Chương 53: Một đời có thể dài bao nhiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hành lang, Hyeon-jun hỏi Sanghyeok: "... Anh thật sự không sao chứ?"

Sanghyeok không đáp, trái lại xoay phắt người, bóp cổ Hyeon-jun, hung tợn nói: "Mười phút! Đã bảo mười phút mà?!"

Hyeon-jun: "A... khụ! Tổng biên tập kéo em, em cũng hết cách thôi!"

Sanghyeok tức giận buông tay, dĩ nhiên hắn không có bóp mạnh lắm, Hyeon-jun nhanh chóng thở lại bình thường: "Thì tới chậm có mười phút thôi mà..."

Sanghyeok quả thật khóc không ra nước mắt, mười phút trước hắn còn có thể nói chia tay đàng hoàng, mười phút sau, tình huống và thế cục đều lật ngược hoàn toàn.

Khốn kiếp, mẹ nó khốn kiếp.

Nhưng hắn vẫn yêu chết tên khốn kia.

Cho nên khốn kiếp nhất còn ai ngoài chính bản thân hắn.

Sanghyeok gọi điện thoại cho người đại diện của Jihoon: "Bảo cậu ấy đừng đến nữa, nên làm gì thì làm nấy, thứ cậu ấy muốn, tôi tự khắc sẽ cho cậu ấy."

Nghe vậy, người đại diện lập tức mừng như điên: "Ông nội, sau này cháu sẽ thờ ông như tổ tông."

Sanghyeok cũng không khách sáo: "Được thôi, nhớ ghi vào phả hệ, lưu truyền cho con cháu của anh, ngày lễ ngày tết tôi phải nhận được đồ cúng."

Người đại diện: "......" Hai người mau yêu nhau lắm cắn nhau đau tự dằn vặt lẫn nhau đi đừng ra ngoài hại người nữa!

Jihoon thật sự nghe lời, không trở lại nữa, làm cho tất cả mọi người trong tòa cao ốc không khỏi tiếc nuối. Thử nghĩ mỗi ngày ra vào, có một anh đẹp trai ngồi đằng đó cho bạn bảo dưỡng mắt miễn phí, chuyện vui như thế, thiên hạ ít có, nhất là mấy cô gái quầy tiếp tân, ai nấy cũng tinh thần tụt dốc, thậm chí lười kẻ mắt.

Sanghyeok không nuốt lời, một ngày nọ hắn hỏi rõ lịch trình của Jihoon rồi đến studio.

Vừa thấy hắn tới, khí tức toàn thân Jihoon thay đổi hẳn, nhân viên công tác vội dụi mắt: "Hình như tôi thấy cậu ta mọc ra lỗ tai và đuôi, thè lưỡi phùn phụt... Ba ngày không ngủ, chả nhẽ bị ảo giác?"

Người đại diện không nói gì, đâu thể nào nói chú phán chuẩn quá?

Nhưng cậu ta không phải chó, mà là sói, trông dễ bảo thế thôi, thật ra gian xảo mánh mung lắm, vào lúc mấu chốt có thể cắn cổ bạn một cái, nhanh chuẩn độc.

Jihoon đang chụp ảnh tạo hình cho nhãn hiệu mà mình làm người phát ngôn, nhãn hiệu này đi theo con đường xa hoa quý phái gợi cảm, Sanghyeok chưa thấy tạo hình này của cậu ấy bao giờ, rất mới mẻ.

Chụp ảnh xong xuôi, Jihoon thay lại quần áo ban đầu: Một chiếc áo thun trắng và quần jeans, không có linh kiện dư thừa, tóc cũng gội rửa, xóa sạch phong cách thời thượng, đây mới thật sự là dáng vẻ thích hợp với cậu ấy, trong một tuần đóng đô ở nhà xuất bản, có thể thấy cậu ấy cố gắng cỡ nào để phô trương thanh thế.

Thật ra cậu thanh niên không hề thay đổi, bản chất vẫn không ham mê phù hoa như ngày xưa, duy chỉ có khí chất thay đổi. Sanghyeok nhớ lại mấy hôm trước cậu ấy nói nguyên một tràng, xem ra ngay cả kỹ năng ngôn ngữ cũng tiến bộ không ít.

Sanghyeok bước lên: "Đi theo tôi."

Jihoon: "?"

Đi đâu? Gay bar.

Hôm nay là tiệc mừng đặc biệt tổ chức nhằm chào đón Sanghyeok về nước, các ngành các nghề quen hay không quen đều tới chung vui.

Sanghyeok đột nhiên chỉ vào Jihoon đứng đằng sau, nói với mọi người: "Bạn tôi, chưa chơi bao giờ, cho mấy người chà đạp đó."

Dứt lời bèn cởi áo khoác ra, thong dong bước lên sân khấu. Vừa thấy là biết chủ xị đã tới, mọi người vội vàng vỗ tay, người chỉnh ánh sáng vô cùng chu đáo, đủ màu đỏ xanh biển vàng xanh lá chiếu ngang bên người hắn.

Mặt mũi hắn dụ dỗ, bị cả đám người vây quanh, giống như vật phát sáng tự nhiên. Với Jihoon mà nói, chuyện này xa lạ không thể ngờ, anh Sanghyeok của cậu... cho tới bây giờ chỉ nằm trong lòng cậu, cho dù đi đường có ngắm trai đẹp thêm vài lần, nhưng nhất định sẽ quay đầu lại bổ sung một câu: "Ừm ~ vẫn là Jeong thiếu gia nhà tôi tốt nhất."

Mặc dù ngôn từ ngả ngớn, thái độ dở dở ương ương, nhưng từ trước đến giờ hắn đều đặt cảm nhận của cậu tại vị trí thứ nhất, không giống như bây giờ, bị đám đàn ông vây quanh, xinh đẹp rạng rỡ, nhưng lại không chịu liếc cậu một cái.

Nhảy mệt rồi, Sanghyeok xuống sân khấu, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt áo mỏng, phác họa đường cong bắt mắt, gần đó có một gã đàn ông sờ hông hắn một cái, hắn cũng không tức giận, mỉm cười sờ lại lồng ngực rắn chắc đối phương, xoa nhẹ mấy cái, như thể quyết không chịu thiệt.

Jihoon thấy gã đàn ông kia cười cười, nhét một vật vào túi quần sau mông Sanghyeok rồi lên sàn nhảy.

Sanghyeokc: "Ha, khát quá."

Một ha trăm dạ, vài bạn tốt ngồi cùng bàn vội vã rót rượu cho hắn, tiện thể trao đổi chuyện thị phi mới nhất: "Anh chàng hồi nãy mới tới đó, nghe đâu thường ngày không thèm để ý ai, anh được lời rồi."

"Xúc cảm không tệ." Sanghyeok nhận xét.

Hắn móc cái thứ trong túi quần ra, là một miếng bao cao su size siêu lớn, bên trên dùng bút lông viết số điện thoại di động. Sanghyeok thấy vậy thì cười nghiêng ngả: "Ha ha ha, cũng được đó~"

Một người bạn: "Ê ê, mặt mũi như thế dáng người như thế kích cỡ như thế, anh không cần thì đưa cho bố!"

Sanghyeok cười: "Làm người phải cầu tiến một chút, tôi cho cậu thứ tốt hơn."

Người bạn kia: "Hả?"

Sanghyeok cười tủm tỉm, chỉ vào Jihoon sắc mặt khó coi ngồi bên cạnh chờ sờ ngực sắp chờ hết nổi, "Quy tắc cũ, ai muốn cứ lấy, tôi không tiễn, tặng thêm hai hộp bao cao su."

Hai hộp... những người mà Sanghyeok từng "dạy dỗ" toàn là cực phẩm, huống hồ anh chàng này được dùng rất nhiều năm. Nếu là bình thường, tin tức này nhất định có thể khiến cho tất cả tiểu thụ ở đây mừng như mở hội, xắn tay áo lên oẳn tù tì, nhưng vấn đề là... mặt mũi chàng ta xanh mét, hoàn toàn không có ý đó, cảm giác nếu thật sự sấn tới, chỉ có nước bị ngược chết.

Có người than thở: "Thôi anh cứ giữ lại dùng đi, đừng hành hạ mọi người nữa."

Nói một cách đơn giản, chỉ là vợ chồng cãi nhau, ngay cả chó cũng chẳng thèm để ý.

Sanghyeok hừ một tiếng, một lũ có dê không có gan, chán phèo.

Hắn ném Jihoon ở lại rồi lên sân khấu nhảy thêm vài bài, đã thế còn lượn từ bàn này sang bàn khác hết uống rồi quậy phá. Jihoon không ngăn cản, mặc dù cậu không biết Sanghyeok có mục đích gì, nhưng nếu nổi giận ở đây, chắc chắn sẽ không xong.

Cậu buộc phải cố gắng chịu đựng, thấy sắc mặt cậu càng lúc càng kém nên người ngoài đã tản đi từ lâu, mạnh ai nấy chơi.

—--

Quậy xong là tới hừng đông, Sanghyeok không đi với ai, Jihoon càng không có khả năng đi với người khác, gió đêm thổi vào mặt, cuối cùng sắc mặt hung tợn suốt đêm của cậu thanh niên đã khá hơn một chút. Sanghyeok hát đến độ bước chân chuệnh choạng, hắn tựa vào người cậu thanh niên, lười biếng nói: "Cõng tôi."

Jihoon không nói hai lời, lập tức cõng hắn.

Với hai người mà nói, độ ấm này, trọng lượng này, đã cách biệt rất nhiều năm. Sanghyeok hỏi: "Tôi có nặng không?"

Jihoon: "Anh nhẹ lắm."

Sanghyeok nằm sấp trên vai Jihoon cười ha ha. Không, hắn nặng, rất nặng, nặng đến mức hắn bắt đầu suy xét 5 năm, 10 năm, hay cả đời giữa bọn họ. Jihoon xin hắn cho cậu ấy cơ hội, không phải hắnkhông muốn cho, mà là thật sự không biết mình có cho được trọn vẹn hay không.

Sanghyeok hỏi tiếp: "Tối nay có cảm tưởng gì?"

Khó chịu.

Siêu khó chịu.

Nhưng mà sau khi yên lặng một hồi, Jihoon lựa lời đáp: "Anh nhảy rất đẹp."

"Đúng rồi, tôi còn biết hát nữa đó..." Dứt lời hắn cất giọng hát một đống ca khúc thịnh hành thời xưa, có khi câu trước và câu sau không cùng một bài cũng hát rất vui vẻ: "Hai người tội gì phải tranh giành đấu đá? Anh nhìn xem đêm đã khuya như vậy, mộng đã sâu như vậy, em cũng thân bất do kỷ mà thôi, yêu anh yêu anh yêu anh ~ em yêu ~ ~ đến sục ~ ~ sôi ~ ~ yêu đến ~ sục ~ ~ sôi ~ ~"

Hai chữ "sục sôi" này, Sanghyeok hát đến vỡ giọng nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, kiên trì hát tiếp: "Em đau đến... sục... sôi..."

Giọng hắn nhỏ dần, cũng không hỏi Jihoon muốn đưa mình đi đâu, nói chung tùy cậu ấy vậy. Sanghyeok: "Tôi dẫn cậu tới chỉ là muốn cho cậu thấy, không có cậu, tôi vẫn sống rất tốt, vẫn tuyệt như thế."

"......"

Sanghyeok: "Dáng vẻ cậu trong clip cũng là dáng vẻ... vui sướng mà tôi chưa từng thấy bao giờ, tôi không định tranh giành đấu đá với cậu, vô nghĩa lắm, cậu không làm gì sai cả, không cần nghĩ phải bồi thường cho tôi, có qua có lại, thật ra đâu có gì không tốt..."

Jihoon đột nhiên tiếp lời: "... Đau đến sục sôi."

"Hả?" Sanghyeok ngơ ngác một hồi mới biết Jihoon đang lặp lại lời nhạc mình vừa hát, hắn cười cười: "Từ này lố thiệt..."

"Em về đến nhà, thấy những thứ anh gửi cho em... cảm giác của em khi đó, chắc cũng giống câu hát này."

Đau đến sục sôi.

Trừ câu này ra, Jihoon không biết hình dung thế nào.

Cũng không có cách nào hình dung.

Jihoon: "Lúc bố em qua đời em còn nhỏ lắm, nhưng đến nay em vẫn có thể nhớ rõ linh đường ngày tang lễ trông như thế nào, nhưng hôm đó mình đã làm những gì sau khi nhận được đồ đạc, em hoàn toàn không nhớ nổi."

Quá đau đớn, đau đớn đến mức cậu không muốn nhớ lại nữa.

Trời ạ, thật là đờ mờ. Sanghyeok nghe, muốn cười nhưng cười không nổi. Đáng đời. Đáng đời. Đáng đời lắm. Đáy lòng hắn vừa hả hê vừa khó chịu, phức tạp vô cùng, bởi vì hắn cũng từng đau, chỉ có một mình hắn đau thì bất công quá, nhưng hắn lại thấy khó chịu...

Khó chịu vì cậu ấy đau, khó chịu vì nỗi đau đó là do mình gây nên. Giả tạo, tiện nhân đúng là giả tạo, nhớ đến câu danh ngôn kinh điển này, Sanghyeok chỉ biết cười khổ.

Jihoon: "Anh Sanghyeok."

"?"

"Chúng ta chênh lệch 13 tuổi, xét về vai vế, anh hẳn được xem là trưởng bối của em."

"......" Nghe xong câu này, Sanghyeok nghĩ thầm thật đáng chết mà, cậu đau đến sục sôi đau đến bốc hơi thì kệ cậu, ông đây không đồng cảm nữa!

Jihoon: "Em biết anh nói một là không có hai, cho nên coi như em làm vãn bối cầu xin anh, mặc kệ lần một lần hai lần trăm lần nghìn, khi nào nghĩ thông rồi anh bước xuống bậc thang là được, cũng không cần thăm dò gì đâu, không có anh em sống không tốt chút nào, anh cũng thế mà..."

Jihoon nhìn thấu triệt sự việc, không chừa lối thoát, Sanghyeok không muốn mạnh miệng cũng phải mạnh một chút: "Ai bảo thế? Biết đâu trên thế giới có người khác có thể khiến tôi hạnh phúc, chỉ là chưa gặp được thôi..."

Jihoon nói chắc như đinh đóng cột: "Không có đâu, nếu người đó có thể cho anh hạnh phúc, em sẽ cho anh hạnh phúc hơn, mặc kệ anh ở với ai cũng không phải là hạnh phúc nhất."

Sanghyeok càng nghe càng hắc tuyến (_ _|||): "Cậu đang nguyền rủa tôi phải không..."

"Phải." Jihoon thẳng thắn thừa nhận: "Nếu như anh ở bên người khác, em chắc chắn không thể nào chúc phúc được, mỗi ngày đều nguyền rủa hai người chia tay..."

Cậu không phải là người rộng lượng, chưa bao giờ phải.

Từ nhỏ đã tị nạnh với em gái, ghen ghét bạn gái của thầy, lại càng khỏi nói nếu Sanghyeok tìm người khác, cậu nhất định sẽ phát điên. Bồi thường... đúng vậy, làm thế nào cũng phải ôm chặt đối phương vào lòng, bồi thường cho chính mình.

Jihoon nói: "Anh Sanghyeok, trước đây học tiết lịch sử ở trường em từng nghe một câu chuyện, chuyện kể có một người nói với người cõng mình rằng: 'Một bước một năm, ngươi cõng ta đi bao nhiêu bước, ta sẽ bảo vệ giang sơn của ngươi bấy nhiêu năm'. Nếu như em có thể cõng anh đi một ngàn, mười ngàn bước... Phải chăng anh sẽ có thể tin tưởng em?"

Tin tưởng cái gì?

Tin tưởng một đời một kiếp, mãi mãi không xa rời? Đúng là trò cười.

Sanghyeok im lặng thật lâu, lâu đến mức Jihoon cứ tưởng hắn uống say ngủ mất rồi, chợt nghe hắn mở miệng: "Thả tôi xuống."

"Em mới bước một trăm..."

"Một bước một năm, một trăm bước cũng một trăm năm rồi, cậu còn chê ít à?" Dứt lời, Sanghyeok nhảy xuống khỏi lưng cậu thanh niên, lảo đảo đỡ đầu: "Để tôi suy nghĩ đã, việc này, cậu phải để tôi suy nghĩ..."

"Anh Sanghyeok..."

"Đủ rồi! Để tôi suy nghĩ, không nghe thấy sao?!" Sanghyeok quát to.

Bốn phía lặng ngắt như tờ, chỉ còn sót lại tiếng thở dốc sau khi quát tháo của Sanghyeok. Nhìn dáng vẻ mất kiểm soát hiếm thấy của hắn, cuối cùng Jihoon chỉ nói một câu: "Em hiểu rồi."

Lúc trước vừa về nước thấy lá thư, Jihoon cứ nghĩ mãi: Đúng là cậu đã làm sai một chuyện, nhưng chuyện cậu làm sao, có cần phải bị trừng phạt nặng nề thế này không?

Tất cả đều vì người nọ hứa, cậu mới tin, kết quả đi quá lố... Càng nghĩ càng tuyệt vọng, suốt ngày cậu như cái xác không hồn, thậm chí không muốn đụng vào cái thùng giấy kia, mãi đến lần nọ đi lòng vòng trong phòng, cậu sơ ý trượt chân, đồ vật bên trong đổ ập ra hết.

Quần áo của cậu, cái cốc của cậu, mỗi một thứ của cậu, cách gần một năm không sử dụng, nhưng toàn bộ đều sạch như mới, một tí bụi bặm nấm mốc cũng không có, thậm chí tấm chăn mà cậu dùng dường như đã được phơi dưới ánh mặt trời, phồng xốp mềm mại, ngập tràn mùi hương tươi mát mà cậu thích.

Jihoon cầm lấy, nhìn thật lâu, người nọ vẫn một mực trân trọng yêu quý cậu, mặc dù chưa từng nói nhớ cậu, nhưng mỗi một vật dụng thuộc về cậu, hắn đều tẩy rửa rồi lau chùi sạch sẽ, chờ chủ nhân của nó trở về sử dụng lần nữa.

Cậu nghĩ... nếu không phải bị cử đi nước ngoài, anh ấy vẫn sẽ chờ mình, chờ mình trở về rồi lại rời đi, cứ thế lặp lại. Cuối cùng, mình sẽ bị cưng chiều đến mù quáng, không còn thấy được cái tốt của đối phương nữa, mà sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ mệt mỏi, hai người rồi cũng sẽ tách ra... Đây mới thật sự là hối hận không kịp.

Bởi vì, cậu không thể thiếu anh ấy được. Sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ đổi ý, còn cậu sẽ không đoạt người ta về được nữa, cho nên bây giờ xảy ra vẫn chưa tính là muộn.

Thật ra, cậu nên cảm thấy may mắn.

Vì vậy cậu nghĩ: Trước khi anh ấy trở về, cậu nhất định phải làm chút gì đó.

Làm gì cũng được, chủ yếu nhất là phải độc lập hoàn toàn, cậu đã có một phần sự nghiệp của riêng mình, nhưng phải càng vững chắc, càng an toàn, khiến chúng nó trở thành đại diện cho quyết tâm của mình.

Jihoon chỉnh đốn lại tinh thần, cậu đã được rất nhiều truyền thông và công ty chú ý, có vài người nhãn hiệu tìm cậu chụp quảng cáo hoặc làm người phát ngôn, cậu không hiểu về phương diện này lắm, bèn lên mạng Google... tìm một công ty môi giới.

Trước đó đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối, ai ngờ vừa thấy cậu liên hệ, đối phương vô cùng hoan nghênh, người đại diện của cậu còn tưởng mình nhặt được báu vật, mặt mày tươi như hoa, đến khi...

"Tôi muốn nổi bật, nhưng không thể quá nổi, ở mức vừa phải là được rồi."

"......" Người đại diện hết sức bối rối, nghĩ bụng: Cậu tới kiếm chuyện hả?

Jihoon nghiêm túc hẳn hoi.

Cậu có rất nhiều nỗi lo — Thứ nhất, cậu vẫn xác định vị trí của mình là tuyển thủ Ultramarathon, không muốn vượt ranh giới. Thứ hai, quá nổi rất khó lâu bền, đây là cuộc kháng chiến dài hạn chưa biết điểm dừng ở nơi nào. Thứ ba, nếu gặp may nổi thật thì rất phiền phức, huống chi cậu còn rất nhiều kế hoạch phải thực hiện, tất cả những thứ này đều cần có thời gian.

Sân khấu rực rỡ muôn màu muôn vẻ, chung quy không phải là thứ mà cậu thật sự hy vọng có được.

Cậu chỉ cần một chút tiếng tăm, đủ để cậu có thể làm nhiều chuyện hơn.

Sợ người nọ không tìm được mình, cậu không dám rời khỏi Hàn, đổi sang tham gia các cuộc thi lớn nhỏ trong nước, tranh thủ từng cơ hội có thể được phỏng vấn, vì thế buộc phải giành hạng nhất, không ngừng giành hạng nhất.

Chỉ có giành hạng nhất, người nọ mới có tỷ lệ càng cao chú ý đến cậu.

Cậu chưa bao giờ nhận những thương vụ phải đóng vai trò chủ đạo, sợ tiêu hao hết sức lực, lần này được nhãn hiệu thời trang ở New York coi trọng chỉ là cơ duyên, một trong những thành viên thượng tầng của nhãn hiệu này là fan thể thao, chuyên tài trợ dài hạn cho các hoạt động liên quan, bao gồm chuyến chạy cự ly dài xuyên Trung Á lần trước, bởi thế Jihoon mới nhận, sau đó được tạp chí liên hệ phỏng vấn, cuối cùng...

Cậu cũng chờ được người nọ.

Mặc dù không phải trở về để gặp cậu.

Sanghyeok nói muốn suy nghĩ, nhưng thật ra hắn không hề muốn nghĩ.

Hắn đi thuê một chồng tiểu thuyết và manga BL về đọc mỗi ngày. Không biết đọc bao nhiêu cuốn, đọc đến mức hắn trở nên mù quáng với cuộc đời, bắt đầu tràn ngập tình yêu và hy vọng.

Sanghyeok vẫn còn nhớ cái đêm thật nhiều năm về trước, khi mình gặp phải tình huống tương tự, Minseok đã cho mình một câu vàng ngọc: "Vui vẻ làm, cam nguyện chịu." Hắn đã chịu rồi, chịu được bao lâu thì bấy lâu, tích cóp đủ năng lượng, giữ gìn hơi sức, chưa đến mức tắt thở, nhưng bây giờ...

Hắn tìm Minseok tâm sự: "Anh sợ, anh thế mà lại sợ đấy."

Minseok: "Không sợ mới là lạ, lúc trước gan anh lớn hơn não, cuối cùng bây giờ đã ngang nhau rồi."

Sanghyeok cười.

Cười xong tiếp tục tự phân tích: "Cậu nói xem tại sao anh lại sợ? Năm đó anh còn không sợ, hoặc có sợ cũng chịu nốt, lần này lại không thể, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?"

Minseok cũng cho hắn một câu: "Bởi vì anh già rồi."

Sanghyeok: "......"

Một người nói mình là trưởng bối, một người nói mình già là thế quái nào. "Cậu mới già! Cậu còn già hơn anh! Cả nhà cậu đều già chát! Mẹ cậu tức anh đây vĩnh viễn 18 tuổi, là thần thoại bất lão!"

Minseok: "Đúng vậy, em già rồi, lão nhà em cũng già rồi, nếu phải dằn vặt thêm một lần như trước đây, em không làm đâu, bọn em đều đã nhận già, nếu anh không nhận, vậy tại sao lại sợ?"

Sanghyeok: "......" Nếu nói sợ thì phải nhận mình già, lựa chọn gì vậy chứ?!

Minseok: "Trước đây có một người làm trong ngành truyền thông từng nói, khi gặp bất cứ chuyện gì khiến mình do dự thì cứ nghĩ xem mình năm 20 tuổi sẽ làm như thế nào? Nếu nguyên nhân do dự là vì mình đã già, đã lõi đời, vậy thì hãy ép mình trở lại 20 tuổi để đưa ra quyết định — Nếu anh đã là thần thoại bất lão vĩnh viễn 18 tuổi thì khỏi cần ép nữa, bây giờ muốn sao thì cứ làm thế đi... Anh là ai?"

Sanghyeok tiếp lời: "Anh lớn nhất, anh nói một là một, không có chuyện chơi không dậy nổi, chỉ có chơi đến cậu dậy không nổi."

Minseok: "Vậy anh còn sợ gì nữa?"

Sanghyeok: "Sợ cậu ấy không thể yêu anh cả đời, anh không còn sức, đi không nổi nữa."

Minseok: "Má, lời buồn nôn như thế mà anh cũng nói được."

Sanghyeok: "Ừa ~"

Là sự thật thì nói thôi, hắn cũng biết nỗi lo này ngu xuẩn hệt như vừa chào đời đã lo lắng mình sẽ chết, vừa lên máy bay đã sợ tai nạn trên không, nhưng tình hình của hắn là từng chết một lần, lần hai cũng suýt sống dở chết dở. Nếu có ngày bạn ăn phải một món cực kỳ khó ăn, cho dù đối phương đã hứa sẽ cải thiện, luôn miệng nhấn mạnh tuyệt đối không có vấn đề, nhưng trước khi nếm thử, mặc cho ai cũng phải e dè một chút.

Minseok: "Thật ra anh đổi góc độ nghĩ lại đi, một đời có thể dài bao nhiêu? Có vắt óc nghĩ thế nào cũng không biết được, cũng như đoạn đời này vậy, ầm ĩ xong là qua."

Đúng rồi, có thể dài bao nhiêu?

Ép mình trở lại 20... Không, trở lại mình của năm 15, 16 tuổi, hắn từng yêu một người, ngây thơ như thế khờ dại như thế, nhưng hắn thật sự đã tin tưởng mình và người nọ có thể bên nhau cả đời.

Sau đó chuyện không thành, người nọ tự tay hủy hoại sự tôn thờ của hắn. Đáng tiếc, quả là đáng tiếc, hạnh phúc nào dễ dàng có được, sao lại không cảm thụ nó?

Thật ra cả đời thiếu thốn tình yêu cũng chỉ là sống vất vưởng qua ngày, hắn lại còn cố gắng phòng bị, sợ vỡ sợ đau, có ý nghĩa gì đây?

Dù sao cũng đã từng vỡ hết rồi, không cần phải sợ, bắt đầu lại lần nữa đi, cho cậu ấy và cho cả mình một cơ hội, nói cho cùng giữa hai người cũng chưa đến mức cứu vãn không được, tất cả chỉ là tâm ma của một mình hắn.

Sanghyeok nói với Minseok: "Không sao nữa."

Minseok: "... Thế nên?"

Sanghyeok: "Cậu nói không sai, một đời có thể dài bao nhiêu, anh không muốn dằn vặt nữa."

Còn lại thì cứ để thời gian quyết định, để xem bọn họ có thể đi hết một đời hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro