trước mặt cậu thiếu niên, trên cổ tay trái của hắn có một vết sẹo, trông vô cùng rõ ràng dưới ánh đèn.

Jihoon liếc nhìn vài lần, cũng không hỏi han gì, nụ cười của Sanghyeok rất chân thành, có vẻ không sợ bị hỏi. Trực giác nói cho Jihoon biết, nếu cậu hỏi, Sanghyeok sẽ trả lời cậu, hắn không định giấu diếm chuyện này, thậm chí còn cố ý lộ ra ngoài, có khi còn dùng giọng điệu sung sướng để nói ra ấy chứ.

Bình thường người ta sẽ trốn tránh những chuyện ngu xuẩn mà mình từng phạm phải, mỗi khi hồi tưởng sẽ tự thấy xấu hổ: thôi thôi không nhắc lại nữa.

Sanghyeok thì không.

Hắn đang lăng trì chính mình.

Dùng cách thức đối mặt khác thường gần như là bệnh hoạn.

Jihoon chớp mắt, không nhìn chỗ đó nữa, ngược lại nhìn vào mắt Sanghyeok, mở miệng gọi một tiếng: "Sanghyeok"

Sanghyeok sửng sốt.

Tiếng gọi này, ánh nhìn này, lại làm cho lồng ngực hắn chấn động trên diện rộng, giống như bị hai chữ này đâm xuyên thấu.

"Sanghyeok" Cậu thiếu niên gọi thêm lần nữa, ôm lấy hắn.

Cuối cùng Sanghyeok cũng hoàn hồn. "Không biết lớn nhỏ."

Hắn mắng, muốn đẩy cậu ấy ra, thế nhưng Jihoon ôm rất chặt, eo hắn như sắp gãy, không thể hít thở. "Gọi tôi... gọi tôi... nói chung là, đừng gọi thẳng tên tôi." Tôi chịu không nổi.

Jihoon ngẫm nghĩ. "Anh... Lee?"

"Phụt." Cái này thì lại quá nghiêm túc.

"Thôi được rồi, Sanghyeok thì Sanghyeok, tùy cậu"

Cậu bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Anh Sanghyeok, anh mấy tuổi?"

Sanghyeok tức thì nghẹn họng.

Má, bây giờ đúng là hết cười nổi.

Jihoon tự đoán: "Anh có vẻ giống sinh viên đại học... hai mươi mốt hả?"

Ha.

Thiếu tận 6 tuổi, Sanghyeok thật sự không biết nên mừng hay nên... thế nào đây? Khai tuổi thật không phải là vấn đề, nhưng khi biết hai người kém nhau cả một giáp, cậu thiếu niên sẽ phản ứng ra sao? Có khi nào cậu ấy nghĩ mình bị gạt không?

Vớ vẩn, ai gạt cậu ấy chứ? Ông đây vĩnh viễn mười tám tuổi, là huyền thoại bất lão!

Trong lòng Sanghyeok xoắn xuýt, thế này thế kia quấn chừng vài vòng, quấn đến độ tim phổi đều đau, cuối cùng hắn nghĩ thôi kệ đi, dù sao cũng không phải duy trì quan hệ lâu dài, không cần quá thành thật.

Hắn thở hắt ra. "Đúng, hai mươi mốt."

Nghe xong mấy chữ này, Jihoon nâng mi mắt, ánh mắt ngờ vực chớp động. "Chúng ta kém nhau bốn... năm tuổi?"

Không, kém mười hai tuổi.

Sanghyeok cười cười, không nói tiếp, ôm lấy cậu thiếu niên, cúi đầu hôn cậu ấy, không tiếp tục đề tài này nữa.

Cậu thích tôi mấy tuổi thì mấy tuổi, vì để mai này cậu nhớ lại toàn hồi ức tốt đẹp, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu phát hiện ra sự thật ~

Sanghyeok yên lặng thề với lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro