Chương 21: Từ nay về sau sẽ không yêu đương nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sanghyeok một năm sẽ về thăm nhà vài lần.

Đây được xem là cuộc tụ hội gia tộc mấy tháng một lần, thân làm con cháu, Sanghyeok không đi không được.

Nhà gia đình Sanghyeok khá gần khu vực thành phố, nhưng hắn thà rằng chi thêm nhiều tiền, sống riêng một mình... nguyên nhân rất đơn giản, toàn bộ nhà họ Lee từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều biết hắn là gay, không chỉ vậy, còn từng vì đàn ông mà tự sát.

Đương nhiên, đó là chuyện xưa thật lâu ~ thật lâu ~ về trước ~~

Vì thế quan hệ giữa hắn và bố mình vẫn như nước với lửa, không ai chịu nhường ai, nhưng gần đây hắn được đối đãi khá hơn hẳn, bởi vì cuối cùng kẻ lạc loài nhất ở nhà họ Lee không phải chỉ có mình hắn, mà còn cả thằng cháu họ xa lắc xa lơ Lee Minhyung cũng là gay.

Trước khi "yên bề gia thất" bên Minseok thằng cháu này đúng là "hết thuốc chữa". Gay thì thôi đi, kiếm một anh đàng hoàng để yêu đâu có khó, thế mà lại bẻ cong hết người này đến người khác, thậm chí còn từng mang về một ông chủ quán bar góa vợ có một đứa con gái, làm cho bố nó giận đến suýt tăng xông máu, đã vậy nó còn ráng đổ thêm dầu vào lửa: "Bố cứ coi như bé gái kia là con sinh, nhà họ Lee chúng ta có thêm một đứa cháu ngoại, vậy tốt quá còn gì?"

Thế là bố nó lại tăng xông lần hai.

Nghe đâu còn có lần ba, lần bốn, Sanghyeok không biết nên khen cháu họ dũng cảm hay là khen sức sống đáng kinh ngạc của bố nó.

Sanghyeok hỏi thăm, nó chỉ cười xòa. "Ổng lớn tuổi rồi, chịu chút kích thích mới tốt cho tim mạch, thêm tuổi thêm thọ."

Sanghyeok cũng cười. "Vậy chú mày có nên làm theo chiêu này của mày, khai hết chuyện của mình ra không?"

Minhyung bỗng nhiên chuyển sang mặt nghiêm túc. "Đừng lộn xộn, chú mà nói ra thì cả hai nhà coi như trở mặt với nhau luôn rồi".

Hai nhà ở đây, một bên ám chỉ nhà họ Lee, bên còn lại là nhà họ Han, hai nhà đã chơi thân với nhau được 3 đời, con cháu đời sau đều được dạy dỗ phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà.

Tóm lại lần này về có thằng cháu họ ra đỡ đạn, Sanghyeok chắc mẩm lần này về nhà sẽ không quá khó khăn, ai ngờ vừa bước vào phòng khách, bầu không khí như mây đen sương mờ, giống như có người mới chết vậy. Hầu hết thành viên của hai nhà đều tề tựu đông đủ, trong số đó, mẹ Han, lúc này rõ ràng trông tàn tạ hơn nhiều.

Mẹ Han tựa vào người mẹ Lee khóc rưng rức, ba chú bác ngồi kế bên, miệng ai cũng ngậm một điếu thuốc, sắc mặt ưu phiền.

Bộ đang đóng phim à?

Sanghyeok hơi sửng sốt, thím giúp việc ở một bên đi tới. "Thiếu gia về rồi."

"Ừ."

Nhà họ Lee làm kinh doanh, coi như có chút tiền, đó cũng là một trong những nguyên nhân Sanghyeok không chịu áp lực kinh tế, có thể thỏa thích làm xằng làm bậy.

Vừa thấy Sanghyeok, mẹ Han không khỏi dang tay ra, nét mặt mừng rỡ, cứ như trông thấy tình yêu và hy vọng của đời mình. "Sanghyeok, đã lâu không gặp, để dì nhìn con một chút nào..."

"......" Xưa nay hắn và người nhà họ Han chẳng thân thiết gì, đột nhiên sốt sắng như vậy, đúng là hết sức khó hiểu.

Có vấn đề.

Nhưng mà trò mèo mặt ngoài ai lại không biết diễn? Sanghyeok mỉm cười đi tới chỗ mẹ Han, gọi một tiếng: "Chào dì."

"Lâu rồi không gặp con, con càng ngày càng xuất sắc, chẳng như cái thằng nhà dì..."

Hiếm khi thời tiết tốt, Sanghyeok không muốn nghe chuyện liên quan đến người kia, hắn cắt lời dì: "Hả, sao cơ? Wangho cũng giỏi mà."

Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc, mẹ Han lại khóc nấc, lúc này khóc đến độ có thể so với bộ phim dài tập nào đó "Số dì khổ quá! Gả cho ông chồng không ra gì, sinh thằng con trai vốn sức khỏe không tốt, nuôi lớn thật không dễ dàng thì bây giờ, bây giờ... bây giờ lại mắc bệnh gan, nó là tim gan của dì, dì có thể cắt hết gan cho nó, thế mà..."

"......" Ai tóm tắt trọng điểm cho hắn với?

May là Minhyung luôn hiểu thấu lòng hắn, nhích lại gần giải thích: "Anh Wangho mắc bệnh gan, cần cấy ghép, nhưng dì bị viêm gan B."

"Hả." Bệnh gan?

Sanghyeok siết chặt cổ tay trái, cả gia tộc chỉ có mỗi Minhyung biết được quan hệ "đặc biệt" giữa hắn và Han Wangho, Minhyung kéo hắn sang một bên, nhắc nhở: "Đợi lát nữa bất luận dì cầu xin thế nào, chú đừng bao giờ đồng ý, biết không?"

"......" Sanghyeok đại khái hiểu được đầu đuôi ngọn ngành, bên nhà họ Han chắc chắn có vấn đề không hiến được, vậy nên mới nhớ đến nhà họ Lee xem như có chút quan hệ, mà trong nhà họ Lee, theo như xét nghiệm, gan của Sanghyeok có tỷ lệ sử dụng thành công cao số một.

Điều kiện tiên quyết là gan của hắn vẫn còn dùng được.

Quả nhiên, dì Han vừa khóc vừa ấp úng: "Sanghyeok, con và Wangho, hai đứa từ nhỏ đã chơi thân với nhau, chắc con không bỏ mặc nó bệnh nặng như vậy chứ? Con có thể nào, có thể nào làm kiểm tra, cân nhắc thử xem..."

Sanghyeok nhún vai. "Được, để con tìm ngày đi kiểm tra, nếu như không thành vấn đề, vậy lấy gan của con đi."

Mọi người giật mình, không ngờ việc lớn như thế lại bị hắn xem như chuyện cỏn con, dì Han nghe xong, kích động đến mức suýt quỳ xuống cảm ơn Sanghyeok, Sanghyeok vội đỡ dì: "Thôi đừng dì ơi." Trong lòng thầm nghĩ: nếu dì biết "quan hệ" giữa con và con trai dì, chắc dì không phải quỳ cảm ơn mà là cho con một bạt tai.

Tình cảm giữa mẹ Lee và mẹ Han rất tốt, nhưng nói sao Sanghyeok vẫn là con cưng của bà. "Sanghyeok, con đã nghĩ kỹ chưa?"

"Điều kiện tiên quyết là chức năng gan của con phải bình thường, có khi kiểm tra xong, ngay cả con cũng cần hiến gan ấy chứ." Hắn nói đùa.

Mẹ Lee quở trách: "Cái thằng này!"

Tóm lại dì Han tìm được hy vọng, không ngừng nói cảm ơn, mặc dù bố Sanghyeok định phản đối, nhưng nghĩ lại con trai mình khỏe mạnh, hiến gan cũng không phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng, tốt xấu gì cả hai nhà cũng vô cùng thân thiết, đâu thể nào mặc kệ, con trai cũng đã đồng ý, nếu mình không chịu giúp, vậy thì có hơi không hợp tình người quá.

Trái lại, Minhyung sắc mặt xám ngoét, hắn không quản được các vị trưởng bối, chỉ có thể kéo Sanghyeok sang một bên: "Chú là thánh mẫu hả! Tim của chú bị người ta bóp nát chưa đủ à, lần này còn cắt gan cho người ta, lần sau có phải dạ dày phổi thận đều mặc cho người ta moi hết không?"

Sanghyeok mở tay ra: "Mấy năm nay chú mày dày vò gan đâu có ít, hợp hay không còn chưa biết mà, còn chuyện kia thì... xưa như trái đất rồi, chú mày cũng quên rồi mà mày vẫn còn nhớ à."

Minhyung nhìn động tác thỉnh thoảng xoa cổ tay trái của hắn, thầm nghĩ: tốt nhất là vậy đi.

Chuyện cách đây n năm, cái tên Han Wangho lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời hắn, không phải Sanghyeok không sầu não, nhưng sầu não ở chỗ... ngay cả bộ dạng của người đó, có khi cũng không nhớ rõ ràng nữa, chỉ còn chút vụn ký ức chẳng vui vẻ gì rớt lại trong mạch máu, ở nơi dây thần kinh yếu ớt nhất, nảy một cái là đau.

Thật mẹ nó đau.

Từ nay về sau, cuộc đời hắn, sẽ không yêu đương nữa.

Quá mệt mỏi, hắn cắt cổ tay trái, yêu không nổi.

Cũng không muốn yêu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro